Vay nóng Homecredit

Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 026

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 026
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)

Siêu sale Lazada


"Không phải em rất muốn sao?" Lê Duệ Húc dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm cô gái trong lòng, gương mặt trang điểm kĩ càng, xinh đẹp cuốn hút, cơ thể nóng bóng, gương mặt của thiên sứ, cô gái này mới nổi trong giới giải trí, hóa ra đằng sau gương mặt thiên sứ lại là một người phóng đãng như vậy. Hắn lạnh lùng nhìn Tô Lạc đứng chết chân tại chỗ, hắn chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt lãnh khốc như vậy."Húc, người đàn bà kia là ai?" Cô gái trong lòng hắn khiêu khích nhìn Tô Lạc, đánh giá cô từ đầu tới chân, cuối cùng nhàm chán khẽ cong đôi môi đỏ mọng, dáng người không có, gương mặt bình thường, không bằng một phần mười của cô."Cô ta..." Lê Duệ Húc thản nhiên nhìn Tô Lạc, trong mắt có sự châm chọc, "Em hỏi cô ta là ai? Tất nhiên là người anh bỏ tiền ra mua, là người giúp việc của anh, em nói xem..." "Một con chó nhỏ..." Từng câu chữ lạnh lùng từ miệng hắn truyền tới cô, trái tim cô đau đớn, vì lời hắn nói ra, trái tim như bị đạp xuống. Một con chó nhỏ... Hóa ra cô ở trong lòng hắn, là như vậy sao? Ngón tay cô khẽ run rẩy, nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay, thỉnh thoảng có tia lấp lánh, khiến mắt cô khó chịu, giống như chiếc kim châm khiến cô đau đớn. Môi của cô tái nhợt đi, lời gì cũng không nói được, cô muốn nói gì, cô có thể nói gì đó vì bản thân mình, nói mình là vợ của Duệ Húc, ai sẽ tin chứ? Cô xoay người, không muốn nhìn sự lạnh lẽo và châm chọc trong mắt bọn họ, con người cho dù có thấp hèn, cũng có tôn nghiêm của mình, còn cô chẳng có gì, ngay cả chút tự trọng cuối cùng cũng đã mất rồi sao? Không biết cảm giác kia là gì, cô chỉ cảm giác tim như có hàng vạn mũi kim châm, đôi mắt mở lớn, khóe mắt ngập nước, cô muốn đưa tay lên gạt đi, cuối cùng cô không làm gì cả, bước từng bước về phía nhà bếp. Phía sau cô thi thoảng truyền tới tiếng cười của cô gái, như từng cây kim dài mà mỏng xuyên vào tai cô, cô hé miệng cố gắng hô hấp, cô không thể ngăn cản dòng lệ sắp chảy ra."A... Hóa ra là người giúp việc của anh, thực sự rất xấu nha." cô nghe được những lời nhận xét bề ngoài của cô, Tô Lạc thản nhiên cười, tướng mạo là trời sinh, cô không thể thay đổi, xấu, là xấu, chỉ cần cô không cảm thấy mình xấu là được rồi."Đi thôi, Húc, chúng ta đi lên tầng." tay của cô gái hướng tới bộ ngực của hắn, trên mặt ngập tràn tham vọng tình dục. Ánh mắt Duệ Húc lộ ra sự lạnh lẽo, nhìn nhón tay cô gái vuốt ve ngực mình, môi khẽ nhếch lỗ rõ sự khinh thường, đúng là một người thanh thuần "dục" nữ a. Hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô ta, không nhìn qua Tô Lạc, khi hắn nhìn thấy một bàn đồ ăn, ánh mắt trầm xuống. Chỉ một giây mà thôi, hắn ôm lấy cô gái lên tầng, tiếng cửa phòng đóng sầm lại, phá vỡ tim cô, cô không biết mình có buồn không, nhưng cô thực sự thấy khó sống. Cô ngẩng đầu lên, tay đặt lên má, lạnh, cô đã khóc sao, vì sao cô lại khóc... Vì câu nói kia của hắn, phá nát tự trọng của cô.

*****

Cô dùng sức lau khô nước mắt trên mặt, không có vấn đề gì, từ nhỏ Tô Lạc đã như vậy, cô đâu phải chưa bị mắng, cũng bị chế giễu rất nhiều, cô sớm đã có thói quen, không ai yêu cô cũng không sao, chỉ cần cô yêu chính mình là được. Cô đem đồ ăn mình làm, hâm nóng lại, không ai ăn, cô sẽ ăn. Ngồi ở trên ghế, trên bàn là các món ăn cô cẩn thận làm, ngày thường có hai người ăn, mà đa số là Duệ Húc ăn, cô cầm đũa lên, ăn thức ăn mình làm, dù chỉ có một người, cô cũng có thể cười. Cố gắng nở một nụ cười, vô tình nhìn cánh cửa phòng hắn đóng chặt, nụ cười tắt ngấm, cô rúc người vào ghế sô pha, bọn họ đã ở trong phòng hơn một giờ, cô chỉ có thể ngồi ở đây, không dám lên lầu, bởi vì, cô sợ, sợ nghe được âm thanh từ phòng của hắn. Thứ âm thanh đó sẽ khiến tim cô càng khó chịu, giống như bị kiến cắn, cắn rất nhẹ nhưng rất đau. Cô nhìn màn đêm dần buông xuống, cho đến khi ánh đèn rơi vào mắt cô, cô như người vô hồn. Hắn có phải cũng giống như Vũ Nhiên, ôm hôn một cô gái khác, ân ái với cô gái khác, thích một cô gái khác, cô biết, chỉ là cô không có tư cách để ghen tị. Không biết ngồi bao lâu, cô cảm thấy chân mình tê rần đi, đứng lên, đi vào trong phòng bếp, đun ình một cốc sữa nóng, cô vừa định cầm cốc sữa lên uống, một bàn tay lớn đã lấy đi chiếc cốc của cô. Không biết có phải cô quá mải suy nghĩ hay không, một người đàn ông đứng sau lưng cô lâu như vậy, cô cũng không phát hiện ra. Cô đột nhiên xoay người lại, thấy Lê Duệ Húc cầm cốc sữa uống một hơi hết sạch, ánh mắt màu trà nhìn chằm chằm cô, trong mắt chứa đầy sự xa cách và lạnh lùng, còn gì nữa, cô cũng không rõ. Áo ngủ của hắn phanh ra, không thèm để ý mình lộ ngực, trên lồng ngực vết móng tay còn rõ, có thể thấy vừa rồi bọn họ làm chuyện gì, có bao nhiêu nhiệt tình cùng điên cuồng."Sao vậy, cô đang ở đây nghĩ về người đàn bà kia, có phải cô cũng muốn leo lên giường của tôi, làm một bà Lê có danh có thực?"Ngữ điệu đùa cợt, hắn cầm chiếc cốc để lên bàn, vòng hai tay trước ngực nhìn gương mặt tái nhợt của cô."Cô ghen tị với cô ta, " hắn bỗng dừng lại, ngữ khí như vậy, âm điệu như vậy, khiến ắt cô hồng lên, "Không.." cô lắc đầu, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ qua, thật sự đều không có, bọn họ khi đó, trừ mảnh giấy kết hôn, còn có cái gì."Cũng là cô nghĩ tới người đàn ông khác." Lê Duệ Húc cười lạnh một tiếng, đem toàn bộ phản ứng của Tô Lạc thu vào trong mắt, nhìn thấy nước mắt cô rơi xuống, hắn đột nhiên cảm thấy bực mình. 

*****

Hắn ghét con gái khóc, ngoại trừ Tề Trữ San, nhưng nước mắt của cô gái này, khiến cho hắn muốn bóp chết sự xúc động của cô."Quả nhiên là xấu." hắn buông hai tay xuống, đi nhanh ra ngoài. Tiếng bước chân lên lầu vang lên, không ai phát hiện, trong mắt Tô Lạc, sự tổn thương cùng mất mát hiện rõ. Cô xoay người, lau nước mắt trên mặt mình, dù có lau như thế nào, cũng không thể xóa đi. Nếu người này chán ghét cô như vậy, vì sao, lúc trước lại muốn kết hôn với cô. Vì sao? Vì sao? Không ai có thể cho cô một đáp án, chính bản thân cô cũng không thể, cô lại cầm lên một cái cốc, nắm chặt chiếc cốc trong tay, cùi đầu, uống nước, bây giờ cô, uống cái gì cũng cảm thấy đắng. Cái gì cũng cảm thấy chát. Làm cái gì... Cũng đều là ... Sai. Cô đi lên tầng, do dự bước từng bước lên trên cầu thang, đi lên tầng, thân thể không tự chủ rùng mình, bởi vì... Bên tai truyền tới âm thanh của hai người ân ái, rất chói tai. Cô chạy thật nhanh vào trong phòng mình, gương mặt trắng bệch. Lê Duệ Húc mặt không đổi sắc đẩy cô gái ra, sau đó cầm lấy áo ngủ mặc vào, cô gái trên giường bị hắn ép cho nằm nguyên tại chỗ không nhúc nhích."Anh yêu, anh thực sự lợi hại, em yêu anh chết mất." Cô gái khẽ quay người, đôi môi đỏ mọng cong lên, nhìn người đàn ông quyến rũ trước mặt, đáng tiếc, cô chỉ là tình nhân, nếu biến thành vợ hắn, cô có chết cũng rất thỏa mãn. Người đàn ông này, chính là cực phẩm, bất kể là lúc nào cũng khiến người khác mê muội, nhất là ở trên giường, giống như dã thú, khiến cô có cảm giác như bị hành hạ sắp chết. Người đàn ông này, không phải là thiên sứ, chính là một ác ma, một ác ma khiến cho người con gái không thể rời xa, bị hắn nuốt sống cũng chấp nhận."Yêu..." Khóe môi Duệ Húc nhếch lên lạnh lẽo, " Tình yêu của cô vẫn lên dừng ở trên thân thể thì hơn, " Cái Lê Duệ Húc cần chính là thân thể của cô ta, cái yêu mà cô ta nói là yêu tiền của hắn, còn con người hắn, tùy cô ta. Hắn đứng lên, đi ra ngoài."Anh yêu, anh muốn đi đâu?" Cô gái xinh đẹp chớp mắt, trên mặt vẫn là lớp trang điểm dày cộm, không biết lau đi sẽ như thế nào."Tôi không có thói quen ngủ chung với phụ nữ." Lê Duệ Húc đi tới cửa, để lại câu nói lạnh như băng, khiến toàn thân cô run rẩy, vừa rồi bọn họ kịch liệt quấn lấy nhau, cô cho là hắn ham muốn cô, không ít thì nhiều cũng sẽ thích cô một chút, xem ra, cô đối với hắn cũng giống như những cô gái khác, chỉ là đối tượng tình một đêm của hắn. Cô rúc mặt vào gối, thật khó mà tưởng tượng nổi, người phụ nữ như thế nào sẽ chiếm được người đàn ông sắt đá như viên kim cương này. Nghĩ đến đây, trong lòng cô nổi lên sự ghen tuông rất đậm, bất kể là ai, cũng không phải là cô. Lê Duệ Húc, anh đúng là một người đàn ông đáng sợ, yêu tiền của anh so với yêu bản thân anh còn may mắn hơn. Cô giơ bàn tay lên, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, người đàn ông này thật hào phóng, chiếc nhẫn kim cương giá trị không phải là nhỏ, người đàn ông kia, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, muốn tới đây một lần nữa, trong lòng cô càng ngày càng chua. Nơi này thật tốt, đồ dùng trong nhà màu tối, giống như người đàn ông kia, quả nhiên là phong cách của hắn, không biết cô còn có cơ hội để tới đây không. Lê Duệ Húc không có đi, đứng ở ngoài cửa, nhìn cánh cửa ngoài cùng bên trái, cô ta thật biết chọn phòng, môi của hắn khẽ mím lại, hắn đi xuống dưới tầng, lúc này đã là nửa đêm, nhưng hắn không hề buồn ngủ, cho dù đã phát tiết không ít trên người cô gái kia, hắn vẫn không cảm thấy bị mệt mỏi, thậm chí hắn còn cảm thấy tỉnh táo hơn.



Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-157)