Vay nóng Tinvay

Truyện:Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 191

Thái Tử Phi Thất Sủng
Trọn bộ 303 chương
Chương 191
Vô Ảnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-303)

Siêu sale Lazada


Edit: Muỗi Vove

Diệp Lạc dừng lại ở một khoảng cách không xa, đợi sau khi nhìn rõ dung mạo người này, nàng không khỏi bất ngờ, khẽ thốt:

-"Là ngươi?"

Chỉ thấy người nọ bộ mặt thanh tú, khóe miệng mang theo ý cười, chính là người thời điểm Diệp Lạc và Thanh nhi lên kinh, vô tình gặp – Vô Ảnh, bây giờ hắn không phải một thân áo trắng phiêu dật, mà khoác trên người một bộ hắc y.

Thấy Vô Ảnh, trong mắt Diệp Lạc hiện lên một tia nghi hoặc, bất quá, tia nghi hoặc rất nhanh bị sự cảnh giác đang dâng lên trong lòng thay thế, nơi này là hoàng cung, Vô Ảnh tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?

Diệp Lạc nhìn Vô Ảnh, không khỏi nghĩ tới việc ở sau Tư Lạc viện gặp Ứng Vương gia Tử Ảnh, trong lòng càng đối với Vô Ảnh thêm vài phần đề phòng, thế nhưng, nàng căn bản không biết, Vô Ảnh chính là Tử Ảnh, Tử Ảnh cũng chính là Vô Ảnh.

Tử Ảnh nhìn chăm chú Diệp Lạc, sâu trong con ngươi đen hiện lên một tia ôn nhu không dễ nhận thấy, nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo Diệp Lạc không cần lên tiếng, sau đó đè thấp thanh âm nói:

-"Diệp Lạc cô nương, thật khéo, lại gặp được cô nương!"

Diệp Lạc khẽ tựa vào trên thân cây, liếc nhìn Tử Ảnh, thản nhiên nói:

-"Vô Ảnh công tử không phải cố ý đưa Diệp Lạc tới đây sao? Đây đúng thật rất khéo?"

Tử Ảnh mỉm cười, đôi mắt ôn nhu nhìn Diệp Lạc, nói:

-"Diệp Lạc cô nương quả nhiên thông minh, không sai, chứng thật là tại hạ cố ý đem Diệp Lạc cô nương dẫn tới nơi này! Mong rằng cô nương không trách tại hạ?"

Diệp Lạc mặt không đổi sắc, thản nhiên nhìn Tử Ảnh, vô cảm nói:

-"Không biết Vô Ảnh công tử đem Diệp Lạc dẫn tới nơi này là vì cái gì? Vô Ảnh có thể ra vào hoàng cung như chốn không người, như vậy không thể là một phàm nhân, đối với thân phận Diệp Lạc, có phải hay không từ lâu đã biết?"

Tử Ảnh bắt gặp Diệp Lạc thần sắc lãnh đạm, tuy rằng sớm đã dự đoán được, nhưng trong lòng mơ hồ vẫn cảm thấy đau đớn, bất quá, hắn rất nhanh khôi phục thái độ, cười nói:

-"Diệp Lạc cô nương có thể ở tại Ly cung, chắc là phi tử mà hoàng thượng rất sủng ái! Bất quá, làm tại hạ cảm thấy tò mò là, lấy thông minh tài trí như Diệp Lạc cô nương, vì sao cam tâm bị nhốt trong cung?"

Lời nói của Tử Ảnh, khiến vẻ mặt Diệp Lạc thêm buồn bã, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót, nàng không trả lời Tử Ảnh, mà xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp cành lá, hướng ánh nhìn ra xa, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy ưu thương.

Tử Ảnh nhìn thấy trên mặt Diệp Lạc nồng đậm ưu thương, trong lòng hiện lên một tia không đành lòng, hắn cơ hồ thiếu chút nữa mất khống chế, muốn đem nàng ôm vào lòng, nhưng là, hắn vẫn còn khống chế được tâm tình của mình, lặng yên nhìn Diệp Lạc.

Như thế qua một lúc lâu, Diệp Lạc mới khẽ thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía Tử Ảnh, nói:

-"Vô Ảnh công tử, ngươi đêm khuya đưa ta tới nơi này, chẳng nhẽ chỉ muốn nói bấy nhiêu thôi sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ bại lộ hành tung, bị hoàng thượng trị tội?"

Tử Ảnh mỉm cười, trong giọng nói chứa đầy khinh miệt:

-"Trị tội? Nếu sợ hắn, ta đã không tới! Huống chi..."

Nói tới đây, khóe miệng Tử Ảnh nhếch lên một chút ý cười trào phúng, lơ đang quét mắt qua Diệp Lạc, lại tiếp tục nói:

-"Huống chi, hiện tại hoàng thượng đang đắm chìm vào sự dịu dàng ôn nhu của công chúa Sở quốc, làm gì còn rảnh rỗi mà đi quản ta?"

Lời nói của Tử Ảnh, làm tâm của Diệp Lạc như bị người ta nặng nề đánh xuống, thân thể nàng thoáng cái, thiếu chút nữa từ trên tàng cây ngã xuống, nàng vất vả lắm mới miễn cưỡng đứng vững, nhìn Tử Ảnh, run giọng nói:

-"Ngươi nói cái gì? Ngươi nói hắn..."

Tử Ảnh thấy bộ dạng Diệp Lạc thất hồn lạc phách, trong lòng lại một trận chua xót, chẳng lẽ, Tử Dạ trong lòng nàng, quan trọng đến thế sao? Vì sao, hắn luôn luôn thương tổn nàng, mà trong lòng nàng vẫn không quên được hắn? Nhìn bộ dáng nàng thương tâm, hắn thật sự không đành lòng, nhưng là, hắn nhất định phải làm như vậy, chỉ có như vậy, nàng mới có thể cùng hắn rời khỏi hoàng cung! Cái gì tạo phản? Cái gì ngôi vị hoàng đế, tất cả hắn đều không cần, hắn chỉ cần nàng, chỉ cần nàng ở mãi bên cạnh hắn, như thế là đủ!

Từ sau khi ở trên sườn núi gặp nàng, hắn vẫn ở trong bóng tối dõi theo nàng, bởi vậy, hắn biết được hết thảy mọi chuyện phát sinh, bao gồm cả đứa nhỏ của nàng và Tử Dạ, dù vậy, hắn không nghĩ buông tay, hắn không ngại nàng có đứa nhỏ, cứ cho là đứa nhỏ của Tử Dạ, thì đã sao? Chỉ cần là con của nàng, hắn cũng sẽ coi như là con của chính mình, hảo hảo yêu thương nó!

Mà nay, cơ hội của hắn đã đến, tuy rằng hắn biết khi nàng nhìn thấy một màn kia sẽ không chịu nổi, nhất định sẽ thương tâm muốn chết, thế nhưng, đây là cơ hội duy nhất của hắn! Hắn hiểu rất rõ ràng, biết nàng tuy rằng tính tình lạnh nhạt, nhưng tuyệt đối sẽ không chịu được mình sẽ là một trong những tần phi trong cung ngày ngày tranh sủng.

Cho nên, Hương Linh công chúa xuất hiện, chính là thời cơ tốt để hắn cướp đi trái tim giai nhân, hắn làm sao có thể không hảo hảo tận sụng tốt cơ hội này. Nếu như bỏ lỡ, hắn sẽ phải hối tiếc suốt đời!

Nghĩ tới đây, Tử Ảnh càng thêm kiên định với kế hoạch.

Hắn nhìn Diệp Lạc, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười quỷ dị, nói:

-"Diệp Lạc cô nương, hiện tại ở Di Hương cung rất vui vẻ náo nhiệt, cô nương không mau nhanh chân đến xem?"

Nói xong, hắn dùng ngón trỏ chỉ vào cung điện đang đèn đuốc sáng trưng phía trước, nói tiếp:

-"Ngươi xem, phía trước cách đó không xa chính là Di Hương cung, nơi đó so với cung điện này của ngươi càng thêm náo nhiệt hơn!"

Trong lòng một cỗ đau đớn không ngừng tràn ngập, làm Diệp Lạc cơ hồ không thở được, chỗ sâu nhất trong nội tâm nàng luôn nhắc nhở, không cần nhìn, đừng đi! Nhưng là, chân của nàng, lại không theo điều khiển tiến từng bước về phía trước, nàng cắn chặt môi, sau đó đối với Tử Ảnh gật đầu.

//Thôi xong, chuẩn bị đi bắt thông dâm đây. Tử Dạ ca chắc bị bỏ thuốc hay răng đây?//

Trên mặt Tử Ảnh lộ ra một nụ cười, nói:

-"Nếu Diệp cô nương có hứng thú, chúng ta cùng đi thôi!"

Nói xong, thân ảnh cao ngất cực nhanh biến mất trong bóng đêm.

Diệp Lạc hơi do dự, nàng cố nén đau đớn trong lòng, theo sát phía sau Tử Ảnh, rất nhanh cũng hòa vào trong bóng tối.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-303)