Âm mưu kinh thiên động địa
← Ch.209 | Ch.211 → |
//Có một đoạn bị cắt thì phải, các nàng thông cảm nha//
Thanh nhi nhìn bóng lưng cô tịch của Diệp Lạc, không khỏi dậm chân, theo vào trong phòng.
Vào buồng trong, Thanh nhi gặp Diệp Lạc vẫn là một bộ dáng thất hồn lạc phách, cũng nhịn không được nữa, nàng bước đến bên cạnh Diệp Lạc, nắm lấy bàn tay Diệp Lạc, lo lắng nói:
-"Tiểu thư, người đừng không nói lời nào nha, chuyện này nên làm cái gì bây giờ?"
Diệp Lạc vẫn đang đắm chìm trong tin tức Tử Dạ sắp cùng Hương Linh công chúa cử hành đại hôn không thể tự thoát ra được, ánh mắt nàng bất động nhìn Thanh nhi, buồn bã nói:
-"Cái gì nên làm cái gì bây giờ....... . ?"
Thanh nhi thấy Diệp Lạc tự biến mình thành bộ dáng như thế, trong lòng không khỏi lo lắng, đáng tiếc không thể lớn tiếng ồn ào, nàng lo lắng đi đi lại lại quanh phòng, sau đó đi tới cửa quan sát một chút, lúc này mới trở về bên cạnh Diệp Lạc, nói:
-"Tiểu thư, người thật sự có thể trơ mắt nhìn hoàng thượng bị Ứng Vương gia đoạt đi ngôi vị hoàng đế sao? Nếu là như vậy, thiếu cung chủ làm sao bây giờ?"
Diệp Lạc nghe nhắc đến hoàng thượng hai chữ này, trong lòng mạnh đau xót, nhưng cũng làm nàng phục hồi tinh thần lại, hai hàng lông mày nàng nhíu chặt, nhìn Thanh nhi, thần sắc cực kỳ khẩn trương hỏi:
-"Thanh nhi, muội đang ở đây nói cái gì?"
Thanh nhi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Diệp Lạc, nói:
-"Tiểu thư, người vừa mới không nghe nô tỳ nói gì sao?"
Diệp Lạc trong lòng buồn bã, nàng sau khi nghe được tin tức Tử Dạ muốn cùng Hương Linh công chúa đại hôn, trong lòng đột nhiên trống rỗng, nơi nào còn để tâm đến những lời nói của Thanh nhi?
Nhìn thần sắc lo lắng của Thanh nhi, nàng thật sâu hít một hơi, cưỡng chế chua xót trong lòng, thản nhiên nói:
-"Thanh nhi, có phải hay không chuyện gì xảy ra?"
Nhìn bộ dáng cô đơn của Diệp Lạc, Thanh nhi đành phải hạ thấp thanh âm, nói:
-"Tiểu thư, nô tỳ nghe hộ vệ bên cạnh Vô Ảnh công tử nói, việc hoàng thượng thú Hương Linh công chúa, chính là vì muốn mượn binh lực của Sở Quốc, đến tiêu diệt phản quân do Vô Ảnh công tử cầm đầu, cho nên, Vô Ảnh công tử đã quyết định, tại thời điểm tiến hành đại hôn, đi bắt cóc Sở quốc hoàng đế!"
Nghe những lời này của Thanh nhi..., Diệp Lạc tâm mạnh trầm xuống, kinh ngạc bật thốt:
-"Cái gì?"
Thanh nhi sắc mặt cũng cực kỳ trầm trọng, nàng nhìn Diệp Lạc, chần chờ một chút, lại nói:
-"Tiểu thư, Sở quốc công chúa chính là đứa con mà hoàng đế Sở quốc thương yêu nhất, hiện tại nàng cùng hoàng thượng đại hôn, Sở quốc hoàng đế nhất định sẽ tự mình tham dự, còn lần này, kế hoạch của Vô Ảnh công tử tuy rằng mạo hiểm, thế những, cũng chính là một nước cờ hiểm, Sở quốc hoàng đế đến nhất định sẽ mang theo rất nhiều tùy tùng, tuy nhiên, ông ta lại khó lòng phòng bị, nếu như Sở quốc hoàng đế bị Vô Ảnh công tử bắt cóc thành công, như vậy cho dù hoàng thượng cùng Sở quốc công chúa thành thân, cũng vô dụng rồi! Một cái công chúa, làm sao so được với hoàng đế của một nước? Huống chi, nàng ta tuy rằng luôn được hoàng đế Sở quốc yêu thương, nhưng không có binh quyền, mà nếu Sở quốc hoàng đế bị khống chế, tự thân khó bảo toàn, hắn sẽ còn để ý đến công chúa nữa hay sao!"
Thanh nhi phân tích tỉ mỉ một phen, lại làm cho Diệp Lạc càng nghe càng kinh hãi, Tử Ảnh muốn bắt cóc Sở quốc hoàng đế, thật to gan lớn mật, nhưng là, cũng có thể coi là một diệu kế, nếu lúc này đây, kế hoạch của hắn thành công hắn thành công, như vậy, ngôi vị hoàng đế của Tử Dạ, e rằng sẽ rất lung lay! Bởi vì, cho dù Tử Dạ có lợi hại như thế nào, vẫn khó có thể chống lại nội loạn?
Nghĩ đến đây, Diệp Lạc không còn rảnh để ý tới chuyện Tử Dạ thú Hương Linh công chúa nữa, nàng nghĩ quyết tâm rời đi, sẽ không để ý gì đến những chuyện liên quan đến hắn, nhưng là, nội tâm lại lo lắng bất an, nàng là đang lo lắng cho hắn sao?
Thanh nhi thấy Diệp Lạc đôi mi thanh tú nhíu chặt, lại trầm mặc không nói, không khỏi lo lắng hỏi:
-"Tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn sao?"
Diệp Lạc trầm ngâm trong chốc lát, sau đó điều chỉnh sắc mặt nhìn Thanh nhi, hỏi:
-"Thanh nhi, muội làm sao có được tin tức này? Việc cơ mật như thế, cũng không phải là đang nói đùa, tin tức này đến cùng phải hay không thật sự?"
Thanh nhi khẳng định nói:
-"Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy, tin tức này là thật, bởi vì, lúc ấy nô tỳ chính là vô tình đi qua phòng của Vô Ảnh công tử, mà hai người hộ vệ kia cũng từ phòng Vô Ảnh công tử đi ra, bọn họ không nhìn thấy nô tỳ, vừa đi vừa thảo luận, đến khi ra đến sân, lại lập tức không nói! Xem bộ dáng bọn họ thận trọng như thế, căn bản là không giống như đang nói láo."
Diệp Lạc nghe xong lời của Thanh nhi, cũng hiểu được hai hộ vệ kia sẽ không nói dối, bởi vì, bọn họ căn bản không biết Thanh nhi đang nghe lén, hơn nữa bọn họ lại không biết thân phận của nàng và Thanh nhi.
Bởi vì Tử Ảnh có cách che mắt người rất tốt, đối với hạ nhân trong phủ, đều nói nàng là phu nhân ở kinh thành của hắn, cũng không đề cập qua quá khứ của nàng, mà người trong phủ, lại tin tưởng không một chút nghi ngờ.
Diệp Lạc nhìn cảnh sắc yên tĩnh bên ngoài, trong lòng không khỏi có điểm nghi hoặc, Tử Ảnh hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn cùng Tử Dạ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sao? Nếu như hắn cố tình tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, tại sao làn trước lại rút quân khỏi thành trấn, toàn bộ lui binh mà quay về?
Trong lòng Diệp Lạc nghi hoặc, chỉ là nàng đã mất đi một đoạn kí ức, nếu như nàng vẫn nhớ rõ, sự tình ban đầu trong hoàng cung, như vậy, nàng có lẽ tựu không nghi hoặc mục đích Tử Ảnh làm như thế!
Nhưng là, bất kể như thế nào, trong lòng của nàng lại luôn lo lắng cho Tử Dạ, nàng tuy rằng đã muốn ly khai hắn, dù vậy, nàng cũng không nguyện ý nhìn đến ngôi vị hoàng đế của hắn bị người ta đoạt đi, trước tạm không nói, Tử Dạ là phụ thân của Vân Lạc Tử, quan trọng hơn là, trong lòng nàng căn bản vẫn chưa buông xuống được, tuy rằng nàng không thể chịu đựng được sự thật hắn sẽ cùng với Hương Linh công chúa cùng một chỗ, thế nhưng, chỉ cần nghĩ hắn sẽ chịu thương tổn, nàng lại vẫn quan tâm đến hắn.
Thanh nhi đi theo Diệp Lạc lâu như vậy, nàng tự nhiên biết tình cảm phức tạp mà Diệp Lạc giành cho Tử Dạ, giờ phút này gặp Diệp Lạc trầm mặc không nói, không khỏi hơi hơi thở dài một hơi, nói:
-"Tiểu thư, nếu người không muốn để ý tới, như vậy chúng ta trở về Thủy Vân Cung đi thôi! Trước đó vài ngày, Vương thẩm gởi thư nói, hoàng thượng đã cho rút người khỏi Thủy Vân cung rồi, chúng ta nếu có trở về, hắn phỏng chừng cũng đoán không được?"
Diệp Lạc trầm tư một chút, rốt cục nhẹ nhàn gật đầu, đang muốn nói cái gì đó, bên ngoài viện lại vang lên một hồi tiếng bước chân.
← Ch. 209 | Ch. 211 → |