← Ch.08 | Ch.10 (c) → |
Từ trên người Phượng Hoàng phát ra hương thơm nữ tử, càng thêm cho huyết dịch Đức Long dâng trào. Giờ phút này, lý trí của hắn đã sớm bị dục vọng bẩm sinh của nam nhân thay thế tất cả.
Mái tóc dài đen tuyền mềm mại của nàng bao trùm lên làn dan tuyết trắng mềm mại, làm nổi bật thân hình mềm mại như nước, mà nàng, trong mắt nam nhân của trước mặt chỉ như một nữ nhân chìm đắm trong dục vục yêu thương.
Trong lòng nàng muốn hắn yêu thương. Nếu hắn muốn chỉ cần nói với nàng, nàng sẽ không chút do dự hiến thân. Nhưng là, hắn làm những chuyện này với nàng cũng giống những nữ nhân khác, hoàn toàn không có chút tình yêu. Bộ dạng này, chỉ làm nàng thâm sâu cảm thấy mình chỉ là một công cụ phát tiết của hắn, cảm giác này thật đáng buồn, khiến nước mắt nàng nhịn không được rơi xuống.
Lúc nàng đang thương tâm nhắm mắt lại, hắn đã cởi y phục trên thân mình, tiếp theo hắn đè lên thân thể nàng, hai người thân mật sát vào nhau, nàng hít một hơi thật sâu, tuyệt vọng lại khát vọng nằm ở dưới thân thể của hắn, tùy ý để thân thể cường tráng của hắn ở thân người mềm mại của nàng.
"Ngươi có biết ta thật khổ không?" Hắn hò hét như là đau khổ từ sâu trong tâm linh: "Đừng rời khỏi ta, ta rất tịch mịch, rất cô đơn."
Lòng của nàng giống như bị người ta đánh một cái thật mạnh, nàng quên muốn phản kháng, một lòng sa vào trong thống khổ của hắn. Hắn cũng sẽ tịch mịch? Cũng sẽ thống khổ? Tại sao? Hắn không phải thật đã quên nàng sao?
Nhất thời thất thần của nàng lại để cho hắn có cơ hội thừa cơ mà vào. Tay Đức Long đi tới giữa hai chân nàng, lúc này, ngón tay hắn đã xâm nhập vào trong tiểu huyệt ướt át của nàng.
"A..." Nàng khẽ kêu một tiếng.
Đức Long ôn nhu hôn lên môi nàng trấn an. Nàng nhắm mắt lại để cho hắn muốn làm gì thì làm trên thân thể nàng, nàng cũng muốn nếm thử một lần nữa thân mật giữa nam nữ dây dưa không rõ cá nước thân mật. Lúc ngón tay hắn bắt đầu qua lại rút ra đâm vào trong cơ thể nàng, tiếng thở gấp đứt quãng giữa hàm răng cắn chặt của nàng phát ra, hóa thành tiếng rên rỉ mất hồn.
"A - - ưm - -" Mỗi một lần ngón tay hắn đâm vào càng lớn mật xâm nhập sâu hơn, hắn muốn cho nàng chuẩn bị tốt để tiếp nhận hắn.
Phượng Hoàng muốn ngăn cản hắn làm động tác mắc cở chết người này, nhưng mà, hai tay phản kháng lại chỉ có thể gắt gao bắt lấy cánh tay hắn. Móng tay nàng đâm sâu vào trong da thịt của hắn, cũng không ngăn cản đụng chạm của hắn mang lại cho nàng từng trận khoái cảm.
Rất nhanh, lý trí của nàng theo sự rút ra đâm vào của hắn hóa thành dục hỏa, phảng phất giống như một ngọn lửa lớn thiêu đốt tất cả của nàng.
"A - - a - - uh`m - - "
"Tốt, tốt, kêu lớn tiếng lên, ta thích nghe tiếng rên rỉ của ngươi."
Tiếng thở gấp của nàng càng thêm khiến cho hắn cảm thấy hưng phấn, nhìn bộ dáng nàng yêu kiều hổn hển xinh đẹp ngọt ngào, sử trong lòng hắn nổi lên cảm giác thỏa mãn. Ngón tay hắn càng thêm nhanh hơn rút ra đâm vào, mãi đến giữa hai chân nàng chảy xuống ái dịch ấm áp, hắn biết nàng đã chuẩn bị tốt để tiếp thu hắn.
"Ngươi đã chuẩn bị tốt rồi." Giọng hắn khao khát không ngừng rơi vào trước ngực nàng. Nụ hôn của hắn rơi như mưa trước ngực nàng, mà nàng giờ phút này chỉ có thể gắt gao ôm hắn thở dốc.
Đức Long đem hai chân nàng mở ra, để cho cả người nàng không hề giữ lại hiện ra trước mặt hắn. Đang lúc nàng cảm giác được một hỏa nhiệt lớn hơn so với ngón tay hắn đặt giữa hai chân nàng, bản năng của nữ nhân làm cho nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Nàng sợ hãi lắc đầu cầu xin hắn, vẫn không ngăn được hắn mạnh mẽ xâm nhập. Nằm ở dưới thân thể của hắn, Phượng Hoàng cảm nhận được hắn tồn tại trong cơ thể nàng, cảm giác phong phú như vậy làm cho lòng nàng có một loại cảm xúc kỳ lạ trước nay chưa có.
Không cần, nóng quá. Nàng chỉ có thể vô lực thở dốc yêu kiều dưới thân thể hắn, cái gì cũng nói không nên lời. Âm thanh yêu kiều cầu xin, lại càng thêm kích thích dục hỏa của hắn. Đức Long kềm nén không được chậm rãi bắt đầu luật động trong thân thể nàng.
Môi thâm tình hôn lên môi nàng, che lại tiếng rên khoái cảm mang theo chút đau khổ của nàng, cũng không quên thấp giọng an ủi tâm tình bất an của nàng, mà tay hắn cũng ôn nhu xoa bóp hai đỉnh tuyết trắng, cũng dùng ngón tay xoa bóp hai nụ hoa mẫn cảm của nàng.
"A - - a - - uh`m - -" Miệng anh đào nhỏ không ngừng bật ra tiếng thở dốc mê người.
Hắn tới tới lui lui địa ra vào trong tiểu huyệt của nàng, mỗi một lần đều đã mang cho nàng vui thích. Không! Không cần! Khoái cảm tuyệt mĩ lại làm cho người ta sợ hãi từ trong miệng nàng bật ra từng tiếng một rên rỉ mất hồn.
Nghe được tiếng kêu khoái hoạt của nàng, hắn cũng cảm thấy hưng phấn nên động tác cũng nhanh hơn, càng lúc luật động càng nhanh, khiến nàng lần nữa bất lực khuất phục dưới thân của hắn. Nàng điên cuồng lắc đầu, mái tóc đen bóng xinh đẹp rối tung ở trên gối.
"Ngươi thích như vậy sao?" Hắn thở phì phò hỏi nàng.
"Uh`m - -" Có thích hay không nàng cũng nói không nên lời, nhưng hắn không nghe nàng trả lời, nên nắm chặt eo nhỏ thon của nàng, mang đến cho nàng một cơn sóng cao trào mãnh liệt.
"Nói!"
"Uh`m - - a - -" Nàng chỉ có thể gật gật đầu.
Thỏa mãn với câu trả lời của nàng, tay to của hắn tiếp tục rồi lại tiếp tục ép buộc nàng, làm cho nàng trãi qua thêm mấy lần cao trào. Giờ phút này, nàng cảm thấy toàn thân mềm yếu vô lực, không biết mình trải qua bao nhiêu lần cảm giác bay lên thiên đường, một cơn choáng váng đánh úp nàng.
Mãi đến hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ như là dã thú, cả thân thể run rẩy mãnh liệt, nàng cảm thấy hắn bắn vào trong cơ thể một đạo cường nóng bỏng, hai người đồng thời đạt tới dục vọng đỉnh... Hắn nằm trên người nàng, ép nàng không thể động đậy, mà tay nàng vẫn ôm chặt đầu hắn, hai người đều sa vào trong tình cảm mãnh liệt hoàn mỹ.
Nàng nhắm mắt lại cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn, giờ phút này vẫn đang đập điên cuồng, cũng giống như nàng, nàng cũng sâu sắc cảm nhận được nhiệt hỏa trên người hắn truyền đến. Nhưng vào lúc này, tai nàng nghe được hơi thở đều đặn của hắn, cúi đầu lẳng lặng nhìn nam nhân ngủ say trên ngực nàng.
Nàng nhẹ nhàng lay động hắn, nhưng không có phản ứng, nàng không biết nên làm thế nào cho phải, cũng không dám gọi hắn tỉnh, tay hắn vẫn ôm chặt nàng, không cho nàng tránh thoát, chỉ có nằm yên. Nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, tay nàng nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt hắn, trong lòng xao động đối với tình yêu say đắm của hắn.
Nàng hôn lên trán hắn, người yêu của ta, ngươi không nhớ ta, nhưng ta vẫn luôn yêu ngươi. Nàng nhắm mắt lại để cho nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, tham lam hưởng thụ có được hắn đêm nay. Đêm nay là đêm đẹp nhất trong đời nàng.
Sáng sớm.
"Đức Long ca ca, đi chơi với ta được không?"
Ngọc Ninh hoảng hốt hỏi, trong Đức thân vương phủ mặc dù có người mình thích, nhưng Hỏa nữ luôn dính bên cạnh Đức Long, bất luận kẻ nào cũng không thể đến gần. Rất kỳ quái tuy Hỏa nữ cùng Đức Long như hình với bóng, nhưng giữa hai người, không ân ái giống hôn phu hôn thê.
Y Ngọc Ninh nghĩ cách, Hỏa nữ ngược lại là có vẻ như đang đề phòng. Muốn đề phòng cái gì? Nàng đang lo sợ cái gì?
"Đức Long ca ca, sao không thấy hồ ly tinh kia?"
Đức Long không đồng ý liếc mắt nhìn Ngọc Ninh, trên gương mặt tuấn mỹ không có bất luận biểu tình nào. Ngọc Ninh cảm giác được nam nhân ở trước mắt cùng nam nhân trước kia nàng yêu điên cuồng hoàn toàn là hai người, trên người Đức Long hiện giờ không cảm nhận được tình cảm với bất cứ ai, chỉ có lạnh lùng.
"Cách cách, ta bề bộn nhiều việc, ngươi kêu Phúc tổng quản bồi ngươi ra ngoài."
"Không cần, hắn không chút gì tốt để chơi, ta mới không cần a! Ai nha! Đức Long ca ca, ngươi đi chơi với ta đi, nghe nói bên ngoài có hội chùa, rất náo nhiệt."
"Cách cách, ta thật sự có công vụ phải làm." Hắn không có chút ý nghĩ muốn ra ngoài.
"Nhưng là..."
Lúc này, Đức Long đứng lên, đi ra ngoài. Ánh mắt Ngọc Ninh mở thật to, không thể tin được hắn quá đáng như vậy, bỏ lại một mình nàng.
"Đức Long ca ca, ngươi quá đáng." Nàng tức giận dậm mạnh chân, lại không thể làm gì.
Đức Long đi đến hậu hoa viên, rất không dễ tìm được chút thanh tĩnh này. Mấy ngày qua, hắn bị Ngọc Ninh còn có Hỏa nữ ầm ĩ không ngớt, khiến cho đầu hắn đau muốn nứt ra. Đêm qua, bởi vì tâm tình không tốt mà uống say không còn biết gì, hắn mơ hồ nhớ hình như có chuyện gì xảy ra.
Hắn giống như cùng một nữ nhân qua đêm... Kỳ thật, tâm tình của hắn không tốt, là vì cùng Hỏa nữ ầm ĩ một trận, nguyên nhân là bởi vì nàng muốn cùng hắn thân thiết. Đối mặt với một người có thân phận là thê tử tương lai của hắn, hắn hẳn là tràn ngập khát vọng, lúc nào cũng phải cùng nàng một chỗ, ôm nàng, hôn nàng.
Bất quá, hắn một chút cảm tình với Hỏa nữ cũng không có, một chút phản ứng cũng không có, như là hai người hoàn toàn xa lạ! Tại sao? Một nữ nhân hắn thề non hẹn biển, hắn không phải nên yêu nàng say đắm, đến chết không rời sao? Trong hoàng tộc, hôn nhân môn đương hộ đối là một chuyện bình thường, nhưng hắn lại không có loại ý nghĩ gì này.
Xưa nay, hắn vẫn hi vọng nữ nhân trong tương lai cùng hắn cả đời tuyệt đối phải là người hắn yêu, hắn khát vọng, hắn cần. Nhưng khi hắn có một cử chỉ thân thiết nào với Hỏa nữ, một cỗ tội ác không hiểu nổi sẽ khiến hắn thập phần khó chịu. Như là nếu hắn chạm vào Hỏa nữ sẽ làm thương tổn một người nào đó.
Thương tổn người nào? Nhưng vào lúc này, một trận gió nhẹ đưa tới một giai điệu nhẹ nhàng, khiến cho hắn không khỏi cẩn thận lắng nghe. Gia điệu quen thuộc làm cho toàn thân hắn căng thẳng, cước bộ không tự chủ đi đến nơi phát ra âm thanh. Tới một tiểu viện hẻo lánh không người, một gian phòng cũ nát không chịu nổi khiến cho hắn kinh ngạc trong phủ mình lại một góc hoang tàn như vậy, càng không ngờ đượ lại có người ở đây.
Là ai? Đức Long đi đến trước cửa phòng, phát hiện cửa bị một sợi xích sắt khóa lại, như là người nào đó bị nhốt tại nơi này.
"Ai ở bên trong?" Hắn nói to, âm thanh lập tức ngừng lại, bốn phương một mảnh an tĩnh không tiếng động.
"Là ai?" Hắn cao giọng hỏi. Vẫn là im ắng.
Hắn không chút nghĩ ngợi tiện tay cầm lấy cây búa trên mặt đất bên cạnh cửa, dùng lực bổ khóa, một cước đạp đi vào. Vừa vào đến bên trong, ánh mắt của hắn rơi vào một người bị đánh đến toàn thân bị thương, ngây ngẩn cả người.
"Sao lại là ngươi?" Hắn tiêu sái đến bên cạnh nàng, vẻ mặt không tự giác lộ ra một tia quan tâm.
Phượng Hoàng nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, tỉnh cảm trong lòng đè nén không được, nhưng nàng có miệng mà không thể trả lời. Đức Long nhíu mày nhìn những vết lớn nhỏ xanh tím che kín trên làn da tuyết trắng của nàng, xem ra là gặp một trận đòn hiểm. Không phải nàng mới té xỉu sao, sao chỉ vài ngày không thấy, lại bị nhốt ở nơi không có người tới này, mình lại đầy thương tích?
"Là ai đánh ngươi? Nói cho ta biết." Trong lòng hắn đau lòng hóa thành cực độ phẫn nộ.
Trong mắt Phượng Hoàng lóe sáng lệ quang, chỉ lắc đầu. Hắn không biết lúc sau khi Hỏa nữ biết hắn từng ôm hôn nàng, còn có chuyện tối ngày hôm qua, liền ác độc đánh nàng một trận, nhốt nàng tại nơi hẻo lánh này. Vốn cho là nàng vô duyên nhìn thấy người trong lòng, lại không nghĩ rằng...
"Nói cho ta biết là ai ngoan độc như vậy, xuống tay mạnh như vậy, ta sẽ thay ngươi chủ trì công đạo - - "
Bởi vì lời nói của hắn, nàng đột nhiên kích động bổ nhào vào trong lòng hắn mà ngắt lời hắn. Hắn ngạc nhiên nhìn nữ tử ôm hắn khóc đến thập phần thương tâm.
"Ngươi xảy ra chuyện gì?"
Nhìn thấy nước mắt nàng, Đức Long không khỏi cảm thấy tim mình bị từng tiếng khóc nức nở kia làm đau quá đỗi. Hắn chưa từng đau lòng... Không! Tựa hồ trong ấn tượng mơ hồ từng có qua. Hình như hắn cũng từng vì nước mắt của một người nào đó mà đau lòng không thôi... Kìm lòng không đậu, tay hắn ôm lấy nàng, ôn nhu hạ xuống trên mặt trên môi nàng từng nụ hôn thương tiếc.
"Đừng khóc."
Hắn tràn ngập thương tiếc che chở và an ủi, càng làm cho Phượng Hoàng thêm xúc động dẫn tới nàng khóc càng lớn hơn. Đức Long, ngươi thật sự không nhớ ta sao? Nàng nén lệ trong lòng liều mình khóc kêu hô, vừa mở miệng nhưng một câu cũng nói không nên lời. Đức Long đón lấy ánh mắt trong sáng mỹ lệ của nàng, chỉ thấy ánh mắt kia vì sao tràn đầy tình cảm, ai oán lại giống như trách cứ nhìn hắn.
Ở một khắc này, hắn có một cảm giác kỳ lạ, giống như nàng ăn sâu vào trong linh hồn của hắn, lay động nơi sâu trong lòng hắn một tình cảm bị hắn quên lãng. Đức Long không tự giác cúi đầu hôn nàng. Phượng Hoàng nhắm mắt lại, kích động khiến nước mắt của nàng tràn như nước sông, muốn ngừng cũng ngừng không được.
Nàng không chút nào giữ lại đáp lại nụ hôn của hắn, hắn vốn sửng sốt, rồi càng thêm nóng bỏng ôm lấy nàng. Hai người ôm nhau thật chặt, hôn, giống như phu thê cửu biệt trọng phùng, không muốn buông tay. Trên gương mặt anh tuấn của hắn phủ kín khát vọng mãnh liệt đối với, khiến nàng thấy thế không tự chủ được tâm thần nhộn nhạo.
"Đêm qua là ngươi, đúng hay không?" Trong ánh mắt hắn không tự giác mang theo khát vọng.
Vì sao? Hắn đối vị hôn thê xinh đẹp của mình một chút cảm giác cũng không có, nhưng vừa thấy tiểu á nữ trước mắt này... Tuy nàng nhìn bình thường, nhưng lại đặc biệt hấp dẫn ánh mắt hắn. Còn có, hương thơm trên người nàng không ngừng dấy lên dục vọng trong cơ thể hắn. Phượng Hoàng không có cử động, mà tay hắn ôm nàng từ phía sau, đem nàng ôm chặt vào lòng, đặt một nụ hôn nóng bỏng xuống cổ nàng.
"Là ngươi, đúng hay không?" Hai tay của hắn bắt đầu tại trên thân thể nàng không an phận dao động, cũng xoay người nàng lại đối mặt với hắn.
"Nói cho ta biết có phải hay không ngươi?"
Đúng vậy, đúng vậy, là ta! Nàng ở trong lòng điên cuồng hò hét. Đức Long từ trong ánh mắt nàng hiểu hết tất cả, trong lòng bị đáy mắt tràn ngập yêu thương say đắm kia rung động nói không nên lời. Hắn kìm lòng không được cúi đầu hôn lên môi nàng, hấp thu mật ngọt mê người trong miệng nàng. Phượng Hoàng cảm giác mình hòa tan trong lòng hắn, vui vẻ mà hạnh phúc chết đi.
"Tiểu á nữ mê người vừa đáng yêu của ta, tuy ngươi không có dung mạo xuất sắc, nhưng khí chất đặc biệt của ngươi đủ để linh hồn của một nam nhân bị thất lạc." Hắn khàn giọng nói, cũng không tự giác để lộ ra khát vọng từ trong nội tâm khát.
Hắn đặt nàng trên giường, kéo cái áo đơn bạc của nàng ra, lộ ra cái yếm màu trắng, tay hắn bừa bãi vỗ về chơi đùa hai đỉnh đồi đầy đặn mềm mại của nàng, mãi đến của nàng nụ hoa nhỏ bởi vì hắn lớn mật cuồng nhiệt âu yếm khiêu khích mà trở nên kiên định (đứng thẳng).
"Uh`m - - a - - " Nàng bất an nhúc nhích thân thể, bộ ngực sữa run nhè nhẹ tràn ngập hấp dẫn, khiến cho hắn nhịn không được miệng ngậm chặt nụ hoa của nàng, dùng lực tham lam hút, giống như nhấm nháp một loại trái cây ngọt ngào tốt đẹp nhất.
"A! Uh`m - -" Phượng Hoàng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ lại ngọt ngào, thân thể không có cách nào ngừng run rẩy, hai tay chỉ có thể ôm đầu của hắn. Một cánh tay kia của hắn không ngừng xoa ngực nàng, hắn còn dùng đầu lưỡi khinh đùa điểm nhỏ mẫn cảm điểm kia, có khi còn dùng răng nanh gặm cắn.
Cả người Phượng Hoàng nhịn không được hưởng ứng hắn, trừ bỏ khoái cảm, lý trí của nàng hoàn toàn vứt sau đầu, để cho nàng không có cách nào kháng cự, cũng không muốn kháng cự. Đối Phượng Hoàng mà nói, giờ phút này hắn thanh tỉnh không phải là một nam nhân chỉ muốn hưởng dụng thân thể nàng, có yêu, đụng chạm liên tục và ánh mắt của hắn đều làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc và hưng phấn. Nhưng nàng có được của hắn, cũng chỉ có hiện tại.
Khi môi hắn theo đường cong mê người đi xuống vùng bụng đang run rẩy của nàng, nụ hôn nóng bỏng của hắn giống như mưa hôn khắp da thịt bóng loáng bằng phẳng của nàng, như muốn nói với nàng, mỗi một tấc da thịt trên người nàng đều là thuộc về hắn, bởi vì hắn đã dùng nụ hôn nóng bỏng của hắn làm ký hiệu rồi.
"Tối hôm qua ta muốn ngươi, hiện tại hẳn ngươi không cự tuyệt ta chứ?"
Nàng e lệ muốn lắc đầu, lại không chống được ánh mắt nóng bỏng của hắn, như bị thôi miên động thủ cởi bỏ quần áo của nàng, mãi đến thân thể tuyết trắng mê người hiện ra trước mặt hắn. Nàng đỏ mặt thẹn thùng, quyến rũ, lại vẫn đang không thể che hết khí chất thiên chân vô tà, trước mắt nàng thuần khiết lại khiến người ta mất hồn.
Tiểu nữ nhân e lệ vậy mà khiến tâm hắn áy náy. Tay hắn nhẹ nhàng kéo hai chân trắng nõn của nàng, nàng nhắm mắt lại mềm mại hòa tan trong ánh mắt mê luyến của hắn. Phượng Hoàng yên lặng hấp dẫn cúi đầu tinh tế nhấm nháp mật ngọt của nàng, xâm nhập vào cấm địa nữ tính mê người của nàng. Lưỡi của hắn không ngừng khiêu khích, liếm láp, một lần lại một lần buộc nàng bỏ xuống tất cả lý trí cùng rụt rè, chỉ có thể vô lực thở gấp, rên khẽ.
"Thật sự là đáng yêu."
Ngón tay hắn thay thế cho đầu lưỡi của hắn, không ngừng ôn nhu mà cuồng dã âu yếm nàng, dụ khiến mật huyệt của nàng không ngừng trào chất dịch nóng cháy ướt át, dính đầy ngón tay hắn, cũng thấm ướt cặp trắng noản của nàng. Phượng Hoàng không nói được gì, chỉ có thể bật ra tiếng rên khẽ mê người.
"Ngươi muốn ta sao?" Giọng của hắn pha lẫn tình cảm mãnh liệt, khàn khàn lại khát vọng truyền vào tai nàng.
Muốn! Ta muốn! Toàn thân nàng như lửa khát vọng hắn, giống như linh hồn ở sâu trong nội tâm bức thiết khát vọng sự yêu thương của hắn.
"Muốn ta liền gật đầu, bất quá, nếu ngươi lắc đầu, ta cũng sẽ không dừng lại."
Hắn cúi đầu thâm sâu hôn nàng, rồi mới phóng thích hoàn toàn kiên định của hắn ra. Hắn mở hai chân của nàng ra, sử dụng phong thái nam nhân hoàn toàn đâm vào trong cơ thể nàng.
"A!" Nàng khẽ kêu một tiếng.
Dùng sức ngọt ngào lại mất hồn luật động, hắn một lần lại một lần giữ lấy nàng, mang theo tất cả tiếng kêu của nàng, để cho nàng theo cái rút ra đâm vào của hắn mà lên đến thiên đường, để cho linh hồn của hắn cùng với mãnh liệt tình cảm mãnh liệt trầm luân trong vực sâu dục vọng.
Nàng cơ hồ đã quên là như thế nào kết thúc, chỉ biết sau khi mình có ý thức sau, nàng đã không còn chút sức lực nằm ở trên người hắn. Nàng nhẹ nhàng mà ôm lấy hắn. Đức Long, đẹp quá, vừa rồi toàn bộ giống như trong mơ. Nàng ở trong lòng người mình yêu thương.
"Ngươi muốn nói gì với ta sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới phát hiện mình sai rồi, hắn nở nụ cười hôn lên trán nàng một nụ hôn thương tiếc: "Ta đã quên ngươi không thể nói chuyện, thực xin lỗi!"
Ánh mắt của nàng âm u, nhưng rất nhanh mĩm cười lắc đầu.
"Ta... có thể tới tìm ngươi nữa không?"
Giọng điệu ngập ngừng của hắn khiến nàng sửng sốt, nghĩ thầm hắn sao lại dùng loại khẩu khí này nói chuyện với một tiểu nha đầu bé nhỏ không đáng kể này? Đức Long cũng nhận thấy được mình khác thường, cho nên hắn có một chút giận quá hóa cười.
Hắn dùng lực ôm lấy vai nàng, dùng giọng điệu chủ tử cao cao tại thượng nói với nàng: "Ta tới tìm ngươi, ngươi phải hoan hoan hỉ hỉ lấy lòng ta, biết không?"
← Ch. 08 | Ch. 10 (c) → |