Điều cấm kỵ của hắn
← Ch.114 | Ch.116 → |
Biệt thự Mục gia, hiện tại nơi này người hầu so với khi Diệp An An còn ở đã nhiều hơn rất nhiều, bởi vì Cố Nghê Y mang thai, cho nên Mục gia mới mướn thêm nhiều người hầu nữa đến để chăm sóc cô ta. Dù sao, trong bụng của cô ta bây giờ chính là đứa nhỏ của Mục Nham. Đối với cô ta, cha mẹ Mục Nham ban đầu cũng không phải là thích cho lắm, đương nhiên bọn họ lại càng không thích Diệp An An. Chẳng qua so với một cô nhi như Diệp An An thì hiển nhiên họ thà tiếp nhận Cố Nghê Y này hơn, vả lại, hiện tại trong bụng của cô ta lại đang mang cốt nhục của Mục gia, đương nhiên họ càng phải chấp nhận, cứ vài ngày hai người này lại bắt cô ta uống một chén thuốc bổ.
Buổi chiều, chiếc giường trẻ con kia đã muốn được chuyển tới, đặt ngay bên trong phòng khách, Cố Nghê Y đưa tay ra vuốt ve chiếc giường xinh đẹp này, ngẩng đầu nhìn lên hai căn phòng cạnh nhau trên lầu, trong mắt giống như bị gai đâm nhức nhối.
Mục Nham vừa trở về, người hầu đón lấy áo khoác tây trang và cặp tài liệu từ trong tay hắn, hắn nhìn xung quanh, đôi mày gắt gao nhíu chặt không hề buông lỏng, rõ ràng là cùng một chỗ, nhưng sao lại không hề giống với trong quá khứ. Cảm giác khi trở về Mục gia, người hầu từng tốp, lại không phải giống như một gia đình. Hắn lắc lắc đầu, hắn đúng là suy nghĩ nhiều rồi.
Đi vào trong, hắn khẽ ôm lấy thắt lưng của Cố Nghê Y, đem cô ta kéo vào trong ngực, vươn bàn tay to đặt lên bụng của cô ta. Hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chờ mong một chuyện gì như vậy, thế nhưng, hắn hiện tại thực chờ mong đứa nhỏ lớn từng ngày, thì ra, cảm giác được làm cha là như vậy.
"Nham, chúng ta đem phòng bên cạnh làm thành phòng cho con được không?", Cố Nghê Y xoay người, ôm lấy thắt lưng của hắn, đem mặt mình đặt ở trên vai hắn. Trên người của người đàn ông này luôn mang theo một hương vị khiến người ta cảm thấy an tâm, làm cho cô mê luyến đến không chịu nổi. Bây giờ toàn bộ hắn đã muốn thuộc về riêng cô rồi, nhưng là, cô vẫn có cảm giác có chút không chân thật, hắn khiến cô hoàn toàn đoán không ra. Bên trong cặp mắt đen kia ngoại trừ đôi khi nhìn thấy bụng của cô còn có chút ôn nhu lộ ra, còn những lúc khác vẫn là thâm trầm không thấy đáy.
Mục Nham đang ôm Cố Nghê Y lại nghe thấy lời nói của Cố Nghê Y, hơi hơi siết chặt một chút, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía căn phòng đã bị hắn hạ lệnh không cho phép bất cứ người nào bước chân vào đó kia, đáy mắt chợt lóe lên mtộ chút.
"Chúng ta chọn phòng khác đi", thanh âm có chút cố hết sức để nói, nhưng lại nghe không ra cảm xúc của hắn ở bên trong, căn phòng kia là cấm kỵ của hắn, tựa như một nơi trong trái tim của hắn mà không ai có thể chạm đến được, hắn không muốn để cho người nào khác biết đến.
"Nhưng mà, Nham, phòng kia ở liền kế bên, chúng ta...", Cố Nghê Y còn muốn nói gì nữa, kết quả Mục Nham lại thẳng thừng buông cô ta ra, "Em đừng nói gì nữa, các phòng khác đều có thể, chỉ trừ căn phòng đó là không được", hắn nói rất lạnh lùng, cũng thực cương quyết.
"Nham...', Cố Nghê Y nghe thấy lời nói của hắn, muốn nói ra điều gì, nhưng sau cùng, cô ta xoay người, các ngón tay nắm chặt với nhau. Diệp An An, lại là Diệp An An, căn phòng kia cũng là bởi vì từng là của cô ta nên hắn mới không cho phép ai vào. Chẳng lẽ, Cố Nghê Y cô thêm một đứa nhỏ nữa so ra lại còn kém một Diệp An An kia sao?
Có một số việc, bọn họ đều hiểu được, chỉ là, bọn họ đều đang tự gạt chính mình mà thôi. Kỳ thật, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, cuộc hôn nhân của bọn họ, trên thực tế, đã không còn hạnh phúc nữa rồi.
Lại một tháng nữa trôi qua, Giản Tiểu Phương vẫn thường xuyên đều đặn đến thăm Diệp An An, còn có Giản Vũ Phong. So với trước đây, bọn họ ở chung cũng không có dồn tâm trí vào nhiều. Giản Tiểu Phương đương nhiên là nhìn ra tâm tư của anh trai nhà cô đối với Diệp An An, nhưng là, thực đáng tiếc, Diệp An An lại là một người cố chấp, cô ấy có lẽ vĩnh viễn cũng không đáp lại tình yêu của anh ấy.
Nếu sớm hơn một chút thì tốt rồi, một năm trước, hai năm, nhưng cuối cùng bọn họ cũng đã bỏ qua nhau.
Giản Vũ Phong luôn nhìn Diệp An An bằng ánh mắt phức tạp, nhất là khi nhìn bụng của cô, lại trầm mặc. Cô mang thai, là con của người khác, có lẽ lại sẽ phải trở thành một đứa nhỏ mồ côi cha.
Giản Tiểu Phương cùng Giản Vũ Phong quả thật đã kín miệng như bưng, không hề nói với bất luận một người nào khác về chuyện này.
*****
Ti gia, Ti Hạo từ trên giường ngồi dậy, hai mắt vẫn còn chút mơ màng hơi hơi híp lại, anh xuống giường, đi đến bên cạnh bàn, thân mình nửa dựa vào bàn một chút. Anh lại gặp giấc mộng kia, cầm lấy ảnh chụp để ở trên bàn, cúi đầu, trong bức ảnh là một người thiếu niên chụp chung cùng một cô gái xinh đẹp.
Thiếu niên có diện mạo đẹp đẽ, thế nhưng vẫn còn lộ ra vài phần non nớt, hiển nhiên người thiếu niên kia là Ti Hạo. Anh bây giờ so với thời điểm đó cũng đã chín chắn hơn rất nhiều, vẻ mặt hết sức lông bông khi đó sớm đã không còn, thay vào đó là vẻ thành thục cực kì thu hút. Diện mạo của anh vẫn rất khôi ngô tuấn tú, nhưng nội tâm lại hết sức lạnh lùng.
"Tiểu Bác...", Ti Hạo khẽ giọng nỉ non cẩn thận buông tấm hình trong tay xuống, cô gái trong bức ảnh cũng vô cùng xinh đẹp, trên mặt là một nụ cười thực ôn nhu dịu dàng.
"Tiểu Bác, chị yên tâm, em nhất định sẽ tìm được Tiểu Uyển", anh xoay người, cởi áo ngủ, lộ ra một cơ thể cường tráng khác hẳn với bề ngoài ôn nhã của mình. Anh bây giờ, nếu không nói ra ngoài, sẽ không có ai tin được rằng, anh chính là vị bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng Ti Hạo kia.
Mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng tinh, một chiếc quần tây đen rồi sau đó anh đi ra ngoài. Nhà của anh so với nhà của Mục Nham, dường như lại càng đơn giản hơn nhiều, bối cảnh của anh thực sự rất phức tạp, cho nên, anh càng thích những thứ giản đơn hơn, bao gồm tất cả. Nơi anh ở, chỉ có một người là chú Lâm và vợ của ông ấy, họ đều là những người đã chăm sóc cho anh từ khi anh còn nhỏ.
"Thiếu gia, đồ này nọ của cậu đây", một người đàn ông khoảng chừng hơn 40 tuổi đi đến, trong tay bưng một phần bữa sáng, mà tay kia đang cầm một xấp tài liệu thực dày.
"Chú Lâm, cám ơn chú, chú cứ để xuống đó là được rồi", Ti Hạo ngẩng đầu, đối với người đàn ông trung niên đã chăm sóc anh từ khi anh còn nhỏ, anh sẽ lộ ra một nụ cười thực chân thành thoải mái.
"Dạ được", chú Lâm buông xuống, rồi sau đó đi ra ngoài.
Ti Hạo vừa ăn bữa sáng, vừa xem xấp tài liệu kia, thẳng cho đến lúc xem xong hết, anh buông xấp tài liệu xuống, một tay chống lên trán mình. Vẫn không tìm được a, đã muốn mười mấy năm rồi, nếu Tiểu Uyển còn sống trên đời, vậy thì cô ấy hiện tại chắc cũng phải hơn 20 tuổi rồi, Tiểu Uyển, đó là đứa con gái duy nhất của Tiểu Bác, em họ của anh, cũng là cô gái duy nhất của Ti gia họ.
Cô ấy còn là bảo bối của ông nội.
Anh chưa từng được gặp qua cô, cũng chỉ là dựa vào bộ dạng trong ký ức của Tiểu Bác để tưởng tượng ra hình dáng của cô, chẳng qua nghĩ mãi rồi cũng trở thành Tiểu Bác, một đứa bé mất tích mười mấy năm, không có một dấu vết gì để có thể tìm ra, thậm chí còn không biết mặt mũi thế nào, nếu còn tìm thì đúng thực là giống như mò kim đáy bể vậy.
Chỉ có một chữ là khó.
Anh ngồi, mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài, hôm nay không có ca phẫu thuật nào nên anh được tự do, bước ra khỏi cửa, anh mở cửa xe, ngồi lên.
Cơn gió này vẫn còn trong mùa đông, vẫn rất lạnh, xe cứ đi về phía trước không mục đích. Đèn đỏ sáng, anh đem xe dừng lại rồi nhìn xung quanh, đến khi có một bóng dáng mảnh khảnh đột nhiên lọt vào trong mắt anh.
"Diệp An An", anh dừng xe lại, có chút sốt ruột mở cửa xe đi ra, mà thân ảnh của người phụ nữ kia cũng không còn thấy nữa. Anh nheo hai mắt lại, gió thỉnh thoảng thổi tung những sợi tóc trên trán anh, cho đến rất lâu sau đó.
Diệp An An, trên thế gian này chỉ có duy nhất một người phụ nữ có thể làm rung động lòng anh, sai khi cô ly hôn với Mục Nham, anh cũng đã cố gắng kìm lòng không đi hỏi thăm tin tức của cô, anh biết người phụ nữ này đang cố ý trốn tránh, chẳng qua là không muốn để cho người khác tìm được mình. Nếu đây là điều cô muốn, vậy thì anh vì sao lại muốn đi đến đó quấy rầy cô, chỉ là, đối với ý muốn của cô, anh chưa từng muốn đi thay đổi nó.
← Ch. 114 | Ch. 116 → |