Người đàn ông của Dung Dung
← Ch.125 | Ch.127 → |
Đến khi hai mẹ con xuống lầu nhìn thấy phòng bếp như vừa bị bão quét qua, trên sàn đầy vệt sữa tươi, mấy chiếc đĩa bị vỡ vẫn còn chưa kịp dọn, trên bếp là một chảo đen sì, căn bản là không nhìn ra là trứng hay thứ gì, còn có một nồi sền sệt như hồ, giống như là mì hay gì đó...
"Những thứ này, là do một mình ba con làm sao?" Cô giật mình hỏi con gái.
"Không phải. "
"Không phải?"
"Còn có con và anh trai, ba người cùng làm bữa sáng mà ra... "
Giang Tâm Đóa hết lời để nói, thì ra người giỏi giang đến mấy trên một phương diện nào đó vẫn là thiểu năng.
Cô vừa định đẩy con gái ra để mình đi thu dọn chiến trường thì ngoài sảnh đã truyền đến tiếng của con trai, "Bối Bối, em đang ở đâu? Ba mua bữa sáng mà em thích ăn nhất về rồi đây này. "
"Mẹ, chúng ta đi ăn đi. "
"Con đi trước. Lát nữa mẹ ăn sau. "
Lời của cô vừa dứt thì người nào đó cùng con trai đã đi vào, trên tay là hộp đựng thức ăn của một nhà hàng, thấy cô đứng đó, hắn đặt những hộp tức ăn lên bàn, ra hiệu cho hai đứa nhỏ vào ăn rồi mới bước qua.
"Có đói bụng không?"
"Đây là tác phẩm của anh?" Giang Tâm Đóa ngoái đầu nhìn một đống tàn tích, mỉm cười hỏi.
Lần đầu tiên xuống bếp làm đến cả gian bếp như bị bão quét đã đủ mất mặt rồi, còn để cô chỉ ra, Phạm Trọng Nam thực sự là có chút ngượng ngùng, hắn hắng giọng, "Không cẩn thận làm hư. Lát nữa sẽ có người đến dọn. Em đi ăn sáng đi. "
Hắn bước đến nắm tay cô nhưng cô lại có chút tính trẻ con giấu tay ra sau lưng, "Em tự đi được. "
"Còn đau hay không?" Cô không cho nắm tay hắn cũng không miễn cưỡng, chỉ sợ cô tức giận thì phiền phức.
"Anh đừng nói với em mấy câu như vậy nữa. " Cô cắn môi trừng hắn, giọng điệu rõ ràng là tức giận nhưng sóng mắt phong tình lại khiến hắn nhộn nhạo khó nhịn.
Lại muống chọc cô mấy câu nhưng cô đã cướp lời, "Anh mà còn nói, em thật sự mặc kệ anh đấy. "
Nghe cô nói mặc kệ mình, hắn thực sự có chút sợ! Thật không dễ dàng gì tối qua mới được ăn một bữa no, không cần chọc cô tức giận thì tốt hơn, hơn nữa hai đứa nhỏ đều ở đây, thôi đành vậy, cố nhịn!
Ăn xong bữa sáng kiêm bữa trưa phong phú kia, bởi vì bên ngoài đang mưa nên hành trình hôm nay toàn bộ hủy bỏ, nghỉ ngơi một lát, cả nhà chuẩn bị trở lại Luân Đôn.
Hai ngày nay đối với bốn người mà nói, đều là lần đầu tiên hưởng thụ một kỳ nghỉ cuối tuần vui vẻ và đầy ấm cúng, chỉ không ngờ là bởi vì mưa mà không thể không kết thúc sớm.
Ăn xong, hai đứa nhỏ kéo ba mình vào phòng giải trí chơi bowling, vốn thần kinh vận động kém phát triển cộng thêm tối qua lao lực quá độ, Giang Tâm Đóa nằm nơi sofa phòng khách lấy Ipad của con trai lên mạng. Lúc đăng nhập vào Skype mới phát hiện thì ra người vốn nên đi nghỉ sớm là Dung Dung lúc này vẫn còn đang online.
Chẳng lẽ cô nàng này không biết người sắp làm mẹ không thể thức quá khuya sao?
Đóa Đóa: Sao muộn như vậy rồi còn chưa ngủ? Không quen chỗ?
Dung Dung: Còn chưa buồn ngủ, bạn thì sao? Lúc nào về đây?
Đóa Đóa: Chắc mấy ngày nữa.
Dung Dung: Vậy cứ chơi cho vui, đừng lo cho mình. Mình đang ở nhà bạn, dì Giang đã xem mình là đối tượng bảo hộ trọng điểm rồi đấy.
Đóa Đóa: Bạn vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Dung Dung: Vậy mấy ngày qua bạn vui không?
Cùng con trai con gái ở cùng nhau, làm sao không vui được?
Đóa Đóa: Vui, vui cực kỳ.
Dung Dung ở đầu bên kia bỗng dưng trầm mặc, thật lâu không trả lời.
Đóa Đóa: Dung Dung, sao vậy? Có phải chỗ nào không khỏe không? Gọi mẹ mình hoặc chị Tịnh Nhã vào xem được không?
Thấy bạn tốt lo lắng, Dương Dung Dung bối rối lau lệ.
Dung Dung: Giờ bạn có tiện nói điện thoại không?
Nghe bạn tốt nói vậy, Giang Tâm Đóa liền biết bạn tốt nhất định có chuyện nhưng điện thoại của cô ở phòng ngủ trên lầu, lại nhìn sang bàn trà, điện thoại của Phạm Trọng Nam đang đặt ở đó.
Cô nghĩ cũng không nghĩ liền cầm lấy, gọi số điện thoại của Dung Dung ở Melbourne.
"Nhanh vậy? Mình tưởng bạn đang cùng Phạm tiên sinh... " Giọng nói pha chút nghẹn ngào của Dương Dung Dung truyền đến bên tai khiến Giang Tâm Đóa rất lo lắng.
"Dung Dung, sao vậy? Không thoải mái sao?"
"Không phải. Chỉ là tâm trạng không vui. " Cho nên cô không muốn quấy nhiễu chuyến đi vui vẻ của Đóa Đóa, chỉ sợ mình làm hỏng tâm tình đi chơi của bạn tốt.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Liên quan đến người đàn ông kia sao?"
"Coi như là vậy đi. "
"Nói cho mình nghe được không?" Tuy rằng cô không biết mình có thể giúp gì cho bạn nhưng giọng điệu đầy thất lạc của bạn tốt là điều cô chưa từng được nghe trước đây.
Ngay cả lúc biết mình vừa mang thai Dung Dung vẫn một vẻ "trời sập xuống cũng có người đỡ" đầy lạc quan, ăn ngủ ngủ ngon cho nên cô không quá lo lắng.
Nhưng lúc này, cho dù không nhìn thấy người, chỉ nghe giọng nói cô đã biết bạn mình nhất định rất khổ sở, rất khổ sở, điều này khiến cô không khỏi đau lòng cho bạn mình, rốt cuộc là người đàn ông đáng chết nào khiến Dung Dung của cô đau lòng như vậy chứ?
"Bạn còn nhớ câu chuyện Phật kia không? Câu chuyện mà lúc mình học trung học cùng nhau thảo luận ấy?"
""Kiếp trước là ai chôn bạn?"" Giang Tâm Đóa lập tức biết bạn mình đang nói đến câu chuyện nào.
"Ừ. " Dương Dung Dung thở dài một tiếng, "Mấy ngày nay ở Melbourne mình luôn nghĩ về chuyện này. Mình với anh ta kiếp này rốt cuộc là loại duyên phận gì? Kiếp trước anh ta là người qua đường, người cởi áo đắp cho mình rồi rời đi hay chính là người đào mộ chôn mình đây? Nếu như anh ta là người thứ ba, tại sao kiếp này bọn mình lại phải xa nhau chứ? Chẳng lẽ thực sự là vì mình quá không hiểu chuyện, quá tùy hứng sao? Đóa Đóa... chẳng lẽ kiếp này bọn mình cứ thế mà lỡ nhau chứ? Nếu như anh ta không phải là người kiếp trước chôn mình, sao lại tồn tại lâu như vậy trong sinh mạng mình? Tại sao lại để mình quen thuộc rồi lại để mình mất đi... "
Nói mãi nói mãi, Dương Dung Dung nhịn không được nghẹn ngào khóc nấc lên, nước mắt lách tách từng giọt rơi xuống, không kìm chế được...
Sự tự tôn của cô, sự kiêu ngạo của cô trước giờ cô luôn cẩn thận giữ gìn nhưng đến cuối cùng, vẫn là vì một người đàn ông mà buông xuống hết, rất muốn hỏi hắn một câu, rốt cuộc hắn là người nào? Có phải người kia không?
Có phải hắn chính là người chôn cất cô, kiếp này cũng là người cô nên trân trọng nhất hay không?
Nhưng cô không có can đảm đi tìm đáp án.
"Dung Dung, đừng khóc, đừng khóc!" Nghe bạn tốt khóc, vành mắt Giang Tâm Đóa cũng đỏ hoe, "Nếu như bạn thực sự thích người kia, nếu như thật sự không cam lòng, vậy bạn đi tìm anh ta hỏi cho rõ ràng đi. "
Năm đó cô cũng là như vậy, cho dù hắn không cần cô, cô cũng phải hỏi cho ra đáp án, ít nhất thì, có thể khiến bản thân hết hy vọng.
Cuộc đời mỗi người luôn là như vậy, gặp gỡ rồi chia ly, ai cũng không thể đoán biết được, người có thể đi cùng ta đến cuối cuộc đời rốt cuộc là ai.
Nếu như người kia thực sự không phải duyên phận kiếp trước của bạn, vậy sớm nên nhận rõ, rời đi trước khi quá muộn.
Cho dù có khó, có đau đến mấy rồi cũng sẽ qua đi!
Tin rằng người trước giờ luôn lạc quan, sáng sủa như Dung Dung sẽ làm được.
"Đóa Đóa, mình không có can đảm, mình không dám đi hỏi, mình sợ, sợ anh ta không phải là người đó... "
"Không hỏi thì làm sao biết chứ? Dung Dung, dũng cảm một chút, nếu như bạn thực sự không nỡ, không cam cam lòng, vậy thì đi hỏi cho rõ. Đừng để bản thân phải hối hận. "
"Có phải mình vô dụng lắm không?" Dương Dung Dung nghe giọng nói lo lắng bất an của bạn, tâm tình đang rầu rĩ chợt thấy đỡ hơn nhiều, cô lau nước mắt, nói có chút tự giễu, "Trước giờ mình chưa từng nói với anh ta là mình thích anh ta, anh ta cũng chưa từng nói thích mình nhưng sau khi mình tùy hứng nói chia tay, anh ta chưa quay lại dỗ ngọt mình một tiếng, hơn nữa rất nhanh còn có bạn gái mới, còn chuẩn bị năm sau kết hôn. Đóa Đóa, bạn nói xem, mình có nên hỏi không? Hoặc có lẽ là, trong suy nghĩ của người ta, ngay cả vãn hồi mình cũng không cần thiết. Có phải là mình ngốc lắm không? Người ta đã như thế rồi, đến giờ này mình mới nhận rõ lòng mình, còn muốn tìm người ta hỏi cho rõ ràng, liệu lúc đó có bị cười chết không?"
"Dung Dung, bạn nói mình biết người đó là ai?" Giang Tâm Đóa quệt nước mắt, quyết định không thể để bạn tốt cứ sống mãi trong cảm giác bối rối, mâu thuẫn này tiếp nữa.
Tính cách của Dung Dung qua mấy năm sống chung cô rõ ràng hơn ai hết, bên ngoài biểu hiện rất tùy hứng, rất kiêu ngạo nhưng đó chỉ là bên ngoài, bạn tốt là loại người một khi xem trọng người nào thì sẽ đối với người đó một lòng một dạ đến cùng.
Nếu theo lời bạn tốt nói trước đây, người đàn ông đó cô cũng quen, hơn nữa còn cùng Dung Dung nhiều năm như vậy, sao lại không biết tính tình đó của bạn mình chứ? Sao lại nỡ lòng bỏ rơi cô như thế chứ? Lại vì sao quyết tuyệt đến nỗi vội vàng kết giao với cô gái khác chứ?
Hay là tất cả đàn ông trên đời đều giống nhau cả?!
Nhưng cho dù là như vậy, cô cũng phải thay Dung Dung mắng cho người đàn ông không biết tốt xấu kia một trận!
Sao lại có thể khiến cho người luôn kiên cường kiêu ngạo như Dung Dung khóc thành như thế chứ?
"Người đó, bạn thực sự không đoán ra sao?" Ngừng khóc, Dương Dung Dung thở dài một tiếng, dường như sau khi đem tâm sự đè nén trong lòng đã lâu trút ra hết, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều vậy!
"Không phải bạn học của chúng ta?"
"Không phải. "
"Không phải bạn ngoài trường học?"
"Không phải. "
Đáp án đang dần xuất hiện, nhưng Giang Tâm Đóa vẫn muốn xác nhận lại, "Là quen nhau trong công việc. "
"Ừ. "
"Làm việc ở Phạm thị?"
"Ừ. "
"Là... Lý Triết?"
"Ừ. "
Điện thoại trong tay Giang Tâm Đóa rơi thẳng xuống đất.
Tên đàn ông xấu xa kia lại chính là... Lý Triết?!
--------------------------------------
Để mọi người hiểu thêm, mình viết lại câu chuyện Phật kia.
Có một câu chuyện kể rằng:
Ngày xưa, có một chàng thư sinh, cùng vị hôn thê hẹn ước ngày đó tháng đó năm đó kết hôn. Đến ngày hẹn, vị hôn thê lại lấy người khác. Chàng thư sinh bị bội ước nên mang trọng bệnh. Lúc đó, một vị tăng sĩ qua đường, đem trong người ra cái gương bảo chàng thư sinh xem. Chàng nhìn thấy trong biển người đó, có một cô gái gặp nạn không mãnh vải che thân nằm chết bên bãi cát. Một người qua đường, xem qua rồi lắc đầu bỏ đi. Thêm một người nữa đi qua, thấy tình cảnh tang thương như thế nên cởi y phục bên ngoài đắp lên thi thể cô gái. Lại có người nữa đi qua, đào cái hố, cẩn thận đem thi thể chôn dưới hố. Vị tăng sĩ giải thích, thi thể cô gái bên bãi cát trong tiền kiếp chính là vị hôn thê của chàng thư sinh. Chàng chính là người qua đường thứ hai, đã bố thí cho thi thể cô gái chiếc áo đắp lên người. cô ấy kiếp này cùng chàng luyến ái, chỉ là trả lại tình cảm kiếp trước. Cô ấy phải báo đáp cả đời, là phải làm vợ của người kiếp trước chôn mình.
Như vậy, kiếp này là chồng vợ của nhau nghĩa là kiếp trước đã từng chôn cất cho nhau. Chàng thư sinh liền bừng tỉnh ngộ.
Có người hỏi Phật: "Ai là người kiếp trước đã chôn con?", Phật cười đáp: "Tiền thế đã định, tự nhiên hội ngộ".
Phật nói: "Người vợ ở kiếp này là người bạn chôn kiếp trước, tới trả ơn cho bạn. Đứa con trai ở kiếp này, là chủ nợ của bạn ở kiếp trước, tới để đòi món nợ chưa trả. Đứa con gái ở kiếp này, là người tình ở kiếp trước, tới vì tình cảm chưa dứt. Người tình kiếp này, là vợ chồng của kiếp trước, tới nối tiếp phần duyên phận chưa đứt. Hồng nhan tri kỷ của kiếp này, là anh em của kiếp trước, tới chia sẻ những tâm sự chưa nói hết. Người giàu có kiếp này là người giàu lòng thiện kiếp trước, tới nhận phần công đức đã phát ra kiếp trước. Đây không phải là mê tín mà là nhân quả, là số kiếp."
Phật nói: "Nếu không nợ nhau, làm sao gặp gỡ?"
*****
"Phạm Trọng Nam... Phạm Trọng Nam... "
Trong căn biệt thự an tĩnh truyền đến tiếng gọi càng lúc càng lớn.
Sau khi biết người đàn ông của Dung Dung là Lý Triết, Giang Tâm Đóa không cách nào bình tĩnh lại được, cô chạy thẳng về phòng giải trí, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi.
Cửa phòng giải trí không khép chặt cho nên tuy rằng ba người đang chơi rất vui nhưng vẫn nghe được tiếng gọi của Giang Tâm Đóa.
Lo cô có chuyện, Phạm Trọng Nam dặn dò hai đứa bé tự chơi với nhau rồi vội bước ra nhưng mới vừa đến cửa thì đã thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia chạy như bay tới, hơn nữa vành mắt đỏ ửng tựa hồ mới vừa khóc xong nhưng vẻ mặt thì lại rất tức giận.
"Đóa Đóa, sao vậy?" Hắn bước đến vịn lấy vai cô, từ trên xuống dưới cẩn thận quan sát một lần.
Bên ngoài trời mưa, trên người cô lại không có dấu vết vừa đi ra ngoài, cũng không có khả năng có người không được sự cho phép của hắn mà tiến vào, vậy rốt cuộc là có chuyện gì?
"Phạm Trọng Nam... " Giang Tâm Đóa thở dồn dập một hồi mới nói nên lời, "Cái kia... Lý Triết... đang ở đâu, bảo anh ta đến gặp em!"
"Lý Triết?" Phạm Trọng Nam nhướng mày, cô vội vội vàng vàng chạy đến là vì muốn tìm Lý Triết?
"Đúng, Lý Triết. Anh gọi điện bảo anh ta đến đây. Em muốn gặp, ngay bây giờ!" Giang Tâm Đóa cũng đã nhiều năm không liên lạc với Lý Triết nên tưởng rằng hắn vẫn còn đi theo Phạm Trọng Nam.
Tuy rằng lần trước cô đến công ty tìm Phạm Trọng Nam không gặp anh ta nhưng lúc đó cô cũng không suy nghĩ quá nhiều.
"Lý Triết làm gì khiến em tức giận như vậy? Nói anh nghe. "
Lý Triết ở Singapore xa xôi, không có khả năng vô duyên vô cớ đắc tội cô mới đúng chứ?
"Em không thể gặp anh ta sao? Tên khốn kiếp đó!"
Ngay cả "khốn kiếp" cũng mắng ra được, vậy chứng tỏ là cô giận thực sự, hơn nữa là rất giận nhưng hắn lại rất thích nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô lúc này, một Giang Tâm Đóa như vậy, dường như quay về 5 năm trước, là một cô gái thích làm nũng với hắn, tức giận với hắn, khiến hắn yêu thương đến tận đáy lòng.
"Anh cũng muốn bảo cậu ta đến gặp em nhưng giờ Lý Triết đang ở Singapore, nếu muốn đến Luân Đôn để em mắng, nhanh nhất cũng phải ngày mai mới đến được. Lý Triết làm gì chọc đến em? Nói anh nghe, anh trút giận giúp cho. "
"Không phải anh ta chọc em, mà là Dung Dung. "
"Dương Dung Dung?" Phạm Trọng Nam lập tức hiểu ngay.
"Anh cũng biết chuyện họ quen nhau sao?" Thấy vẻ bừng tỉnh của hắn, Giang Tâm Đóa nghi hoặc hỏi.
Chắc không phải Dung Dung với người đàn ông kia chơi trò tình bí mật mấy năm nay cô là người cuối cùng biết đến đấy chứ?
Nếu như thật sự là vậy, cô không phải là ngu ngốc thì là quá trì độn! Không thừa nhận cũng phải thừa nhận sự thực, tuy rằng sự thực khiến người ta rất bi ai.
Phạm Trọng Nam nhìn cô, nhè nhẹ gật đầu.
"Vậy sao anh không nói?" Thấy hắn gật đầu, Giang Tâm Đóa nặng nề đấm vào ngực hắn một cái.
Sức đấm của cô không đủ để làm hắn đau nhưng hắn lo tay cô bị đau nên chặn lấy nắm tay đã hồng lên của cô, "Đừng làm đau chính mình. "
"Em hỏi anh sao biết họ quen nhau lại không nói với em? Anh biết từ lúc nào?"
Chuyện giữa Dung Dung với Lý Triết đã nhiều năm lắm rồi, nếu như cô không đoán nhầm, người cùng cô chơi trò tình một đêm kia chắc chắn cũng là Lý Triết. Sau đó quan hệ tình nhân bí mật giữa họ duy trì từ đó cho đến bây giờ.
Lý Triết vẫn luôn theo chân hắn làm việc, giúp hắn xử lý tất cả chuyện công chuyện tư, chuyện của anh ta, Phạm Trọng Nam đương nhiên cũng biết. Nếu như sáu năm trước hắn đã biết chuyện này mà không nói, vậy cô nhất định sẽ không tha cho hắn!
"Nói cái gì? Hai người cũng không công khai quan hệ. Anh không có hứng thú với chuyện riêng tư của người khác, chẳng lẽ còn phải đi tìm hiểu xem vì sao hai người đó lại ở bên nhau sao?"
Tính tình của người này vẫn giống hệt như lúc trước, muốn từ miệng hắn nghe được chuyện riêng tư của người khác đúng là khó hơn lên trời! Dường như hắn thực sự không có hứng thú gì mấy!
Đành vậy!
"Anh gọi điện thoại cho anh ta, em có chuyện muốn hỏi. " Cô dúi điện thoại của hắn vào tay hắn.
Vừa nãy cô tìm tới tìm lui cũng không thấy số của Lý Triết, thật đáng ghét!
Phạm Trọng Nam đón lấy, vừa ấn số vừa không quên hỏi lại, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chuyện giữa Lý Triết với Dương Dung Dung sao lại khiến cô kích động đến như vậy?
Giang Tâm Đóa chỉ sụ mặt không nói.
***
Điện thoại rất nhanh đã có người nhận, Phạm Trọng Nam không nói tiếng nào, đặt điện thoại vào tay cô.
"Boss?"
Vẫn đang ngồi ở văn phòng của mình, Lý Triết tháo mắt kính xuống xoa nhẹ đôi mắt có chút mệt mỏi của mình.
Đại boss đã rất lâu không gọi đến số máy riêng của hắn, gọi đến rồi không biết vì chuyện gì mà thật lâu không lên tiếng khiến hắn chỉ đành hỏi lại, "Boss, nghe được không?"
"Tôi không phải Phạm Trọng Nam!" Giọng nói mang đầy tức giận và bất mãn của Giang Tâm Đóa truyền đến bên tai Lý Triết khiến tất cả mệt mỏi của hắn lập tức biến mất.
Giọng nói này... quá quen thuộc!
Nhưng sao cô lại lấy điện thoại riêng của boss mà gọi cho hắn? Chẳng lẽ họ...
"Lý Triết, sao anh lại đối xử với Dung Dung như vậy?"
"Phạm... Giang tiểu thư, tôi không hiểu ý cô cho lắm. " Vừa nghe Giang Tâm Đóa nhắc đến Dương Dung Dung, tâm tình của Lý Triết lại xuống thấp.
"Tại sao anh lại chia tay với bạn ấy? Anh căn bản là không thực lòng đi tìm hiểu cô ấy, có lẽ Dung Dung thật sự rất tùy hứng nhưng bạn ấy không phải loại người không nói lý lẽ. "
"Là cô ấy muốn chia tay với tôi. " Lý Triết nói một cách bất đắc dĩ. Hắn biết tình bạn giữa hai cô gái này rất sâu đậm, sâu đậm đến mức nhiều cặp chị em ruột còn không bằng.
Năm đó sau khi cô li hôn với boss, Dương Dung Dung mỗi lần gặp hắn đều không quên mắng boss một lần, mắng đến miệng khô lưỡi khô mới chịu thôi.
Giờ hắn chia tay với Dung Dung, đến lượt cô đến tìm hắn hỏi tội! Lý Triết trùng trùng thở dài một tiếng.
Có lẽ là hắn thực sự không đủ hiểu cô nhưng chia tay đã là sự thực, hắn còn có thể thế nào? Tiếp tục mặt dày đến cầu xin cô quay lại? Nhưng hắn đã hứa chuyện kia...
Cho dù không có chuyện kia, cô cũng đã kết giao với Mã Bồi Dực, nếu như đã ai có con đường riêng của mình, cho dù có tiếc nuối cũng chỉ để nó là tiếc nuối mà thôi.
"Dung Dung nói chia tay thì anh không cần hỏi lý do sao? Bạn ấy rất buồn rất đau khổ anh có biết không?" Bạn ấy thậm chí còn mang thai con của anh! Giang Tâm Đóa suýt nữa thì buột miệng nói ra.
Nhưng Dung Dung không muốn để hắn biết, hơn nữa nếu như hắn chỉ vì đứa bé mà đi tìm bạn ấy, vậy cũng không phải một chuyện tốt.
Rất buồn rất đau khổ sao? Lý Triết thoáng ngẩn người sau đó nhếch một nụ cười khổ, "Tính cách của cô ấy trước giờ luôn là nói một không hai, tôi biết. Hơn nữa cho dù khổ sở cũng sẽ vượt qua rất nhanh thôi, bên cạnh cô ấy không phải đã có người an ủi rồi sao?"
"Cái gì gọi là "người an ủi"?" Giang Tâm Đóa nghi hoặc hỏi.
Nhưng Lý Triết còn chưa kịp trả lời thì cửa văn phòng của hắn vụt mở ra, Tiền Hiểu Nhu tay nâng hộp giữ nhiệt bước vào nhỏ nhẹ nói, "Anh Lý Triết, em mang canh gà đến cho anh. "
Tiếng nói không lớn không nhỏ nhưng Giang Tâm Đóa vẫn nghe rất rõ ràng.
"Anh vừa chia tay với Dung Dung thì lập tức có bạn gái mới?" Cô tức đến giọng nói phát run, Lý Triết sao lại là loại người này?
"Chuyện của tôi với Dung Dung... " Lý Triết ngập ngừng.
"Anh Lý Triết, nếu không bận lắm thì qua uống chút canh trước được không? Đây là canh gà mà em với dì Lý cùng đi chợ mua về, hầm suốt cả buổi chiều đấy. "
Nghe Lý Triết không phải đang nói điện thoại bàn công việc, hơn nữa còn liên quan đến bạn gái trước, Tiền Hiểu Nhu đi đến bên cạnh hắn, vẫn dùng giọng nói không nhỏ không lớn nhưng đầy quan tâm nói.
"Lý Triết, tôi mặc kệ hai người vì cái gì mà chia tay nhưng nếu như anh không đi Melbourne tìm Dung Dung, anh nhất định sẽ hối hận cả đời. "
Nghe đầu bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào của một cô gái, chắc không phải là ở chung đấy chứ? Giang Tâm Đóa tức giận ném lại một câu rồi cúp máy.
Dung Dung đi Melbourne?
Nếu không gặp sẽ hối hận cả đời?
Tại sao? Tại sao lại nói như vậy? Trong lòng Lý Triết chợt dâng trào một cảm giác bất an mãnh liệt, không phải chỉ bởi vì nghe tin cô đi Melbourne mà còn là vì câu sau của Giang Tâm Đóa, bảo hắn sẽ hối hận cả đời kia.
Lý Triết nhìn chiếc điện thoại trên tay đã bị ngắt, lập tức ấn phím gọi lại...
Phạm Trọng Nam nhìn chiếc điện thoại đang đổ chuông lại nhìn sang cô gái đang giận đến đỏ cả mặt kia, "Lý Triết gọi lại, có muốn nghe không?"
"Không, em không muốn nghe anh ta nói gì hết. " Khóe mắt Giang Tâm Đóa liếc sang hai đứa nhỏ không biết từ lúc nào đã đứng bên cửa đang nhìn bố mẹ mình không chớp mắt. Cô đi qua, nắm tay hai đứa nhỏ, "Chúng ta đi chơi. "
Nhìn theo bóng ba mẹ con đi vào phòng giải trí, Phạm Trọng Nam lại nhìn xuống chiếc điện thoại đang đổ chuông không ngừng, ấn phím...
"Lý Triết, chuyện gì?"
"Boss?" Bên này Lý Triết nghe tiếng Phạm Trọng Nam, câu hỏi đã lên đến miệng bị cứng rắn nuốt xuống.
"Còn chuyện gì sao?"
"Giang... Phạm phu nhân... còn ở đó không?" Không rõ chuyện giữa boss và Giang Tâm Đóa tiến triển đến đâu nhưng kêu một tiếng "Phạm phu nhân" thì tuyệt đối không sai, điểm này Lý Triết hoàn toàn tin tưởng.
"Cô ấy đang tức giận. " Cho nên, sẽ không nhận điện thoại của cậu!
"Xin lỗi. " Bởi vì chuyện riêng của mình mà chọc giận đến người boss để tâm nhất, điều này hắn vẫn nên xin lỗi một câu.
"Chuyện của cậu với Dương tiểu thư, cố gắng xử lý nhanh chóng. " Đừng để hắn cũng tức giận, điểm này, tin tưởng bằng trí thông minh của Lý Triết hắn nhất định sẽ nghe ra.
"Tôi biết rồi, vậy tôi không làm phiền hai người nữa. " Lý Triết nói rồi lập tức ngắt điện thoại.
← Ch. 125 | Ch. 127 → |