← Ch.012 | Ch.014 → |
"Tô Tử Lạc, con có nguyện ý lấy người đàn ông này làm chồng của con hay không? Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, hay bất kì lí do khác, đều sẽ thương người đàn ông này, chăm sóc, tôn trọng và tiếp nhận anh ấy, vĩnh viễn một lòng đối với anh ấy không thay đổi cho đến cuối đời?"
Tử Lạc ngẩng đầu, nhìn cây thập tự giá, cảm giác mình có chút khó thở, đây là hôn lễ của cô, một người chồng xa lạ, một giáo đường trong trẻo nhưng lạnh lẽo.. Bây giờ, cái gì cũng không còn quan trọng nữa.
"Con nguyện ý." Cô nhẹ nhàng nói, đem vận mệnh của mình giao ột người đàn ông, một người cô không hiểu rõ, nhưng cũng có thể cho cô một gia đình.
"Lê Duệ Húc, con có nguyện ý lấy cô gái này trờ thành vợ của con hay không?Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, hay bất kì lí do khác, đều sẽ thương cô gái này, chăm sóc, tôn trọng và tiếp nhận cô ấy, vĩnh viễn một lòng đối với cô ấy không thay đổi cho đến cuối đời?"
Cha xứ nhìn gương mặt chú rể không chút biểu cảm, đây là hôn lễ kì lạ nhất hắn từng chủ trì, không có khách mời, không có xe hoa, chỉ có một cô dâu trong trạng thái ngẩn ngơ và một chú rể quá lạnh lùng không hề giống một chú rể.
Lê Duệ Húc mím môi thành một đường, hắn nghe rõ giọng nói bi thương của Tử Lạc.
"Con nguyện ý." Giọng nói của hắn vẫn lạnh như băng, không nghe ra có cảm xúc gì.
Lê Duệ Húc nhìn gương mặt cô gái đa sầu trước mặt mình, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hốc mắt vẫn còn sưng đỏ, ánh mắt hắn thoáng lạnh, lấy từ trên người mình một chiếc hộp.
Hắn lấy hai chiếc nhẫn ra, thiết kế rất lạ, hoa văn kì lạ, màu đen và màu xanh đậm phối hợp, còn có đường nét nhỏ màu vàng, kết hợp cùng một chỗ, lại cảm giác rất đặc biệt.
Tử Lạc lặng người đi, Lê Duệ Húc... Lê Duệ Húc, cuối cùng cô cũng nhớ ra rồi, vì sao, lần đầu tiên cô nghe tên của hắn, lại cảm thấy quen thuộc như vậy, thì ra là hắn.
Lê Duệ Húc đem nhận đeo vào ngón áp út của Tử Lạc, phát hiện nhấn quá lớn với với tay cô, rất dễ rơi xuống.
"Đây là do anh thiết kế sao?" Cô ngước lên hỏi, thực không thích hợp, có thể người hắn muốn không phải cô, mà cô chỉ là một sự lựa chọn của hắn. Giống như lời của hắn, giữa bọn họ không có tình yêu, chỉ có hôn nhân, mà cô chỉ cần một gia đình.
Chỉ qua loa một chút, kì quái một chút, nhưng hai người lại rất giống nhau, rất cô đơn, ở cùng một chỗ, không phải là bình thường sao?
Lê Duệ Húc không nói gì, cúi người xuống, đây là bước cuối cùng của hôn lễ, hắn cầu hôn cô dâu.
Tử Lạc nhìn đôi mắt vô cảm của hắn, mặt hắn ghé sát vào mặt cô, môi của hắn không hề đụng đến môi cô, chỉ lướt qua mặt cô, khồng hề chạm đến đa cô, cô cảm nhận được hơi thở của hắn, thật sự rất lạnh.
Có khi cô sẽ hoài nghi toàn thân người đàn ông này đều rất lạnh, trừ đôi tay kia của hắn.
Phía bên kia, một hôn lễ long trọng, hấp dẫn ánh mắt bao người, hâm mộ, ghen tị, chúc phúc, tất cả đều không rời đi ánh mắt của mình, người đàn ông anh tuấn, cô gái xinh đẹp, thực sự là rất xứng đôi.
Mà không ai hay biết, ở một giáo đường khác, cũng có một hôn lễ lãnh lẽo vô cùng, ngoài trừ áo cưới, cái gì cũng không có.
Đây là một hôn lễ cực kì sơ sài, đối với Lê Duệ Húc mà nói, đây là cái ít nhất hắn có thể cho cô, còn đối với Tử Lạc, như thế này là đủ.
Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay sắp rơi xuống, giơ tay lên trước mặt, cảm giác lạnh lẽo trên mặt mình không hợp với một cô dâu. Ôn Vũ Nhiên kết hôn, cô cũng đã kết hôn.
*****
Cô không biết sau này cô có hối hận hay không, nhưng thời khắc này, lòng cô cũng không còn cảm giác đau, dường như cuộc sống luôn yên tĩnh của cô đã bị làm rối loạn.
Chồng của cô, cô nhìn một người đàn ông mặc âu phục, trừ cái tên của hắn, cô không hề biết gì về hắn, người như vậy chắc không phải là một người bình thường.
Cô không muốn hỏi, cũng biết người đàn ông này không dễ dàng nói cho cô biết, cô hiểu rõ, những thứ cô muốn biết rất nhanh sẽ sáng tỏ. Còn có... Cô không muốn biết.
Ánh mắt cô hướng xuống dưới, ngón tay nhẹ vỗ về chiếc nhẫn, đây giống như một giấc mơ vậy, một giấc mơ kì lạ, giấc mơ nắm giữ vận mệnh của cô.
Phòng khách rộng lớn xa hoa đối diện với một vườn hoa lộng lẫy, đưa mắt nhìn lại, có rất nhiều nụ hoa đang chờ đợi để trở thành một đóa hoa xinh đẹp, đủ các loài hoa, quan sát kĩ một chút có thể thấy, vườn hoa đều được chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ. Bên ngoài có một bể bơi lớn, màu nước trong suốt phản chiếu màu xanh của nền trời, phong cảnh thật đẹp, cô đi lại... nơi này đối với cô thực sự quá lớn, trong lòng có chút lạnh, toàn bộ nơi này là nhà ở của đại gia, người không có gì như cô sao có thể ở lại nơi này.
Cô nhìn người đàn ông đi tới trước mặt mình, người chồng mới cưới của cô, hình như thân phận của hắn so với cô trong tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều.... Cao quý hơn nhiều.
Cô cũng không biết, chỉ có tổng tài của tập đoàn Húc Nhật mới có thể ở nơi hiện đại nhất, xa hoa nhất, cũng là biệt thự lơn nhất, đắt tiền nhất.
Nơi này toàn bộ là máu trắng phối vớimàu xanh lam rất tương xứng, tất cả đều lộ vẻ tự nhiên, giản dị. Đồ dùng trong nhà cũng rất đơn giản, nhưng có thể nhìn ra, tất cả đều là thiết kế của người nổi tiếng, từng đường nét đơn giản lại vô cùng tỉ mỉ, tất cả đều không tầm thường, mỗi vật đều là vô giá.
Bức họa thế kỉ 17, những tấm thảm sang trọng phủ trên mặt đất, lộ ra một bình hoa có điển cố ý tứ hàm xúc của Trung Quốc, trong bình hoa, có một bó hoa hồng trăng vừa hái, trên cửa sổ có bức màn được thiết kế tinh tế, rung động theo gió, giống như từng gợn sóng biển, tầng tầng lớp lớp, hòa vào nhau thành một bản nhạc lãng mạn.
Tử Lạc đi theo phía sau hắn, đi thẳng đến một gian phòng bên trong phòng khách.
"Cô có thể lựa chọn bất kì phòng nào ở đây, nhưng căn phòng cuối cùng bên phải nhất định không được đông vào." Hắn không xoay người, chỉ ném ra một câu, sau đó liên đi lên tầng, để cô lại một mình, Tử Lạc ngẩng đầu lên, không biết vì sao, lại cảm thấy mọi thứ mơ hồ.
*****
Không biết bởi vì hắn lạnh lùng, hay vì nơi này xa la. Cảm giác có chút khó chịu, cô thở dài một hơi nhẹ nhõm, dnasg vẻ của hắn, hẳn là không muốn ở chung một phòng với cô hoặc là ngủ chung một giường, bàn tay nắm chặt của cô cũng bắt đầu thả lỏng, lá gan cô còn chưa có lớn như vậy, cô và người đàn ông xa lạ sống chung một phòng, thậm chí còn làm chuyện gì gì đó.
Trong trái tim của cô, luôn luôn nghĩ rằng người mà cô sẽ sống cùng, chỉ có một người, là Ôn Vũ Nhiên, trong mắt cô đã có một chút vết thương, thấm dần vào trái tim, không thể xóa bỏ.
Cô nhấc chiếc va li nhỏ lên, ngoài trừ vài bộ quần áo ra, cái gì cũng không có, đồ đạc của cô vốn cũng không nhiều lắm. Ngoại trừ quần áo, hắn cũng không cho cô mang thứ gì đến, hiên tại xem ra, là chướng mắt đi.
Cô đi lên tầng, nới này không có một ai, thực sự rất lớn, nhưng cũng rất trống trải.
Đi qua hai gian phòng thì cô ngừng một chút, có chút tò mò, phòng này có cái gì, mà hắn rất coi trọng, từ trước đến giờ cô không thích miễn cưỡng người khác, theo như hắn nói, cô nên ở cách xa là tốt rồi.
Cô chọn một gian phòng cách xa nhất, cũng chính là gian cuối cùng, nơi tối nhất, cô mở cửa, cửa lại không có khóa.
Cô đi vào, bên trong có một chiếc giường, một tủ quần áo, rất sạch sẽ ngăn nắp, cô nhìn cũng rất thích, cô cất quần áo vào trong tủ, trong tủ quần áo trống trơn, không có cái gì cả.
Cô mệt mỏi ngả xuống giường lớn, trên giường có hương vị của nắng, nắng đã chiếu vào căn phòng này.
Cô ngồi dậy, nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay, cô kết hôn sao, vội vàng như vậy, có ý nghĩa sao, cô vỗ về chiếc nhẫn không ngừng chuyển động trên ngón tay, biết là dễ rơi, vẫn muốn giữ lại, quyết định, cô vẫn muốn mang theo, đã tự nói mình, cô đã kết hôn, cô không có tư cách để suy nghĩ đến một người đàn ông khác.
Cô đứng lên, tìm một chiếc túi nhỏ, cẩn thận lấy ra, một chiếc nhẫn trắng, cô đột nhiên buồn vô hạn, mắt cô long lanh như hồ nước, mơ hồ nhưng xinh đẹp.
Cho đến khi cô đeo chiếc nhẫn kia vào, cô thoáng hiện nét tươi cười, rốt cục không xong, cái này thực sự rất quý, mà cô không hề muốn đánh mất.
Cô nhìn phía bên ngoài cửa sổ, trời bên ngoài cũng dần dần tối, lòng của cô càng thêm nặng nề. Cô sờ sờ bụng của mình, hình như có chút đóng băng, cô cũng không nhớ lần trước mình ăn cơm là khi nào, trước kia, cô có một nguyện vọng, nếu có một ngày, cô kết hôn, mỗi ngày cô sẽ làm cho chồng cô một bàn đồ ăn ngon, bây giờ, ngay cả cảm giác thèm ăn cô đều không có.
Cô nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay, sự thật, cô đã kết hôn.
Cô đứng lên một lần nữa, đi tới trước cửa sổ cho đến khi trời tối hẳn.
← Ch. 012 | Ch. 014 → |