Vay nóng Homecredit

Truyện:Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 176

Thái Tử Phi Thất Sủng
Trọn bộ 303 chương
Chương 176
Tư Lạc viện
0.00
(0 votes)


Chương (1-303)

Siêu sale Shopee


Edit: Bắp rang bơ

Kinh thành Tây Giao.

Ánh tà dương chiếu sáng một góc trời như một rặng mây đỏ, những tòa nhà to lớn trong đại viện dưới những tia sáng ban chiều làm cho càng hùng vĩ thêm. Chung quanh những cây dương liễu đang đung đưa, rừng núi một màu xanh chắn ngang tầm mắt, đúng là không hết lời khen được cảnh đẹp trước mắt.

Diệp Lạc tay dắt dây cương sánh vai cùng Thanh nhi đứng trước biệt viện, ánh mắt nhìn vào những kiến trúc hùng vĩ phía trước, những ngôi nhà đều lợp ngói xanh rêu, cổng lớn đỏ thắm khép kín, biển hiệu phía trên được viết thiếp vàng như phượng bay, trước cửa một đôi sư tử hung dữ song song, giống như đang giương mắt mà quan sát hết thảy, có cảm giác như đang muốn đem người qua đương xé nát.

Diệp Lạc tuy không phải xuất thân trong gia đình quan to, nhưng cũng là kinh thành đệ nhất phú gia, trưởng nữ Diệp gia, tuy rằng mẫu thân và nàng không được phụ thân coi trọng, quanh năm ẩn cư tại vùng sơn dã, nhưng mà đối với nhà giàu khác nàng đã thấy qua cũng không ít. Giống như trước mắt hiện nay, ngôi nhà này khí thế nằm trong khu vực đông hộ gia đình lại khiến nàng cảm thấy nao nao.

Nhìn xem đại viện này khí thế hào hùng, còn có hai chữ Tư (tưởng niệm) Lạc ánh vàng lóng lánh, tất cả thứ này đây đều biểu thị rằng xuất thân của nam nhân kia rất huyền bí, không phú thì cũng quý. Rốt cuộc thân phận của hắn là gì? Hắn cùng nàng đã có mối quan hệ gì? Du Hàn biết hết thảy mọi việc nhưng nay đã rời khỏi, còn nhiều chuyện đang cần nàng tìm hiểu. Biết đâu khi gặp lại hắn, tất cả mọi nghi vấn sẽ được giải quyết rõ ràng.

Thanh nhi cũng vẻ mặt nghi hoặc nhìn đại viện đang sừng sững trước mắt, nàng biết rõ thân phận của Tử Dạ, đại viện trước mắt tuy rằng thoạt nhìn lộng lẫy tráng lệ nhưng so sánh với Hoàng cung thì còn kém xa, sở dĩ nàng không nói cho Diệp Lạc do trong lòng nàng vẫn không hiểu, không hiểu Tử Dạ vì sao không để Diệp Lạc trực tiếp vào cung, ngược lại lại để các nàng ở đại viện này.

Ngay lúc Diệp Lạc và Thanh nhi đang còn nghi hoặc thì cửa phủ được mở ra, một nha hoàn cũng từ trong bước ra, khi nhìn thấy Diệp Lạc cùng Thanh nhi đang đứng ngoài cửa, trên khuôn mặt thanh tú bỗng nhiên xuất hiện một tia kinh ngạc, nhanh chóng bước xuống trước mặt Diệp Lạc thái đọ kính cẩn:

-"Xin hỏi, là Diệp Lạc cô nương sao?"

Diệp Lạc gật đầu, đang định hướng về vị nha hoàn kia hỏi thăm Tử Dạ tung tích của Lạc tử đang ở nơi nào, chưa kịp nói nên lời thì bỗng nhiên vị nha hoàn cung kính quỳ xuống lớn tiếng hô:

-"Nô tỳ bái kiến nương nương."

Nương nương? Diệp Lạc nghi hoặc nhìn nữ tử đang quỳ trên mặt đất kia, nhàn nhạt nói:

-"Vị cô nương này, ngươi nhận sai người rồi, ta không phải là nương nương, ta chẳng qua chỉ tới tìm người thân mà thôi!"

Nói xong Diệp Lạc tranh xa ra không nhận đại lễ kia.

Mà khiến cho Diệp lạc không kịp chuẩn bị chính là vị cô nương kia chưa đúng lên lại xuất hiện thêm một đám người từ trong phủ bước ra. đoàn người nam có nữ có. quần áo ăn mặc gọn gàng, vẻ mặt vui mừng, chỉ thấy một vị phụ nhân đi đầu đãn doàn người đến trước mặt Diệp Lạc cùng nhau quỳ xuống hành lễ.

Diệp Lạc tuy rằng thái độ đối với mọi người vẫn còn ngờ vực không thôi, nhưng mà nàng cuối cùng tâm tư vẫn tinh tế, nhạy bén vô cùng, mọi người đối vói nàng đại lễ như vậy cũng không phải bới vì nàng là nương nương thân phân cao quý kia mà chắc hẳn là do nam nhân kia. Mà thấy nhừng người này hành đại lễ với nàng như vậy, còn cả xưng hô như thế, trong lòng nàng đã mơ hồ đoán được thân phân của tử y nam nhân kia. Chẳng qua là thân phận này khiến nàng qua kinh hãi!

Nàng làm sao có thể ngờ được, nam nhân thần bí xuất hiện vô số lần trong mộng của nàng lại có thân phận kinh người như thế. Tại Tây Lương quốc, ngoại trừ đương kim Hoàng thượng, ai có thể đủ quyền khiến ọi người hướng một nữ tử xa lạ quỳ xuống dập đàu thi hành đại lễ như vậy. Huống chi trong miệng bọn họ còn tung hô nương nương này nọ, việc này đã giải thích rõ ràng thân phận của hắn.

Diệp Lạc tuy là cung chủ của Thủy Vân cung, cũng đã thấy qua cảnh này, thé nhưng, hiện tại mọi người đối với nàng hành lễ như vậy nàng lại không quen, khi nàng vẫn chưa biết trả lời sao thì Thanh nhi đứng bên cạnh lại đột nhiênđối với những người trước mắt, mặt không đổi sắc nói:

-"Được rồi, các ngươi đứng lên đi, nương nương lặn lội đường sá xa xôi cũng đã mệt rồi, các ngươi chẳng lẽ cứ để nương nương đứng ngoài cửa thế này?"

Mọi người nhìn nhau, lại nhìn Diệp Lạc, thấy thần sắc quả thực đã mệt mỏi, cũng vội vàng đứng lên, phụ nhân bước nhanh tới trước Diệp Lạc cung kính nói:

-"Lão nô là quản gia nơi này, họ Phùng, cung nghênh nương nương hồi cung, nương ương mời theo lão nô."

Thấy mọi người cũng đang nhìn nàng, Diệp Lạc không thể làm gì khác là đè nén khó chịu trong lòng, lặng lẽ theo sau Phùng mẹ, chậm rãi bước vào đại viện lộng lẫy này.

Biệt cung này, ở bên ngoài nhìn khí thế tràn đầy, thật là hùng vĩ, nhưng khi vào bên trong lại mạng một diện mạo khác, chỉ thấy trong viện rộng rãi vô cùng, định viện lầu gác trùng điệp, dong nước nhỏ, kì hoa dị thảo, cái gì cũng có, phong cảnh cư nhiên đẹp không tả xiết.

Đáng tiếc nỗi lòng Diệp Lạc bây giờ đang ngổn ngang trăm mối, đối với cảnh đẹp cũng dường như không để ý. Nàng lúc này đang lo lắng đến Lạc Tử, trái lại, cũng không muốn làm phật lòng tâm ý của những người ở đây.

Phùng mẹ đem chủ tử Diệp Lạc tới một sân nhỏ được trang trí tinh xảo, sau đó nói với Diệp Lạc:

-"Nương nương tạm thời nghỉ ngơi ở chỗ này, có gì chưa chu đáo cứ phân phó cho lão nô."

Diệp Lạc hơi nhíu mày quan sát xung quanh, ánh mắt mang đầy nghi ngờ, nàng muốn cùng nha hoàn của mình nói chuyện, hạ nhân xung quanh thức thời lui xuống chỉ để lại hai người các nàng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-303)