Hoàng hậu
← Ch.091 | Ch.093 → |
Editor: Nguyệt Dạ Mộng Ngọc
Ta cho là có thể ở Lãnh Cung thanh tịnh một thời gian đợi khi tra ra thân thế thì vỗ mông rời đi, nhưng mà ta sai lầm rồi, thật sự sai lầm rồi. Nhất đạo trấn yêu phù ......không phải..... nói sai ......Ta cũng không phải yêu quái, là nhất đạo thánh chỉ đem ta đánh hồn phi phách tán. Việc này rơi trên đầu ai mà nói cũng là một chuyện tốt, chỉ là với ta mà nói đây là một điều không may. Ta phi thường bất hạnh bị bắt buộc phong làm hoàng hậu. Hoàng hậu, thân phận ta không mong muốn làm nhất. Tề Hạo đầu óc có phải bị hư hay không? Biết rất rõ rang ta có thể là công chúa lại phong cho ta làm hoàng hậu, không sợ sự tồn tại của ta uy hiếp đến hắn sao?
Thánh chỉ hạ xuống, tiểu Hỉ tử cùng Thọ công công mang theo một đám người mạnh mẽ dẫn ta đến trước Như ý điện. Những người trước kia theo ta hiện tại toàn bộ đã bị triệu trở về, trừ Khổng Tước muốn ở lại chiếu cố Ngọc Tình ra. Phúc công công vẫn là thủ lĩnh thái giám, nữ quản sự giờ là Ngâm Thu.
Trước đại điển Phong Hậu một ngày người nhà Mạc gia tiến cung thăm ta. Mạc Thừa tướng mang đến cho ta một tin tức tốt, Vân Dung rất tốt, thậm chí còn có đối tượng. Nghe nói là quen biết trong một lần xã giao, mà đối phương cũng không chê nàng đã bị hưu qua. Trừ cái này ra...người Mạc gia đến đối với ta mà nói cũng không có ý nghĩa gì. Vậy nên trừ nói với đệ đệ vài câu, những người khác đều bị ta xem như không khí. Mạc thừa tướng ý muốn dạy ta làm thế nào để trở thành một hiền Hậu, chính là lần trước bị ta đe dọa, biết được thủ đoạn của ta nên vẫn bảo trì trầm mặc.
Vốn trước khi trở thành Hoàng Hậu ta muốn tìm hắn nói chuyện, đem quan hệ lợi – hại nói cho rõ rang, chính là từ sau khi thánh chỉ phong hậu hạ xuống ta không thể gặp qua bất kỳ người nào. Hắn là cố ý, hắn chính là sợ ta tìm hắn bàn luận. Cứ thế ngang ngạnh đem ngôi vị Hoàng Hậu này áp đặt cho ta.
........................
Sắc trời còn chưa sang Như ý điện đã bắt đầu công việc một cách trật tự, nguyên nhân rất đơn giản, hôm nay ta bị phong làm Hoàng hậu.
Ta vẫn còn chưa tỉnh ngủ đã bị Ngọc Tình mang theo một đoàn cung nữ dựng dậy đem đặt trước bàn trang điểm. Đại điển phong hậu liên quan gì tới nàng, sẽ lại là đến xem náo nhiệt đi.
Ta vẫn còn ngáp nhìn bọn họ cầm son bột nước, trang sức thoa cài, vấn tóc. Chính là trên mặt ta chỉ có một vẻ mặt...bất đắc dĩ. Ai mà nghĩ tới ta đây bị bức ép làm hoàng hậu a~. Trên cơ bản là không hề hỏi ý kiến của ta, cứ thế ngang ngược đem cái danh hiệu hoàng hậu này áp đặt lên người của ta.
Làm một hoàng hậu bất đắc dĩ ta cũng không them để ý trang phục bọn họ mang đến như thế nào.
"Ảnh nhi, nhìn thế nào?" Ngọc Tình hung phấn đem hỉ phục ướm trên vai ta, buộc ta đứng trước một cái gương rất cao mà nhìn, ta phản ứng lại. Nàng hung phấn cái gì, xuất giá là ta a~.
Ta vốn là tùy ý đưa mắt nhìn, cuối cùng lại bị hấp dẫn.
Ta một thân trường bào tơ tằm đỏ rực, thêu tứ phượng, trên ống tay áo cùng cở áo còn thêu mấy con phượng nhỏ – trân châu hợp thành đồ án ngũ phượng. Gắn nhiều phượng hoàng như vậy làm chi? Nhìn cái dạng lưu manh này, dù có đem long chim phượng hoàng đi làm y phục cũng không giống một hoàng hậu a.
Tóc búi cao cài mười hai cây trâm vàng, chính giữa là châu quan phượng hoàng kết bằng trân châu, thật dọa người a. Lại thêm một cái vòng cổ cũng trân châu, rất không thoải mái nha. Kỳ thật trang phục như vậy cũng không quá tệ, chỉ là cảm giác là lạ -. Trọng yếu một điểm là trang sức quá nhiều. Trông hơi tục.
Giằng co từ sang sớm tới giờ rốt cuộc cũng nghe thấy Thọ công công nói: " Nương nương, thời gian không còn sớm.."
Ngọc Tình giống như phù dâu đi bên cạnh đỡ ta, bởi vì nàng là trưởng công chúa đích xác là có tư cách này nên không người nào dám nói cái gì.
Lúc ba chữ " Kim – Loan – Điện" xuất hiện trước mặt ta, ta đột nhiên thấy hoảng hốt, Ngọc Tình liền nắm chặt lấy tay của ta tiếp them nghị lực. Các cung nữ đứng đầy cửa đại điện từ lâu, tay cầm lẵng hoa, năm người bên cạnh ra một mực vừa rải hoa vừa múa, tản mát ra trận trận mùi thơm. Cùng lúc ta tiêu sái tiến vào là một tiếng hô cao vút: " Hoàng hậu nương nương giá đáo" Ta chậm rãi tiến vào triều, đi qua cánh cửa hoa lệ là một không gian rỗng rãi tràn ngập quý khí. Giữa vách tường đại điện và trên cột điện điêu khắc những hoa văn hình mây bay nhiều nhiều sắc cực kỳ hoa mỹ làm cho người ta không dám nhìn vào. Hai bên bá quan văn võ đều đứng trên kỷ bài chừa lại một con đường rộng rãi ở giữa. Mà ngồi ngay ngắn ở trên kia...nơi hai con Xích Kim Cửu Long lấp lánh chói mắt đang vươn mình ngo ngoe muốn bay – trên ngai vàng – nam nhân kia chính là hôn quân nhà ta. Hắn đội trên đầu châu ngọc Thông Thiên quan, thập nhị đạo bạch sắc ngọc châu thùy che trước mặt làm cho người ta không thấy rõ biểu tình trên gương mặt của hắn. Hắn mặc một long bào có cửu long bay múa, hai tay khí phách tựa vào trên long ỷ. Biết hắn lâu như vậy mà ta lại không biết khi hắn thượng triều khí phách lại uy phong như thế, không hổ là vua của một nước. Hai mắt ta nhìn thẳng vào hắn, không để ý chung quanh đủ loại bá quan văn võ ánh mắt đang dừng lại trên người ta, chậm rãi đi về phía trước.
" Thần thiếp Mạc Liễm Dung khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"! Sau đó đem đầu mình cúi thật sau trên mặt đất. Ta cả đời chưa có hành lễ với ai lớn như vậy, hôm nào phải tìm hắn đòi lại.
" Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết: Hoàng quý phi Mạc Thị Liễm Dung tài mạo song toàn, đức hạnh xuất chúng phong làm Tề Quốc đệ thập bát (thứ 18) đời quân chủ sau. Thụ Kim ấn, Kim sách chưởng quản hậu cung, ban thưởng hào ' Ngọc Dung'." Ngọc Dung hoàng hậu, ta làm sao lại cảm thấy cái phong hào này là lạ. Các tỷ tỷ của Tề Hạo nhủ danh tự đều có một chữ ' ngọc', cái gì Ngọc Tình, Ngọc Cẩn, Ngọc Nhu...Hiện tại lại trở thành Ngọc Dung hoàng hậu, không thể cho ta cái phong hào khác sao?Cái này.... rất quái lạ, là ban thưởng phong hào cho ta hay là đổi tên tự?.
Phong ta làm hoàng hậu ta còn phải tam quỵ cửu khấu tạ ân. (3 quỳ 9 lạy). Thật khiến ta đau đầu, cái này...hoàng hậu có thể không làm hay không? (Ta: tỷ dám không a***)
" Thụ ấn sách" Cạc cạc, cùng với một tiếng quát to của thái giám ta còn rất không tình nguyện giả trang làm bộ dáng thật cao hứng tiếp nhận mâm chứa Kim ấn cùng Kim sách, mà người đưa cho ta cư nhiên là Thái hậu. Cũng đúng, từ bản chất ý nghĩa của thánh chỉ, trước kia chưởng quản hậu cung là Thái hậu hiện tại bản thân nàng tự mình thoái vị giao cho ta. Bất quá..... tại sao Thái hậu lại ở chỗ này? Quỷ mới biết cái chế độ của quốc gia này là như thế nào. Ta một mực mơ giấc mộng phát tài, đương kim ấn kim sách tới tay ta rồi a, đây chính là cảm giác đệ nhất không thoải mái. Tại sao ta như vậy mệnh khổ? Tại sao nhất định phải bức ta làm cái...này không may – khổ sai sự?
" Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế" Hô bậy, bổn tiểu thư còn chưa được ba mươi. Nếu như thật sự thiên tuế nếp nhăn trên mặt ta chắc cũng sâu như song Trường Giang. Đã vậy ta còn phải giả dạng bộ dáng rất hưởng thụ, nét mặt mỉm cười rụt rè.
Lại tạ ơn lần nữa, cởi áo giao cho cung nữ bên cạnh. Rất nặng a, biến thành plastic thật tốt.
Tề Hạo từ trên long ỷ đi xuống nắm lấy tay ta chậm rãi đi về long ỷ. Thậm chí lúc tất cả mọi người không chú ý, hắn cười nói: " Thế nào? Vui vẻ sao?" Ta mỉm cười liếc hắn một cái không nói gì. Không phải ta không muốn mắng hắn, mà là dù không chứa cho hắn mặt mũi cũng phải cấp tổ tiên Tề gia lưu chút mặt mũi. Chúng ta dắt tay nhau như vậy không phải là lần đầu tiên, nhưng là cảm giác này rất quái lạ.
Chúng ta đứng trước long ỷ đón nhận quỳ lại của mọi người (trừ Thái hậu).
" Hoàng hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế" Ta sống thua hắn nhiều năm như vậy....... thật không công bằng a~.
Hắn không e dè nắm lấy thắt lưng ta cùng nhau ngồi xuống, ta rụt rè đem hai tay đặt ở trên gối bộ dáng ung dung. Ai nói ta không giống hoàng hậu (Tác giả: ngươi nói chứ ai a~), kỳ thật miễn cưỡng vẫn còn đủ tư cách a.
Kỳ thật long ỷ là một chỗ ngồi hảo a. Khó trách nhiều người muốn tranh ngồi như vậy. Ta nghĩ ta xuyên qua một hồi không làm nữ hoàng cũng ngồi một hồi long ỷ, cảm giác này không tệ, không tệ.
" Thái miếu tế tổ......"Người nói là lễ bộ thị lang. Còn muốn tế tổ, hảo mệt a? Cón phải đi Thái miếu, ta nghĩ hiện tại muốn từ chức không làm cái hoàng hậu mệt mỏi này a.
Chúng ta cùng nắm tay nhau từng bước từng bước một đi xuống. Ta rất buồn bực, làm ra bộ dáng vui vẻ cùng hắn đi Thái miếu.
Ngồi trong xe ngựa ta tức muốn trợn trắng mắt. Tại sao tại lúc ta không chuẩn bị, tại lúc ta không đồng ý tình huống này lại cư nhiên trở thành hoàng hậu? Ta còn đang hoài nghi mình đang nằm mơ.
"Ảnh nhi, nàng là thê tử của ta" Ngồi bên trong xe ngựa hắn cầm tay ta nói.
Ta nhẹ nhàng rút tay ra thản nhiên nói: " Ta phong hào ' Ngọc Dung' có phải do Thái hậu chủ trì có phải hay không?" chân tướng càng gần, sự việc càng mâu thuẫn.
Hắn nhìn ta rất lâu, nhẹ nhàng gật đầu, "Phải "
"Đừng quên, tỷ tỷ của ngươi toàn lót chữ Ngọc, thái hậu cho ta phong hào như vậy là có ý gì?"
Hắn rất tự nhiên nói: "Nhất định mẫu hậu xem ngươi như các tỷ tỷ, mới có phong hào này đi." Chúng ta hai bên rất rõ ràng, cần gì phải trang ni?
"Tính, không nói. hoàng hậu không phải ta nghĩ làm -, thuần túy là ngươi bắt buộc ta."
"Ta nói rồi, ngươi là thê tử của ta, vĩnh viễn đều là như vậy." ta lại có cảm giác một bàn tay kéo ta qua.
"Chính là, ngươi không cảm thấy chúng ta lúc đó duyên phận đã hết sao?" cậy mạnh, cũng đừng trách ta trốn đi.
"Ảnh nhi, ngươi tới cùng muốn thế nào mới có thể tha thứ ta?"
Ta cười khổ lắc đầu, không biết, bởi vì ta không muốn tha thứ.
Tại thái miếu hình thức đơn giản nhất – dâng hương, xin tổ tông thừa nhận con dâu. Nghi thức phức tạp, nhưng không có cái gì thực chất ý nghĩa, đều là làm làm cho người ta xem -.
Từ thái miếu trở về, đi bái kiến thái hậu. Thái hậu kích động, khóc rối tinh rối mù.
Ấn tổ chế, một ngày kia, đế vương và hoàng hậu cùng nhau ăn cơm. Mặc dù ta không tình nguyện, cũng phải đón nhận. Ta đây hoàng hậu mặc dù là miễn cưỡng -, cũng là một quốc gia chi mẫu, cũng không thể mất mặt. Ăn cơm liền ăn cơm, còn phải dựa theo quốc yến – quy củ. Cho nên, chúng ta hai mặt đối tràn đầy một bàn thức ăn, còn có người không ngừng giúp chúng ta chia thức ăn. Có...hay không thiên lý, làm hoàng hậu đóng cửa lại tới dùng cơm – tư cách cũng không có sao?
Đang ăn, tiểu Hỉ tử vội vàng chạy tới, ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu. Tề Hạo khiểm ý địa đối ta đạo, "Có lỗi, thục phi..."
Ta vẫn bình tĩnh, tùy ý nói: "Nếu Trịnh tỷ tỷ có việc, ngươi cứ qua." Trong lòng ta rất tức giận, hôm nay là ngày phong hậu của ta, hắn đi tìm nữ nhân khác, có ý tứ a. Coi như là người đàn bà kia là ta thích nhất – thục phi tỷ tỷ cũng không thể.
"Ảnh nhi, chờ ta." Hắn chỉ một câu, vội vàng đi ra ngoài.
Ấn tổ chế, ngày phong hậu, Đế hậu phải cùng nhau vượt qua tại chánh điện. Mà nơi này, cũng chỉ có hoàng hậu là có tư cách. Mặt khác phi tử thị tẩm, đều là đến thiên điện mưa móc.
Dưới sự trợ giúp của cung nữ, ta bỏ xuống lễ phục dày cộm, đem trang sức lột bỏ toàn bộ. Sau đó, bị mấy lão ma ma lôi đi tắm rửa, còn không cho ta mặc quần áo, dùng một cái khăn màu vàng quấn ta thành bánh chưng, nhét vào trên giường. Đây sẽ là thị tẩm trong truyền thuyết? Quả thực là chịu tội. Hoàn hảo, ta kiên trì lắm cũng chỉ quấn đến nách, chưa bao giờ quấn luôn đến cổ như này.
Ta nằm ở trên giường một lúc, một mực nghĩ ta tới cùng nên làm cái gì bây giờ? Nếu như Tề Hạo tới làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự lại bị ăn một hồi? Ta ngàn vạn lần không muốn.
Ta nghiêng người dựa vào trên giường, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, có thể là ban ngày quá mệt mỏi. Ta từ mông lung trung tỉnh lại, dùng sức dụi mắt, nhìn cây nến đỏ cháy tàn, trong lòng đột nhiên trầm xuống. Nguyên bổn hy vọng hắn không đến, hiện tại thật sự không đến, trong lòng ngược lại không thoải mái. Nói đến đế, đều là bởi vì một cái chữ tình.
"Ngâm Thu.."
"Nương nương." Ngâm Thu mang theo bốn cung nữ, đứng trước giường hành lễ với ta.
"Hiện tại là lúc nào?"
"Hồi nương nương, đã là giờ sửu." Vừa nói, nàng len lén quan sát sắc mặt của ta. Tử đi đâu rồi? Không phải là tại thục phi làm sao còn không trở về a? Nói như thế nào Bổn cô nương hôm nay chánh thức gả cho hắn, đối với ta như vậy cũng quá không phong độ?
Ta lơ đãng hỏi: "Hoàng thượng đâu?"
"Cái...này.." nhìn Ngâm Thu ấp a ấp úng, ta cũng biết có chuyện.
Ta trừng mắt với nàng, lạnh lùng nói: "Nói." Ta từ trước đến giờ thật là rất ít khi phát giận, Ngâm Thu cùng bốn cung nữ sợ đến quỳ trên mặt đất.
Ngâm Thu nhỏ giọng nói: "Hồi nương nương, Hoàng thượng ngủ lại ở chỗ Thục phi nương nương." Trong lòng cảm giác ê ẩm. Hắn hơi quá đáng, nhất định cũng nên giả trang một chút. Ta lúc phong hậu đại điển khắp nơi phối hợp, hắn khước cho ta một cái nan kham. Thục phi tỷ tỷ, nàng không giống là người tranh thủ tình cảm, tại sao hết lần này tới lần khác ở phía sau thỉnh Tề Hạo qua. Chuyện tối hôm nay nhất định thiên hạ đều biết, ta đây là hoàng hậu như thế trong hậu cung còn có đất dung thân? Nếu muốn lập ta làm hoàng hậu, tại sao còn muốn đối với ta như vậy? Cái...này nam nhân tới cùng đang suy nghĩ cái gì, ta càng ngày càng không rõ.
"Đi đi." Ta phiền chán phất tay.
Ta kéo nhanh khăn tắm, đi tới đi lui trong điện, cảm giác đau đớn trong lòng lan tràn. Chẳng lẽ.. Hắn biết thân thế của mình, tại trả thù ta sao? Vô lực ngồi ở trên giường, trong lòng trống trơn.
Bất tri bất giác ngồi một đêm, đã có thể nhìn thấy bên ngoài sắc trời không rõ.
Ta thấy trên bàn có giấy bút, không khỏi đề bút, viết xuống vài câu thơ.
Lệ tẫn la khăn mộng không được, đêm khuya trước điện ấn tiếng ca, hồng nhan chưa lão ân ...trước đoạn, nghiên y huân lung ngồi vào minh. (cung oán)
Nước mắt ta đã sớm cạn, hiện tại khóc căn bản là làm điều thừa. Hồng nhan chưa lão ân ...trước đoạn, nghiên y huân lung ngồi vào minh. Cổ nhân nói quả nhiên rất đúng, ta hôm nay rốt cục cũng hưởng qua tư vị kia. Hồng nhan, trong cung cái gì cũng có thể thiếu, nhất định không thiếu hồng nhan. Ta tới cùng là cái gì? Ta luôn luôn kiên trì thiên hạ vô song, không dung tình yêu. Chẳng lẽ vì một nam nhân không đáng, lại chôn vùi tuổi xuân của bản thân?
Ta nhắc lại bút tại 《 cung oán 》 bên cạnh tả nói:
Màn cửa sổ bằng lụa mỏng mặt trời lặn tiệm hoàng hôn, kim ốc không người nào thấy lệ ngân, tịch mịch không đình xuân dục muộn, lê hoa đầy đất không ra môn.
Nhờ Hoàng thượng quá yêu, ngày xưa đối thần thiếp ân sủng có thêm, thần thiếp xấu hổ. Hôm nay bên người hoàng thượng như hoa mỹ quyến, thần thiếp chỉ là dư thừa. (vốn nghĩ tiếp tục toan, chính là kiềm chế không được lửa giận trong lòng) hoàng đế tiểu tử, Bổn cung quyết định hồng hạnh ra tường, cho nên hưu ngươi. Trời đất bao la, ta với ngươi đường ai nấy đi, ta và ngươi không tiếp tục liên quan.
Ta để chúng trên bàn, xoay người, cư nhiên thấy Tề Hạo đứng phía sau ta, hơn nữa mặt không thẹn. Trong lúc nhất thời lửa giận bộc phát, ta thật sự không thể chịu đựng được.
"Đi tìm chết a?" Ta đánh chửi một tiếng, một cái tát đánh qua. Hắn không có phòng bị, cư nhiên bị ta đánh tới. Tề Hạo vô tội – nhìn ta, "Ngươi làm sao vậy?"
"Vẫn còn giả bộ." Ta chạy tới, hổn hển nói, dùng sức chủy đánh trứ hắn. Ngày hôm qua tức giận, tất cả đều phát tiết đi ra. Hoàn hảo, hắn không có hoàn thủ, ta bị đặt lên trên giường. Một bên chật vật, một bên nói: "Ảnh nhi... Ngươi làm sao vậy?" Còn hỏi.
"Lão nương hưu ngươi." Bỏ lại một câu nói, vẫn còn bọc khăn tắm rồi chạy đi ra ngoài, mang theo một cung nhân hồi Phượng Nghi cung.
Ta cũng sẽ không ngây ngốc chờ Tề Hạo tới bắt ta, ta đuổi hết cung nhân ra ngoài, nhanh chóng thay trang phục đơn giản, dự định rời đi hoàng cung. Bản thân trở thành đệ nhất hoàng hậu bỏ trốn, có thể hay không lưu danh thiên cổ? chợt có gì đó nặng trên vai, Ngâm Thu nói: "Hoàng hậu nương nương, thục phi nương nương đến thỉnh an." Tới làm gì? Thị uy?
"Không gặp, nói ta không có ở đây." Ta không nhịn được nữa mà
"Hoàng hậu nương nương, tại phong hậu sáng ngày thứ hai phong hậu, các tần phi đều phải đến bái kiến Hoàng hậu nương nương." Cái gì phá quy củ, ta hiện tại một bộ trang phục muốn chạy trốn, như thế nào gặp người.
Ta bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Thay quần áo." Thục phi? Ta liền nhìn ngươi làm cái gì phi cơ.
← Ch. 091 | Ch. 093 → |