← Ch.033 | Ch.035 → |
Môi hắn mím lại, lực tay tăng thêm một chút, nói đi, có phải cô cố tình dùng chiếc cốc để đánh hắn, hắn biết rõ không phải, nhưng không biết có phải bây giờ hắn cảm thấy buồn chán, nên mới muốn nhìn bộ dạng lúng túng này của cô."Em không có." Tô Lạc muốn lắc đầu, nhưng tay của hắn nắm cằm cô chặt quá, không nói đến lắc đầu, hiện tại cô muốn động đậy cũng rất khó, cô chỉ là không cẩn thận, thực sự là không cẩn thận, hơn nữa chỉ là một chiếc cốc sao có thể mưu sát được chứ, nếu quả thực muốn mưu sát, thứ rơi xuống cũng sẽ không phải là cái cốc mà là cái ti vi. Lê Duệ Húc nhìn chằm chằm hàng lông mi dài của cô khẽ động, trong mơ hồ, hắn cảm thấy lông mày mình nhíu chặt lại, nhìn gương mặt Tô Lạc vì khoảng cách quá gần mà trở nên lúng túng, hắn lại tốt tình buông tha cô, hắn đưa mắt nhìn thoáng qua phòng cô, sau đó trực tiếp đi tới ngồi trên giường Tô Lạc, hắn tự nhiên vắt chéo chân, đây vốn là chỗ của hắn, hắn muốn ở đâu đều được hết. Căn phòng vẫn không thay đổi nhiều, trước đây, căn phòng này cũng giống như những căn phòng khác, bây giờ có thêm một cô gái cảm giác có hương vị ấm áp hơn, có thể do cô gái này, căn nhà vốn lạnh lẽo này đã có cảm giác như một gia đình. Trên mặt bàn cũng không có nhiều đồ, vài cuốn sách, mấy quyển tạp chí, có một con thỏ nhỏ khá cũ. Hắn đứng lên, thuận tay cầm lấy con thỏ, xem chừng con thỏ này đã quá cũ rồi, nhưng cũng rất sạch sẽ, xem ra cô rất quý trọng thứ này. Tô Lạc vội vàng đi tới, ánh mắt nhìn chăm chú bàn tay hắn cầm con thỏ, thiếu chút nữa đưa tay ra lấy lại con thỏ."Thứ này rất quan trọng với em?" Hắn nắm chặt con thỏ trong tay, không dễ dàng trở lại cho cô, ánh mắt màu trà suy xét, con thỏ này có phải do người đàn ông kia tặng, cho nên, cô mới quý trọng như vậy, ngay cả khi hắn chạm phải rơi xuống, cô lại lộ ra ánh mắt sợ hãi đến vậy."Đúng." Tô Lạc gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi con thỏ, "Con thỏ này đã cùng em lớn lên, em cái gì cũng không có, chỉ có mỗi nó, mẹ đã mua cho em." cô nói tới đây thì không nói thêm gì nữa, sau khi cha mẹ cô rời đi, cô chỉ còn một mình, chỉ có thứ này mới khiến cô nhớ lại, khi cô còn nhỏ cô cũng có cha mẹ yêu thương. Cô cúi đầu, ánh mắt buồn khổ. Lê Duệ Húc khẽ mím môi, đưa con thỏ cho cô, sau đó nhìn ngắm những thứ xung quanh mà hắn vừa đi qua, vô tình, vạt áo tắm của hắn vướng phải cánh cửa tủ quần áo, cánh cửa tủ mở ra, bên trong gần như trống không. Một hai ba bốn... Cũng có một số bộ quần áo, đa phần đều đã cũ."Tô Lạc, thẻ tín dụng vàng tôi đưa cô đâu?" Lê Duệ Húc cảm thấy hai mắt mình sắp rớt ra ngoài, sắc mặt nháy mắt tối sầm xuống. Tô Lạc vội vàng đặt con thỏ trong tay xuống, kéo ngăn kéo ra."Ở trong này, " cô dùng hai tay nhỏ cầm chiếc thẻ, chiếc thẻ vẫn còn rất mới, thực sự là mới nguyên, dường như cô chưa bao giờ động tới." Cô đã dùng bao nhiêu lần rồi?" hắn cúi đầu nhìn chằm chằm Tô Lạc, ánh mắt muốn làm rõ chuyện gì đó, ánh mắt này vĩnh viễn đều nhìn rõ tâm tư cùng linh hồn cô. Tô Lạc khẽ chớp mắt, sau đó lắc đầu, " Tôi không có sử dụng, " Cô cũng đâu cần mua gì, nơi này không mất tiền thuê nhà, trong phòng bếp thứ gì cũng có sắc, cô cũng không biết mình cần mua gì."Cô không sử dụng dù chỉ một lần." Trên trán hắn lộ rõ gân xanh, hắn không biết có phải bản thân là chồng quá thất bại hay không, hay là do vợ của hắn, muốn tiết kiệm tiền giúp hắn, thời gian cũng đã lâu rồi, cũng không sử dụng một phần tiền của hắn. Tô Lạc tiếp tục gật đầu, " Tôi không dùng đến, tôi cũng không có gì cần mua, hơn nữa nơi này thứ gì cũng có, thứ này, anh cầm về đi, " tất cả cô nói đều thật, không có chút cảm giác gì là lạt mềm buộc chặt."Bà lớn Lê, cô thực sự rất dễ nuôi, " Ngón tay hắn lướt qua mặt Tô Lạc, Tô Lạc cũng quay mặt né tránh nhưng vẫn cảm giác độ ấm từ đầu ngón tay hắn. Đúng vậy nha, cô vốn rất dễ nuôi, nếu không cũng không thể khỏe mạnh sống tới bây giờ.
*****
"Ngày mai đi cùng tôi, " Ngực Lê Duệ Húc không ngừng phập phồng, để lại một câu, hắn nhân lúc mình còn chưa phát hỏa, liền đi ra khỏi căn phòng, nếu không, hắn thực sự sẽ không biết mình sẽ làm những chuyện gì, có thể là trực tiếp túm lấy cô ném xuống hoặc bóp chết cô. Bọn họ chưa tính là đôi vợ chồng bình thường, hắn không xem cô như một người vợ, cô cũng không xem hắn là một người chồng, nhận thức này khiến trái tim hắn cảm thấy không thoải mái. Tô Lạc vẫn cầm chiếc thẻ trong tay, một lúc sau mới đưa tay về, lại đem chiếc thẻ để vào chỗ cũ. Cô không rõ hắn đang tức giận, chỉ vì cô làm rơi cốc sữa lên người hắn sao? Trên mặt cô có chút khó chịu rất nhanh liền tiêu tan. Cô đi tới, ôm lấy con thỏ nhỏ trên bàn, một tầng sương mờ hiện lên trong mắt. Chiếc xe bắt đầu chuyển động, Tô Lạc ngồi ở phía sau, quay đầu lại nhín căn biệt thự, nơi này thực sự rộng lớn, lái xa cũng mất nhiều thời gian để đi tới, chẳng trách mỗi khii cô đi về cảm thấy toàn thân nhức mỏi."Chúng ta đi đâu vậy?" Đợi cho tới khi căn biệt thự chỉ còn là một chấm nhỏ, hai hàng cây xanh biếc không ngừng lui về phía sau, cô mới quay đầu nhìn chằm chằm sau lưng người đàn ông đang chuyên tâm lái xe, nói thật, xe này hết sức thoải mái, cô có thể đêm bản thân rúc vào chiếc ghế lớn, thậm chí có thể đưa cả hai chân để lên. Nếu không có người đàn ông mặt lạnh kia ở đây thì thật tốt, hắn làm cho không khí trong xe như đông cứng lại, khiến cô hô hấp cũng khó chịu. Lê Duệ Húc vẫn chuyên tâm lái xe, từ đầu tới cuối cũng không có để ý tới cô, mà Tô Lạc không thấy hắn trả lời, chỉ có thể chơi với ngón tay của mình, nói chuyện với Lê Duệ Húc thực là mệt, ở chung với hắn càng mệt hơn. Bên trong một cửa hàng cao cấp, Tô Lạc ngồi ở một bên, con mắt không ngừng, mắt nhìn xung quanh, cô đã từng đi qua nơi này, quần áo bên trong thực sự rất đẹp, đương nhiên giá cả cũng không thể chê, bản thân cô cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tới nơi này. Lê Duệ Húc đứng bên cạnh cô, những cô nhân viên kia, dường như đều hiểu hắn, hiển nhiên hắn là khách quan ở nơi này, "Chọn cho cô ấy mấy bộ quần áo." Lê Duệ Húc ngồi xuống, trực tiếp phân phó, theo như lời hắn, tự nhiên hắn lại mang cô đi ra ngoài.
*****
Tô Lạc cầm nhẹ lấy vạt áo, đứng ngồi không yên nhìn những cô gái kia nhìn cô với ánh mắt vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ. Cô còn chưa kịp nói gì, đã bị một nhóm cô gái đẩy vào phòng thay quần áo, cô nắm chặt quần áo trên người, mấy cô gái này giống như nữ lưu manh vậy, cũng tại tính cách cô dễ nói chuyện, chỉ có thể chịu đựng, mặc cho những cô gái này đem cô giống như rối gỗ đùa nghịch. Cho tới khi cô bị đẩy ra khỏi phòng thay đồ, một chiếc váy màu hồng nhạt, đường viên bằng ren tinh tế ngang hông, một chiếc váy dài tới mắt cá chân, chiếc váy màu hồng nhạt càng làm tôn thêm vẻ trắng nõn của làn da, huống chi Tô Lạc có một làn da trắng mịn, đây vốn là trời sinh cho dù thế nào cũng không đen đi được. Cô đứng có chút mất tự nhiên, hai chân cũng không vững, diện mạo của cô không giống như mĩ nữ khiến mắt người khác tỏa sáng, nhưng ngũ quan của cô cũng rất khá, thanh tú, nhất là khi mặc bộ váy này, thực sự ngọt ngào. Cô kéo kéo lại chiếc váy trên người, làm những ánh mắt hướng về cô, khiến gương mặt cô thoáng hồng, giống như màu váy cô đang mặc, không có cảm giác kinh diễm, nhưng càng xem càng thấy thú vị."Tiếp tục đổi đồ khác." Lệ Duệ Húc nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, như lọt vào trong sương mù, Tô Lạc lại bị kéo vào. Lê Duệ Húc nhìn bên ngoài, ngón tay đặt ở trên đùi, khẽ nheo mắt, một sự bình tĩnh đến thản nhiên, bình thường, hắn đã sớm chạy lấy người, hắn không thích lãng phí thời gian ở những nơi này, nhất lại là vì một cô gái. Hôm nay sẽ khác, hắn không có gì là không kiên nhẫn, bởi vì Tô Lạc đáng giá khiên hắn có tinh thần cùng thời gian giành cho cô. Khóe môi hắn khẽ cong lên, cảm giác như có chút lạnh trong nụ cười đó, giống như hắn ngày thường. Tô Lạc lại được đẩy ra khỏi phòng thay đồ, trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi."Dáng người tiểu thư thật là đẹp, tuy gầy, cũng không cao, nhưng tỉ lệ cơ thể tốt lắm, nhất là eo, thực sự nhỏ, không khó để chọn quần áo." Tô Lạc nghe giọng nói của cô nhân viên, cũng không có cảm thấy đắc ý, cô chỉ cảm thấy mệt sắp chết rồi, cô khẽ chớp mắt, thật sự cô muốn về nhà ngủ. Cô cũng đã thử hơn mười bộ quần áo, thử đi thử lại, cô bây giờ chỉ cần nằm xuống là ngủ ngay."Tốt làm, còn gì nữa không, " hắn nhìn vẻ mặt mệt mỏi trên mặt cô, cuối cùng Lê Duệ Húc đứng lên, hắn nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, thời gian này cũng đủ rồi, hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần làm."Lê tiên sinh, những thứ này có cần gói lại không?" Nhân viên cửa hàng nhiệt tình hỏi, nhân viên biết Lê Duệ Húc là một khách hàng dễ nói chuyện, từ trước tới nay hắn đều rất hào phóng nhất là đối với phụ nữ. Lê Duệ Húc bước tới bên cạnh Tô Lạc, nhìn thấy bộ quần áo trên người cô, cô không cần những thứ rườm rà, chỉ cần đơn giản là được rồi." Gói lại hết." Hắn thản nhiên nói xong, hắn đều rất hào phóng, đây lại là vợ hắn, vậy cần phải hào phóng hơn nữa. Tô Lạc kéo nhẹ áo Duệ Húc, "Lê Duệ Húc, không cần nhiều như vậy, em còn rất nhiều quần áo, thực sự mặc không hết, " cô ngẩng đầu nhìn Lê Duệ Húc, không ngừng lắc đầu, nhiều như vậy, nhất định sẽ rất tốn tiền, xa hoa, nếu sau này, hắn đòi lại, bán cô đi cũng không đủ để trả."Em thực dài dòng, " Lê Duệ Húc kéo tay Tô Lạc, kéo cô ra ngoài, quần áo này, sẽ có người mang đưa tới biệt thự của hắn. Tay cô bị hắn cầm đau quá, đây là cảnh cáo sao, Tô Lạc đành ngậm chặt miệng, chỉ cần nguwfoiwf đàn ông này quyết định, cô căn bản là không có quyền lời để phản bác. Cô chỉ có thể đi theo sau hắn, giống như một người hầu, hắn đi tới đâu, cô đi theo tới đó. Lê Duệ Húc đi vào một cửa hàng vàng bạc, bên trong cửa hàng thật tráng lệ, đến các nhân viên của cửa hàng cũng thật xinh đẹp.
← Ch. 033 | Ch. 035 → |