Thổ lộ
← Ch.021 | Ch.023 → |
Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân giống như đang đi về phía bên này, kích động đến mức lập tức mở to mắt, Đường Gia Bảo cũng phát hiện có chuyện gì đó kỳ lạ, quay đầu lại, chỉ thấy Mạnh Dịch Vân rút kiếm ra nhanh chóng đánh úp hắn, Đường Gia Bảo chớp lóe, tránh khỏi một kiếm.
Đường Gia Bảo chưa từng thấy Mạnh Dịch Vân, chắc chắn không biết hắn là ai, chỉ biết người này làm hỏng chuyện tốt của hắn nên ra tay đánh trả lại Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy không thể động, đầu xoay xoay nhưng không tới, không nhìn được lúc bọn họ đánh nhau, chỉ nghe thấy thanh âm của binh khí va chạm, cuối cùng lo lắng trong lòng cũng hạ xuống, may mà Mạnh Dịch Vân tới đúng lúc, không thì nàng đã thảm rồi.
"Nguyệt Nguyệt, cô không sao chứ"
Mạnh Dịch Vân giải quyết Đường Gia Bảo xong, lập tức đi đến bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt, chỉ thấy áo nàng rách bươm lộ ra cái yếm màu hồng nhạt, ánh mắt không biết nhìn về phía nào mới tốt.
Vừa rồi lúc vào chỉ thấy Đường Gia Bảo nửa bò tới trên người Hàn Nguyệt Nguyệt, trong lòng rất không thoải mái, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy bộ dáng ngây ngốc của Mạnh Dịch Vân, lập tức nói.
"Giải huyệt đạo cho ta"
Người này sao lại đúng thời khắc mấu chốt liền ngu ngơ thế, không thấy nàng động không được sao, nếu không cởi bỏ huyệt đạo thì nên giúp nàng đem y phục mặc vào chứ, a a thôi, bất quá Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Đường Gia Bảo thế kia, trong lòng lập tức cảm thấy Mạnh Dịch Vân quả thật là nam nhân tốt.
Mạnh Dịch Vân nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, lấy tay giải bỏ huyệt đạo, sau đó quay lưng lại, trong lòng rất tức giận, nếu hắn quay lại trễ, chẳng phải Nguyệt Nguyệt sẽ bị súc sinh kia phá hư, may là còn kịp.
Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy, đem y phục mặc vào. , Một bên đang buộc đai lưng, thấy bóng lưng cứng ngắc của Mạnh Dịch Vân, có phần buồn cười, nam nhân cổ đại luôn là giữ danh tiết cho nữ tử chưa chồng, tuy nàng đã tiếp xúc với nam nhân không nhiều lắm, cũng không biết tương lai chính mình sẽ gả cho người như thế nào, có lẽ có rất nhiều lựa chọn, nhưng người tốt nhất trước mắt không phải là Mạnh Dịch Vân sao? Kiếp trước, nàng cũng có mấy bạn trai, nhưng nam nhân người nào không hoa tâm, sau cùng đến chết chính mình đều còn không một người.
Đời trước cùng đời này cộng lại, nàng cũng chừng bốn mươi tuổi, nhưng là nữ nhân, mặc kệ nhiều tuổi, trong lòng đều có khát vọng về một phần tình yêu không phải sao?
Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến phía sau Mạnh Dịch Vân, vòng tay ôm lấy eo hắn, có lẽ, Mạnh Dịch Vân là một lựa chọn không tồi, mặc kệ trong lòng hắn nghĩ như thế nào, nàng cũng nên thử xem, cho dù bị cự tuyệt nhưng ít ra cũng đã từng cố gắng.
Mạnh Dịch Vân thấy vòng tay ở ngay hông, có phần không kịp phản ứng.
"Nguyệt Nguyệt?"
Trong lòng Hàn Nguyệt Nguyệt không ngừng cổ vũ chính mình cố lên, không phải là tỏ tình sao, cũng không phải là chưa làm qua.
"Mạnh đại ca, huynh có phải hay không coi thường ta"
Người cổ đại xem trinh tiết so với mệnh còn quan trọng hơn. Tuy mình không nghiêm trọng đến tình trạng này, nhưng nàng bị nam nhân khác khinh bạc, Mạnh Dịch Vân có thể hay không xem nhẹ nàng.
Mạnh Dịch Vân nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, lập tức lắc đầu.
"Không có, đừng nghĩ lung tung, chúng ta đi ra ngoài trước đi"
Hắn không biết nên trả lời như thế nào, hắn chỉ là tức giận, vì cái gì mà vừa rồi hắn không chịu kiên trì để Hàn Nguyệt Nguyệt dẫn người đi, như vậy sẽ không có chuyện vừa rồi.
Hắn không thể an ủi mình sao? Chẳng lẽ hắn thật sự không hề có ý nghĩ gì với mình sao? Chính mình vừa bị cầm thú mắt dâm, giờ lại bị Mạnh Dịch Vân từ chối không tiếp, hôm nay là cái ngày gì xui xẻo như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy được cực kỳ ủy khuất, hai tay dùng lực nắm thật chặt.
Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không lên tiếng, bên hông càng bị xiết chặt, cảm thấy không thích hợp lắm, hay là trong lòng Nguyệt Nguyệt đang nghĩ quẩn? Quýnh lên, hai tay kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt ra, xoay người, chỉ thấy trên mặt nàng rưng rưng nước mắt.
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy tay mình bị Mạnh Dịch Vân kéo ra, với động tác thô lỗ của hắn, lại càng cảm thấy Mạnh Dịch Vân xem nhẹ nàng, chắc chắn cho rằng nàng là nữ nhân không biết xấu hổ, mới vừa bị người khác cởi y phục, giờ lại nói yêu thương nhung nhớ hắn, trong vô thức nước mắt rơi xuống. Mạnh Dịch Vân trong lòng gấp đến độ không biết làm sao bây giờ.
"Nguyệt Nguyệt, đừng khóc a"
Tay không biết có nên vươn ra hay không.
Hàn Nguyệt Nguyệt càng khóc lớn hơn, như thế nào, ngay cả khóc cũng không cho người ta khóc, ông trời có thiên lý hay không. Mạnh Dịch Vân tính tình cương trực, trước kia thấy những cô gái khóc hắn đều là trực tiếp xoay người rời khỏi không để ý tới, mà lúc này thấy bộ dáng của Hàn Nguyệt Nguyệt, hắn thật không biết phải an ủi như thế nào.
Mạnh Dịch Vân kéo Hàn Nguyệt Nguyệt vào lòng, hắn không biết làm sao bây giờ, chỉ là muốn để cho Hàn Nguyệt Nguyệt đừng nữa khóc, theo quán tính ôm nàng, vỗ vỗ lưng Hàn Nguyệt Nguyệt.
Hàn Nguyệt Nguyệt khóc một hồi, cảm thấy mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn Mạnh Dịch Vân.
"Mạnh đại ca, huynh thích ta sao?"
Mạnh Dịch Vân bị Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi bỗng ngây ngẩn cả người. Thích không? Chính hắn cũng không rõ, chỉ biết là ở cùng Hàn Nguyệt Nguyệt thực thư thái, cũng cực kỳ vui vẻ, hắn cực kỳ bài xích những nữ nhân khác, nhưng là với Hàn Nguyệt Nguyệt lại không có loại cảm giác này, chẳng lẽ nội tâm hắn đã tiếp nhận sự tồn tại của Hàn Nguyệt Nguyệt? Chỉ là chính mình chưa phát hiện mà thôi?
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân không nói chuyện, lấy tay đẩy Mạnh Dịch Vân ra, người ta chưa nói đó chính là không đành lòng cự tuyệt mình, nàng biết, đưa tay lên mặt lau nước mắt, sau đó nói Mạnh Dịch Vân.
"Đi thôi"
Mạnh Dịch Vân lấy tay giữ chặt Hàn Nguyệt Nguyệt, lại ôm vào lòng, Hàn Nguyệt Nguyệt bị động tác của Mạnh Dịch Vân làm cho nhảy dựng, đây là ý tứ gì?
"Nguyệt Nguyệt, ta sẽ cưới nàng"
Hàn Nguyệt Nguyệt sửng sốt, đây là ý gì.
"Huynh không có trách nhiệm với ta, không cần huynh phụ trách, vừa rồi là ta điên rồ, Mạnh đại ca không cần để ý, coi như chưa phát sinh chuyện gì đi"
Nàng không cần trách nhiệm gì, không thích là không thích, không có lý do khác. Nhưng Mạnh Dịch Vân không như vậy, ngươi nói hắn là một đại nam nhân sao lại đi nói những lời này, hắn sẽ lấy nàng không phải là cách chứng minh tốt nhất rồi sao? Hàn Nguyệt Nguyệt lại vùng ra khỏi vòng tay của Mạnh Dịch Vân.
"Nguyệt Nguyệt, ta nói thật"
Mạnh Dịch Vân lập tức nói, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Mạnh Dịch Vân.
"Vậy là huynh thích ta?"
Mạnh Dịch Vân cứng ngắc gật gật đầu, mặt khổ qua của Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt hưng phấn, đàn ông con trai gì mà... thực không được tự nhiên, thích mà không nói, vẫn cần một cô gái như nàng bới móc.
Hàn Nguyệt Nguyệt giơ tay ôm cổ Mạnh Dịch Vân, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Vậy bây giờ huynh là của ta, gặp phải ta đời này huynh đều đừng nghĩ đến chuyện bỏ đi, huynh có lo lắng hay không?"
Hàn Nguyệt Nguyệt bá đạo nói, khóe miệng Mạnh Dịch Vân cong lên tạo thành một nụ cười,
"Không cần suy xét"
Lòng hắn rất rõ ràng bây giờ bản thân đang làm cái gì, hắn Mạnh Dịch Vân trước giờ đều nói là làm.
"Thật sự? Ta rất hẹp hòi, trong mắt không chấp nhận được bất luận một hạt cát dư ra, đặc biệt là chuyện tình cảm, huynh đã nói muốn cưới ta, đời này cũng chỉ có thể lấy một mình ta, không thể có thêm thị thiếp"
Nàng đã nói điều kiện rõ ràng, nếu làm không được chuyện một đời một kiếp, nàng tình nguyện không bắt đầu. Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nói những điều này, trong lòng thật cao hứng, hắn cũng không thích cưới thị thiếp. Hắn nếu đáp ứng cưới nàng, tự nhiên đời này chỉ có một mình nàng.
"Được"
Hàn Nguyệt Nguyệt nghe được câu trả lời của Mạnh Dịch Vân, cười cười.
"Nếu ngày nào huynh đó cưới tiểu thiếp, ta không ngại độc chết một đám, sau đó đem huynh phế đi"
Mạnh Dịch Vân không nghĩ tới Hàn Nguyệt Nguyệt là một cô gái sẽ bá đạo như vậy, bất quá hắn cực kỳ hưởng thụ, điều này chứng minh Hàn Nguyệt Nguyệt cực kỳ để ý hắn.
"Không có một ngày như thế"
Mạnh Dịch Vân kéo Hàn Nguyệt Nguyệt về phía trước, để hai người có thể nhìn thẳng, Mạnh Dịch Vân thân cao hơn 1m8, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ có hơn 1m6 tự nhiên so không được, bình thường đi đường đều chỉ tới cổ Mạnh Dịch Vân.
Hàn Nguyệt Nguyệt hạnh phúc hôn một cái lên mặt Mạnh Dịch Vân, đây chính là nụ hôn đầu tiên của nàng ở kiếp này. Mạnh Dịch Vân cười cười
"Chúng ta ra ngoài đi"
"Được"
Nhưng tay Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn không buông ra.
"Ta mệt, huynh ôm ta ra ngoài"
Mạnh Dịch Vân ôm ngang lưng Hàn Nguyệt Nguyệt, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Oanh ~"
Sao lại thế này? Thanh âm gì vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn về phía Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân dừng bước lại, sau đó là oanh một tiếng, nếu nàng không đoán sai mà nói, thì có người đã sơn động làm cho nổ, nhìn về phía trên mặt đất, bóng dáng của Đường Gia Bảo đã sớm không thấy.
"Huynh không giết hắn?"
Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, Mạnh Dịch Vân lắc đầu, lúc ấy hắn lo lắng Hàn Nguyệt Nguyệt, vội đánh ngã tên Đường Gia Bảo, sao còn chú ý hắn chết hay không chết chứ.
"Chúng ta đi nhanh lên ", Hàn Nguyệt Nguyệt nhắc nhở, chuẩn bị nhảy từ trên người Mạnh Dịch Vân xuống, nếu là bọn họ không ra ngoài, chắc chắn sẽ bị chôn tại đây. Mạnh Dịch Vân không buông tay, ôm Hàn Nguyệt Nguyệt chạy về phía cửa động.
"Oanh ~"
Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ cảm thấy chính mình bị một vật thể nặng đặt ở trên người, thân thể bị ném trên mặt đất nhất thời khiến nàng không thở nổi, hít thở sâu một hơi, Hàn Nguyệt Nguyệt mở to mắt, chỉ thấy mình đã ở ngoài động, đè nặng trên người là Mạnh Dịch Vân, nhưng Mạnh Dịch Vân sao lại không nhúc nhích?
"Mạnh đại ca? Mạnh đại ca tỉnh tỉnh a"
Kêu vài tiếng, cũng không thấy Mạnh Dịch Vân có phản ứng, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức sử dụng khí lực toàn thân đẩy hắn ra, tự mình đứng lên. Đưa tay đến trước mũi Mạnh Dịch Vân, còn hơi thở, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng bớt lo lắng.
"Đường Gia Bảo, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu"
Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu nhìn bóng dáng Đường Gia Bảo đang muốn chạy trốn, hắn vốn định tiếp tục nhìn xem hai người này có thể chết ở trong động hay không, nhưng không ngờ tới, một khắc trước khi sơn động nổ tung, hai người đã chạy ra kịp, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không chết, trên người hắn đang bị trọng thương, tự nhiên không phải đối thủ của Hàn Nguyệt Nguyệt, cho nên muốn thừa dịp Hàn Nguyệt Nguyệt không chú ý mà chạy trốn.
"Nữ hiệp, tha mạng a. Nữ hiệp"
Hàn Nguyệt Nguyệt chắn trước mặt Đường Gia Bảo, muốn chạy trốn? Không dễ như vậy. Đường Gia Bảo thấy đường đi bị ngăn trở, lập tức quỳ xuống mặt đất cầu xin tha thứ.
"Đường Gia Bảo, rơi vào trong tay ta thì ngươi chết chắc rồi"
May mắn vừa rồi không bị Đường Gia Bảo lục soát người, trên người còn giấu mấy viên thuốc, lấy ra một viên nhét vào miệng Đường Gia Bảo.
"Ngươi cho ta ăn cái gì?"
Đường Gia Bảo ra sức lấy tay móc miệng, nhưng vẫn không thể nhả ra viên thuốc vừa nuốt vào.
Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói "Cho ngươi nếm thử tư vị của độc dược? Ngươi không phải muốn biết ta là ai sao? Hiện tại sẽ nói cho ngươi biết, ta là Hàn Nguyệt Nguyệt, đến từ Dược cốc, độc của Đường Môn các ngươi không làm khó được ta"
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, ánh mắt Đường Gia Bảo lộ ra vẻ tuyệt vọng, Dược cốc? Nữ nhân này lại là đồ đệ của Y Phẩm Đường.
"Thuốc sẽ không làm ngươi bị mất mạng, qua một thời gian sẽ chỉ làm cho ngươi tay chân vô lực giống như phế bỏ, ba ngày sau không có giải dược, mắt sẽ mù đi, sáu ngày lỗ tai điếc đi, giống như một người hoại tử, không, vẫn tốt hơn chút so với người hoại tử, suy nghĩ của ngươi vẫn diễn ra bình thường, chỉ là không cảm giác được thế giới bên ngoài mà thôi, cả đời giống như bị nhốt tại nhà tù tăm tối"
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy ánh mắt tuyệt vọng của Đường Gia Bảo, trong lòng thật cao hứng, ai biểu ngươi nơi nơi hại người, nàng xem như vì thiên hạ trừ hại.
← Ch. 021 | Ch. 023 → |