Vay nóng Homecredit

Truyện:Vương Gia Ta Biết Sai Rồi - Chương 021

Vương Gia Ta Biết Sai Rồi
Trọn bộ 106 chương
Chương 021
Độc Nhân (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-106)

Siêu sale Lazada


"Cẩn thận một chút, đừng để dính vào"

Hàn Nguyệt Nguyệt đứng bên cạnh nhắc nhở, Mạnh Dịch Vân mở gói thuốc ra, từ từ rắc ở bên ngoài da người nọ. Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra ngoài vài bước, để ngừa thuốc bột bay tới chỗ của mình, nàng đúng là người đầu tiên thử nghiệm qua loại phấn ngứa này.

Không quá 2 phút, biểu cảm trên mặt người kia bắt đầu mất tự nhiên, Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân nhìn chằm chằm vào y.

"Nếu ngươi nói cho chúng ta biết địa điểm của lão Đại, hãy nháy mắt hai lần, ta sẽ cho ngươi giải dược"

Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Nàng muốn nhìn xem người này có thể kiên trì bao lâu. Nhưng là y vẫn cố nén, không để ý đến lời nói của Hàn Nguyệt Nguyệt, 10 phút qua đi, trên trán y đã đầy mồ hôi, nhưng vẫn không đầu hàng, Hàn Nguyệt Nguyệt có phần bội phục tính nhẫn nại của y, vậy mà có thể kiên trì lâu như vậy.

"Nói hay không?"

Hàn Nguyệt Nguyệt thúc giục hỏi. Hao phí thời gian càng nhiều, xác suất bọn họ bị phát hiện lại càng cao, xem ra vẫn nên tốc chiến tốc thắng mới tốt, loại trò chơi này có thời gian thoải mái rồi tận hưởng sau. Chỉ thấy bộ mặt y bắt đầu vặn vẹo, Mạnh Dịch Vân không thể tưởng được, phấn ngứa này có công hiệu mạnh như vậy.

"Mạnh đại ca, giải huyệt đạo của y, nhưng không thể để cho y nói chuyện, tay chân thôi, chừa chút sức để gãi ngứa là được"

Nếu như có thể chịu, vậy để cho chính y gãi, càng gãi sẽ càng ngứa. Mạnh Dịch Vân nghe được Hàn Nguyệt Nguyệt nói, giải huyệt đạo cho người nọ, bất quá á huyệt không giải, sức lực của tay chân cũng bị che lại, như vậy y mới không còn sức làm ra động tĩnh lớn.

Huyệt đạo được giải, người nọ lập tức ngã trên mặt đất, hai tay tự do không ngừng gãi loạn trên người. Từng vết thương đã rỉ máu, trên mặt còn có chút máu.

"Lão Đại các ngươi ở nơi nào?"

Thấy y chỉ lo gãi, không để ý đến mình, Hàn Nguyệt Nguyệt liền nói.

" Nếu ngươi không nói, chúng ta cũng có thể tìm đến, chỉ là phí chút thời gian thôi, ngươi cũng đừng đắc ý, chúng ta có thể đi vào nơi này mà chưa bị phát hiện, vậy chứng minh rằng người của các ngươi không phát hiện ra chúng ta, dù sao chúng ta có thể tìm được, ngươi cần gì tự làm khổ mình"

Mạnh Dịch Vân đứng ở bên cạnh, nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, trong lòng bỗng nhớ lại, bình thường chỉ biết nàng có y thuật rất cao, khinh công tốt, không ngờ lúc chỉnh người, thủ đoạn cũng lợi hại như thế. Y quả thật chịu không nổi, vội vàng quỳ đến trước mặt Hàn Nguyệt Nguyệt dập đầu, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy thế, cười cười, Mạnh Dịch Vân tiến lên giải huyệt nói của người nọ.

Hàn Nguyệt Nguyệt đã chuẩn bị, nếu người nọ không thành thật, lập tức dùng lông trâu châm làm hắn mất cảm giác. Còn với Mạnh Dịch Vân, nếu dám kêu, liền giết chết. Hai người đều mỗi người mỗi cách khác nhau.

"bên trong động phía Nam"

Có được tin tức, Mạnh Dịch Vân lập tức đem người giải quyết, Hàn Nguyệt Nguyệt che dấu thi thể bằng phấn hoá thi, rồi hai người bay về hướng nam.

Quả nhiên phát hiện một cái cửa động, trên mặt đất cực kỳ trơn nhẵn, chắc chắn thường có người ra vào. Hai người đứng ở cửa động một hồi, không thấy có người xuất hiện, mới an tâm đi tiếp vào động.

Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo sau Mạnh Dịch Vân, hai người từ từ đi vào bên trong, đột nhiên nghe phía trước truyền có tiếng nói chuyện, Mạnh Dịch Vân liền lôi Hàn Nguyệt Nguyệt trốn vào một chỗ lõm trong hang đá. Hàn Nguyệt Nguyệt bị Mạnh Dịch Vân đè ở trên thạch bích, không dám lên tiếng, sau khi thấy thanh âm giảm dần, Mạnh Dịch Vân mới buông Hàn Nguyệt Nguyệt ra.

Hai người tiếp tục đi vào trong, bởi có rất nhiều đuốc đã được đốt treo bên trong nên động không hề tối, chắc là để bọn hắn thường xuyên ra vào. Nửa đường gặp mấy nhóm người, may mà đều trốn đi, không bị phát hiện. Bọn họ đều đi ra từ phía trước, tên cầm đầu chắc là ở ngay bên trong, Hàn Nguyệt Nguyệt thật cẩn thận đi theo sau Mạnh Dịch Vân.

"Mạnh đại ca, bên trong có khí độc"

Hàn Nguyệt Nguyệt che miệng, người học y đối với dược vật sẽ mẫn cảm hơn so với những người khác. Càng đi vào bên trong, Hàn Nguyệt Nguyệt lại càng thấy độc khí rất nặng.

Mạnh Dịch Vân quay đầu lại xem Hàn Nguyệt Nguyệt liếc mắt một cái, hắn cũng không hề ngửi được mùi gì lạ? Đành tin vào y thuật của Hàn Nguyệt Nguyệt, nếu có thể ngửi được ra có độc khí, khẳng định không sai được, Hàn Nguyệt Nguyệt lấy ra hai viên thuốc, mình uống một viên, còn lại đưa cho Mạnh Dịch Vân.

"Cái này có thể phòng độc khí nhập thể"

Mạnh Dịch Vân nghe vậy liền cầm thuốc nuốt vào. Đi lâu như vậy, hang ổ của bọn họ chắc là ngay phía trước, hai người không dám thở mạnh, từ từ đi vào bên trong, đường đi thật im ắng, chỉ cần một tiếng động cũng sẽ bị phát hiện.

"Dẫn người tiếp theo xuống"

Bên trong truyền đến một tiếng trầm thấp, hai người nhanh chóng trốn sang một bên. Hàn Nguyệt Nguyệt từ từ vươn đầu ra đánh giá chung quanh, phía trước là bãi đất trống rất lớn, có người quỳ trên mặt đất, mà ngồi ở mặt trên là một nam nhân toàn thân y phục màu đen. Người này phải là lão đại của bọn hắn rồi. Hiện tại bọn họ đang nấp ở một vị trí coi như bí mật, Hàn Nguyệt Nguyệt tiến đến bên cạnh Mạnh Dịch Vân, kéo ống tay áo. Mạnh Dịch Vân quay đầu lại, tuy cực kỳ tối, nhưng hai người vì khoảng cách rất gần, nên có thể mơ hồ nhìn thấy nhau. Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Mạnh Dịch Vân ra hiệu, nhưng Mạnh Dịch Vân xem ra vẫn không hiểu, không còn biện pháp, Hàn Nguyệt Nguyệt đành phải kiễng chân lên đem miệng tiến đến bên tai Mạnh Dịch Vân hỏi.

"Hắn là ai vậy?"

Mạnh Dịch Vân ngẩn người, khí nóng hầm hập thổi tới bên lỗ tai, thực khó chịu. Lấy lại tinh thần, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt còn đang nghi vấn nhìn hắn, khóe miệng Mạnh Dịch Vân lơ đãng nhếch lên, bắt chước Hàn Nguyệt Nguyệt, tiến đến bên tai nàng

"Nếu ta đoán không sai, hắn hẳn là Đường Gia Tam Thiếu gia, Đường Gia Bảo"

Lỗ tai có chút ngứa, Hàn Nguyệt Nguyệt đưa tay gãi gãi bên tai, không phải trước nói Đường gia trang vẫn bình thường sao? Sao bây giờ tam thiếu gia nhà ấy lại ở đây.

Hàn Nguyệt Nguyệt đành đem nghi vấn đặt ở trong lòng, nơi này không phải là chỗ tốt để hỏi vấn đề này.

"Chủ nhân, lại chết thêm năm người"

Nhìn thi thể trên mặt đất, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy có phần ghê tởm, trước đây khi cứu người kia nàng đã thấy quá kinh khủng, người nọ ít ra nhìn còn giống người, còn thi thể ở đây chỉ còn giống một loại biến dạng ngoài không gian.

Nghe được hồi báo, người ngồi ở mặt trên hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn qua một lần thi thể trên mặt đất.

"Đem xuống chôn"

"Vâng"

Nhận được lệnh, tên cầm đầu liền vung tay kêu mấy người đứng ở góc sáng đem thi thể kéo ra ngoài.

"Khoan đã"

Tên cầm đầu nghe được Đường Gia Bảo nói, lập tức ngừng lại.

"Chủ nhân còn có gì giao phó"

Người nọ xoay người, khom lưng nhìn mặt người ngồi ở phía trên.

"Bây giờ còn bao nhiêu người?"

Đường Gia Bảo không biết phải làm gì, hiện tại người chế thuốc ngày càng ít, phải tìm thêm vài người bổ sung.

"Thưa chủ nhân, còn mười sáu người, nhưng có hai người đã không chịu nổi"

Tên cầm đầu hồi báo chi tiết. Đường Gia Bảo vẫy vẫy tay, bảo bọn họ cùng tất cả mọi người đi ra ngoài, tựa vào ghế, trong lòng có chút phiền não, một trăm người thử nghiệm, hiện tại chết chỉ còn hơn mười người, trong khi dược còn chưa thử hết.

Trong sách Đường gia của bọn hắn ghi lại một loại độc dược, độc tính mạnh phi thường, một giọt có thể độc chết hơn một trăm người, dính một chút sẽ mất mạng ngay, không có thuốc giải, nên gia tộc cấm tinh luyện loại độc này. Trong sách cũng không nói cách luyện, chỉ ghi chú tình trạng phát bệnh của nó, mà những thứ này cũng đều là tổ sư sáng tạo ra Đường Môn lưu lại, mấy trăm năm qua, nhiều người vụng trộm tinh luyện nó nhưng không ai thành công.

Nhưng hắn không tin, thế gian có loại độc dược nào mà Đường gia luyện không được, chỉ là những người đó ngu dốt, cho nên hắn liền vụng trộm tinh luyện bên ngoài Đường gia, nhưng ba năm qua vẫn không có tiến triển, năm nay bắt về hơn một trăm người cũng chỉ còn mười mấy người.

Hiện tại Nhị ca đã hoài nghi hắn, nếu tiếp tục kéo dài, nhất định sẽ bị Đường gia phát hiện, đến lúc đó sẽ rất phiền toái.

"Chúng ta đi tìm những người trúng độc trước"

Hàn Nguyệt Nguyệt nói với Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân gật đầu, hai người từ từ đi ra ngoài, vừa rồi thấy những thi thể này đều từ nơi này mang ra ngoài, những người khác chắc ở ngay phía trong.

Hai người đi vào, phía trong này đều có đuốc dẫn đường, nên có thể thấy đường đi rất rõ ràng, nhưng tốc độ của bọn họ phải thật nhanh, nơi này không có chỗ trốn, nếu như bị phát hiện chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

"Ở trong này"

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn những người bị giam ở bên trong, tất cả gân mạch đều nổi lên, giống như cương thi, Hàn Nguyệt Nguyệt lui về phía sau Mạnh Dịch Vân. Nơi này mùi vị quá ghê tởm.

Nhìn thấy có người bước vào, người bị giam ở bên trong đến một phản ứng cũng không có, Hàn Nguyệt nguyệt lấy dược đã chuẩn bị đưa cho Mạnh Dịch Vân, đây là nàng căn cứ bệnh trạng của người được cứu kia mà nghiên cứu chế tạo ra, tuy không thể giải độc của bọn họ, nhưng là có thể ngăn độc một khoảng thời gian, trở về rồi giải độc cho bọn họ là xong.

"Nếu không muốn chết hãy uống thuốc này vào"

Nghe Mạnh Dịch Vân nói, người ở bên trong ngẩng đầu, khoảng thời gian bọn họ ở trong này, mỗi ngày đều bị ép ăn rất nhiều dược, mỗi ngày đều có người chết, lúc bắt đầu còn sợ hãi, khủng hoảng, càng về sau càng vô cảm, bọn hắn đã không còn ý muốn sống, tất cả đều giống những cái xác không hồn.

Thấy bọn họ không hề độngđậy, Hàn Nguyệt Nguyệt nói tiếp.

"Chúng ta là tới cứu các người, nếu như bị phát hiện, chúng ta bị bắt, các người cũng sẽ không có cơ hội sống, thuốc này có thể giảm bớt độc, ăn vào trước, ra đến ngoài ta sẽ giúp các người giải độc"

Nghe được Hàn Nguyệt Nguyệt nói, đã có người đứng lên đi tới, bộ dáng cực kỳ kích động.

"Chúng ta biết các người không thể nói chuyện, hãy bình tĩnh, chỉ cần làm theo lời nói của chúng ta, nhất định sẽ thoát ra"

Mọi người bị giam ở bên trong đều đi tới, dù bọn họ có đi hay không đều chết, chi bằng nghe hai người kia nói thử xem, bị phát hiện chẳng qua là chết, nếu thành công, bọn họ sẽ có thể sống sót. Ý thức muốn sống lại bùng lên mãnh liệt.

Mạnh Dịch Vân cầm dược trên tay phân phát cho mọi người.

"Mạnh đại ca, huynh thả bọn hắn ra, ta ở phía trước mở đường"

Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Mạnh Dịch Vân tuy võ công cao, nhưng nếu giết người động tĩnh quá lớn, bọn họ chắc chắn sẽ đưa thê người tới, nhưng nếu là nàng thì có thể dùng ám khí nhanh chóng làm tê hại những người đó.

Mạnh Dịch Vân gật gật đầu, Hàn Nguyệt Nguyệt đi lên phía trước, không biết Hắc Ưng cùng Tiểu Tinh đã đến chưa, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ có thể cầu nguyện hai người đó nhanh tìm tới nơi này tiếp ứng bọn họ.

*****

Mạnh Dịch Vân kêu những người đó tránh ra, sau đó dùng nội lực phá cửa lao ra ngoài, người trúng độc thân thể thái hư, đi đường đều lung lay thoáng động, tốc độ này chạy trối chết có chút khó, bất quá Mạnh Dịch Vân thả chậm tốc độ, để cho những người đó bắt kịp cước bộ của hắn.

Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra đụng phải hai nhóm người, tuy đã làm bọn chúng tê dại ngã ngửa, nhưng đợi đã lâu cũng không thấy Mạnh Dịch Vân dẫn người đi ra, có phần sốt ruột, có thể hay không bị bắt lại? Hàn Nguyệt Nguyệt lo lắng lại đi ngược về.

"Người nào"

Hàn Nguyệt Nguyệt thần tốc xuất mấy miếng lông trâu châm, thấy người ngã xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt chạy đến bên người Mạnh Dịch Vân.

"Mạnh đại ca, đi mau"

Người này kêu như vậy khẳng định sẽ đưa tới những người khác. Nhanh đến cửa động, Hàn Nguyệt Nguyệt để cho Mạnh Dịch Vân mang theo người trúng độc đi ra ngoài trước, chính mình canh giữ ở bên trong, nàng nên vì Mạnh Dịch Vân tranh thủ thêm chút thời gian.

"Nguyệt Nguyệt, cô dẫn bọn họ đi"

Hắn đem những người đó mang đi ra ngoài xong, phát hiện Hàn Nguyệt Nguyệt không đi ra cùng, cho nên lại chạy về.

"Mạnh đại ca, sao huynh lại trở lại đây, huynh mau dẫn họ đi, để cho bọn chúng đuổi tới liền phiền toái"

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân lại trở về, trong lòng gấp gáp, người này sao lại đúng thời khắc mấu chốt không biết phối hợp nàng.

"Cô dẫn bọn họ đi đi, bọn Hắc Ưng sẽ đến nhanh thôi"

Để Hàn Nguyệt Nguyệt ở lại, Mạnh Dịch Vân lo lắng, công phu của Hàn Nguyệt Nguyệt và khả năng tự bảo vệ mình đều có vấn đề. Hàn Nguyệt Nguyệt không muốn lãng phí thời gian, liền tức giận nói với Mạnh Dịch Vân.

"Huynh trốn hay là ta trốn không quan trọng, bây giờ quan trọng là nắm chắc thời gian mang những người đó rời đi"

Trên người nàng có mê dược, còn có thể ứng phó trong một khoảng thời gian, nếu thật sự ngăn không được, nàng có thể dùng khinh công đào tẩu, ai có thể đuổi kịp nàng, bình thường đầu óc của Mạnh Dịch Vân không phải cực kỳ tinh sao? Sao trong thời khắc mấu chốt lại ngu ngốc như thế.

Mạnh Dịch Vân thấy bộ dáng kiên trì của Hàn Nguyệt Nguyệt, không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài. Hắn vội đem những người đó giao cho Hắc Ưng, rồi trở lại.

Thấy Mạnh Dịch Vân tới, Hàn Nguyệt Nguyệt lấy thuốc bột đã chuẩn bị trên người ra, một người tới làm mê một người, một đôi tới, làm mê một đôi.

"Chủ nhân, có người xông tới mang người đi"

Đường Gia Bảo nghe hồi báo, lập tức đứng lên.

"Các ngươi làm ăn kiểu gì thế, còn không mau đuổi theo"

Nếu là những người trúng độc bị mang ra ngoài, thực nghiệm của hắn liền thất bại trong gang tấc.

"Tuân lệnh"

Tên cầm đầu mau chóng thối lui ra ngoài.

"Không được, quyết không thể để cho những người đó chạy đi"

Đường Gia Bảo lập tức đi ra ngoài động, hắn nhất định phải đem người trở về. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy người tới càng ngày càng nhiều, thuốc bột đều đã dùng hết, trong lòng thực vội, không biết Mạnh Dịch Vân dẫn người đi chưa. Đường Gia Bảo ra, chỉ thấy trên mặt đất có một đám người bị ngã, đều là người mình phái đi, trong lòng liền bốc hỏa.

Thấy Đường Gia Bảo đi ra, Hàn Nguyệt Nguyệt thần tốc giải quyết hết mấy người còn lại, giờ nhân vật chính đã ra, nàng phải nghĩ biện pháp thoát thân mới được.

"Ngươi là người nào, vì sao tới đây?"

Đường Gia Bảo phát hiện trước mắt nữ tử đều dùng độc dược hạ độc người dưới trướng mình, trách không được sao một nữ tử lại có khí lực lớn như vậy, đánh được rất nhiều người. Hàn Nguyệt Nguyệt dừng động tác trong tay lại, đứng đối diện Đường Gia Bảo.

"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là... kế hoạch của ngươi đã bị phá hủy, độc ngươi hạ cũng không phải thiên hạ đệ nhất độc, cũng không phải không có giải dược, những người trong lao, ta đã thả bọn họ ra, hiện tại chắc là đang trên đường về nhà"

Hàn Nguyệt Nguyệt chậm rãi nói. Đường Gia Bảo nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, trừng to mắt:

"Không có khả năng, độc của Đường Môn chúng ta thiên hạ không ai có thể giải được"

Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ định là đả kích Đường Gia Bảo mà thôi, nếu hắn muốn luyện loại độc mạnh nhất, nàng sẽ không để cho hắn như ý.

"Sao lại không có khả năng? Ngươi không phải cũng đã thấy được sao? Những người kia ăn độc của ngươi, căn bản không thể đi đường, mà hiện tại thì sao? Bọn họ đều có thể tự chạy về nhà, không phải chứng minh độc của bọn hắn đã được giải sao?"

Hàn Nguyệt Nguyệt vỗ vỗ thuốc bột trên tay, nín thở, hít vào liền phiền toái.

"Ngươi tới cùng là người phương nào, ta và ngươi vốn không quen biết, ngươi vì sao phải đối nghịch cùng ta?"

Nữ tử trước mắt bất quá cũng chỉ là thiếu nữ mười mấy tuổi, tuy hắn rất không muốn tin, nhưng đó là sự thật, nếu không có giải độc, những người đó làm sao có thể có khí lực chạy đi, ngay cả đi đường đều là một vấn đề nan giải.

"Sao ngươi lại không nhìn ra, ta chỉ là thích náo nhiệt mà thôi"

Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói, nàng vốn là đi ngang qua, nếu không tự nhiên đụng phải người té xỉu kia, nàng làm sao biết Đường Gia Tam Thiếu làm chuyện xấu gì tại thâm sơn cùng cốc này.

"Vậy đừng trách ta không khách khí, là ngươi chính mình muốn chết"

Nói xong, Đường Gia Bảo thần tốc đánh úp về phía Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt vội tránh ra một bên, nhưng chính mình đánh nhau không tốt, Hàn Nguyệt Nguyệt tiếp mấy chiêu, phát hiện võ công của Đường Gia Bảo không tệ, nàng không phải đối thủ của hắn.

"Hạ độc ta? Cũng không nhìn xem ta là ai"

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy chính mình bị đả kích, trong lòng cực kỳ buồn rầu. Trong động không thể thi triển khinh công, chạy trốn xem ra có chút khó. Một hồi qua đi, Hàn Nguyệt Nguyệt bại trận, hai tay bị Đường Gia Bảo cầm giữ.

"Những người bị độc đào tẩu, tóm được ngươi tới bổ sung cũng được"

Đánh nhau xong, Đường Gia Bảo phát hiện Hàn Nguyệt Nguyệt cực kỳ giỏi dùng độc, mà còn không thua hắn nữa, nếu bản thân không tinh thông độc dược, sớm bị nàng hạ độc. Hàn Nguyệt Nguyệt vùng vẫy, nhưng là tay vẫn động không được.

"Nhanh buông ra"

Hàn Nguyệt Nguyệt rống lên mặt Đường Gia Bảo, sớm biết thế này nàng trốn ngay tại cửa động, muốn chạy vào bên trong để làm chi, hiện tại bị nắm giữ.

"Thả ngươi? Có thể a, bất quá ngươi nói cho ta biết trước ngươi là ai?"

Trên giang hồ cũng không có môn phái nào dụng độc có thể tương xứng cùng Đường Môn, nữ tử tuổi còn trẻ liền cao siêu như vậy, không đơn giản.

"Ngươi buông trước đi, ta sẽ nói cho ngươi biết"

Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào gần Đường Gia Bảo như vậy, cực kỳ phản cảm. Như thế này là tuyên bố ăn đậu hủ của nàng thôi, nếu là có cơ hội, nàng nhất định phải độc phế hai tay Đường Gia Bảo.

"Buông ngươi ra? Truyện cười"

Buông nàng ra, để cho thừa dịp chính mình không chú ý, xuống tay với hắn? Hắn có ngốc như vậy sao?

Thấy cứng rắn không được, Hàn Nguyệt Nguyệt đành phải cúi thấp, gập thân lại, ôn nhu nói.

"Ta một là một nữ tử, không phải đối thủ của ngươi, tay ngươi làm ta đau quá"

Hàn Nguyệt Nguyệt tự nói tự rùng mình một cái. Đường Gia Bảo vốn là kẻ mê sắc, nghe khẩu khí mềm nhũn của Hàn Nguyệt Nguyệt, trong lòng bỗng ngứa ngáy, hắn không thể không thừa nhận, Hàn Nguyệt Nguyệt là một đại mỹ nhân, lại thêm dáng người nữa, đúng là cái món đồ khó có được.

"Là tại hạ đường đột làm đau cô nương"

Đường Gia Bảo điểm huyệt đạo Hàn Nguyệt Nguyệt, sau đó mới cởi trói, Hàn Nguyệt Nguyệt choáng váng, tay được thả, nhưng ngược lại bị điểm huyệt khiến toàn thân đều không động được, không phải tự làm tự chịu sao.

"Công tử có hay không cởi bỏ huyệt đạo của tiểu nữ? Điểm nhiều như vậy không tốt a....."

Nàng đành làm trái với lương tâm đá lông nheo Đường Gia Bảo. Trong ba mươi sáu kế, sác xuất thành công của mỹ nhân kế là rất cao, nàng rất tin tưởng khuôn mặt này. Nếu đạt được tự do, nàng tức chạy ra ngoài động, sau đó dùng khinh công bay đi, Đường Gia Bảo đuổi không kịp nàng.

Đường Gia Bảo thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ném mị nhãn tới, cực kỳ hưởng thụ.

"Tiểu mỹ nhân nhanh như vậy mà chờ không được?"

Nói xong, mê đắm nhìn bộ ngực Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt rất muốn móc hai mắt Đường Gia Bảo. Hàn Nguyệt Nguyệt bị Đường Gia Bảo ôm ấp vào bên trong, đặt ở trên giường nhỏ.

"Tiểu mỹ nhân là môn phái nào? Sao trước kia ta chưa thấy qua"

Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười.

"Tiểu nữ không thuộc môn phái nào, lúc nhỏ, ở ven đường, được một thầy bà cứu đi, cho nên mới học được tạp kỹ nho nhỏ để phòng than"

Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn không quên diễn một bộ dáng bi thương. Đường Gia Bảo hai tay không an phận sờ sờ Hàn Nguyệt Nguyệt.

"Như vậy a, về sau đi theo bản công tử được không? Bản công tử nhất định cho nàng ăn sung mặc sướng"

Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

"Công tử nói thật? Tiểu nữ có thể đi theo công tử tất nhiên là phúc phận đã tu luyện từ đời trước"

Hai mắt nhìn chằm chằm đôi tay của Đường Gia Bảo, trời ạ, chẳng lẽ trong sạch của nàng liền bị đánh mất trong tay tên cầm thú này ư?

"Tiểu mỹ nhân có thể nghĩ như vậy thật tốt"

Tay của Đường Gia Bảo từ từ trượt qua mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt trốn không được. Hai mắt thẹn thùng nhìn Đường Gia Bảo.

"Công tử, có thể hay không cởi bỏ huyệt đạo của tiểu nữ, như vậy nhiều bất tiện"

Đường Gia Bảo thấy bộ dáng mê người của Hàn Nguyệt Nguyệt, hai mắt tỏa sáng. Hắn không phải ngốc như vậy, buông nàng ra? Cô gái này biến hóa quá nhanh, khó biết sẽ làm ra cái gì.

"Không vội, trước để cho bản công tử nhìn xem dáng người của nàng đã"

Nói xong, hai tay đi tới đai lưng của Hàn Nguyệt Nguyệt cởi bỏ. Hàn Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, trời ạ, Mạnh Dịch Vân thật sự ném nàng ở đây sao?

"Không nghĩ dáng người nàng dưới xiêm y lại là mê người như vậy"

Đường Gia Bảo say sưa đánh giá thân thể Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không biết bộ dáng của thân thể này như thế nào, còn nhỏ tuổi đã đầy đặn, bình thường nàng luôn mặc y phục để che dấu. Đai lưng buông ra, Đường Gia Bảo nhanh chóng kéo quần áo nàng xuống, liếc mắt một cái đã thấy cái yếm màu hồng hiện ra, nước mắt của Hàn Nguyệt Nguyệt rơi xuống, nhưng là không thể phản kháng, không thì thú tính của Đường Gia Bảo nổi lên, một cơ hội nàng cũng không có, không phải là cởi quần áo sao? Có là cái gì, trước kia mặc quần siêu ngắn, áo ngực còn không có mặc chạy đầy đường, cũng không phải là bị cởi sạch, ở trong lòng Hàn Nguyệt Nguyệt tự an ủi bản thân.

"Công tử đừng nóng vội, để cho tiểu nữ hầu hạ công tử chẳng phải là tốt hơn sao?"

Hàn Nguyệt Nguyệt mở miệng nhắc nhở, mẹ nó, nếu Đường Gia Bảo rơi trong tay nàng, nàng có thể hay không phế hắn đi.

"Không cần, bản công tử thích như vậy hơn"

Đường Gia Bảo cười tít mắt ngẩng đầu đem tầm mắt chuyển dời đến trên mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, này khuôn mặt, này dáng người, như thế nào bảo hắn một nam nhân bình thường không động tâm. Hắn Đường Gia Bảo mặt hàng nào chưa thấy qua, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không xem như là tốt nhất, quý là quý tại trên người. Nàng có hương khí thanh thuần khó có được, còn có cặp mắt trong suốt kia, lại thêm nữa trên mặt biểu tình khổ sở động lòng người, thật muốn làm cho người ta yêu thương một phen.

Hàn Nguyệt Nguyệt hận không thể đem Đường Gia Bảo chém thành tám khối, không, là mười tám khối, nhắm mắt lại, chỉ có thể cầu nguyện Mạnh Dịch Vân phát hiện nàng không trở về, quay lại cứu nàng, nếu Mạnh Dịch Vân không đến, Hiểu Tinh cũng nên tới đi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-106)