Vay nóng Tima

Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 035

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 035
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)

Siêu sale Lazada


Trước mắt Duệ Húc có rất nhiều đồ trang sức, liếc mắt một cái, cũng không có thứ gì khiến hắn thấy vừa ý."Em thích gì? Cứ chọn đi, " Lê Duệ Húc vỗ nhẹ chiếc nhẫn trên tay, giọng nói nhàn nhạt. Tô Lạc ngẩng đầu nhìn đồ trang sức, mắt cảm giác như bị cái gì đó đâm vào, thật sự là sáng quá, cô nhìn từng món đồ một, đồ trang sức này không những có giá trị, mà còn được làm một cách tinh xảo, cô ghi nhớ từng thiết kế một, cô rất thích, nhưng thích không có nghĩa là nhất định phải có được, có khi chỉ cần nhìn, cũng là một loại hưởng thụ thích thú."Em thích cái này?" Lê Duệ Húc dừng lại phía sau cô, nhìn thấy cô nhìn chằm chú chiếc vòng cổ, đây có lẽ là vật quý nhất ở đây, cô thực tinh mắt, trong mắt hắn có chút xem thường, phụ nữ, quả đúng là phụ nữ."Gói chiếc này lại." Hắn thản nhiên phân phó cho nhân viên đứng phía sau, hắn đút tay vào túi quần đứng đó, lại càng lãnh đạm khiến người khác khó tới gần, mặt hắn lạnh đi vài phần. Một lúc sau Tô Lạc mới quay đầu lại, kì quái nhìn nhân viên đem chiếc vòng cô đi, cô cúi đầu, có chút tiếc nuối, cô còn chưa nhìn kĩ văn hoa trên chiếc vòng cổ kia, thật là đáng tiếc. Khi cô còn đang thất thần, một chiếc hộp nhỏ tinh xảo đã được đặt trong tay cô, không quá nặng nhưng cũng khiến tay của cô hơi hạ xuống. Chiếc hộp trên tay cô đựng chiếc vòng cổ vốn không thuộc về cô, vội vàng đuổi theo hắn."Lê Duệ Húc..." Cô gọi tên hắn, cho tới nay, cô chưa bao giờ gọi cả họ và tên một người như vậy, ngay cả khi hắn goi cả họ tên cô."Làm sao vậy, em còn muốn mua gì nữa?" Lê Duệ Húc dừng lại, nhìn chằm chằm chiếc vòng cổ, khóe miệng khẽ cong cười như không cười hỏi, cô đã có được chiếc vòng đắt nhất ở đây, còn chưa đủ sao? "Lê Duệ Húc, trả lại cho anh, " Tô Tử Lạc nghe ra trong giọng nói hắn có sự châm chọc, cô cũng đâu phải đồ ngu, cũng chẳng phải đồ đần, cô đã nghĩ vì sao hắn phải đưa cô thứ này, hắn nghĩ cô là người tham hư vinh đúng không? Không thể không nói, thái độ này của hắn, khiến cô bị tổn thương, cảm thấy rất tự ái. Lê Duệ Húc nhìn chằm chằm chiếc hộp tinh xảo trên tay mình, vẻ mặt càng lạnh hơn, "Cô không thích sao?" vẫn là ngữ khí này, nhưng lại có sức đả thương lớn đến người khác. Tô Lạc khẽ cắm môi dưới, trên môi có giấu răng mờ mờ, " Em rất thích, liếc mắt nhìn đã thích nó nhất, nhưng cái em thích không phải là đem nó đeo trên cổ mình, mà chính là hoa văn, là thiết kế của nó, em chỉ muốn nhìn rõ một chút, không có quy định nào là thích nhất định liền phải cầm trong tay." Cô ngẩng đầu nhìn Lê Duệ Húc, đôi mắt kia vẫn trong suốt như trước, không có nửa phần nói dối, cô cũng không có ý kia, chính là bản thân hắn hiểu lầm. Tuy rằng cô gái nào cũng ưa thích đồ trang sức, cũng không phải cô gái nào đều có tiền để mua. Cô cũng không biết cô gái nào bên cạnh hắn có phải đều như thế nhưng Tô Tử Lạc – cô vĩnh viễn không bán mình vì tiền, nếu cần, lúc trước cô cũng sẽ không bỏ qua công việc tốt mà Ôn Nhiên lo cho.

*****

"Vậy em cứ đem về nghiên cứu từ từ, những thứ Lê Duệ Húc đã lấy ra, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ lấy lại, nhất là đối với con gái, " Lê Duệ Húc đem chiếc hộp đặt lại trên tay cô, mặc kệ vì nguyên nhân gì, chiếc vòng cổ đã là của cô."Nhưng mà em..." Tô Lạc muốn nói gì đó, đưa cho cô, cô sẽ lại đặt trong ngăn kéo, như vậy thực lãng phí."Làm sao vậy, chồng tặng vợ một món trang sức, cô cũng lựa chọn khó khăn như vậy, cô có phải khó chiều theo quá không?" Lê Duệ Húc đưa tay dùng sức xoa nhẹ tóc Tô Lạc, không thể không nói, hắn thích động tác này, tóc cô thật mềm, sờ giống như sờ tơ lụa, suôn mềm, một mái tóc màu đen phổ biến, có lẽ vì tóc cô không phải chịu tổn hại từ những hóa chất, cảm thấy thật thoải mái. Mà hắn ghét nhất là bị từ chối, Lê Duệ Húc hắn còn chưa có bị ai từ chối nhiều như thế, cô gái này chính là không chịu nể mặt người khác."Anh đi lấy xe, chờ anh ở đây."Hắn buông tay, lấy chùm chìa khóa rồi nói với cô, Tô Lạc còn muốn nói gì đó, vẻ mặt hắn không cảm xúc như đã rất rõ, hắn đã quyết định, không có khả năng thay đổi. Một mình cô đứng đó, nhìn người đi đường đi tới đi lui, cảm giác cô đơn lạc lõng."Lạc Lạc..." Một âm thanh vang lên bên tai khiến cô giật mình, mắt cô như bị thứ gì đó đâm phải, rất khó chịu, cô còn chưa kịp phản ứng, hơi ấm quen thuộc đã bao quanh cô, một thân thể ôm chặt lấy cô."Vũ Nhiên..." Môi của cô khẽ động, cả người nóng lên, cô biết cô không phải đang làm mơ."Lạc Lạc, em đã đi đâu, em có biết anh luôn tìm em, anh rất lo lắng cho em." Tay hắn khẽ nâng lên gương mặt tái nhợt của Tô Lạc, đôi mắt cô chứa đầy sự chua xót, Vũ Nhiên cảm giác trái tim bị bóp chặt, sự tổn thương hiện rõ trên mặt, đều do hắn dùng chính tay mình phá hỏng."Xin lỗi, Lạc Lạc, em cứ trách anh đi, không cần tự làm khổ chính mình, quay về đi, quay về bên cạnh anh, chúng ta giống như trước đây có được không?" Ôn Vũ Nhiên ôm chặt cô vào trong lòng, những cảm xúc tưởng như đã biến mất đã quay trở lại toàn bộ. Để hắn ích kỉ một lần có được không? Hắn thực sự không thể rời xa cô, thức sự không thể. Đột nhiên Tô Lạc đẩy hắn ra, nhìn hắn giống như người lạ, "Vũ Nhiên, anh cũng biết chúng ta là không có khả nắng, em cũng không thể làm người thứ ba chen vào hôn nhân của người khác, " cô dùng sức hít hít chiếc mũi, đúng vậy, cô thừa nhận, cô vẫn yêu người đàn ông này, là rất yêu, nhưng cho dù là yêu, cô cũng không có khả năng đi phá hủy hạnh phúc của người khác, nếu cô làm như vậy, cô sẽ thấy mình thật thấp hèn. Hắn đã lựa chọn ở bên cạnh vợ của hắn, lần sau sự lựa chọn vẫn sẽ là vợ của hắn mà thôi. Tô Lạc đã bị bỏ rơi rồi."Lạc Lạc..." Ánh mắt luôn bình thản của Ôn Vũ Nhiên hiện lên sự đau đớn, cô, thực sự để ý đến chuyện đó sao? Tô Lạc xoay người, lại bị hắn kéo tay lại, cô cảm giác cổ tay có chút đau."Lạc Lạc, chờ anh có được không? Anh sẽ nhanh chóng xử lý mọi việc." Trên mặt Vũ Nhiên thoáng hiện sự kiên định, hắn sẽ nghĩ biện pháp, nhất định, hắn không muốn cuộc đời của hắn cứ trôi qua như vậy, Tô Tử Lạc, không có cô, hắn sẽ tiếc nuối cả đời, mà hắn không muốn phải tiếc nuối."Chúng ta, không còn cơ hội..." Đột nhiên Tô Lạc giật khỏi tay hắn, "Vũ Nhiên, anh đã kết hôn..." cô cúi đầu... Giọng nói có chút âm u, đây là sự thật không thể thay đổi, hắn đã thuộc về cô gái khác. 

*****

"Anh có thể ly hôn, " Ôn Vũ Nhiên mím môi, hắn sẽ không thể nghe lời người đàn ông kia cả đời, hắn muốn, sẽ không có khả năng buông tha dễ dàng như vậy, nhất là người phụ nữ mà mình yêu, bỏ qua như vậy, hắn sẽ không có bất kì cơ hội nào nữa."Nhưng, em đã kết hôn..." Đột nhiên Tô Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn hắn quyết tâm, hắn có thể ly hôn, còn cô, chỉ cần người đó không đồng ý, cô có khả năng nói ra trước hay sao, dù sao là cô cũng đã đồng ý trước, hôn nhân không phải trò đùa, cho dù cuộc hôn nhân của cô đến một người chúc phúc cũng không có, cô vẫn rất tôn trọng nó."Em nói cái gì.." Ôn Vũ Nhiên nheo hai mắt, vừa rồi Tô Lạc nói gì, cô ấy nói... Cô đã kết hôn, có phải là hắn nghe nhầm. Cô sao có thể kết hôn, sao có thể được, mới chỉ có nửa tháng trời ngắn ngủi."Đúng, em kết hôn, thực sự đã kết hôn, " cô nắm chặt ngón tay, để cho hắn nhìn rõ chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của cô, chiếc nhẫn ngoài ý nghĩa đính hôn cũng không có khả năng tượng trưng cho thứ khác. Ôn Vũ Nhiên khiếp sợ nhìn cô, hắn không thể nghĩ rằng cô đã kết hôn, đã trở thành vợ một người đàn ông khác."Vũ Nhiên, chúng ta thực sự không có khả năng, " Lúc Vũ Nhiên đang thất thần, cô kéo tay mình khỏi tay hắn, sau đó chạy về phía trước, không biết đây là cảm giác gì, cô chỉ thấy cả người rất khó chịu, rất khó chịu, khó chịu, dường như có một thứ gì đó trong cơ thể cô bị kéo ra, rõ ràng yêu nhau, vì sao lại không thể ở cùng với nhau, hắn không thể mà cô cũng không thể."Lạc Lạc..." Một lúc sau, Ôn Vũ Nhiên mới tỉnh táo lại, hắn không tin, chi dù cô đã kết hôn, hắn cũng sẽ không buông tay, tuyệt đối không buông tay. Hắn đuổi theo cô, vất vả lắm mới nhìn thấy hình bóng cô, hắn sẽ không để cho cô rời đi nữa, cũng sẽ không khiến chính mình tìm không thấy bóng dáng cô, nếu như thế hắn sẽ phát điên, nhất định sẽ phát điên. Tô Lạc chạy nhanh về phía trước, độ nhiên một chiếc xe dừng trước mặt cô, cửa xe mở ra, lộ ra gương mặt người đàn ông lạnh như băng."Lên xe." giọng nói lạnh như băng vang lên khiến không khí lạnh đi vài phần, Tô Lạc nhìn thấy Vũ Nhiên giữ dòng người, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, ngồi xuống đóng cửa xe, khi cửa xe đóng lại là lúc, hắn cùng với cô đã thuộc về hai thế giới, dù cho dùng cách nào cũng không thể xóa đi được khoảng cách đó, rất xa... Chiếc xe di chuyển, mọi người chớp qua, từ cửa kính xe cô nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Vũ Nhiên, cô cúi đầu một lần nữa, cảm giác trên bàn tay có một giọt nước rơi xuống lạnh lẽo. Ôn Vũ Nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm chiếc xe đã rời đi, hai tay hắn nắm chặt, chiếc xe rất quen thuộc, hắn đã từng gặp ở nơi nào."Lạc Lạc.." Hắn nhẹ nhàng gọi tên cô, toàn thân dường như đang run lên. Lê Duệ Húc dừng xe lại, tay nắm chặt tay lái, "Xuống xe." mặt hắn không chút thay đổi nói. Tô Lạc khẽ nắm tay, xuống khỏi xe, cô còn chưa kịp hỏi gì, chiếc xe này đã giống như tên phi ra ngoài, chỉ có một mình cô ở nơi này, bao quanh dường như không có bất kì ai. Môi cô khẽ run run, cảm giác bản thân mình thật thê thảm. Cô đi thẳng về phía trước, dùng đến đôi chân của mình, có vẻ như ngoài bước đi, cô không có thể làm gì hơn, cô không trách Lê Duệ Húc giữ cô lại, dù sao giữ bọn họ không có tình yêu, họ chỉ sống chung với nhau, khoảng cách và tôn trọng, có chăng cũng chỉ là một tờ hôn thú.



Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-157)