Lần nữa động tâm
← Ch.126 | Ch.128 → |
Thấy Tiền Hiểu Nhu vẫn còn đứng đó nhìn mình, hắn lần nữa đeo kính lên, hòa hoãn mà nghiêm nghị nói, "Sau này không có chuyện gì không cần đến văn phòng của anh. Anh rất bận, em về trước đi. "
Tiền Hiểu Nhu có chút ủy khuất nhìn hắn, "Anh Lý Triết, anh làm việc muộn như vậy còn chưa về nhà, em với dì Lý lo anh ăn uống không điều độ nên mới đưa canh đến cho anh. "
"Hiểu Nhu, anh không phải con nít, anh biết tự chăm sóc cho mình, em về trước đi, anh thực sự còn nhiều chuyện chưa xử lý xong. "
Trước khi chưa hứa với ba mẹ sẽ thử kết giao với cô, cô cũng không dám tùy tiện đến công ty tìm hắn, nhưng từ lúc đồng ý với ba mẹ đến giờ chưa được mấy ngày mà cô đã đến đây hai lần, hơn nữa mỗi ngày còn gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn ăn cơm chưa, lúc nào tan tầm gì đấy...
Còn chưa chính thức bắt đầu, hắn đã cảm thấy phiền rồi!
Nhưng nếu như đã hứa với người nhà là sẽ thử, vậy hắn cũng không thể lập tức nuốt lời, như vậy cha mẹ hai bên sẽ rất khó xử.
Tuy rằng đối với Tiền Hiểu Nhu không có tình cảm nam nữ gì đáng nói nhưng hắn vẫn luôn coi cô như em gái mình, nên không tiện nói quá thẳng thừng.
Cùng Dung Dung nhiều năm như vậy, cô chưa từng làm chuyện ấu trĩ như vậy với hắn!
Vừa nghĩ đến điều này, cảm giác thất lạc trong lòng không phải là không có, có lẽ cô thực sự không quan tâm đến hắn, cho nên trước giờ chưa từng nghĩ sẽ làm như vậy, đúng không?
Thì ra, cùng một chuyện đó, chỉ cần đối tượng không giống thì cảm giác yêu ghét cũng không giống!
"Được rồi, vậy em về trước, anh nhớ uống canh đấy. " Tiền Hiểu Nhu biết hắn giờ tâm trạng không vui, cũng không muốn chọc giận hắn nhưng cho dù thế nào, hắn cũng đã hứa với cha mẹ hai bên là sẽ thử kết giao với cô, vậy tức là hắn là bạn trai của cô rồi, bạn gái hôn bạn trai chắc cũng không quá đáng chứ?
Nghĩ vậy, cô lấy hết dũng khí bước đến mấy bước, ngay lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, đặt lên má hắn một nụ hôn mới hài lòng vẫy tay ra vè.
Lý Triết nhìn theo bóng cô rời đi, nặng nề thở dài một tiếng, không ý thức rút khăn giấy tren bàn lau đi chỗ vừa mới được Tiền Hiểu Nhu hôn, trong đầu không tự chủ được lại hiện lên một gương mặt khác tức giận dùng giọng điệu rất bá đạo nói, "Lý Triết, anh dám để cho cô gái khác đụng đến mình một chút thử xem?"
Câu nói này có thể coi như câu nói chứng tỏ cô để tâm đến hắn nhất khi họ còn bên nhau.
Vừa nãy Giang Tâm Đóa nói cô rất buồn, rất khổ sở??
Đã không còn tâm tình làm việc, Lý Triết cầm điện thoại lên gọi cho cô nhưng đáp lại chỉ là một giọng máy móc nói số điện thoại đã ngừng sử dụng.
Cho dù cô đi Melbourne cũng đâu cần phải thay đổi số điện thoại làm gì? Chẳng lẽ Dung Dung định sang đó định cư?
Lòng hắn có chút loạn, cũng không ngồi yên được nữa nên dứt khoát tắt máy tính, đứng dậy, cầm lấy áo vest và chìa khóa bước ra ngoài.
***
Rời Eastbourne về đến nhà của Phạm Trọng Nam ở trung tâm thành phố Luân Đôn thì đã là bảy giờ tối. Quản gia đã chuẩn bị sẵn một bàn ăn thịnh soạn chờ họ.
Giang Tâm Đóa cảm thấy mình đã hoàn toàn rơi vào sự khống chế vô hình của Phạm Trọng Nam rồi, bởi vì sự dẫn dắt của hai đứa nhỏ khiến cô chỉ đành bước theo bước chân của ba cha con.
Sau bữa tối, hai đứa nhỏ cùng trở về phòng của mình tiếp tục những câu chuyện vụn vặt nói mãi không hết của mình, cũng bởi vì, qua hai ngày nữa cô với Bối Bối sẽ trở về Melbourne còn Phạm Dật Triển và ba mình thì lại lên đường đi Thụy Sỹ tham gia hoạt động trượt tuyết do trường tổ chức nên hai đứa nhỏ càng thêm quyến luyến không nỡ rời đối phương.
Giang Tâm Đóa đứng ở cửa phòng nhìn hai con đang ngồi sát nhau, cùng tựa đầu xem sách, khẽ thở dài một tiếng sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa mới xoay người đã thấy người đàn ông không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng mình.
"Hai con ngủ rồi?" Hắn đưa tay định sờ mặt cô nhưng cô đã lùi về sau một bước khiến bàn tay hắn khựng lại giữa không trung.
"Chưa, còn đang xem sách. Em về phòng. " Tuy rằng tối qua ở biệt thự bên bờ biển cô thực sự bị hắn dụ dỗ mà thế này thế kia, nhưng điều đó không có nghĩa là sau khi trở về cô với hắn vẫn tiếp tục như thế, cũng không có nghĩa là cô đồng ý quay lại.
Đây là biệt thự của nhà họ Phạm, tất cả mọi người đều biết họ là một đôi vợ chồng đã li hôn, nếu như cô lại còn cùng hắn dây dưa không dứt, không biết người khác sẽ nghĩ thế nào dù rằng chắc chắn là không ai dám thẳng thừng nói ra.
"Về đâu?" Hắn đi theo phía sau cô trầm giọng hỏi.
Đương nhiên là về căn phòng của cô bây giờ, Giang Tâm Đóa không thèm trả lời hắn, cứ bước thẳng về căn phòng dành cho khách.
Nhưng muốn đến được căn phòng kia thì phải đi qua gian phòng ngủ chính, lúc đi ngang cửa phòng, người đàn ông vốn đang nghiêm túc đi theo sau cô chợt vươn tay bế bổng cô lên...
Hành động đột ngột của hắn khiến Giang Tâm Đóa sợ đến nỗi thất thanh kêu một tiếng, theo bản năng vội đưa tay ôm lấy cổ hắn tránh cho bị té xuống, "Anh làm gì vậy? Muốn dọa chết người sao?"
"Ôm em về phòng, miễn cho em đi nhầm. " Hắn không phí chút sức nào ôm cô vào phòng, dùng chân sập cửa lại.
"Thả em ra, em không muốn ngủ chung với anh. " Rõ ràng là biết có giãy dụa cũng vô ích nhưng cô vẫn không ngừng động đậy nhưng sức nóng do hai thân thể cọ xát nhau quả thực không thể xem thường...
Bàn tay to của người đàn ông vỗ nhẹ lên mông cô gái một cái, khàn giọng uy hiếp, "Đừng làm rộn bằng không anh trực tiếp ở sofa ăn em. "
Nhớ tới cuộc chiến giữa hai người trên chiếc sofa trong căn biệt thự trên bờ biển tối qua, cô không dám nhúc nhích mảy may, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh để mặc hắn ôm mình về chiếc giường lớn kia.
"Đợi anh một lát, anh đi tắm. " Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cúi đầu hôn lên môi cô một cái rồi mới hài lòng đi vào phòng tắm.
Hừm, hắn thực sự cho rằng gan cô nhỏ, vào phòng hắn rồi thì không dám đi ra sao? Nhìn theo bóng dáng cao ngất kia biến mất sau cửa phòng tắm, Giang Tâm Đóa ngồi dậy đang định xuống giường thì tay phải đụng phải một vật bằng nhung mềm mại khiến cô giật nảy mình...
Trên giường hắn có cái gì vậy? Sao đụng vào cảm giác kỳ lạ như vậy?
Cô vội quay đầu nhìn, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đôi mắt đã không nhịn được trợn to lên...
Trên giường hắn sao lại có nhiều chú cừu nhồi bông, hơn nữa còn lớn nhỏ đủ size cả vậy? Không phải trước giờ Phạm Trọng Nam luôn rất ghét những thứ này sao? Sao giờ lại bày ra cả nửa giường thế này?
Phái nữ bất kể là lớn hay nhỏ, đối với những thứ thú nhồi bông này vẫn luôn không có sức kháng cự.
Giang Tâm Đóa nhìn một đàn cừu Jolly Mah đủ kiểu lớn nhỏ trên giường, nhịn không được đưa tay ôm lấy chú cừu màu nâu đội nón xanh (Sven) và chú cừu trắng đội mũ hồng (Svenja) vào lòng.
Hắn tìm ở đâu được cả bộ sưu tập thế này nhỉ? Thật lợi hại!
Trong lòng ôm hai con, Giang Tâm Đóa còn luyến tiếc đưa tay sờ những con cừu tinh xảo làm bằng thủ công khác, cảm nhận sự mềm mại từ lớp nhung tơ từ lòng bàn tay truyền đến...
Thích quá đi mất! Nếu như Bối Bối nhìn thấy, con bé nhất định sẽ thích đến nỗi không ngừng nhảy múa hoan hô...
Nhưng giờ đã khuya rồi, không nên để con bé bởi vì hưng phấn quá độ mà không ngủ được thì phiền lắm!
Nhưng hắn mua những thứ này để dỗ ngọt con gái hay lấy lòng cô đây?!
Thôi, mặc kệ là hắn muốn lấy lòng ai, dù sao mớ đồ chơi đáng yêu này đang ở trong tay cô, quả thực khiến cô nhìn, sờ thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Phạm Trọng Nam quay trở vào phòng ngủ, nhìn thấy cô giống như một đứa bé nằm bò trên giường như đang bơi giữa đống thú nhồi bông thì không khỏi bật cười.
Thật là... tính trẻ con vẫn chưa bỏ!
Dù đã bước rất khẽ nhưng Giang Tâm Đóa vẫn cảm giác có người đến gần, cô ngước mặt lên.
"Thích đến vậy sao?" Hắn ngồi xuống bên giường, hai tay chống hai bên sườn cô cười hỏi.
Giang Tâm Đóa từ tư thế nằm sấp lật người lại mặt đối mặt với hắn, trong lòng vẫn còn ôm chú cừu trắng, "Tặng cho em, hay cho Bối Bối?"
"Tặng cho cục cưng lớn. " Hắn cười nhìn gương mặt hồng nhuận của cô, nhịn không được lại cúi xuống hôn một cái.
"Ai là cục cưng lớn chứ? Nói lung tung. " Mặt cô ửng đỏ, ngượng ngùng xoay mặt sang hướng khác, "Lisa của em đâu? Có phải anh ném nó đi rồi không?"
Nhiều năm như vậy rồi mà còn nhớ chú cừu Lisa kia, còn người sống sờ sờ như hắn thì lại ném ra sau đầu, thật bi ai!
"Chưa ném. "
"Ở đâu rồi?"
"Ở đây nhiều như vậy còn chưa đủ sao?" Hắn liếc nhìn mười mấy con cừu nhồi bông bày khắp trên giường, vì để cho cô vui, cho dù không thích những thứ này đến mấy hắn vẫn cố sưu tầm mang về.
"Chưa đủ. Em có thể mang chúng về Melbourne không?"
Nghe cô nói rời đi, mắt Phạm Trọng Nam chợt tối lại.
"Được. Nhưng anh có một điều kiện. "
"Tặng quà mà còn có điều kiện, không thèm, trả lại anh cho xong. " Cô nhét chú cừu trắng vào lòng hắn nhưng bàn tay lại bị hắn nắm lại.
"Đồ đã tặng rồi anh sẽ không lấy lại. " Hắn ném chú cừu trắng nhìn có chút chướng mắt kia sang một bên, thân hình cường tráng càng áp xuống...
"Đừng đè em, dậy đi... " Hai tay bị hắn nắm lấy bắt ngược lên trên đầu, cô chỉ đành dùng mắt trừng hắn.
"Điều kiện của anh rất đơn giản. " Hắn cắn nhẹ vành tai xinh xắn của cô, "Ở lại đây với anh một đêm là được... "
Thật muốn mắng người nha!!! Hừm, lấy mấy con cừu kia dụ dỗ cô ngủ cùng, thật quá đáng mà!
"Em không thèm. "
"Không thèm cũng không được. "
Hắn vừa nói vừa hôn lên đôi môi đầy dụ hoặc kia, một tay thô lỗ quét hết những chú cừu hình dạng khác nhau kia xuống giường...
"Sao anh lại ném chúng xuống đất... " Cô đau lòng phản đối.
"Chiếm chỗ... "
"Nhặt lên đi!"
"Đợi em ngủ dậy tự nhặt!"
Đáng thương cho những chú cừu cứ thế bị người đàn ông máu lạnh lợi dụng xong rồi ném xuống đất qua đêm, lại còn phải bịt mắt bị tai để không thấy không nghe những màn xuân sắc nối tiếp nhau...
Thật đáng thương hết sức!
*****
Sáng hôm sau, lúc Giang Tâm Đóa thức giấc thì hai đứa nhỏ cùng một người lớn nào đó đã không còn ở nhà.
Nghe Melina báo lại, Giang Phẩm Huyên thì theo anh mình đến trường tham quan còn Phạm Trọng Nam thì đã đến công ty.
Nhớ đến những chú cừu đáng yêu bị hắn ném xuống đất, cô chống tay gượng ngồi dậy xuống giường nhưng bóng một con cừu cũng không thấy đâu! Giang Tâm Đóa nhìn một vòng xung quanh, lúc nhìn thấy chúng đã được bày một cách chỉnh tề ở đầu giường, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đi đến gần Giang Tâm Đóa mới phát hiện Lisa của cô lại đang nằm lẫn lộn trong đó. Cô khuỵu chân xuống, đưa tay ôm lấy Lisa vào lòng, đưa mắt nhìn sang những chú cừu được làm hết sức tỉ mỉ và tinh xảo khác...
Những chuyện quá khứ, bất kể là vui vẻ hay đau khổ, vào thời khắc này đột nhiên trở nên bình đạm hẳn đi.
Duyên phận giữa người với người đôi khi thực sự rất kỳ diệu, vào lúc nào gặp được người nào, số mệnh sớm đã định sẵn.
Có loại duyên phận đến vội vàng nhưng đi cũng vội vàng, có loại duyên phận thì tưởng sớm đã kết thúc nhưng lại bằng một sự sắp đặt tình cờ nào đó mà lại sống dậy một cách thần kỳ.
Sau khi rời khỏi Phạm Trọng Nam, trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ quay về bên cạnh hắn.
Nhưng các con đã trở thành mối ràng buộc vĩnh viễn giữa họ khiến cô không thể nào cắt đứt hoàn toàn.
Hoặc là nói, sự ràng buộc bởi các con là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác chính là...
Đã từng, hắn làm tổn thương cô, khiến cô đau lòng, oán hận, trách giận nhưng bất kể là cô đi ba xa, đi bao lâu, cô vẫn không trốn khỏi trái tim mình.
Đã từng, hắn lừa dối cô, những lý do mà hắn nói không đủ thuyết phục cô nhưng cô đã không còn muốn truy cứu nữa.
Bởi vì sự thực là, cô vẫn còn yêu hắn!
Nếu như không yêu, cô sẽ không ngốc đến nỗi chỉ bằng mấy câu đơn giản của Phạm Uyển Viện mà vội vội vàng vàng dẫn con gái sang đây; nếu như không yêu, cô sẽ không để mặc hắn hết lần này đến lần khác đối với cô muốn gì được nấy; nếu như không yêu, thì tốt biết mấy!
Thì ra, tình yêu thực sự không phải do lý trí khống chế!
Platon có nói: "Nếu như yêu, xin yêu đậm sâu, nếu từ bỏ, xin từ bỏ triệt để, đừng dây dưa, hại người hại mình."
Giữa cô với hắn, sớm đã không phải là dây dưa mà là sự tiến triển của một tình vợ chồng theo đúng nghĩa của nó.
Vào giờ phút này, cô không có cách nào lừa dối chính mình nữa.
Cô vẫn muốn ở bên cạnh hắn.
Không chỉ là vì các con mà là vì ý muốn mãnh liệt từ sâu trong nội tâm.
Nhưng, lần này cô không dự định đi theo con đường mà hắn sắp đặt sẵn.
Không phải hắn nói muốn theo đuổi cô sao? Vậy cứ để hắn theo đuổi thử xem!
Dù sao lúc đầu họ kết hôn là đốt giai đoạn, giờ bắt đầu lại từ đầu cũng tốt! Hưởng thụ một chút cảm giác có người theo đuổi xem ra cũng không tệ!
Hơn nữa, dường như hắn cũng đã bắt đầu hiểu được quan tâm, lấy lòng người khác, đống cừu nhồi bông này không phải là minh chứng tốt nhất sao? Rất đơn giản, rất tầm thường nhưng lại dễ dàng khiến người ta rung động.
Vậy lần này, liệu họ sẽ có một kết cục khác không?
Nước mắt cô bỗng dưng trượt xuống...
Phạm Trọng Nam, em muốn lại thử một lần!
Anh sẽ không khiến em thất vọng, phải không?
***
Liên tục hai đêm bị người giằng co, cho dù thân thể có tốt đến mấy cũng ăn không tiêu, thế là kế hoạch đi đến trường thăm Phạm Tuyết Chân rốt cuộc phá sản.
Giang Tâm Đóa nằm lì ở nhà suốt một ngày nghỉ ngơi, ba giờ chiều, lúc còn đang nằm trên chiếc giường êm ái ngủ lấy sức thì lại nhận được điện thoại của Phạm Trọng Nam.
"Sao vậy? Không khỏe sao?"
Nghe giọng nói yếu ớt vô lực của cô, mày hắn không khỏi nhăn lại.
"Ừ, mệt... " Khi đã làm rõ bản thân muốn gì, bản năng phòng ngự của cô cũng cởi bỏ, ngay cả giọng điệu cũng mang theo một ý làm nũng rõ ràng.
"Mệt thì nghỉ ngơi cho khỏe, đợi lát nữa anh đi đón các con tan học về nhà, được không?" Cách năm năm mới được nghe lại cô làm nũng với mình, cả người hắn như bay bổng, ngay cả giọng nói cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều.
Cô gái của hắn, rốt cuộc cũng chịu tha thứ cho hắn, phải không?
Nghe hắn nói muốn đến trường đón con, Giang Tâm Đóa tỉnh táo hẳn lên, "Em cũng muốn đi. "
Nhờ vào quan hệ của một người cha rất có năng lực nào đó, hôm nay Bối Bối có thể đến trường dự giờ suốt cả ngày, buổi sáng không đưa được hai con đến trường, nếu như họ cùng đến trường đón hai đứa nhỏ, chắc chắn chúng sẽ rất vui!
Nghĩ đến đây, người đang vốn không còn chút sức nằm trên giường chợt tràn đầy tinh lực ngồi bật dậy.
"Không phải nói là mệt sao? Anh đi là được rồi. "
"Chúng ta cùng đi. " Cô kiên trì.
Bởi vì câu "chúng ta cùng đi" đó của cô mà nửa câu cự tuyệt hắn cũng nói không nên lời.
"Được. Vậy anh về đón em. Đợi anh. "
Ngắt điện thoại, cũng mặc kệ trên tay còn bao nhiêu văn kiện khẩn cấp cần hắn ký, đại boss rất tùy hứng ném hết sang một bên, trở về đón bà xã, sau đó đến trường đón con mới là quan trọng nhất!
Người đàn ông trước giờ xem công việc như tính mệnh hôm nay ngay cả kế hoạch đầu tư trị giá cả tỷ đều không quan trọng bằng vợ và các con.
Lúc Phạm Trọng Nam về nhà, Giang Tâm Đóa đã thay xong quần áo đứng ở cửa lớn chống dù chờ.
"Không phải bảo em ở nhà đợi sao? Chạy ra đây làm gì, coi chừng dầm mưa. " Hắn xuống xe đón lấy cây dù trong tay cô, giọng nói pha chút quở trách.
"Có ngấm mưa đâu. " Để cô bước vào trước rồi hắn cũng ngồi vào, xe rất nhanh chạy về hướng trường học.
"Xem em kìa, tay lạnh như vậy, lần sau đừng đứng ở ngoài chờ nữa, có nghe không?" Ôm thân thể mảnh khảnh kia vào lòng, cầm bàn tay lạnh buốt của cô ấp vào tay mình, hắn nghiêm giọng dặn dò.
Rõ ràng chỉ là một câu quan tâm rất bình thường nhưng không biết vì sao, nghe vào tai Giang Tâm Đóa lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Ngượng cái gì chứ! Hai đứa con đều lớn như vậy rồi...
Nhưng mà... nhưng mà... cô lại thấy mặt mình nóng lên một cách kỳ lạ...
"Sao mặt lại đỏ như vậy? Có phải là nhiễm lạnh phát sốt rồi không?" Phạm Trọng Nam cúi xuống nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, lo lắng hỏi.
Nhưng hắn sờ lên trán cô vẫn thấy mát lạnh kia mà!
"Đóa Đóa, có phải có chỗ nào không khỏe không?"
"Không có. Chắc là trong xe nóng quá thôi. " Cô rút tay khỏi tay hắn, nói một cách không được tự nhiên.
"Trong xe không có mở máy sưởi. " Hắn chỉnh lại.
"Em không có sao. Thật mà. Đừng hỏi nữa. "
"Thật sự không sao?" Hắn hỏi lại bằng giọng không xác định.
"Không sao. " Có cần em thề không?
"Không sao thì tốt rồi. " Lời vừa dứt thì người nào đó trực tiếp kéo cô vào lòng, "Cho anh hôn một cái. "
Phạm tiên sinh quả nhiên là người làm ăn, một giây một phút cũng không muốn lãng phí, cho dù là trên đường đi đón con cũng không quên cùng bà xã triền miên một hồi.
Khụ khụ khụ, vẫn còn là bà xã "đang theo đuổi".
***
Đối với cậu bé Phạm Dật Triển lần đầu tiên có cả cha và mẹ đến đón mà nói, hôm nay thực sự là một ngày đáng để ăn mừng, còn đối với Giang Phẩm Huyên lần đầu tiên đến trường của anh đã bị không khí ở đây mê hoặc thì không ngừng lên tiếng đòi ở lại Luân Đôn đi học với anh trai.
Để ăn mừng ngày đáng nhớ này, hai đứa nhỏ đồng loạt đòi phải ra ngoài ăn.
"Chúng ta đi ăn McDonalds, được không?" Giang Phẩm Huyên đề nghị.
"Ba, được không?" Từ nhỏ đến lớn Phạm Dật Triển đều chưa từng đi qua những nơi bán fastfood như McDonalds cho nên rất tò mò.
Phạm Trọng Nam nhìn vẻ háo hức của hai đứa nhỏ, không nói tiếng nào mà dời mắt sang mẹ của chúng. Cá nhân hắn không phải rất tán thành cho những đứa trẻ đang trưởng thành ăn những thứ không có dinh dưỡng mà chuyên gia cho rằng "rác" kia. Nhưng những thứ đó vẫn luôn có sức hấp dẫn khó cưỡng đối với tất cả những đứa trẻ trên thế giới.
Ở Melbourne, Giang Tâm Đóa cũng không thường dẫn con gái đi ăn nhưng so với hai cha con chưa từng bước chân vào những nơi như thế mà nói thì coi như quen thuộc hơn hẳn.
Thi thoảng đi một lần cũng không sao.
"Muốn ăn lắm sao?" Cô cười hỏi.
"Cũng không phải rất muốn nhưng anh nói chưa từng đi nên con muốn dẫn anh đi. "
"Tiểu Dật, con muốn thử sao?"
Phạm Dật Triển khẽ gật đầu.
"Vậy chúng ta đi McDonalds đi. " Giang Tâm Đóa nhìn người đàn ông không nói tiếng nào bên cạnh.
"Ừ. " Hắn đưa tay ấn vào micro nói chuyện với tài xế, "Ngừng ở một nhà hàng McDonalds gần đây nhất. "
Tài xế nghe chủ mình nói vậy, bàn tay đặt trên vô lăng chợt cứng lại, cứ tưởng mình nghe nhầm.
"McDonalds?" Ông nghi hoặc hỏi lại.
"Đúng vậy. " Trả lời ngắn gọn rồi hắn tắt micro.
Thế là, xe bắt đầu chuyển hướng đi về phía một nhà hàng McDonalds gần đó nhất.
Không hề chú ý đến một chiếc xe đậu cách trường học không xa cũng bắt đầu nổ máy chạy đi.
"Mẹ, thì ra họ thực sự có hai đứa con!" Trong xe, một cô gái dùng một tấm mạng che mặt nói một cách khẳng định.
"Ừ. Xem ra năm đó Phạm lão gia cũng bị họ gạt. " Tạ Lệ Á nắm chặt vô lăng, nghiến răng nói.
"Mẹ, tại sao Phạm Trọng Nam còn quay về tìm cô ta? Không phải anh ta đã thấy bằng chứng Giang Tâm Đóa phản bội mình rồi sao? Tại sao không hận, không bỏ cô ta? Tại sao chứ?"
Giọng Giang Tịnh Văn tràn đầy hận ý và bất mãn.
Cô thật sự hận, rất hận Giang Tâm Đóa!
← Ch. 126 | Ch. 128 → |