Vay nóng Tinvay

Truyện:Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 209

Thái Tử Phi Thất Sủng
Trọn bộ 303 chương
Chương 209
Kinh hỏi
0.00
(0 votes)


Chương (1-303)

Siêu sale Shopee


Edit: Muỗi Vove

Những lời từ trong miệng Mộc nhi, cơ hồ chứa đựng sự bi phẫn vô cùng, tâm tình trong một khắc này của nàng, làm Vệ Tử Thanh đồng tình hơn rất nhiều, đáy lòng hắn đối với Mộc nhi – một nữ tử dị quốc nhiều hơn một tia thương tiếc.

Hai tay hắn đặt lên hai vai của Mộc nhi, nhìn những giọt lệ viền quanh hai mắt nàng, ngữ khí dịu dàng hỏi:

-"Mộc nhi cô nương, ngươi tin tưởng ta không?"

Mộc nhi ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, trong mắt hắn có một tia chân thành, thật sâu tác động đến trái tim vốn đang yên tĩnh của nàng, nhìn thẳng vào mắt hắn, làm nàng theo bản năng gật gật đầu, không biết vì sao, tuy rằng nhận thức hắn mới ngắn ngủn mấy canh giờ, nhưng là, nàng đối với hắn, nhưng lại có một loại tín nhiệm không hiểu.

Vệ Tử Thanh nhìn sự tín nhiệm trong mắt Mộc nhi, trong lòng hiện lên một tia áy náy, nhưng là, hiện tại tên đã lên cung, không bắn không được rồi, hắn dùng tay khêu nhẹ vài sợi tóc hỗn độn trên trán Mộc nhi, trầm giọng nói:

-"Mộc nhi, ta có một biện pháp, có thể giúp ngươi thoát khỏi Hương Linh công chúa, nhưng là, ngươi nhất định phải làm theo lời ta, như vậy, ngươi nguyện ý sao?"

Mộc nhi nhìn Vệ Tử Thanh liếc mắt một cái, cũng không nói lời nào, mà chỉ cúi đầu.

Vệ Tử Thanh khẽ thở dài một hơi, nói:

-"Mộc nhi, ngươi nếu không muốn, ta cũng sẽ không ép ngươi, dù sao, đây là một việc rất nguy hiểm! Được rồi, đêm đã khuya, ở ngoài này lạnh lắm, ta trước đưa cô nương trở về thôi!"

Mộc nhi cũng không động, nàng vẫn cúi đầu, trầm mặc một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn vệ Tử Thanh nói:

-"Tử Thanh đại ca, huynh tiếp cận Mộc nhi, cũng là bởi vì lý do này, đúng không? Phải... Dạ hoàng phái huynh đến có phải không?"

//Ai nói Mộc nhi không thông minh nào, mặc dù có cảm tình với người ta nhưng vẫn sáng suốt đánh giá đúng tình hình//

Vệ Tử Thanh đối mặt với chất vấn đột ngột của Mộc nhi, hắn lại cũng không kinh hoảng, mà trấn tĩnh gật gật đầu, ôn tồn nói:

-"Mộc nhi, chuyện này, chứng thật là hoàng thượng có phân phó, nhưng là, đều không phải chỉ đích danh cô nương, gặp gỡ cô nương, chỉ là ngoài ý muốn."

Lời này của Vệ Tử Thanh, đúng là sự thật, thật ra chỉ thị của Tử Dạ, không có nói đích danh cung nữ nào, bất cứ ai cũng có thể tực hiện kế hoạch, chính là hắn trong lúc vô ý gặp được Mộc nhi mà thôi.

Mộc nhi nghe xong lời nói của Vệ Tử Thanh, trầm mặc một hồi, lại hỏi:

-"Tử Thanh đại ca, nếu như Mộc nhi không nguyện ý, huynh vẫn sẽ tìm một người khác bên cạnh công chúa, đúng không?"

Vệ Tử Thanh nhìn Mộc nhi, khẽ gật đầu, nói:

-"Mộc nhi, cô nương nếu không nguyện ý, ta cũng sẽ đi tìm người khác! Hiện tại, ta trước đưa cô nương trở về, được chứ?"

Mộc nhi cũng không có động, nàng dung ánh mắt sáng quắc nhìn Vệ Tử Thanh, trầm mặc thật lâu, rốt cục cắn chặt răng, hạ quyết tâm nói:

-"Tử Thanh đại ca, Mộc nhi nguyện ý, nhưng là, Tử Thanh đại ca, huynh thật có thể đem Mộc nhi từ trong tay công chúa cứu ra sao?"

Vệ Tử Thanh nhìn ánh mắt tràn đầy hy vọng của Mộc nhi, trong lòng không khỏi xúc động, bật thốt lên nói:

-"Mộc nhi, ta nhất định sẽ cứu cô nương rời đi, cô nương yên tâm, ta Vệ Tử Thanh tuyệt đối nói lời giữ lấy lời!"

//Kiểu ni chắc ko cứu được rồi, tội Mộc nhi ghê, tội cả anh Thanh nữa//

Nhìn thân hình cao lớn của Vệ Tử Thanh dưới ánh trăng, trước mắt Mộc nhi dần bị che kín bởi một tầng sương mờ, nàng mạnh bổ nhào vào vệ Tử Thanh trong lòng, gắt gao ôm lấy hắn, thanh âm nghẹn ngào nói:

-"Tử Thanh đại ca, ta tin tưởng huynh!"

Trong mắt Vệ Tử Thanh hiện lên một tia áy náy, nhưng là, hắn rất nhanh liền bình thường trở lại, hắn vươn tay, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Mộc nhi, đôi mắt tràn đầy thương cảm, lặng yên nhìn về phía bầu trời xa xa, trên bầu trời, dường như có nàng đang mỉm cười với hắn.

//Tình yêu của Thanh ca vô vọng quá, sao ca không quên đi và tìm đến tình yêu đích thực của chính mình nhỉ//

Đông trấn.

Trong một đình viện ưu nhã, Diệp Lạc lặng yên ngồi trên ghế, đôi mắt thất thần nhìn chậu hoa lan nở trong đêm tối, mùi hoa thoang thoảng bao trùm lấy không khí chung quanh.

Diệp Lạc đôi mi thanh tú nhíu chặt, trên vầng trán, phảng phất có ưu sầu, nhìn những cánh hoa tung bay, trong lòng một trận chua xót, Điệp nhi luyến hoa, cho nên mới thật lâu không muốn rời đi, mà hắn, rõ ràng yêu nàng, lại vì sao cách nàng càng ngày càng xa?

Một hồi tiếng bước chân hỗn độn truyền tới, cắt đứt trầm tư Diệp Lạc, nàng thở dài một hơi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thanh nhi thần sắc lo lắng hướng nàng vội vàng đi tới.

Diệp Lạc nhìn thoáng qua Thanh nhi trên trán lấm tấm mồ hôi, không khỏi lo lắng hỏi:

-"Thanh nhi, chuyện gì mà hốt ha hốt hoảng như thế? Muội xem, trên người toát đầy mồ hôi, nhanh đi đổi một xiêm y khác, cẩn thận lại cảm lạnh!"

Thanh nhi lại cũng không để ý tới lời trách móc của Diệp Lạc, nàng kéo tay Diệp Lạc, đè thấp thanh âm nói:

-"Ai nha, tiểu thư của ta, đây đều là lúc nào, ngươi còn nhắc nô tỳ đổi hay không đổi xiêm y?"

Diệp Lạc có điểm kỳ quái nhìn Thanh nhi, khó hiểu hỏi:

-"Thanh nhi, có chuyện gì, cứ việc nói thẳng, đừng biến thành kì kì quái quái, chuyện gì khiến muội sợ hãi như vậy?"

Thanh nhi buông tay Diệp Lạc ra, nín thở quan sát chung quanh, sau khi xác định chung quanh không có ai khác, lúc này mới ghé vào tai Diệp Lạc nói nhỏ:

-"Tiểu thư, nô tỳ vừa mới nghe được một chuyện, người nghe xong, cần phải bình tĩnh, biết không?"

Diệp Lạc gặp thần sắc Thanh nhi ngưng trọng, lập tức điều chỉnh sắc mặt, nói:

-"Thanh nhi, rốt cuộc có chuyện gì?"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-303)