Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 142

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 142
Sự giãy dụa của Tống Cẩn Hành
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)

Siêu sale Lazada


"Nó nói với cháu sao?" Phạm Uyển Viện nhướng đôi mày thanh tú, "Thằng nhóc kia từ nhỏ đã khiến cô lo lắng không thôi. Lớn rồi vẫn chứng nào tật nấy, không biết đến bao giờ thì mới ổn định lại được đây. "

"Lạc Tư không phải là người ai muốn tùy tiện trói buộc cũng được đâu, cháu tin anh ấy làm chuyện gì cũng có nguyên tắc của mình, cô không cần lo lắng cho anh ấy nhiều quá. "

"Cũng không biết người nhà họ Phạm chúng tôi kiếp trước đã làm chuyện gì có lỗi với cháu mà đời này hai người kia lại một lòng một dạ với cháu như vậy. " Phạm Uyển Viện nhìn Giang Tâm Đóa, cảm thán thốt một câu.

Dung mạo xinh đẹp như vậy, thần thái yếu đuối, yêu kiều như vậy, nào có người đàn ông nào kìm lòng không yêu, không muốn ôm vào lòng mà yêu chiều cho được chứ?

"Sara, cháu với Lạc Tư thực sự chỉ là bạn bè. Cháu... " Giang Tâm Đóa tưởng rằng Phạm Uyển Viện hiểu lầm chuyện gì, vội vàng giải thích.

"Được rồi được rồi, cô chỉ tùy tiện nói vậy thôi. Cháu không cần khẩn trương như vậy, bằng không Frank lại tưởng rằng cô bắt nạt cháu thì khổ. "

Vừa nhắc thì Phạm Trọng Nam đã đi đến trước mặt hai người.

"Frank, đến rồi sao? Cô giao trả người lại toàn vẹn cho cháu. " Phạm Uyển Viện thấy Phạm Trọng Nam bước đến thì lập tức đẩy cô gái bên cạnh cho hắn, "Cô đi qua chỗ Lạc Khải. "

"Mệt không?" Phạm Trọng Nam cúi xuống nhìn cô.

"Không mệt. " Chỉ là mang giày cao quá có chút không thoải mái thôi.

"Ăn gì chưa?"

"Chưa, còn anh?"

"Chưa, anh đi ăn với em. " Lời của Phạm Trọng Nam vừa nói xong, hai người đang định bước về phía chiếc bàn dài bày thức ăn thì lại có một vị công tước nào đó đến chào, tiện thể hàn huyên đôi câu, hắn lại vì thịnh tình khó từ chối nên quay sang cô mỉm cười, "Em qua đó trước đi, đợi anh, anh lập tức qua ngay. "

Cái "lập tức" mà hắn nói, đợi đến khi Giang Tâm Đóa và hai đứa nhỏ ăn xong một bữa ngon, sau đó dẫn hai đứa đến giao cho quản gia để bà đưa chúng lên lầu ngủ trước rồi mà hắn vẫn còn chưa thấy đâu, nhưng lại đợi được một vị khách bất ngờ --- Lạc Tư.

Lạc Tư vừa vào đến thì đã lập tức nhìn thấy cô, "Chào bạn học Giang nhé!" Sau đó còn nghịch ngợm huýt sáo một hơi dài.

Giang Tâm Đóa liếc mắt nhìn hắn, "Hi, Lạc thiếu gia! Không phải anh nói đánh chết cũng không đặt chân lên đất Luân Đôn một bước sao? Sao bỗng dưng lại xuất hiện vậy?"

"Nhà họ Phạm khó được một lần cử hành buổi yến tiệc long trọng như vậy, chắc chắn là người đẹp vô số, anh đương nhiên là phải đến góp vui rồi. " Lạc Tư vẫn một vẻ hi hi ha ha, nói nửa thật nửa đùa. Khi thấy Giang Tâm Đóa bước đến bàn giúp Phạm Trọng Nam lấy một dĩa thức ăn thì bật thốt, "Đói bụng quá, đĩa này là cho anh ăn sao?"

"Đại thiếu gia, anh đáng thương vậy sao? Từ bao giờ thì khoang hạng nhất không còn cung cấp bữa ăn nữa vậy?"

"Đồ ăn trên máy bay là dành cho người ăn hay sao chứ? Nói cho em biết, trước giờ anh chưa từng ăn món gì trên máy bay, ăn vào chỉ tổ không tiêu suốt mấy ngày. "

"Vậy đói chết cũng không đáng tiếc. "

"Đừng nói nhiều nữa, để anh điền đầy bụng rồi tính sau. " Nói rồi mặc kệ cô có đồn ý hay không, giật lấy dĩa thức ăn trên tay cô, lấy một chiếc nĩa rồi bắt đầu ăn như rồng cuốn, xem ra thực sự là rất đói.

"Này, đại thiếu gia, tướng ăn của anh nho nhã một chút có được không? Đừng để mẹ anh nhìn thấy bộ dạng anh như vậy lại không nhịn được mắng cho một trận. " Giang Tâm Đóa buồn cười đẩy một ly thức uống đến trước mặt hắn, sợ hắn ăn gấp quá sẽ bị nghẹn.

Phạm Uyển Viện nói không sai, anh chàng này tuy rằng lớn hơn cô một tuổi nhưng tính tình vẫn không chín chắn chút nào.

"Vậy có thể đợi anh ăn xong bữa này rồi mới nhắc đến mẹ anh không?" Hắn sợ cực kỳ chuyện bà sẽ thực sự giới thiệu một đống con gái cho hắn chọn.

"Em thấy cách làm của mẹ anh không có sai. Đàn ông sau khi kết hôn sẽ có tinh thần trách nhiệm hơn, không bằng anh thử nghe lời mẹ mình một lần xem sao. " Cô còn cố ý trêu hắn, "Hay là anh nói xem anh thích loại con gái nào, em giới thiệu cho anh cũng được. "

"Nói vậy có phải là không có lương tâm quá không?" Miệng thì than một câu tay vẫn không ngừng bóc vỏ tôm đưa lên miệng nhồm nhoàm nhai đồng thời ngồi xuống bên cạnh cô, "Đang tuổi thanh xuân dào dạt như vậy mà phải chui vào phần mộ hôn nhân, nghe là đã thấy đáng sợ rồi. "

"Anh đang nói em đó sao?" Giang Tâm Đóa vừa bực vừa buồn cười giật lấy ly nước vừa nãy định để cho hắn uống trở lại trước mặt mình.

"Đừng nhỏ mọn như thế được không?"

"Xin lỗi nha, ly nước này em uống rồi, anh muốn thì tự đi lấy một ly khác đi. " Giang Tâm Đóa nói rồi cầm ly nước lên hớp một ngụm, cười híp mắt nói.

"Anh không ngại đâu. Đưa đây, anh uống. " Lạc Tư một vẻ không để tâm.

"Uống cái gì mà uống. Như vậy còn ra thể thống gì. "

Từ xa xa nhìn qua, hai người đang sóng vai nhau ngồi, một người ăn, một người uống, cười cười nói nói cực kỳ thân thiết.

"Anh muốn về bao lâu?" Giang Tâm Đóa tùy ý hỏi.

"Em muốn anh về bao lâu?" Mắt Lạc Tư sáng lên, "Có phải muốn anh đưa em ra ngoài đi tham quan một vòng Luân Đôn không? Chỉ cần em lên tiếng, đưa em đi du lịch khắp nước Anh cũng không thành vấn đề. Dù sao thì Frank bận như vậy, chắc cũng không có khả năng đưa em đi chơi. "

"Lại nói lung tung nữa rồi. " Haizz, anh chàng này, không có chuyện gì lại cứ thích chọc ngoáy quan hệ giữa cô với Phạm Trọng Nam, thật không biết đang nghĩ sao nữa.

"Có gì quan trọng đâu! Anh đẹp trai như vậy, chẳng lẽ có một soái ca dẫn em ra ngoài du lịch không thích sao? Hơn nữa, soái ca này mặc tình em sai khiến. "

"Phạm Trọng Nam người ta có chỗ nào không đẹp trai bằng anh?"

"Anh trẻ tuổi hơn. " Đây là ưu thế lớn nhất, có hiểu không bạn học Giang?

"Anh ấy cũng không già. " Giang Tâm Đóa mím môi cười. Không biết khi Phạm tiên sinh nghe Lạc Tư nói như vậy có tức giận đến lao đến đánh người không nhỉ?

"Frank đúng là không già, nhưng dù sao cũng đã qua ba mươi rồi, không giống anh, vẫn tuổi trẻ anh tuấn, sức lực tràn đầy, thanh xuân dào dạt... " Nhìn gương mặt thanh lệ rạng rỡ của cô, Lạc Tư cố nén suy nghĩ tà ác vừa mới lướt qua đầu, lái qua chuyện khác để trêu cô.

Hắn buông chiếc nĩa trong tay, đè tay lên tay cô, "Dù sao hai người hiện giờ vẫn chưa kết hôn, em thực sự không suy nghĩ dến anh chút xíu nào sao? Ở bên cạnh anh, anh đảm bảo sẽ hoàn toàn không giống khi em ở bên cạnh anh ta... "

Đột nhiên có một luồng không khí lạnh lẽo như áp thấp nhiệt đới quét trên đỉnh đầu hắn khiến Lạc Tư chợt lạnh cả sóng lưng, hắn nhịn không được hướng tầm mắt lên trên một góc 45 độ...

Cả người Phạm Trọng Nam toát ra một vẻ lạnh lẽo như tảng băng đang đứng trước mặt hai người nhưng lửa giận trong mắt thì dường như có thể thiêu cháy bàn tay kia của hắn.

Lạc Tư nhìn những người đang trợn mắt há miệng đứng sau lưng anh ta, bao gồm ba mẹ mình, ánh mắt lần nữa đảo qua người Phạm Trọng Nam, ngượng ngùng cười, khoa trương nhấc bàn tay kia cao lên, ngoan ngoãn, từ từ rụt về bên người mình.

Tuy vậy, mang theo thái độ có chút không phục khi thấy Phạm Trọng Nam quay lại với cô quá suôn sẻ, hắn cố ý nói, "Em với Đóa Đóa đang thương lượng chuyện cùng nhau đi chơi, em muốn mang đến cho cô ấy một cảm giác hoàn toàn khác khi đi du lịch... "

Lại bị anh chàng này lôi xuống bùn!

Giang Tâm Đóa nhìn vẻ mặt đầy tức giận của Phạm Trọng Nam, hơn nữa cơn tức không phải nhẹ, chẳng qua là hắn không thể hiện ra ngoài mà thôi.

Mà sau khi Lạc Tư bị hai vợ chồng Lạc Khải - Phạm Uyển Viện lôi đi xã giao, một cánh tay rắn như thép đã lập tức vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cô, giữ chặt lấy, sau đó thì bất kể có gì xảy ra đều chịu không buông tay, ngay cả lúc ăn cũng phải đưa cô đi cùng, lại còn ép cô bắt hắn đút cho mình ăn từng miếng từng miếng một khiến cho ai nấy đều hướng ánh mắt tò mò về phía hai người.

Thật không dễ dàng gì mới cho Phạm tiên sinh ăn no thế nhưng hắn vẫn một tấc không rời giữ bên cạnh cô.

"Phạm tổng, có tiện nói chuyện với ngài đôi câu không?" Chủ tịch của một tập đoàn nào đó khách sáo hỏi.

Giang Tâm Đóa đẩy đẩy cánh tay hắn, muốn nhân cơ hội này lên lầu để xem hai đứa nhỏ đã ngủ chưa nhưng hắn ngay cả tay cũng không chịu buông ra chứ đừng nói là cho cô rời đi.

"Không tiện lắm, có chuyện gì ngài cứ trực tiếp nói tại đây là được. "

Vị chủ tịch kia tuy rằng cảm thấy có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, nhìn cô sau đó gật đầu, "Được, vậy để tôi liên lạc với ngài hẹn thời gian gặp mặt sau. "

Đợi khi người đó đi ra rồi cô mới quay sang nhìn hắn với ánh mắt trách móc, "Không phải người ta có chuyện tìm anh sao? Em tránh đi một chút thì được rồi! Những hợp tác trên thương trường không phải đều có được từ những lần xã giao trong yến tiệc hay sao chứ?"

Hắn trước giờ đều rất xem trọng công việc của mình, sao lại có thể đẩy chuyện làm ăn ra ngoài tầm tay được chứ?

"Chuyện làm ăn vĩnh viễn không bao giờ nói xong. Tối nay, từ lúc này bắt đầu, anh sẽ chỉ cùng em. " Hắn cúi đầu ấn lên má cô một nụ hôn, "Muốn đi du lịch sao?"

Tiêu rồi, muốn tính sổ với cô sao?"

"Không có mà. Là Lạc Tư nói nhăng nói cuội thôi mà. "

"Anh thấy hai người nói chuyện hào hứng lắm kia mà. " Giọng hắn đã bắt đầu có chút nóng nảy, "Em muốn đi đâu chơi, anh đi với em, nghe rõ chưa? Không được đi với hắn. "

"Em chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở nhà thôi. "

"Chỉ muốn cùng anh thôi sao?"

"Hừm, chỉ giỏi tưởng bở, em là muốn cùng hai đứa nhỏ. "

Hai người đang âu yếm nói cười thì ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng huyên náo, Phạm Trọng Nam và Giang Tâm Đóa cùng đứng lên đi về phía đó...

Ỷ vào chiều cao hơn người của mình, Phạm Trọng Nam lập tức nhìn ra người đến là ai...

*****

Bách đại thiếu gia đi đến đâu là gây xôn xao đến đấy, nhưng lần này chỉ có một mình, sau lưng hắn còn có Tống Cẩn Hành và một cô gái xinh đẹp tuyệt trần mà hắn không biết.

Phạm Trọng Nam thoáng chau mày, cái tên này, sao lại tùy tiện dẫn một cô gái khác đến đây chứ?

"Ai đến vậy?"

Buổi tiệc đã sắp kết thúc mới đến, có phải là quá không nể mặt rồi không?

"Chúng ta qua đó đi. " Phạm Trọng Nam nắm tay cô đi về phía ba người khách mới đến.

"Người đẹp Đóa Đóa, đã lâu không gặp. " Bách Thiếu Khuynh vừa nhìn thấy Phạm Trọng Nam và Giang Tâm Đóa nắm tay nhau bước đến, không giống như trước đây thường giang tay ôm lấy, chỉ đơn giản chìa tay ra.

"Đã lâu không gặp. " Giang Tâm Đóa cũng đưa tay về phía hắn, Bách Thiếu Khuynh nâng đôi tay trắng nõn với những ngón thon dài kia lên, đặt lên mu bàn tay một nụ hôn cực kỳ lẽ nghi theo đúng chuẩn mực, thành công chọc cho gương mặt của Phạm tiên sinh ở phía sau hắn đen lại.

"Frank, tôi qua chào hỏi mấy câu trước đã. " Bách Thiếu Khuynh ném lại một câu rồi đi về phía nhóm người mà mình quen, nói chính xác hơn là, bóng lưng cao gầy quen thuộc kia trong đám đông đã dụ hoặc hắn, bước chân cứ thế không kìm chế được thẳng tiến về phía đó.

Sau khi trở về từ Moscow họ đã không còn liên lạc với nhau, hắn thực sự rất nhớ cô.

Nhưng ngoại trừ chuyện liên quan đến công trình xây dựng thành phố mới, người đẹp giá băng kia trước giờ không chịu nói với hắn bất kỳ việc tư nào! Cho dù hắn đã năm lần bảy lượt hạ mình gọi điện thoại cho cô, mười phần hết tám chín là bị cô vô tình ngắt đi, còn không thì hoàn toàn không để ý.

Người đẹp vốn là khó theo đuổi, đạo lý này hắn biết! Nhưng vẫn như xưa, lòng cứ ngứa ngáy khó chịu nhất định muốn chọc đến cô.

"Chúc mừng!" Sau khi Bách Thiếu Khuynh rời đi rồi, Tống Cẩn Hành nhìn về phía Giang Tâm Đóa, chìa tay ra.

"Tống đại ca... " Giang Tâm Đóa kìm lòng không được liếc mắt mấy lần về phía cô nàng xinh đẹp đứng cạnh bên hắn.

Ý hắn là sao? Rõ ràng biết Chân Chân tối nay cũng có mặt trong bữa tiệc này, hắn lại dẫn một cô gái khác đến!

Lần trước ở Melbourne cô căn bản là không kịp hỏi chuyện giữa hắn với Chân Chân, sau khi về lại Luân Đôn cô cũng chưa tìm được cơ hội thích hợp để hỏi Chân Chân chuyện rốt cuộc tiến triển đến đâu.

Nhưng tình huống bây giờ...

"Phạm phu nhân, chào cô, tôi là Jenny, bạn gái của anh ấy. " Trái với Giang Tâm Đóa, Jenny rất phóng khoáng và tự tin đưa tay cho cô.

"Hoan nghênh cô đến tham dự buổi tiệc tối nay. " Dù trong lòng có nhiều nghi hoặc và bất mãn hơn nữa, cô cũng không thể biểu hiện ra quá rõ ràng trong trường hợp như vậy.

Giang Tâm Đóa lịch sự bắt tay Jenny, còn chưa kịp buông ra thì đã nghe sau lưng truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ nhu mì của Phạm Tuyết Chân, "Anh Cẩn Hành, anh đến rồi sao? Đây là em... "

Lời Phạm Tuyết Chân còn chưa nói hết, lúc nhìn thấy cô gái trước mặt, tất cả những lời muốn nói đều bị cô cứng rắn nuốt xuống, gương mặt xinh xắn thoáng chốc trở nên tái nhợt.

"Chân Chân, đã lâu không gặp. " Vẻ mặt Tống Cẩn Hành không chút thay đổi, tươi cười kéo Jenny đến sát mình hơn, "Jenny, em đã gặp rồi. "

"Hi Sally. " Jenny rất nhiệt tình chào hỏi Phạm Tuyết Chân.

"Chào chị. " Hộp quà Giáng sinh mà Phạm Tuyết Chân cầm trên tay vốn định đưa cho Tống Cẩn Hành lúc này lặng lẽ giấu ở sau lưng, yếu ớt nói.

"Chân Chân, đây là quà Giáng sinh mà anh với Jenny đã cùng đi chọn cho em, chúc em Giáng sinh vui vẻ. " Tống Cẩn Hành mỉm cười đưa một hộp quà được gói một cách tinh xảo đến trước mặt Phạm Tuyết Chân.

"Cám ơn. " Giọng Chân Chân lúc này đã hơi run, bàn tay trắng nõn đưa ra đón lấy món quà cũng run đến nỗi suýt nữa thì cầm không chắc.

"Em đưa Chân Chân đến chỗ Hi Nhiên đi. " Phạm Trọng Nam và Giang Tâm Đóa đều lập tức nhìn ra vẻ mặt và phản ứng khác thường của Chân Chân, Phạm Trọng Nam ra hiệu cho Giang Tâm Đóa đưa cô rời đi rước.

"Tống đại ca, Jenny, em với Chân Chân qua bên kia trước, mọi người cứ từ từ nói chuyện. " Lúc Giang Tâm Đóa nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Phạm Tuyết Chân, Tống Cẩn Hành tinh mắt nhìn thấy một bàn tay khác của cô đang cầm một hộp quà nhỏ, không cần hỏi cũng biết là muốn tặng cho hắn.

Rõ ràng biết là không nên mở miệng nhưng trước khi cô xoay người rời đi, hắn vẫn kìm lòng không được, "Chân Chân, quà mà em cầm có phải là tặng cho anh không?"

Phạm Tuyết Chân ngay cả đầu cũng không quay lại, "Không phải, là tặng cho anh Bách, xin lỗi anh Cẩn Hành, quà của anh em quên mua rồi. "

"Không sao. " Trên mặt Tống Cẩn Hành vẫn là nụ cười tuấn lãng như trước giờ nhưng trong lòng lại vì câu nói quên mua quà cho hắn mà ảm đạm không thôi, họ biết nhau đã nhiều năm như vậy, cô bé này trước giờ chưa từng một lần quên hắn.

Cảm giác thất lạc này thực sự khó mà diễn đạt bằng ngôn từ được, nhất là khi thấy cô vẫn xoay lưng về phía hắn, lòng hắn như có thứ gì đó bóp chặt, ẩn ẩn phát đau.

Sự ỷ lại của cô, sự tin cậy của cô dành cho hắn, hắn vẫn luôn biết, mà sự thương yêu, chìu chuộng hắn dành cho cô cũng không cần hoài nghi, nhưng đây có phải là tình cảm trai gái hay không ngay cả hắn cũng không thể phân biệt được rõ ràng.

Trong mắt hắn, Chân Chân vẫn luôn là một thiên sứ không nhuốm khói bụi trần gian, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ đến sẽ vấy bẩn cô. Nhưng lần trước lúc đi thăm cô, bởi vì muốn nhiều mấy ly, cũng bởi vì, gương mặt xinh đẹp trước mắt quá mức dụ hoặc cho nên hắn không đừng được mà hôn cô...

Là hắn khiến cho quan hệ thuần khiết giữa họ bao nhiêu năm qua trở nên phức tạp, tuy rằng đã giải thích với cô rất nhiều lần, nhưng không biết cô gái kia nghĩ thế nào nữa.

Bởi vì không muốn cô suy nghĩ quá nhiều, hôm nay hắn còn cố ý dẫn Jenny, cô gái lần trước đã được hắn đưa đến trường tìm cô để giải thích cho hành động thất thường của mình tối hôm đó, cùng đến bữa tiệc tối này. Hắn chỉ muốn tỏ rõ lập trường của mình, nhưng nhìn vẻ khổ sở và xa cách của cô, hắn lại thấy phiền lòng vô cùng.

Nhất là món quà đáng lý ra được tặng cho hắn kia, cô lại dám nói là tặng cho tên lăng nhăng Bách Thiếu Khuynh kia.

"Qua đây uống một ly?" Phạm Trọng Nam cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Tống Cẩn Hành, khiến hắn không thể không thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía bóng dáng mảnh khảnh càng lúc càng xa kia.

Jenny là một cô gái biết điều, biết lúc đàn ông nói chuyện thường không thích có phụ nữ đứng bên cạnh cho nên cô rất vui vẻ rời đi.

Hai người đàn ông tay nâng ly rượu đứng ở một góc, nhìn về phía Phạm Tuyết Chân đang vui vẻ trò chuyện cùng Bách Thiếu Khuynh và Phạm Hi Nhiên, vẻ u buồn trên mặt cô lúc này đã tan đi, món quà trên tay cũng đã được đưa cho Bách Thiếu Khuynh hơn nữa còn nhón chân kề môi nói gì đó bên tai Bách Thiếu Khuynh khiến cho Bách đại thiếu gia vui vẻ bật cười, đưa tay vỗ nhẹ gương mặt cô, không biết hắn nói với cô câu gì mà khiến cho cô gái nhỏ không cam lòng rời khỏi...

Rồi giống như sợ chọc cô bé giận, Bách Thiếu Khuynh lại còn đưa tay khoác lên vai cô, nhẹ nhàng vỗ về như an ủi...

Tình cảnh đó khiến bàn tay đang nắm ly rượu của Tống Cẩn Hành càng thêm dùng sức...

"Cậu đã làm gì con bé?" Phạm Trọng Nam thu hồi tầm mắt, quay sang Tống Cẩn Hành nhàn nhạt hỏi.

"Cái gì cũng không làm. " Đánh chết Tống Cẩn Hành cũng sẽ không tiết lộ với Phạm Trọng Nam chuyện cô em gái thuần khiết được bảo hộ cẩn thận hai mươi mấy năm của mình bị hắn vấy bẩn, dù rằng chỉ đơn giản là một nụ hôn.

"Cái gì cũng không làm sao hôm nay con bé lại thất thường thế kia? Đừng quên lúc đó cậu đã hứa với mình những gì. "

"Tôi không quên. Tôi chỉ xem Chân Chân là em gái. "

"Được, em gái. Sau này cũng phải nhớ lấy, đối với em gái, chuyện gì nên làm, lời gì nên nói đều phải suy nghĩ cho thật rõ ràng. Cậu mà bắt nạt con bé, chính là bắt nạt Phạm Trọng Nam tôi, OK?"

"Cậu cũng đâu cần bảo hộ em gái mình đến mức đó chứ?" Tống Cẩn Hành cố ý dời đi đề tài, "Vậy còn cô gái của mình, cậu định thế nào?"

"Tống Cẩn Hành, tôi không có thời gian nói đùa với cậu. Chân Chân không phải loại phụ nữ mà cậu có thể tùy tiện đụng vào như những cô gái cậu thường chơi đùa bên ngoài. "

"Tôi cũng không nói đùa, Frank, cậu yên tâm, tôi lần nữa đảm bảo, sẽ không đụng đến Chân Chân, OK?"

"Tin cậu thêm lần này, Sau này không có việc gì đừng đến tìm con bé. " Phạm Trọng Nam ném lại câu đó xong, không buồn nhìn hắn một lần, xoay người đi về phía nhóm của Phạm Tuyết Chân.

Tống Cẩn Hành nâng ly rượu trên tay một hơi uống cạn sau đó đi về phía Jenny đang đứng nói chuyện với Phạm Hi Nhiên đằng xa kia.

Rất không đành lòng sau này không thể lại đi tìm cô gái nhỏ kia, chỉ là...

Cảm giác này thực sự là, cắt không đứt, đoạn không lìa, thật đủ rồi hỗn loạn!

***

Sau buổi tiệc, Giang Tâm Đóa ngay cả về phòng thay đồ cũng không có thời gian, lập tức đi đến phòng của Phạm Tuyết Chân, cô thật sự không yên tâm về cô.

Nghe tiếng gõ, cửa phòng rất nhanh được mở ra, đập vào mắt cô lại là gương mặt quen thuộc của Phạm Hi Nhiên.

"Sharon?"

"Đóa Đóa, còn chưa đi nghỉ sao?"

"Chân Chân đâu?"

"Tâm tình của Chân Chân không tốt lắm, em đang nói chuyện với con bé. "

"Chị vào được không?"

Giang Tâm Đóa bước vào phòng, lập tức nhìn thấy Phạm Tuyết Chân đang ngồi trên giường, đôi mắt sưng đỏ, chắc là đã khóc một trận, thấy cô bước vào, nước mắt của cô nhịn không được lại tiếp tục lăn xuống.

6

*****

"Chân Chân, đừng khóc nữa. " Giang Tâm Đóa vỗ nhẹ lưng Phạm Tuyết Chân, Phạm Hi Nhiên cũng bước đến, lặng lẽ ngồi bên giường.

"Đóa Đóa, anh ấy thực sự đã chọn Jenny rồi. " Nhớ tới tình cảnh hai người vừa nãy đứng sát bên nhau vui vẻ nói chuyện, sau đó còn khoác tay nhau rời đi, cô cảm thấy thật khổ sở, thật chua xót.

Ngay cả cơ hội bày tỏ lòng mình cô cũng không kịp có thì đã bị đào thải rồi! Món quà mà cô định dùng để bày tỏ được tặng cho Bách Thiếu Khuynh lúc này cũng đã được lấy về nguyên vẹn.

"Còn chưa có kết hôn, ai mà biết được thế nào chứ?" Cho dù kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn kia mà! "Xem em kìa, khóc sưng đỏ hết mắt rồi, không đẹp đâu. "

"Có đẹp đến mấy cũng không bằng Jenny kia, với lại, anh Cẩn Hành chỉ xem em như em gái thôi. "

"Đó là vì anh ta có mắt không tròng, tin chị đi, sau này anh ta nhất định sẽ hối hận. " Phạm Tuyết Chân giọng vẫn nhàn nhạt, bình thản nói.

"Anh Cẩn Hành sẽ hối hận sao? Anh ấy đã có Jenny rồi. "

"Anh ta chỉ đưa cô ấy đến dự tiệc thôi mà, cũng không phải là đưa đến nhà thờ, cô ngốc!" Giang Tâm Đóa rút mấy tờ khăn giấy giúp Chân Chân lau nước mắt, quyết định sau khi về phòng phải hỏi Phạm Trọng Nam cho rõ, xem thái độ của Tống Cẩn Hành đối với Chân Chân rốt cuộc là thế nào. Đàn ông thường là hiểu rõ đàn ông hơn mà.

"Em đó, vẫn một mực chấp nhất người kia làm gì. Đợi đi, sau này chị sẽ giới thiệu cho em quen với mấy thanh niên cùng trang lứa, đừng nên tiếp tục để ý ông già Tống Cẩn Hành nữa. " Phạm Hi Nhiên nằm luôn xuống giường nhìn Chân Chân nói.

"Anh Cẩn Hành đâu có già chút nào, anh ấy bằng tuổi với Frank. " Phạm Tuyết Chân nhịn không được nói đỡ cho hắn.

Nói anh Cẩn Hành già, vậy ý chị ấy là nói Frank cũng già sao? Cô đang muốn lôi kéo Đóa Đóa về cùng phe với mình mà.

"Ừm, anh ta không già, nhưng anh ta không thích hợp với em. " Phạm Hi Nhiên nhìn hai người, "Cách làm người của Tống Cẩn Hành em hiểu được bao nhiêu? Bên cạnh anh ta có bao nhiêu cô gái em biết được bao nhiêu? Jenny chẳng qua chỉ là tình mới nhất của anh ta mà thôi. Nhưng Frank thì khác, Frank là thật lòng thật dạ với Đóa Đóa. "

"Anh Cẩn Hành cũng đối xử với em rất tốt mà. "

"Đối xử với em rất tốt thì sẽ không đưa một cô gái khác đến đây, nghe lời chị, chị sẽ để Sara giới thiệu vài thanh niên tốt cho em, được không?"

"Em không muốn những người khác. "

"Chân Chân, em còn chưa nói với Tống đại ca là mình thích anh ấy đúng không?" Giang Tâm Đóa nắm lấy tay cô.

"Chưa. " Phạm Tuyết Chân vô lực cúi gằm đầu xuống.

"Vậy em tìm cơ hội bày tỏ đi. "

"Hẹn anh ta ra, đem những gì muốn nói nói một lần cho rõ ràng, đừng để bản thân phải hối hận. "

"Đóa Đóa, chị thực sự muốn đẩy Chân Chân vào hang sói sao?" Phạm Hi Nhiên day day trán, giọng đầy bất đắc dĩ. Cá nhân cô có cùng suy nghĩ như Frank, cảm thấy họ không thích hợp nhau.

Nhưng xem ra cô bé ngây thơ này một lòng một dạ đều đặt trên người Tống Cẩn Hành cả rồi.

"Tống đại ca xấu đến vậy sao?" Giang Tâm Đóa nhìn Phạm Hi Nhiên bằng ánh mắt khó hiểu.

"Anh ta đối với bạn bè tốt lắm, nhưng đối với phụ nữ thì không vậy. Tống Cẩn Hành căn bản là không dự định dừng chân với bất kỳ người phụ nữ nào. " Phạm Hi Nhiên không chút do dự đáp.

Bên người anh ta trước giờ đến rồi đi bao nhiêu cô gái, cô còn không rõ ràng hay sao chứ? Anh ta trước giờ chưa từng nghiêm túc đối xử với một cô gái nào, cũng không muốn nghiêm túc. Hơn nữa cuộc sống của anh ta mỗi ngày đều trôi qua với trò chơi chạy trốn, anh ta cũng rất vui vẻ hưởng thụ điều đó, một người đàn ông như vậy làm sao có thể cho một cô gái một lời hứa hẹn đáng tin nào?

"Con người sẽ thay đổi mà. Nếu như anh ấy và Chân Chân đến với nhau, đương nhiên sẽ vì Chân Chân mà dừng bước giang hồ chứ" Giang Tâm Đóa tin, chỉ cần có tình yêu, đôi bên nhất định có thể tìm thấy cách thức để ở bên nhau, hòa hợp nhau.

Bất kể là ai nhường nhịn ai, hoặc là ai sẽ thay đổi, chỉ cần có lòng, hai người nhất định sẽ làm được.

Không muốn thử thì vĩnh viễn sẽ không biết được điều đó.

"Không phải cặp đôi nào cũng giống chị với Frank đâu. "

"Hi Nhiên, em có tin vào tình yêu không?" Phạm Hi Nhiên tính tình trước giờ luôn rất sáng sủa, chắc là chưa từng chịu bất kỳ thương tổn nào từ tình yêu đúng không?

Phạm Hi Nhiên bật cười, "Em tin là Frank yêu chị, cũng tin là chị yêu anh ấy. "

"Vậy tức là em không tin em sẽ yêu ai rồi?"

"Trò chơi tình yêu này không có phần em. " Phạm Hi Nhiên khoanh tay trước ngực, "Em cảm thấy sống một mình cả đời cũng không có gì không tốt. "

"Vậy lúc em già thì sao?"

"Em già thì cũng không sợ. Đến lúc đó chị với Frank sinh thêm mấy đứa nhỏ nữa, cho chúng đến hiếu thuận với em là được rồi. "

"Nghĩ hay quá nha!" Giang Tâm Đóa cầm một chiếc gối ném lên người cô.

Ba cô gái vừa trò chuyện vừa cười đùa một hồi lâu, mãi cho đến khi Phạm Trọng Nam gõ cửa đòi người, Giang Tâm Đóa mới rời đi.

***

Ánh đèn ngủ vàng nhạt khiến cả căn phòng toát lên vẻ ấm áp và ngọt ngào vô cùng.

"Phạm Trọng Nam, anh nói xem Tống Cẩn Hành rốt cuộc có thích Chân Chân hay không?" Giang Tâm Đóa nằm bò trên lồng ngực rộng rãi của người đàn ông, mơ màng muốn ngủ nhưng vẫn không quên nhiệm vụ.

"Không biết. " Phạm Trọng Nam mắt nhắm lại tỏ vẻ không quá muốn bàn chuyện này.

Ba cô gái vừa nãy ở trong phòng Chân Chân tâm sự lâu như vậy, không biết đã nói cái gì. Các cô gái một khi tụ tập lại, thực sự có quá nhiều chuyện để nói.

"Nhưng Chân Chân rất thích anh ấy. "

"Họ không hợp nhau. "

"Ngay cả anh cũng cho là vậy sao?"

"Anh quen Tống Cẩn Hành hai mươi mấy năm rồi, em nói xem anh có hiểu cậu ta không?"

"Vậy Chân Chân làm sao bây giờ?"

"Con bé đương nhiên sẽ có người thích hợp với mình. "

"Nhưng em ấy... "

"Không có "nhưng". Nếu như em không buồn ngủ, anh không ngại lại đến một lần. " Hắn vỗ nhẹ lên lưng cô, tỏ vẻ tốt nhất là cô đừng nói thêm gì nữa.

"Em đang nói chuyện đàng hoàng với anh mà. "

"Anh cũng đang nói rất nghiêm túc với em. Chuyện của Chân Chân em không nên chen vào quá nhiều, nghe lời anh sẽ không sai đâu. "

"Tại sao chứ?"

"Không có tại sao. Ngủ đi, anh bắt đầu đếm, đếm đến 3 mà em còn hỏi, vậy anh làm tiếp. 1, 2... "

"... "

Giang Tâm Đóa hết lời để nói.

***

Cùng một buổi tối đó.

Giang Viễn Hàng ngồi trong phòng sách nhìn những bông hoa tuyết tung bay trắng xóa ngoài cửa sổ, như có nhiều tâm sự, biểu tình trên mặt cậu thâm trầm hoàn toàn không giống với vẻ mặt mà một thanh niên 18, 19 tuổi nên có.

Nhìn tuyết rơi một lúc thật lâu rồi Giang Viễn Hàng khép mắt lại, vẻ mặt nặng nề như đang suy nghĩ về chuyện gì đó rất quan trọng.

Mãi đến khi nơi cửa phòng vang lên mấy tiếng gõ nhẹ, Ngụy Nhất Minh tay cầm một chai rượu đỏ và hai cái ly bước vào thì cậu ta mới mở mắt.

"Anh Nhất Minh... " Giang Viễn Hàng đứng lên, bước đến đón.

"Uống với anh một ly di. " Ngụy Nhất Minh đưa một ly rượu trên tay cho cậu, hai người cùng ngồi xuống chiếc sofa gần cửa sổ.

"Anh Nhất Minh, những năm qua anh đều sống một mình, không cảm thấy cô đơn sao?" Giang Viễn Hàng uống một hớp nhỏ rồi trầm mặc hỏi.

"Là ý gì?" Ngụy Nhất Minh nhướng mày, lắc lư chất lỏng màu đỏ sậm sóng sánh trong ly.

Cô đơn? Sao lại không cảm thấy chứ? Nhất là mỗi khi lễ tết được nghỉ ngơi, đường phố đều vắng lặng, cảm giác cô tịch đó giống như đang gặm nhấm chính mình, rất đau đớn. Nhưng những năm gần đây hắn đã dần dần làm quen với nó.

"Tìm một người cùng nhau cho bớt trống trải. " Giang Viễn Hàng mỉm cười đề nghị.

"Tiểu quỷ này, em đang lo lắng cho chuyện đại sự của đời anh đó sao?"

"Phải. " Giang Viễn Hàng thở dài một tiếng, "Chị của em, anh tốt nhất là đừng đợi nữa. "

"Em cảm thấy anh đã hoàn toàn không còn cơ hội đúng không?" Nói tới chỗ đau của mình, sắc mặt Ngụy Nhất Minh tối lại. Khoảng thời gian này họ căn bản là không gặp mặt nhau. Sau khi cô về Melbourne, hắn đã từng gọi cho cô hai lần, nghe cô dùng giọng điệu cô tràn đầy thỏa mãn kể về tình huống hiện tại, lại còn không ngừng khuyên hắn đừng đem tâm tư đặt lên người mình nữa.

Hắn biết, có một số người, một số chuyện, một khi bỏ lỡ tức là cả đời bỏ lỡ, đánh cuộc với Phạm Trọng Nam chẳng qua chỉ là trong lòng quá không cam tâm mà thôi.

Cho dù sau này đánh cược kết thúc, cho dù họ không tái hôn, nhưng cô đã không có khả năng quay về bên cạnh hắn.

Chỉ là, không cam lòng thì thế nào? Có thể làm gì?

"Anh Nhất Minh, với thân phận và địa vị hiện tại của anh, muốn loại con gái nào mà chẳng được?" Không phải chị cậu không tốt, mà là họ thực sự vô duyên.

"Ừ. Nhưng cho đến bây giờ, vẫn chưa có cô gái nào khiến anh động lòng như với chị em cả. " Có lẽ sau này sẽ có? Hoặc có lẽ là, cả đời này cũng không ai có thể thay thế được vị trí của Đóa Đóa trong lòng hắn nhưng cả đời rất dài rất dài, ai mà biết được chứ?

"Nếu như có một cô gái giống chị em như đúc đứng trước mặt anh, liệu anh có đọng tâm hay không?" Giang Viễn Hàng nhướng mày, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười.

"Em nói cái gì?" Nghe Giang Viễn Hàng nó vậy, ly rượu trên tay Ngụy Nhất Minh suýt nữa là tuột khỏi tay.

Một cô gái giống hệt Đóa Đóa? Cô ấy là ai? Chẳng lẽ Tiểu Hàng cũng đã từng gặp một cô gái như vậy?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-215)