Vay nóng Tinvay

Truyện:Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm - Chương 02

Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm
Trọn bộ 19 chương
Chương 02
Xuyên qua
0.00
(0 votes)


Chương (1-19)

Siêu sale Shopee


"Không sai!" Nam tử mặc áo bào trắng thật tình gật đầu, " Chúng ta sẽ đem linh hồn của cô đưa đến bên trong một cơ thể ở không gian cổ đại, làm như vậy, sẽ phải tìm một cái tên, thân phận cùng với các nhân tố khách quan khác cũng phải phù hợp với linh hồn của cô...."

Nụ cười dần dần xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Cẩm Cẩm:" Đại thúc, ngươi có thể hay không thuận tiện đem nhét ta vào trong thân thể của Võ Tắc Thiên?"

"Ách?" Hiển nhiên, đối phương bởi vì lời nói của nàng mà hơi ngẩn ra.

"Bổn cô nương nghĩ muốn một phen thể nghiệm tư vị làm nữ hoàng, nếu như việc đó hơi khó, ta không ngần ngại đi đến triều nhà Thanh làm bà nội của Khang Hi, thân phận thật cao quý a." Hắc hắc! Ai bảo vị đại thúc trước mắt này đem chuyện làm hư, mượn cơ hội nói lên những mong muốn mà mình không thể làm được không tính là yêu cầu hẳn cũng không tính là quá mức.

Nhưng là.... Vị đại thúc trước mắt này sắc mặt làm sao càng ngày càng khó coi a.

"Uy, cho dù không để cho ta làm nữ hoàng, nhất định cũng phải đem ta trở thành một hiệp nữ, ta muốn làm Tiểu Long Nữ bà xã của Dương quá, hay là Hoàng Dung vợ của Quách Tĩnh cũng OK, nếu như thật sự không được, ngươi tùy tiện đem ta ném vào trong thân thể người đặc biệt thích cướp của người giàu giúp người nghèo khó, danh tiếng hiệp nữ vang dội tỏa sáng a....."

Nam tử áo bào trắng tức giận lắc đầu, "Trải qua năm phút hai mươi bẩy giây thăm dò cùng nghiên cứu, thân thể duy nhất thích hợp với ngươi chỉ có một, bây giờ còn bảy giây đồng hồ, vì để cho kịp thời gian, linh hồn ngươi lập tức phải được di chuyển đến thân thể kia."

Vừa nói, bàn tay to của hắn phất một cái, Mộ Cẩm Cẩm cảm giác mình lập tức bị hắn đưa lên một đám mây, nàng phát hiện thân thể mình nhẹ tựa như một cọng lông chim vô lực, sức lực trên người đột nhiên biến mất, nàng lập tức bị rơi vào trong một vực sâu muôn trượng.

"Uy, ngươi muốn đem ta ném về nơi nào? Uy....."

Thanh âm ở trong khoảng không trống trải có vẻ như vô lực, đầu óc càng ngày càng chìm, suy nghĩ càng ngày càng loạn, trước toàn bộ đều là máu trắng.

Wow nha!

Nàng đây là tại sao?

Giống như bị ngất a!

Mộ Cẩm Cẩm cảm giác được trong đầu phảng phất có vô số con sâu nhỏ từ từ gặm cắt mỗi một tế bào của nàng, toàn thân tại sao lại khó chịu như vậy?

Bên tai truyền tới thanh âm của một nữ nhân đang khóc không ngừng, nàng đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp cái chán đau nhức, cố gắng mở hai mắt ra, cảnh tượng xa lạ hiện ra trước mắt làm nàng cơ hồ không phân biệt được rõ đông tây nam bắc.

"Tiểu thư người tỉnh rồi?" Cô gái đang khóc trong một thoáng nhào tới trước mặt Mộ Cẩm Cẩm lấy tay đỡ bả vai của nàng, trên mặt còn lưu lại nước mắt khiến nàng nhìn qua thật chật vật.

*****

Mộ cẩm cẩm mờ mịt dỡ chân tựa vào đầu giường——–

Trước mắt xuất hiện một nữ tử gầy nhược mặc một bộ váy áo màu tím, một đầu tóc dài bị bối hết lên trên, mấy cây trâm giản dị hết sức cắm trên tóc nàng, cô bé trước mắt nhìn bộ dạng chỉ bất quá ước chừng mười sáu mười bảy tuổi.....

"Wow! Ngươi chính là nhân vật ở thời đại này?" Mộ Cẩm Cẩm bị trang phục toàn thân quái dị của cô bé làm cho sợ đến mức từng bước liên tiếp lui về phía sau.

"Tiểu thư, người không nhận ra em sao, em là nô tỳ Thu Nguyệt của người nha." Cô bé trên mặt kinh hoàng cũng không khác gì nàng.

"Thu Nguyệt? Còn Xuân Hoa đâu." (Ying: Thu Nguyệt – Xuân Hoa chắc là tên thường đặt ấy nô tỳ trong phim cổ trang hay sao ý =. =)

Mặc dù nhức đầu gay gắt, nhưng Mộ Cẩm Cẩm vẫn giãy dụa muốn từ trên giường ngồi dạy, Thu Nguyệt lập tức tiến lên đỡ lấy cánh tay của nàng." Tiểu thư, người chậm một chút nữa, em biết lão gia qua đời là đả kích rất nặng đối với người, nhưng người còn trẻ nha, cho dù có không nghĩ ra được gì, cũng không nhất thiết phải dùng tới phương thức treo cổ này để kết thúc tánh mạng của mình nha, như vậy không phải là....."

"Uy, ngươi đang lẩm bẩm nói hồ đồ cái gì? Người nào treo cổ, ta bây giờ không phải đang rất khỏe mạnh sao? Cái lão đại thúc mặc áo bào trắng đâu? Lời của ta còn không có cùng hắn nói hết....."

Mộ Cẩm Cẩm nhảy xuống giường, tìm kiếm bóng dáng nam tử mặc áo bào trắng khắp nơi, " Di? Chỗ này làm sao có chút kỳ quái, wow! Ngay cả cửa số cũng là bằng giấy, ông trời a, đây là cái cửa gì vậy, ngay cả bóng dáng cái khóa cũng không có...."

Đang trong quá trình lẩm bẩm lầu bầu, Cẩm Cẩm đột nhiên đưa tay che miệng của mình—-

Bên tai vang vọng lời kỳ quái đã nói của đại thúc áo bào trắng, đem linh hồn của nàng để đặt đến một.... trong một thân thể khác, hơn nữa con mang nàng đến không gian thời cổ đại....

"Gương! Gương! Có gương không?" Nàng suy nghĩ một chút chạy ngay đến trước mặt Thu Nguyệt nghiêm trang hỏi.

Bộ dáng của nàng hù dọa Thu Nguyệt gần chết rất ngu ngốc dùng ngón tay út chỉ chiếc gương đồng trước bàn trang điểm cách đó không xa.

Mộ Cẩm Cẩm vèo một cái đã chạy tới trước gương đồng, "A nha——"

Nàng hoảng sợ vạn phần chỉ chỉ mình trong gương, "Má ơi, ta làm sao lại biến thành bộ dạng đức hạnh này?"

Trong gương đồng—–Một cô gái tuyệt sắc mảnh mai như không có xương cốt, một đầu tóc đen nhánh xõa đến ngang eo, mày liễu, mắt hạnh, môi anh đào, mũi cao, vô luận nhìn từ góc độ nào cũng được coi là một tuyệt thế đại mỹ nữ.

Di? Chờ một chút!

Nữ nhân trong gương này làm sao nhìn qua lại cảm thấy có chút quen mắt a, Mộ Cẩm Cẩm liều mạng lục lọi tìm kiếm trong trí nhớ tung tích khuôn mặt này—-

*****

"Wow nha, sao trông rất giống bộ dáng của cái người bị khi dễ rất thảm, Cẩm Phi nha!"

"Tiểu thư, người rốt cục cũng nhớ ra." Thu Nguyệt vô cùng vui mừng chạy tới kéo cánh tay nàng, "Em còn tưởng rằng người thực bất hạnh đã mất trí nhớ rồi, không nghĩ tới tiểu thư của em đã trở lại như trước, thật tốt quá, thật tốt quá... Ô ô ô..... Tiểu thư, mới vừa thiếu chút nữa tưởng mất đi người rồi, đau lòng quá đau lòng quá, nếu như tiểu thư mà chết, như vậy em cũng không muốn sống nữa... Ô ô ô...."

"Chờ một chút đừng khóc nữa!" Mộ Cẩm Cẩm bị nước mắt của người trước mặt làm cho loạn hết cả đầu óc, "Trước đó ta muốn nói rõ một số việc, ta mới không phải là cái tiểu thư mà ngươi nói đâu, ta cũng không phải Cẩm phi cái quỷ gì, tên của ta là Mộ Cẩm Cẩm, Mộ Cẩm Cẩm a!"

"Đúng nha, tiểu thư người vốn là tên này mà, thời điểm ban đầu người vào cung, Hoàng Thượng cũng bởi vì tên của người mới phong người làm Cẩm phi...."

"Ngươi là nói.... Cái nữ nhân Cẩm phi bị người tình của chồng sỉ nhục rất thảm kia tên thật cũng gọi là Mộ Cẩm Cẩm?" Nàng cảm giác mình mau muốn qua đời.

"Tiểu thư!" Thu Nguyệt cũng là một bộ dáng sắp chết, "Cái gì mà Cẩm phi bị người tình của chồng si nhục rất thảm a, người chính là Cẩm phi nha."

"Thật ghê tởm! Cái nam nhân áo bào trắng chết tiệt kia lại đem linh hồn người ta ném đến trên thân thể nữ nhân ngu ngốc này, hắn có lầm hay không a, cho dù không để ta làm nữ hoàng, ít nhất cũng cho ta vào thân một hiệt nữ võ công cao cường chứ, thật là không có tính người!"

Nàng ở một chỗ lầm bẩm một mình, bên cạnh Thu Nguyệt thì mặt mày nhăn nhó."Ô ô ô.... Xem ra tiểu thư của em lần này quả nhiên bệnh rất nặng rồi, điên điên khùng khùng...."

Cẩm Cẩm trừng mắt liếc nàng một cái, "Thu.... Người gọi cái gì Thu?"

"Ô ô ô, Thu Nguyệt...."

"A, Thu Nguyệt." Nàng đột nhiên đưa tay bộ dáng rất thân thiết khoác trên bả vai Thu Nguyệt, thuận tiện rất du côn đem mặt bất khả tư nghị của mình đề sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương.

"Cái kia.... Thu Nguyệt lông mày rất đẹp nha, chuyện xảy ra thành cái dạng này, ta đây.... Nhưng thật ra là người đến từ thế kỉ tương lai hai mươi mốt, bởi vì trên đường đi làm việc cứu một bé trai không may bị chiếc taxi không có mắt đụng phải, dĩ nhiên, đó cũng không phải do dương thọ của ta đã hết mà bởi vị trên thiên đường có một vị đại thúc mặc áo bào trắng hiệu suất làm việc rất kém cỏi, hắn sai lầm đem tên của ta viết vào sổ tử, bất quá hắn nói, để đền bù cho sai lầm của hắn, cho nên muốn đem linh hồn của ta đến trong một thân thể ở không gian cổ đại, cho nên...."

*****

Nói tới đây, Mộ Cẩm Cẩm đột nhiên phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Nguyệt trước mắt tái nhợt, nước mắt không ngừng rơi xuống.

"Uy! Uy uy! Thu Nguyệt xinh đẹp...."

"Ô ô ô... Tiểu thư của em quả nhiên điên rồi, em không muốn sống nữa, không muốn sống nữa.... Ô ô ô..."

"Có lầm hay không a, bây giờ người nên khóc nhè hẳn là ta nha? Uy! Đừng khóc nữa.... Còn cho ta nhìn thấy mấy giọt nước mắt vô dụng kia, ta liển đánh ngươi nhừ tử. !"

Một công uy hiếp hung ác, làm cho Thu Nguyệt sợ đến vội vàng đóng chặt miệng, thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy.

Mộ Cẩm Cẩm không nhịn được vỗ vỗ cái trán của mình, "Được rồi được rồi, ta thừa nhấn... Ngươi vừa mới nói ta bị làm sao?"

"Treo cổ!" Thu Nguyệt cất cao thanh âm nói:" Thái giám trong cung hai canh giờ trước đem tin tức lão gia bất hạnh qua đời cho người biết, người nhất thời nghĩ không ra, cho nên liền...."

"Ta biết rồi, ngươi nói là cái kia Cẩm phi... Ách, ta nói là ta, bởi vì lão gia.... Di? Ai là lão gia?" Mộ Cẩm Cẩm mờ mịt hỏi.

"Ô ô ô... Tiểu thư...."

"Uy! Trước trả lời vấn đề của ta xong rồi hãy khóc!" Thật chịu không được người cổ đại này, động một chút là lại vô dụng khóc, tuyến lệ của các nàng có phải hay không đặc biệt phát triển a.

"Lão gia chính là phụ thân của tiểu thư." Thu Nguyệt bị quát xong sửng sốt nói.

"Thì ra là như vậy!" Mộ Cẩm Cẩm ra vẻ thâm trầm xoa cằm của mình, "Cái nữ nhân yếu đuối ngốc nghếch kia bởi vì biết được tin cha mình bất hạnh qua đời, thương tâm quá nên tự sát, dùng tự sát để kết liễu cuộc sống của mình thật là đáng buồn."

Liếc xéo khuôn mặt kinh hoảng của Thu Nguyệt một cái, nàng bất đẵc dĩ vỗ vỗ đầu đối phương, thuận tiền hé ra một nụ cười cực kỳ gian xảo.

"Chuyện là như vậy, bởi vì ta nhất thời thương tâm mới làm ra chuyện treo cổ ngu xuẩn như thế, cho nên dẫn tới một số bộ phận tế bào não đột nhiên bị hao tổn, như vậy trực tiếp ảnh hưởng đến một phần trí nhớ trong hệ thống não bộ, khiến cho ta xuất hiện trạng thái mất trí nhớ, người hiểu không?"

Bị nàng làm ột phen Thu Nguyệt ngu ngốc gật đầu, lại lắc đầu, lại gật đầu, rồi lại lắc đầu....

"Được rồi, được rồi, ta biết trong khoảng thời gian ngắn ngươi không thể tiếp nhận được chuyện bổn tiểu thư bị mất trí nhớ, chúng ta đổi sang đề tài khác." Mộ Cẩm Cẩm thần bí cười hề hề đem khuôn mặt nhỏ nhắn đề sát vào đổi phương, "Nơi này là địa phương nào?"

"Tẩm cung của tiểu thư." Thu Nguyệt đàng hoàng hồi đáp.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-19)