Nỗi đau lớn nhất cuộc đời
← Ch.113 | Ch.115 → |
"Mình đi mua một chút đồ này nọ", Diệp An An nói dối, không muốn để cho cô ấy biết công việc cô đang làm, hơn nữa công việc như thế, cho dù có sang hèn thế nào đi nữa, nhưng một khi Tiểu Phương cô ấy đã biết cô đang làm việc rửa chén bát thì tuyệt đối sẽ không cho cô làm tiếp. Với bộ dạng bây giờ của cô, cũng chẳng có công ty nào chịu nhận, việc cô có thể làm cũng chỉ có việc này. Vả lại, cũng bởi vì cô biết rõ thân thể mình nên lúc này mới muốn đi kiếm thêm nhiều tiền một chút, bằng không chờ bụng lớn hơn nữa thì việc kiểu gì cũng không thể làm được, mà cô lại không muốn mắc nợ thêm tình cảm của Giản Tiểu Phương, tương lai vẫn cần cô phải đối mặt một mình, với lại cô còn có cục cưng ở đây, thật sự, không còn thỉnh cầu gì hơn nữa.
Cô không sợ vất vả, chỉ sợ phải ủy khuất cục cưng của cô.
Nhìn túi to túi nhỏ của Giản Tiểu Phương mang theo, trong mắt Diệp An An dâng lên tầng nước mắt trong suốt, có một người bạn như vậy, thật là may mắn của cô.
Đi vào căn nhà trọ mà giống như Giản Tiểu Phương nói càng nhìn càng thấy nhỏ kia, cô quả thật là không chịu đựng thêm được, mà Diệp An An thì coi như rất tự nhiên, nơi này, so với nơi khác mà nói thì đúng là nhỏ thật, nhưng đây mới là nhà của cô và cục cưng. Hơn nữa cô ở đây dường như đã quen, tuy rằng rất nhỏ, rất sơ sài, thế nhưng ngược lại, nơi này lại rất yên tĩnh.
Giản Tiểu Phương mua rất nhiều thứ, có bình sữa của trẻ con, quần áo, vài món đồ chơi, cô cũng không dám mua nhiều đồ này nọ, không biết phòng trọ nhỏ của An An có còn chỗ để hay không.
Diệp An An nhận hết những món đồ này, đối với lòng tốt của Giản Tiểu Phương, cô thật sự vô cùng cảm ơn. Nhìn một đôi giày nho nhỏ này, trên gương mặt cô hiện lên một nét dịu dàng cực kỳ xinh đẹp, cô thực chờ mong ngày đứa nhỏ chào đời, cũng thực yêu nó.
Giản Tiểu Phương lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ tín dụng, nhét vào trong tay Diệp An An, An An nhìn tấm thẻ trong tay, không hiểu nhìn cô, "Tiểu Phương, đây là cái gì?".
Giản Tiểu Phương nhắp môi một cái, nói một cách không tình nguyện cho lắm, bởi vì phải nhắc đến tên của người kia, cô không biết anh ta có còn ảnh hưởng lớn đến An An nữa hay không.
"Đây là của Mục Nham bảo mình đưa cho cậu", nói xong, cô cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt của Diệp An An.
Diệp An An nghe được cái tên Mục Nham kia, ngón tay cô chỉ hơi run nhẹ một chút, đã muốn rất lâu, rất lâu rồi cô không còn nghe đến cái tên cùng tin tức của người đàn ông này, không cố ý, nhưng cũng là cố ý. Chỉ là lại một lần nữa nghe được, con tim của cô vẫn đau như vậy, cúi đầu, trước mắt một mảnh mông lung, cô nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, mới ép cho những giọt lệ kia quay ngược trở lại được.
Ngẩng đầu, cô đem tấm thẻ giao lại cho Giản Tiểu Phương, "Tiểu Phương, giúp mình trả lại cho anh ta, tiền của anh ta, mình không cần", cô nhìn ô cửa sổ nho nhỏ kia, đột nhiên nhớ tới ô cửa sổ sát đất rất lớn ở Mục gia, trước kia, cô vẫn đứng ở chỗ đó nhìn theo bóng dáng của anh ta, vì thế nên cô mới chưa từng đến gần anh ta quá.
Người đàn ông kia, cô thừa nhận, cô vẫn còn yêu anh ta, yêu đến tâm vẫn còn đau. Thế nhưng cô giờ đã không muốn cùng anh ta có bất cứ quan hệ gì, tiền của anh ta, cô không cần, tình yêu của cô, không cần dùng tiền để đánh giá.
Rời khỏi Mục gia, ngoại trừ chiếc vòng tay kia, cô cũng không có mang đi thứ gì, đương nhiên cũng sẽ chẳng đòi tiền của anh ta. Cô có cục cưng là đủ rồi.
"An An...", Giản Tiểu Phương vừa muốn nói gì, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt cực kỳ kiên định của An An. Diệp An An lắc đầu với Giản Tiểu Phương, "Tiểu Phương, thật sự không cần, mình không muốn lúc nào dùng chỗ tiền này, lại nhớ đến anh ta".
Lời Giản Tiểu Phương vừa định nói ra khỏi miệng, bởi vì câu kia nói 'sẽ nhớ đến anh ta' kia mà đành miễn cưỡng nuốt xuống, lúc nào cũng nhớ đến, đối với An An mà nói, quả thật là một loại tra tấn. Có lẽ bọn họ đều cho rằng làm như vậy là tốt cho cô ấy, nhưng xem ra, đây mới thực sự chính là một việc làm tổn thương cô ấy nhất.
"Được rồi", Giản Tiểu Phương khẽ thở dài một tiếng, "mình sẽ trả lại cho anh ta". Diệp An An chỉ mỉm cười, trong nụ cười có bao nhiêu là chua sót, cô nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình, trong mắt cũng là một mảnh bi thương sâu kín.
Người đàn ông kia, có lẽ là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời cô....
← Ch. 113 | Ch. 115 → |