Vay nóng Tima

Truyện:Người Yêu Của Triều Tịch - Chương 06

Người Yêu Của Triều Tịch
Trọn bộ 28 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-28)

Siêu sale Shopee


"Dương Triều Tịch! Nếu em có thể nhanh hơn chút nữa thì quả là phước trời đất ban mà!"

Guli Anna không nhịn được giơ tay đập cửa phòng hóa trang ầm ầm. Đợi đám người thợ trang điểm tô đuôi mắt xong, tôi nhàn nhạt quay đầu lại: "Guli, em make-up trông thế nào?"

(Make-up: Trang điểm. )

"Hoàn mỹ." Guli Anna khen ngợi xong liền kéo tôi đi: "Nhanh nhanh nhanh lên, cứu sân khấu như cứu hỏa, đừng có lằng nhằng!"

Tôi cười cười đứng dậy, lấy tay vén làn váy, đuôi váy dài bằng vải chiffon đính kim cương uốn lượn như đuôi cá ở phía sau tôi. Tôi đi ra sân khấu, cúi người đập tay với những người mẫu khác, hít sâu một hơi. Ánh đèn bên ngoài dần yếu đi, nhịp trống dồn dập cũng trở nên êm dịu. Tôi vén làn váy dài, chậm rãi lên đài.

Ánh đèn flash không ngừng lóe lên trong hội trường, các nhiếp ảnh gia chen lấn lẫn nhau tranh giành góc chụp tốt nhất. Ánh mắt tôi lướt qua mọi người, cố gắng giữ cho tinh thần trống rỗng.

Đến Paris học làm người mẫu đã hai năm. Bây giờ tôi đã hoàn toàn thích ứng với loại cuộc sống này. Đây là buổi họp báo sau show biểu diễn thời trang của Saint Laurent. Hôm nay tôi lên sàn diễn do thiếu người mẫu. Tôi đi tới cuối đài, tạo dáng, xoay người lần nữa. Nhìn thấy Guli Anna đứng sau màn vải làm tư thế đại cát đại lợi với mình.

"Triều Tịch, bên ngoài có một nhiếp ảnh gia muốn gặp cô."

Tôi ngước đầu cho thợ trang điểm gỡ trang sức, giơ giơ tay với trợ lý như câu trả lời. Một người đàn ông cầm máy ảnh xuất hiện ở cửa. Tôi ngây ngẩn cả người, bảo thợ trang điểm để tôi lại một mình. Là Mộc Sâm.

"Thật sự là em." Mộc Sâm không thể tin được đi vào: "Oh my God! Vừa rồi anh còn cho là..." Mộc Sâm cười: "Cho là mình nhận lầm người."

Tôi quay đầu lại, từ từ tháo trang sức, không định nói gì.

"Em yên tâm. Anh sẽ không nói cho A Kiếm biết em ở đây." Mộc Sâm giơ cao tay làm tư thế đầu hàng: "Chỉ là, phải cảm ơn anh chứ, mời anh một ly được không?"

"Chỗ này của em rất không tệ." Mộc Sâm đứng trước cửa sổ lớn sát đất, nhìn xuống cảnh quan phía dưới: "Có phải em đặc biệt thích ở nơi cao không?"

"Đúng vậy." Tôi cởi áo khoác và quẳng ví da qua một bên, ngồi xuống ghế sô pha mềm mại: "Phải ở cao, em mới thấy mình cách xa người thường."

Mộc Sâm quay đầu lại: "Em thay đổi rồi."

"Thay đổi cái gì?" Tôi nằm nghiêng trên ghế sô pha dài, tự rót cho mình một ly cola. Mộc Sâm cười: "Anh cứ nghĩ em sẽ uống vang đỏ."

"Em không uống rượu." Nhìn ánh mắt khó hiểu của Mộc Sâm, tôi chỉ chỉ mặt mình: "Vì da."

Anh gật đầu một cái rồi đi lại ngồi cạnh tôi, bất đắc dĩ nhận lấy ly cola tôi đưa: "Được rồi, nhập gia tùy tục."

(Nhập gia tùy tục: Đến nơi nào thì phải tuân theo phong tục, quy tắc nơi đó. )

Tôi uống sạch một ly cola lớn, ngẩng đầu thấy Mộc Sâm đang ngơ ngác nhìn tôi: "Anh nhìn cái gì?"

"Lần đầu tiên gặp em, cảm thấy em rất đẹp, đẹp theo kiểu siêu thoát không nhuốm bụi trần. Nhưng bây giờ, em trông rất hấp dẫn."

"Cảm ơn lời khen của anh." Tôi lại tự rót cho mình một ly cola: "Hấp dẫn kiểu này là do công việc yêu cầu."

"Thật ra nhìn kỹ thì, vẻ ngoài của em và A Kiếm rất giống nhau. Đặc biệt là mắt, y nhau như đúc."

Tôi trầm mặc một chút, khóe miệng hơi cười: "Phải."

"Em... Từ sau khi mất tích ở Narita, A Kiếm..."

"Em không muốn nghe." Tôi cắt ngang lời Mộc Sâm.

Mộc Sâm trầm mặc nhìn tôi. Tôi thở dài: "Xin lỗi."

Mộc Sâm nhún vai không quan tâm lắm: "Không sao. Dù sao bây giờ chúng ta đã là người một nhà. Anh đương nhiên nên bao dung cho em."

"Gì cơ?"

Mộc Sâm nhìn tôi, trong mắt có thứ gì đó tôi không hiểu: "A Kiếm đã kết hôn với Mộc Tâm. Cho nên, bây giờ chúng ta là người một nhà."

*****

"Triều Tịch, người đàn ông kia là bạn trai em sao?"

Guli Anna vỗ vỗ vai tôi, đứng một bên bĩu môi nói. Tôi đổi tư thế khác theo yêu cầu, liếc Mộc Sâm một cái. Anh ta đang ngồi cười rạng rỡ trên ghế, nhìn tôi tạo dáng chụp ảnh cho tạp chí thời trang.

"Đúng vậy." Tôi cười với Guli Anna: "Em đang sống cùng với anh ấy."

"Chúc mừng em." Guli Anna hôn hai má của tôi, cẩn thận không động đến hàng lông mi giả dọa người trên mắt tôi.

Tôi hôn gió một cái với Mộc Sâm, cười vui vẻ xoay người nhìn mặt hồ màu xanh lá. Trong hồ có một đám thiên nga đang vẩy nước nhàn nhã. Có thể ngửi thấy được mùi vị của cỏ xanh và bùn đất, nhưng bây giờ tôi sắp chết ngạt vì mùi nước hoa trên người rồi.

"Lúc nãy hai người nói gì vậy?" Mộc Sâm nhìn tôi ngồi xuống cạnh anh. Không hề để tâm chút nào đến phục sức khoa trương trên người tôi.

"Em nói anh là người bạn trai mà em đang sống chung."

"Thật vinh hạnh." Mộc Sâm mỉm cười: "Mà... em không định tháo trang sức ra sao?"

"Lát nữa em phải tham gia một buổi party. Muốn đi với em không? Bạn trai?"

Mộc Sâm nhún nhún vai: "Tại sao lại không chứ?"

Tôi lấy một ly Martini từ hầu bàn, Mộc Sâm nắm tay tôi: "Không phải em không uống rượu sao?"

(Martini: Một loại rượu vang sản xuất ở Bồ Đào Nha. )

"Rất nhiều chuyện có thể thay đổi. Hơn nữa em cảm thấy da mình đã đủ đẹp rồi." Tôi cười đoạt ly rượu lại, uống một hơi cạn sạch, lại muốn một ly Brandy nữa.

(Brandy: Tên gọi chung của các loại rượu được chế xuất từ sự lên men của vang hoặc trái cây bị giã nhuyễn, chưng cất ít nhất trong hai năm. Sau đó được giảm nồng độ cồn bằng cách pha với nước cất. )

Mộc Sâm chống cằm nhìn tôi: "Triều Tịch, cứ như vậy em sẽ say đó."

"Say không phải rất tốt sao?" Tôi nghiêng đầu cười với anh một tiếng, lại uống một hơi cạn sạch.

"Em đang dụ dỗ anh sao?" Mộc Sâm nhìn tôi, mỉm cười: "Anh rất dễ bị dụ đó."

Tôi vẫy tay với hầu bàn: "Cho tôi thêm một ly Bloody Mary."

(Bloody Mary: Tên một loại cocktail được pha chế bằng cách trộn nhiều loại rượu mạnh và thêm nước cốt của một loại trái cây tùy chọn. Loại cocktail này có nồng độ rất mạnh. )

Mộc Sâm nhìn tôi uống cạn ly Bloody Mary, lúc tôi định gọi thêm thì anh đưa tay đè cái ly xuống: "Đủ rồi, Triều Tịch. Những thứ này đều là rượu mạnh, một lát đầu em sẽ rất đau."

Tôi đẩy tay Mộc Sâm ra. Mấy ly rượu mạnh xuống bụng khiến đầu óc tôi có phần mơ hồ, xung quanh lắc lư mờ ảo: "Đầu em không đau, mà là lòng đau."

Mộc Sâm im lặng nhìn tôi lại cạn một ly nữa: "Em không vui chuyện gì?"

"Em không vui chuyện gì? Em có cái gì mà không vui chứ." Tôi giơ tay muốn cầm ly rượu, nhưng mất thăng bằng, bắt mãi mà không trúng. Mộc Sâm đưa tay cản bị tôi đẩy ra: "Anh ở đây chờ em đi. Em đi... toilet một chút."

Tôi đứng lên, lảo đảo đi về phía sau hội trường. Trong cái party này có rất nhiều người, các cặp nam nữ ôm hôn cũng nhiều không kém. Thật vất vả mới chạm được vào núm vặn cửa phòng vệ sinh, lại va vào một người khiến tôi loạng choạng, ngã xuống đất.

Một đôi tay ôm lấy tôi. Tôi ngẩng đầu. Dương Kiếm đang yên lặng nhìn tôi. Nước mắt tôi chảy ra, đấm liên tục vào ngực anh: "Tại sao tại sao tại sao..."

Dương Kiếm thở dài, định đỡ tôi đứng lên. Tôi thuận thế nhào vào lòng anh, hôn lên đôi môi anh: "Đừng... Đừng rời xa em..."

Dương Kiếm chợt nghiêng đầu về sau, lại lập tức cúi xuống. Môi anh có mùi cây thuốc nhè nhẹ, nếm vào hơi đắng. Cồn rượu khiến tôi quẳng hết những gì cố kỵ ra sau đầu, ôm lấy cổ anh: "Tối nay hãy yêu em..."

Chúng tôi làm sao vào trong phòng? Tôi không nhớ. Cơ thể màu đồng của anh lõa lồ trong không khí, mà tôi cũng đang trần truồng. Anh cúi người hôn nụ hoa trước ngực tôi, một tay theo vai trượt xuống cánh tay, tay khác ở giữa hai đùi tôi trêu chọc. Tôi cong người, hôn lên cổ anh, cảm thấy cơ thể anh căng lên. Tôi cười nhẹ, hai chân nâng lên kẹp chặt hông anh, đón nhận từng đợt khoái cảm ập tới. Hông của anh hạ thấp xuống, tôi phát ra một tiếng rên rĩ khổ sở xen lẫn vui vẻ, đắm chìm trong bể dục.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-28)