Vay nóng Tima

Truyện:Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 175

Thái Tử Phi Thất Sủng
Trọn bộ 303 chương
Chương 175
Quyết định bất đắc dĩ
0.00
(0 votes)


Chương (1-303)

Siêu sale Shopee


Edit: Bắp rang bơ

Hoàng cung, Ngự thư phòng.

Tử Dạ sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế, hai mắt nhìn chằm chằm bức mật hàm trong tay, trên trán gân xanh nổi lên, dễ nhận thấy là nội tâm căm phẫn đến tột cùng.

Lúc ở Linh Sơn, hắn vốn có khả năng chờ Diệp Lạc tại chân núi, cùng nàng hồi cung, thế nhưng khi hắn mới xuống núi thì nhận được bức mật hàm do khoái mã truyền đến, biết được ở Tây Lương có vài thành nhỏ đã bị bọn tạo phản chiếm trong một đêm, hơn thế nữa, thành lại không có phòng bị, bọn phản quân đã dọn dẹp xong và đang ở trong thành. Cũng vì thế mà hắn phải lập tức quay về kinh thành trấn thủ.

Tuy rằng hiện tại thủ lĩnh của bọn tạo phản là ai còn chưa rõ danh tính, thế nhưng trong lòng hắn ít nhiều đã rõ, việc này tuyệt đối cùng với sự biến mất của Tử Ảnh có quan hệ. hơn nữa phản quân lại có Hổ phù cho phép huy động cấm quân, vậy cũng chứng thực rằng hai khối Hổ phù biến mất đang nằm trong tayTử Ảnh

Phản quân thế như chẻ tre, đã liên tiếp đánh hạ vài tòa thành, trong chốc lát lòng người hoảng sợ, trong triều có một số đại thần có phần thiếu bình tĩnh, đã sợ không biết phải làm sao, hơn nữa không biết ai truyền thông tin Tử Ảnh đã có trong tay hai khối Hổ phù trong tay ra ngoài làm lòng quân dao động. Nếu không phải hắn quyết định dứt khoát, hạ lệnh cho Dương tướng quân chỉ huy binh sĩ cố thủ cách kinh thành vài tòa thành trọng yếu thì sợ rằng phản quân đã sớm tấn công vào kinh thành.

Cửa thư phòng có người khé đẩy ra, Vệ Tử Thanh cầm trên tay một bức mật hàm đi đến, hướng Tử Dạ nói:

-"Hoàng thượng, Dương tướng quân truyền mật hàm, nói rằng tình hình hiện nay đối với quân ta vô cùng bất lợi."

Ba một tiếng, Tử Dạ vỗ mạnh lên án thư, hắn đứng lên, sắc mặt khó coi lạnh lùng nói:

-"Lần này Tử Ảnh đã có âm mưu từ trước mới đến, há có thể đễ dàng bị đánh lui? Hiện tại trên tay hắn lại có Hổ phù, chỉ sợ mọi thứ sớm đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ sợ một lần hành động chiếm được kinh thành, đem ngôi vị Hoàng đế của trẫm giành lấy. Hiện tại trẫm chỉ huy ba quân, không những chưa chuẩn bị cái gì, ngay cả lương thảo trong quân cũng chưa có nhiều, làm sao có thể là đối thủ của hắn?"

Vệ Tử Thanh trầm mặc không nói, bởi vì hắn biết rõ lời Tử Dạ nói hoàn toàn đúng, nếu như lại bị phản quân chiếm thêm vài tòa thành nữa thì ngôi vị Hoàng đế của Tử Dạ càng nguy cấp.

Tử Dạ con ngươi sâu lắng không hề gợn sóng, hắn bỗng nhiên cầm trong tay một bức mật hàm tương tự như vậy, sau đó trầm giọng nói với Vệ tử Thanh:

-"Tử Thanh, ngày mai ngươi đến trợ giúp Dương tướng quân, trẫm muốn đến Sở quốc một chuyến."

Vệ Tử Thanh hơi sửng sốt nói:

-"Hoàng thượng ý là ... muốn đến Sở quốc mượn binh?"

Tử Dạ gật đầu nói:

-"Sở quốc hai mươi năm trước từng có phản loạn, cuối cùng hắn may mắn được phụ hoàng ượn mười vạn tinh binh trợ giúp hắn bình định bọn phản loạn. Sở hoàng đã chính miệng nói với phụ thân ta, nếu như có ngày Tây Lương khó khăn hắn nhất định sẽ tương trợ, cũng lấy ngọc bội này làm bằng chứng."

Nói xong Tử Dạ từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội tinh xảo không gì sánh được.

Vệ Tử Thanh có chút lưỡng lự, chốc lát nói:

-"Hoàng thượng, nếu nương nương đã nhận được thư hàm của người, hiện nay chắc cũng sắp về đến kinh thành, sao người không đợi nương nương về rồi quyết định."

Tử Dạ nghe Vệ Tử Thanh nhắc tới Diệp Lạc, vẻ mặt hòa hoãn, trong con ngươi lãnh khốc xuất hiện một tia dịu dàng, hắn chậm rãi thu ngọc bội về trong lòng ngực, thở dài một hơi nói:

-"Tử Thanh, trẫm vất vả mới tìm được nàng, ngươi cho trẫm không muốn ở trong cung chờ nàng sao? Chỉ là trẫm thân là Hoàng đế, hiện nay quốc gia gặp nạn, làm sao có thể vì tư tình nữ nhi mà để lỡ chuyện mượn binh? Nếu là như vậy, chẳng phải trẫm là một hôn quân sao? Thôi, hết thảy mọi thứ đều chờ trẫm đi Sở quốc về rồi giải quyết."

Vệ Tử Thanh thấy Tử Dạ vẫn cứ quyết định đi Sở quốc, hắn do dự một chút vẫn không nhịn được nói:

-"Hoàng thượng, nếu nương nương không thấy Hoàng thượng sẽ lại hiểu nhầm, không bằng chuyện đi Sở quốc cứ giao cho thuộc hạ."

Suy nghĩ trong lòng Vệ Tử Thanh sao Tử Dạ lại không rõ. Lúc trước, hắn bởi vì không quý trọng đã thương tổn Diệp lạc rất nhiều, khiến nàng thiếu chút nữa đã rời xa hắn, mà lúc này đây, khó khăn lắm mới tìm được nàng, mà nàng cũng đã quên mất hắn, hắn mới hèn hạ bắt hài nhi của nàng mới khiến nàng trở lại kinh thành. Thế nhưng, giờ đây, Tử Ảnh lợi dụng trong tay có Hổ phù mà tạo phản, làm cho hắn lại bận rộn không có thời gian quan tâm đến nàng, nếu như lần này về cung nàng không thấy hài nhi chắc chắn sẽ lại hiểu lầm hắn. Nếu như hắn đem đứa nhỏ trả lại cho nàng, như vậy hắn lại lần nữa mất đi nàng, hắn không thể cho phép chuyện này xảy ra.

Hắn không muốn rời khỏi kinh thành không muốn mất đi nàng, thế nhưng trước mắt phản quân đã ép gần sát đến kinh thành, việc mượn binh cấp bách, lại không cho hắn suy nghĩ nhiều. Huống chi, hướng về Sở quốc mượn binh là chuyện trọng đại, hắn nhất định phải tự mịnh đi mới có hi vọng, hắn sao có thể yên tâm để cho Vệ Tử Thanh đi?

Giữa lúc tiến thoái lưỡng nan, trong lòng hắn đã có quyết định, hắn là vua một nước, làm sao có thể bỏ mặc quốc gia mà không để ý? Đối với nàng không thể làm gì khác là đợi đến lúc bình định được bọn phản loạn, sau đó sẽ hướng nàng giải thích mọi chuyện rõ ràng. Mong rằng khi đó nàng sẽ minh bạch mọi chuyện.

Nghĩ đến đó, Tử Dạ hít một hơi, nói vói Vệ Tử Thanh:

-"Tử Thanh, không nên nói việc này thêm nữa, sau này trẫm sẽ hướng nàng giải thích, giờ đây trẫm không được phép suy nghĩ nhiều quá!"

Nói đến đây, Tử Dạ chậm rãi nhắm mắt, khẽ ngả người vào ghế, thần sắc vô cùng mệt mỏi.

Vệ Tử Thanh lặng lẽ nhìn Tử Dạ, hắn hiểu rõ việc gì mà Tử Dạ đã quyết sẽ khó mà thay đổi, bởi vì Tử Dạ là thân vua một nước, dù cho có bao nhiêu yêu thích đối với Diệp Lạc, nay quốc gia gặp nạn hắn không thể không vì quốc gia mà dem nàng đặt sang một bên, mọi việc đều phải lấy đại sự quốc gia làm trọng.

Nghĩ tới đây. trong tâm Vệ Tử Thanh nhẹ thở dài một hơi, không nói gì thên nữa, lặng lẽ lui ra ngoài.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-303)