Vay nóng Homecredit

Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 011

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 011
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)

Siêu sale Lazada


Bởi vì, cô còn có thể uống súp, cô cúi đầu, đặt môi trên miệng bát, từng giọt nước mắt trong suốt, cứ như vậy không ngừng rơi vào trong bát, bát súp rất nóng, cũng rất ấm, không biết khi hòa cùng với nước mắt sẽ có hương vị gì.

Cô uống một ngụm, hóa ra hương vị vẫn như vậy.

Cô khóc không ra tiếng, chỉ có lệ rơi.

Lê Duệ Húc đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô gái mình mang đến, hắn không biết mình phát điên cái gì, khi hắn có phản ứng lại, cả hai đã ở đây. Lần đầu tiên, hắn gặp một cô gái khóc như thế, không có âm thanh, không có cảm giác, chỉ rơi lệ, từng giọi từng giọt, trong suốt và bi thương.

Trong ánh mắt cô không ngừng xuất hiện sương mù, sắc mặt tái nhợt càng khiến cô trở nên mong manh, hắn chỉ có thể đứng yên nhìn giọt lệ của cô rơi vào bát súp, một giọt lại một giọt, một giọt nước mắt từ một hàng nước mắt, một hàng nước mắt không ngừng chảy, dưới ánh mắt trời lấp lánh đầy màu sắc.

Cuối cùng cô cũng uống xong một bát súp, vấn biết là cần phải trả tiền, cô quen tay lấy từ trong túi một chút tiền lẻ đưa ra, bị một bàn tay đàn ngăn lại, ngón tay người này cũng thật là đẹp, cũng rất mạnh mẽ, trong tay hắn cầm tờ tiền giá trị lớn, từ ngày đó, hắn cũng đã có thói quen chuẩn bị một chút tiền lẻ, đó cũng là lần đầu tiên hắn tiêu tiền của một cô gái, lòng tự trọng của hắn đã bị đả kích, hắn thề, lần đầu tiên cũng sẽ là lần cuối cùng, hắn tiêu tiền của con gái.

"Không cần trả lại."

Giọng nói lãnh đạm, giống như bề ngoài của hắn, khoảng cách này, khiến cho người ta không thể tiếp cận.

Tử Lạc đứng lên, quay về phía hắn, cô nhẹ nhàng chớp mắt một cái, thấy được gương mặt người đàn ông trắng trẻo nhưng thần sắc lại vô cùng lạnh lùng cao ngạo, cô cúi thật sâu chào hắn. Sau đó bước thẳng về phía trước. Cô đi vô cùng chậm, từng bước từng bước một rời đi.

Lê Duệ Húc nhìn thoáng qua bóng lưng của Tử Lạc, đôi mắt màu trở nên âm u, cô gái này coi hắn như không, tốt, tốt lắm... Lại là lần đầu tiên, có quá nhiều lần đầu tiên đối với hắn, đều từ cô mà ra.

Hắn bước nhanh theo, thậm chí còn bỏ chiếc xe con của mình ở bên cạnh, đi bộ tới.

Tử Lạc đi đường, bản thân không biết có một người đàn ông đi theo cô.

Tử Lạc bước vào căn nhà nhỏ, chiếc cửa nhỏ đóng lại trước mặt hắn, hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt lại. Một lúc sau, hắn xoay người đi.

Cho đến khi ngồi trong xe của mình, theo thói quen, hắn cầm lấy một điếu xì gà, thuận tay cầm một tờ báo lên, lông mày nhíu chặt lại, đôi môi hắn tự nhiên mím lại, trang đầu tờ báo, có một bức ảnh của một đôi nam nữ.

Mặt hắn tối lại, nhìn mấy chữ viết màu đen kia.

*****

Gần đây, nhị công tử của tập đoàn Ôn thị đã kế thừa chức vị tổng tài, sắp tới còn lấy người mẫu của tập đoàn Húc Nhật, chính là thiên kim tiểu thư nhà Tề thị, Tề Trữ San làm vợ, đôi trai tài gái sắc, quả nhiên là trời sinh một đôi, ném tờ báo trong tay ra, hắn tựa người vào chiếc ghế mềm mại.

Khóe môi hờ hững, dường như có chút ý cười châm biếm.

Trong xe toàn khói thuốc, hắn không biết mình đã hút bao nhiêu, cho đến khi không ngừng ho khan một lúc, cảm thấy trong xe thực sự quá nhiều khói thuốc, còn không khí thì đang ít dần.

Hắn vẫn tiếp tục hút.

Tử Lạc mở mắt ra, lúc này trời đã sáng, cô ngồi dậy, phát hiện mình không còn chút sức lực, cô không biết cô đã ở trong nhà mấy ngày, cô chỉ biết, cô tỉnh lại ngủ, ngủ lại tình, cũng không biết bao lâu đã không ăn cơm.

Hình như từ sau khi uống xong bát súp kia.

Cô đứng lên, rót ình một cốc nước, nước chảy vào cổ họng, làm cô ho khan một lúc. Cô đặt chiếc cốc trong tay xuống, nhìn chính mình ở trong gương, thật nhếch nhác, xấu xí, cũng rất bất lực.

Gương mặt cô vốn rất bình thường, bây giờ thật sự rất khó nhìn, đôi mắt sưng đỏ khiến gương mặt không có chút thần thái, trên mặt vẫn còn vết nước mắ, cô không biết mình khóc khi nào, có thể khi đang nằm mơ, cũng sẽ khóc.

Cô ngoài trừ ngủ ra, còn rất ưa thích khóc.

Cô hẳn là nên đi làm, Đường Tình nhất định giúp cô xin nghỉ, cô cần công việc, cũng cần tiền, vởi vì cô còn muốn sống, có lẽ cuộc sống đối với cô không thống khổ như thế, như vậy thật không công bằng, nhưng cô vẫn muốn sống tiếp.

Cô thay một bộ quần áo, thực ra cũng chỉ là quần áo cũ.

Đi vào tắm rửa, cô mở to đôi mắt vô thần của mình, đối với chính mình nở một nụ cười an ủi, cô phát hiện đến thói quen cười, mình cũng không còn.

Hôm nay, cô sẽ trang điểm một chút, đánh một chút phấn, tô một chút son, như vậy mới có chút tinh thần, nếu không, cô sẽ rất giống quỷ, cô tự giễu cười, thực ra, cô coi Ôn Vũ Nhiên là sinh mệnh của mình, hắn chính là ánh mặt trời ngẫu nhiên xuất hiện trong cuộc đời cô, chỉ là không thể ngày nào cũng là ánh mặt tròi, ư, mặt trời không phải ở bên ngoài sao?

Ban đêm, vốn không có mặt trời.

Bọn họ vốn là người thuộc hai thế giới khác nhau, chia tay, cô đã dự đoán được, chỉ là, vì sao lại nhanh như vậy, cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cô còn chưa có giành những điều tốt nhất cho hắn, hắn đã rời khỏi cô.

Sau này, hắn là chồng của người phụ nữ khác, không còn Vũ Nhiên của cô nữa.

Người phụ nữa rất xinh xắn, cô ấy như vậy, mới hợp với hắn.

Môn đăng hộ đối, còn có dung mạo, tất cả, bọn họ là trời sinh một đôi, Tử Lạc chỉ là một con vịt xấu xí, vĩnh viễn không thể biến thành thiên nga.

Cô nghĩa, khóe mắt có chút nóng, cảm giác tan nát cõi lòng, có chút đáng thương, nước mắt làm lớp phần trên mặt trôi đi, cô vội lau khô nước mắt, lại đánh thêm chút phấn vào rồi đi.

Thời gian dài không ra ánh sáng, nhất thời không thích ứng được, cô vội lấy tay che phía trên hai mắt, sau đó đi về phía trước, hai chân lại không có sức, chỉ bước đi cũng cảm thấy khó khăn.

Một lúc sau khi cô rời đi, ở chỗ tối có một người đàn ông đi ra, người đàn ông lạnh lùng, tay đút túi quần, một làn khói thuốc tỏa ra.

Tòa soạn báo, cô ôm lấy một đống đồ, chuẩn bị cho công việc của mình, không có cô, những việc này không ai làm, cô cười một tiếng vô thần, cứ như vậy đi cũng tốt, bận bịu như vầy cô sẽ không phải suy nghĩ nhiều, cũng không khó sống, ánh mắt cô yếu ớt, dùng sức chớp mắt, cô đi vào phòng phô tô, cứ vậy hết một buổi sáng, thêm một buổi chiều, sau đó là một ngày, cô không đi ăn cơm, cô không đói bụng, chỉ là không có cảm giác đói.

*****

"Lạc Lạc, cậu có khỏe không?" Đường Tình không biết từ khi nào đã đứng trước mặt cô, tay đặt lên bả vai cô, "Lạc Lạc, người như vậy, không đáng để cậu yêu, hắn đã kết hôn cùng người khác, cậu đừng nhớ hắn nữa."

Đường Tình nói xong đã muốn vả vào miệng mình, xem xem cô vừa nói gì, không phải đã tự nói trước mặt Lạc Lạc sẽ không nhắc đến người đàn ông kia sao?

Như thế nào cô lại không quản được miệng mình, lại nói ra.

Lạc Lạc khẽ run người, động tác trên tay vẫn tiếp tục, xem ra, mọi người cũng đã biết, thêm cả chuyện mà Đường Tình biết, Ôn Vũ Nhiên bây giờ đã là người có tiếng tăm rồi, Ôn thị cũng là một công ty lớn, hắn muốn kết hôn, làm sao có thể lấy người như cô, mà cô là bạn gái của hắn trong ba năm qua, quan hệ của bọn họ cũng chỉ có Đường Tình biết.

Cô khẽ cắn môi của mình, lắc đầu, muốn nở nụ cười, lại cảm thấy rất khó khăn.

"Mình biết, bọn mình không thể ở cùng một chỗ, đây là chuyện sớm hay muộn, là chính mình quá tham lam." biết rõ khoảng cách giữa hai người, nhưng vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Nhưng cô không hề hối hận.

Cho dù, hiện tại cô rất đáng thương.

Đường Tình buông tay xuống, cười không tự nhiên nói, "Tớ đi mau ít thức ăn cho cậu, cậu chắc đói bụng rồi?" Cô không chờ phản ứng của Tử Lạc, đã bước đi ra ngoài, trong lòng Tử Lạc chua xót khiến cô muốn khóc.

Tử Lạc chớp mắt, đôi mắt trống rỗng đầy nước.

Tiếng máy pho to dừng lại, bốn phía trở nên cực kì yên tĩnh, trong không khó loáng thoáng truyền lại hơi thở.

Dòng lệ chậm rãi chảy xuống.

Cô nhớ lại, cô luôn ngây ngô nhin người đàn ông kia ôn hòa cười, cuộc đời này, sự ôn nhu của hắn đã giành ột cô gái khác.

Trong lòng có cái gì đó thặt chặt, tầm mắt cùng trở nên mơ hồ.

Cô đưa tay bịt miệng để ngăn tiếng khóc của mình bật ra, nước mắt của cô cứ như vậy rơi xuống. Cô khóc đỏ hết mắt, đôi mắt sưng lên, không còn cách nào chịu đựng thêm nữa, lông mi dài khẽ động, cô cảm thấy từng bộ phận trong cơ thể mình, vì hắn đã thuộc về người phụ nữ khác mà chết đi.

Cô bước đi mệt mỏi ở trên đường, trên đường cũng không có nhiều người, một đôi tình nhân đi qua người cô, cô hâm mộ nhìn bóng dáng họ, đèn đường xa xa chiếu lên gương mặt cô, lòng của cô sắp bị vò nát rồi, cơn gió trong trẻo nhưng rất lạnh lùng.

Cô đứng trước một quán ven đường quen thuộc, thật lâu thật lâu, hôm nay không phải vì quá lạnh, nên họ không mở quán, cả ngày hôm nay, một chút ấm áp trong lòng cô cũng không có rồi.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-157)