Người chết sống lại
Ch.02 → |
"Nguyệt quý phi giá lâm —"
Tiểu thái giám hô lên một tiếng, khiến đám phi tần đang vui vẻ chơi đùa ở hậu hoa viên ngã rầm xuống đất.
Đầu đội mũ phượng cùng trang sức, một nữ nhân tuyệt sắc khoác trên người bộ y phục màu trắng nhạt, mềm mại mỏng manh, được một cung nữ đỡ lấy, nhẹ nhàng bước từng bước đến sân đình (nơi nghỉ mát), mấy nha hoàn vội vàng lấy nệm trải lên mặt ghế đá.
Nguyệt quý phi ưu nhã thoanh thoát đi tới sân đình chậm rãi ngồi xuống.
"Tất cả bình thân." Nàng vung cánh tay nhỏ nhắn lên, được Nguyệt quý phi xinh đẹp cho phép đứng dậy, đám phi tần đang quỳ dưới đất vội vàng rối rít cảm tạ rồi đứng lên.
"Quý phi nương nương, trang sức trên người nương nương thật đẹp nha, hạt trân châu to như vậy sợ là trên đời khó kiếm, nhân gian khó cầu, độc nhất vô nhị."
"Đúng vậy nha! Quý phi nương nương của chúng ta dung mạo xinh đẹp như Tây Thi, thậm chí còn hơn cả Điêu Thuyền, ai cũng nói là mỹ nhân không sai, nếu viên trân châu này mà đem làm vật trang sức trên người lũ xấu xí chúng ta nhất định sẽ khiến nó trở nên ô uế."
"Không sai không sai!" Đám phi tần gật đầu lia lịa, chỉ cần nói một câu đã có thể khiến cho "công lực" gật đầu phát huy đến trạng thái tốt nhất.
Ngồi trong sân đình bên cạnh hậu hoa viên, Nguyệt quý phi vươn tay hái một cành sen vui vẻ chơi đùa.
"Đây là quà sinh nhật Hoàng thượng tặng cho bổn cung, nghe nói viên hồng châu này vốn là trang sức đeo tay được quốc mẫu Đông Tấn quốc yêu thích nhất, Đông Tấn quốc vì muốn tỏ lòng kết giao hoà hữu với Dạ Sát chúng ta nên mới đem viên châu này coi như là lễ vật dâng tặng lên Hoàng thượng."
"Dạ Sát hoàng triều từ trên xuống dưới, sợ là chỉ có Nguyệt quý phi mới có vinh hạnh được Hoàng thượng ân sủng như vậy."
"Đó là đương nhiên, Nguyệt quý phi chẳng những rất xinh đẹp, hơn nữa lại hiểu rõ quy tắc lễ nghi, tinh thông cầm kỳ thi hoạ, không gì không biết, quả thực là nữ nhân độc nhất vô nhị trên thế gian."
Nguyệt quý phi được đám phi tần tán thưởng hết sức, trong đôi mắt phượng của nàng loé lên tia cười, lơ đãng nhìn về phía nữ nhân mà từ nãy đến giờ không hề mở miệng ho he một tiếng, nàng ta khoác một bộ xiêm y làm bằng tơ tằm màu lam nhạt, trên đầu cắm mấy cây trâm đơn giản, khuôn mặt tuy không có lớp son phấn nào nhưng vẫn toả ra một loại khí chất thanh tú bức người.
Nữ tử này toàn thân tựa như tiên tử siêu phàm thoát tục, đôi mi thanh tú như vầng trăng rằm, đôi mắt đẹp như mặt nước hồ thu, sống mũi thẳng, hai tai trắng nõn, ôm trọn trên trán là một chiếc vòng duyên dáng mượt mà.
"Ô, đây không phải là Cẩm phi sao? Ban đầu lúc mới tiến cung, Hoàng thượng trước mặt văn võ bá quan triều thần đã từng rất tán dương Cẩm phi là tuyệt sắc giai nhân, không nghĩ tới lúc được thị tẩm vì quá lo lắng khẩn trương mà bất tỉnh luôn trên long sàng của Hoàng thượng, đáng tiếc đáng tiếc, dung mạo xinh đẹp như thế kia mà thân thể lại quá yếu ớt..."
***
*****
Nguyệt quý phi nói đầy châm chọc, khiến tiểu mỹ nhân đứng dưới chòi nghỉ mát trong thoáng chốc hai gò má đã trở nên đỏ bừng tức giận.
Bên cạnh Nguyệt quý phi, bọn cung nữ a dua cũng rối rít phóng đến chỗ nàng những ánh mắt khinh bỉ, đám phi tần ban đầu cứ sợ rằng với dung nhan mỹ miều tuyệt sắc của nàng sẽ khiến cho Hoàng thượng điên đảo, đến cuối cùng may mắn thay nàng lại té xỉu luôn trên long sàng của Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng trong lúc nóng giận đã liệt nàng vào danh sách những người tuyệt đối không bao giờ được lui tới nữa.
Ngoài mặt, các phi tần hậu cung tỏ ra rất thông cảm và chua xót cho nàng, nhưng sau lưng tất cả đều cười nhạo trước kết cục đáng buồn của Cẩm phi, hậu cung nữ nhân chính là luôn đấu đá nhau như vậy, quy luật này muôn đời không đổi.
"A, đột nhiên ta thấy có chút mệt mỏi, Cẩm phi, không ngần ngại tới đây xoa bóp cho ta một lúc chứ?" Nàng ta thực chất chỉ hỏi lấy lệ, vốn trong giọng nói đã hàm chứa ý nghĩa không kẻ nào được kháng lệnh.
Nữ nhân tên Cẩm phi khẽ co vai lại, lẩm bẩm một tiếng "Dạ, thần thiếp tuân lệnh."
Trên nền đất, Cẩm phi run rẩy đi từng bước đến bên cạnh Nguyệt quý phi, mười ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nắm lấy bả vai đối phương.
"Cẩm phi, phải hầu hạ ta, có phải trong lòng người cảm thấy không phục?"
"Có thể hầu hạ quý phi chính là vinh hạnh của thần thiếp."
"Nếu là vinh hạnh của người thì bây giờ đấm bóp chân giúp ta." Nguyệt quý phi đưa tay chỉ chỉ xuống dưới "Trước giờ toàn là nha hoàn làm cho ta, nhưng cái nha đầu kia mấy ngày trước có việc gấp nên đã xuất cung, mà ta đây hai chân đã bủn rủn suốt mấy ngày, nghe nói nhà Cẩm phi vốn mở y quán, ta thiết nghĩ đối với việc xoa bóp này ắt hẳn cũng rất lành nghề..."
"Dạ!" Cẩm phi có chút nhẫn nhục chịu đựng nửa đứng nửa ngồi trước mặt Nguyệt quý phi mà đưa hai tay lên đấm đấm, nhẹ nhàng ấn vào từng huyệt chân của đối phương.
Nhìn dáng vẻ của nàng Nguyệt quý phi không khỏi cười lạnh một tiếng "Ngươi không biết rằng quỳ hẳn xuống đất sẽ làm ta cảm thấy thoải mái hơn sao?"
Cẩm phi khẽ ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ thanh tú hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay lập tức Nguyệt quý phi cao cao tại thượng kia dí dí lấy đầu gối nàng "Ta nói quỳ xuống! Chẳng lẽ công phu trên giường của Cẩm phi cũng kém cỏi đến thế sao?"
Cẩm phi nghe xong khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng, những chuyện ô nhục trước kia lại bắt đầu tái diễn trong đầu, nàng hiện giờ chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống.
Nàng không dám phản kháng từ từ quỳ rạp xuống đất, mạnh mẽ cúi đầu, nàng biết mình đã bị hạ nhục như một cái nha hoàn.
*****
"Ngươi chưa ăn cơm sao, lực tay cư nhiên lại yếu như vậy?"
Bị khiển trách, Cẩm phi bất đắc dĩ phải gia tăng lực đạo ấn xuống chân đối phương.
"Á, đau chết ta, con tiện nhân này, ngươi dụng tâm trả thù ta có phải không?" Vừa nói Nguyệt quý phi vừa vung tay lên kèm theo một tiếng 'ba' thật lớn, nàng ta nặng nề giáng lên khuôn mặt xinh đẹp của Cẩm phi một cái tát đau đớn.
Một cái bạt tai này cũng đủ khiến cho đám phi tần không rét mà run, các nàng âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không phải là người "được" nhận cái loại đau đớn đó...
"Thật xin lỗi!" Cẩm phi quỳ trên mặt đất khẽ xoa xoa khuôn mặt đang bỏng rát "Là thần thiếp sơ ý, thỉnh quý phi bớt giận." Nàng bị doạ đến khuôn mặt tái nhợt, toàn thân không ngừng run rẩy.
"Hừ, đừng tưởng Hoàng thượng đã từng cưng chiều ngươi một lần thì cho rằng bản thân là quý giá, chim sẻ mà đòi làm phượng hoàng, Cẩm phi, nếu như sau này còn muốn yên ổn sinh sống trong hậu cung thì hãy thông minh một chút, ta rất không hài lòng về ngươi, mới có một tý nhan sắc mà đã nghĩ là ghê gớm lắm, suốt ngày tìm cách câu dẫn Hoàng thượng. Hừ!"
"Thần thiếp không dám, thần thiếp chẳng qua chỉ là..."
Thật chướng mắt! Nguyệt quý phi từ từ đứng lên trước mặt nàng, trên gương mặt xinh đẹp tô đậm son phấn toát ra vẻ khinh bỉ "Bởi vì hôm nay ngươi làm bổn cung không vui, bổn cung phạt ngươi quỳ ở đây sám hối, ngày mai lúc hừng sáng mới được phép trở về tẩm cung nghỉ ngơi, nếu dám trái lệnh sẽ dùng đại hình!"
Nàng nói xong liền quay người rời đi, đám cung nữ thái giám cùng bọn phi tần muốn lấy lòng Nguyệt quý phi được hoàng thượng sủng ái cũng rối rít làm cái đuôi theo sát phía sau.
Trong hậu hoa viên trống trải, chỉ còn lại một nữ nhân âm thầm ngồi khóc, gió thổi những giọt nước trên mặt nàng bay xa....
~*
~"Xem đi xem đi! Cái bộ phim quái đản gì thế này, nàng ta sao lại có thể nhẫn nhục chịu đựng như thế chứ? Hừ hừ, thật là không chấp nhận nổi mà!"
Mộ Cẩm Cẩm ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, tay ôm một con gấu bông mềm nhũn, càng xem lại càng thấy tức, nàng hung hăng đưa tay chỉ trỏ về phía TV làm mấy động tác như đang đánh đấm trừng phạt mấy người trong phim.
Chưa đến ba giây đồng hồ sau, trên màn hình đột ngột xuất hiện một màu trắng chói mắt.
"Di? Tại sao lại như vậy?" Mộ Cẩm Cẩm nhảy xuống đến bên TV lấy ra một chiếc đĩa CD, lật đi lật lại một hồi, nàng cuối cùng chỉ còn cách trơ mắt ra nhìn, lòng tự thán rõ ràng là không có vết xước nào a!
*****
Nói đến chiếc đĩa CD này lai khiến nàng nhớ lại, cô bạn cùng phòng An Tiệp Phỉ gần đây hành tung đặc biệt kỳ quái, trước đó thì nói là đi nội địa khảo cổ, đột nhiên mất tích luôn nửa tháng, đến lúc nàng đang cùng tổng giám đốc đi Đức có việc thì, An Tiệp Phỉ nhà ta bỗng nhiên lại gọi điện cho nàng, nói rằng mình đang ở Đài Loan, An Tiệp Phỉ không có ở đây hại nàng "vô tình" xem phải cái đồ chết tiệt này.
Bất quá, An Tiệp Phỉ cũng là một chuyên gia khảo cổ, đồng thời là bạn cùng phòng với nàng, nhưng nàng ta cư nhiên lại quá ham mê đi khảo cổ mà quên luôn những thứ bí mật của mình hiện vẫn còn đang sờ sờ ở trong nhà, khiến cho Cẩm Cẩm không những tìm được một số đồ vật kỳ lạ, hơn nữa lại thấy mấy chiếc đĩa CD này.
An Tiệp Phỉ xem ra sở thích thật là kỳ quái, ngay cả cái loại phim vô đạo đức này cũng xem, nữ chính trong phim quả thực là dung mạo rất đẹp, nhưng tính cách nhẫn nhục chịu đựng của nàng ta lại khiến cho Cẩm Cẩm thực không chấp nhận nổi.
May mà nàng đang sống ở thế kỷ hai mươi mốt, thầm cảm tạ không phải đau đầu như mấy nữ nhân trong phim kia, ở trong hậu cung luôn tìm cách đối chọi cấu xé lẫn nhau, vì một người đàn ông mà phải sống chết tranh giành, nếu may mắn thì có thể sẽ được trở thành quý phi hoàng hậu, nhưng nếu vận kém thì không biết chừng sẽ phải nhốt mình trong thâm cung cả đời.
"Reng reng—— Reng reng ——"
Điện thoại trên mặt bàn thuỷ tinh đột ngột vang lên, nàng thuận tay lấy lên chiếc điện thoại, tay kia đặt chiếc đĩa CD xuống đầu DVD.
"Xin chào, tôi là Mộ Cẩm Cẩm, à...hoá ra là Lý phó tổng a, vâng, tôi vừa cùng tổng giám đốc từ Đức trở về, dự án thu mua của tập đoàn Trịnh thị bây giờ đang ở trong tay chúng ta...Cái gì? Ngài bảo tôi phải đến công ty ngay bây giờ sao?"
Mộ Cẩm Cẩm không được tính là quá xinh đẹp, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rất xinh xắn thanh tú."Lý phó tổng, cho dù ngài làm việc điên cuồng đi chăng nữa thì ít nhất cũng phải cho nhân viên có thời gian nghỉ ngơi chứ, tôi vừa mới xuống máy bay chưa đầy bốn tiếng đồng hồ mà!"
Không biết người ở đầu bên kia đã nói những gì, ngay lúc sau chỉ thấy Mộ Cẩm Cẩm giận giữ ngồi phịch xuống ghế.
"Quả nhiên là tên máu lạnh trong truyền thuyết mà, không thèm để ý đến nhân viên chết hay sống, hừ! Thật muốn bỏ việc cho hắn ta biết mặt!"
Liên tiếp những câu chửi rủa được phun ra từ chiếc miệng nhỏ nhắn khả ái của Cẩm Cẩm, mặc dù trong lòng ngàn vạn lần không muốn, nhưng là... Vì tiền lương cùng tiền thưởng cuối tháng, nàng quyết định phải nhẫn nhịn!
Vội vàng thay quần áo, Cẩm Cẩm nhanh chóng phi ra khỏi nhà.
*****
Từ nhỏ không cha không mẹ, Mộ Cẩm Cẩm năm nay vừa tròn hai mươi bốn tuổi, vừa tốt nghiệp đại học liền thuận lợi qua được kỳ thi tuyển vào một công ty lớn ở Đài Bắc làm trợ lý cho Nhâm tổng giám đốc, mặc dù nàng từ nhỏ đến lớn đều có ước nguyện muốn làm một hiệp nữ hành hiệp trượng nghĩa, cướp của người giàu chia cho người nghèo (Ying: chị này bị nhiễm nhiều phim kiếm hiệp quá -. -), nhưng bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, ảo tưởng của nàng chỉ có thể thực hiện ở trong mộng, cho nên vì kế sinh nhai nàng phải liều mạng mà làm việc.
Cùng nàng lớn lên ở cô nhi viện là người bằng hữu tốt An Tiệp Phỉ gần đây lại chơi trò mất tích với nàng, không biết cái nữ nhân kia chạy đi nơi nào nghiên cứu thuyết tiến hóa của người vượn Bắc Kinh rồi.
Đường phố tấp nập, xe cộ qua lại không dứt chạy trên quốc lộ, đột nhiên, Mộ Cẩm Cẩm thấy một bé trai khoảng năm sáu tuổi rời khỏi tay của mẹ ngây ngốc đi về quán bán đồ chơi ở phía bên kia đường.
Mẹ của nó đang ở tiệm bán báo mua tạp chí, hoàn toàn quên mất con mình đã thoát ra khỏi phạm vi bảo vệ của mình, mắt thấy một chiếc taxi từ đằng xa đang chạy dần đến, thằng bé bị đụng vào là điều tất nhiên, Mộ Cẩm Cẩm lấy tốc độ sét đánh phi nhanh chạy qua.
Nàng thành công đem bé trai ôm lấy cùng sử dụng hết sức lực đẩy nó ra khỏi vùng đất nguy hiểm.
"Phanh!" Toàn bộ thân thể giống như bị một vật nặng đụng phải, tiếp theo, bên tai nàng xuất hiện vô số những thanh âm bén nhọn, có tiếng kêu của nữ nhân, tiếng khóc của trẻ nhỏ, tiếng thắng xe của xe hơi, tiếng chửi rủa của tài xế....
Nàng bị đụng phải sao?
Nhưng thân thể tại sao một chút cũng không cảm thấy đau?
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một khoảng sáng ngời chói vô cùng, Mộ Cẩm Cẩm bị thứ ánh sáng này chiếu vào mắt cơ hồ không có cách nào đem hai mắt mở ra được, nàng đang ở trạng thái mê mang hết sức, trước mắt có một trung niên nam tử mặc bào phục màu trắng (chắc là áo khoác dài như kiểu mấy thiên thần trên ti vi ý =. =) đang chậm rãi đi tới, còn cầm một cái gậy lớn thật lạ mắt.
"Ngươi gọi là Mộ Cẩm Cẩm?" Trong âm thanh của hắn lộ ra tiếng vang, tựa như từ bầu trời bao la xa xôi truyền đến.
"Ngươi là ai a?" Cẩm Cẩm thật dễ dàng mở mắt, mới vừa trước mắt còn xuất hiện cảnh tượng lộn xộn, đột nhiên hóa thành một mảnh an tĩnh, đường phố cũng giống như trống không, phảng phất nhân loại còn đang sinh tồn chỉ có nàng cùng vị trung niên nam tử đang đứng ở trước mắt.
"Ta là sứ giả trên thiên đường chủ quản sinh tử của vạn vật."
"Chủ quản sinh tử của vạn vật...." Mộ Cẩm Cẩm theo lời của hắn nhắc lại, nhưng ngay sau đó phát hiện có cái gì không đúng, " Uy, đại thúc, ngươi đang ở đây nói đùa gì vậy?" Nàng đứng lên đi tức giận đi tới hướng đối phương, " Ngươi ở đây đang nguyền rủa ta chết sao?"
"Ngươi đã chết!" Hắn vẻ mặt trầm trọng nói.
*****
"Nói nhảm, lại dám nguyền rủa bổn tiểu thư chết, ngươi rốt cuộc có hay không chút đạo đức làm người a, ta toàn thân rất tốt, một tháng trước đi bệnh viện đã làm một cuộc kiểm tra toàn thân, bác sĩ nói ta ít nhất còn có thể sống khỏe mạnh đến năm tám mươi tuổi...."
Cẩm Cẩm lời nói còn chưa hết, áo bào trắng nam tử đã vung cánh tay lên, vốn là đường phố yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện một mảnh tiếng động lớn, Mộ Cẩm Cẩm kinh ngạc phát hiện bên cạnh chiếc taxi màu vàng có một nữ nhân đang nằm....
Trời ạ! Người đàn bà kia lớn lên cùng mình giống nhau như đúc, chẳng qua... Nàng toàn thân là máu, có một đứa bé trai bên cạnh khóc mãnh liệt, một phụ nữ trẻ quỳ gối trước mặt nàng không ngừng gọi tiểu thư tiểu thư....
Nơi xa, truyền đến thanh âm xe cứu thương, xung quanh tất cả đều là những người muốn xem náo nhiệt vây quanh.
Nàng kinh ngạc đem tay lên bưng mồm, "Ta ta ta..."
Nàng đưa tay chỉ hướng mình nằm trên mặt đất, vừa chỉ hướng nam tử áo bào trắng, "Này này này... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Dương thọ ở nhân gian của ngươi vốn là chưa hết, bất quá bởi vì một thủ hạ ngu ngốc của ta ghi nhầm tên của ngươi lên sổ sinh tử, cho nên tánh mạng của ngươi mới bị lấy đi, mà một người khác cũng là Mộ Cẩm Cẩm, linh hồn nàng hiện tại cũng đang lơ lửng trong không trung, vì đền bù cho sai lầm, ta đặc biệt đến đây hướng ngươi nói lời xin lỗi."
"Nói xin lỗi?" Rốt cuộc cũng nghe rõ chuyện gì đang xảy ra, Mộ Cẩm Cẩm giận đến đem hai tay mình bấm tại trên eo thon nhỏ của mình." Uy! Đại thúc, ngươi có lầm hay không a, ngươi như thế nào có thể đem chuyện mạng người ra nói tùy tiện lầm, ta còn có việc muốn đem bản báo cáo kế hoạch nhà đất của Trịnh thị tập đoàn giao đến tay cho cái tên cuồng công việc Lý phó tổng, nếu không hắn sẽ lại khấu trừ tiền lương cùng tiền thưởng cuối năm của ta, cho nên ngươi tốt nhất làm sao đem ta giết chết thì phải chuẩn bị cho ta sống lại."
Thật là làm cho người ta buồn bực! Đến việc sinh tử mà cũng dám đem ra đừa bỡn với nàng, nàng mới có hai mươi bốn tuổi a?
"Khụ khụ!" Nam tử áo bào trắng rất nghiêm túc ho nhẹ hai tiếng:" Về chuyện sẽ đem ngươi chuẩn bị sống lại này, ở trên nguyên tắc có thể có một chút phiền toái...."
"Uy, ít cùng ta nói những nguyên tắc quái quỷ kia, trách nhiệm là ở bộ phận thiên đường các người, ta mới là người vô tội bị hại!"
"Cho nên, chúng ta vì đền bù sai lầm không cẩn thận đối với ngươi, chỉ có thể đem linh hồn của ngươi một lần nữa đặt đến.... trong một thân thể khác."
"Cái gì? Linh hồn trao đổi?" Mộ Cẩm Cẩm môi nhỏ cong cong hiện lên vô số những suy nghĩ ký quái, mặc dù ở trên ti vi thường xuyên thấy cái loại tình huống này, nhưng là nếu chuyện này phát sinh ở trên người mình, cũng có chút quái dị.
Ch. 02 → |