← Ch.026 | Ch.028 → |
Hắn ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, ngón tay kẹp điếu thuốc, hắn không hút, mải chìm đắm trong những suy nghĩ của chính mình, cho đến khi đầu ngón tay thấy nóng bỏng, hắn mới vội vàng tắt điếu thuốc trong tay đi, trong không khí vẫn lưu lại mùi thuốc lá. Hắn ho nhẹ một tiếng, trong bụng hắn truyền ra những tiếng kêu, đúng là, phát tiết tốn không ít tinh lực làm hắn đói bụng, thời điểm này, rõ ràng hắn không thể ăn thứ gì cả, hắn rót ình một cốc nước, ngồi xuống chỗ cũ, cố gắng chịu cơn đói, bụng của hắn thỉnh thoảng lại truyền tới âm thanh, mặt hắn vẫn không chút biểu cảm."Anh đói bụng sao?" Thanh âm có chút buồn ngủ truyền tới, thân thể Lê Duệ Húc khẽ thẳng dậy, nhìn thấy cô gái đứng trước mặt mình, ánh mắt cô hồng hồng, không biết bởi vì cô vừa ngủ dậy, hay cô vừa khóc, dù sao nhìn cũng khá tiều tụy. Lê Duệ Húc không nói gì, nhìn chằm chằm, ánh mắt màu trà không chút cảm xúc, trên mặt hắn có chút chật vật, hắn đói bụng, tuy hắn không nói gì, nhưng bụng của hắn rất thành thật đã cho cô biết. Môi Tô Lạc khẽ nhúc nhích, đối mặt với ánh mặt lạnh lùng của hắn, cô nhợt nhạt cười, "Tôi giúp anh hâm nóng lại cơm." cô đi vào trong bếp, lấy đồ ăn trong tủ lạnh, cô vẫn chưa động đũa qua thức ăn đó, hắn có thể ăn rồi, ngón tay của cô khẽ run, nhìn nhìn bên ngoài, cảm nhận người đàn ông kia vẫn không hề nhúc nhích, vẫn ngồi trên ghế sô pha. Kì thực cô không biết xảy ra chuyện gì, buổi sáng quan hệ của bọn họ vẫn tốt lắm, bây giờ thì giống như kẻ thù vậy, cô đoán không ra, cũng không rõ. Cô thở dài một hơi, cô chuyên tâm hâm nóng lại thức ăn cho hắn. Đợi cho tới khi cô bưng thức ăn ra ngoài, Lê Duệ Húc vẫn ngồi ở đó, ánh mắt màu trà che giấu hết tâm sự."Những thứ này, tôi vẫn chưa có ăn, " Tô Lạc đặt đồ ăn nóng lên trên bàn, cho dù chỉ là đun nóng lại, đối với một người đàn ông đang đói bụng, vẫn khiến cho ngón tay họ động đậy."Nếu, anh muốn ly hôn, tôi sẽ không ngăn cản, " Tô Tử Lạc cố gắng nở nụ cười thật tươi, nụ cười kia lại càng chua xót hơn, chuyện kết hôn giữa bọn họ thực sự là rất kì lạ, nếu hắn thực sự hối hận, cô cũng sẽ đồng ý."Anh yên tâm, tôi không cần bất kì cái gì cả." Cô không thiếu tay thiếu chân, có thể kiếm tiền nuôi sống chính mình, hơn nữa tất cả những thứ ở đây đều là của hắn, cô sẽ không lấy bất cứ thứ gì của hắn. Cuối cùng Lê Duệ Húc cũng nhìn về phía bàn ăn, hắn đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm nụ cười miễn cưỡng của cô."Ly hôn? Có phải cô muốn tìm tình nhân nối lại tình xưa không, a, không phải, là tìm người tình cũ mới đúng." Lê Duệ Húc lạnh lùng cười, "Cô muốn ly hôn, kiếp sau đi, trừ khi... cô chết." Hắn tàn nhẫn nói xong, quay người đi nhanh lên tầng, để lại Tô Lạc với vẻ mặt bi thương, còn có cả một bàn đồ ăn bốc khói. Tô Lạc cúi đầu, lông mi thật dài khẽ động, hôm nay, cô đã bị tổn thương quá nhiều, mà cô vẫn không rõ, rốt cuộc mình đã là sai cái gì, để cho hắn tức giận như vậy. Cô lại để những thức ăn đó vào trong tủ lạnh, không biết ngày mai còn có thể ăn không? Cô ngẩng đầu lên, trái tim đau đớn đến cực hạn.
*****
Lại là một buổi sáng, đồng hồ sinh học đã đánh thức Tô Lạc dậy, cô ngồi dậy, chôn đầu mình vào trong gối, cô đã không phải đi làm nữa, không sống cuộc sống nhộn nhịp nhanh chóng nữa, cô giống như một người già về hưu vậy, nhưng cô vẫn sẽ mệt như vậy, không phải thân thể mệt mỏi, mà là trái tim càng ngày càng mệt mỏi. Mặt trời vẫn chưa lên, mà cô đã dậy rồi, cô chuẩn bị điểm tâm cho hắn, không biết hắn có ăn không, nhưng cô vẫn muốn đi làm. Cô càng ngày càng không thể hiểu được người đàn ông này, rõ ràng hắn chán ghét cô, vì sao lại muốn kết hôn với cô, lại không muốn ly hôn. Cô đi ra ngoài, ngẫu nhiên nhìn thấy cửa phòng hắn vẫn đang đóng, bọn họ vẫn còn đang ngủ, cô cười khổ, đôi khi, cô cũng nghĩ, nếu Vũ Nhiên không cưới người khác, nếu hai người họ có thể kết hôn, như vậy cô nhất định sẽ rất hạnh phúc, mỗi ngày cũng sẽ tỉnh lại trong lòng người đàn ông mình yêu, sau đó đi làm bữa sáng, bọn họ còn có thể có một đứa con đáng yêu, cô đột nhiên thấy hốc mắt nóng lên, vội vàng chớp mắt. Chuyện này không thể nào xảy ra, còn muốn nghĩ cái gì chứ. Đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, những thức ăn trong tủ lạnh vẫn chưa ai động vào, trong mắt cô có sự mất mát, rất nhanh, cô lấy lại tinh thần, cô còn rất nhiều chuyện muốn làm, cho nên cô không muốn cả ngày đều suy nghĩ linh tinh, nếu không một ngày nào đó cô sẽ điên mất. Trong một căn phòng trên tầng hai, phòng của Lê Duệ Húc, có tiếng mở cửa, một cô gái từ bên trong chạy ra, cô đã sửa soạn lại, bề ngoài thuần khiết, đôi mắt to dễ thương, không thể không nói, cô gái này lớn lên rất đẹp, rất mê người, cho nên, Lê Duệ Húc mới tìm tới cô, chỉ là có mê người đến mấy, có xinh đẹp đến mấy, cũng vẫn không thể nào có được trái tim của người đàn ông kia. Cô chính là ngôi sao nữ mới nổi, Tống Thải Y, cái tên thật dễ nghe, người cũng xinh đẹp, ngoại trừ những thứ đó, cuộc sống sinh hoạt của cô thật không nên để người khác biết. Cô đi xuống cầu thang, nhìn xung quanh căn biệt thự xa hoa, cô không muốn đi khỏi nơi này một chút nào, đi khỏi đây, không biết tới khi nào mới có thể quay lại, lại càng không biết người đàn ông kia khi nào thì nghĩ tới cô. Ngón tay cô xoa nhẹ lên chiếc nhẫn, thật sự cô rất luyến tiếc một người đàn ông vừa anh tuấn vừa nhiều tiền như vậy, tuy cô vẫn luôn biết làm thế nào, nhưng vẫn có chút không cam tâm, con người nha, lòng tham là vô đáy, cô cũng đâu phải ngoại lệ. Bên trong phòng khách, có một mùi hương của hoa hồng thật thơm, trên bàn có một lọ hoa hồng trắng vừa mới cắt, bên cạnh còn có mấy quyển báo mới xếp ngay ngắn, cả phòng khách được quét dọn sạch sẽ, cẩn thận. Cô ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Tô Lạc đang bưng đồ ăn đi tới, Tô Lạc khoác tạp dề, từ đầu tới chân giống như một người giúp việc."A, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là người giúp việc." Tống Thải Y khinh thường nhìn Tô Lạc, không có một cô gái nào thích bên cạnh người đàn ông của mình có một cô gái khác, đến người giúp việc cũng không được, nhất là nơi đây lại chỉ có một mình cô ta là nữ, lại càng không thể tồn tại như vậy bên cạnh bọn họ. Tô Tử Lạc không nói gì, cô ấy nói cô là người giúp việc thì chính là người giúp việc đi, cô không muốn cãi vã, cũng không muốn lãng phí thời gian khiến ình khó, cũng khiến cho người khác không thoải mái.
*****
Cô đặt đồ ăn mình làm lên trên bàn."Đây là cái gì, cho heo ăn sao? Sao lại khó ăn như vậy?" Tống Thải Y cầm đũa ăn một miếng, vội vàng nhổ ra, cô chính là muốn gây sự, đồ ăn rõ ràng không khó ăn, cô lại chê Tô Lạc làm không ra gì, đây chính là bản năng của người phụ nữ, cô chán ghét bất kì cô gái nào ở bên cạnh Lê Duệ Húc. Hơn nữa trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, cô gái này không phải đơn giản chỉ là người giúp việc. Tô Lạc quay đầu nhìn thoáng qua cô, "Tôi biết, tôi làm không tốt, nếu cô muốn ăn, bên ngoài có rất nhiều món ăn." Tô Lạc vẫn cười, đối với sự chê bai của người khác, cô nhận, dù có quá đáng, cô cũng không để ý tới. Chỉ cần cô biết, cô không có kém như người khác nói, hơn nữa, những thứ đó làm ra đâu phải cho cô ấy ăn. Nụ cười trên mặt Tô Lạc, khiến cho Tống Thải Y càng khó chịu, mặt cô ta lạnh lùng, cầm một cốc sữa lên uống, Tô Lạc nhìn cốc sữa trong tay Thải Y, trong mắt thoáng hiện tia đau lòng. Cốc sữa đó là của cô, cô còn chưa kịp uống."Đây là cái gì, sao lại khó uống như vậy? Mau mang cho tôi một cốc sữa dê." Tống Thải Y đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn, nhìn Tô Lạc chằm chằm. Tô Lạc thở dài một cái, "Xin lỗi, ở đây không có nuôi dê." nếu quả thật có nuôi, hoa hồng của Lê Duệ Húc đã bị ăn sạch rồi."Cô..." Tống Thải Y mới phát hiện mình vừa nói một câu ngu xuẩn tới mức nào, tức tái mặt. Cô tức giận ngồi trên ghế, vốn tâm tình đã không tốt, lúc này thức sự rất khó chịu. Tô Lạc lại đi ra, bưng một bát cháo đặt trên bàn, sau đó đưa tay lau mồ hôi trên chán, có thêm một người xa lạ khiến cô không quen, cô cũng chỉ có thể làm việc của mình. Tống Thải Y nhìn thấy thứ gì đó lấp lánh trên ngón tay Tô Lạc. Trước mắt Tô Lạc xuất hiện một bóng đen, cô mới giật mình thấy tay mình bị cầm chặt."Tại sao trên tay cô lại có thứ này?" Một tiếng nói chói tay truyền tới tai cô, khiến màng nhĩ của cô khó chịu, tay của cô có chút đau. Cô nhăn mặt lại, nhìn gương mặt lạnh của cô gái kia. Vẻ mặt thuần khiết bây giờ lại chỉ có sự hung dữ, ghen tị, chán ghét, còn có căm hận. Tô Lạc cố gắng kéo tay mình ra, cổ tay cô bị Tống Thải Y nắm đã chuyển màu đỏ, nhưng cô ấy là khách, còn cô là thân phận người hầu.. Cô chỉ có thể chịu đựng.
← Ch. 026 | Ch. 028 → |