← Ch.07 | Ch.09 → |
Trời dần vào đêm, từng trận gió lạnh thổi qua làm rơi rụng những phiến lá, làm cho không khí thật thê lương. Trong phòng củi phía sau hoa viên của Đức thân vương phủ thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc của nữ tử, nghe qua rất bi thương. Nước mắt của Phượng Hoàng giống như trân châu không ngừng rơi xuống hai bên má, một tháng nay, hầu như mỗi đêm nàng đều lấy nước mắt rửa mặt.
Nàng rất muốn gặp Đức Long. Nhưng Hỏa nữ uy hiếp nàng không thể tiếp cận Đức Long, nếu không sẽ gây bất lợi cho hắn. Nàng nên sớm biết ước định lúc trước là giả, Hỏa nữ sẽ không có hảo tâm như vậy. Một tháng nay, nàng không có cách nào nhìn thấy nam nhân mình yêu, nỗi khổ tương tư nồng đậm này đã giày vò nàng đến không còn hình người.
Đức Long, ngươi có biết ta rất nhớ ngươi? Trong lòng Phượng Hoàng buồn bã hò hét."Vong tình chú", triệt để mà đem tình cảm của hai con người quên mất; "Vong tình chú" cũng làm cho Đức Long hoàn toàn quên mất đi nàng...
Trên đời này còn có chuyện gì thống khổ hơn so với hai người yêu sâu đậm gặp nhau nhưng không nhận ra nhau, yêu nhau nhưng không cách nào gần nhau, tan nát cõi lòng. Ta sẽ làm cho Đức Long yêu ta, thành thân với ta... Lời nói của Hỏa nữ còn vang vọng trong đầu Phượng Hoàng, thật lâu không tiêu tan, làm nàng đau đớn.
Không thể! Không thể! Đức Long, không cần tàn nhẫn với ta như vậy! Ngươi nói ngươi sẽ yêu ta cả đời, sông cạn đá mòn, đến chết không đổi. Nước mắt Phượng Hoàng lại chảy xuống.
Lúc này, bên cửa sổ truyền đến tiếng kêu rất nhỏ: "Phượng Nhi, là ta, Giang đại ca."
Giang đại ca? Phượng Hoàng lấy mu bàn tay tùy tiện lau nước mắt, vội vàng đến sát cửa sổ. Chỉ thấy một nam tử tuổi chừng hơn hai mươi, cầm một cái bao đang nghĩ biện pháp nhét vào bên trong cửa sổ.
"Đại nương trong phòng bếp kêu ta lấy chút thức ăn cho ngươi, ngươi cẩn thận một chút, không để bị phát hiện."
Phượng Hoàng cảm kích nhìn Giang Ngũ. Tại Đức thân vương phủ, Hỏa nữ làm sao không lợi dụng cơ hội tốt này nhổ đi cái đinh trong mắt, cũng là Giang đại ca và những người khác chiếu cố nàng, nàng mới có thể chống đỡ tiếp, nếu không...
"Phượng Nhi, đừng khóc. Ta nhớ rõ từ khi nhìn thấy ngươi, mỗi lúc trời tối người đều đã vụng trộm khóc, hỏi ngươi có tâm sự gì ngươi cũng không chịu nói, chỉ không ngừng khóc. Đừng khóc, vạn nhất khóc tới mù mắt cũng không tốt."
Nhưng mà, Phượng Hoàng chỉ cúi đầu, cắn môi dưới yên lặng không nói.
"Phượng Nhi, không phải ta nói ngươi, ngươi không có việc đi trêu chọc hai nữ nhân làm gì? Một người là cách cách vô pháp vô thiên tùy hứng, một người tính tình âm trầm ác độc, tất cả mọi người đối với các nàng phòng tránh e sợ không kịp, ngươi lại hảo tâm đi giúp đỡ làm gì. Bất luận kẻ nào cũng nhìn ra được, nữ nhân xấu xa kia muốn giáo huấn cách cách ngang ngược."
Giang Ngũ xưng hô Hỏa nữ là "Nữ nhân ác độc, nữ nhân xấu xa", từ đáy lòng không thừa nhận nàng là vị hôn thê của Đức Long bối lặc. Trên thực tế, tất cả người trong phủ đều không thích nữ nhân này còn chưa vào cửa đã ngược đãi hạ nhân, nhục nhã nữ nhân.
"Thật là kỳ quái, Phượng Hoàng cô nương không thấy nữa? Chẳng lẽ nàng thật sự thay lòng đổi dạ rời khỏi Bối Lặc Gia? Nhưng nhìn thế nào nàng cũng không giống loại nữ nhân tam tâm lưỡng ý, thủy tính dương hoa!"
(Tam tâm lưỡng ý, thủy tính dương hoa: ăn ở hai lòng, dễ dàng thay đổi như dòng nước)
Thật ra do Hỏa nữ bịa đặt ra, nói Phượng Hoàng là nữ nhân dễ dàng thay lòng đổi dạ, vô tình rời khỏi Đức Long, một câu cũng không có lưu lại. Nói dối! Toàn bộ những lời này không phải là thật! Phượng Hoàng vừa mở miệng muốn giải thích, mới phát hiện nàng không thể nói chuyện.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Giang Ngũ tò mò hỏi.
Phượng Hoàng chỉ có thể mĩm cười bất đắc dĩ, chậm rãi lắc đầu.
Lúc này, một trận ồn ào truyền đến, Giang Ngũ vội vàng nói: "Phượng Nhi, ta rời đi trước, ngươi cẩn thận một chút, đừng khóc nữa, biết không?"
Nàng gật gật đầu. Nhìn Giang Ngũ biến mất, bốn phía lại chỉ còn lại có Phượng Hoàng cô đơn một mình. Tương lai nàng sẽ như thế nào? Nàng không biết, chỉ biết trước mắt việc làm duy nhất là gặp mặt Đức Long.
Nguyện vọng của Phượng Hoàng năm ngày sau cuối cùng trở thành thực hiện. Chẳng qua, lúc này nàng đã suy yếu vô lực, không biết vì sao, đã mấy ngày Giang Ngũ không trộm đưa thức ăn đến cho nàng. Trong lòng Phượng Hoàng có dự cảm bất an, giống như là sẽ phát sinh chuyện gì. Mãi cho đến nàng bị người mang ra đại sảnh, thấy vết thương do bị đánh chồng chất trên người Giang Ngũ, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ.
"Nha đầu kia phạm vào tội lớn tày trời gì, để cho cách cách phải xử phạt nghiêm khắc xử phạt?" Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Phượng Hoàng, trong khoảng thời gian ngắn, nàng không dám nhìn, không dám hô hấp, chỉ có thể quỳ trên mặt đất cúi thấp đầu, liều mình khống chế nước mắt chảy ra.
"Nàng lớn mật, dám Dĩ Hạ Phạm Thượng, nếu không xử phạt thật nặng, giết gà dọa khỉ, ngày nào đó, ai là chủ tử nàng ta cũng không biết." Ngọc Ninh trả lời.
Đức Long nhướng mày, liếc mắt nhìn Ngọc Ninh. Sau đó ngừng lại bóng dáng nhỏ xinh nhỏ bé và yếu ớt của nàng: "Ngẩng đầu lên." Hắn ra lệnh.
Phượng Hoàng ngước cặp lông mi dài lên, không nói gì nhìn Đức Long. Hai người bốn mắt giao nhau, một cỗ tình cảm mãnh liệt đánh sâu vào, hai người không nhúc nhích, thời gian phảng phất ngừng lại.
"Ta đã gặp qua ngươi sao?" Rất lâu, hắn chần chờ hỏi.
Nàng chỉ có thể dùng hai mắt đẫm lệ không nói gì nhìn nam nhân mình yêu, nàng muốn nhào vào trong khuỷu tay của hắn, nói cho hắn biết mình chịu nhiều ủy khuất, hành hạ. Nói với hắn, nàng có bao nhiêu thương hắn, nhớ đến hắn, nhưng không thể ở bên cạnh hắn.
Ngọc Ninh thấy ánh mắt Đức Long chăm chú nhìn tiểu á nữ quá mức nóng bỏng, trong lòng thập phần không vui: "Đức Long ca ca, ngươi đuổi nàng ra khỏi phủ..."
"Cách cách, đừng quá đáng, ngươi đừng cho là ta không biết ngươi và hỏa nữ trong lúc tranh chấp, dù sao nàng cũng là tẩu tử tương lai của người." Hắn lạnh lùng địa ngắt lời Ngọc Ninh.
"Cái gì! Không nghĩ tới ngươi gặp một người yêu một người, trước đó ngươi yêu Phượng Phượng, sau lại muốn cưới người khác, ta thật không nghĩ ngươi là loại người vô tình vô nghĩa." Ngọc Ninh bất mãn kháng nghị.
Lại tới nữa, Ngọc Ninh nói người hắn yêu không phải Hỏa nữ, mà là một nữ nhân khác. Đúng là, hắn cũng nghĩ không ra mình từng gặp và yêu một nữ tử tên là Phượng Hoàng.
"Cách cách, đủ rồi, người ta muốn cưới chỉ có một mình Hỏa nữ, ngươi..." Đức Long nói mới nói một nửa, lại bị tiếng khóc buồn bã cắt ngang.
Lúc này, ánh mắt mọi người toàn bộ rơi vào tiếng khóc thất thanh của Phượng Hoàng. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người ai cũng kinh ngạc vạn phần, nhìn tiểu á nữ khóc đến thập phần thương tâm, mà khi Đức Long nhìn thấy nước mắt của nàng, tâm tính thiện lương giống như bị người dùng đao cắt.
Vì sao hắn lại có phản ứng này? Ánh mắt Đức Long thẳng tắp nhìn nàng. Diện mạo bình thường lại là một người câm điếc, theo lý thuyết, nàng tuyệt không hấp dẫn người. Nhưng là, không biết vì sao, hắn không có cách nào bỏ qua đáy mắt tan nát cõi lòng và bi thống của nàng.
Phượng Hoàng rốt cuộc nhịn không được cảm xúc tan vỡ. Nàng không thể chịu đựng được hắn nói muốn kết hôn nữ nhân khác, quá tàn khốc rồi! Cho nên, nàng chỉ có thể khóc, rồi khóc... Mãi đến khi nàng không còn nước mắt mới thôi. Phượng Hoàng bởi vì khóc đến quá độ lại thêm thể lực không còn mà té xỉu ở đại sảnh. Nàng được đưa đến một căn phòng u tĩnh, nằm mê man trên giường.
"Phúc tổng quản, tên nàng là gì?" Đức Long mở miệng hỏi, trong giọng nói để lộ ra sự quan tâm.
"Hồi Bối Lặc Gia, nàng gọi là Phượng Nhi, một tháng trước do người dẫn vào phủ, chẳng lẽ người đã quên?"
"Là ta dẫn vào phủ?" Hắn thì thào tự hỏi, trong đầu mơ hồ giống như có chuyện đó. Nhưng vào lúc này, hắn thấy được nước mắt trong vắt từ hai mắt nhắm chặt của nàng rơi xuống, rơi vào mái tóc đen tuyền như tơ của nàng. Nàng như thế nào ngủ cũng khóc? Lông mày anh tuấn của hắn không khỏi nhíu chặt lại.
"Lại khóc rồi? Phượng Nhi này hình như bị lâm vào một chuyện bi thảm gì đó, mỗi tối đều thấy nàng vụng trộm rơi lệ, thật khiến cho người ta đồng tình."
"Khóc thầm?" Ánh mắt Đức Long nhìn người trên giường trắng xanh, không có chút huyết sắc.
"Không sai, bất quá, kích động khóc lớn như hôm nay, là lần đầu tiên!"
"Biết vì sao không?"
"Không biết, nàng không chịu nói, vậy... Không có cách nào mở miệng nói." Phúc tổng quản nói.
Đức Long cúi đầu không nói. Hắn nhìn bànt ay xinh xắn mảnh khảnh của nàng, da thịt tuyết trắng lộ ra những vết lớn nhỏ không đều xanh tím, giống là bị người ác ý ngược đãi...
"Những vết thương này là chuyện gì?" Hắn nhẹ nhàng nắm tay nàng, nhìn bàn tay nhỏ yếu đuối vô lực, trong đầu hắn hiện lên những hình ảnh quen thuộc.
"Dạ... Là..." Phúc tổng quản ấp úng.
"Là cái gì?" Đức Long ra lệnh.
"Dạ... là vị hôn thê của Bối Lặc Gia, hình như rất để Phượng Nhi, luôn làm khó nàng, muốn nàng làm lao công, nếu làm không xong, tránh không được đòn roi..."
"Ta hiểu được." Hắn nhìn chằm chằm dung mạo của Phượng Nhi, ánh mắt thủy chung không rời khỏi, một hương thơm nhàn nhạt truyền vào hơi thở của hắn, kích động hắn, làm sâu trong linh hồn của hắn khát cầu dục vọng.
"Phúc tổng quản, cho phép ngươi lui xuống."
"Bối Lặc Gia, người..."
"Lui ra đi!"
Trong phòng chỉ còn lại hai người, biểu tình của Đức Long thủy chung là trong âm trầm có hoang mang, kìm lòng không đậu, hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực. Không biết vì sao, hắn không muốn nàng một mình cô đơn nằm ở đó, mà hắn cô đơn một mình ngồi ở chỗ này, phảng phất... Phảng phất nên hắn gắt gao ôm lấy nàng, cảm nhân hương thơm mê người lại quen thuộc của nàng.
Hắn là điên rồi sao? Nhưng là, hắn lại ngăn cản không được bản thân không ngừng vuốt ve gương mặt nàng, mềm nhẹ hôn lên nước mắt của nàng, cũng ngăn cản không được nội tâm không ngừng đau lòng và thương tiếc. Khi môi hắn rơi lên đôi môi mềm mại nhưng lạnh như băng của nàng, hắn cảm nhận được một loại thỏa mãn và đói khát tràn ngập trong cơ thể hắn. Hình như cảm giác mãnh liệt này luôn tồn tại, chưa bao giờ từng biến mất. Phượng Nhi, ngươi tới cùng là ai?
Trong hoảng hốt, Phượng Hoàng cảm giác được đôi môi ấm áp của Đức Long truyền tới xúc cảm, nàng kìm lòng không đậu, có thể nói là phản ứng của bản năng đáp lại nụ hôn của hắn. Ông trời, nàng kháo nụ hôn của hắn, nhưng không có dũng khí mở to mắt đối mặt với hắn.
Đức Long cũng cảm nhận: "Mở to mắt, nhìn ta!" Hắn khàn khàn ra lệnh để lộ ra một tia dục vọng.
Phượng Hoàng chậm rãi mở mắt, nước mắt làm cho dung nhan ở dưới ánh sáng có vẻ điềm đạm đáng yêu. Toàn thân nàng run rẩy nhìn gương mắt tuấn mỹ của hắn, tham lam nhìn nhất cử nhất động của hắn thu vào trong trí nhớ. Tầm mắt của hắn thẳng tắp nhìn nàng, không hề báo trước, hắn dùng lực ôm chặt nàng, chặt chẽ đến nổi nàng không thở được.
Đức Long rõ ràng cảm nhận được thân thể người trong lòng cứng ngắc, bất quá không cự tuyệt hắn. Hai người gắt gao ôm nhau, không ai mở miệng, thời gian tại yên tĩnh chậm rãi trôi qua. Lúc này, giọt mưa rơi xuống ván cửa sổ, tiếng mưa rơi dần dần thay đổi. Tim nàng dán ở trước ngực hắn đập thình thịch, nàng chỉ có thể gắt gao ôm hắn, không tự giác muốn hơn nữa. Đức Long cúi đầu nhìn nàng mở thật to hai mắt, cảm giác mình bị ánh mắt ai oán như sương mù kia mê hoặc.
"Ngươi gọi là Phượng Nhi, vì sao ta luôn cảm giác được ngươi rất quen thuộc?" Tay hắn vỗ về sợi tóc mềm mại của nàng: "Ngươi tới cùng là ai?"
Ta là Phượng Nhi của ngươi, ngươi đã nói ta là nữ nhân cả đời ngươi muốn quý trọng. Ở trong lòng Phượng Hoàng vừa khóc vừa nói.
"Nghe nói Hỏa nữ đối với ngươi..." Vừa nghe đến tên Hỏa nữ giống như điện lưu chạy toàn thân, Phượng Hoàng vội vàng đẩy hắn ra, hốt hoảng xuống giường, liên tục thối lui đến cách hắn vài bước.
"Ngươi đừng đi..." Đức Long muốn gọi nàng lại, nhưng Phượng Hoàng đã xoay người biến mất ở trước mắt hắn. Đáng chết! Từ trước giờ không cảm thấy mình là người dễ dàng bị người khác khống chế, mãi đến gặp tiểu á nữ này...
"Phượng Nhi..." Hắn nhẹ giọng kêu gọi, giống như tên này mình đã gọi qua rất nhiều lần.
Đêm lạnh như nước, từng trận gió đêm mang theo hương hoa, khiến người ta cảm thấy vui vẻ và thoải mái. Nhưng trong lòng Phượng Hoàng, nặng nề, âm u, đau khổ, khó chịu. Nàng lén lút đến trước thư phòng của Đức Long, phóng mắt ra xa, trong lòng nhớ đến lúc hai người cười vui chơi đùa, hồi ức ngọt ngào, nhưng hiện giờ... Bây giờ làm sao để cứu vãn? Trong lúc nước mắt nàng rơi như mưa, đột nhiên có một đôi tay cánh tay đột nhiên ôm lấy nàng từ phía sau, khiến nàng bị dọa đến nhảy dựng.
"A - - " Nàng thất kinh muốn thoát khỏi cái ôm, nhưng làm thế nào cũng không ra được, mà nàng cũng nghe được mùi rượu gay mũi.
"Buổi tối không ngủ được, một mình sợ tịch mịch?" Âm thanh lười biếng mang theo một cỗ tà khí của Đức Long vang lên.
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng, trong nháy mắt, nàng cảm thấy máu huyết của nàng dường như bị rút đi. Nàng kinh ngạc quay đầu lại nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn.
"Thì ra là tiểu câm điếc." Nói xong, hắn vậy mà rất nhanh nắm cắm của nàng bức mặt nàng đối mặt hắn, rồi mới cho nàng một nụ hôn nóng bóng.
Một lúc lâu sau nàng mới biết, nam nhân trước mắt hôn nàng đang say rượu, hắn căn bản là không biết được hắn đang làm cái gì. Nàng dùng hết khí lực muốn đẩy thân hình to lớn của hắn ra, hắn lại giống như không có cảm giác tiếp tục khẽ cắn tai nàng.
"Không cần phản kháng, ta cũng rất cô đơn, hai người chúng ta nên hảo hảo an ủi nhau một chút." Lời nói trong lúc say rượu của hắn làm mặt của nàng ửng hồng.
"Ngươi thật thơm." Hắn giống cái tiểu hài tử tham lam hấp thu mùi thơm mê người trên người nàng, như là mùi hoa hỗn hợp của cơ thể xử nữ, làm cơ thể hắn tình dục rộn rạo.
Mùi rượu gay mũi mùi nhắc nhở Phượng Hoàng một chuyện. Hắn hiện tại đã uống rượu, cho nên đương nhiên là không nghe phản kháng vào trong tai, vùng vẫy và kháng cự của nàng cũng không hiệu quả, bởi vì nàng không có cách nào nói chuyện. Mà còn ngược lại kích khởi thú tính trong nội tâm của hắn.
Đối mặt với một thân thể mềm mại thơm tho, dục hỏa cùng với rượu thiêu đốt hắn, môi hắn rơi vào cần cổ mê người của nàng, cuồng liệt hút da thịt mềm hơn bạch tơ lụa gấm của nàng.
Phượng Hoàng cảm thấy hơi thở của mình dưới sự đụng chạm của hắn từ từ rối loạn, đầu nàng bắt đầu hỗn loạn, toàn thân tê dại vô lực. Không được! Hắn say rượu, cho nên mới đối với nàng như vậy. Ngay khi nàng muốn ngừng, lại phát hiện thân thể của nàng chẳng biết lúc nào đã bị hắn xoay lại, thân thể hai người ép chặt vào nhau, lưng nàng chỉ có thể vô lực tựa vào mép bàn. Nàng liều mình lắc đầu muốn ngăn cản hắn, nhưng thân thể hắn lại không ngừng tiến sát vào nàng, để nàng cảm nhận được từ trên người hắn truyền tới lửa nóng, hai tay nàng vô lực chống lên ngực hắn.
"Không cần? Ta đường đường là Bối Lặc Gia, muốn ngươi là vinh hạnh của tiếu á nữ ngươi, ngươi dám phản kháng?" Đức Long ảo não phát một tiếng gầm nhẹ, rồi mới cúi đầu hung hăng hôn lên môi nàng.
Không! Không cần! Phượng Hoàng ở trong lòng hò hét, nhưng có một giọng nói thì thầm nói với nàng, có lẽ đây là cơ hội để nàng lại cảm nhận được yêu thương của hắn. Vì sao phải phản kháng? Ngươi không phải thương hắn, muốn gặp hắn sao? Phản kháng của nàng lúc này buông lỏng, rúc vào khuỷu tay cường tráng của hắn thừa nhận hoan ái và nhiệt tình của hắn.
Tay hắn không an phận trượt vào trong áo của nàng, bàn tay thô ráp hung hăng kéo áo của nàng, hơn nữa ngón tay hắn ngả ngớn xoa bóp bộ ngực sữa của nàng, dưới sự đụng chạm của hắn, hai đỉnh mẫn cảm lập tức trở nên cứng nhọn.
"A - - " Nàng hít thật sâu vào, nhắm chặt hai mắt. Trên mặt của nàng vì ngượng ngùng mà ửng hồng, cảm thụ được từng đợt điện lưu chạy ngắp toàn thân.
"Ngươi thật là vật nhỏ ngọt ngào."
Môi của hắn từ từ đi xuống cổ nàng bàn tay hắn tiếp tục vân vê ngực nàng, rồi mới mở miệng ngậm chặt nụ hoa run rẩy của nàng, chỉ nghe nàng lập tức hít thật sâu vào.
"A..." Nàng thở phì phò đôi tay đặt lên vai hắn, hắn tham lam gặm nhắm nụ hoa màu hồng của nàng.
"Dưới ánh trăng ngươi hết sức mê người." Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng, không thể che hết khát vọng đối với nửa người trên hầu như trần trụi của nàng, hắn không để ý nàng phản kháng, chỉ muốn thân thể mềm mại của nữ tử trước mặt mình.
Hắn hiện tại hoàn toàn không có chút lý trí nào, hắn muốn ôm nàng chặt hơn, siết thật chặt, như là muốn dung nhập nàng vào trong thân thể hắn. Giờ phút này trong mắt hắn, nàng như là một nữ thần dưới ánh trăng, thức tỉnh dục vọng sâu nhất trong lòng hắn.
"Ta hiện tại muốn ngươi, ngươi nên ngoan ngoãn nằm xong." Nói vừa xong, trong lúc nàng chưa kịp hiểu ý đồ của hắn, hắn tựa như mãnh thú đói khát khó nhịn bổ nhào vào nàng.
"A!" Phượng Hoàng kêu sợ hãi nhắm mắt lại, một cánh tay cường tráng đúng lúc ôm lấy eo nàng, rồi hắn thoải mái dùng lực xoay người nàng lại, nháy mắt tiếp theo cả nàng người rơi vào trong ngực hắn.
"Muốn ngoan ngoãn nghe lời, biết không?!" Hắn thì thào bên tai nàng, hai tay ôm nang rất chặt, chặt đến nổi bọn họ sắp không thở nổi.
Không! Hắn không giống Đức Long trong ấn tượng của nàng. Hắn chỉ là một nam nhân thú tính say rượu, hoàn toàn không có thương tiếc, mến yêu của nàng. Giờ này khắc này Đức Long chỉ xem nàng như công cụ phát tiết tình dục công cụ, mà không phải là nữ nhân hắn yêu. Không! Nàng không muốn bị hắn đối đãi như vậy. Nước mắt rốt cuộc nhịn không được rơi xuống, nhưng nàng cứ việc không cần, nhưng... Nàng làm sao chống lại một dã thú say rượu?
Nàng rơi lệ lắc đầu cầu xin lại khiến cho hắn càng thêm khát vọng nàng, làm sao còn có ý nghĩ dừng lại. Đức Long ôm nàng đi vào giường, hắn quăng nàng lên giường, nàng chưa kịp né tránh, cả người hắn liền đứng ở trước mặt nàng, lấy tư thái toàn bộ thế giới đều bị hắn giẫm dưới chân nhìn nàng. Mà nàng bị ánh mắt nóng bỏng của hắn làm rung động, lòng của nàng như là bị hắn vô tình bức đến góc, không cho nàng có cơ hội sinh tồn, cảm xúc tuyệt vọng bắt người cướp của muốn phản kháng là ý nghĩ duy nhất của nàng.
Ở một khắc này, nàng cảm thấy được mình là một tế phẩm của ác ma, không có cơ hội bỏ chạy. Nàng bất lực cúi đầu khẽ nấc, lại cảm thấy mình bị hắn kéo vào trong lòng thương tiếc hôn.
"Đừng khóc, ta sẹ không làm ngươi bị thương." Hắn ôn nhu hôn lên nước mắt của nàng, mà ôn nhu của hắn, khiến nàng không có lực để chống đỡ.
Nàng không có khả năng đối mặt với đau khổ trong lòng mình, mà chỉ tham lam phút mây mưa hoan ái ngắn ngủi trước mặt sao? Nàng có thể chứ? Đúng là, lòng của nàng thật sự khát vọng ôm ấp của hắn. Môi của hắn lại chiếm lấy mội nàng, nàng vùng vẫy, phản kháng, bị hắn dùng hoàn toàn sức mạnh của nam nhân hòa tan triệt để. Nàng nhịn không được bật ra một tiếng khóc thảm, trong lòng thật sự rất khổ sở, khóc vì nam nhân trước mặt, cũng vì nàng yêu hắn mà lại không cách nào đạt được yêu thương của hắn mà khóc thảm.
"Đừng khóc, tình yêu của ta, ta sẽ hảo hảo mà yêu thương ngươi, ngươi khóc đến trái tim của ta cũng đau nát." Hắn ôn nhu hôn nàng, cũng từ trên môi nàng dời xuống, đi tới cái cổ tinh thế như thiên nga của nàng. Hắn cuồng nhiệt hôn như mưa, mà nàng cảm thấy thân thể của mình không tự chủ được trở nên nóng và mẫn cảm.
"Ngươi thật thơm." Môi của hắn đi tới đỉnh đồi mê người của nàng, da thịt nàng giống như tơ lụa trơn trượt, mà còn tản mát ra mùi thơm mê người, mà hai nụ hoa ửng hồng trên hai đỉnh đồi đầy đặn cứng ngắc của nàng, dưới ánh mắt chăm chú nóng bỏng của hắn cũng trở nên càng đứng thẳng, nàng xấu hổ muốn che khuất chính mình.
Nhưng động tác của hắn nhanh hơn cúi đầu, một miệng ngậm chặt nụ hoa đang run rẩy của nàng, một tay kia cũng tình cảm mãnh liệt xoa bóp, hơn nữa dùng ngón cái và ngón giữa vân vê điểm mẫn cảm. Nàng vừa mở miệng, muốn ngăn cản, lại chỉ có thể bất lực hóa thành âm thanh rên rỉ mất hồn, không gian tràn ngập ái muội.
Hắn dùng lực hút nụ hoa thơm nồng của Phượng Hoàng, đầu lưỡi cũng ngả ngớn liếm hôn ngực nàng, còn dùng đầu lưỡi ướt át qua lại khiêu khích đùa bỡn giữa hai nụ hoa, khiến nàng đã e lệ lại vô pháp kháng cự cảm giác vui thích trước nay chưa từng có mà hắn mang lại, hắn thông thạo âu yếm khơi mào tình dục của nàng. Nàng chỉ có thể vô ý thức ngâm kêu ra tiếng, nhưng tay nàng cũng không tự giác choàng qua vai hắn, mà móng tay của nàng cũng hãm sâu vào trong da thịt hắn, để lại dấu vết thật sâu, nhưng hắn không kêu lên đau đớn, ngược lại hiểu được nữ nhân dưới thân đã từ từ bị tình dục khống chế.
Tay phải của hắn lần xuống bụng bằng phẳng của nàng dao động rồi đến giữa hai chân, khi ngón tay hắn nhẹ nhàng đụng chạm vào nàng, nàng mắc cở đỏ mặt kẹp chặt hai chân. Không! Lý trí của nàng lúc này mới trở một chút, nàng liều mình lui vào sát góc giường, nhưng Đức Long cũng không để cho nàng lâm trận bỏ chạy, hắn đồng loạt bắt được hai chân nàng, nàng muốn vùng vẫy, vẫn không bằng sức lực của nam nhân, lại bị hắn kéo về trong lòng, lần này nàng chẳng những tránh không thoát, ngược lại khiêu khích cảm giác chinh phục của hắn. Nàng sợ hãi nhìn hắn cầm đai lưng trong tay, lúc nàng không kịp ngăn cản, chỉ thấy hắn nắm hai tay của nàng trói lại, xem thế này nàng thật sự không thể động đậy rồi.
"Thế này ngươi liền trốn không thoát rồi!"
Nàng liều mình lắc đầu. Nàng phản kháng chưa xong, đã bị hắn hung hăng hôn lên môi. Giờ phút này, dục vọng của hắn đã bị thân thể nữ nhân khêu gợi trước mắt kích phát, thêm say rượu khiến cho hắn mất đi lý trí. Hiện tại, hắn chỉ muốn tìm nữ nhân phát tiết dục vọng.
"Tiểu khàn nữ, không phải sợ." Tay hắn vén mái tóc đen tuyền bóng loáng của nàng đến trước mũi hít sâu một hơi: "Ta chỉ là muốn dẫn dắt ngươi nếm thử khoái hoạt."
Lời vừa mới dứt, hắn đã nhanh chóng kéo vật che chắn duy nhất trên người nàng ra, tóc bởi vì vừa rồi vùng vẫy mà rối tung, hiện ra cơ thể trần như nhộng.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |