← Ch.011 | Ch.013 → |
Cô xoay người, hướng về phía nhà mình, chỉ có vài bước mà thôi, con đường này lại giống như cuộc đời của cô.
Khi nhìn thấy bài báo về lễ kết hôn của họ, cô hiểu ra, chẳng trách Đường Tình lại biết nhanh như vậy, hóa ra, hôn lễ của nhà giàu lại náo động như vậy. Cô nắm chặt tay một chút, muốn đi mua chút đồ, cuối cùng lại quên là phải mua gì rồi, nhìn tờ báo, có gì đâu.
Cô cười khổ một tiếng, lại xoay người một lần nữa, trong lòng bàn tay có lẽ vẫn còn chút ấm áp, còn đầu ngón tau của cô đã lạnh như băng rồi.
Đóng cửa lại, cô nhìn nhìn bên ngoài, đèn đường mới bật rực rỡ, cô thở dài, sự cô đơn của cô, còn cả nước mắt thương tiếc. Hiện tại lại rơi xuống, lẳng lặng rơi, tỉnh táo, cũng đã mất.
Thì ra để quên đi so với yêu còn khó khăn hơn.
Ngày hôm sau, cô nói dối, không muốn đi làm, bởi vì cô không muốn biết, không muốn nhìn, cô đã biết, hôm nay là ngày hắn kết hôn, cô gắt gao nhắm chặt mắt của mình, gương mặt tái nhợt. Chỉ cần cô vô tình mở mắt sẽ cảm thấy rất đau đớn.
Có một người đàn ông luôn đứng phía sau cô, hắn cũng nhìn qua vào bên trong hội trường hôn lễ, rất nhanh, ánh mắt của hắn lại rơi trên người cô, khóe môi hắn khẽ nhếch lên lạnh như băng, thuân tiện cầm điện thoại trên tay.
"Nhớ, đừng cho người không có thiếp mời đi vào." hắn lạnh lùng phân phó xong, dựa vào tường theo thói quen, thổi ra một luồng khói thuốc, một vòng một vòng khói thuốc trắng bay lên, hai mắt hắn u ám, thỉnh thoảng lại mơ hồ, không rõ ràng.
Mọi người đã rất chờ mong hôn lễ ngày hôm nay, bất luận kẻ nào cũng không thể phá.
Một màn hình ti vi lớn đặt ở trên tường, phát sóng tất cả hôn lễ ngày hôm nay, cô ngẩng đầu nhìn lên, hôn lễ xa hoa, hoa hồng màu trắng thuần khiết, phục vụ trang nghiêm, còn có rất nhiều khách, rất nhiều người đã đến, cô có thể nhìn ra, đây là một hôn lễ long trọng như thế nào, cô nhìn thấy cha mẹ Ôn Vũ Nhiên, nhìn thấy niềm vui sướng, hài lòng trong mắt cha hắn, mẹ của hắn thỉnh thoảng rơi lệ, nhưng vẫn cười nhìn con trai hạnh phúc.
Nếu hắn cưới cô, có thể cũng như thế này sao, cho nên bọn họ không thể ở cùng một chỗ, phải không?
Không biết đã bao lâu, cô đều không đi vào, cũng biết mình không có tư cách đi vào, nhìn từng người rút thiếp đỏ ra đi vào, cô cười chua xót, đợi cho chiếc xe hoa đi qua, cô nhìn đến cô gái mặc váy cô dâu màu trắng, thực sự rất xinh đẹp, kết hợp với dáng người, không hổ là người mẫu nổi tiếng, từng cử động đều vô cùng tao nhã, nhẹ nhàng như gió, cô ấy mới xứng với Vũ Nhiên.
Lại một lần nữa ngẩng đầu, trên màn hình phát sóng trực tiếp hôn lễ xa hoa chưa từng có. Đèn lấp lánh, phóng viên, khách, còn có hoa tươi, rất đẹp, cũng khiến cho sự đẹp đẽ trong lòng cô tan nát, cô xoay người, nghe phía sau vang lên tiếng nhạc kết hôn.
"Đạt đạt đạt... Đạt đạt đạt.." Toàn bộ đều rõ ràng truyền tới tai cô.
Ngày hôm nay, là hôn lễ của hắn, cô dâu không phải cô, cô nhịn không được quay đầu, nhìn thấy hắn mặc âu phục màu sẫm của chú rể, đã nắm tay cô dâu, đưa cô dâu đi vào nơi thiêng liêng kia, trên mặt cha mẹ hắn tràn ngập nụ cười.
Cô đột nhiên đưa tay bịt kín miệng, nước mắt đã ngập trong mắt, sau đó rơi xuống, nếu không rời đi, cô thật sự sẽ sụp đổ mất, cô xoay người, giống như một người điên chạy về phía trước, trừ bỏ chạy, cô thực sự không biết mình nên làm cái gì.
Người đàn ông trong góc khuất, đôi mắt màu trà cũng trở nên u ám, mọi thứ xung quanh trở nên yên tĩnh, môi khẽ mím lại thật nhanh.
Hắn đưa mắt lạnh lùng nhìn lên, trên gương mặt chú rể ngây ra, hắn đã nói hắn nguyện ý, Ôn Vũ Nhiên, tất cả là hắn chấp nhận, hắn không có khả năng quay lại quá khứ, chúng ta cũng không thể, các người cũng không bao giờ quay lại được.
Các người... Hắn và cô....
*****
Hắn dụi tắt điếu thuốc trong tay, ngón tay bắn ra, ném tàn thuốc vào trong thùng rác gần đó, trên mặt đất, đã có không ít khói bụi, lại là cùng một nhãn hiệu, từ một người đàn ông mà ra.
Trong một quán nhỏ ven đường, Tử Lạc cầm chiếc bát trong tay, chiếc bát chứa thứ cô thích ăn nhất, cô uống một ngụm, đem toàn bộ nước mắt nuốt vào bụng, mỗi khi nhớ đến hình ảnh hôn lễ xa hoa kia, lòng của cô đau như bị ai thắt chặt.
Không biết sẽ kéo dài bao lâu, cũng không biết khi nào cô sẽ quên.
Một ngày, hai ngày, một năm, hoặc là cả đời.
Cô nuốt súp xuống, hương vị lan tỏa, nháy máy bức ra nước mắt cô không muốn tiếp tục rơi.
Cô cảm giác bên ghế có người ngồi xuống, một người vừa ngồi xuống bên cạnh cô.
"Một bát súp, cám ơn." Giọng nói lạnh lùng cũng cao quý, cô không cảm thấy xa lạ, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt người đàn ông lạnh lùng lại tuấn mĩ, cô bưng bát súp uống một ngụm, không biết vì sao một người đàn ông như vậy, lại hay tới nơi như thế này, một người, một cái bóng, hắn là hắn cũng rất thương tâm, có lẽ cũng giống như cô.
Cô không hỏi, hắn cũng không nói.
Hai người coi như là người xa lạ ngồi cùng một chỗ, yên lặng uống bát súp, giống như đã nói từ trước, cả hai đồng thời đặt bát xuống, lại nhìn đối phương, trong mắt thấy hình bóng của mình.
Giống như hiu quạnh, giống như hai linh hồn cô đơn.
"Lê Duệ Húc." hắn vươn tay ra, tay hắn rất lớn, rất rộng, cũng rất mạnh mẽ.
Tử Lạc khẽ nắm tay mình, rồi vươn tay mình ra, đem bàn tay nho nhỏ lạnh như băng của mình đặt vào tay hắn, lòng bàn tay của người nay khác hắn với gương mặt của hắn. Thực sự rất ấm.
"Tôi là Tô Tử Lạc." giọng nói mềm mại, cô cố gắng cười, nhưng lại không thể, một động tác mỉm cười nho nhỏ, sao đối với cô lại khó khăn như thế.
Lê Duệ Húc nắm chặt tay cô, giống như lần đó, tay cô rất lạnh, cũng rất mềm, mơ hồ cảm nhận được vết chai trên tay cô, đây là một cô gái rất vất vả.
Tử Lạc rụt rụt tay lại, phát hiện hắn không có ý thả tay mình, bắt tay như vậy có phải quá lâu không, hay là hắn quên.
"Cô có muốn kết hôn hay không?" Hắn đột nhiên thả tay ra, trong ánh mắt màu trà hiện lên chút gì đó, lại nhanh chóng biến mất, làm cho người khác không thể theo kịp.
"Kết hôn?" Tử Lạc đưa tay về, cũng thu hồi tầm mắt của mình, cô muốn a, sao có thể không muốn chứ, thậm chí có khi mơ cũng thấy chính mình mặc áo cưới, khi tỉnh lại cô liên cười, cô muốn một gia đình, một người chồng yêu thương cô, một ngồi nhà không lớn, không nhỏ, chỉ cần là nhà.
Hiên tại, người đàn ông có thể cho cô tình yêu, cho cô một gia đình, cũng không thể cho cô nữa... Môi của cô khẽ mân lại, cảm giác chua sót, cô sẽ có gia đình sao, sẽ trở thành vợ của một người đàn ông sao?
*****
Tôi chỉ muốn biết, cô có muốn hay không?" Từ trước đến nay lời nói của hắn luôn rõ ràng, đơn giản không câu lệ, hắn không cần biết quá trình, cái hắn muốn chính kết quả.
Muốn hay không muốn, cần hay không cần?
Tử Lạc ngẩng đầu lên, sương mù bao phủ trong mắt khiến cô không nhìn rõ gương mặt của người đàn ông kia, chỉ là trong mơ hồ vẫn cảm nhận rõ đường nét gương mặt người này rất sắc nét, cô không rõ, sắc nét bao nhiêu.
"Tôi nghĩ..." Cô nhẹ nhàng gật đầu một cai, thật sự chờ mong một hôn lễ thuộc về mình, có cô, cũng Ôn Vũ Nhiên...
Lê Duệ Húc đứng lên, cũng vươn tay mình, không nói gì kéo tay cô, thậm chí không để cho cô cự tuyệt.
Hắn đã biết đáp án của mình.
Tử Lạc cảm thấy không rõ ràng, cô chỉ có thể bị động đi theo người đàn ông này, cho đến khi cô đưa tay che trên ánh mắt, mới phát hiện mọi thứ trước mặt như không có thật.
Đây là lễ đường, một không gian không coi là nhỏ, không có cha xứ, trong giáo đường cũng được bao phủ bằng màu trắng của hoa hồng, giống như giấc mơ của cô. Cô vẫn không rõ tình huống bây giờ. Một đám người ở trên mặt cô, động tay động chân.
Cô thực sự giống một cô dâu, đứng ở trước gương, cô thấy được chính mình đang mặc váy cưới, nhất thời, vẫn không rõ đây là thật hay là mơ.
Đột nhiên, cô mở to cặp mắt, tất cả vẫn ở trước mặt cô không hề biến mất, váy cưới trên người, trên mặt cũng được trang điểm xinh đẹp.
"Đây không phải, không phải mình..." Cô đột nhiên nâng váy lên, đây không phải là của cô, hôn lễ, cũng không thể là hôn lễ của cô, váy cưới màu trắng trên người cô thực sự là châm chọc, thực sự là làm cô tổn thương quá lớn, cô cảm giác lồng ngực như có một cái hố rất sâu, sau đó máu cứ chảy cứ chảy.
Đột nhiên, cô muốn xé rách chiếc váy lại bị một bàn tay nắm chặt lấy, cô ngẩng đầu nhìn tới đôi mắt màu trà.
"Vi cái gì?" Môi của cô khẽ mấp máy, vì sao đối với cô như vậy, cô có làm sai gì sao, vì sao cô lại gặp phải chuyện này?
"Kết hôn." Người đàn ông buông tay cô ra, khẽ mím môi, hắn đưa bàn tay thon dài, giúp cô sửa lại chiếc váy, chiếc váy cưới trên người cô, tuy là nhanh chóng chuẩn bị, cũng không được coi là hoàn mĩ, nhưng lại rất thích hợp với cô. Ngoài trừ gương mặt nước mắt pha phấn trang điểm khiến hắn rất khó chịu.
"Cùng ai?" Cô ngẩng đầu lên nhìn, nhìn chằm chằm vào hắn, người này đối với cô vẫn là xa lạ, cũng lại không hắn là xa lạ.
"Tôi." Lê Duệ Húc thản nhiên nói, kéo lại tay áo của mình, mặt không biểu cảm giúp cô lau đi lớp phần bị nhòe, cô dâu của hắn chỉ cần là cô, xấu đẹp không quan trọng.
"Vì sao?" Câu nói kia vì cái gì, cô đờ đẫn, cảm giác từ tay áo của hắn đến da mặt thật đau đớn.
Từ đầu Lê Duệ Húc không quan tâm trên người mình đang mặc một bộ âu phục đắt tiền, lau sạch gương mặt nhỏ nhắm của cô, phát hiện ánh mắt của cô giống như thỏ trắng.
"Tôi cần, cô cũng cần, giữa chúng ta không cần tình yêu, cô cần một gia đình, tôi có thể cho cô, cái tôi muốn, cô cũng có thể cho tôi." Hắn buông tay xuống, thản nhiên nói, hắn muốn cái gì, cô có thể đã biết rồi. Hắn có thể cho cô một gia đình, nhưng cái giá của cô phải trả cũng không hề thấp.
Lê Duệ Húc là một thương nhân, hắn sẽ không để mình lỗ, cho tới bây giờ cũng sẽ không.
"Gia đình." Tử Lạc có chút dao động, cô cô đơn đã quá lâu, thật sự cần một gia đình.
Kết hôn, phải không? Hiện tại kết hôn với ai cũng giống nhau, không phải là trả thù, nhưng rất mệt mỏi, mặc kệ người đàn ông này cần gì, hắn đã ở bên cạnh cô khi cô đau đớn nhất, giúp đỡ cô, cô lại không hề biết, cũng chính người đàn ông này, sẽ đẩy cô xuống địa ngục, không thể cứu vãn.
← Ch. 011 | Ch. 013 → |