Độc Nhân (1)
← Ch.019 | Ch.021 → |
Chậm rãi đi nửa tháng sau, đến Ly thành Hàn Nguyệt Nguyệt nổi lên dũng khí chạy tới Mạnh Dịch Vân đàm phán.
"Mạnh đại ca, chúng ta có thể ở trong này nghỉ ngơi vài ngày?"
Dù sao đã đến Ly thành, lại đi hơn mười ngày là có thể đến Hoàng Sơn, thời gian còn kịp, nàng không nghĩ muốn lấy mạng nhỏ của mình để đùa, mỗi ngày ở trong xe ngựa hoảng sợ, ngay cả cơ thể đều nhanh rã rời.
Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt mỗi lần xuống xe đều là một bộ dáng cực kỳ mỏi mệt, tâm không đành lòng hành hạ nàng.
"Được, dù sao thời gian còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi vài ngày"
Nghe Mạnh Dịch Vân tuyên bố, Hàn Nguyệt Nguyệt vô cùng vui sướng. Lần này nàng cảm thấy hành trình thật khó khăn, về sau đi xa vẫn nên tiếp tục làm một con sâu chăm chỉ, ban ngày ngủ, buổi tối đi, làm việc nhanh mà lại tốn ít thời gian, còn không cần chịu tội như vậy, không giống bây giờ, một đám người ở trong xe ngựa.
"Mạnh đại ca, huynh thật tốt quá, rốt cục có thể ngủ nướng"
Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến bên cạnh Mạnh Dịch Vân, ra sức nịnh nọt vuốt mông ngựa, thấy vậy Mạnh Dịch Vân chỉ biết im mà hưởng thụ.
"Đi thôi, vào ăn cơm trước"
Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo Mạnh Dịch Vân vào quán trọ. Ly thành rất lớn, người cũng nhiều, cho nên cực kỳ náo nhiệt, quán trọ người đến người đi, buôn bán rất đắt hàng, dù sao toàn bộ có Hắc Ưng làm, Hàn Nguyệt Nguyệt chủ tớ mấy người cứ nghe người ta an bài là được, vui vẻ thoải mái.
Hàn Nguyệt Nguyệt mới vừa đi tới cửa, bên trong liền có một người vọt ra. Hàn Nguyệt Nguyệt chưa kịp tránh ra, đã bị đụng vào, may mắn Hiểu Tinh động tác nhanh, mới không ngã trên mặt đất.
"Không có mắt a"
Đối với người va chạm với tiểu thư nhà mình, mấy người Hiểu Tinh một điểm cũng không khách khí.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi"
Người nam tử va vào Hàn Nguyệt Nguyệt trên lưng vác bao đồ, cũng hẳn là tới ở trọ, cũng không ngẩng đầu, chỉ nói hai câu thực xin lỗi, liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
"Người này sao lại thế này?"
"Thôi, có lẽ người ta có việc gấp"
Dù sao mình không có việc gì, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng chẳng muốn so đo, lôi kéo Hiểu Tinh vào quán trọ.
Đây là lần thứ hai Hàn Nguyệt Nguyệt tới Ly thành, lần đầu tiên là thời điểm Thiên Hương lâu khai trương. Thiên Hương lâu phủ kín tất cả các thành lớn của Đại Khánh, Ly thành này tự nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ là từ khi khai trương, vẫn là Tư Tư cùng Như Song quản, nàng cũng chưa đến đây, hiện tại vừa có cơ hội, tự nhiên lại muốn đi thăm quán của chính mình.
Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến đối diện Mạnh Dịch Vân ngồi xuống, uống ly trà.
"Mạnh đại ca, chúng ta đổi chỗ ở có được không?"
Mạnh Dịch Vân đặt ly trà xuống, nhìn về phía Hàn Nguyệt.
"Không thích quán trọ này?"
Tứ Hải này là khách sạn lớn nhất, Hàn Nguyệt Nguyệt chẳng lẽ không thỏa ý?
"Không phải, dù sao Ly thành không phải cũng có một Thiên Hương lâu sao? Chúng ta đến đó là được"
Ở trong nhà của mình thoải mái, mà còn đồ ăn hợp khẩu vị mình, lại thêm nữa tiết kiệm tiền, có nơi như vậy, cần gì phải lãng phí.
"Ta ngược lại đã quên, cô nương là lão bản Thiên Hương lâu"
Mạnh Dịch Vân tùy tiện, ở đâu cũng được, nếu Hàn Nguyệt Nguyệt đề xuất, hắn cũng không cự tuyệt.
"Ta chỉ là lão bản trên danh nghĩa mà thôi"
Mạnh Dịch Vân cười cười, kêu Hắc Ưng chuẩn bị, đoàn người lại hướng Thiên Hương lâu xuất phát. Hiện tại là chạng vạng, trên đường đã bắt đầu náo nhiệt, Như Họa và Như Tuyết được một đoạn đường không ngừng vén màn xe lên nhìn bên ngoài.
"Tiểu thư, Ly thành so với Tứ Phương thành náo nhiệt hơn"
Hai nha đầu nhìn bên ngoài mặt rộn rạo. Thiên Hương lâu ở ngay đoạn đường phồn hoa của Ly thành, rất dễ tìm, đoàn người đến cửa Thiên Hương lâu xuống xe, lập tức có tiểu nhị tiến lên chiêu đãi.
Đem xe ngựa giao cho tiểu nhị, mấy người đi vào bên trong, đại đường bàn đều đã ngồi đầy người, Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng cao hứng, thật giống như nhìn đến bạc trắng bóng đang hướng túi mình bay đến.
"Khách quan, mời lên lầu"
Đi theo tiểu nhị dẫn dắt, vài người đến phòng Hà viên.
"Phòng chữ Thiên không còn nhã gian sao?"
Hàn Nguyệt Nguyệt không thích nhiều người, cách âm nơi này hiệu quả không tốt, mà cách vách đều có người.
"Còn có Đông cư, khách quan muốn đổi sao?"
Tiểu nhị đã nhận ra Hàn Nguyệt Nguyệt và họ là khách quý, đắc tội không được, cho nên thật nhiệt tình chiêu đãi.
"Mang chúng ta đi Đông cư đi"
Tất cả Thiên Hương lâu thiết kế đều là một kiểu, cho nên Thiên Hương lâu ở Ly thành tự nhiên giống Tứ Phương thành.
Hàn Nguyệt Nguyệt đặc biệt đem mặt sau của Thiên Hương lâu làm tiểu viện, thuận tiện tới khi đó có chỗ ở, bình thường Tư Tư cùng Như Song tới làm việc đều là ở hậu viện.
"Tiểu thư, chúng tôi đi chuẩn bị chỗ ở"
Lúc ăn cơm người hầu tự nhiên không thể ở cùng chủ tử, cho nên Hắc Ưng cũng cùng Hiểu Tinh lui xuống, Đông cư cũng chỉ còn lại Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Mạnh Dịch Vân.
Hiểu Tinh tìm đến chưởng quầy nói nguyên nhân, chưởng quầy biết lão bản đến, tự nhiên thật cao hứng đi chuẩn bị. Lão bản chỉ có thời điểm khai trương là tới, đã hai năm trôi qua, hôm nay đột nhiên đến không biết vì chuyện gì, xem ra hắn phải cẩn thận một chút, chọc giận lão bản, sợ đến trái cây cũng không có mà ăn.
Bởi vì chạng vạng khách khá nhiều, tất cả mọi người đều bận rộn, tìm không thấy người dọn dẹp hậu viện, không có biện pháp, chưởng quầy đành phải tự ra ngoài tìm bốn người làm việc tạm thời, đem hậu viện tổng vệ sinh một lần, làm gia cụ trà, bởi thời gian không đủ, chẳng thế chưởng quầy khẳng định còn có thể đem rèm trong phòng đổi mới.
Hiểu Tinh mang theo Như Họa, Như Tuyết còn có Hắc Ưng đến hậu viện ăn cơm, thấy chưởng quầy dáng vẻ nịnh nọt, tất cả lắc đầu. Ăn uống no đủ, mấy nha đầu mới đi chuẩn bị phòng cho Hàn Nguyệt Nguyệt, nước ấm, y phục, Hàn Nguyệt Nguyệt ăn cơm trở về có thể tắm rửa nghỉ ngơi.
"Như thế nào, không có khẩu vị?"
Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ vào đầy bàn thức ăn hỏi Mạnh Dịch Vân, đây chính là tất cả đồ ăn của Thiên Hương lâu, mỗi thứ đều đã kêu lên một phần, mặc dù có hơi lãng phí, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt để thể hiện phong độ chủ nhân liền kêu tiểu nhị dọn ra hết.
"Nguyệt Nguyệt, cô nương mời đầu bếp ở đâu, tay nghề không tệ"
Mạnh Dịch Vân nếm vài món, quả thật không sai, hương vị cực kỳ đặc biệt. Nghe được Mạnh Dịch Vân khích lệ, Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, lại chỉ vào một cái bàn khác.
"Nếm thử cái này?"
Những đầu bếp này đều là nàng triệu tập đến Tứ Phương thành huấn luyện hai tháng mới có thể lên tốp, dựa theo nàng cung cấp thực đơn cách làm, tuy không thể đạt tới hiệu quả như nàng mong muốn, nhưng cũng không tệ.
"Đậu hủ rất ngon"
Mạnh Dịch Vân nếm xong, cảm thấy được đầu bếp trong cung bất quá cũng như vậy.
"Những thứ này đều là ta nghĩ ra"
Hàn Nguyệt Nguyệt cực kỳ tự hào nói về công lao của mình trước Mạnh Dịch Vân, nàng cảm thấy được món ăn nơi này quá đơn giản, mà hương vị cũng không ra gì, cho nên nàng mới tìm được cách làm giàu này. Nơi này có rất nhiều đồ ăn, địa phương khác đều là không có, hẳn ở thời đại này là độc nhất vô nhị.
"Không nghĩ tới y thuật của cô nương rất cao, ngay cả nấu ăn cũng xảo diệu như vậy"
Hắn vẫn cảm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt thật đúng là kỳ nữ, tuổi còn trẻ, y thuật cao siêu, mà thủ đoạn buôn bán cũng là tinh thông, trong khoảng thời gian ở chung, hắn càng ngày càng muốn "thưởng thức" Hàn Nguyệt Nguyệt.
Hàn Nguyệt Nguyệt đưa tay gắp miếng sườn xào chua ngọt để vào trong bát.
"Cùng Mạnh đại ca so sánh, Những thứ Nguyệt Nguyệt làm không đáng gì, Mạnh đại ca cũng đừng đùa cợt ta"
Cái khác không nói, những ngân hàng tư nhân khắp nam bắc đều lớn gấp bội so với quán rượu của nàng, chính mình cùng người ta so sánh quả thực là chín trâu mất sợi lông - không đáng kể.
"Mạnh đại ca, nói đến ta còn nợ ngươi bạc, nếu không ta đã không thế này"
Hàn Nguyệt Nguyệt đột nhiên nhớ tới ba năm trước đây kêu Hiểu Tinh lấy lệnh bài kia đi rút khoản tiền, vốn muốn có tiền lập tức sẽ trả, nhưng kéo dài tới hiện tại cũng chưa trả lại.
"Thiếu bạc ta? Nguyệt Nguyệt mượn của ta khi khi nào mà chính ta còn không nhớ rõ?"
Mạnh Dịch Vân dừng lại động tác, hắn tất nhiên là biết Hàn Nguyệt Nguyệt lấy lệnh bài kia rút khoản tiền, nhưng trên mặt vẫn giả bộ khó hiểu. Hàn Nguyệt Nguyệt xấu hổ cúi đầu.
"Ta cầm lệnh bài huynh cho đến ngân hàng tư nhân, bất quá ta vốn định có tiền sau liền trả, không phải là do không có cơ hội gặp Mạnh đại ca sao, hiện tại gặp được tất nhiên là phải trả."
Hàn Nguyệt Nguyệt hất mặt lên trời, thật sự cường điệu chính mình sẽ trả bạc cho người ta. Thấy bộ dáng Hàn Nguyệt Nguyệt, Mạnh Dịch Vân trên mặt mới giả bộ một bộ mặt giải thích nghi hoặc.
"Nếu là ta đưa cô lệnh bài, thì nó đó chính là của cô"
Hắn cũng không nghĩ tới, ba năm qua Hàn Nguyệt Nguyệt cũng chỉ dựa vào lệnh bài lấy chừng ba vạn lượng bạc. Nếu lấy tiếp hắn cũng sẽ không hỏi đến, dù sao đã tặng người ta, người ta xử trí như thế nào là chuyện của người ta, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến hắn là được.
"Làm sao có thể, tuy bạc không nhiều lắm, nhưng là liên quan đến vấn đề nhân cách, ta nói rồi nhất định sẽ trả"
Nàng mặc dù thích bạc, nhưng là không thể vô duyên vô cớ chiếm vật thuộc quyền sở hữu của người khác, cái gọi là quân tử ái tài thủ chi hữu đạo (người quân tử xem trọng của cải nhưng để có của cải trước hết phải có đạo lý), nàng Hàn Nguyệt nguyệt quyết không là loại người này.
Mạnh Dịch Vân thấy bộ dáng nghiêm túc của Hàn Nguyệt Nguyệt, cười cười.
"Nếu nói như vậy, cô nương đem tiền lãi cùng tính một lượt đi"
A ~ cái gì, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn về phía Mạnh Dịch Vân, coi như lợi tức? Nàng không nghĩ tới. Thật cẩn thận hỏi
"Ba vạn lượng kia thêm ba năm tiền lãi nữa là bao nhiều?"
Mạnh Dịch Vân tính tính.
"Theo quan hệ của chúng ta mà nói, ta tính cho cô giá thấp nhất, ba vạn lương một năm ba mươi lượng, ba năm kia là ba vạn không trăm chín mươi lượng"
Nhiều như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt tính toán, chín mươi lượng vẫn là thấp nhất, nàng không hề biết ngân hàng tư nhân của Mạnh Dịch Vân lãi suất cao như vậy, sớm biết thế nàng liền đem bạc đến ngân hàng tư nhân của hắn trả cho rồi.
Lòng mặc dù rất đau, bất quá trên mặt Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn lại là một bộ dáng đại lượng
"Được, không phải là chín mươi lượng sao, ta hiện tại liền trả huynh"
Hàn Nguyệt Nguyệt chuẩn bị đứng dậy đến hỏi Hạ chưởng quầy hôm nay Thiên Hương lâu hiện tại vốn lưu động có bao nhiêu, không đủ mà nói lại đi ngân hàng tư nhân rút.
"Không vội, dù sao không tiện mang, Võ Lâm đại hội kết thúc cô đưa cho ta đi"
Mạnh Dịch Vân vốn định đùa Hàn Nguyệt Nguyệt, khoản tiền kia làm sao có thể lấy. Thấy bộ dáng suốt ruột của Hàn Nguyệt Nguyệt, đành phải lập tức tìm cớ.
"Vậy được rồi, Võ Lâm đại hội kết thúc ta trả lại huynh"
Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xong, tiếp tục tiêu diệt mỹ thực trên bàn, vẫn lại là đồ ăn nhà mình ngon nhất.
"Cái sườn xào chua ngọt này có hương vị không đúng lắm, còn có đậu hũ này chưa đủ giòn, còn có mùi cá viên này hương vị hơi kém, ngày nào đó có thời gian, ta tự mình xuống bếp làm cho huynh nếm thử, cái gì gọi là ngon lành"
Hàn Nguyệt Nguyệt ăn no, buông đũa xuống, chỉ vào đồ ăn trên bàn, dạy thế nào thì nhóm người đó cũng không làm ra hương vị giống như mình mong muốn.
"Được, có thể ăn thức ăn của lão bản Thiên Hương lâu tự mình làm, là vinh hạnh của ta"
Mạnh Dịch Vân vẫn giữ nguyên tư thế cao quý của mình từ từ nhấm nháp thức ăn trên bàn.
*****
"Tiểu thư, phía trước có người té xỉu"
Đang đi dạo phố, chủ tớ mấy người đột nhiên thấy phía trước có một đám người vây quanh, Hàn Nguyệt Nguyệt kêu Hiểu Tinh đi xem là chuyện gì.
"Sao lại thế này? Té xỉu sao không ai đưa đi y quán đi?"
Hàn Nguyệt Nguyệt buông cây trâm trong tay ra, quay đầu nhìn về phía đám người vây quanh. Quá mất đạo đức, mọi người không giúp thì thôi, lại còn vây quanh xem náo nhiệt, không sợ tai nạn chết người.
"Người nọ tướng mạo quá kinh khủng, không ai dám tới gần"
Hàn Nguyệt Nguyệt bước nhanh qua, là thầy thuốc, nàng không nên làm như không thấy. Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt chạy tới, mấy nha đầu lập tức vội vàng đi theo.
Hàn Nguyệt Nguyệt lách vào trong đám người, chỉ thấy một nam tử gầy chỉ còn lại da bọc xương nằm trên mặt đất, làn da và kinh mạch đều nổi lên màu đen, cực kỳ kinh khủng. Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tiến lên, lập tức có người nhắc nhở
"Cô nương không cần qua đấy, nếu không sẽ bị dính những thứ không sạch sẽ"
"Đúng vậy a, cô nương, đã có người đi mời đại phu"
Người bên cạnh phụ họa, mọi người cũng là một mảnh hảo tâm, Hàn Nguyệt nguyệt xoay người
"Cám ơn mọi người quan tâm, không dối gạt mọi người, ta là đại phu, người này nếu không cứu ngay chỉ sợ sẽ nguy hiểm tính mạng, để ta xem cho hắn một chút"
Hàn Nguyệt Nguyệt không để ý tới những người đó, đi đến bên cạnh ngồi xổm xuống, chìa tay bắt mạch, thấy sắc mặt hoảng sợ của Hàn Nguyệt Nguyệt, Tiểu Tinh lập tức tiến lên gọi vào.
"Tiểu thư"
"Đừng tới đây, lập tức đi nha môn mời Tri phủ đại nhân lại đây"
Hàn Nguyệt Nguyệt ngăn cản mấy nha đầu lại gần, các nàng mấy người đã thấy qua y thuật của Hàn Nguyệt Nguyệt, hiện tại Hàn Nguyệt Nguyệt hoảng sợ như vậy, vấn đề khẳng định cực kỳ nghiêm trọng, chỉ còn Hiểu Tinh bảo vệ Hàn Nguyệt Nguyệt, Như Họa và Như Tuyết phân công đi đến Tri Phủ cùng quán trọ.
Hiểu Tinh biết rõ Tri Phủ chắc chắn không hề tín nhiệm Hàn Nguyệt Nguyệt, cho nên kêu Như Tuyết trở lại quán gọi Mạnh Dịch Vân qua đây, có Vương gia ở đây, sự tình sẽ dễ dàng hơn.
Hàn Nguyệt Nguyệt đem người nằm lại trên mặt đất, kiểm tra các nơi khác trên thân người kia, bày xuất ngân châm đâm vào trong đường hô hấp, tạm thời phong tỏa khí xấu, người chung quanh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi thông tri Tri phủ đại nhân, chuyện đó liền khẳng định cực kỳ nghiêm trọng, có người sợ rước họa vào thân liền lập tức rời đi, còn có một số người muốn xem náo nhiệt vẫn vây quanh ở đó.
"Sao lại thế này?"
Mạnh Dịch Vân nghe được Như Tuyết nói, lập tức chạy qua đây, đi đến bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không ngẩng đầu, tiếp tục chuyện trong tay.
"Đợi cho nha môn đến rồi nói"
Việc này cũng không phải là nói đùa, Hàn Nguyệt Nguyệt cố gắng bình tĩnh lại. Nghe được khẩu khí Hàn Nguyệt Nguyệt, Mạnh Dịch Vân tự biết việc này nghiêm trọng, nhìn chung quanh, lâu như vậy cũng chưa thấy người của nha môn đến, thật là vô tích sự, Mạnh Dịch Vân trong lòng hung hăng mắng. Một lát sau, Tri Phủ mới chao đảo mang theo vài người tiến đến, vừa rồi nghe được thông báo nói trên đường có người té xỉu, việc nhỏ như vậy cũng dám kinh động hắn, bèn đem người báo tin kia mắng một trận. Như Họa thấy cẩu quan kia không thấy chính mình, quýnh lên xông đi vào, dùng kiếm kè cổ hắn uy hiếp, hắn mới dẫn người tới.
"Người nào ở đây, nhìn thấy Tri phủ đại nhân còn không quỳ xuống"
Người xem náo nhiệt sớm đã từng biết bản lĩnh của Khâu Tri Phủ, cho nên Khâu Tri Phủ vừa xuất hiện, mọi người đều đã tự động đi hết.
"Tiểu thư, Tri phủ đại nhân đã đến"
Như Họa thấy người tới, chạy đến bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt. Mạnh Dịch Vân nghe được lời kia mà nói, hơi nhíu mày. Xem ra những Tri Phủ này ngày qua ngày quá thư thái, nên quên mất bổn phận của chính mình.
"Vân vương gia ở đây, còn dám làm càn"
Hiểu Tinh xem những cẩu quan lĩnh ăn bổng lộc mà không làm việc thật ngứa mắt, nghe được Hiểu Tinh nói, Khâu Tri Phủ kia lập tức giữ vững tinh thần, ánh mắt tiến lên, Mạnh Dịch Vân ném cho hắn cái lệnh bài.
"Hạ quan tham kiến Vương gia, không biết Vương gia giá lâm không tiếp đón từ xa... "
Nhìn thấy lệnh bài, Khâu Tri Phủ lập tức quỳ xuống, thật là xuất môn không thuận, nếu là đắc tội tôn đại Phật này, hắn sẽ chết chắc. Người đi theo phía sau Khâu Tri Phủ thấy thế, cũng lập tức quỳ xuống. Nhìn người phát run trên mặt đất, Mạnh Dịch Vân thu hồi lệnh bài.
"Đứng lên đi, lập tức kêu người đem người té xỉu trên mặt đất mang về nha môn"
"Vâng, người đâu, nâng người mang về nha môn"
Nhận được lời nói của Mạnh Dịch Vân, Khâu Tri Phủ cũng không dám chậm trễ, bò lên từ trên mặt đất, réo người đem người nằm trên mặt đất nâng trở về nha môn. Nâng người trên cáng, Hàn Nguyệt Nguyệt lấy một lọ dược tán ra chung quanh, làm tốt toàn bộ, mấy người mới đi theo trở về nha môn.
"Nguyệt Nguyệt, sao lại thế này?"
Vừa đến nha môn, Mạnh Dịch Vân lập tức hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt ý bảo khâu Tri Phủ đem những thị vệ lui ra.
"Người này có bệnh trạng giống ôn dịch, ta không dám vội kết luận, cho nên lại vẫn cần quan sát một phen"
Ôn dịch? Nghe được người có mặt đều có vẻ mặt cực kỳ khó coi, nghiêm trọng nhất là Khâu Tri Phủ, nếu là trong địa bàn hắn cai quản mà xuất hiện ôn dịch thì mũ cánh chuồn của hắn đừng nghĩ có thể giữ.
"Mấy năm gần đây đều không có thiên tai xuất hiện, như thế nào lại có ôn dịch?"
Mạnh Dịch Vân trong đầu lục soát tình huống mấy năm gần đây. Vẫn chưa phát hiện địa phương nào xuất hiện trường hợp như vậy. Làm sao có thể tự nhiên xuất hiện ôn dịch.
"Ta cũng không xác định có phải ôn dịch hay không, bất quá ta có một chút khẳng định, loại bệnh này có thể thông qua không khí truyền đi, tốc độ cực nhanh, cho nên ta mới dùng ngân châm phong tỏa hô hấp của người này"
Nàng chỉ là nhìn thấy ở trong sách, chính mình chưa bao giờ đụng tới, cho nên còn phải kiểm tra mới có thể biết kết quả. Truyền qua không khí? Đó chính là việc tất cả mọi người đều có khả năng bị lây bệnh, trời ạ, tốc độ cũng không giống nhau, hiện tại xuất hiện người này, thành trấn chung quanh có thể đã bị nhiễm toàn bộ rồi cũng nên, nếu không kịp phong tỏa, để truyền ra, nguy hiểm không thể tưởng tượng.
"Ngay lập tức phái người đi thăm dò người này từ đâu mà đến, phong tỏa tin tức"
Khâu Tri Phủ sớm bị dọa đến góc tường, lại bị Mạnh Dịch Vân la lớn như vậy, sợ tới mức đến gan đều nhảy ra ngoài, lập tức chạy đi.
"Nguyệt Nguyệt, khi nào mới có thể có kết quả"
Mạnh Dịch Vân nhìn về phía Hàn Nguyệt Nguyệt, mặc kệ là độc hay là ôn dịch, hắn nhất định muốn trong thời gian ngắn nhất tìm ra nguyên nhân. Nếu không thì hậu quả thiết tưởng không đoán nổi.
"Ôn dịch chẳng phải một loại độc dược lan tràn, mặc kệ là cái gì, giờ quan trọng là tìm ra nguyên nhân mới có thể nghiên cứu, chế tạo ra thuốc giải"
Lần này Hàn Nguyệt Nguyệt không nắm chắc gì, dù sao thời gian quá ngắn, mà chỉ có một người bệnh, nghiên cứu chế ra thuốc giải không phải dễ dàng, mà còn cần dược liệu trong thời gian ngắn làm sao chuẩn bị kịp, thêm nữa tốc độ truyền bệnh lại nhanh, người trúng độc nhất định rất nhiều, dược liệu để làm thuốc cũng phải cực kỳ nhiều.
"Nói đúng lắm, ta lập tức phái người đi thăm dò"
Mạnh Dịch Vân xoay người đi ra bên ngoài, một khắc cũng không thể chậm trễ, bọn họ thật sự là không thể tin vào năng lực làm việc của Khâu Tri Phủ kia.
Hàn Nguyệt Nguyệt căn cứ bệnh trạng người nọ cho mấy phương thuốc, nhưng vẫn là vô ích, thiệt thòi danh hiệu đệ tử thần y, bất quá sau mỗi lần thất bại, Hàn Nguyệt Nguyệt liền lập tức vực dậy tinh thần thực nghiệm cho lần tiếp theo, nàng cũng không tin nàng không giải được độc này.
"Tiểu thư, người xem kinh mạch màu đen của hắn bắt đầu giảm dần, có phải thuốc đã có tác dụng?", Như Họa thấy sắc mặt người này không còn khó xem như lúc trước, lập tức cao hứng, hai ngày này bọn hắn cơ hồ cũng chưa từng có thời gian nghỉ ngơi.
Hàn Nguyệt Nguyệt kiểm tra thân thể người kia thêm một lần, quả thật có chuyển biến tốt, nhưng là nàng vẫn không thể nào nghiên cứu chế tạo ra giải dược, thuốc này chỉ có thể khống chế mà thôi.
Còn nữa, hai ngày này, Mạnh Dịch Vân bên kia cũng không có tin tức gì truyền đến, thật sự là làm nàng lo đến chết, độc này lây truyền nhanh như vậy, hẳn là một nhóm người cùng bị nhiễm, như thế nào khó tìm như thế. Hai ngày trôi qua đều không có tin tức. Đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu? Bất quá việc này cũng có thể chứng minh độc mới bắt đầu, còn chưa có khuếch tán truyền rộng ra.
"Nguyệt Nguyệt, thế nào rồi?"
Mạnh Dịch Vân vừa vào cửa liền đến bên Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt nguyệt buông chén thuốc trong tay ra.
"Có phần chuyển biến tốt, nhưng để giải dược vẫn cần thêm vài ngày"
Mạnh Dịch Vân nhìn người trên giường, quả thật đã đỡ hơn hai ngày trước.
"Vất vả cho cô nương, Nguyệt Nguyệt"
Mạnh Dịch Vân thấy nàng hai ngày này cũng chưa nghỉ ngơi, mắt đã xuất hiện quầng thâm, có phần đau lòng. Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười.
"Đây là trách nhiệm của thầy thuốc, Mạnh đại ca không phải cũng thế sao?"
Nàng thân là thầy thuốc, tất nhiên là lấy cứu người làm gốc, mà Mạnh Dịch Vân làm quan, lấy dân chúng làm gốc, hai người điểm xuất phát là giống nhau, chỉ là cách làm việc khác nhau mà thôi. Đúng vậy a, bọn họ đều đã giống nhau, Mạnh Dịch Vân cười cười.
"Mạnh đại ca, có tin tức chưa?"
Hàn Nguyệt Nguyệt đến mép bàn ngồi xuống, một người bệnh bệnh trạng quá ít, không dễ dàng chuẩn đúng bệnh bốc thuốc, nếu là có nhiều thêm mấy người, có lẽ sẽ có đột phá.
"Tra được địa phương người này cư trú, người này tên là Tống Hải Kim, cha mẹ đều đã đã chết, cũng không có vợ con, nghe người trong thôn nói hắn đã mất tích hơn hai tháng, ta tra xét người trong thôn, kết quả đều không có dấu hiệu của ôn dịch, nhưng trong thời gian hai tháng kia hắn đi đâu, làm gì không ai biết."
Mạnh Dịch Vân đem trăm dặm gần xa Phương Viên đều đã tra xét, vẫn không phát hiện gì. Hàn Nguyệt Nguyệt suy nghĩ.
"Mạnh đại ca, nếu không phát hiện thêm người trúng độc, vậy chứng minh đây không phải ôn dịch, độc lan truyền nhanh như vậy, cũng chưa phát hiện những người khác nhiễm. Chỉ có thể là do người khác đã làm"
Hàn Nguyệt Nguyệt phân tích qua, chỉ có khả năng này là cao nhất. Mạnh Dịch Vân cũng đoán vậy.
"Nói rất đúng, ta đem người đều đã rút về tới, sau đó kêu Hắc Ưng âm thầm điều tra, như vậy hẳn không bứt dây động rừng"
Hàn Nguyệt Nguyệt mỗi ngày không ngừng đổi dược cho người trên giường. Mà mạnh Dịch Vân cũng đã phái mấy đạo quân thối kia của tên tham quan lui trở về. Người này thủ đoạn hạ độc không thua kém mình, Hàn Nguyệt Nguyệt ở trong lòng nhớ lại có người có khả năng.
Loại trừ Dược cốc, trên giang hồ dùng độc chỉ có người của Đường Môn, chỉ là tra xét tới lui vẫn chưa thấy Đường Môn gần đây có động tĩnh gì.
"Tiểu thư ~ tiểu thư, người nọ đã thức dậy, mau tới đây"
Nghe được thanh âm của Như Họa, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức chạy đi vào. Chỉ thấy người vẫn mê man mở mắt, cảnh giác nhìn các nàng, Hàn Nguyệt Nguyệt sợ hắn kích động, đứng cách giường không xa nói.
"Đừng sợ, chúng ta là cứu ngươi"
Có thể là lời nói của Hàn Nguyệt Nguyệt nổi lên tác dụng, người nọ mắt sáng lên, bởi vì cổ họng khô khàn, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe không rõ hắn đang nói cái gì.
*****
Hàn Nguyệt Nguyệt từ từ đi qua
"Ngươi nói cái gì?"
Đem lỗ tai tiếp sát.
"A, a ~"
Hàn Nguyệt Nguyệt ngoại trừ từ a không hề nghe thấy gì nữa.
"Ngươi đừng vội, từ từ nói"
Người trên giường nhìn chằm chằm vào Hàn Nguyệt Nguyệt, bộ dáng cực kỳ kích động.
"Tiểu thư, cẩn thận một chút"
Như Họa đứng ở một bên thực vội, người bị bệnh truyền nhiễm, tiểu thư lại gần như vậy nếu mà bị lây nhiễm thì sao. Hàn Nguyệt Nguyệt không để ý lời Như Họa, thật sự nghiêm túc thanh âm nghe người nọ phát ra, mấy ngày nay bọn hắn một điểm thu hoạch đều không có, hiện tại là manh mối quan trọng chỉ có ở người bệnh này, hắn khẳng định biết rất nhiều.
"Phật... Phật... "
Nghe một hồi chỉ nghe thấy chữ Phật, tuy tin tức không nhiều lắm, nhưng ít ra có phần đột phá.
"Ngươi trước đừng nói nhiều, chịu khó nghỉ ngơi, đừng lo lắng, chúng ta sẽ tìm ra"
Hàn Nguyệt Nguyệt mỉm cười đối với người trên giường nói, người nọ từ từ nhắm mắt lại tiếp tục mê man, dù sao mới vừa tỉnh, thân thể cực kỳ yếu ớt, có thể kiên trì lâu như vậy đã là cố gắng.
"Như Họa, lập tức nhờ Vương gia đi thăm dò xem có địa phương nào tên có chữ phật, hoặc là âm giống như Phật"
"Dạ, tiểu thư"
Như Họa lập tức chạy đi tìm Mạnh Dịch Vân, mấy ngày nay vất vả cuối cùng có phần hồi báo. Có phần tin tức, hi vọng sẽ có đột phá, Hàn Nguyệt Nguyệt đóng cửa, ngồi ở ngoài mép bàn, tiếp tục sắc thuốc, người kia đã thức dậy, chứng minh rằng thuốc này hữu hiệu, tiếp tục uống, không lâu là có thể khỏi hẳn.
"Mạnh đại ca, có tin tức gì hay không?"
Hàn Nguyệt Nguyệt vừa thấy Mạnh Dịch Vân trở lại, lập tức hỏi.
"Ta dựa theo những gì cô nương nói mà tra xét, có một ngọn núi tên là Hoành Minh, địa hình hẻo lánh, có rất ít người ở nơi đó"
Mạnh Dịch Vân nghe theo lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói, lập tức kêu bốn đạo quân đi thăm dò bốn phương, mười dặm phía đông ngoại thành quả nhiên có nơi tên là Hoành Minh, phía đông người ở rất thưa thớt, núi lại nhiều, quả thật rất bí ẩn.
"Thật không? Chúng ta đi luôn đi"
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn về phía Mạnh Dịch Vân, trong lòng cực kỳ kích động, nàng muốn biết lần này người dùng độc rốt cuộc là ai? Làm sao có thể tàn nhẫn như vậy, nếu để cho nàng tóm được, nhất định sẽ trả lại gấp mười lần cho hắn, để hắn cũng sẽ được nếm thử mùi vị của sự đau đớn.
"Được, giờ chúng ta liền đi, người kia sao rồi?"
Mạnh Dịch Vân hỏi người trúng độc, hắn muốn nhìn một chút xem có thể hỏi thêm chút tin tức nào không.
"Người đó vừa thức dậy, chỉ là nói không được, ta đã hỏi qua rất nhiều lần nhưng cũng chưa hỏi được gì?"
Hàn Nguyệt Nguyệt đoán được Mạnh Dịch Vân đang nghĩ cách, lập tức nói, có thể là người hạ độc sợ phiền phức, nên làm cho người bị hạ độc không nói được.
"Chúng ta đi núi Hoành Minh xem trước đã"
Người này nếu cứ nhắc đến chữ này, rất có khả năng cậu ấy trốn ra từ nơi này, nếu không thì có quan hệ rất lớn.
"Đợi chút, ta đổi bộ quần áo"
Mấy ngày nay sống chung với người bệnh, tuy chung quanh mỗi ngày tiêu độc, nhưng khó tránh khuẩn bệnh dính trên quần áo, để ngừa mọi trường hợp có thể xảy ra, vẫn nên thay quần áo.
Hàn Nguyệt Nguyệt gọi Như Họa mang y phục vừa thay đi thiêu hủy, rồi dùng thuốc khử trùng bôi lên toàn thân mấy lần, có hơi lâu, nhưng như vậy mới là an toàn nhất, là bệnh truyền nhiễm thì không thể qua loa được.
Hàn Nguyệt Nguyệt chỉnh lại toàn thân rồi mới đi ra, chỉ thấy Mạnh Dịch Vân ngồi ở bên cạnh bàn, Hàn Nguyệt Nguyệt đưa thuốc cho Mạnh Dịch Vân.
"Mạnh đại ca, huynh ăn viên dược hoàn này đi, có thể phòng bệnh truyền nhiễm"
Tuy chung quanh đã tiêu độc, nhưng là vì an toàn Hàn Nguyệt Nguyệt mỗi ngày đều cho mọi người ở trong này ăn một viên thuốc.
Mạnh Dịch Vân tiếp nhận thuốc từ tay Hàn Nguyệt Nguyệt, cho vào miệng.
"Đi thôi"
Mạnh Dịch Vân đứng dậy, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng đi ra ngoài theo. Lần này là bí mật đi điều tra, không thể kinh động dân chúng, cho nên trừ hai người bọn họ ra chỉ có Hắc Ưng cùng Hiểu Tinh.
Hàn Nguyệt Nguyệt ra tới cửa, chỉ thấy Hiểu Tinh cùng Hắc Ưng đứng bên cạnh bốn con ngựa, Hàn Nguyệt Nguyệt trừng to mắt. Hiểu Tinh biết rõ rành rành nàng sẽ không cưỡi ngựa, sao lại còn chuẩn bị cho nàng.
"Tiểu thư, hiện tại là ban ngày"
Tiểu Tinh thấy bộ dáng Hàn Nguyệt Nguyệt liền biết, đến bên tai nhắc nhở Hàn Nguyệt Nguyệt. Mỗi lần tiểu thư xuất môn đều là nửa đêm, bởi vì nàng không cưỡi ngựa, lại chê xe ngựa chậm, cho nên thường thường đều là dùng khinh công.
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn trời. Đúng vậy a, ban ngày ban mặt bay trên nóc nhà thật sự là nàng không thể. Nhưng là nàng quả thật không biết cưỡi ngựa, không phải làm khó nàng sao? Mạnh Dịch Vân cùng Hắc Ưng đã ở trên lưng ngựa, quay đầu lại, vẫn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Trương Hiểu Tinh đang nói thầm cái gì đó.
"Nguyệt Nguyệt, đi thôi"
Mạnh Dịch Vân nhắc nhở, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Mạnh Dịch Vân, xấu hổ cười nhẹ một tiếng.
"Lập tức đi liền"
Quay đầu nhìn về phía Trương Tiểu Tinh
"Ta và cô cùng cưỡi"
Trương Hiểu Tinh gật gật đầu, xoay mình lên ngựa, sau đó chìa tay kéo Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người ngồi lên lưng ngựa, vội đưa tay ôm eo Tiểu Tinh, đây là lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa.
Hắc Ưng nhìn con ngựa còn lại bị vứt bỏ ở một bên, mặt không chút thay đổi, Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi ở phía sau Hiểu Tinh, có phần không tưởng thì ra Hàn Nguyệt Nguyệt không biết cưỡi ngựa.
Bốn người chuẩn bị xong, đi đến phía đông ngoài thành, hai tay Hàn Nguyệt Nguyệt ôm chặt lấy Hiểu Tinh, duỗi đầu nhìn sang con đường phía trước, trên lưng ngựa tuy có hơi xóc, nhưng rất kích thích, xem ra sau này có thời gian phải học mới được, không ngờ cưỡi ngựa cũng rất vui.
Không biết qua bao lâu, mấy người đến chân núi liền dừng lại.
"Mạnh đại ca, đây là núi Hoành Minh?"
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn dãy núi kéo dài không ngừng trước mắt, đây không phải một ngọn núi mà rõ ràng là cả dãy núi. Mạnh Dịch Vân nhảy xuống ngựa.
"Không phải, Hoành Minh sơn ở trong núi này, cách nơi này còn một đoạn, chúng ta đi qua như vậy sẽ làm kinh động đến người dân"
Hàn Nguyệt Nguyệt nhảy xuống ngựa, chỉnh lại y phục trên người.
"A... , chúng ta phân công nhau hành động hay là cùng làm"
Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến bên cạnh Mạnh Dịch Vân, loại hành động đột kích này không phải là tiền hậu giáp kích à? Nếu cùng hành động, bị phát hiện mà nói, liền không thể cầu cứu mọi người.
"Chúng ta cùng nhau đi trước, xác định địa điểm nơi bọn hắn ẩn thân, sau đó chúng ta lại phân công nhau hành động"
Mạnh Dịch Vân dắt ngựa đến một gốc cây rồi cột lại, nếu thuận lợi thì trở lại nơi này lấy ngựa, nếu nguy hiểm, cột vào nơi này cũng có thể sẽ có người phát hiện.
Mạnh Dịch Vân hiểu võ công của Hàn Nguyệt Nguyệt là công phu mèo quào, nếu động thủ một phần thắng nàng cũng không có, nhưng hắn rất khâm phục khinh công của Hàn Nguyệt Nguyệt, trừ người của Dược cốc cả thiên hạ không ai có thể sánh được, không thể không nói, khả năng bảo mệnh của Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn là rất cao.
Mấy người cột chắc ngựa xong, dùng khinh công bay về phía Hoành Minh sơn.
"Phía trước là đỉnh Hoành Minh, chung quanh chắc sẽ có cơ sở ngầm, cẩn thận một chút"
Mấy người đi theo phía sau Mạnh Dịch Vân dừng lại. Hàn Nguyệt Nguyệt lặng lẽ nhìn chung quanh, nơi này nhiều rừng cây như vậy, đúng là nơi thích hợp làm chuyện xấu.
"Hắc Ưng, ngươi cùng Hiểu Tinh cô nương đi hướng bên trái đi"
Mạnh Dịch Vân quay sang Hắc Ưng nói đến, chia làm hai đường, như vậy có thể dời đi lực chú ý của những người đó.
"Tuân lệnh"
Trương Tiểu Tinh đi theo Hắc Ưng về phía bên trái, Hàn Nguyệt Nguyệt theo Mạnh Dịch Vân.
"Chúng ta đi bên kia?"
Phía bên phải có hai con đường, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Mạnh Dịch Vân quay đầu nói
"Chúng ta trực tiếp vào núi"
Khinh công của bọn họ tránh đi những cơ sở ngầm trên này là không khó. Hiện tại quan trọng là tìm đến chỗ ẩn thân của bọn chúng.
Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu, nàng muốn xem là người phương nào dám hạ độc, hao phí quá nhiều thời gian của nàng mới tìm ra thuốc giải. Sờ sờ viên thuốc trên người, nếu đụng tới người hạ độc, bước đầu tiên bắt hắn ăn, để cho hắn cũng nếm cảm giác bị trúng độc.
Mặc dù khinh công của Mạnh Dịch Vân không xuất thần nhập hóa như Hàn Nguyệt Nguyệt, nhưng cũng là đệ nhất trên giang hồ, hai người trước sau bay vào Hoành Minh sơn. Trên đỉnh Hoành Minh rất lớn, muốn tìm cũng không phải dễ dàng như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt bay lên trước bắt lấy cánh tay của Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân quay đầu, Hàn Nguyệt Nguyệt liền nói.
"Mạnh đại ca, chúng ta không biết phải tìm tới khi nào, không bằng chúng ta bắt người tới hỏi được không?"
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy từ lúc tới đây, cứ cách một đoạn liền có hai người trốn ở trong bụi cỏ, trong lòng tính toán, bắt tới hỏi không phải tiết kiệm thời gian hơn sao.
Mạnh Dịch Vân gật đầu, sau đó nhanh chóng đánh úp đám người trong bụi cỏ, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân thu phục xong liền bay xuống
"Bọn hắn chết như thế nào?"
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn người té trên mặt đất, khó hiểu hỏi Mạnh Dịch Vân, không phải bắt tới để hỏi sao? Người chết thì phải hỏi thế nào. Mạnh Dịch Vân ngồi xổm xuống nhìn nhìn người té trên mặt đất.
"Trong miệng bọn hắn đều có độc dược, vừa gặp phải tập kích, trốn không thoát liền cắn viên thuốc tự sát"
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn sắc mặt hai người, quả thật là trúng độc chết. Không ngờ tình nguyện tự sát để không lộ ra tin tức, thật đúng là ghê gớm.
Hàn Nguyệt Nguyệt lấy thuốc bột ra, đổ vào miệng hai người trên đất, Hàn Nguyệt Nguyệt che miệng, hương vị thi thể đã mục nát rất thối, thi thể trên mặt đất đã biến thành một bãi máu loãng. Mạnh Dịch Vân lấy một ít lá khô che lên, che hết tất cả, hai người mới đi tiếp.
Bắt thêm người nữa sợ hắn lại cắn độc dược, lần này Mạnh Dịch Vân điểm trụ huyệt đạo từ phía sau, sau đó lấy độc dược trong miệng bọn họ ra, Hàn Nguyệt Nguyệt nhặt viên thuốc trên mặt đất, đem đến trước mũi ngửi thử, cái này thật sự độc a, nuốt vào nhất định bị mất mạng.
"Mạnh đại ca, đem cái này rắc lên người hắn đi"
Hàn Nguyệt Nguyệt đem bao thuốc bột đưa cho Mạnh Dịch Vân, đây chính là phấn ngứa độc môn sư huynh chế ra, dính một chút lập tức giống như vạn bị con kiến bò trên người, so với bị chặt mấy đao còn làm cho người khó chịu hơn.
"Đây là cái gì?"
Mạnh Dịch Vân tiếp nhận lấy bao dược, hỏi.
"Là phấn ngứa"
Hàn Nguyệt Nguyệt cười hì hì nhìn người trước mắt bị định trụ.
"Đây chính là phấn ngứa độc nhất vô nhị của sư huynh, trừ phi lột da xuống, không thì nó sẽ ngứa tiếp, người này cử động không được, chúng ta đem phấn ngứa rắc lên người y, quả thực là so với chết còn khó chịu hơn hơn trăm lần, từ từ hành hạ y, xem y có nói hay không"
Mạnh Dịch Vân cười cười, chủ ý này không tệ, hắn đang đau đầu xem làm sao để đối phó người này, nếu tên này không sợ chết, hắn thật đúng là không biết làm thế nào uy hiếp mới có tác dụng, lại không thể tạo ra động tĩnh quá lớn.
Ánh mắt của người bị điểm trụ huyệt đạo vẫn hề chưa chuyển, y chết còn không sợ, sao lại sợ một bao phấn ngứa? Muốn tìm tin tức từ y, nằm mơ. Y nghĩ như vậy là vì không biết sư huynh Hàn Nguyệt Nguyệt nói là ai, nếu y biết là thần y Y Thường Thanh phối phấn ngứa, sao còn có thể bình tĩnh như vậy?
← Ch. 019 | Ch. 021 → |