Truyện:Em Thật Tốt - Chương 80

Em Thật Tốt
Trọn bộ 84 chương
Chương 80
C80: Chương 80
0.00
(0 votes)


Chương (1-84)

Edit: Thảo Anh

Trâu Ⓜ️ô·𝐧·𝐠 đang ở trong thời kỳ vui thích với việc học nấu ăn, vừa làm xong việc liền muốn học hỏi từ dì làm bếp. Dì giúp việc rất muốn từ chối nhưng lại không biết phải nói thế nào, vốn dĩ thấy bà chủ học nấu ăn cũng tốt nhưng sáng nay ông chủ lại dặn dò rằng: "Để ý cô ấy giúp tôi, đừng để cô ấy bị thương." Vì thế cứ mỗi lần thấy Trâu Ⓜô_𝐧_🌀 cầm dao là bà lại sợ, thường càng cẩn thận lại càng dễ làm lỗi, quả nhiên không sai, bà chủ cắt vào tay rồi.

"Ai nha, thế này phải làm sao bây giờ? Tôi đưa bà chủ đi bệnh viện nhé?"

Thật ra Trâu ℳ-ô-п-g mới là người bị dì ấy doạ sợ, trên tay chỉ là một vết cắt nông chảy ra chút m●á●ц: "Không sao đâu, tiêu độc là được rồi, vết này mà đợi đi đến bệnh viện thì cũng kết vảy."

"Cái này..." Dì giúp việc khó xử: "Ông chủ mà biết thì đau lòng lắm đây."

Dì ấy rất hài lòng với công việc ở đây, nói trắng ra là lương cao mà chủ nhà lại dễ tính, nếu vì chuyện nhỏ này mà bị thôi việc, dì cũng có chút không cam lòng.

"Hả?"

Dì giúp việc nhắc lại những lời sáng nay Hạ Vũ Châu nhắc mình, Trâu 𝐌ô*𝐧*🌀 nghe xong cũng hiểu rối rắm của bà: "Dì yên tâm đi, tôi sẽ nói với anh ấy. Anh ấy nhạy cảm quá như vậy là do tôi mới ra viện thôi."

"Đó là ông chủ thương cô nhưng lại không muốn cô mất hứng." Dì ấy nhìn vết thương trên tay cô, tuy rằng rất nhỏ nhưng nghĩ tới những lời dặn dò hồi sáng, bà không khỏi có chút lo lắng, sợ mình sẽ bị cho thôi việc.

Trâu 〽️ô·ⓝ·🌀 cảm thấy Hạ Vũ Châu tạo áp lực quá lớn cho bà ấy, cô liên tục bảo đảm với bà ấy rằng mình không có chuyện gì, cũng nói với bà đừng lo lắng quá mức. Miệng vết thương ở khớp xương ngón trỏ, tuy nông, nhìn không kỹ thì sẽ không nhận ra, nhưng lúc gập ngón tay lại thì vẫn có thể cảm nhận được chút đau đớn.

Cứ như vậy bà ấy cấm Trâu 𝐌ô·𝖓·g không học nấu ăn nữa, cô cũng cảm thấy có lẽ mình không có năng khiếu về mảng này. Cô nhận mệnh tiêu độc vết thương xong rồi đi cất hòm thuốc, trong ngăn tủ có một vài loại thuốc thường dùng, còn có mấy lọ vitamin mà Hạ Vũ Châu hay uống.

Cô tiện tay cầm lấy rồi nhìn thoáng qua, tất cả đều là chữ tiếng Anh, cô lại cất vào chỗ cũ. Nhưng trước khi đóng cửa tủ, cô như bị ma xui 𝐪⛎*ỷ khiến mà nhìn thoáng qua mấy lọ vitamin, sau đó cầm điện thoại lên Baidu tra cứu nghĩa của những chữ tiếng Anh kia.

********

Doãn Tây Nguyệt hẹn Trâu Ⓜ️ô*п*🌀 đi uống trà chiều, vốn dĩ cô không phải rất muốn ra ngoài, thời tiết oi bức đâ.𝐦 ra Trâu ℳ_ô𝓃_𝖌 hơi lười. Nhưng đối phương là Doãn Tây Nguyệt, hơn nữa hẳn là cô ta sẽ giải đáp một số nghi ngờ trong lòng Trâu 𝐌ô.п.🌀, vậy nên cô đồng ý gặp mặt.

Trâu Mô·ռ·🌀 và Doãn Tây Nguyệt chào hỏi với nhau xong, trong lúc nhất thời không biết phải xưng hô thế nào, nếu dựa vào tuổi thì nên gọi là chị, nhưng bối phận lại không đúng. Vì thế Trâu 〽️ô.ⓝ.ɢ cũng khó mà mở miệng.

"Cô cứ gọi tên tôi là được rồi." Doãn Tây Nguyệt nhận ra sự bối rối của cô: "Hạ Vũ Châu cũng toàn gọi thẳng tên của tôi, nếu ngày nào đó cậu ta mà gọi tôi là mẹ hay là dì thì chi bằng bảo tôi giảm tuổi thọ."

Trâu Ⓜ️·ô·𝖓·🌀 bật cười, đúng là gọi thẳng tên là thích hợp nhất.

"Vốn dĩ mấy hôm trước muốn cùng lão Hạ đến thăm cô nhưng Hạ Vũ Châu bảo làm vậy sẽ quấy rầy đến việc cô nghỉ ngơi. Không cho chúng tôi tới." Cô ta nhìn trán của Trâu Môп*🌀, tóc mái đã che lại miệng vết thương: "Ổn rồi chứ?"

Trâu ℳô·n·g vén tóc mái lên, miệng vết thương đã khép lại, dù vết thương không sâu nhưng cũng đủ để lại vết sẹo sẫm màu nổi bật trên làn da trắng nõn của cô.

"Cô có dùng kem trị sẹo không?" Doãn Tây Nguyệt hỏi cô: "Tôi giới thiệu cho cô một loại kem, lúc trước con trai tôi cũng bị ngã rồi có sẹo trên trán, nhưng sau khi dùng thì hết rồi."

Trâu Ⓜ️ô*п*𝖌 cười nói cảm ơn.

Doãn Tây Nguyệt uống một ngụm cafe, nhìn ánh mặt trời gay gắt bên ngoài: "Hôm nay bên ngoài nóng quá, tôi còn sợ cô sẽ không đến."

"Là có phân vân một chút." Trâu ℳô𝓃-𝖌 nói đúng sự thật, cô cười cười: "Hạ Vũ Châu bảo cô hẹn tôi ra à?"

Doãn Tây Nguyệt sửng sốt, sau đó dùng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Trâu 𝐌_ô_𝖓_ℊ: "Hai người các cô hay thật đấy. Hạ Vũ Châu bảo rằng chắc là cô ngại nắng nên lười ra ngoài, bảo tôi cứ kiên nhẫn rủ rê. Vậy mà cô lại đoán được chuyện cậu ta bảo tôi hẹn cô?"

"Dạo này bạn bè của tôi đều bận đi công tác, chắc anh ấy sợ tôi ở nhà một mình chán quá."

Doãn Tây Nguyệt cũng nói thẳng: "Từ trước đến nay tôi không ngờ rằng Hạ Vũ Châu khi yêu sẽ trở thành thế này." Cô ta suy nghĩ một lát: "Nhưng cẩn thận nghĩ lại, dáng vẻ năm đó của cậu ta muốn sống muốn c●𝖍●ế●𝖙 vì cô, giống như bây giờ chắc cũng là do di chứng để lại."

Cô ta đã nhắc tới thì Trâu Ⓜ_ô_𝐧_🌀 cũng không vòng vo nữa, hỏi thẳng những điều mình muốn biết: "Có phải Hạ Vũ Châu ở Mỹ sống không được tốt?"

Doãn Tây Nguyệt có chút kinh ngạc: "Hạ Vũ Châu chưa nói gì với cô à? Thật ra... hẳn là cô cũng đoán được cậu ta sẽ sống thế nào chứ?"

"Tôi biết nhưng lại không nghĩ rằng nó tệ như vậy." Trâu 𝐌ô𝐧-ℊ u sầu: "Hôm nay tôi mới phát hiện anh ấy dùng thuốc ngủ."

Doãn Tây Nguyệt không hề tỏ ra kinh ngạc: "Thuốc ngủ? Hình như là thuốc an thần mà cậu ta dùng mấy năm nay, dù sao dùng nó thì cậu ta mới ngủ được." Cô ta nhìn Trâu 𝐌_ô𝓃_ɢ: "Cô đau lòng à?"

Trâu 𝐌ô*n*ɢ không biết phải nên nói cái gì, cô vẫn tự cho là sẽ không bao giờ hối hận vì việc làm năm đó, nhưng ngay trong lúc này, thứ mà cô luôn tin tưởng một cách vững chắc hình như đang dao động.

"Nói thật là lúc đó tôi cảm thấy mấy người rất tàn nhẫn, ý tôi nói chính là cô, và cả ba mẹ của Hạ Vũ Châu nữa." Dáng vẻ của Doãn Tây Nguyệt cũng không còn tuỳ tiện như thường ngày: "Lúc đó cậu ta mới chỉ 18 tuổi mà mấy người đã é-ρ b-⛎-ộ-𝒸 cậu ta vậy rồi."

Sau khi im lặng một hồi, Trâu ℳ_ô_n_𝖌 mới nói: "Năm đó tôi cảm thấy cho dù tôi có quyết định thế nào đi chăng nữa, thì kết quả vẫn là chia tay. Cho nên đau dài không bằng đau ngắn."

Doãn Tây Nguyệt khẽ cười: "Trâu ℳ.ô𝐧.🌀 này, tuy chúng ta quen nhau chưa được bao lâu nhưng tôi cảm thấy cô hay suy nghĩ và bi quan quá. Cô sống như vậy không mệt à?"

"Nhưng không còn cách nào hết. Tôi biết anh ấy sẽ chọn trường đại học giống tôi dù rõ ràng anh ấy có thể có một tương lai tốt đẹp hơn. Với lại tôi không muốn mối 🍳ⓤa_п 𝐡_ệ này chỉ có một bên phải thoả hiệp."

"Cái này thì tôi cũng hiểu được." Doãn Tây Nguyệt gật đầu, cười nói: "Nhưng quyết định năm 18 tuổi của cô thật sự rất dũng cảm."

Mặc dù đều là nói về Hạ Vũ Châu nhưng Doãn Tây Nguyệt cũng không dám nhiều lời, thứ nhất là cô ta lấy góc độ của người ngoài cuộc phân tích chuyện quá khứ của hai người họ, thứ hai là cô ta biết nếu mình trách Trâu Ⓜ️_ô_𝖓_g thì sẽ không được yên ổn với Hạ Vũ Châu.

"Cảm ơn cô." Trâu Ⓜ️.ô.𝓃.🌀 thật lòng nói.

"Khách khí làm gì. Dù sao sau này chúng ta cũng là người một nhà mà." Doãn Tây Nguyệt lại về với dáng vẻ thoải mái, cô ta biết Trâu M_ô_ⓝ_ɢ vẫn còn bận lòng về chuyện của Hạ Vũ Châu: "Thôi nào! Thuốc ngủ thôi mà, cũng đâu phải bệnh nan y khó chữa."

"Thật ra tôi còn muốn hỏi... Ngoài thuốc ngủ ra... anh ấy còn có chuyện gì khác không?" Trâu Ⓜ️ô●ⓝ●𝖌 ngập ngừng: "Cô biết mà, anh ấy đối với tôi luôn tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói chuyện tốt chứ không kể chuyện xấu."

"Cô có tin không, nếu bây giờ tôi kể thì hôm nay sẽ là lần cuối cùng hai chúng ta gặp mặt?"

Câu nói phóng đại của Doãn Tây Nguyệt chọc cười Trâu Ⓜ.ô.𝖓.ℊ: "Không đâu, cô cứ tin tôi."

"Vậy cô cứ bảo mấy chuyện này là do cô đoán ra, đừng khai là tôi kể đấy."

"..."

********

Lúc Hạ Vũ Châu về đến nhà, phát hiện Trâu Ⓜ️_ôⓝ_🌀 không mấy vui vẻ, thậm chí cảm nhận được cảm xúc của cô tụt dốc. Trong lòng anh thầm cảm thấy không ổn, có phải hôm nay Doãn Tây Nguyệt đã nói những gì không nên nói hay không.

Anh muốn hỏi nhưng còn chưa thành lời đã bị cô cắt ngang: "Anh rửa tay đi rồi chuẩn bị ăn cơm."

"Ra ngoài với Doãn Tây Nguyệt không vui à em?"

"Đâu, vui lắm." Trâu ℳô-n-🌀 đẩy anh: "Anh rửa tay trước đi, cơm nước xong rồi chúng ta lại nói."

Anh nửa tin nửa ngờ đi rửa tay rồi quay lại bàn ăn: "Hôm nay có những món nào là em nấu thế?"

Trâu 𝐌ôп●🌀 lắc đầu: "Em không làm món nào hết." Cô vươn một ngón tay: "Không có thiên phú."

Hạ Vũ Châu nhíu mày, kéo tay cô lại gần để nhìn cho kỹ: "Lại bị thương?"

"Vết thương nhỏ xíu thôi." Cô rút ngón tay lại: "Anh đừng trách dì ấy, nói nữa là dì ấy có áp lực tâm lý đó."

Trâu 〽️-ôռ-🌀 kiên trì ăn xong mới nói chuyện với anh, cơm nước xong xuôi, anh không muốn chờ thêm một giây nào nữa, mặc kệ là chuyện gì, anh cũng muốn được xử lý một cách thoải mái.

Anh sấn đến bên người Trâu 𝐌ôп*🌀: "Vợ ơi, muốn chém muốn 🌀●𝒾ế●🌴 gì em cứ làm đi."

"Anh không đoán được chuyện gì à?" Giọng nói của cô còn xem như nhẹ nhàng: "Có phải lừa em nhiều chuyện quá nên giờ không biết chuyện gì bị em phát hiện?"

"..." Anh ôm Trâu 〽️ô-𝓃-ⓖ vào trong 𝐧-𝐠ự-↪️, cô không đẩy ra khiến Hạ Vũ Châu thảnh thơi hơn hẳn, dù sao những việc anh gạt cô đều là những chuyện ở bên Mỹ: "Doãn Tây Nguyệt nói cho em?"

"Em có mắt, có điện thoại, biết tra baidu, không cần Doãn Tây Nguyệt nói thì em cũng biết đó là thuốc ngủ, còn dám lừa em là vitamin." Trâu M●ôп●g nói đến đây lại hơi bực: "Anh không ngủ được phải dùng đến thuốc, vậy mà còn gạt em."

"Vợ yêu ơi, cái đó thật sự không nghiêm trọng như em nghĩ đâu." Anh cười khẽ: "Nước một trăm độ sẽ sôi, người một trăm độ sẽ c-♓-ế-𝖙. Em biết không?"

Trâu 𝐌ôп*𝐠 đẩy anh ra: "Em không có nói giỡn với anh đâu." Cô nhìn Hạ Vũ Châu: "Anh luôn bảo vệ cho em, ngay cả khi em chỉ bị thương nhẹ anh cũng đau lòng. Nhưng bây giờ thì sao, anh ngủ không được phải dùng đến thuốc, vết thương trên đùi cũng không phải do bị xe khác không may đụng phải, chuyện gì anh cũng gạt em hết."

Nếu không phải Doãn Tây Nguyệt nói cho cô biết, có lẽ cả đời này cô cũng chẳng biết được lần đó Hạ Vũ Châu gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng cỡ nào.

"Sao anh lại đi đua xe chứ?" Trâu Ⓜôռ.g hỏi anh.

"Khi đó anh cảm thấy bất lực vì cuộc đời mình lại bị người khác điều khiển nên mới nảy ra ý định đi đua xe, cảm thấy nếu ngoài ý muốn gặp tai nạn rồi 𝒸h-ế-т đi cũng chẳng sao cả. Nhưng vào lúc xe của anh gặp tai nạn rồi lật xe, anh lại thấy sợ hãi, chỉ có sống sót mới có cơ hội gặp lại em, không phải sao?"

"Anh..." Trâu 𝐌ô.п.ɢ nhìn anh, hốc mắt dần đỏ lên, mãi mới nghẹn ra được mấy chữ: "Điên rồi..."

Tay cô đặt lên đầu gối anh, nhỏ giọng nói thầm: "Nghiêm trọng như vậy..."

"Thật sự không có nghiêm trọng như em nghĩ đâu." Hạ Vũ Châu trấn an cô: "Lúc trước không nói với em là vì anh sợ em đau lòng."

Hạ Vũ Châu biết cô nhạy cảm, nếu kể chuyện trước đây thì cô sẽ tự trách bản thân mình, anh không muốn như vậy, anh không trách Trâu 𝐌ô*ռ*𝖌, cũng không hề muốn cô tự dằn vặt bản thân.

Hai giọt nước mắt tràn mi, cô hít mũi lên án anh: "Cái gì mà nói muốn sống với em cả đời chứ? Anh chỉ toàn nói dối thôi."

Thật sự Hạ Vũ Châu không chịu nổi khi thấy cô khóc, Trâu 𝐌_ôռ_🌀 chẳng phải người thích khóc, cho nên mỗi lần cô rơi nước mắt, luôn khiến anh cảm thấy bản thân tội ác tày trời lại đau lòng không thôi.

"Đương nhiên không phải." Hạ Vũ Châu giải thích: "Tuy anh có gạt em vài chuyện nhưng anh là thật lòng yêu em, em đừng nghi ngờ tình cảm của anh mà."

"Anh thử nghe xem đây là những lời nên nói sao?"

Hạ Vũ Châu sờ sờ mặt cô: "Thật sự là không có nghiêm trọng như em nghĩ, vết thương ở chân đã khỏi từ lâu rồi, chẳng để lại chút di chứng nào cả. Không ngủ ngon là vì áp lực hơi lớn, hơn nữa sau khi về nước lại có em ở bên thì đã tốt hơn nhiều rồi, số lần uống thuốc cũng giảm bớt."

Trâu ℳ.ô.ⓝ.𝖌 không tin: "Rõ ràng bị em bắt gặp rất nhiều lần mà, giảm bớt hồi nào?"

"Anh không lừa em đâu, em nghĩ lại xem, mấy lần uống thuốc rồi bị em bắt gặp có phải những tối đó em đều không ngủ cạnh anh?" Chuyện này Hạ Vũ Châu không lừa cô, đúng là những đêm có cô ở bên cạnh, anh không cần phụ thuộc vào thuốc mà vẫn có thể ngủ ngon lành: "Những lúc có em ở bên anh sẽ rất vui vẻ, cho nên ngủ cũng ngon hơn."

Bây giờ cô chẳng còn tâm trí đâu mà bàn chuyện đó, Hạ Vũ Châu lau nước mắt giúp cô, Trâu Ⓜô·𝖓·ɢ giận dỗi cầm khăn giấy tự lau: "Nói gì mà chỉ lừa em chuyện sinh nhật, sau này sẽ không gạt em nữa, cũng chỉ là nói chơi thôi."

Trí nhớ của cô tốt thật, lôi chuyện cũ ra nói cũng rất mượt.

Anh lại ôm chặt lấy cô: "Anh hứa đây là lần cuối cùng, thật đấy."

Đột nhiên Trâu M_ô𝖓_🌀 ngẫm lại những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, hồi lâu sau mới nhẹ giọng hỏi: "Cho nên... anh mới kiên trì mới đeo bao... Cũng là vì cái này đúng chứ?"

Anh gật đầu: "Tuy tác dụng phụ của nó không lớn nhưng dù sao cũng là thuốc an thần, bác sĩ cũng kiến nghị nếu muốn có con thì không nên dùng."

"Lần sau anh đi gặp bác sĩ, em cũng muốn đi cùng anh." Trâu ℳ_ô𝓃_𝖌 nghĩ ngợi: "Cho dù là hội chẩn online với bác sĩ bên Mỹ hay là bác sĩ trong nước thì em cũng phải nghe cùng anh."

"Được rồi." Hạ Vũ Châu ôm chặt lấy cô: "〽️ôⓝ_ɢ Mô-𝓃-ɢ đừng giận nhé, mọi chuyện đều ổn mà."

Chỉ cần có cô ở bên cạnh thì mọi thứ đều ổn.

Không bao lâu sau Hạ Vũ Châu đã có cuộc hội chẩn trực tuyến từ bác sĩ ở bên Mỹ, bác sĩ nói trạng thái gần đây của anh đã tốt hơn trước rất nhiều. Trâu 𝐌.ô.𝓃.🌀 chưa yên tâm, tuy giao lưu với bác sĩ không thành vấn đề nhưng đề cập đến quá nhiều tiếng Anh chuyên ngành khiến cô không hiểu, lại hẹn bác sĩ trong nước tái khám một lần, cũng may kết quả tốt hơn những gì cô nghĩ.

"Anh đã nói rồi mà, không có vấn đề gì đâu." Hạ Vũ Châu khẽ nhéo mũi Trâu Mô-ռ-ɢ: "Em thấy em lo xa quá chưa?"

"Anh đừng có xuyên tạc ý của bác sĩ, chỉ là tốt hơn so với tình trạng trước kia chứ không có nghĩa là không có vấn đề gì cả."

Hạ Vũ Châu ôm lấy eo cô: "Bác sĩ nói thả lỏng tâm trạng là cách tốt nhất đúng không?"

Hai tay anh đã bắt đầu không thành thật, từ bên hông dịch lên phía trên.

Trâu Mô𝖓-ℊ đánh bay tay anh: "Bác sĩ bảo anh thả lỏng tâm trạng chứ đâu dặn tay anh được lộn xộn."

"Bác sĩ cũng nói 𝖑-à-m 𝐭ìn-♓ sẽ hỗ trợ cho việc ngủ ngon mà."

"Bác sĩ nói khi nào?" Trâu 〽️ô-𝖓-𝐠 cảm thấy anh lại bắt đầu lấy cớ.

"Nói với anh."

"..." Trâu Mô𝖓●🌀 còn chưa kịp phản bác thì đã bị anh ôm vào phòng ngủ.

Bắt đầu từ khi đó, cụm từ "hỗ trợ giấc ngủ" đã trở thành chút tình thú nho nhỏ giữa hai người.

********

Nhoáng một cái đã hết mùa hè, trên cơ bản Trâu Ⓜ️ôп_🌀 chẳng về phòng thuê ở được mấy lần, thi thoảng ở một hôm, nửa đêm lại bị Hạ Vũ Châu lấy cớ ăn khuya hoặc không ngủ được để "bắt cóc" đi.

Nhưng thật ra Đổng Hân Kỳ có chút xấu hổ, từ sau khi biết căn chung cư này là do Hạ Vũ Châu mua rồi để lại cho hai người thuê, cô ấy liền đứng về phía Hạ Vũ Châu, mỗi lần Nhậm Giáng Nhã nói xấu anh thì Đổng Hân Kỳ cũng nói giúp anh vài câu vớt lại mặt mũi.

Đến tháng mười, Đường Lâm và Nhậm Giáng Nhã tổ chức 𝖍ô●п lễ.

Phù dâu đương nhiên là Trâu 〽️.ôп.🌀 và Đổng Hân Kỳ. Vốn dĩ Nhậm Giáng Nhã cho rằng một thiếu gia như Hạ Vũ Châu sẽ không có khả năng làm phù rể, nhưng khi anh biết một trong hai phù rể là Lâm Tri Ngôn thì không từ chối, không có chuyện anh lại để Trâu Môռ·𝖌 và đối tượng xem mắt trước kia của cô có nhiều cơ hội tiếp xúc.

"Đã nói 9 giờ thử đồ phù dâu rồi mà, sao Tiểu Kỳ Kỳ còn chưa đến?" Nhậm Giáng Nhã xách theo làn váy cưới đi đến trước cửa rồi ngó nghiêng.

"Để mình gọi lại xem, ban nãy cậu ấy cũng không chịu nghe máy." Trâu 𝐌ô𝖓*🌀 lấy điện thoại ra: "Sáng nay cậu ấy cũng đâu có buổi phát trực tiếp nào."

Tiếng chuông chờ vang lên một hồi, vào lúc Trâu ℳô𝐧.ⓖ còn tưởng cuộc gọi sẽ tự kết thúc, đầu dây bên kia đã có người nghe máy.

"Alo..." Giọng nói của Đổng Hân Kỳ rất mơ hồ, vừa nghe đã biết là chưa tỉnh ngủ.

"Cậu chưa dậy nữa hả? Có phải đã quên..." Trâu ℳô𝖓●🌀 còn chưa nói xong, bên kia đã vang lên giọng nói của Đổng Hân Kỳ.

"Ưm... a... anh..."

Trâu Mô-𝖓-ℊ cảm thấy thanh âm có hơi kỳ lạ, hình như là loại mà cô không nên nghe, nhưng cô lại chưa dám chắc chắn.

"Cậu..."

"Ưm... Trâu Tiểu Ⓜ️ô_𝐧_ℊ... lát nữa... mình đến ngay..."

Trâu ℳôռ_𝖌 cúp máy xong thì ngây người, Nhậm Giáng Nhã đi đến rồi hỏi: "Sao vậy? Cậu ấy chưa dậy hả?"

"Không phải." Trâu M●ô●п●g lắc đầu: "Cậu ý cứ lạ lạ sao sao..."

"Là sao?"

"Cậu ấy đang yêu đương hả?"

Nháy mắt Nhậm Giáng Nhã đã hiểu, che miệng kinh ngạc nói: "Ý cậu là cô bé xử nữ của tụi mình đã có kinh nghiệm thực chiến rồi?"

"..."

Một tiếng rưỡi sau Đổng Hân Kỳ mới tới, Trâu Ⓜ️*ô*ⓝ*🌀 nhìn thấy cô ấy chạy từ giao lộ bên kia, bên cạnh còn có một chiếc xe hơi màu đen chạy theo một đoạn ngắn. Đổng Hân Kỳ cau mày phất tay, như muốn bảo người đang ngồi trên ghế lái đi nhanh đi, sau đó cô ấy vội vàng sang đường rồi đẩy cửa đi vào.

"Ngại quá..." Cô ấy thở phì phò.

Nhậm Giáng Nhã cười xấu xa đi đến ôm lấy cổ Đổng Hân Kỳ: "Không cần phải ngại, thành thật khai báo xem nào, có phải cậu đang quen bạn trai đúng không?"

"Cái gì?" Đổng Hân Kỳ phủ nhận: "Bạn trai ở đâu ra chứ?"

"Cậu không từ nhà đến đây đúng chứ?" Trâu ℳôп●🌀 hỏi: "Sao lại không lái xe?"

Bây giờ ngày nào đi làm hay tan làm cô cũng được Hạ Vũ Châu đưa đón, xe thì để lại cho Đổng Hân Kỳ đi.

Đổng Hân Kỳ ấp úng, cũng biết không lừa được hai bạn mình, chỉ có thể ăn ngay nói thật: "Ai da, chưa tới mức q*υⓐ*𝓃 𝒽*ệ yêu đương."

"Ồ, cô Đổng đây chơi lớn đấy, bạn tình?"

"..." Đại khái là mối 🍳𝐮_a_n ⓗ_ệ này, nhưng bị Nhậm Giáng Nhã nói trắng ra như vậy, Đổng Hân Kỳ vẫn cảm thấy xấu hổ.

"Vậy cậu nói xem người đó là ai?"

"Thôi hai cậu đừng hỏi nữa mà, mình cũng không có ý định gì với người ta." Đổng Hân Kỳ nhìn Trâu 𝐌ô·𝓃·g.

"Được rồi được rồi, tụi mình không hỏi nữa." Trâu 𝐌ôп●𝖌 lôi Nhậm Giáng Nhã đi: "Tự cậu có chừng mực là được."

Đổng Hân Kỳ ra vẻ chắc chắn: "Đương nhiên rồi, mình tuân thủ phương châm 'người thông minh không rơi vào bể tình' mà."

Trâu 〽️ôⓝ*🌀 quay sang nhìn Nhậm Giáng Nhã: "Hình như cậu ấy đang mắng tụi mình thì phải, Tiểu Nhã, ép cung tiếp đi."

"..." Đổng Hân Kỳ lập tức đầu hàng: "Mình sai rồi, mình sai rồi mà."

Lúc Hạ Vũ Châu đến tiệm váy cưới, ba người vác cô vẫn còn nô đùa ầm ĩ, vừa đẩy cửa đi vào là có thể nghe thấy tiếng cười của cả ba.

"Anh đến rồi." Trâu Ⓜ️ô·ռ·g thấy anh, dẫn theo làn váy đi đến trước mặt anh.

"Chưa xong à?" Hạ Vũ Châu nhìn cô vẫn còn mặc váy phù dâu, tuy là phù dâu nhưng anh thấy cô còn đẹp hơn cả cô dâu.

"Em xong rồi, đợi em đi thay quần áo đã." Cô xách váy đi qua Đổng Hân Kỳ và Nhậm Giáng Nhã.

"Chậc chậc chậc." Nhậm Giáng Nhã lắc đầu: "Trọng sắc khinh bạn."

Đổng Hân Kỳ vỗ vai cô nàng: "Quen dần là được."

Đến ngày cưới của Nhậm Giáng Nhã, hai phù dâu Đổng Hân Kỳ và Trâu ℳ●ô●ռ●ⓖ cũng chẳng được thảnh thơi là bao.

"Mình nói mà! Người sáng suốt không rơi vào bể tình! Cưới với xin, mệt 𝐜-𝒽ế-† mất." Bận việc xong, Đổng Hân Kỳ mệt mỏi nằm ườn trên sofa trong phòng nghỉ của cô dâu.

"Ăn bánh ngọt không?" Nhậm Giáng Nhã bưng đến trước mặt cô ấy: "Ngon lắm đấy, bên ngoài muốn mua cũng khó."

"Có chứ!" Đổng Hân Kỳ ngồi phắt dậy, cầm lấy: "Bây giờ mình dư sức ăn hết một con trâu luôn... ưm... ngon thế."

"Nói đúng chứ?" Nhậm Giáng Nhã đắc ý.

"Ừ, không quá ngọt cũng không quá ngấy, ngon thật." Đổng Hân Kỳ vừa ăn vừa khen.

Trâu 〽️ôn●g cũng nếm thử: "Ngon thế, cậu đặt mua ở đâu vậy?" Từ trước đến nay cô đã là người hảo ngọt, Hạ Vũ Châu cũng biết cho nên thường xuyên dẫn cô đi ăn điểm tâm khắp nơi, nhưng những món có thể chinh phục được đầu lưỡi của cô thì không có nhiều.

"Xem kìa, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay." Nhậm Giáng Nhã thấy cửa được mở ra, một cô gái tóc dài bước vào: "Mình giới thiệu một chút, cô gái này chính là đồng nghiệp của mình, cũng chính là bảo bối của cả văn phòng, tên là Thu Tưu. Bánh kem cùng các loại đồ ngọt hôm nay đều do cô ấy làm đó. Còn hai người này..." Nhậm Giáng Nhã chỉ về phía Trâu M·ô𝐧·𝖌 và Đổng Hân Kỳ: "Đây là hai cô bạn thân của tôi."

"Chào cô, tôi là Trâu M.ô.п.ℊ, thường nghe Tiểu Nhã nhắc nhiều đến cô."

Đổng Hân Kỳ cũng chào hỏi với cô ấy.

"Tôi cũng rất hay được nghe thấy tên 'Trâu Tiểu M_ôռ_𝖌' với 'Tiểu Kỳ Kỳ'." Khi Thu Tưu cười, trên má có hai lúm đồng tiền nhỏ, nhìn cực kỳ đáng yêu.

"Ban đầu mình cũng mời Thu Tưu làm phù dâu, vừa lúc phù rể có Lâm Tri Ngôn, hai người là thành một đôi."

"A..." Đột nhiên Trâu 𝐌ô●ⓝ●ɢ nhớ tới Lâm Tri Ngôn từng nói mình thích một cô gái thích ăn, sau đó như bừng tỉnh: "Hoá ra cô và bác sĩ Lâm..."

"Không có, cô đừng nghe Tiểu Nhã nói bừa. Tôi với anh ấy không có 𝐪-υ𝖆-ռ 𝐡-ệ gì cả." Thu Tưu đổi đề tài, nói với Nhậm Giáng Nhã: "Phù dâu phù rể vừa đủ hai cặp, sao thêm tôi được chứ?"

"Vậy thì bảo thêm Trình Ngôn."

"Khụ khụ khụ..." Đổng Hân Kỳ bị sặc, không ngừng ho khan.

"Tự nhiên kích động vậy?" Nhậm Giáng Nhã vỗ nhẹ lên lưng cho cô ấy.

Đổng Hân Kỳ uống miếng nước cho thuận miệng: "Bánh kem ngon quá nên mình ăn hơi nhiều, không cẩn thận bị sặc."

"Khoa trương quá đấy." Nhậm Giáng Nhã bật cười: "Nhưng đúng là ngon thật."

Mấy cô gái cười đùa trong chốc lát, nhoáng cái đã đến giờ tiệc tối.

Hạ Vũ Châu đứng bên phải sân khấu, trong mắt không chứa được người khác mà chỉ chăm chăm nhìn Trâu Ⓜ️·ôn·ɢ, mặc dù cô mặc đồ phù dâu thôi mà đã đẹp thế này, đợi đến ngày bọn họ kết 𝒽ô*п thì cô sẽ đẹp tới mức nào đây?

Trâu 𝐌ô𝖓·ℊ quay đầu, tầm mắt đối diện với ánh mắt cực nóng của anh, cô cũng khẽ mỉm cười đáp lại.

Ai cũng nhìn ra phù dâu và phù rể là một đôi, từ buổi sáng lúc bắt đầu đón dâu, nhiếp ảnh gia đã liên tục nhắc nhở chàng phù rể này phải giữ khoảng cách thích hợp với phù dâu.

Vốn dĩ phù dâu phù rể là phải chắn rượu cho cô dâu chú rể, kết quả vị này lại toàn chắn rượu cho phù dâu, còn chú rể thì mặc kệ.

Hạ Vũ Châu uống nhiều mấy ly, ngồi ở chỗ để tỉnh rượu, Trâu M●ô𝐧●𝖌 cũng không lên sân khấu bắt hoa, Hạ Vũ Châu muốn đi lại bị cô ngăn lại.

"Sao em không đi bắt hoa?" Hạ Vũ Châu hỏi cô.

Trâu 〽️ô𝖓-ℊ gác đầu lên vai anh: "Chẳng lẽ em phải bắt được hoa thì mới lấy được chồng sao?"

"Em nói cũng đúng." Hạ Vũ Châu híp mắt, nghe thấy tiếng ồn ào trên sân khấu, anh hỏi Trâu Môn*🌀: "Ai bắt được thế?"

"Là bác sĩ Lâm." Trâu M●ô●𝐧●🌀 nhìn thấy Lâm Tri Ngôn ôm bó hoa rồi tủm tỉm cười, sau đó ánh mắt đuổi theo Thu Tưu đang đi xuống sân khấu.

"Ồ..." Hạ Vũ Châu câu được câu không nói chuyện với cô: "Sao Nhậm Giáng Nhã không đưa luôn hoa cho Đổng Hân Kỳ?"

"Tiểu Kỳ Kỳ nói cậu ấy là người sáng suốt."

"Có ý gì?"

"Người sáng suốt không rơi vào bể tình, dốc lòng xây dựng một Trung Quốc tươi đẹp."

Hạ Vũ Châu quay đầu nhìn cô: "Anh tình nguyện làm người ngu ngốc trong bể tình của em."

Trâu Ⓜôⓝ.ɢ vui vẻ bật cười, sến thì sến thật nhưng cô rất hưởng thụ.

Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đổng Hân Kỳ đi xuống, Trình Ngôn cũng đi ở bên cạnh cô ấy. Không biết có phải do thị lực của cô kém hay không, cô cứ có cảm giác tay Trình Ngôn đang ôm hờ eo của Đổng Hân Kỳ.

"Em sao thế?" Hạ Vũ Châu hỏi.

Trâu Mô𝓃*𝖌 lắc đầu, cảm thấy mình nhìn nhầm rồi, thuận miệng hỏi Hạ Vũ Châu: "Trình Ngôn có bạn gái chưa?"

Hạ Vũ Châu lắc đầu: "Hình như không có, nhưng mấy hôm trước có nghe cậu ta nói đang theo đuổi một cô gái thì phải, anh cũng chẳng rõ lắm."

Đối với cuộc sống tình cảm của mấy người khác, anh không hề quan tâm chút nào.

"Vợ ơi." Hạ Vũ Châu đột nhiên sấn lại gần cô, hơi thở ấm nóng mang theo mùi rượu phả vào tai: "Anh thấy sau này chúng ta kết ♓ô·𝖓 không cần tổ chức ⓗ_ô_𝓃 lễ đâu."

"Hả?" Trâu 𝐌*ô*𝓃*ɢ không hiểu sao đột nhiên Hạ Vũ Châu lại nhắc đến chuyện này.

"Em quá đẹp... Anh không muốn để người khác nhìn thấy."

"..."

Cả người Hạ Vũ Châu dính vào cô: "Bà xã... Chúng ta về nhà đi."

"Chờ thêm lát nữa đi, còn chưa xong mà." Tuy đã có vài người lục tục rời đi, nhưng bạn bè thân thiết cùng gia đình họ hàng vẫn chưa giải tán.

"Chắc tối nay anh sẽ không ngủ được, cần phải có em hỗ trợ giấc ngủ."

"Anh đứng đắn chút xem nào?" Trâu Mô𝖓●ɢ che miệng anh lại, người này đúng là rượu vào lời ra.

Hạ Vũ Châu kéo tay cô xuống: "Anh đang đứng đắn lắm mà, nếu không anh đã nói thẳng là anh muốn chơi em rồi."

"..." Trâu M·ô·𝖓·🌀 không chịu nổi, sợ lát nữa anh sẽ nói ra những lời gây shock hơn.

Cô trấn an Hạ Vũ Châu một chút rồi đi tìm Nhậm Giáng Nhã: "Hạ Vũ Châu uống nhiều quá rồi, chúng mình định về trước."

"Về làm gì chứ, cứ đi lên lầu mà nghỉ." Nhậm Giáng Nhã thấy Hạ Vũ Châu uống cũng khá nhiều, tuy rằng anh là vì Trâu ℳôⓝ●ⓖ, nhưng nói đến cùng cũng là chắn rượu cho bọn họ: "Khách sạn tặng bốn căn phòng, vừa lúc đủ cho chúng ta ở, cậu cứ dẫn cậu ta lên đó nghỉ ngơi đi, nếu không các cậu đi về cũng không yên tâm."

Trâu 𝐌ô·𝓃·ɢ ngẫm lại cũng đúng, lỡ đâu trong chốc lát anh ngủ thiếp đi, cô không biết phải đưa anh về kiểu gì.

Cũng may Hạ Vũ Châu chưa quá say, còn có thể tự đi được, còn biết thương hoa tiếc ngọc lấy quần áo giúp Trâu 〽️ô·ռ·ɢ để cô tắm rửa. Một tay cô cầm váy, một tay nắm lấy Hạ Vũ Châu, mới vừa mở cửa phòng thì đã bị anh đè ở trên tường

Cửa phòng đóng lại, trong phòng tối đen như mực, đồ đạc trên tay rơi xuống đất, Hạ Vũ Châu cắm thẻ phòng xong, đèn trên trần nhà cũng sáng lên.

"Ưm..." Hạ Vũ Châu không cho cô có cơ hội nhìn rõ xung quanh, nâng cằm cô lên rồi 𝐡ô𝖓●.

Cả ngày nay anh đã muốn 𝒽ô·𝓃 cô rồi.

Đầu lưỡi Trâu Ⓜô.п.ɢ bị anh cuốn lấy, nụ hô*ռ của anh rất dùng sức, môi lưỡi quanh quẩn vị nho từ rượu, còn mang theo chút ngọt ngào của son môi.

Cô có chút không thở nổi nhưng Hạ Vũ Châu lại chẳng có ý muốn buông ra, tay anh giữ lấy gáy cô, mãi đến khi Trâu ℳ·ô·𝓃·🌀 cảm thấy nước miếng đang chảy ra từ khoé miệng, anh mới chịu buông.

Hạ Vũ Châu nhìn môi cô, son môi bị ♓ô*𝐧 đến nhoè đi, nhưng cánh môi cô vẫn hồng nhuận như cũ.

Anh cúi đầu cắn lên vành tai cô, hơi thô bạo Ⓜ️ú●т lấy, cả người dính chặt lên Trâu Ⓜô·n·ⓖ, đầu ѵù*𝐢 ⓥà*𝐨 cổ cô, dùng sức hít thở: "Bà xã, em thơm quá."

"Ưm... Anh đừng..." Mặt Hạ Vũ Châu cọ lên xương quai xanh, váy hôm nay cô mặc là kiểu cúp 𝖓·𝐠ự·🌜, phần da trần bên ngoài đều được nhân viên trang điểm bôi sữa dưỡng ẩm: "Để em đi tắm trước được không?"

"Không cần đâu em yêu." Hạ Vũ Châu không nỡ buông cô ra: "Cho anh làm em nhé?"

"Không phải là không cho." Trâu 𝐌.ô.ռ.🌀 vặn vẹo: "Trên người em toàn mĩ phẩm thôi."

"Không sao, ăn vào cũng đâu có 🌜𝒽ế·t." Nói xong anh còn vươn lưỡi 🦵●ı●ế●𝐦 xương quai xanh.

Hạ Vũ Châu kéo hai tay cô ôm lấy cổ mình, mặt anh có hơi nóng, cọ lên người Trâu ℳô.𝖓.ℊ khiến cô vừa nóng vừa ngứa.

"Em yêu." Anh dùng trán mình đụng vào trán cô, khàn giọng gọi: "Em yêu."

"Vâng..." Tiếng †𝖍-ở 𝖉-ố-𝐜 của Trâu Ⓜ·ô·𝖓·𝐠 cũng lớn dần, cô cảm thấy cả người mình càng ngày càng khô nóng, cảm giác thèm muốn anh lại trở nên mãnh liệt.

Anh nhẹ nhàng m_ú_т lấy môi cô: "Em yêu 𝖑●ℹ️●ế●〽️ giúp anh được không?"

ℒ-1-ế-ɱ chỗ nào, không cần anh nói thì cô cũng biết.

Hạ Vũ Châu muốn nhưng nếu cô không muốn thì anh sẽ không ép.

Trâu 〽️●ô●𝖓●ℊ giương mắt, cô nhẹ giọng đáp: "Vâng."

Được đến sự cho phép của cô, cổ họng Hạ Vũ Châu không tự giác căng thẳng, anh buông bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô ra, Trâu 𝐌_ô𝐧_ɢ nhẹ nhàng kéo áo sơmi của anh, cởi bỏ thắt lưng cùng khoé quần, lúc cô chuẩn bị ngồi xổm xuống, Hạ Vũ Châu đã giữ cô lại: "〽️ô*𝐧*ⓖ ℳ.ôn.ℊ, đi tắm trước đã."

Nếu cô đã tình nguyện, vậy anh phải rửa sạch sẽ rồi mới để cô 𝐥_ℹ️ế_𝐦.

Trâu Ⓜôn·𝖌 đã cởi giày cao gót, cô nhón chân 𝖍·ô·n nhẹ lên môi anh, động tác trên tay không dừng, tiếp tục kéo quần của anh xuống: "Em không chê."

Nói xong còn nhân lúc anh chưa kịp phản ứng, Trâu 𝐌ô●п●g đã ngồi xổm xuống, quần lót bao bọc lấy dương v*t thô to, mới vừa kéo ra một chút, dương v*t đã gấp không chờ nổi mà nảy ra bên ngoài.

Trâu 𝐌●ôп●🌀 nhẹ nhàng nắm lấy, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng loại cảm giác nó dần dần biến lớn ở trong tay vẫn có chút xa lạ. Cô nuốt nước miếng, vươn đầu lưỡi khẽ chạm qua mã mắt.

Hạ Vũ Châu cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, anh cúi đầu, nhìn thấy cô ngồi xổm giữa hai chân mình, vừa rồi trong lúc 𝐡●ô●𝐧●, tóc cô đã hơi xoã ra, cô vén tóc ra sau tai, đôi môi chỉ ngậm lấy được một phần quy đầu, anh cũng đã phê đến nỗi không chịu được.

"𝐌ô●𝓃●🌀 ℳô𝐧-🌀..." Anh duỗi tay, vỗ về tóc cô: "Ngậm sâu một chút nữa."

Trâu ℳ-ô-п-ℊ biết anh đang thoải mái, giọng nói của anh vừa khắc chế lại thả lỏng. Nhưng thật sự thứ đó quá lớn, cô đã mở miệng rất to nhưng chỉ ngậm được quy đầu. Nếu không có cách nào ngậm hết được một lần, vậy cô chỉ có thể 👢ℹ️_ế_ɱ từng chút một, đầu lưỡi không buông tha bất cứ chỗ nào, từ mã mắt đến hai tinh hoàn, nơi nào cũng dính nước miếng của cô.

Hạ Vũ Châu nhìn cô đang ⓛïế*〽️ ♓_ô_𝖓 dương v*t của mình, trái tim run lên, cũng làm anh dần mất đi khống chế.

Nụ 𝐡ô*𝐧 như chuồn chuồn lướt nước không thể thoả mãn 𝒽-a-𝖒 ɱu-ố-п mãnh liệt của anh: "M·ô·n·🌀 Ⓜ️●ô●𝐧●ⓖ, há mồm, ngậm hết luôn được không em?"

〽️ô·ⓝ·🌀 〽️ô·𝐧·🌀 của anh quá ngoan, ngoan đến nỗi anh nói gì là làm đấy, Hạ Vũ Châu không nhịn được nữa, cắm dương v*t vào sâu trong miệng cô hơn.

"Ưm..." Ngậm quá sâu khiến Trâu Ⓜ️ô𝐧-ɢ muốn nôn khan.

Nhưng Hạ Vũ Châu vẫn chưa chịu 𝓇·ú·t ⓡ·🔼: "𝐌ôп-🌀 ℳô*п*g, ăn nhiều một chút... Ách..."

Thật sự là quá phê, khoang miệng ấm áp, hai má cùng đầu lưỡi đều m*ề*ⓜ 〽️ạ*ï, thi thoảng có thể đỉnh lên hàm trên của cô, từng loại cảm xúc luân phiên quấn lấy anh, 🎋♓🅾️*á*𝒾 ⓒả*𝐦 cũng càng ngày càng dâng trào.

"Ưm... ưm..." Trâu Ⓜ️.ô𝖓.🌀 có chút không chịu nổi tiết tấu nhanh như vậy, cô liên tục lùi về sau, lại bị anh ş·❗ế·ⓣ 🌜𝒽·ặ·✝️ gáy.

Cô muốn trốn cũng chẳng được, nước mắt trào ra, Hạ Vũ Châu còn muốn cắm thêm vào nhưng cũng tự biết điều đó rất khó. Nhìn từng giọt nước mắt như pha lê tràn ra từ khoé mắt cô, hơi thở của anh như ngừng lại.

Quá đẹp.

Hạ Vũ Châu không nhịn được bắt đầu đĩnh eo, dùng biên độ nhỏ mà thọc vào ⓡú_т r_ⓐ: "Đừng cắn nhé em yêu... a... 𝖘*ướ*𝐧*𝐠 c_♓ế_✞ mất."

Trâu Môп·🌀 đẩy hông anh, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở, nước mắt muốn dừng mà chẳng được.

"Nhanh thôi 𝐌.ô.n.ⓖ Ⓜ️ôn*ℊ... em chờ một lát... ư... phê quá..." Anh 💰ư*ớn*🌀 đến nỗi rên thành tiếng.

𝐊_♓_o_á_ℹ️ 🌜_ả_ⓜ thổi quét toàn thân, phần eo lẫn cơ bắp đùi đều căng thẳng, Trâu 𝐌.ô𝓃.ℊ không có cách nào để ngậm cả vào, chỉ có thể dùng tay nắm lấy phần cán lộ ra bên ngoài, làm anh nhanh chóng ⓧцấ·† 🌴1𝖓·𝐡.

"Đm..." Vào lúc tay Trâu 〽️ô_𝓃_ɢ nắn vuốt hai viên tinh hoàn, Hạ Vũ Châu không nhịn được chửi tục một câu. Tay cô vừa non vừa mềm giống hệt như vú của cô vậy, sờ s·ư·ớ·𝖓·🌀 đến nỗi anh suýt nữa thì bắn.

Trâu M·ô𝖓·🌀 cũng chẳng biết tình huống hiện tại của anh thế nào, cũng không biết phải ngậm bao lâu nữa thì anh mới chịu bắn, cô không có kinh nghiệm, chỉ biết h_ô_𝓃 với 🦵i*ế*ⓜ bừa.

Nhưng hình như anh cảm thấy còn chưa đủ.

Anh cắm một hồi lâu, Trâu 𝐌*ô*ⓝ*g vẫn luôn hé miệng, nước miếng trong quá trình đè ép cũng chảy ra bên ngoài, Trâu ℳô_п_🌀 hút lại theo bản năng.

"A..." Một hút này của cô lập tức tạo ra một cơn tê dại từ giữa háng truyền thẳng lên đến trán cho Hạ Vũ Châu.

Trâu ℳô_𝐧_𝖌 cảm nhận được lần này cả người anh đều căng chặt, có lẽ là cô làm đúng rồi, Trâu ℳô-п-𝐠 không dám dùng quá sức, chỉ có thể chậm rãi ⓜú●т vào giống như đang ăn kem vậy.

"A... ℳô-𝓃-ℊ 〽️ô*п*ℊ..." Hạ Vũ Châu sắp không nhịn được nữa, anh đè nén đầu cô ép sát vào háng mình. Cũng chẳng rảnh lo răng cô có cọ vào hay không, dùng sức mà thọc vào гú.† 𝖗.🔼.

Trâu M*ô*ⓝ*🌀 cảm nhận dương v*t ở trong miệng nhảy vài cái, sau đó một luồng chất lỏng có hơi tanh nồng tràn vào khoang miệng cô. Truyện Điền Văn

Hạ Vũ Châu bắn xong, hai chân như mềm đi, lúc anh 𝖗ú●t ⓡ●𝒶 ngoài, Trâu M●ô●𝖓●ɢ không nhịn được nữa mà ho kịch liệt, ho xong lại nuốt nước miếng theo thói quen.

Anh còn chưa kịp bảo cô nhổ ra, cô đã nuốt hết xuống, chỉ còn một ít trên tay mà cô vừa ho ra.

Hạ Vũ Châu nhìn cô ⓒ♓●ả●🍸 𝐧●ướ●ⓒ mắt, khoé miệng còn dính ⓣⓘ.𝓃.♓ 𝒹.ị.↪️.♓ màu trắng, da đầu anh tê dại, dương v*t mới vừa bắn xong lại cương lên. Anh vớt Trâu 𝐌_ô_n_g dậy, không rảnh lo cô còn chưa thở xong, kéo cô xoay người đè lên tường, anh không tìm thấy khoá kéo váy cô, đành vén làn váy lên.

Lồng 𝐧*𝐠*ự*𝐜 cứng rắn của anh đè nặng nửa người trên của Trâu Ⓜô𝖓.🌀, đôi tay dưới váy lần sờ chạm vào quần lót, sau đó thô bạo xé rách.

"Ưm... Anh nhẹ chút..." Lúc quần lót bị xé rách, vải dệt còn thít lấy Ⓜ️ô𝐧.ℊ cô.

"Không nhẹ được đâu em yêu." Làn váy không quá bồng, chỉ là một từng tầng lụa mỏng chồng lên nhau, anh không nhìn thấy động tác của tay mình dưới váy, nắm lấy dương v*t, một tay theo kẽ ⓜ·ô·𝖓·𝖌 của cô tìm được huyệt khẩu ướ●† á●т: "Bé ngoan ⓓâ-𝐦 đ-ã-ⓝ-🌀, ướt thế này sao?"

Bây giờ cũng không rảnh đi tìm bao ở nơi nào để mà mang, anh đĩnh eo, quy đầu nhét vào huyệt khẩu: "Em gái của bé ngoan chặt thật đấy." Vừa nói anh vừa đẩy vào bên trong.

"Ưm... A..." hoa huy*t được lấp đầy, Trâu ℳôп.ⓖ cũng rất thoả mãn.

"Hôm qua đã làm em rồi mà, sao hôm nay vẫn còn chặt vậy? Hửm?" Váy lụa 𝓅*♓á*🌴 г*a â*m ✞h𝖆п*𝖍 sột soạt, nhưng Hạ Vũ Châu vẫn nghe thấy tiếng dương v*t nhét vào hoa huy*t, 𝒹*â*Ⓜ️ dịch bị đẩy ra "phụt" một tiếng.

"A... 𝖘_ướ_𝓃_g quá, bé ngoan." Hạ Vũ Châu hô một tiếng, cúi đầu 𝖍ô*n 𝐜*ổ cô: "Em đẹp lắm."

"Hức... A... Chậm một chút... ưm ưm... chậm thôi..." Đường đi bị lấp đầy vừa trướng vừa căng, một phần váy lụa bị kẹt giữa hai người, theo tần suất luật động của anh mà ↪️*ọ x*á*ⓣ với da thịt cô, mang đến cảm giác ngưa ngứa.

"〽️_ô_𝖓_ɢ 𝐌ô*п*𝐠, sao anh làm em lâu vậy rồi mà vẫn còn khít như vậy? Hả?" Hạ Vũ Châu chưa từng có người phụ nữ khác, nhưng lấy tư duy của một người đàn ông, anh biết Trâu 𝐌●ô𝐧●𝐠 ở trên giường nhất định là một bảo bối.

Váy có hơi vướng nhưng cố tình khoá kéo như muốn c-h-ố𝖓-ɢ đố-ⓘ với anh, anh không tìm thấy đầu khoá đâu cả. Trâu Ⓜ️ô𝓃*ɢ cảm nhận được ý đồ của anh: "Ở... cạnh sườn..."

Lúc này Hạ Vũ Châu mới nhận ra cạnh sườn cô có một đầu khoá rất nhỏ được làm giấu sau mép váy, anh kéo ra, Trâu M_ô𝖓_🌀 cũng phối hợp theo.

Lúc lột váy của cô xuống, nắm lấy hai bầu ⓝ.𝐠ự.𝒸 của cô, Hạ Vũ Châu mới cảm thấy đủ.

"Bé ngoan." Dưới thân anh không ngừng nhấp vào, ✞_𝐡_ở ♓_ổ_п 𝒽ể_ⓝ ♓ô-𝖓 lên sau cổ cô: "Bé ngoan khít quá..."

"Không phải..." Ý thức của Trâu ℳ_ô_n_🌀 dần tan rã, thuận miệng đáp: "Là của anh... a ưm... quá lớn..."

Hạ Vũ Châu thích câu trả lời của cô, làm gì có tên đàn ông nào nghe người yêu khen mà không vui chứ.

Trâu Ⓜ-ôn-g "ê a" kêu, 🅓â●ɱ thuỷ cũng từ nơi 🌀𝖎.ⓐ.🅾️ ⓗ.ợ.p của hai người mà chảy xuôi xuống theo bắp đùi.

"Huyệt nhỏ nhiều nước thật đấy." Hạ Vũ Châu đâ●ɱ lút cán, cả người Trâu 𝐌-ô-ռ-ɢ cũng bị đỉnh đến nỗi nhào vào tường: "Huyệt nhỏ của em vừa chặt lại còn nhiều nước... Có phải trời sinh đã như vậy rồi không? Hửm? Vú cũng lớn rồi mềm nữa..."

Trâu Ⓜ️-ô𝓃-ⓖ rõ ràng cảm nhận được mỗi lần nghe anh nói những câu thô tục như vậy, hoa huy*t lại tiết ra càng nhiều 𝐝·â·𝖒 thuỷ.

"Ưm a..." Tay cô chống trên tường, năm ngón tay dùng sức cuộn lại: "Em không được... A..."

Cả người cô đều bị anh làm đến mềm nhũn, chân cũng dần mất đi sức lực.

"Bà xã... em yêu..." Anh liên tục thay đổi xưng hô: "Môп.𝖌 𝐌ôn-ℊ... đời này chỉ cho anh làm có đúng vậy không?"

Trâu Ⓜô-п-ℊ không kịp nghe kỹ anh nói cái gì, chỉ máy móc trả lời "vâng vâng".

"Thế em nói đi, nói chỉ cho anh làm thôi."

"Chỉ... a... chỉ cho... ưm... cho anh.... làm... aaa..." Rốt cuộc tay Trâu Mô·𝓃·🌀 không chịu được nữa, móng tay trượt mạnh trên mặt tường rồi trượt xuống.

Hạ Vũ Châu ôm sát lấy cô, không có ý định buông tha: "Nói hoàn chỉnh vào em yêu, anh là ai?"

"Ưm... ông xã... a..." Cô bị Hạ Vũ Châu đè ở trên tường, cũng may có tay anh chắn ռ-ⓖ-ự-𝒸 cô lại, nếu không ⓒ*ọ ✖️*á*t quá mạnh vào tường sẽ khiến cô bị trầy da mất.

"Gọi tên của anh, em yêu, đời này em chỉ để cho ai làm, hửm?"

"A... em không được..." Trâu 〽️ô𝓃*ℊ sắp tới rồi, vách thịt cũng bắt đầu co rút lại.

"Nói ra đi em yêu, nói xong rồi chúng ta cùng nhau 👢_ê_n đ_ỉ𝓃_𝐡." dương v*t bị vách thịt hút chặt, Hạ Vũ Châu cũng đang cố chịu đựng.

"Hạ Vũ Châu..." Cô cơ hồ là hét lên, sau đó k.♓.ⓞ.á.ⓘ ⓒ.ả.〽️ như sợi dây đàn căng chặt, bị gảy đến cực hạn rồi "đằng" một cái đứt dây.

Hạ Vũ Châu cũng tới cùng lúc với cô, anh đè chặt người Trâu ℳ-ô-n-🌀 đã mềm nhũn lên tường, cả hai người cùng nhau r⛎●п 𝓇ẩ●γ, cùng nhau "phóng thích".

Trâu ℳ.ô.𝐧.ℊ thở phì phò, cô xụi lơ ngã vào trong lòng anh, đầu rũ sang một bên, ngọn tóc xẹt qua cánh tay anh, vừa ngứa vừa tê.

Anh bắn tất cả ✝️●1ⓝ●♓ 𝒹●ị●𝖈●♓ vào bên trong, sau khi bắn xong cũng không r-ú-𝖙 𝓇-🔼.

Nếu có một đứa con giống như anh.

Nếu có một đứa con giống cô.

Vậy nhất định sẽ khá tốt, cả hai người đều nghĩ như vậy.

Tuy rằng là ♓ô.n lễ của người khác nhưng Trâu Ⓜôռ_🌀 cũng mệt mỏi cả ngày, cuối cùng hình như cô bị anh làm đến nỗi mất hết sức lực, cứ thế ngủ thiếp đi.

Buổi sáng hôm sau tỉnh lại, cả người khô mát, cô nhớ rõ lần thứ hai là làm ở sofa, sau đó lần thứ ba thì làm trong phòng tắm, bởi vì hơi nước quẩn quanh, cô vừa nóng vừa mệt nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Cô mở mắt ra, người bên cạnh cũng đã tỉnh, Trâu Ⓜôⓝ·g chui vào lòng anh, Hạ Vũ Châu thuận thế ôm sát lấy cô: "Dậy rồi à?"

"Ừm." Trâu 𝐌-ô𝐧-ℊ ngửi tóc của mình, khác hẳn với tối hôm qua: "Anh gội đầu cho em đấy à?"

"Ừ." Không chỉ gội đầu, anh còn giúp cô sấy tóc, tẩy trang, thoa sữa dưỡng thể.

"Đường Lâm mới vừa gửi tin nhắn, hỏi chúng ta có muốn đi ăn sáng cùng họ không. Em có đói không? Hay là chúng ta gọi đồ lên phòng ăn?"

Trâu Ⓜ️-ôn-ⓖ nằm trong lòng anh, có chút lười biếng, nhưng cuối cùng vẫn chuẩn bị rời giường để xuống lầu ăn sáng.

Hôn lễ của Đường Lâm và Nhậm Giáng Nhã tốn không ít tiền, cho nên 4 căn phòng mà khách sạn khuyến mãi cũng không tệ, lúc hai người ra cửa, vừa lúc đối diện với Lâm Tri Ngôn và Thu Tưu cùng bước ra từ một phòng.

Đột nhiên chạm mặt thế này khiến đôi bên đều xấu hổ, chào cũng không được mà không chào cũng chẳng xong.

Thu Tưu mở miệng nói trước: "Tôi với anh ấy không phải 🍳υ●🅰️●ⓝ 𝒽●ệ giống hai người đâu."

Trâu Ⓜ️ôn-ⓖ: "..."

Hạ Vũ Châu: "..."

Lâm Tri Ngôn: "..."

Thu Tưu nói xong thì đi trước, để lại ba người đứng đó, Trâu Ⓜôп_g khẽ gãi đầu, Hạ Vũ Châu ôm cô đi về phía thang máy, còn một mình Lâm Tri Ngôn đứng tại chỗ thở dài, nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Sau khi bốn người vào thang máy, cửa của căn phòng khác mới mở ra, Đổng Hân Kỳ dò đâu ra nhìn, ngó trái ngó phải, xác định không thấy ai mới đóng cửa lại, nói với người đằng sau: "Tôi đi ăn sáng với bọn họ, còn anh cứ tự nhiên đi."

Trình Ngôn nhìn dáng vẻ tuỳ ý của cô ấy, vừa tức vừa buồn cười: "Cô Đổng đây có tố chất làm trap girl đấy."

"Chậc." Cô nàng dùng ngón tay chọc chọc anh ta: "Anh Trình này, cái này gọi là bạn tình đủ tiêu chuẩn."

Đổng Hân Kỳ cầm theo túi xách của mình: "Tôi đi trước đây, anh chờ lượt thang máy sau nhé."

Trình Ngôn nhìn bộ dạng cảnh giác của cô ấy, lúc đóng cửa rời đi chẳng chút lưu luyến rồi bật cười, anh ta thở dài: "Bạn tình gì chứ, rõ ràng là giống yêu đương vụng trộm."

********

Đã chuẩn bị suốt nửa năm qua, cuối cùng cũng đến ngày kỷ niệm tròn 120 năm thành lập của Tư Trung, Hạ Vũ Châu và Trâu Ⓜ️-ôп-ɢ đều là học sinh ưu tú tốt nghiệp từ trường nên được mời đến tham dự. Hạ Vũ Châu còn làm đại diện cho cựu học sinh lên sân khấu phát biểu.

Bởi vì muốn lên sân khấu phát biểu, Hạ Vũ Châu được xếp ngồi ở hàng đầu tiên, Trâu ℳô𝖓·𝐠 ngồi cách anh mấy hàng ghế.

Tuy rằng từ nhỏ chính là học sinh ngoan nhưng Trâu ℳ●ôռ●ɢ thật sự không thích nghe mấy lời phát biểu, báo cáo dài dòng, nghe một lúc đã khiến cô mệt rã rời, cố lấy lại tinh thần mới chờ được Hạ Vũ Châu lên sân khấu.

Nội dung mà Hạ Vũ Châu phát biểu cô cũng không cảm thấy lạ, bởi vì những lời đó đều là cô viết.

Tuy đã đọc xong những gì cô viết nhưng Hạ Vũ Châu vẫn chưa kết thúc, anh còn nói thêm: "Cảm ơn Tư Trung, trường học không chỉ mang đến cho tôi tri thức, mùa xuân vẻ đẹp của cả bốn mùa, mà còn có..." Anh nhìn về phía mà Trâu 𝐌_ô_п_𝐠 đang ngồi: "Tư Trung còn mang đến cho tôi người mà tôi muốn che chở cả đời, cô gái mà tôi muốn dành hết nửa quãng đời còn lại để yêu thương, chia sẻ và thấu hiểu, cảm ơn mọi người đã lắng nghe."

Trâu 𝐌ôռ-g vỗ tay theo mọi người, khóe miệng cong cong. Những gì mà tâm tư cô muốn biểu đạt, anh đều đã nói hộ lòng cô.

Sau khi Hạ Vũ Châu phát biểu xong, cả hai cùng chuồn êm ra khỏi hội trường.

"Sao tự nhiên anh lại... nói thêm vậy chứ?" Trâu 𝐌●ô●n●ɢ nắm tay anh, cả hai người cùng nhau tản bộ trong sân trường.

Trước kia hai người chưa từng dám công khai nắm tay nhau khi còn ở trong trường học, mặt ngoài nhìn qua thì có vẻ thuần khiết, nhưng rất nhiều lúc ở những góc khuất không ai nhìn thấy, bọn họ đã từng lén lút ♓ô.𝐧 nhau.

"Câu đó mới chính là câu anh muốn nói nhất." Anh muốn cảm ơn ngôi trường này, chính bởi vì anh đã gặp Trâu 〽️-ôռ-🌀 ở đây. Anh cảm thấy cô cũng sẽ giống mình.

"Anh còn nhớ chỗ sân thượng kia chứ?" Hai người đi đến chỗ rẽ lên cầu thang, Trâu 〽️_ôп_🌀 kéo anh đi lên trên nhìn: "Lúc trước em với Tiểu Nhã có đến đây một lần, cửa sân thượng đã được thay bằng cửa sắt rồi, không mở ra được nữa."

"Thử xem." Hạ Vũ Châu nắm lấy tay cô, đi đến trước cửa rồi nhẹ đẩy ra, không ngờ cửa lại mở ra thật.

Trâu Ⓜ*ôп*𝖌 kinh ngạc: "Vậy mà lại mở được này." Lần trước cô và Nhậm Giáng Nhã đến, cửa đã bịt kín, đương nhiên là không thể mở được.

"Có lẽ đây là một cánh cửa thần kỳ, yêu cầu hai người yêu nhau thật lòng mới mở được ra." Hạ Vũ Châu cười nhìn cô: "Chứng tỏ chúng ta mới là chân ái, em và Nhậm Giáng Nhã không phải."

Trâu Ⓜ️·ô·𝐧·ℊ nghe anh nói phét thì bật cười thành tiếng.

Hai người đứng trên sân thượng, đã qua nhiều năm nhưng nơi này vẫn không thay đổi, bởi vì không có ai sử dụng nên suốt mấy năm qua cũng chẳng được cải tạo.

"Anh biết chỗ chúng ta đứng là chỗ nào không?" Trâu 𝐌_ô_n_🌀 xoay người hỏi anh.

Hạ Vũ Châu bĩu môi: "Là chỗ mà em đưa trả thư tình cho lớp trưởng của lớp em."

Trâu M_ô𝓃_ⓖ lắc đầu, nhón mũi chân 𝖍ô·𝐧 lên môi anh: "Là nơi mà tình yêu của chúng ta bắt đầu."

Anh nâng mặt cô lên, ♓*ô*n 𝖒ô*𝖎 cô, nụ ♓ô*п sâu kết thúc, Trâu 〽️ô●n●🌀 tròn mắt nhìn anh: "Cảm ơn anh, Hạ Vũ Châu, cảm ơn anh đã bước vào thế giới của em, cảm ơn anh từ trước đến nay chưa từng ngừng yêu em." Cô ôm lấy eo anh: "Anh thật tốt."

Hạ Vũ Châu ôm chặt lấy cô, bàn tay khẽ vuốt sau gáy cô, xuôi nhẹ theo làn tóc, cười khẽ thành tiếng.

Tạm biệt mùa hè nóng bức, không còn tiếng ve ồn ào, thanh âm của anh càng rõ ràng hơn.

"Là có em thật tốt."

HOÀN CHÍNH VĂN

8989 words

07. 08. 2023

Chương (1-84)