Vay nóng Homecredit

Truyện:Không Thể Buông Tay - Chương 67 (cuối)

Không Thể Buông Tay
Trọn bộ 67 chương
Chương 67 (cuối)
Ngoại truyện về Tiểu Đoàn
0.00
(0 votes)


Chương (1-67)

Siêu sale Lazada


Khi Đoàn Chi Dực 18 tuổi, mẹ cậu đã vào viện được 3 năm, ba thì một năm về nhà chưa tới chục lần, một mình cậu thiếu niên mười mấy tuổi ở trong cái biệt thự xa hoa giữa giữa sườn núi, bên cạnh cậu chỉ có những người hầu luôn cung kính gọi cậu là thiếu gia.

Có lẽ là vì quá cô đơn, tính cách của cậu có rất nhiều chỗ thiếu sót, trầm mặc ít nói, khó hòa đồng, cáu kỉnh dễ giận, những lời đồn trong trường về cậu đều có khuynh hướng tiêu cực. Những điều này cậu biết hết, nhưng lười giải thích, mà cũng không biết phải giải thích với ai. Và cũng vì biết, cho nên càng thêm khó hòa đồng, càng nóng nảy.

Tóm lại là càng ngày càng tồi tệ.

Thời thiếu niên, sở thích duy nhất của Đoàn Chi Dực là đánh bóng rổ, những người duy nhất có quan hệ khá tốt với cậu chính là những cậu bạn trong đội bóng rổ. Những chàng trai đánh bóng rổ đa phần đều tùy tiện, thoải mái cởi mở, tuy Đoàn Chi Dực không thích nói chuyện nhưng đánh bóng rất giỏi, bọn họ tâm phục khẩu phục cậu, trên sân bóng họ phối hợp với nhau rất ăn ý.

Đang tuổi thanh xuân, trừ bóng rổ ra, các chàng trai trong đội bóng hễ tụ là là nói chuyện về lũ con gái. Rất nhiều người trong đội bóng đã có bạn gái, có người không chỉ có một bạn gái.

Đoàn Chi Dực không hề có chút hứng thú với lũ con gái. Vì đẹp trai, đánh bóng giỏi nên đương nhiên cậu cũng thường nhận được thư tình, nhưng trước giờ cậu chưa bao giờ đọc chúng. Phụ nữ là một sinh vật rất phiền toái, giống như mẹ của cậu vậy, tuy rằng cậu yêu bà, nhưng cũng rất tuyệt vọng.

"Nghe nói gần đây lớp 10 có rất nhiều em xinh đẹp, lát nữa chúng ta thi đấu với lũ quỷ lớp 10, nhất định không được nể nang gì, phải đánh cho tụi nó tan tác thì tự nhiên mấy em xinh đẹp ấy sẽ để mắt đến mấy anh trai chúng ta thôi."

Trận đấu bóng đầu tiên khi vào lớp 12 chính là đấu giao hữu với lớp 10. Trong phòng thay đồ, Đoàn Chi Dực nghe những lời đùa cợt 'đáng khinh' của đồng đội thì chỉ thầm cười khẩy, không để trong lòng.

Trận đấu hết sức thuận lợi, đội bóng rổ lớp 10 vừa được thành lập, lại là lũ choai choai 15 tuổi, hoàn toàn không thể đối kháng với mấy học sinh 18 tuổi. Sau trận đấu, học sinh lớp 10 quả thật bị đánh cho tan tác, ủ rũ chán chường. Mà bên ngoài sân, các em xinh đẹp vốn chạy tới để cổ vũ cho bạn cùng cấp nay cũng phản chiến, nhìn các đàn anh với ánh mắt sáng rực như sao, mà người được hâm mộ nhất đương nhiên là Đoàn Chi Dực.

Có điều Đoàn Chi Dực nào có tâm tư để ý đến mấy đứa mê trai này. Trận bóng vừa kết thúc, cậu liền chạy ra ngoài sân để uống nước. Nhưng khi cậu moi chai nước từ trong túi thể thao của mình ra thì chai nước vốn còn một nửa kia, không biết bị thằng chết tiệt nào cầm nhầm, uống sạch không còn một giọt.

Cậu bực bội quẳng chai nước vào lại trong túi, bỗng trước mặt cậu xuất hiện một bàn tay cầm một chai nước suối: "Anh không có nước sao? Em còn một bình nè, vẫn chưa uống đâu."

Cậu ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay. Cô mặc đồng phục lớp 10, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp, nụ cười trong veo ấm áp. Đoàn Chi Dực nghe thấy tim mình đập thình thịch mấy tiếng.

Trước nay Đoàn Chi Dực vẫn bài xích người khác, chưa từng nhận đồ của ai, huống chi là một người lạ. Nhưng ma xui quỷ khiến sao đó, cậu nhìn nụ cười của cô bé, bỗng nhiên nhận lấy chai nước trên tay cô, lúng túng nói tiếng 'cảm ơn' nhỏ xíu.

Rõ ràng cô gái ấy không phải là một fan đến bắt chuyện, thấy cậu nhận lấy nước rồi thì cô cũng chạy vụt theo bạn học.

Nước uống vào miệng thì lạnh, nhưng không hiểu sao Đoàn Chi Dực lại cảm thấy nó hệt như một dòng nước ấm chảy qua cơ thể mình.

*****

Dịch: Thanh Dạ

Bởi vì thua thảm hại, cho nên mỗi lần hoạt động ngoại khóa, lúc luyện tập bóng rổ, những đám quỷ lớp 10 sẽ xúm lại tìm hiểu học hỏi thêm.

Vào thời gian đó, ở bên sân thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một em gái yêu kiều lớp mười. Cô nữ sinh đó còn đưa nước cho Đoàn Chi Dực, cho nên luôn phải chen vào giữa.

Đoàn Chi Dực biết cô bé đó tên là Vệ Lam.

Đoàn Chi Dực không chỉ nghe cuộc nói chuyện của những bạn trong nhóm còn ở lại một lần.

"Em gái lớp mười đó nhìn cũng được lắm nha."

"Xề, người ta cũng đâu phải đến xem cậu đâu."

"Không lẽ nhìn đám nhóc quỷ kia sao? Sao mình không cảm thấy vậy ta."

"Người ta tám chín phần là nhìn Đoàn Chi Dực nha."

Lúc trước nghe những lời nói này, cậu không hề để trong lòng. Nhưng hôm nay lại có một sự vui vẻ sống động nhảy nhót trong lòng.

Vì thế, mỗi lần đều nghiêm túc tập bóng, dáng người xinh đẹp xoay người nhảy bật lên rổ, nhất định sẽ mang đến một tráng pháo tay và tiếng hoan hô. Mỗi lần vô cùng đẹp trai, cậu âm thầm tìm kiếm bóng dáng Vệ Lam, nhìn thấy cô đang nở nụ cười xinh đẹp ấm áp, trong lòng giống như đang bơi trượt qua ngọt ngào không muốn ai biết được.

Nhưng điều tiếc nuối chính là, cô không bước thêm về phía trước.

Cứ như thế cho đến cuối năm. Lễ noel vào tháng mười hai, không khác gì là lễ tình nhân đối với những người trẻ tuổi. Đoàn Chi Dực nghe đám bạn trong nhóm bàn tán, chuẩn bị mua chocolate tặng bạn gái hoặc người mình thầm mến.

Người con gái thầm mến, cậu cảm thấy mặt hơi nóng lên.

Do dự một hồi lâu, cuối cùng cậu cũng đi đến siêu thị vào một đêm yên bình. Chocolate đã bị quét sạch không còn một móng, cậu tìm thấy chỉ còn lại một chiếc hộp lẻ loi trơ trọi.

Đúng lúc cậu chuẩn bị vươn tay ra lấy, đột nhiên có một bàn tay trắng nõn vươn ra lấy trước, còn nhanh hơn cả cậu. Cậu quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt mình quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn nữa

Có lẽ Vệ Lam cho rằng cậu muốn giành với mình, có chút khó chịu cười gượng, chuẩn bị trả lại cho cậu, nhưng nhìn thấy cậu không nói gì, bèn rút tay lại, dè dặt hỏi: "Có thể nường cho em không?"

Mặt của Đoàn Chi Dực hơi đỏ, ánh mắt buông xuống gật đầu. Đợi đến khi cậu ngẩng đầu lên, cô đã chạy đến quầy thu ngân.

Sau đó, cậu rảo bước qua hai con phố, mới mua được loại chocolate đó.

Ngày hôm sau là giáng sinh, buổi sáng vừa đến trường, mọi người đều nô nức mở quà. Quà trên bàn học của Đoàn Chi Dực cũng không ít hơn ai khác, nhưng cậu không hề nhìn đến, chỉ ôm chặt cái hộp chocolate trong cặp mình, món quà mà cậu chưa kịp tặng.

Do dự cả một buổi sáng, cuối cùng cậu cũng quyết định đến dãy lầu lớp mười

Cậu ôm chiếc hộp xinh đẹp, tim đập thình thịch đi lên lầu.

Lúc đi đến cửa phòng học kia, Đoàn Chi Dực nghe thấy bên trong có tiếng người thì thầm: "Ủa? Đó không phải là Đoàn Chi Dực lớp mười hai sao? Anh ta đến lớp tụi mình làm gì? Cậu xem có phải anh ta đang ôm hộp chocolate không?"

"Không phải anh ta muốn tặng quà cho cô gái nào trong lớp chúng ta chứ?"

"Chắc không chứ? Ai nhỉ là ai nhỉ? Hồi hộp quá đi! Rất gây cấn nha!"

Cậu đứng ở cửa, nhìn bên trong, nhanh chóng tìm thấy chỗ ngồi của Vệ Lam, lúc đó cũng có một cậu nam sinh chơi bóng rổ chạy ra. Cậu học sinh này biết Đoàn Chi Dực, là một người trong đám quỷ lớp mười cùng tập bóng với bọn cậu, tên là Triệu Phi.

Triệu Phi nhìn người đứng ở cửa, có hơi bất ngờ, cậu ta mỉm cười gật đầu, lướt qua cậu đi ra ngoài.

Mọi chú ý của Đoàn Chi Dực đều ở trong phòng, không hề để tâm đến. Hơn nữa cậu nhìn thấy Vệ Lam đã đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía cửa.

Một giây sau, cô đã chạy như bay đến.

Trong một giây đó, Đoàn Chi Dực cho rằng cô chạy đến chỗ mình.

Nhưng làm cho cậu thất vọng đó là, Vệ Lam lại đi lướt qua người cậu chạy ra ngoài cửa. Bởi vì động tác quá nhanh, thậm chí cô còn không cẩn thận đụng cậu một cái, làm cho cái hộp trong tay cậu rơi xuống đất.

Cô lúng túng nói lời xin lỗi, khom lưng nhặt cái hộp bỏ trở lại tay cậu, không hề liếc nhìn cậu, lại tiếp tục chạy ra hành lang.

"Triệu Phi, Triệu Phi, cậu chờ mình với."

"Vệ Lam, có chuyện gì sao?"

"Tối hôm qua mình để một hộp chocolate trên bàn học của cậu, cậu nhìn thấy chưa? Hôm nay mình không nhìn thấy cậu lấy ra."

"Mình nhìn thấy rồi, tối hôm qua mình ăn sạch rồi."

"Không phải chứ, cậu không sợ sâu răng à!"

"Ha ha ha, gạt cậu thôi, đồ ngốc. Mình cầm về rồi, không nỡ ăn nữa đó."

"Cậu mới ngốc đó. Buổi chiều cậu cũng đi chơi bóng sao?"

"Đi chứ! Cậu đừng quên đến xem đó nha."

"Xía..... Có gì đáng xem chứ, đội chúng ta cũng không chơi lại tụi mười hai."

Đoàn Chi Dực cảm thấy mình chẳng nghe được gì cả. Sự xấu hổ và tức giận ùng ùng kéo đến bao phủ con người cậu. Lần đầu tiên cậu biết được thì ra mình lại là tên cực kỳ ngu ngốc như vậy.

HẾT



Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-67)