Chuyển biến tâm tư
← Ch.207 | Ch.209 → |
Edit: Muỗi Vove
Mộc nhi chỉ cảm thấy trong lòng rét run, nguyên lai, bởi vì là tỷ tỷ của nàng, hoàn toàn là bởi vì nàng, buồn cười nhất là lúc nàng tốn biết bao tâm tư tìm cách cứu tỷ ấy, hiện tại nàng rốt cục hiểu được, vì sao nàng vừa mới mở miệng cầu tình, Hương Linh công chúa liền giáng cho nàng một cái bạt tai!
Nhìn khuôn mặt dữ tợn của Hương Linh công chúa, còn có đôi môi đỏ mọng đang bị nàng ta cắn nát, câu nói kế tiếp, nàng một câu cũng nghe không lọt, nàng chỉ cảm thấy lòng của nàng, dần dần chìm xuống, một cỗ rét lạnh, gắt gao bao lấy nàng, làm thân thể nàng nhịn không được mà run run.
Là nàng hại chết tỷ muội thân nhất của mình, là nàng! Xem ra huyết nhục mơ hồ, không ngừng xoay quanh đầu Mộc nhi, nàng nháy mắt cơ hồ đau đến quên mất hô hấp.
Không biết qua bao lâu, Mộc nhi chỉ biết là, nàng bị hành hạ nhiều canh giờ, mới được Hương Linh công chúa đuổi ra khỏi phòng ngủ, trên người nàng vết thương chồng chất, nhưng là, nàng lại giống như bất giác quên đi đau đớn trên thân thể, sớm đã chết lặng, chính là tâm của nàng, vẫn đang không ngừng chảy máu, chuyện này, nàng làm thế nào có thể chịu được.
Nàng chưa trở về phòng ngủ của mình, mà là mờ mịt, đi ra Di Hương cung, bước chân không khống chế đi đến ngự hoa viên, đêm về, có chút rét lạnh, táp vào những vết thương chồng chất trên thân thể nàng, vết thương đau rát, thế nhưng, nàng lại giống như một con búp bê không có linh hồn, vẫn đi không ngừng.
Rốt cục, nàng lảo đảo đi đến bên hòn núi giả, nơi đó tối đen như mực, trừ bỏ ngẫu nhiên truyền đến, một hai tiếng côn trùng kêu vang, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Mộc nhi giống như một linh hồn phiêu linh, ngẩn ngơ đứng ở nơi đó, nhớ tới những kỷ niệm bên người tỷ muội thân thuộc, trong lòng không khỏi bi thương, nàng rốt cuộc nhịn không được, òa khóc nức nở.
Nước mắt nhịn một ngày, cuối cùng được phóng thích ra, liền giống như suối tuôn ào ạt, rốt cuộc dừng không được, nước mắt ấm áp, chảy dài tren gương mặt sưng đỏ, chiếu nghiêng xuống, nhưng không cách nào an ủi được nỗi đau xót trong tim nàng.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên một bàn tay to ấm áp, nhẹ nhàng đặt trên vai nàng, Mộc nhi cũng không kinh hoảng, bởi vì, nàng nghe thấy được hơi thở của hắn, nàng lúc này thương tâm muốn chết, rốt cuộc bất chấp nam nữ phân biệt, xoay người, nhào vào lồng ngực hắn, khó rống lên.
Vệ Tử Thanh thời điểm Mộc nhi nhào vào ngực, thân thể có điểm cứng ngắc, qua một hồi lâu, hắn cảm nhận được, nước mắt ấm áp của nàng, làm ướt một mảng y phục của hắn, trong lòng không khỏi mềm nhũn, khẽ thở dài một hơi, hai tay khẽ vuốt ve, đôi vai nhu nhược không ngừng run rẩy của nàng.
//Vệ Tử Thanh tiếp cận Mộc nhi và vô tình hay cố ý đây trời, không biết có liên quan chi đến âm mưu của Dạ ca không nữa, rất là tò mò à nha//
Nhìn Mộc nhi ở trong lòng hắn khóc nấc, trong lòng Vệ Tử Thanh xẹt qua một tia đồng tình, nhất cử nhất động của nàng, kỳ thật đều nằm dưới sự giám thị của hắn, những ủy khuất của nàng, hắn như lòng bàn tay!
Chính bởi vì như thế, cho nên, sau khi biết được kế hoạch của Tử Dạ, mới chọn lợi dụng nàng, bởi vì, hắn cảm thấy nàng tuy rằng xuất thân là cung nữ bên người Hương Linh công chúa, nhưng là, nàng lại bất đồng so với những cung nữ khác, mặt ngoài mặc dù nàng luôn thuận theo Hương Linh công chúa, nhưng là, bên trong nàng lại hận Hương Linh công chúa đến tận xương tủy.
Có vẻ chính nàng đã che dấu rất khá, người khác đều nghĩ nàng đối Hương Linh công chúa trung thành và tận tâm, nhưng là, vệ Tử Thanh nhìn ra, đây chẳng qua là nàng bị buộc bất đắc dĩ, vì sống sót, mà giả vờ thuận theo, hơn nữa, hắn phát hiện nàng, thường một mình đến những địa phương hẻo lánh ngẩn người, ở nơi này, nàng không hề che dấu, trong mắt luôn toát ra hận ý.
Trải qua một hồi quan sát, vệ Tử Thanh biết, nàng hận Hương Linh công chúa, về phần lý do vì sao, hắn vẫn chưa tìm hiểu được, nhưng là, chỉ cần nàng đối Hương Linh công chúa có hận, như vậy, ở trong mắt Vệ Tử Thanh, chính là nhược điểm có thể lợi dụng, cho nên, hắn mới cố ý tiếp cận nàng.
Hắn vốn không muốn lợi dụng nhược điểm của ai, nhưng là, vì Tử Dạ, vì kế hoạch, vì người con gái hắn yêu nhất, hắn chỉ còn cách lợi dụng nàng!
//Giờ thì rõ rồi, Mộc nhi thật là đáng thương//
Có lẽ hơi ấm trên người vệ Tử Thanh truyền đến, làm Mộc nhi cảm thấy an tâm, Mộc nhi dần dần bình tĩnh trở lại, từ lúc mới bắt đầu khóc rống, dần dần biến thành tiếng nức nở như có như không.
Không biết qua bao lâu, Mộc nhi rốt cục hoàn toàn bình tĩnh lại, nàng lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng đẩy Vệ Tử Thanh ra, thanh âm nghẹn ngào nhìn hắn nói:
-" Tử Thanh đại ca, cám ơn huynh!"
Đến khi Mộc nhi ngẩng đầu, Vệ Tử Thanh nương theo ánh trăng mỏng manh, thế này mới phát hiện trên mặt Mộc nhi có một mảng sưng đỏ, cũng có nhiều vệt xước lớn.
Vệ Tử Thanh thương tiếc lấy tay nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt sưng đỏ của Mộc nhi, thanh âm có điểm giận dữ hỏi:
-"Mộc nhi cô nương, đây là có chuyện gì? Là ai thương tổn ngươi?"
Mộc nhi nhận thấy sự quan tâm trong ánh mắt Vệ Tử Thanh, không khỏi nước mắt viền quanh, nàng cúi đầu xuống, nghẹn ngào nói:
-"Tử Thanh đại ca....... Nô tỳ không có việc gì....... ."
Vệ Tử Thanh lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Mộc nhi, có chút phẫn nộ nói:
-"Mộc nhi cô nương, có phải hay không là Hương Linh công chúa? Thật sự ta thật không ngờ, một công chúa thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt, cư nhiên lại tâm ngoan thủ lạt như thế......."
Vệ Tử Thanh lời còn chưa nói hết, đã bị một bàn tay nhỏ bé bưng kín miệng, thanh âm nhỏ bé của Mộc nhi, ghé vào lỗ tai hắn vang lên:
-"Tử Thanh đại ca....... Không nên nói nữa......"
Vệ Tử Thanh mặc dù quan tâm chỉ là diễn trò, nhưng là, giờ phút này trong lòng thật sự phẫn nộ, hắn kéo tay Mộc nhi xuống, tức giận nói:
-"Mộc nhi, nữ nhân độc ác như vậy, ngươi chẳng lẽ còn muốn tiếp tục bảo vệ cho nàng sao? Nàng căn bản không xứng!"
Mộc nhi bị Vệ Tử Thanh vừa nói, lại gợi lên đau xót trong lòng, nàng nức nở, giọng căm hận nói:
-"Ta còn có thể làm thế nào? Nàng là công chúa cao cao tại thượng, ta chỉ là một nô tỳ ti tiện bên người nàng, nàng muốn giết ta, liền giống như bóp chết một con kiến bình thường, ta nếu muốn sống, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời của nàng, ta hận nàng, nhưng lại không thể không tận tâm tận lực đi hầu hạ nàng, huynh cho là, những điều này là do ta muốn sao?"
//Chỉ sợ Mộc nhi cuối cùng không sống được mất, phản bội lại mụ Hương Linh chắc chỉ có con đường chết, Vệ Tử Thanh quan tâm đến Mộc nhi hơn một chút nữa đi//
← Ch. 207 | Ch. 209 → |