Vay nóng Tima

Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 141

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 141
Giận dỗi
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)

Siêu sale Lazada


Phạm Uyển Viện thở ra một hơi thật dài, "Người nào người nấy đều không khiến cho em bớt lo được. Nếu như Đóa Đóa chịu dẫn con trai quay về Luân Đôn, tâm tư của Frank mới an ổn lại được. Nhưng không biết giờ họ dự tính thế nào nữa. "

"Vừa nãy mới nói em đừng lo nghĩ nhiều quá, giờ lại nữa rồi. Frank là một người đàn ông chín chắn, không giống như con trai em, lớn rồi còn không nên thân. "

"Được rồi, không nói Frank nữa, vậy Sharon thì sao? Năm nay đã 28 tuổi rồi vẫn còn chưa có đối tượng, em không nên lo lắng sao?"

Haizz, lại bắt đầu nữa rồi!

Lạc Khải khôn ngoan quyết định không nói tiếp nữa. Nhưng ông không nói, không có nghĩa là Phạm Uyển Viện chịu thôi. Bà dừng bước, ngoảnh sang nhìn gương mặt tuấn dật chín chắn của chồng mình, "Lạc Khải, có phải anh cảm thấy em rườm lời lắm không?"

"Không đâu. " Cho dù có ông cũng không thừa nhận.

"Vậy có phải anh cảm thấy em già rồi không?"

"Không đâu, vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp và rất hấp dẫn. " Chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, bà một chút cũng không già, thoạt nhìn vẫn trẻ trung xinh đẹp như mới ngoài ba mươi. Đây là nhận xét thật lòng của ông.

"Nếu như chúng ta có thêm một đứa con nữa thì tốt biết mấy. " Bà đột nhiên thở dài một tiếng.

Khóe môi Lạc Khải nhẹ câu lên, "Một mình Lạc Tư thôi đã đủ khiến em lo lắng suốt ngày rồi, có thêm một đứa nữa, em muốn anh già nua tóc bạc sớm sao?"

Bạc tóc không phải vì lo lắng cho con mà là lo lắng cho bà.

"Tại anh hết đó, tự dưng lại đi thắt ống dẫn tinh làm gì, lại không bàn bạc với em một câu!"

Tiêu rồi, lại tính nợ cũ với ông.

"Phải, phải, là lỗi của anh. "

Trăm sai ngàn sai cũng là lỗi của phái mạnh, không phải cũng phải nhận cho xong.

***

Lần này quay lại Luân Đôn, Giang Tâm Đóa cảm thấy tất cả đều không có gì thay đổi, nhưng lại dường như có thứ gì đó không giống trước đây.

Căn nhà lớn xa hoa trở nên ấm áp, có hơi người hơn, nhất là bữa cơm tối nay, không khí náo nhiệt và tiếng cười nói vui vẻ dường như vẫn còn văng vẳng bên tai cô.

Đây mới là cảm giác gia đình, mới giống một căn nhà theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng!

Cô với hắn, và người nhà của họ! Cảm giác ấm áp này lan tỏa trong lòng cô thật lâu vẫn không tan đi mất.

"Còn mệt sao?" Đã tắm xong bước ra, Phạm Trọng Nam nhìn cô gái đang đứng thẫn thờ trước cửa sổ, đi qua ôm cô vào lòng, dìu cô cùng ngồi xuống chiếc sofa mềm mại.

"Không mệt. " Cô rúc cả người vào lòng hắn, trong đêm đông lạnh lẽo, an tĩnh này, lắng nghe tiếng đập của con tim hắn, cảm nhận hơi ấm từ người hắn truyền sang, thỏa mãn thở dài một tiếng.

"Đang nghĩ gì vậy?" Hắn đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên tóc, lên trán cô, đôi tay vòng qua người cô càng thêm siết chặt.

Giang Tâm Đóa vẫn nhắm mắt, mơ hồ đáp, "Sara nói ba ngày sau sẽ tổ chức tiệc Giáng sinh ở đây, đến lúc đó có phải có rất nhiều người không?"

Vốn cô cho rằng đây chỉ là buổi tiệc trong gia đình mà thôi, không ngờ sau khi kết thúc bữa ăn tối, Phạm Uyển Viện lại nói những năm qua nhà họ Phạm của họ chưa từng tổ chức bất kỳ buổi tiệc chính thức nào, những người trong xã hội thượng lưu chờ mong điều này đã lâu.

Cho dù tập đoàn Phạm thị hiện giờ không cần phải dè chừng bất cứ ai nhưng quy tắc trò chơi trong xã hội thượng lưu vẫn là nên tuân thủ, dù rằng không cần mỗi năm đều phải tổ chức, thi thoảng một lần là được! Thêm vào đó, Giang Tâm Đóa và hai đứa nhỏ trước giờ chưa từng lộ diện, nhan cơ hội này cũng nên giới thiệu ba mẹ con với mọi người trong giới.

Danh sách khách mời Phạm Uyển Viện sớm đã liệt kê sẵn, đều là những nhân vật có mặt mũi, tiếng tăm trong giới thượng lưu Luân Đôn, Phạm Trọng Nam thì không có ý kiến gì, để mặc bà sắp xếp.

Nhưng Giang Tâm Đóa thì không vậy, trong lòng cô luôn có chút thắc thỏm không yên.

Buổi yến tiệc lần này không giống với buổi tiệc ở Melbourne lần trước mà hắn đưa cô đi cùng, lần trước họ chỉ là khách mời còn lần này lại là chủ nhân. Mà cô, không nghi ngờ gì là phải dùng thân phận nữ chủ nhân buổi tiệc để xuất hiện rồi.

Nhưng họ vẫn còn chưa tái hôn, thật sự không quan trọng sao? Người khác liệu có giống như những người ở Melbourne, xem thường thân phận của cô không?

"Đều là những người quen thôi, yên tâm đi. Có anh ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi. " Hắn đảm bảo.

"Thật sao?" Cô hé mắt ra, tầm mắt cùng mắt hắn giao nhau trong không trung.

"Em đang nghi ngờ năng lực của anh đó sao?"

"Phạm Trọng Nam, anh nhìn bên ngoài kìa, tuyết rơi rồi!" Khóe mắt Giang Tâm Đóa liếc ra ngoài cửa sổ, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, trên không trung những cánh hoa tuyết tung bay khắp trời khiến cô kích động hẳn lên, tinh thần hào hứng hẳn lên.

"Cũng không phải chưa từng thấy tuyết?" Sao lại hưng phấn như một đứa trẻ thế nhỉ?

"Chỉ được thấy một lần thôi mà. Ngày mai Bối Bối nhìn thấy nhất định sẽ vui lắm. " Cô cũng chỉ được một lần nhìn thấy tuyết vào 6 năm trước khi cùng hắn đến Moscow thôi mà. Hơn nữa lúc đó bởi vì đang có thai, hắn lo lắng khí hậu quá lạnh sẽ ảnh hưởng đến cô nên căn bản là chưa từng một lần được nghịch tuyết cho ra trò.

Hào hứng ngồi bật dậy, cô chạy đến bên cửa sổ nhìn ra bầu trời tuyết trắng ngoài kia.

"Thông thường Luân Đôn sẽ có tuyết lâu không?"

"Nghe dự báo thời tiết, năm nay tuyết sẽ rơi ba ngày liền. " Nếu như không phải trùng hợp vào dịp nghỉ lễ Giáng sinh và mừng năm mới, với thời tiết như thế này thông thường nhân viên không cần phải đi làm, học sinh cũng không cần đi học.

"Vậy chúng ta có thể ra ngoài nghịch tuyết bằng thích rồi. "

"Đóa Đóa... " Phạm Trọng Nam đi đến sau lưng cô, hai tay vòng qua eo cô, đầu hơi cúi xuống, kề môi bên tai cô thì thầm gọi.

"Gì?"

"Trời lạnh như thế này, chúng ta về giường thôi. "

"Không lạnh chút nào. " Rõ ràng trong phòng máy sưởi đang bật, độ ấm thật đầy đủ, nào có thấy lạnh gì?

"Không lạnh cũng nên đi ngủ rồi. " Nói rồi mặc kệ người trong lòng có phản ứng thế nào, trực tiếp ôm cô về giường.

Người đàn ông tùy thời t*ng trùng lên não như hắn lúc này muốn làm gì, cô rõ hơn ai hết.

Hai tay cô thuận thế vòng qua cổ hắn, gương mặt nhỏ nhắn dán lên mặt hắn, nhẹ nhàng cắn lấy vành tai hắn, "Phạm Trọng Nam... "

Cô gái này, bắt đầu học được khiêu khích hắn nữa sao?

"Anh muốn em sao?"

"Em nói thử xem?" Đôi chân dài chỉ cần sải vài bước là đã trở về đến giường, chính lúc hắn định đặt cô xuống giường thì cô lại bám chặt hắn không buông.

Đôi mắt thâm thúy của hắn đăm đắm nhìn cô.

"Chúng ta không ở trên giường, được không?"

"Vậy em muốn ở đâu?" Giọng nói vốn đã trầm thấp càng trầm hơn mấy phần. Khó được cô một lần chủ động đề xuất yêu cầu, hắn đảm bảo trăm phần trăm đáp ứng.

"Anh tắt đèn đi. "

Được, tắt đèn.

"Ôm em đặt xuống đất đi. "

OK, xuống đất thì xuống đất, dù sao thảm trải dày như vậy, cũng không sợ làm cô đau, làm cô lạnh.

Nhưng chính ngay lúc Phạm tiên sinh chuẩn bị hưởng dụng bữa khuya, cô gái đang nằm trên thảm đột nhiên bật tiếng cười khanh khách trong bóng tối, tiếng cười nói rõ sự vui vẻ của cô.

Bầu không khí như vậy, làm gì còn tâm tình làm nữa chứ?

"Giang Tâm Đóa.. "

Giọng người đàn ông nào đó vang lên trong bóng tối mang theo một chút tức giận.

"Người ta... người ta... không được mà... " Cô cười càng vui vẻ.

"Anh còn chưa bắt đầu... " Người nào đó nghiến răng nghiến lợi.

"Em... em... cái kia đến... "

Đáng tội anh háo sắc, đáng tội anh tùy thời tùy lúc t*ng trùng lên não, hừm!

"Anh kiểm tra có mới tính. "

Khoảng thời gian này hắn cố gắng cày cấy như vậy, sao lại không có chút thu hoạch nào chứ?

"Không được đâu!" Nghe hắn nói muốn kiểm tra, Giang Tâm Đóa không khỏi kêu lên một tiếng thất thanh, trong bóng tối hoảng hốt giữ lấy tay hắn, không cho hắn sờ loạn.

Cho dù quan hệ giữa hai người thân mật đến đâu nhưng chuyện riêng tư như vậy của phụ nữ làm sao có thể cho hắn...

Không được chính là không được!

"Là thật mà, không gạt anh đâu. "

Biết tính cô cả thẹn, hắn cũng không ép buộc nhưng lại không cam lòng vừa nãy cô lừa mình như vậy.

Trong bóng tối, hắn hôn cô đến thất điên bát đảo mới chịu buông ra, dời môi đến bên vành tai cô mút mạnh, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp, "Châm lửa rồi lại không chịu dập lửa sao? Dùng cách khác... "

Giang Tâm Đóa trước giờ chưa từng hối hận đến như vậy!

Bởi vì, bởi vì một người mặt dày nào đó thực sự bắt cô dùng phương pháp khác để giúp mình dập lửa.

Tình cảnh đó, thực sự là vừa thẹn vừa giận, khiến cô ba ngày cũng không muốn rời khỏi phòng một bước.

***

Sáng hôm sau, khi Giang Tâm Đóa mở đôi mắt mông lung bởi còn chưa tỉnh ngủ của mình ra đã nghe tiếng cười giòn tan của bọn trẻ từ vườn hoa truyền đến.

Trước giờ chưa từng nhìn thấy tuyết, Giang Phẩm Huyên trong chiếc áo cổ lông thật dày màu đỏ rực hào hứng nhảy tung tăng khắp nơi, vừa nhảy vừa giang hai tay ra đón những bông tuyết cho chúng rơi vào tay, Phạm Dật Triển thì như một ông cụ non, nghiêm nghị ra lệnh cho người làm lấy xẻng dồn tuyết lại một chỗ, chuẩn bị cùng em ái đắp người tuyết.

Cậu bé lớn đến từng này cũng chưa từng chơi đùa trong tuyết như vậy, một phần là vì ba rất có rất ít thời gian cùng chơi với cậu bé, người làm trong nhà cũng không dám để cho cậu ra nghịch tuyết, một phần là vì thực ra cậu cảm thấy đắp người tuyết thực sự là một chuyện rất ấu trĩ.

Nhưng giờ cùng chơi với em gái lại khiến cậu bé cảm thấy rất vui vẻ, những chuyện mà thường ngày cảm thấy rất ấu trĩ rất vô vị cũng trở nên thú vị hơn nhiều.

Sau đó thì Phạm Hi Nhiên và Phạm Tuyết Chân cũng gia nhập đội của hai đứa nhỏ, tiếng cười nói tràn ngập cả một góc vườn hoa.

*****

Bốn người hợp lực đắp một người tuyết cao lớn hơn cả hai đứa nhỏ, sau đó dưới sự thúc giục của Phạm Trọng Nam mới có chút luyến tiếc trở vào nhà chính.

Sau khi vào nhà thấy mẹ vẫn còn chưa xuống lầu, Giang Phẩm Huyên chủ động chạy lên, cô bé không chờ kịp muốn chia sẻ với mẹ tâm tình vui sướng của mình.

Nhưng khi cô bé đứng bên cạnh giường trong phòng của ba mẹ, nhìn thấy mẹ vẫn đang mặt ủ mày chau nằm trên giường thì tâm tình vui sướng lập tức trở thành lo lắng.

"Mẹ, mẹ sao vậy?"

Giang Tâm Đóa mở mắt, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy âu lo của con gái thì gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Không sao, mẹ nằm thêm chút nữa thì tốt rồi. "

Đại khái là vì tối qua bị hắn giằng co quá khuya còn chưa được ngủ, bình thường khi đến kỳ kinh cho dù có đau cũng không khó chịu như bây giờ, bụng dưới lúc này vừa trướng vừa đau khiến cô hoàn toàn không muốn động đậy.

Mà cho đến bây giờ, chiếc miệng nhỏ đáng thương của cô dường như vẫn còn ê ẩm.

"Con đi gọi ba lên nhé. " Giang Phẩm Huyên nghe giọng mẹ hoàn toàn không có chút sức lực nào thì lo lắng vô cùng, chạy như bay xuống lầu.

Nghe con gái nói cô vợ nhỏ của hắn không khỏe, Phạm Trọng Nam trước khi lên lầu không quên dặn dò quản gia gọi bác sĩ gia đình đến, hai đứa nhỏ cũng không còn tâm tình chơi đùa, theo chân ba mình lên lầu, hai chị em Phạm Hi Nhiên cũng không yên tâm theo sát phía sau.

Giang Tâm Đóa nhìn một vòng những gương mặt đầy lo lắng quanh giường, muốn khóc không được muốn cười không xong, họ tưởng rằng cô bị bệnh gì nghiêm trọng lắm hay sao chứ?

"Đóa Đóa, không khỏe ở đâu? Bác sĩ sắp đến ngay bây giờ. " Phạm Trọng Nam đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cô, trong giọng nói không dấu được sự lo âu.

"Đóa Đóa, chị sao rồi?" Phạm Tuyết Chân chau đôi mày thanh tú còn Phạm Hi Nhiên sắc mặt cũng có chút ngưng trọng.

"Em không sao, mọi người có thể ra ngoài trước được không?" Giang Tâm Đóa vẻ mặt bất đắc dĩ trả lời.

"Không có chuyện gì sao cả người không có chút tinh thần gì hết vậy? Anh thấy vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra toàn diện một lần thì tốt hơn. " Phạm Trọng Nam quả thực chịu không nổi khi nhìn thấy cô như vậy, tối qua rõ ràng là còn khỏe lắm mà...

Vừa nghĩ tới tối qua, hắn lại có chút áo não, có phải bởi vì tối qua quá phóng túng mới khiến cô mệt đến như vậy không?

"Đúng đó. Em thấy nên đi bệnh viện thì yên tâm hơn. Em đi dặn người thu xếp. " Phạm Hi Nhiên nói là làm ngay, xoay người định đi ra cửa thì đã bị Giang Tâm Đóa gọi lại, "Sharon, chị thực sự không sao, hai em đưa hai đứa nhỏ xuống lầu ăn sáng đi. "

"Mẹ không sao thật chứ?"

"Phải đó mẹ, hay là đi bệnh viện cho chú bác sĩ khám đi, con không muốn mẹ bệnh. "

Hai đứa nhỏ vẫn lo lắng không thôi, không chịu rời đi.

"Mẹ đảm bảo, nhất định sẽ không sao. " Cô chỉ kém đưa tay lên thề nữa thôi.

"Mọi người xuống nhà trước đi, anh ở đây với Đóa Đóa. " Phạm Trọng Nam nhìn sang bốn người.

Tiếng nói của chủ nhà đúng là không thể xem thường, rất nhanh, hai người lớn đã dãn hai đứa nhỏ rời đi.

Cửa phòng vừa khép lại, một chiếc gối đầu đã hung hăng quật lên người Phạm Trọng Nam, hắn đưa tay đón lấy, cúi xuống nhìn người vẫn còn đang nằm trên giường, "Đóa Đóa, có phải tối qua anh quá dùng sức không?"

A, lại còn có mặt mũi nhắc đến chuyện tối qua? Giang Tâm Đóa vừa thẹn vừa giận, bụng dưới thắt lại, đau đến cô bật kêu to một tiếng sau đó vội đưa tay đặt lên bụng mình.

Phạm Trọng Nam nhìn thấy động tác của cô thì ngẩn người, tối qua hắn có chạm đến chỗ đó đâu, sao lại đau ở đó?

"Đóa Đóa... chúng ta đến bệnh viện, được không?"

"Không được, không được, không được... " Cô nhìn hắn ủy khuất rống lên, "Em đau bụng, anh đừng chọc giận em nữa. "

"Được được được, em đừng động, cũng đừng tức giận. " Hắn vội đáp lời.

Chính ngay lúc này, quản gia gõ cửa báo lại, rằng bác sĩ gia đình đang trên đường đến nhưng bởi vì tuyết rơi dày, giao thông khó khăn, có lẽ sẽ chậm một chút...

Nghe Melina báo lại là vị bác sĩ gia đình đang nghỉ phép cũng bị gọi đến đây, Giang Tâm Đóa gượng chống thân thể không có chút sức của mình dậy, gọi bà lại.

"Bảo bác sĩ không cần đến, tôi không sao, nghỉ nơi một chút là tốt rồi. "

"Sinh bệnh sao lại có thể không cho bác sĩ khám chứ?" Sắc mặt Phạm Trọng Nam trầm xuống, đang định vẫy tay bảo Melina rời đi thì Giang Tâm Đóa bắt đầu nổi cáu, "Thân thể của em em biết rõ nhất, em nói không cần khám tức là không cần. Melina, thực sự không cần đâu. "

Đáng thương Melina lúc này tiến không được mà lui cũng không xong, nếu như nam chủ nhân đã tranh chấp với nữ chủ nhân, vậy bà vẫn nên theo ý của tiên sinh thì tốt hơn. Bị bệnh làm sao có thể không cho bác sĩ khám chứ?

"Thân thể của mình mình không thương thì còn ai thương chứ? Tùy hứng cũng phải có hạn độ. Melina, xuống đi. "

Giọng nói này, nghiêm lạnh vô cùng!

Lần này quản gia không chút do dự nhận lệnh rời đi ngay, một khi tiên sinh đã dùng giọng nghiêm nghị như vậy ra lệnh, có ai dám cãi lại chứ? Ít ra không phải là bà.

Phụ nữ đúng là không thể chiều, một khi chiều là bắt đầu kiêu ngay.

Trước giờ hắn đều không nỡ để cô ủy khuất, càng sẽ không tùy tiện nổi cáu với cô nhưng hôm nay cô tùy hứng như vậy thực sự khiến hắn tức giận vô cùng.

Trong phòng ngủ thật an tĩnh, an tĩnh đến nỗi dường như có thể nhe được tiếng thở nặng nề của người đàn ông, Giang Tâm Đóa cũng bị giọng nói nghiêm lạnh vừa nãy của hắn dọa đến giật nảy mình.

Trước giờ cô chưa từng nghe hắn dùng giọng nói nghiêm lạnh như vậy nói chuyện với bất cứ ai, cả chuyện công lẫn chuyện tư đều không có.

Dường như có chút hối hận về thái độ trẻ con của mình lúc nãy khi rống giận với hắn, nhưng... cũng bởi vì thân thể khó chịu thôi mà, cộng thêm chuyện tối qua, lúc này phải đối mặt với hắn, cô có chút thẹn, chút giận...

Ai cũng nói phụ nữ một khi cái kia đến tính tình luôn đặc biệt xấu, hôm nay cô cũng vậy, hơn nữa còn đem Phạm tiên sinh, người trước giờ không nỡ nói nặng cô một câu, chọc giận đến mức này...

Haizz, được rồi, là lỗi của cô, nói người ta giống như thực sự rất không có lương tâm vậy!

Cô ôm chiếc gối nhồi lông ngỗng vào lòng, trong lòng, tâm tư xáo động không ngừng, gương mặt nhỏ nhắn vùi sâu trong chiếc gối mềm mại...

Nhớ tới cơn giận của hắn, nhớ tới câu nói nghiêm lạnh vừa nãy của hắn...

Nước mắt không biết từ lúc nào bắt đầu trào ra, bắt đầu lặng lẽ rơi xuống, cuối cùng, biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào...

Không biết vì sao, lúc này cô cảm thấy vô cùng khổ sở và ủy khuất...

Tiếng nức nở nghẹn ngào đó, những giọt nước mắt đó rốt cuộc dập tắt lửa giận trong lòng Phạm tiên sinh.

Khẽ thở dài một tiếng, hắn quay lại bên giường, đưa tay kéo cô gái đang vùi mặt vào trong gối kia ra nhưng cô lại quật cường một mực quay lưng về phía hắn, muốn dùng sức lại sợ làm cô bị thương.

Cuối cùng, hắn chỉ đành nhìn lưng cô, thì thào, "Đừng khóc nữa được không?"

"Anh bảo bác sĩ không cần qua đây. " Cô không phải một người tùy hứng, chỉ bởi vì cơ thể có chút khó chịu cộng thêm có chút oán giận về hành vi càn rỡ tối qua của hắn cho nên cơn tức mới xông lên đến đầu, cuối cùng là bộc phát với hắn.

Nghe cô nói như vậy, Phạm Trọng Nam suýt nữa thì lại không dằn được mà muốn trở mặt ngay.

"Em chỉ bị đau bụng, nghỉ ngơi một chút là khỏi. " Cô rầu rĩ giải thích.

"Đau bụng càng nên để bác sĩ khám chứ. "

"Em chỉ vì cái kia đến mà đau bụng, khám cái gì chứ? Sao anh lại có thể ngốc như vậy?" Cô rốt cuộc cũng chịu ngước mặt lên khỏi gối, quát khẽ một câu.

"Cái gì đau? Đau ở đau?" Phạm Trọng Nam vẫn như đi trong sương mù, ngay cả bị người mắng là ngốc cũng không để ý.

Cũng khó trách Phạm tiên sinh không hiểu, trước đây hắn có bao giờ gặp phải những trường hợp như thế này đâu chứ.

"Mỗi người phụ nữ khi kỳ kinh đến ít nhiều đều sẽ bị đau, hiểu chưa? Giờ có thể bảo bác sĩ không cần đến nữa rồi chứ?"

"Khụ khụ... " Tay nâng một khay bên trên là một ly sữa nóng, Phạm Hi Nhiên nghe được câu cuối cùng thì đã hiểu rõ hết cả, cô ho khan hai tiếng sau đó lên tiếng, "Nếu như chỉ đơn giản là đau bụng kinh thì đúng là không cần khám bác sĩ, nghỉ ngơi nhiều là được rồi. Nào, Đóa Đóa, uống một ly sữa nóng sẽ đỡ hơn đấy. "

Cô nói rồi đặt ly sữa nóng vào tay Phạm Trọng Nam, lại quay sang nhìn đôi mắt đã khóc đến đỏ ửng của Đóa Đóa, haizz, một chút chuyện nhỏ xíu vậy cũng khiến hai vợ chồng cãi nhau được, thật là...

Đoán chừng tối qua có người chưa được thỏa mãn nên cơn tức đặc biệt lớn, tính tình nóng nảy cùng cực đây.

"Vậy cô ấy đau như thế, làm sao bây giờ?" Phạm Trọng Nam cầm ly sữa trên tay, có chút không được tự nhiên hỏi.

"Em xuống bảo nhà bếp nấu cho một chén đường đỏ với gừng cho Đóa Đóa, thuận tiện bảo quản gia nhắn bác sĩ không cần đến. " Phạm Hi Nhiên nhìn thấy đôi môi có chút sưng đỏ của Giang Tâm Đóa, chừng như hiểu ra điều gì, lại ngượng ngùng không dám hỏi, xoay người rời đi.

"Uống ly sữa đi kẻo nguội, nhé?" Hắn đưa ly sữa đến bên miệng cô, nhìn khóe miệng cô có vết tích bị rách, vừa đau lòng vừa chột dạ.

Trước giờ hắn đều không nỡ để cô ủy khuất nhưng tối qua đúng thật là có chút không khống chế được.

*****

"Em tự uống được rồi. "

Cãi cũng cãi xong, khóc cũng khóc xong, cũng không thể cứ ôm tính tình trẻ con mãi, Giang Tâm Đóa đón lấy ly sữa trên tay hắn, nhưng vừa mới uống một ngụm, lại bị phỏng đến chỗ vết thương khiến cô khẽ chau lại đôi mày thanh tú.

"Còn nóng sao? Anh giúp em thổi cho nguội. "

Nhin người đàn ông ngồi bên giường tỉ mỉ giúp cô thổi cho sữa ngội, cơn tức lẫn cảm giác ủy khuất trong lòng cô tan đi không ít.

Chuyện tối qua hình như cô cũng có sai, rõ ràng biết hắn mỗi lần lên giường đều rất nhiệt tình, ngày thường cô đã ăn không tiêu rồi, còn cố ý hiêu khích hắn làm gì, vậy chẳng phải tự tìm tội chịu sao?

Phạm Trọng Nam người đàn ông này, dưới phần lớn tình huống đều cực kỳ nhường nhịn, chìu chuộng cô nhưng đối với những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống lại giống như không biết chút gì, hơn nữa, đối với chuyện kia, một khi hứng lên, cho dù cô khóc đến rách cổ họng cũng không ích lợi gì.

Tối hôm qua xác thực là hắn quá mức phóng túng, cho nên cô mới tức giận như vậy.

Giờ đại boss đã thấp giọng cầu hòa như thế, cô còn có thể tiếp tục giận dỗi nữa được sao?

Nói đi thì cũng phải nói lại, tối qua cô cũng không phải cự tuyệt rất rõ ràng, nếu cô thực sự muốn cự tuyệt, hắn cũng sẽ không..

Không nghĩ thì còn đỡ, vừa nghĩ tới tình cảnh tối qua, nghĩ đến những hình ảnh cực thân mật, cực riêng tư giữa hai người kia, gương mặt nhỏ nhắn đột nhiên nóng lên...

Haizz, cô rốt cuộc suy nghĩ vớ vẩn gì vậy? Thật là đủ rồi xấu hổ...

"Thử xem được chưa?" Khi Phạm Trọng Nam lần nữa đưa ly sữa đến ben miejng cô, lại phát hiện cả gương mặt đều đỏ ửng thì lo lắng hỏi, "Sao vậy em?"

"Em tự uống được rồi. " Giang Tâm Đóa cúi gằm đầu, đón lấy ly sữa uống từng ngụm nhỏ.

Trời ạ, làm sao dám để hắn biết cô đang nghĩ gì chứ! Mất mặt chết!

Nhưng uống xong ly sữa rồi, cô lại cứ giữ chặt tay hắn không cho đi.

Có những lời, ấp a ấp úng hồi lâu nhưng thế nào cũng không nói nên lời, cuối cùng chỉ đành viện cớ muốn xuống giường đi rửa mặt chải đầu.

Đợi khi cô từ phòng tắm bước ra, Phạm Hi Nhiên đã mang ly đường đỏ nấu gừng và một túi chườm nước nóng đến đặt ở đầu giường.

"Có muốn uống ngay không?"

Phạm Trọng Nam vẫn còn đợi ở trong phòng.

Vừa nãy mới uống xong ly sữa nên cô không muốn uống ngay, chỉ cầm lấy túi chườm nóng đặt lên bụng, cách một lớp áo ngủ bằng bông dày vẫn cảm thấy ấm áp, cơn đau bụng chừng như cũng giảm đi không ít.

Cô nằm trên giường khẽ lắc đầu, nhắm mắt lại sau đó không biết từ lúc nào, mơ màng ngủ mất.

Nhìn gương mặt mệt mỏi của cô, Phạm Trọng Nam đưa tay giúp cô đắp lại chăn rồi lặng lẽ ngồi bên giường canh giữ cho cô.

Cũng không biết ngồi bao lâu, người trên giường thì vẫn ngủ say sưa, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi sưng đỏ của cô, cô khẽ rên lên một tiếng, theo bản năng đẩy hắn ra, "Đừng mà... đau... "

Cô là chỉ tối qua hắn quá thô lỗ sao?

"Sau này sẽ không đâu. " Hắn đưa tay ôm cô vào lòng.

"Anh nói đó nha. " Nếu còn nữa, người chịu tội thực sự vẫn là cô! Phạm tiên sinh, những chuyện cần sự phối hợp quá mức như thế này, đừng nên cưỡng cầu thì tốt hơn.

Anh thoải mái, nhưng em thì không!

"Anh nói rồi mà, sau này sẽ không tái phạm. " Điều kiện tiên quyết là cô đừng nên tùy tiện khiêu khích hắn mới được.

Nghe được lời đảm bảo của hắn, cô vùi mặt vào ngực hắn, khóe môi nhẹ câu lên, lần nữa chìm vào giấc mộng.

***

Ba ngày sau

Bữa tiệc Giáng sinh tổ chức ở nhà họ Phạm vốn đã không tầm thường, cộng thêm tập đoàn Phạm thị từ khi Phạm Trọng Nam tiếp quản, đây có thể coi như lần đầu tiên tổ chức công khai cho nên, càng là cơ hội hiếm có.

Đương nhiên, người được mời đến buổi yến tiệc tối nay cũng đều không phải tầm thường, tùy tiện tìm một người cũng là nhân vật nổi danh trong giới chính trị còn không thì là người thành danh trên thương trường. Nhưng đây cũng không thể xem như một buổi yến tiệc rất chính thức, cho nên, trong tiếng nhạc nền du dương, mọi người tự do uống rượu, nói chuyện phiếm với nhau.

Thân là chủ nhân của buổi tiệc, lúc hai vợ chồng họ Phạm và đôi song sinh đã được chăm chút cách ăn mặc một cách cẩn thận bước xuống thang lầu, nhóm khách quý đứng ở phía trước giốn như biển đỏ trước thánh Moses vậy, lập tức tách ra nhường một lối đi rộng cho họ, chỉ mấy bậc cầu than ngắn ngủi mà Giang Tâm Đóa đi thật không an lòng.

Ngược lại với cô, hai đứa nhỏ trấn định hơn nhiều, đứa nào cũng có một vẻ kiêu ngạo và tự tin rằng ta đây mới là chủ nhân của bữa tiệc.

Khi họ xuống lầu, Phạm Uyển Viện nãy giờ vẫn luôn bận bịu chiêu đãi, đón tiếp khách khứa bước đến nắm lấy tay Giang Tâm Đóa, "Chúng ta đi làm quen với mấy vị phu nhân bên kia nào. "

Hòa nhập vào xã hội thượng lưu là một chuyện không dễ dàng, nhất là khi tối nay cô là chủ nhân của bữa tiệc, xem ra sau này cô phải dần dần làm quen với chuyện này mới được, chỉ tiếc là tính cách cô quá trầm lặng, nếu muốn làm được sinh động như Phạm Uyển Viện thì xem ra không phải dễ dàng gì.

Thôi, cứ làm hết sức mình là được! Nếu như cô đã quyết định kề vai sát cánh với hắn, hòa nhập vào giới thượng lưu xem như là bước đi đầu tiên.

Cũng may là có Phạm Uyển Viện giúp đỡ, khi cô cùng bà tiến đến chào hỏi những quý phụ phu nhân đó, ai cũng đều cực khách sáo và lịch sự đáp lời, hơn nữa chủ đề mà họ nói đến không phải là về trang sức, quần áo hàng hiệu như cô tưởng.

Biết Giang Tâm Đóa còn đang học đại học, hơn nữa tinh thông nhiều ngoại ngữ, một vị phu nhân nào đó, vợ của một vị chức cao quyền trọng của bộ ngoại giao còn nhiệt tình mời cô tham gia phụ trách công tác liên lạc giữa các quý phu nhân trong giới ngoại giao, chỉ tiếc là cô không có mấy hứng thú nên uyển chuyển cự tuyệt.

Sau đó, Phạm Uyển Viện lại chỉ tay về phía những vị tai to mặt lớn trong giới tài chính quốc tế lúc này đang đứng nói chuyện với Phạm Trọng Nam, Giang Tâm Đóa cho dù cố gắng nhớ hết nhưng vẫn không cảm thấy hào hứng đến đâu, cô luôn có cảm giác, những người này như vẫn cách cô một quãng xa.

Phạm Uyển Viện cũng không ép buộc cô, bà vỗ nhẹ tay cô, giọng thông cảm, "Không cần phải tạo áp lực cho mình, cô chỉ muốn giới thiệu họ cho cháu thôi, cháu không cần phải chào hỏi họ đâu. "

"Sara, xin lỗi nha, cháu kém cỏi quá. " Nếu như cô có thể giỏi giang bằng một nửa Phạm Uyển Viện thì tốt quá rồi.

"Ngốc ạ, mỗi người đều có sở trường sở đoản của riêng mình. Những chuyện cháu giỏi cô nhất định là không bằng rồi. Hơn nữa Frank không cần một người vợ giỏi giao tế làm gì. " Chỉ sợ hắn muốn đem cô giấu đi còn không kịp nữa là.

Hơn nữa bằng vào quyền thế và danh vọng hiện giờ của nhà họ Phạm, bao nhiêu người đều ngước lên nhìn họ, căn bản là không cần cô đi tạo quan hệ làm gì, giao cho bộ phận PR là được rồi.

"Nhưng cô lợi hại thật mà. "

"Cháu biết điều mà trước đây cô muốn làm nhất là gì không?" Phạm Uyển Viện bật cười một tiếng, nhìn quanh một vòng đám đông đang ăn uống linh đình, nói cười vui vẻ ngoài kia, trong đầu lại hiện lên tình cảnh cô theo mẹ mình học tỉa cây, chăm hoa ở trong vườn.

Lúc đó, ngày tháng qua thật tĩnh lặng, chỉ đáng tiếc mẹ qua đời quá sớm, còn ba thì...

"Là gì?" Giang Tâm Đóa tò mò hỏi.

"Làm thợ trồng hoa. " Phạm Uyển Viện cười híp mắt nói. Đáng tiếc là, vì Lạc Khải, bà từ bỏ hết sở thích và thú vui của mình, cố gắng học tập lễ nghi giao tế, cố gắng giúp ông hòa nhập vào xã hội thượng lưu.

Cũng may, những gì bà bỏ ra hai mươi mấy năm nay rốt cuộc cũng nhận được sự đáp lại tương ứng, người đó yêu bà, trân trọng bà... tất cả những hy sinh và ủy khuất của bà, thực ra là rất xứng đáng.

Nhưng Đóa Đóa thì không giống vậy, cô không cần phải làm những chuyện thừa này, chuyện cô cần làm chỉ là kề vai, bầu bạn với Frank là được rồi.

"Thợ trồng hoa?" Giang Tâm Đóa cũng cười, chả trách bà lại thích chăm sóc hoa cỏ như vậy. "Nhưng cuối cùng cô cũng đâu có làm thợ trồng hoa được, số phận đã định sẵn cô là người phụ nữ có sức ảnh hưởng nhất phía sau Lạc tổng tài rồi!"

"Giờ ông ấy đâu có cần cô làm gì chứ. " Nguyện vọng lớn nhất của chúng tôi bây giờ là Frank chuyên tâm vào công việc hơn, giúp Lạc Khải chia bớt một phần gánh nặng, như vậy chúng tôi còn có thể nhân lúc tuổi còn trẻ ra ngoài hưởng thụ cuộc sống một chút. "

"Hai người vẫn còn rất trẻ tuổi mà. "

"Cho dù trẻ, khỏe đến đâu cũng không bằng hai đứa! Sao rồi? Còn chưa quyết định quay về với Frank sao?" Điều Phạm Uyển Viện hy vọng nhất chính là cô đưa con gái cùng về Luân Đôn, đừng tiếp tục ở Melbourne nữa.

"Giờ không phải bọn cháu đang ở với nhau sao?"

"Ở với nhau có rất nhiều cách lý giải. Tốt nhất là hai người sớm khôi phục quan hệ vợ chồng! Cô giúp hai người trù bị hôn lễ lần nữa, được không?"

"Cháu thấy cô giúp Lạc Tư trù bị hôn lễ còn hay hơn. " Tên kia ngay cả lễ Giáng sinh cũng không chịu về nhà, lần trước thì nói sợ bị mẹ mình đem đi bán cho nên dứt khoát không về, còn lần này...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-215)