Vay nóng Homecredit

Truyện:Không Thể Buông Tay - Chương 66

Không Thể Buông Tay
Trọn bộ 67 chương
Chương 66
Kết thúc
0.00
(0 votes)


Chương (1-67)

Siêu sale Lazada


Dịch: Thanh Dạ

Buổi sáng, lúc Vệ Lam dậy thì đã muộn rồi. Vừa mở mắt, đồng hồ ở trên tường đã chỉ chín giờ. Bên kia giường mặc dù trống không, nhưng vẫn còn có chút hơi ấm.

Cô chớp chớp đôi mắt kèm nhèm, xuống giường mới nhận ra cả người vô cùng đau nhức, đặc biệt là ở giữa hai chân, giống như bị một vật nặng lăn qua. Nghĩ đến cuộc chiến tối hôm qua, cô chỉ có thể thầm oán cái tên đầu sỏ kia.

Mở cửa ra, đang muốn tìm tên khốn khiếp kia tính sổ thì nghe thấy trong phòng khách có vài người đang nói chuyện rôm rã, lờ mờ nghe thoáng qua mấy chữ kết hôn hôn lễ.

"Lam Lam, cuối cùng con cũng dậy rồi." Mẹ Vệ Lam nhìn thấy con gái ra ngoài, lớn tiếng gọi cô."Chi Dực nói con mệt, không ẹ gọi con dậy, còn tưởng con ngủ đến trưa chứ!"

Cái gì gọi là mệt hả? Vệ Lam vừa đi đến ghế sofa, vừa dữ tợn trừng mắt với Đoàn Chi Dực.

Mẹ Vệ Lam làm như không để ý đến con gái đang nghiến răng nghiến lợi, cả khuôn mặt đầy ắp nụ cười, nói: "Mẹ với ba con đang bàn bạc với Chi Dực về chuyện kết hôn của hai đứa."

Vệ Lam dạ một tiếng, có lẽ vừa mới tỉnh ngủ, trong đầu còn hơi mơ màng, ngồi xuống bên cạnh Đoàn Chi Dực.

Vừa ngồi xuống, một bàn tay bị anh nắm lấy.

"Chi Dực đề nghị hôn lễ tổ chức ở nhà nó, thuận tiện hơn ở khách sạn nhiều, Lam Lam con cảm thấy thế nào?" Mẹ Vệ Lam nói tiếp.

Vệ Lam nghĩ đến ngôi biệt thự ở giữa núi của nhà họ Đoàn, có vườn hoa có bãi cỏ, đúng là tiện hơn ở khách sạn nhiều, nên gật đầu: "Được đó ạ."

Mẹ Vệ Lam vừa nghe xong, càng cười vui vẻ hơn: "Vậy được rồi, chúng ta vừa mới bàn bạc xong, hôn lễ quyết định cử hành vào thứ bảy tuần sau, Chi Dực đã nói bên nhà chuẩn bị rồi, tự các con cũng nên chuẩn bị ổn thỏa đi."

"Gì chứ? Tuần sau hả?" Đầu của Vệ Lam cuối cùng cũng tỉnh táo, suýt chút nữa nhảy dựng lên từ ghế sofa."Mọi người đang nói đùa phải không? Nhẫn cưới, quần áo, những thứ khác còn chưa chuẩn bị mà, tuần sau làm sao kịp chứ?"

Đoàn Chi Dực kéo cô ngồi xuống, nói: "Những thứ đó anh đã chuẩn bị hết rồi." Ngừng một lúc, anh lại nói thêm một câu: "Năm ngoái anh đã chuẩn bị mọi thứ rồi, chỉ còn chờ em đến xem là xong."

Vệ Lam ngây người, mẹ Vệ Lam cũng hùa theo: "Những thứ đó con cần gì phải lo, người thân trong gia đình và bạn bè trong vòng một ngày mẹ đã thông báo hết rồi."

Nhưng mà, hình như vẫn có chỗ nào đó kỳ lạ nhỉ? Vệ Lam cau mày ngồi xuống, cảm thấy đầu hơi choáng.

"Được rồi được rồi, thời gian cũng gấp rút, hai đứa xem thử xem bản thân cần chuẩn bị gì nữa không, mau đi làm đi, mẹ và ba con cũng phải chuẩn bị, dù sao là nhà gái đâu thể qua loa được."

Vệ Lam rửa mặt chải đầu xong, thay quần áo đi ra ngoài, trong đầu vẫn còn rối rắm giống như đi lạc trong mê cung. Đi đến cầu thang, trong đầu đột nhiên lóe lên, kéo Đoàn Chi Dực vừa tức vừa uất ức kêu: "Em biết ngay là có chỗ kỳ lạ mà, anh không thèm cầu hôn em!"

Đoàn Chi Dực liếc cô một cái, mặc kệ cô, chỉ đi nhanh xuống dưới.

Vệ Lam tức tối nghiến răng, đuổi theo anh từ phía sau, níu áo anh thét lớn: "Sao có thể vậy chứ? Cả đời chỉ kết hôn một lần, cũng không thèm cầu hôn em? Không được không được, anh nhất định phải cầu hôn em, nếu không em không gả cho anh."

Đoàn Chi Dực vẫn không lên tiếng, đi thẳng đến chỗ đang đậu xe, mở cửa xe ngồi vào trong.

Vệ Lam tức anh ách ngồi ở bên ghế phụ, nhìn thấy dáng vẻ ngoan cố của anh, miệng cô nghiến tới sắp gãy cả răng: "Ai cũng được cầu hôn, có mỗi em là không, sau này bạn bè gặp gỡ nhau nói đến chuyện này, thật mất mặt mà."

Nói xong, không vui mà dùng sức nhéo anh một cái, lại tức quá, cắn một cái thật mạnh trên cổ anh, nhìn thấy anh bặm môi không tỏ thái độ gì, chỉ im lặng nhìn cô, hừ một tiếng, quay đầu thở hì hụt gào lên: "Tức chết em, tức chết em mà!"

Khóe môi của Đoàn Chi Dực cong lên, ánh mắt dừng lại trên người cô. Người phụ nữ của anh để lộ chiếc cổ trắng noãn thon dài, bên trên còn có dấu vết tối hôm qua anh để lại. Đường nét trên gò má hài hòa, dường như được bao phủ bởi một ánh sáng nhàn nhạt, giống như ánh mặt trời đi vào trong cuộc đời anh.

Giáp chi đường mật, ất chi thạch tín. [1]

Anh sống nhiều năm như vậy, từng thấy qua rất nhiều người đẹp, nhưng trong mắt anh, tất cả giống như áng môi trôi, chỉ có duy nhất người con gái ở trước mặt, ngay từ ánh mắt đầu tiên, thì anh đã cảm thấy đây là cô gái đẹp nhất. Gần mười năm qua, cảm giác trước giờ chưa từng thay đổi.

Cho dù dáng vẻ đang tức giận ngay lúc này của cô, anh cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Tất nhiên Vệ Lam không nhìn thấy khóe miệng nở nụ cười khoái chí của anh Đoàn kia. Chỉ nghĩ đến chuyện tên đó không thèm cầu hôn với mình, thật đáng ghét, tốt xấu gì cô cũng là con gái, không lẽ không thể thỏa mãn một chút lòng hư vinh của một cô gái sao?

Xe chạy đến quãng trường nhộn nhịp, Đoàn Chi Dực đột nhiên dừng xe lại, đi thẳng xuống xe, lại mở cửa bên ghế phụ, kéo Vệ Lam xuống.

Vệ Lam còn giả bộ giận dỗi, giãy giụa ai oán: "Anh làm gì vậy!?"

Đoàn Chi Dực quay đầu lại, mỉm cười nhìn cô, túm lấy cô càng chặt, kéo cô đi về phía trước. Chạy thẳng đến cửa hàng hoa tươi ở phía trước, anh mới dừng lại.

Một tay anh kéo Vệ Lam, một tay chỉ vào bó hoa hồng đỏ ở trong tiệm, nói với cô nhân viên xinh đẹp: "Phiền cô gói lại giúp tôi."

Cô nhân viên nhỏ nhìn thấy hai người nắm tay nhau, đưa hoa cho anh với một vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Vệ Lam nhìn thấy anh ôm một bó hoa hồng, kéo tay cô về phía quãng trường, linh cảm được chuyện anh sắp lại. Cô muốn anh cầu hôn cô, nhưng cũng không cần đột ngột đến vậy, ở nơi đông người như thế này chứ? Cô thấy xấu hổ lắm được chưa nào!

"Đoàn Chi Dực, hay là chúng ta mau chóng quay trở về chuẩn bị chuyện đám cưới đi, còn rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị lắm đó? Không phải anh nói lễ phục gì đó đều làm xong rồi sao? Em vẫn chưa nhìn thấy, cũng không biết mắt anh chọn đồ nhìn được không?"

"Không sao cả, anh đã chọn sẵn mười bộ rồi, mỗi bộ mỗi kiểu, nhất định em sẽ thích."

"Nhưng còn....."

Cô vẫn chưa nghĩ ra được cái cớ nào khác, thì người đã bị kéo đến giữ quãng trường.

Người con trai tuấn tú cầm theo bó hoa hồng, kéo người con gái xinh đẹp trẻ tuổi, đã thu hút sự chú ý của mọi người. Bây giờ là cuối tuần, cho nên lúc này ở trên quãng trường rất nhộn nhịp, rất nhiều người kéo nhau đến xem.

Đoàn Chi Dực đi đến giữa, cuối cùng cũng đứng lại, buông tay Vệ Lam ra, quỳ gối xuống, đưa bó hoa lên, cũng không biết từ đâu lấy ra một chiếc nhẫn, cầm ở trong tay, ngẩng đầu lên, từ đầu đến cuối đều nhìn về phía gương mặt đỏ ửng của Vệ Lam, ánh mắt chăm chú đầy chân thành: "Vệ Lam, em lấy anh nhé!"

Thật ra cô và anh ván đã đóng thuyền từ lâu, nhưng ngay lúc này đây, ở trước mắt Đoàn Chi Dực, vẫn làm cho cô đỏ mặt loạn nhịp, trái tim đập thịnh thịch như sắp nhảy ra ngoài.

Hình ảnh đẹp đẽ vui vẻ này, mọi người xung quanh đều đến xem, vỗ tay hoan hô.

Vệ Lam đỏ mặt, nhận lấy hoa, lại đưa bàn tay trái ra.

Đoàn Chi Dực nắm lấy tay cô, cẩn thận chầm chậm đeo chiếc nhẫn sáng bóng vào ngón áp út của cô. Chiếc nhẫn không phải của nhãn hiệu lớn, nhưng Vệ Lam nhận ra được nhãn hiệu của chiếc nhẫn, Darry Ring – Trong cuộc đời của mỗi người con trai chỉ có thể mua một chiếc nhẫn, mang theo ngụ ý với người con gái: Một đời, duy nhất, yêu thương.

Màu sắc của chiếc nhẫn có hơi tối màu, Vệ Lam cảm động cũng hơi nghi ngờ, thì Đoàn Chi Dực lại mở miệng: "Chiếc nhẫn này anh mua năm hai mươi tuổi, cứ nghĩ rằng cả đời này sẽ không có cơ hội tặng em..."

Không đợi anh nói xong, khóe mắt Vệ Lam đã ươn ướt gật đầu thật mạnh: "Em bằng lòng, em bằng lòng, em bằng lòng lấy anh."

Đoàn Chi Dực đứng dậy, ôm cô vào trong lòng. Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay. Vệ Lam bởi vì sự xúc động này mà không còn cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng. Ngược lại bản thân Đoàn Chi Dực lại bị tiếng vỗ tay làm cho hoàn hồn lại, nhìn mọi người xung quanh một cái, hai má bỗng dưng đỏ ửng lên, vội vã kéo Vệ Lam rời khỏi.

Dù sao kết hôn là chuyện lớn, cho dù đã chuẩn bị từ lâu, nhưng trong vòng vài ngày phải hoàn tất mọi thứ, cũng làm cho người ta thê thảm.

Hai cậu nhóc song sinh của nhà họ Đoàn đương nhiên sẽ được làm hoa đồng. Hai cậu nhóc điển trai, từ sau khi biết Vệ Lam sẽ là chị dâu, càng thích cô hơn nữa. Lúc thử lễ phục, còn lôi kéo giúp đỡ cô.

Hai cậu bé bảy tuổi đẹp trai, có ba phần giống Đoàn Chi Dực, Vệ Lam càng nhìn càng thấy thích, lấy bộ lễ phục nhỏ mặc giúp hai đứa, còn dịu dàng cài nơ, rồi hôn lên má mỗi đứa một nụ hôn: "Nhìn đẹp lắm!"

"Hai thằng quỷ nhỏ, đến đây cho anh!" Một tiếng gào thét, phá vỡ sự hài hòa giữa ba người.

Vệ Lam quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Đoàn Chi Dực nổi giận đùng đùng xông đến đây, kéo mỗi tay một đứa, dẫn ra ngoài.

"Anh hai... em muốn chị... oa oa oa..." Cậu quỷ nhỏ không vui phản đối.

"Câm miệng, chị là của anh!"

"Này! Đoàn Chi Dực... anh..." Vệ Lam hết biết nói gì nhìn bóng lưng hai đứa bé rời khỏi.

Có cần phải vậy không?"

"Đừng lo, hai đứa sinh đôi đó thích anh trai lắm, Chi Dực cũng đối xử với em mình rất tốt." Mẹ của hai đứa sinh đôi từ phía sau Vệ Lam đi đến, mỉm cười nói.

Vệ Lam lắc đầu, quay đầu buông lỏng tay ra: "Tên đó thật quá ngây thơ mà."

Người vợ này của Đoàn Hồng chỉ mới ba mươi mấy tuổi, không được xem là đẹp, nhưng tính tình dịu dàng, có thể làm cho người khác yêu thích. Nhưng mà bởi vì còn quá trẻ, Vệ Lam cảm thấy ngại khi xưng hộ là dì, đành phải học theo Đoàn Chi Dực, gọi cô ấy bằng tên.

"Tôi vẫn không biết phải cảm ơn Chi Dực như thế nào. Tôi tốt nghiệp đại học xong liền vào Đoàn thị, sau đó làm trợ lý cho ba của Chi Dực. Ba của Chi Dực rất yêu người vợ trước của ông, nhưng trên đời này có một số chuyện phải chấp nhận, yêu nhau thì dễ ở với nhau thì khó, những chuyện đó người ngoài như chúng ta cũng không thể hiểu được. Lúc mẹ Chi Dực qua đời hơn nửa năm, ông ấy rất sa sút, tôi vẫn luôn ở bên ông ấy, sau đó thì có hai đứa trẻ này. Ba Chi Dực không muốn có con nữa, vốn dĩ muốn dẫn tôi đi phá, cũng may Chi Dực kịp đến ngăn lại."

Vệ Lam hơi ngạc nhiên vì cô ấy đột nhiên nhắc đến chuyện của cô ấy và Đoàn Hồng, càng ngạc nhiên hơn nữa, câu chuyện này với chuyện ngày trước mình biết có sự chênh lệch rất lớn. Cô vón cho rằng người phụ nữ này là kẻ thứ ba, không ngờ cô ấy cũng là một người vì tình yêu là lặng lẽ chờ đợi. Thậm chí cái tên Đoàn Chi Dực đó, anh ngoài việc phô trương bên ngoài, trong lòng cũng yếu đuối đến khó mà tưởng tượng.

Vệ Lam mặc xong áo cưới, Đoàn Chi Dực đã cắt đuổi hai đứa sinh đôi, một mình quay trở về phòng. Nhìn thấy cô dâu ở trước mặt, hai mắt bỗng dưng sáng lên.

Mẹ của hai đứa sinh đôi nhìn hai người, mỉm cười rời khỏi, để lại không gian cho hai người.

Đoàn Chi Dực đi đến trước mặt Vệ Lam, ánh mắt dính vào cô không rời, nhìn một hồi lâu, nhìn đến nỗi làm cả người Vệ Lam không được tự nhiên, hờn giận đẩy một cái, cầm lễ phục bên cạnh đưa cho anh, nói: "Anh cũng mau đi thay đi, xem thế nào."

Đoàn Chi Dực lại không nhận lấy, hờn dỗi nói: "Anh muốn em mặc giúp anh." Ngừng lại một chút, lại nói thêm một câu: "Giống như lúc nãy em làm cho hai đứa nhóc sinh đôi kia đó."

Giọng nói này còn mang theo chút làm nũng.

Vệ Lam dở khóc dở cười, cũng chẳng thèm so đo với anh, giống như đối dãi với một đứa trẻ, cầm quần áo mặc cho anh, còn cẩn thận giúp anh đeo nơ, vỗ anh một cái: "Xong rồi đó!"

Đoàn Chi Dực không vui nhíu mày một cái: "Không phải như vậy! Giống như em làm cho hai đứa nhóc sinh đôi kia vậy đó, giống y chang lúc nãy."

Vệ Lam ngẩn người một lát, nhớ lại cảnh vừa mới làm cho hai đứa sinh đôi. Sắp sửa nhịn không được mà bật cười, nhưng nhìn người trước mặt đang nghiêm chỉnh, vẻ mặt khao khát, đành phải nhịn cười, sửa sang lại cái nơ cho anh lần nữa, còn hôn lên má anh một cái: "Nhìn đẹp lắm!"

Lúc này khóe miệng Đoàn Chi Dực cong lên, nở nụ cười hài lòng.

[1] Giáp chi đường mật, ất chi thạch tín: Câu này có hai nghĩ. Nghĩa thứ nhất là thứ nào đó đối với bạn là đẹp, là phù hợp; nhưng với người khác thì nó độc hại, có thể gây tổn thương, cũng có thể gây chết người. Nghĩa thứ hai là dùng để chỉ tình yêu, có đắng cay cũng có ngọt ngào.

*****

Dịch: Mon

Trước ngày hôn lễ, nhà Vệ Lam đón một vị khách khiến cô rất bất ngờ.

Lúc Vệ Lam mở cửa ra, nhìn thấy Quách Chân Chân mỉm cười dịu dàng đứng đó thì hơi kinh ngạc. Từ hơn nửa năm trước, Quách Chân Chân từ Giang Thành trở về, hai người chỉ ở trên mạng trò chuyện với nhau đôi ba câu cho có lệ.

Bây giờ, vì Đoàn Chi Dực, Vệ Lam luôn cảm thấy hơi áy náy với Chân Chân.

Nhưng Quách Chân Chân lại cười lanh lảnh, đẩy cô một cái rồi tự bước vào nhà, cười nói: "Không mời mình làm phù dâu thì thôi cũng được, nhưng dám không thông báo ình biết, Vệ Lam à, cậu không xứng mặt bạn bè gì hết."

Mẹ Vệ Lam đang ở phòng khách sửa sang lại mấy thứ trong buổi hôn lễ, nhìn thấy Chân Chân vào thì đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì vỗ trán, đứng dậy vẫy tay với cô: "Trời ạ! Là Chân Chân phải không? Cô không gặp con 10 năm rồi đấy!"

"Con chào cô. Không ngờ nhiều năm không gặp mà cô vẫn còn nhận ra con." Chân Chân cười chào hỏi."Nghe nói Vệ Lam sắp kết hôn nên con tới xem thế nào. Cậu ấy không báo cho con biết, cô nói xem có nên đánh đít hay không?"

"Thế sao?" Mẹ Vệ Lam không rõ đầu đuôi trong đó."Cô cứ tưởng mấy đứa vẫn không liên lạc chứ?"

"Mẹ, con và Chân Chân lâu ngày mới gặp, tụi con vào trong phòng nói chuyện đây, mẹ làm tiếp đi." Nói xong, Vệ Lam nắm tay Quách Chân Chân kéo cô vào phòng mình.

Cửa được đóng lại, Quách Chân Chân thấy Vệ Lam có vẻ chột dạ thì che miệng cười ha hả: "Vệ Lam, làm gì mà giống như mắc tội ác tày trời thế? Chuyện giữa cậu và Đoàn Chi Dực mình biết hết rồi, cậu cứ yên tâm đi, mình đã sớm không còn ý định gì với anh ấy."

Nghe Quách Chân Chân nói thế, rồi nhìn vẻ thản nhiên của cô ấy thì cuối cùng Vệ Lam mới khẽ thở phào.

Quách Chân Chân đi tới chỗ cái giường, nằm chỏng vó lên ấy: "Vệ Lam, cậu còn nhớ lúc nhỏ không? Có nhiều khi ba mẹ mình bận quá không có ở nhà, mình sẽ tới nhà cậu ngủ, lúc đó chúng ta còn tâm sự bao nhiêu chuyện của thiếu nữ mới lớn."

Vệ Lam cũng nằm xuống cạnh cô, cười nói: "Ừ, lúc đó là những năm tháng ngây thơ hồn nhiên."

"Vệ Lam." Quách Chân Chân nghiêng người lại đối diện với cô, ung dung nói: "Thật ra cậu và Đoàn Chi Dực ở bên nhau mình không hề bất ngờ tí nào cả. Lúc ấy Đoàn Chi Dực chuyển tới lớp chúng ta, vì thích anh ấy nên hàng ngày mình đều len lén nhìn anh ấy, anh ấy ngồi phía sau cậu. Cậu biết không, rất nhiều lần mình thấy anh ấy nằm xoài lên bàn giống như đang ngủ nhưng ánh mắt thì cứ nhìn bóng lưng cậu mà đăm chiêu. Mình nghĩ, chắc chắn là anh ấy đã thích bạn thân của mình mất rồi."

Vệ Lam hơi xấu hổ, lại cảm thấy ngọt ngào: "Thật sao?"

"Ừ." Quách Chân Chân gật đầu: "Cậu biết khi ở nước ngoài, mình làm cách nào để tiếp cận anh ấy không?"

"Sao?"

"Lúc gặp được anh ấy ở Anh mình rất vui mừng, nhưng mỗi lần bước tới chào hỏi thì anh ấy đều không nhớ được mình, cũng không quan tâm đến mình. Mãi đến lần ấy, mình lại bị bỏ lơ, không cam tâm nên chạy theo nói 'Đoàn Chi Dực, anh thật sự không nhớ ra em sao? Vậy anh còn nhớ Vệ Lam không? Anh ngồi phía sau cậu ấy hơn nửa năm, lúc ấy em ngồi cạnh Vệ Lam'. Sau đó, anh ấy dừng lại nhìn mình, nghiêm túc trả lời 'tôi không nhớ'." Quách Chân Chân vừa nói vừa mỉm cười: "Nhưng từ khi đó anh ấy bắt đầu để ý tới mình, cũng không bài xích mình, còn thường xuyên bảo mình kể những chuyện hồi cấp 3. Lúc ấy mình không nghĩ gì nhiều, mãi đến khi hai người ở bên nhau thì mới hiểu, thì ra anh ấy muốn nghe mình kể về cậu."

Vệ Lam thấy cô ấy cười thoải mái như thế thì thử dò hỏi: "Chân Chân, cậu không để bụng sao?"

"Đương nhiên." Quách Chân Chân ngồi bật dậy: "Mình đã sớm nghĩ thông suốt rồi, tên Đoàn Chi Dực ấy tính tình thối chết được, mình không muốn chịu ngược đâu. Có điều cậu muốn lao vào hố lửa thì mình cũng hết cách, nghĩ lại thì mình cũng thấy thương cho cậu. Ha ha ha..."

Vệ Lam cũng cười, che mắt thở dài: "Mình thật là xúi quẩy, chắc chắn kiếp trước đã làm nhiều chuyện thất đức."

Quách Chân Chân chủ động yêu cầu làm phù dâu thay em họ Vệ Lam.

Ngày hôn lễ, ánh mặt trời rực rỡ.

Hôn lễ được cử hành tuần tự theo phong tục truyền thống. Trời chưa sáng Vệ Lam đã bị lôi dậy, trang điểm, làm tóc, thay lễ phục... Giày vò cả buổi trời, tiếng đón dâu từ bên ngoài thoáng thoáng vọng vào.

Đoàn phù dâu do Quách Chân Chân cầm đầu từ cửa sổ nhìn xuống, chậc chậc tắc lưỡi: "Vệ Lam, chú rể trọc phú nhà cậu thật là khoe khoang. Cả một hàng xe xịn thật dài, chắn hết cả khu nhà mình rồi."

Vệ Lam cũng biết vậy. Cô vốn định không cho Đoàn Chi Dực gióng trống khua chiêng như thế, để tránh cho người ta chụp được rồi tung lên mạng. nhưng mẹ cô thì lại kiên quyết ủng hộ cái kiểu khoe tiền khoe của này, nói là kết hôn thì phải làm thật tưng bừng thì mới vui nên Vệ Lam đành phải im lặng rút ý kiến của mình lại.

Khoảng 20 phút sau, tiếng gõ cửa vang lên. Một đám con gái, trừ Vệ Lam đang ngồi trên giường ra thì đều xúm nhau chạy ra cửa chặn lại, chỉ chừa lại một cái khe nhỏ.

"Muốn đón dâu thì phải trả lời đúng 10 câu hỏi!" Các phù dâu cùng hét lên, giả vờ làm khó dễ.

"Ai da, mấy người đẹp giơ cao đánh khẽ cho, chú rể nhà chúng tôi đầu óc khờ khạo, miệng mồm không lanh lẹ, chắc không trả lời được gì đâu, các cô đừng làm khó cậu ấy nữa." Quách Tử Chính làm phù rể, vừa cười nói vừa nhét cho các cô mấy cái bao lì xì thật dày.

Mấy cô gái lấy được bao lì xì thì thiếu chút nữa là lập tức phản chiến, may mà Quách Chân Chân lập trường kiên định, tằng hắng mấy tiếng rồi giả vờ giận: "Đừng bị mấy đồng trinh này mua chuộc, cô dâu nhà chúng ta đâu có dễ bị đón đi như thế, mọi người nghĩ câu hỏi đi."

"Sinh nhật của cô dâu?" Một giọng nói trong trẻo vang lên đầu tiên.

"21 tháng 1." Giọng Đoàn Chi Dực vang lên.

"Một câu." Quách Tử Chính nói theo.

"Trời!" Quách Chân Chân cười, liếc cô gái vừa đặt câu hỏi."Đơn giản thế tức là cho không người ta một câu rồi. Nghĩ tiếp đi, càng khó càng tốt."

"Vậy... chiều cao, cân nặng, số giày của cô dâu?"

"164, 49, 37″

"Phải không?" Phù dâu nghe câu trả lời thì đều nhìn về phía Vệ Lam để chứng thực.

Vệ Lam cười tươi như hoa, gật đầu.

"Lợi hại thật!" Các cô gái dần bội phục anh."Cô dâu thích ăn gì, không thích ăn gì?"

"Thích ăn món cay Tứ Xuyên và hoành thánh ở gần trường, không thích ăn cà rốt."

"Đúng không đúng không?"

Vệ Lam lại gật đầu.

Cứ thế, Đoàn Chi Dực đối đáp trôi chảy cả chín câu hỏi. Thấy mấy phù rể đã hết kiên nhẫn, muốn phá cửa xông vào thì các cô gái nắm tay nhau chặt hơn, cuối cùng không biết ai nghĩ ra một ý: "Câu thứ 10, chú rể hát bài 'Vợ ơi anh yêu em' đi."

Lần này mấy người bên ngoài không cố xông vào nữa, ngược lại hò hét bảo Đoàn Chi Dực hát.

Đương nhiên là Vệ Lam biết Đoàn Chi Dực không thuộc mấy bài hát như vậy, cô loáng thoáng nghe có người mở điện thoại ra, tra cứu bài hát. Hòa cùng tiếng nhạc trong máy, anh bắt đầu cất giọng hát bài hát thần thánh ấy, khiến cô cũng phải rơi lệ.

Sau một hồi làm khó dễ, cuối cùng các phù dâu cũng cho chú rể vào.

Hai người chỉ mới không gặp hai ngày, bây giờ nhìn thấy đối phương ăn mặc đẹp đẽ thì đều kích động đến đỏ mặt, ngẩn ngơ mất một lúc, khi người chủ trì nhắc thì Đoàn Chi Dực mới đi tìm giày của cô dâu, quỳ xuống mang vào cho cô.

Sau khi bị hành hạ, theo trình tự thì chú rể phải bế cô dâu ra ngoài.

Khi Đoàn Chi Dực cúi xuống ôm Vệ Lam, cô chợt nhớ tới chân anh. Đây là lầu bốn trong khu nhà cũ kỹ, không có thang máy. Vệ Lam đang định tự đi xuống thì không ngờ Đoàn Chi Dực thì thầm vào tai cô: "Nghe nói chân cô dâu không được chạm đất."

"Nhưng mà..." Vệ Lam lo lắng nhìn anh.

Trước mặt mọi người, Đoàn Chi Dực hôn lên trán cô một cái: "Yên tâm đi, vợ mình mà cũng ôm không nổi thì đúng là sống thừa."

Sức anh rất mạnh, nhưng việc giữ thăng bằng thì khó, bế cô xuống lầu đúng là một việc không hề dễ dàng. Nhưng anh vẫn cứ kiên trì đi xuống, dọc đường không hề ngừng nghỉ, mấy phù dâu nhìn thấy mà phải tấm tắc khen.

Vào trong xe, Vệ Lam thấy anh đầm đìa mồ hôi thì đau lòng lau cho anh.

Đây là một hôn lễ long trọng, công tử nhà họ Đoàn giàu nhất thành phố kết hôn, tất nhiên là chuyện trọng đại của cả thành phố. Nhưng hôn lễ không hề được tổ chức tại khách sạn, cũng không được thông báo cho truyền thông, trừ dàn xe hoa đang chạy trên đường, người bên ngoài biệt thự không hề hay biết gì về hôn lễ này.

Nói tóm lại, nhà họ Đoàn hôm nay có chuyện vui rung trời.

Khoảng một năm sau, nhà họ Đoàn lại có thêm một chuyện vui nữa.

Hai công chúa nhỏ của nhà họ Đoàn vừa chào đời.

Đời người, mười việc thì có tám chín việc không được như ý, chuyện cổ tích cũng có thể lừa gạt người.

Có thể công chúa Bạch Tuyết là đứa thích giả nai, cô bé Lọ Lem là người đầy tham vọng, hoàng tử người gặp người thích biết đâu là kẻ biến thái, nói không chứng người đẹp ngủ trong rừng và hoàng tử kết hôn được ba ngày là đã chia tay...

Nhưng dòng đời vẫn cứ thế mà trôi đi, vui mừng và thất vọng cứ đan xen nhau. Có lẽ Đoàn Chi Dực và Vệ Lam cũng sẽ có những xích mích va chạm. Nhưng chỉ cần họ vẫn yêu thương nhau thì đây chính là cuộc sống hạnh phúc thuộc về họ...


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-67)