Vay nóng Tima

Truyện:Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 226

Thái Tử Phi Thất Sủng
Trọn bộ 303 chương
Chương 226
Không yêu nàng
0.00
(0 votes)


Chương (1-303)

Siêu sale Lazada


Edit: Muỗi Vove

Ở ngoài sân, Diệp Linh tóc tai bù xù, mặc y phục đỏ chót, đang đang dây dưa cùng đám thị vệ, cũng lớn tiếng tranh cãi ầm ĩ kêu khóc, chỉ thấy nàng bộ mặt dữ tợn vặn vẹo đối các thị vệ hét to:

-"Các ngươi buông ta ra, ta là hoàng hậu, các ngươi dám ngăn cản ta sao? Ta muốn giết các ngươi.... . Giết ngươi...... Các ngươi vì sao không cho ta qua? Các ngươi đừng tưởng ta không biết? Các ngươi là cùng một phe với con hồ ly tinh kia....... . Là con hồ ly tinh đã câu dẫn Tử Dạ có phải hay không? Các ngươi mau buông....... Buông...... Ta muốn đi giết hồ ly tinh........."

Diệp Linh tuy rằng liều mạng giãy dụa, nhưng đám thị vệ vẫn như cũ giữ chặt nàng không buông, xem bộ dáng điên cuồng của nàng, bọn họ làm sao có thể để nàng vào bên trong quấy rầy hoàng thượng? Bất quá, bọn họ cũng biết, Diệp phủ nơi này, cùng hoàng thượng quan hệ không đơn giản, cho nên bọn họ chỉ ngăn cản Diệp Linh, không cho nàng đi vào, cũng không có thương tổn nàng.

Ngay tại thời điểm Diệp Linh khóc rống không ngớt, bỗng nhiên một thanh âm âm trầm truyền đến:

-"Chuyện gì ầm ĩ thế?"

Theo thanh âm vừa hạ xuống, một thân ảnh áo tím từ trong viện đi ra, Tử Dạ xuất hiện trước mặt mọi người.

Bọn thị vệ thấy Tử Dạ, vội quỳ xuống hành lễ, chỉ có một thị vệ vẫn ngăn Diệp Linh lại.

Mà Diệp Linh vốn đang điên cuồng, sau khi nghe thấy giọng nói của Tử Dạ, liền ngơ ngác đứng tại chỗ, nàng không giãy dụa nữa, cũng không điên cuồng gào thét, nàng chỉ lặng yên nhìn Tử Dạ, giờ phút này nàng tuy rằng tóc tai bù xù, chật vật không chịu nổi, nhưng là, trong mắt của nàng không còn vẻ điên cuồng, mà đổi lại là một mảnh mê man.

Sau khi nghe đám thị vệ bẩm báo đơn giản, ánh mắt Tử Dạ rơi xuống trên người Diệp Linh, khi hắn thấy rõ ràng người trước mắt tóc tai bù xù, quần áo hỗn độn là Diệp Linh thì trong đáy mắt không khỏi hiện lên một chút phức tạp.

Hắn không dám tin, nữ nhân có khuôn mặt tiều tụy, mặc y phục đỏ chót trước mặt lại chính là Diệp Linh, nữ nhân thoạt nhìn cao quý xinh đẹp, từ khi nàng đâm bị thương Diệp Lạc, bị hắn nhốt vào địa lao, hắn vẫn chưa từng gặp qua nàng, bởi vì, hắn sợ hãi giây phút nhìn thấy nàng sẽ nhịn không được mà giết nàng.

Sau này, hắn nghe lời cầu xin của Diệp Lạc, không có giết nàng, hơn nữa, còn để cho Diệp Hạo đưa nàng ra khỏi cung, mang về Diệp gia, mặc dù là như thế, nhưng hắn lại không biết, nàng đã muốn điên điên, thậm chí còn rơi vào hoàn cảnh chật vật như thế.

Bây giờ nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Linh, trong lòng Tử Dạ có điểm không phải tư vị, tuy rằng hắn hiện tại đã biết, cảm tình của mình đối với Diệp Linh không phải tình yêu, nhưng là, nàng chung quy cũng từng là nữ nhân của hắn, cho dù hắn hận nàng từng thương tổn Diệp Lạc, nhưng bây giờ Diệp Linh đã biến thành như vậy, thực ra hắn cũng có lỗi sai, nếu như hắn sớm một chút xác định rõ tình cảm của mình, sau khi lấy Diệp Lạc, hắn không cùng Diệp Linh giây dưa, như vậy, nàng cũng không trở thành như thế này.

Nghĩ đến đây, Tử Dạ thở dài một hơi, hướng tên thị vệ bên cạnh phân phó:

-"Đem nàng dẫn đi thôi, bảo người Diệp phủ hầu hạ nàng tốt một chút."

Viên thị vệ tuân lệnh, đang muốn đem Diệp Linh dẫn đi, nhưng là, Diệp Linh vẫn đang đứng ngơ ngác, lại đột nhiên đẩy mạnh viên thị vệ ra, lảo đảo vài bước, nhìn Tử Dạ, hai mắt có điểm mê man, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống, thân thể của nàng run lên nhè nhẹ, mơ hồ không rõ nói:

-"Tử Dạ....... . Là chàng sao.... . ? Chàng đến đón ta hồi cung sao......... ?"

Viên thị vệ không cẩn thận bị Diệp Linh đẩy, thấy nàng lảo đảo đi về phía Tử Dạ, trong lòng không khỏi kinh hãi, lại xông lên phía trước, đem nàng ngăn lại.

Lần này, Diệp Linh cũng không nguyện ý bị hắn đụng tới, hét lên:

-"Ngươi buông!"

Một tiếng này, kêu rõ ràng vô cùng, lông mày nhăn lại dường như đang nén giận, bộ dáng không có nửa điểm điên cuồng.

Trong mắt Diệp Linh chợt thanh tỉnh, một chút đó cũng không qua được hai mắt Tử Dạ, hắn thản nhiên ra dấu cho đám thị vệ, lý bảo không cần giữ lấy nàng.

Viên thị vệ hiểu ý, buông tay khỏi người Diệp Linh, lặng yên lui về đứng một bên, hai mắt vẫn đang gắt gao nhìn thẳng Diệp Linh, trong lòng lo lắng nữ nhân điên này có thể hay không đột nhiên dữ dội lên, làm hoàng thượng bị thương, nếu như hoàng thượng bị thương, như vậy, bọn họ chỉ có thể ngửa cổ, chờ rơi đầu thôi!

Mà Diệp Linh cũng không có giống như suy nghĩ của đám thị vệ, nàng chính là, từng bước một, chậm rãi đi về phía Tử Dạ, ở khoảng cách vài bước chân với hắn thì ngừng lại, nàng kinh ngạc nhìn Tử Dạ, trong mắt không ngừng rơi lệ, thanh âm nghẹn ngào nói:

-"Tử Dạ...... Chàng rốt cục đến thăm ta....... Chàng đến đón ta hồi cung sao....... ?"

Nhìn bộ dáng này của Diệp Linh, Tử Dạ chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, hắn chậm rãi lắc lắc đầu, ôn tồn nói:

-"Linh Nhi, ngươi cùng trẫm, đã không thể quay về được như ngày xưa rồi, ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy? Ngươi hẳn là đã sớm biết, người trẫm yêu thương không phải là người, mà là Lạc nhi, trừ bỏ Lạc nhi, trẫm sẽ không yêu bất kỳ ai khác!"

Diệp Linh cắn chặt lấy môi, nước mắt giống như chuỗi hạt đứt tuyến, từng giọt từng giọt theo gò má tiều tụy của nàng rơi xuống, qua thật lâu sau, nàng mới khàn giọng nói:

-"Vì sao? Tại sao lại là nàng ta? Tử Dạ, chàng nói cho ta biết....... Nếu như lúc trước.... . Ta không có.... Không có tàn nhẫn sát hại con của chúng ta....... Chàng có thể như vậy đối với ta sao....... . ?"

Tử Dạ nhìn khuôn mặt đầy lệ của Diệp Linh, hắn cũng tự hỏi mình, nếu như lúc trước, Diệp Linh không bởi vì hãm hại Diệp Lạc, mà tàn nhẫn thương tổn tới hài tử của hắn và nàng, hắn sẽ yêu nàng sao? Không, nội tâm của hắn, cũng đang khẳng định nói cho hắn biết, cho dù Diệp Linh sinh hạ hài tử của hắn, hắn vẫn sẽ không yêu nàng, hắn sẽ lưu lại đứa nhỏ, nhưng là, hắn vẫn là sẽ không yêu nàng, bởi vì, Diệp Lạc trong lúc vô tình, đã chiếm cứ trái tim lạnh như băng của hắn.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-303)