Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Hậu Bỏ Trốn - Chương 093

Hoàng Hậu Bỏ Trốn
Trọn bộ 123 chương
Chương 093
Bổn cung không phải quả hồng mềm
0.00
(0 votes)


Chương (1-123)

Siêu sale Shopee


Editor: Siu

Beta: Nguyệt Dạ Mộng Ngọc

"Thục phi nương nương người không thể vào.." Bách Linh ngăn nàng, mà Thục phi một bên đẩy nàng ra, một bên chạy vào trong. Ta vừa vặn đem bảo vệ để ... xuống, còn chưa kịp thay quần áo.

Ta đem Ngâm Thu đang cởi quần áo cho ta ra, nói: "Để cho nàng đi vào."

"Nhưng, nương nương."

"Muội muội...." Thục phi ba bước cũng thành hai bước chạy vào nắm tay của ta. Nàng bày ra vẻ mặt lo lắng, cau mày nhìn ta. Nàng lúc này tới làm gì? Không phải để cho ta khó xử sao?

Ta đưa mắt nhìn hạ nhân, nói: "Tất cả đều ra ngoài đi."

Khi tất cả đều lui ra ngoài, Thục phi mới nói; "Ngươi không sao chứ?" Ta đang rất tốt đẹp, có thể có chuyện gì.

Ta kéo Thục phi cùng nhau ngồi xuống, nàng lo lắng hỏi: "Nghe nói ngươi bị phong làm hoàng hậu, ta lo lắng gần chết."

"Tỷ tỷ lo lắng cái gì?" Ta bị nàng nói đến hồ đồ, hơn nữa không phải là hồ đồ bình thường.

"Muội muội ngươi hãy nghe ta nói, bất luận ngươi đã từng thích ai, hôm nay vào cung, là nữ nhân của hoàng thượng, là hoàng hậu, là hậu cung chi chủ, ngàn vạn lần đừng... ngỗ nghịch với Hoàng thượng nữa." Càng phát ta càng mờ mịt.

Ta buồn cười hỏi; "Tỷ tỷ, ngươi đang nói cái gì vậy?"

Thục phi nắm tay của ta, tình cảm chân thành nói: "Ngày đó, ta biết ngươi không muốn...Chính là muội muội, ngươi hiện tại đã là hoàng hậu. Lần trước ngươi bởi vì không muốn thị tẩm bị đưa vào lãnh cung, ta không hy vọng chuyện như vậy sẽ lại phát sinh. Nếu đã tiến cung, thị tẩm là việc tất nhiên. Ta thấy được Hoàng thượng là thật lòng với ngươi, ngươi phải vui mới đúng. Ta sợ ngươi tối ngày hôm qua nhất thời xúc động đối đầu với Hoàng thượng, cho nên cáo ốm đem hắn tới chỗ ta đi. Ta cho hạ mê dược cho hắn, mãi cho đến buổi sáng hôm nay hắn mới tỉnh lại, hắn không đối với ngươi làm cái gì chứ?" Nghe xong lời của nàng, ta thiếu chút nữa té trên mặt đất. Thục phi, ngươi đang làm cái gì? Ta nói như thế nào hắn lại không đến, ra là bị Thục phi có lòng tốt gây chuyện.

Ta dở khóc dở cười: "Tỷ tỷ, ta nào có tình cảm với người khác."

Thục phi nghi hoặc, "Ta nhớ kỹ lần đầu tiên gặp mặt, ngươi cứ nói ' yêu nhau không thể gần nhau, chúng ta đều là người đáng thương '. Sau lại lại thấy ngươi bi thương, ta nghĩ đến ngươi có người trong lòng, không muốn đón nhận ân sủng của Hoàng thượng." Ta lần đầu tiên là nói ca hai chúng ta mặc dù đang ở cùng nhau, nhưng bởi vì một ít nguyên nhân mà không thể chỉ có một người duy nhất. Lần thứ hai thuần túy loạn chỉ là nói bừa, nàng làm như ta là bị bức tiến cung?

Ta cười khổ, "Thục phi tỷ tỷ, ta nói cho ngươi nói chuyện này, ta đúng là có người mình thích. Mà người kia, chính là Hoàng thượng."

"A?" Thục phi quá sợ hãi, "Vậy ngươi vẫn còn..."

Ta nhẹ giọng thở dài: "Chúng ta yêu nhau, nhưng bởi vì một số nguyên nhân khó nói không thể chỉ có lẫn nhau, ai kêu hắn chính là hoàng đế."

Thục phi cúi đầu, không có ý tứ nói: "Muội muội, tỷ tỷ sai rồi. Hảo tâm làm chuyện xấu, tối ngày hôm qua là ngày các ngươi động phòng hoa chúc, tỷ tỷ.."

"Tỷ tỷ không có vấn đề gì, động phòng hoa chúc, cũng không phải lần đầu tiên."

Thục phi tựa hồ nhớ ra cái gì, nói: "Mau nhanh thay quần áo, tần phi muốn tới thỉnh an ngươi, thời gian cũng đã đến lúc rồi. Hôm nay nhất định phải hạ đi nhuệ khí của các nàng, để cho bọn họ biết hoàng hậu cũng không chỉ có bề ngoài mạnh mẽ."

"Ngâm Thu, nhanh chút." Ách, tính ra âm mưu của Thục phi có thể tha thứ. Dù sao ta còn muốn tra thân thế của mình, tại trong cung sâu hiểm này. Ngày thứ hai phong hậu đã đánh mất mặt mũi

"Muội muội?" Thục phi không giải thích được ý của ta. Ta cười: "Tỷ tỷ, mời các nàng vào đi" Ta bắt đầu tiến cung chỉ là tiểu nghi, các nàng nhất định là xem thường ta. Hôm nay ta liền cho các nàng nhìn kỹ ta, hoàng hậu ta đây cũng không phải quả hồng mềm.

Ngâm Thu nhanh nhẹn bưng đồ ăn lên, ta đem một chén tổ yến tới trước mặt Thụ phi, nói: "Tỷ tỷ tới vội vàng, còn chưa ăn sáng phải không?"

Trịnh thục phi bưng bát cháo, khóe miệng nhất thời vui vẻ, khẽ gật đầu. Ta phải làm cái gì nàng tất nhiên là hiểu ro, xem bộ dáng của nàng không phải là tán thành ta làm sao.

Nàng nhẹ nhàng đi tới, cười nói: "Xem ra muội muội cũng là người thông minh, ta có thể yên tâm." Ta không thông minh, chír là đã đọc không ít tiểu thuyết cung đấu.

Ta cười: "Tỷ tỷ, kỳ thật ta cũng không thích cuộc sống cung đình."

"Lấy tâm tính của ngươi, đúng là không nên sống ở trong cung."

"Nương nương, tất cả phi tử đều ở bên ngoài chờ người." Ngâm Thu nhanh chóng chạy vào nói. Nhìn xem nàng mang bộ dáng uất ức, ta hiện tị là hoàng hậu, cũng không phải người dễ bị bắt nạt.

Thục phi cầm chén để xuống, cười nói: "Có thể đi rồi chứ, đừng làm các nàng chờ lâu."

Ta cười: "Tỷ tỷ ...cứ ngồi ở đây, không cần vội vàng." lạinói với Ngâm Thu: "Gọi tất cả mọi người vào cho ta."Trước khi đối mặt với chiến tranh bên ngoài vẫn nên giải quyết người trong cung trước. Chìa khóa đệ nhất của cung đấu chính là thể hiện uy quền, thu mua nhân tâm. Trước kia một mực không muốn làm như vậy, hôm nay ta phải được như vậy.

Thục phi ngồi bên cạnh ta từ từ thưởng thức trà, ta chính mình cũng bưng một chén trà, chỉ là ánh mắt tất cả đều chìn chăm chú những người ở phía dưới.

Trong cung ta có bốn người thái giám, bốn người cung nữ, tất cả đều quỳ gối dưới chân ta. Chỉ có Ngâm Thu đứng ở ta phía sau, khay, mâm tất cả đều là kim ngân châu báu.

Ta ho khan một tiếng, nói: "Thọ công công, ngươi là lão nhân trong cung. Bổn cung vừa mới được phong làm hoàng hậu, rất nhiều chuyện còn cần thỉnh giáo ngươi."

"Nương nương khách khí, có việc gì cần chỉ cần người phân phó một tiếng nhất định nô tài sẽ làm hết sức." Thọ công công đúng là thọ công công, nghe nói là hầu hạ qua tiên đế, nói chuyện rất cẩn thận.

"Sau này, các ngươichính là người bên cạnh bổn cung. Thọ công công, tiểu Mận tử, tiểu Đường tử, Bách Linh các ngươi trước kia đã từng theo Bổn cung (mặc dù chỉ có mấy ngày), Đào nhi, Liền Kiều, Lục Bình, các ngươi bốn người đều là mới tới, hãy theo chân bọn họ học hỏi, không hiểu thì đi hỏi Thọ công công cùng Vương thượng nghi. Bổn cung luôn luôn là người ngoài khoan hậu, sẽ không làm khó dễ các ngươi. Bất quá..." Ta nhợt nhạt cười một tiếng, "Nếu ai dám ăn cây táo, rào cây sung, bằng mặt không bằng lòng.. Đừng trách Bổn cung không khách khí." Nói xong lời cuối cùng một câu, ta trong nháy mắt biến sắc mặt, trịnh trọng vỗ cái bàn.

Chúng nhân thần sắc rùng mình, "Nô tài (nô tỳ) nhất định trung tâm phụng dưỡng nương nương."

Ta cười cười, nói: "Làm nô tài, tối trọng yếu chính là phải trung tâm. Trừ trung tâm còn phải biết phân biệt việc đúng sai, đừng mắc sai lầm, đó gọi là ngu trung." Đừng cho là ta không biết, Liền Kiều cô nương trước kia là theo hầu bên người Triệu Tử Tuyết, đến bên cạnh ta có ý đồ gì còn không biết sao. Không dọa nàng sẽ cho là ta chỉ là quả hồng mềm, có thể tùy tiện khi dễ. Cũng biết nàng có ý đồ, để Ngâm Thu đem nàng làm tạp vụ, hung hăng ngược đãi nàng.

Mọi người đều gật đầu vâng dạ, ta hiền lành cười một tiếng: "Ngâm Thu, Bổn cung không thích mấy thứ đồ châu báu trang sức, đem thưởng cho bọn họ đi." Ta nói đông nói tây cũng rất có phong phạm.

Một phòng cung nhân khúm núm tạ ơn, từng cung nhân đến chọn đồ của nữ nhân kia, ta chán ghét cực kì. Phần thưởng còn lại, ta lại cầm mấy thứ tốt, thưởng cho Ngâm Thu. Nàng theo ta đã hơn một năm, lại cho ta một cái đại nhân tình, chắc chắn sẽ không phản bội ta, nhưng là ban thưởng vẫn phải cho nàng. Tiếp theo lại sai Ngâm Thu thêm vào cho Thọ công công kỷ đĩnh Kim Tử, dù sao hắn cũng chính là lão nhân trong cung.

Thu thập xong đám người này, thay đổi áo choàng chuyên dùng của hoàng hậu, mưu cao kế, thập phần nguy hiểm. Để Ngâm Thu đỡ tay, ta trầm ổn tiêu sái đi ra ngoài.

Thục phi đi theo phía sau ta, động tác cũng giống ta, có cung nữ đỡ bên người. Tối ngày hôm qua Tề hHạo ở cung của Thục phi, tin tức hẳn là đã truyền khắp nơi đi?Tất cả đám nữ nhân này đều mong nhìn chuyện cười. Không biết thấy ta cùng thục phi cùng đi ra trước hiên, cùng thân mật khăn khít các nàng sẽ có loại ý nghĩ gì.

Vừa đi Thục phi vừa nói: "Ta còn sợ ngươi chế phục không được đám nữ nhân trong hậu cung này, hóa ra là ta đã nghĩ nhiều rồi."

"Tỷ tỷ, muốn ở trong cung sinh tồn nhất định phải như vậy." Đây là lời nói thật, ta nếu đang ở hậu cung, sẽ thích ứng để sinh tồn. Thời gian làm Mai Ảnh rùa đen rút đầu đã chính thức kết thúc, bắt đầu từ hôm nay, ta bắt đầu thể nghiệm cái gì gọi là cung đấu chân chính. Các nữ nhân trong hậu cung tốt nhất đừng cho là ta dễ bị các nàng khi dễ.

"Nương nương nói đúng, trừ khi muốn bị hại, nếu không nhất định phải đấu tranh." Thục phi cũng là một nữ tử có cá tính, nhìn thấu cung đình chốn cung đình máu tanh này.

Ta khí độ ung dung ngồi ở chủ vị thượng, Thục phi ngồi ở phía dưới ta, nói: "Nương nương, truyền các nàng vào đi." Thiên còn có vài phần lãnh ý, để các nàng chở cả buổi sáng, đòn ra oai phủ đầu của ta cũng đủ lợi hại.

"Tỷ tỷ, ta có một đề nghị, lúc không có người, ngươi gọi Ảnh nhi, ta gọi ngươi là Diễm Oánh."

Nàng gật đầu, "Ta và ngươi đều là nữ tử thật lòng, cần gì phải làm bộ."

Ta nói với Ngâm Thu: "Tuyên các nàng đi vào."

Một hồi, một nhóm người đẹp nhao nhao đi vào, cùng Thục phi quỳ xuống cùng nói lớn: "Hoàng hậu nương nương kim an."

Ta cười nói: "Bọn muội muội đợi lâu." Ta đưa mắt nhìn Thục phi, giả bộ đỡ nàng nói: "Thục phi tỷ tỷ, không cần đa lễ." Thục phi liếc mắt nhìn ta, cười cười bản thân ngồi xuống.

"Hoàng hậu nương nương, sắc mặt người hôm naykhông tệ, đã dùng loại son gì vậy?" Ta đương nhiên hiểu ý tứ chân chính của nàng, chính là muốn ta cùng với nàng nói chuyện, cố ý quênđi đám người đẹp kia. Ta vốn dĩ cũng có ý định này, cười nói: "Thật như vậy sao, hôm nào ta cũng đem cho tỷ tỷ một chút."

"Hoàng hậu nương nương, nghe nói người là một tài nữ?."

"Thục phi tỷ tỷ khách khí, nói đến tài nữ chân chính thì đó phải là tỷ tỷ ngươi. Ai chẳng biết thân phụ của tỷ tỷ chính là thái phó của hoàng thượng." Truyền thuyết trên kinh thành Trịnh Diễm Oánh chính là một nữ nhân có tài.

.....

Ta cùng với Thục phi cứ như vậy ta một câu ngươi mọt câu, hoàn toàn đem những nữ nhân này trở thành không khí. Các nàng đợi đến nửa giờ, ta giả bộ đột nhiên nhớ ra cái gì, xấu hổ nói: "Các vị muội muội, ta chỉ là vô ý nói chuyện, đã bỉ quên các ngươi, mau đứng lên." Nói vậy các nàng cũng hiểu ý của ta, đừng lấy thân phận Mạc tiểu nghi lúc ban đầu khi dễ ta.

Chỉ nghe Thục phi nói: "Các vị muội muội, ta cùng Hoàng hậu nương nương xưa nay giao tình rất tốt, mới vừa rồi vẫn còn cùng nhau dùng đồ ăn sáng. Đều đã có thói quenở cùng một chỗ nói chuyện ở nhà, trái lại đã chậm trễ các ngươi." Thục phi là cố ý muốn đem nàng cùng ta cột vào cùng nhau. Nàng rõ ràng có thể chỉ lo thân mình, cần gì phải giúp ta làm việc này.

"Không dám." Đáp ứng thật là tốt nghe, trong lòng đã hận chết cả hai chúng ta rồi.

Lúc này, ta tài ngẩng đầu liếc mắt quét một vòng nhìn qua các nàng.

Ta tiến cung là vào lần đầu tiên Tề Hạo tuyển tú nữ, sau hắn không còn tuyển thêm phi tần. Ta từ phân vị thấp nhất là tiểu nghi hiện giờ đã làm hoàng hậu, còn lại các nàng ta đều biết.

Bái kiến hoàng hậu là đại sự, đã là mỹ nhân Triệu Tử Tuyết cùng dung hoa Vương Mỹ Ngọc cũng ở trong đó. Đây là ta lần đầu tiên nhìn thấynữ tử tên gọi Mỹ Ngọc kia, một thân thanh nhã, phảng phất không phải là nữ từ phàm trần. Có nàng ở đây, nhan sắc của các vị mỹ nhân đều lu mờ. Khóe mắt quả thật có một nốt ruồi giọt lệ (ta liền nhận ra nàng), chẳng những không chút nào ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nàng, ngược lại làm rạng rỡ không ít. Nàng có bộ dáng không tranh giành, khiến ta càng thêm thích. So sánh với nàng mà nói, ta thương cảm Triệu Tử Tuyết không may hơn nhiều, vẫn là một bộ dáng cao ngạo, nhưng ông thái ngày xưa đã sớm đã không còn.

Nữ nhân Thủy Vô Hương ta có hảo cảm nhất vẫn có bộ dáng lạnh nhạt. Tĩnh Di phu nhân cũng tiều tụy không ít so với ban đầu. Ta cùng Ngọc Tình đã từng thương lượng, muốn đem nàng nhét vào trên giường thần vũ vương tử, sau đó đem nàng đi hòa thân, đáng tiếc kế hoạch không áp dụng được.

Mai tần, không, là Mai phi càng phát ra xinh đẹp, một thân cung trang màu hồng phấn, mặt mang ửng hồng. Trừ...ra ta, Thục phi, Tĩnh Di phu nhân, cũng chỉ có nàng là phân vị cao, thời gian qua cũng sống không tệ đi. Người ngồi bên cạnh nàng ta đã từng rất có hảo cảm, hiện tại chỉ cảm thấy chán ghét, nữ nhân đầy nguy hiểm Chu Phượng nhi, Chu tần. Nàng vẫn là một bộ dáng thẹn thùng, trong mắt ta cũng chỉ thấy sự hiểm ác.

Ta hàm chứa nụ cười đánh giá các nàng, các nàng như thế nào cũng không có nghĩ đến việc này đi. Một nữ tử mới tiến cung đã bị đày ra lãnh cung, có một ngày có thể đương nhiên trở thành hoàng hậu.

Ta cười nói: "Thủy muội muội, gần đây có khỏe không."

Thủy Vô Hương đứng ra quỳ xuống nói: "Tạ hồng phúc của nương nương, thần thiếp rất tốt."

"Đứng lên đi, đừng khách khí. Ta nói ngươi nhất định là một mỹ nhân. Hôm nào tanói với hoàng thượng cất nhắc phân vị của ngươi." Ta chưa bao giờ hẹp hòi, luôn rất rộng lượng – đây chính là lúc cần phải rộng lượng. Không, cần phải là mượn hơi đi.

"Tạ Hoàng hậu nương nương." Nàng tạ ơn, nhưng vẻ mặt không chút cảm xúc.

Chu Phượng nhi ôn nhu nói: "Thủy tỷ tỷ phúc khí thật tốt, được lọt mắt xanh của Hoàng hậu nương nương." Chu Phượng nhi, ngươi kính ta chỗ nào a.

Ta cười nói: "Chu muội muội, ngươi luôn được Hoàng thượng thích, cũng nên có phân vị. Không bằng cho ngươi phi vị, chuyển đến Phượng Nghi ở cung cùng ta." Ta hận chết ngươi, mượn đao giết người.

Sắc mặt đám mỹ nhân thoáng cái đều thay đổi. Nàng cũng không phải ngu dốt, vội nói: "Hoàng hậu nương nương quá yêu, thần thiếp không đảm đương nổi."

"Chu muội muội như thế nào lại không đảm đương nổi? Cứ quyết định như vậy đi" Ta cho ngươi một viên kẹ đường bọc đạn, không trù chết mi không phải là ta.

Lần đầu tiên cùng các vị hậu phi gặp mặt, cứ như vậy kết thúc. Hậu cung, không yên ổn. Trước khi đi, tất cả mọi người có lễ vật tặng ta. Không thu liền không thu, không phải là muốn nịnh bợ ta sao? Ta đón nhận.

Đuổi đi đám người kia, ta cùng Thục phi ở trong cung uống trà.

"Ngươi thấy Chu Phượng nhi thế nào?" Ta cuối cùng cảm giác được ánh mắt nàng nhìn ta có phẫn nộ.

Diễm Oánh thản nhiên nói: "Khẩu thị tâm phi, đừng để bên ngoài bề ngoài của nàng che mắt." Như vậy nữ nhân này rất kinh khủng sao.

"Thủy Vô Hương thì sao?"

"Không tranh giành, chỉ sợ không dễ dàng lợi dụng." Ta cũng không muốn lợi dụng, chỉ nghĩ có chút việc, lại không muốn bản thân động thủ. Tỷ như đám người hại ta sảy thai Mai phi, Chu tần, Tuyết mỹ nhân (Triệu Tử Tuyết).

"Vương Mỹ Ngọc."

"Phụ thân nàng cùng Hoàng thượng có hiềm khích, nàng trước kia rất được sủng ái. Bất quá thế lực của Vương tướng gia bị lật đổ, nàng lập tức bị biếm vi dung hoa, Hoàng thượng căn bản không thích nàng, chỉ là lợi dụng. Hôm nay Vương gia đã là danh nghĩa, chỉ sợ Hoàng thượng nhìn thấy nàng liền chán ghét." Không hổ là Thục phi, cái gì cũng nhìn thấu triệt. Bất quá nàng như thế nào cũng không nghĩ ra chủ ý này chính là ta ra.

"Ngươi cứ nói????"

"Làm tốtnhững việc thuộc bổn phận, không cẩn thận có thể rước họa vào thân, không bằng trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi." Sâu sắc, cùng nàng giao hảo thật sự là được.

"Diễm Oánh vì sao lại vì ta chấp nhận rước họa?"

"Ảnh nhi cứu Tuyệt Mị, cũng chính là đã cứu ta." Lại là một cái nữ nhân si tình.

"Tiểu thư, có trò hay để xem rồi." Ta cùng Diễm Oánh đang ta một câu ngươi một câu trò chuyện, ngâm thu vui sướng chạy vào. Ta cười nói: "Có cái gì trò hay a?"

Ngâm Thu hưng phấn nói: "Chu tần nói năng lỗ mãng, bị Tĩnh Di phu nhân tát, chuyện này rất ầm ĩ nha." Cũng không ngoài sở liệu của ta, nàng đắc tội không ít người a.

Diễm Oánh nói: "Đi xem một chút không? Có lẽ có thể có thu hoạch ngoài ý muốn." May mắn nàng không phải địch nhân, nếu không Diễm Oánh cũng là nhân vật lợi hại.

Ta gật đầu: "Đi thôi tỷ tỷ -."

Diễm Oánh nói: "Ảnh nhi, ta cảm giác được nếu muốn chọn người làm kẻ phá hoại đám nữ nhân, cần phải tuyển chu tần." Chu Phượng nhi có phải hay không, ai kêu nàng theo có cừu oán.

"Tỷ tỷ, ta không thích nàng."Nữ nhân luôn giả bộ khẩu xà tâm phật, ta luôn luôn chán ghét.

"Được, tuyển Tĩnh Di phu nhân."

Ta cùng Diễm Oánh cùng đi đến ngự hoa viên, thấy một đống phi tần vây quanh một chỗ. Ngâm Thu hô một tiếng: "Hoàng hậu nương nương, Thục phi nương nương giá lâm." Tất cả các nàng lập tức quỳ xuống hành lễ. Ta cùng thục phi kết minh, có các nàng, chúng ta ai cũng là nữ nhân có phân vị tối cao trong hậu cung.

Ta lạnh lùng nhìn lướt qua, các mỹ nhân nhất loạt cúi đầu, cố ý liếc mắt nhìn Chu Phượng nhi, trên mặt của nàng có một dấu bàn tay.

Ta thản nhiên nói; "Bọn muội muội hảo nhàn nhã đi chơi a, chơi cái gì vậy? Bổn cung cũng muốn chơi."

"Hoàng hậu tỷ tỷ, thần thiếp không biết nặng nhẹ, đắc tội Tĩnh Di phu nhân, phu nhân ở đây giáo huấn thần thiếp.. Phu nhân giáo huấn rất đúng, là thần thiếp không tốt." Nha -, chu Phượng nhi, mặc dù từ lần nàng hại ta sảy thai ta một mực nhìn nàng không vừa mắt, sau lại cũng phát giác nàng tâm cơ thâm trầm, nhưng là thật không ngờ nàng ác độc như thế. Ta đây là Hoàng hậu, nàng nói lâm tĩnh giáo huấn nàng, nói là tại nhận lầm, rõ ràng nhất định muốn gây chuyện thị phi, nói Lâm Tĩnh không đem ta để vào mắt. Ta cũng sẽ không giống như trước tin tưởng nàng là một tiểu cô nương ngây thơ .

Ta thản nhiên nói: "Các vị tỷ muội, đều đứng lên đi, không cần quỳ nữa."

"Tạ hoàng hậu tỷ tỷ."

Ta liếc mắt nhìn Lam Tĩnh, vẻ mựt nàng sợ hãi, ta sắc bén liếc mắt, : "Tĩnh di phu nhân, Bổn cung còn chưa chết đâu, giáo huấn Chu tần cũng không tới phiên ngươi. Nếu nhưngươi không cần làm phân vị phu nhân này, Bổn cung có thể giúp ngươi. Hoàng thượng xưa nay sủng ái Chu tần, khi dễ nàng chính là không đem Hoàng thượng để vào mắt."

Lâm Tĩnh vội vàng quỳ xuống, nói: "Thần thiếp biết tội, thỉnh hoàng hậu tỷ tỷ trách phạt." Ta hiện tại thành tỷ tỷ, thật già.

Ta liếc mắt nhìn nàng, thân mật lôi kéo tay Phượng nhi, nói: "Chu muội muội, ngươi không cần phải ẩn nhẫn, có cái gì cứ nói một tiếng với tỷ tỷ."

Chu Phượng nhi giả bộ điềm đạm đáng yêu, nước mắt đầm đìa nói: " Tạ Hoàng hậu tỷ tỷ nâng đỡ."

Ta ôn hòa cười nói: "Khó trách Hoàng thượng thường nói, có Phượng nhi, ba nghìn giai lệ đều không có ý nghĩa gì. Muội muội ngươi xinh đẹp, tỷ tỷ ta cũng rất thích ngươi." Ta có thể cảm giác được, có vô số ánh mắt oán độc bắn lại đây. Vốn nàng là bị bức hại ta sảy thai, ta dự đinh buông tha nàng. Không ngờ ca ca lại chạy đến trêu ghẹo ta, còn bị lưu đày, ta biết nàng hận ta, muốn trả thù. Buổi tối hôm đó tại ngự hoa viên, nàng nhìn ta – trong ánh mắt tràn đầy hận ý, đừng cho là ta không thấy. Cố ý hỏi Tề Hạo có phải thích nàng hay không, đó là đối đầu với ta. Hôm nay nhìn lại nữ nhân ác độc này, tuyệt đốikhông thể lưu nàng lại được. Họ Chu vô tình, ta có thể có nghĩa sao.

"Hoàng hậu tán thưởng, thần thiếp không dám nhận, hoàng hậu tỷ tỷ mới là xinh đẹp." Lại đem mọi việc đổ lên đầu ta.

"Phải? Ngày hôm qua là ngày phong hậu của bổn cung, Hoàng thượng cũng khôngqua đêm ở chỗ bổn cung, thủy chung lưu không được tâm của hắn a. Chu muội muội, nghe nói hắn tối ngày hôm qua ở chỗ ngươi a?" Ta sẽ biết rõ còn cố tình hỏi.

"Tỷ tỷ, Hoàng thượng đến chỗ Thục phi tỷ tỷ, không có đến Vũ Hoa các." Phong làm tần lại bàn hồi đi.

"Chu muội muội, ta tối ngày hôm qua đều ở cùng hoàng hậu, hôm nay buổi sáng vẫn còn cùng nhau dùng đồ ăn sáng, Hoàng thượng như thế nào sẽ ở chỗ ta? Hoàng thượng dùng ta làm ngụy trang, thực tế là đến chỗ ngươi, ta và ngươi trong lòng biết rõ ràng." Thục phi cũng giả bộ thật tốt.

Ta ngạo mạn thong thả nói: "Được rồi, đều trở về hết đi. Tĩnh Di phu nhân lưu lại."

Đám phi tần đều tản đi, Lâm Tĩnh bắt đầu phát run, ta mặt lộ vẻ khó xử, lôi kéo tay nàng, nói: "Tĩnh tỷ tỷ, ủy khuất ngươi."

Lâm tĩnh vẻ mặt không hiểu được nhìn ta, "Hoàng hậu nương nương sao lại nói ra lời ấy?"

Ta hướng tới phương hướng Chu Phượng nhi rời đi liếc liếc mắt, nói: "Tỷ tỷ, sau này đừng đụng đến Chu Phượng nhi, nữ kia nhân độc ác thật sự. Mới vừa rồi nàng ở trước mặt mọi người cố tình gây chuyện thị phi, ta cũng phải duy trì vẻ mặt, khôn thể tỏ thái độ bao che cho ngươi. Ta là hoàng hậu, phải công bằng đúng không?"

Lâm Tĩnh như có điều suy nghĩ gật đầu: "Tạ Hoàng hậu nương nương tín nhiệm."

"Tỷ tỷ, đừng khách khí như vậy, trước kia ngươi giúp ta đuổiVân Dung, ta còn chưa cám ơn ngươi." Ta đem ánh mắt bình tĩnh nhìn hồ nước: "Hôm nay tam phi vị không, tỷ tỷ cần phải cố gắng. Tỷ tỷ theo Hoàng thượng nhiều năm như vậy, cũng có thể vào vào phân vị. Chính là Hoàng thượng chỉ biết sủng ái Chu Phượng nhi, cũng khó trách tiện nhân kia kiêu ngạo như vậy." Ta đã có thể nói dối không nháy mắt sao?

Thục phi cũng thản nhiên nói: "Tĩnh muội muội, ta và ngươi cùng nhau phụng dưỡng Hoàng thượng nhiều năm. Tỷ tỷ ta hôm nay là Thục phi, ngươivẫn chưa được vào phi vị. Khi hoàng thượng còn là hoàng tử chúng ta đã đi theo người, không thể để cho tiện nhân chu Phượng nhi khi dễ đến trên đầu chúng ta." Chu Phượng nhi, ngươi xong, hôm nay khiến ba người có phân vị cao trong cung đều có cừu oán.

"Tỷ tỷ nói rất đúng, tiện nhân kia cùng Mai phi cấu kết với nhau làm việc xấu. Trước kia cũng không đem chúng ta để vào mắt, hiện tại có Hoàng hậu nương nương, cần phải quản giáo nàng thật tốt."

Ta cười: "Tĩnh tỷ tỷ, chúng ta đã hợp tác qua một lần, tái hợp tác một lần có điều kiện gì?"

Lâm tĩnh tự tiếu phi tiếu nhìn ta: "Hoàng hậu nương nương, nếu như trong cung không có chu Phượng nhi, có phải hay không có thể thêm một vị Hiền phi." Vẫn còn có lòng tham, điều kiện này có thể lo lắng.

Ta gật đầu, "Đương nhiên có thể, kỳ thật tỷ tỷ không cần làm cái gì? Chỉ cần không động ta, ta không phạm người."

"Hoàng hậu nương nương thánh minh." Lâm Tĩnh cười nói: "Thần thiếp cáo lui, thần thiếp sẽ không khiến Hoàng hậu nương nương cùng Thục phi tỷ tỷ thất vọng -."

"Tỷ tỷ có rãnh rỗi hãy đến chỗ ta, có yêu cầu Bổn cung hỗ trợ cứ nói một tiếng."

"Tạ Hoàng hậu nương nương." Lâm Tĩnh thông minh như vậy, có thể nào lại cam tâm bị ta lợi dung. Ta hoài nghi nàng là bị xem nhẹ quá lâu, đầu óc cũng trở nên ngốc. Đương nhiên, khả năng này là rất nhỏ. Mặc kệ nàng có chủ ý gì, có thể khẳng định nhất định nàng cùng chu Phượng nhi không có khả năng kết minh. Ta mắt lạnh nhìn nữ nhân trong cung, trừ Lâm Tĩnh, Thủy Vô Hương, Chu Phượng nhi, Mai phi, Diễm Oánh, những người khác cũng đều là không có đầu óc, Triệu Tử Tuyết quả thực vô cùng ngu dốt, không có thái hậu cùng gia tộc làm chỗ dựa thì cũng không có gì lợi hại. Hiện tại ta đã đem Mai phi cùng Chu Phượng nhi cô lập, xem các nàng biểu diễn như thế nào, xem các nàng làm sao trở mình.

Cùng Diễm Oánh đi dạo ở ngự hoa viên, nàng cười: "Ảnh nhi, ta càng ngày càng bội phục ngươi."

Ta cười khổ: "Tỷ tỷ, ta ở chỗ này muốn sống được thật mệt chết đi." Nếu không phảicó vấn đề ràng buộc về thân thế, ta đã sớm rời đi.

"Ai có thể không mệt đây? Trước kia ta đều là trốn ở Minh Nguyệt cung không ra. Hiện tại có ta và ngươi thường xuyên đi ra đi lại, ta sống được cũng mệt chết đi."a

"Chúng ta đều là khổ vì chữ tình."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-123)