Vay nóng Tima

Truyện:Người Yêu Của Triều Tịch - Chương 10

Người Yêu Của Triều Tịch
Trọn bộ 28 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-28)

Siêu sale Shopee


Biệt thự trên núi gọi điện thoại tới báo dì bị bệnh cấp tính, bây giờ đã đưa đến bệnh viện ở Kansai. Tôi gọi điện cho Dương Kiếm, nhưng thế nào cũng không liên lạc được. Tôi không thể làm gì khác hơn là để lại lời nhắn, mua vé xe vội vã trở về Osaka.

Ngồi tuyến chính từ Tokyo đến dãy núi mất ba giờ, khi đến nơi trời đã xế chiều khoảng năm giờ. Dựa vào tin nhắn trong điện thoại, tôi tìm được phòng bệnh, đẩy cửa vào. Trong phòng trống rỗng.

Cánh cửa đóng lại sau lưng tôi. Tôi xoay người, Mộc Tâm xõa tóc, mặt không biểu cảm đứng đó. Trong lòng tôi nhất thời trào lên một dự cảm xấu: "Mộc Tâm, dì đâu?".

"Cô đã biết là tôi lừa cô tới, cần gì phải hỏi nữa?". Mộc Tâm tiến lên một bước. Tay trái cô nắm chặt thành đấm, tay phải đặt sau lưng. Trực giác cho tôi biết tay phải của cô ấy rất nguy hiểm, lùi về sau một bước, tôi hỏi: "Cô tìm tôi có chuyện gì?".

"Cô thì có gì tốt?" Mộc Tâm thất thần trong thế giới của mình, cô quan sát tôi thật kỹ. Đôi mắt to mà vô hồn: "Tại sao A Kiếm chỉ thấy mình cô, lại không nhìn thấy tôi?"

Mộc Tâm giơ tay trái vuốt ve gương mặt tôi: "Từ khi cô bỏ trốn ở Narita, A Kiếm ngày nào cũng nửa say nửa tỉnh. Tôi rất đau lòng..." Vẻ mặt cô thoáng hiện lên sự mê mang: "Nhưng anh ấy không cần tôi an ủi".

"Mộc Tâm..." Tôi nắm tay Mộc Tâm, bị cô dùng sức hất ra.

"Các người thật dơ bẩn". Mộc Tâm lui về sau một bước: "Cô mở miệng xưng chị với anh ấy, kết quả thì sao?".

Tôi lùi lại, đi vòng qua chiếc giường bệnh. Mộc Tâm dường như cũng không gấp gáp, chỉ nhìn chăm chú vào tôi: "A Kiếm uống say, anh ấy ôm tôi, tôi rất vui vẻ. Thật sự rất vui, chỉ là..." Trong mắt Mộc Tâm lóe lên tia sáng lạnh lẽo: "Miệng anh ấy gọi tên cô! Cô có biết cảm nhận của tôi lúc đó không? Từ đỉnh của hạnh phúc bị vứt xuống tận vực sâu khổ sở. Đó cũng chính là lúc mà tôi biết được quan hệ bẩn thỉu của hai người!".

Tôi ngây dại, nhìn Mộc Tâm từng bước một tiến lại trước mặt mình: "Tôi nói với anh ấy rằng mình mang thai, khiến anh ấy không thể không kết hôn với tôi. Sau đó tôi phá bỏ đứa bé". Trên mặt Mộc Tâm tràn ngập sự chán ghét: "Sao tôi có thể cho phép đứa bé ra đời được trong khi nó là kết quả của sự thế thân!"

"Anh ấy không yêu tôi. Anh ấy không yêu tôi..." Mộc Tâm nhìn tôi, đột nhiên nhào tới: "Tất cả đều tại cô! Tại cô!"

Mộc Tâm giơ cao con dao nhọn trong tay phải, đâm vào tôi. Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên tôi không muốn chạy trốn, có lẽ chết đi cũng là một loại giải thoát.

"Mộc Tâm!" Mộc Sâm đá cửa va vào Mộc Tâm. Mủi dao sượt qua mặt tôi tạo thành một vết máu mơ mồ, leng keng rơi xuống mặt đất. Mộc Tâm giãy dụa gào thét: "Em muốn giết cô ta! Em muốn giết cô ta! Tại sao, trong mắt các người luôn chỉ có cô ta..."

Mộc Tâm dần dần mềm nhũn xuống trong lòng Mộc Sâm, cuối cùng chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào. Mộc Sâm giao cô ấy cho vị bác sĩ vừa đi vào. Cô như một đứa bé không có ý thức, người khác để cô thế nào, cô liền thuận ý làm như thế.

Mộc Sâm quay đầu nhìn tôi, tiến lên cho tôi một bạt tai, sau khi đánh xong lại ôm chặt tôi vào ngực: "Tại sao em không tránh? Chẳng lẽ em thật sự muốn chết?".

Tôi ngoan ngoãn mặc cho Mộc Sâm ôm. Bởi vì sợ, cơ thể anh hơi run. Tôi có thể cảm nhận lồng ngực phập phồng, mùi gỗ thông dễ chịu trên người anh. Dương Kiếm khác với anh. Lồng ngực của Dương Kiếm luôn luôn bá đạo, không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào. Cơ thể của anh ấy luôn thoang thoảng mùi xạ hương.

Dương Kiếm.

Ánh mắt nhìn xuyên qua cửa thủy tinh, Dương Kiếm đang chạy như điên tới từ đầu kia hành lang. Kinh hoảng, tức giận và sợ.

Anh đang tìm tôi.

Tôi hơi giãy giụa. Mộc Sâm buông tôi ra, đang định nói gì đó, tôi nhón chân hôn lên môi anh. Mộc Sâm sửng sốt, tôi khẽ nâng mắt, nhìn thấy anh đang kinh ngạc nhìn tôi. Tôi rũ mi, nâng tay vòng lên sau ót anh, kiễng cao gót, dùng vùng bụng mềm mại ma sát lên hạ thân anh. Cổ họng Mộc Sâm căng cứng, con ngươi nhìn tôi đột nhiên trở nên tối tăm. Anh không nghi hoặc nữa, cúi đầu hôn mạnh lên môi tôi. Một tay nâng mông, không cho tôi trêu chọc dục vọng đã trỗi dậy nữa. Tôi nhẹ thở dài, Mộc Sâm mút lên xương quai xanh, tôi nâng đùi quấn lên hông anh, đứng không vững, bị anh thuận thế ép xuống giường bệnh.

Cửa mở. Tôi ngẩng đầu. Dương Kiếm đứng ngay cửa phòng bệnh.

*****

"Tại sao anh luôn cố gắng để khiến em yêu anh, em lại không ngừng làm tổn thương lòng anh?".

Ánh mắt Dương Kiếm tối đen. Tay của anh bóp cửa phòng bệnh tới mức biến dạng: "Tại sao?".

Tôi nhìn anh. Muốn nhớ cho kỹ khuôn mặt của anh, lúc vui vẻ, khi tức giận, đau lòng, thất vọng. Trong lòng tôi như có một cái động không đáy to lớn, không ngừng gặm nhấm tôi. Cái loại đau đớn đó khiến tôi muốn giơ tay ôm ngực. Nhưng không thể, bây giờ tôi phải dũng cảm. Trong tình huống này, tôi muốn mình phải cực kỳ bình tĩnh đẩy anh ra vũng nước đục này.

Mộc Sâm nhẹ nhàng nắm tay tôi, dường như muốn cho tôi thêm dũng khí. Tôi cảm thấy mình đứng không vững, cả người đều run rẩy. Nhưng tôi vẫn hít một hơi thật sâu, ôm cổ của Mộc Sâm, nở một nụ cười xinh đẹp với Dương Kiếm: "Bởi vì tôi không yêu anh."

Tôi hôn nhẹ lên má Mộc Sâm, buông anh ấy ra, từ từ đi tới trước mặt Dương Kiếm. Mỗi một bước, khoảng cách giữa tôi và Dương Kiếm lại cách xa thêm một phần. Xin lỗi, Dương Kiếm. Em chỉ có thể đẩy anh ra, như thế mới có thể cho anh hạnh phúc chân chính được. Làm sao anh có thể ở bên em chứ? Chúng ta vĩnh viễn cũng không thể có một kết cục tốt đẹp. Sao em có thể tiếp tục tổn thương anh, tổn thương những người bên cạnh anh nữa?

Tôi ngẩng đầu lên. Mùi xạ hương nhàn nhạt bên mũi tôi. Tôi rất thích nằm trong vòng tay ấm áp của anh, tinh tế cảm nhận mùi vị cơ thể anh, như thế khiến tôi rất an tâm. Lòng tôi từ đau đớn cực độ đến dần dần cứng rắn lên: "Hay nên nói, tôi chưa từng yêu anh. Tôi có từng nói mình yêu anh sao? Tất cả chỉ là anh đơn phương một mình."

Tôi quay đầu nhìn Mộc Sâm: "Anh cho rằng mấy năm tôi ở Paris là ở cùng ai?"

Mộc Sâm giang tay với tôi, từ từ đi tới trước. Mặt tôi không chút máu, tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào da thịt. Nhưng lại không cảm thấy đau, chỉ có khó thở. Tôi biết lần quyết tuyệt này, sẽ là vĩnh viễn.

Mộc Sâm ôm vai tôi. Lệ đã chảy thành sông, nhưng giọng tôi vẫn lạnh lẽo: "Chị đã chán em rồi, 'em trai'."

Tôi không dám quay đầu lại, răng cắn mạnh vào môi dưới, máu theo cằm chảy dọc xuống.

"Triều Tịch". Giọng Dương Kiếm không có chút cảm xúc nào: "Cô đã thành công khiến tôi hận cô."

Tôi quyết tâm cắn chặt môi, không trả lời. Chịu đựng, tôi tự nói với mình, nhất định phải chịu đựng.

"Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cô".

Sau lưng truyền tới tiếng đóng của. Cơ thể tôi mềm nhũn, bóng tối ập đến từ bốn phương tám hướng. Thứ cuối cùng nhớ được là ánh mắt đau lòng của Mộc Sâm, tôi nhẹ giọng an ủi: "Em không sao..."

"Em sẽ rời khỏi đây ư?"

Mộc Sâm nhìn tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn về hướng phi trường đang đều đặn truyền đến tiếng động cơ máy bay. Trong sân chờ không đông người nên cũng không có cảm giác ly biệt: "Ừ".

Tôi quay đầu nhìn Mộc Sâm: "Nhớ tới Paris thăm em đó".

"Em không trở lại nữa sao?"

"Nếu có thể, em thật sự không muốn trở lại". Tôi cười cười, không giấu được bi thương trong mắt, tôi cũng chẳng muốn che giấu: "Thời gian cũng được, không gian cũng thế, rốt cuộc đã cắt đứt tình cảm của anh ấy. Em rất ngu ngốc, đúng không?"

"Triều Tịch..." Mộc Sâm nắm tay tôi: "Cảm ơn em đã thành toàn cho Mộc Tâm".

"Không phải em thành toàn cho cô ấy. Là em đang tự cứu mình. Bây giờ em đã tin, yêu quá sâu cũng là một loại tội nghiệt". Đối với Dương Kiếm, tôi đã rất cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn bất lực: "Chúng em từ khi bắt đầu đã định sẽ có kết cục thế này, không phải sao?"

Mộc Sâm hôn lên trán tôi: "Em nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Nhớ, bất luận lúc nào cần anh, anh cũng sẽ đến bên em."

Tôi cười, vẫy tay bảo Mộc Sâm kiểm tra cánh cửa. Dương Kiếm, em đã dùng cách thức của mình để cho anh hạnh phúc. Phải tránh xa em, anh mới có thể sống tốt được.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-28)