Chìm sâu vào tuyệt vọng
← Ch.129 | Ch.131 → |
Khi Cố Hành Sâm chạy về biệt thự, còn chưa có vào cửa liền nghe thấy tiếng khóc của Cố Cảnh Niên, nhất thời cả trái tim cũng nhéo lên.
Tăng nhanh bước chân đi vào trong nhà, liếc mắt liền thấy được Cái người ngồi ở trên ghế salon khóc thành suối - Cố Cảnh Niên.
Anh tiến lên, ở trước mặt Cố Cảnh Niên ngồi chồm hổm xuống, dịu dàng hỏi: "Niên Niên, sao vậy? Tại sao con lại khóc?"
Cố Cảnh Niên vốn vẫn ngước đầu đang khóc, vừa nghe đến âm thanh của Cố Hành Sâm, lập tức liền ngừng tiếng khóc, chỉ là vẫn còn ở đó thút thít.
"Cha, con muốn mẹ, mẹ đâu? Tại sao con không tìm được mẹ?"
Cố Hành Sâm cười, ôm lấy cậu, mình ngồi ở trên ghế salon, sau đó để cho cậu nhóc ngồi ở trên đùi của mình, trực tiếp dùng tay lau đi nước mắt trên mặt cậu bé, nói: "Mẹ tạm thời không thể về nhà gặp Niên Niên được, nhưng mà mẹ cũng nói, chỉ cần Niên Niên ngoan ngoãn, hai ngày nữa mẹ sẽ trở lại thôi."
Cố Cảnh Niên nháy mắt mấy cái mở to, hỏi anh: "Có thật không ạ?"
Cố Hành Sâm gật đầu, sau đó nói: "Cho nên mấy ngày nay Niên Niên phải ngoan ngoan đúng không? Dì Trần nói con không chịu ăn cơm, bây giờ không phải nên đi ăn cơm sao?"
Cố Cảnh Niên cúi đầu, xoắn xoắn mười đầu ngón tay nhỏ xinh của mình, lầm bầm nói: "Con không muốn ăn cơm."
"Tại sao con không muốn ăn cơm?"
Chẳng lẽ Dì Trần làm thức ăn không hợp khẩu vị đứa bé này? Niệm Kiều không nói qua sở thích ăn uống của cậu nhóc với dì Trần à?
Cố Cảnh Niên có chút bất mãn chu mỏ, ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói: "Con muốn mẹ đút cơm cho con, nhưng mà nếu mẹ bây giờ không có ở đây, vậy cha đút cơm cho con đi."
Cố Hành Sâm khóe miệng run lên, chuyện có hàm lượng kỹ thuật cao như vậy, cư nhiên gọi anh làm, không phải làm khó anh sao?
Cố Cảnh Niên nhìn anh bộ dạng khó khăn, lập tức quay đầu đi hướng khác, hừ một tiếng, biểu đạt sự bất mãn của mình.
Cố Hành Sâm quả thật dở khóc dở cười, chỉ đành phải thỏa hiệp, "Được rồi, cha đút cho con ăn cơm."
Cố Cảnh Niên lúc này mặt mày mới hớn hở, cười hì hì ôm cổ của anh, mặc cho anh ôm lấy mình đi tới bàn ăn.
Dì Trần đứng ở nơi đó, nhìn hai cha con đi tới, lập tức cười, "Cậu Hai, thật ra thì Niên Niên rất biết nghe lời, chính là học mẹ mà đứa bé này được như vậy đấy."
Cố Hành Sâm gật đầu một cái, Dì Trần nói như vậy, là sợ anh lầm tưởng đứa nhỏ này không ngoan chỉ biết cáu kỉnh thôi.
Nhưng mà anh sẽ không nghĩ như vậy, bây giờ là thời kỳ cực kỳ quan trọng, anh—— phải cùng Cố Cảnh Niên thành lập tình cảm thật sự tốt đẹp bền chặt mới được!
Ăn cơm, dụ dỗ thật lâu Cố Cảnh Niên mới chịu ngủ giấc trưa, nhìn cậu nhóc ngủ say sưa một lát, Cố Hành Sâm mới chuẩn bị quay trở về bệnh viện.
Đi xuống lầu thấy dì Trần đang dọn dẹp ở trong phòng, anh đi tới nói: "Dì Trần, tôi trở về bệnh viện, dì để ý Niên Niên một chút nhé, nếu như có chuyện gì, lập tức gọi điện thoại cho tôi."
Dì Trần không có kịp phản ứng, đã nói: "Được, được, Cậu Hai cậu cứ đi trước đi."
Cố Hành Sâm mới vừa đi hai bước, dì Trần đột nhiên như nhớ ra cái gì, xoay người đuổi theo hỏi: "Cậu Hai, cậu nói trở về bệnh viện? Là Niệm Kiều đã xảy ra chuyện gì sao? Hay là cậu...?"
Cố Hành Sâm nhìn bà, nói: "Là Niệm Kiều, cho nên mấy ngày nay tôi muốn làm phiền dì chăm sóc đứa bé, tôi sẽ tận lực rút ngắn thời gian để tới đây."
Dì Trần sững sờ gật đầu, nghĩ tới Niệm Kiều rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngay cả đứa bé cũng không thể gặp.
Ngừng xe xong, Cố Hành Sâm vội vã đi vào thang máy, định thần nhìn lại, trong thang máy trừ hắn ra, còn có một người —— Tần Mộ Bạch!
"Anh không có ở bệnh viện cùng với cô ấy sao?" Tần Mộ Bạch trước tiên mở miệng, trên mặt khó nén được nét kinh ngạc.
Theo lý thuyết, bây giờ tâm tình Niệm Kiều khẳng định là bối rối, bất động rất lớn, Cố Hành Sâm làm sao có thể rời đi đây? Chẳng lẽ còn có người khác so với Niệm Kiều còn quan trọng hơn sao?
Cố Hành Sâm khẽ nghiêng đầu nhìn sang, cố làm vẻ không hiểu hỏi: "Chẳng lẽ Anh Tần không biết tôi cùng Niệm Kiều còn có con trai sao?"
Tần Mộ Bạch ngẩn ra, anh thật sự chính là quên mất tồn tại của Cố Cảnh Niên, những ngày này, rất nhiều chuyện lượn lờ trong lòng, anh cảm thấy rất phiền, trừ Niệm Kiều, anh cũng không thể nghĩ tới người nào khác.
"Gần đây Niên Niên có khỏe không?" Anh nhàn nhạt hỏi, đáy lòng cảm thấy hết sức khó chịu... Ghen tị với Cố Hành Sâm
Niên Niên, con còn muốn gặp Bác Tần nữa hay không? Mẹ con không ngủ bên cạnh con, con có ngủ được không?
Cố Hành Sâm nhìn sắc mặt đau lòng tự trách của anh ta, không khỏi cười lạnh một tiếng, sau đó mới nói: "Có một số việc nếu đã làm, sẽ phải dũng cảm gánh chịu hậu quả, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết tất cả."
"Nếu như cô ấy cả đời cũng không thể biết được chân tướng của sự tình đây?" Tần Mộ Bạch dừng một chút mới hỏi, có chút mùi vị khiêu khích.
Cố Hành Sâm ánh mắt chắc chắn, nhìn anh, từng chữ từng câu nói: "Cô ấy sẽ biết!"
Tần Mộ Bạch nhíu mày, cười nhạt một tiếng.
Thang máy ' đinh ——' một tiếng, sau đó cửa thang máy mở ra, hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Đứng ở cửa phòng bệnh, Cố Hành Sâm đột nhiên quay đầu nhìn Tần Mộ Bạch nói: "Muốn cho cô ấy vui vẻ."
Dứt lời, cũng không đợi Tần Mộ Bạch phản ứng kịp, anh liền đẩy cửa phòng đi vào.
Muốn cho cô vui vẻ?
Nhàn nhạt năm chữ, lại nặng như là bàn thạch đặt ở trong lòng của Tần Mộ Bạch.
Cố Hành Sâm, tôi không phải anh, không có anh ở bên cạnh cô ấy, cô ấy là sao có thể vui vẻ được?
Tôi nghĩ, điều tôi có thể làm được, chính là để cho cô quên đi những thống khổ kia, những thứ bận tâm đau đớn kia.
Nghe được tiếng mở cửa, An Manh Manh cùng Niệm Kiều dừng nói chuyện, quay đầu trở lại xem người mới tới ——
Kết quả, vừa nhìn thấy người đến là Cố Hành Sâm, một cỗ lửa giận từ lòng bàn chân xông thẳng đỉnh đầu, An Manh Manh bật mình đứng dậy.
"Cố Hành Sâm, anh lại còn dám đến?"
Cô cắn răng nghiện lợi hỏi, hận mình không có khả năng đem tên khốn kiếp ra vẻ đạo mạo này xé nát ăn sạch!
Phi phi phi!
Cái gì mà xé nát ăn sạch, người khốn kiếp như vậy, căn bản không xứng cho cô ăn! Hừ!
Niệm Kiều cũng ngẩng đầu nhìn lại, mắt đối mắt, trong tích tắc, cô chỉ cảm thấy có cảm giác đau đớn tan lòng nát dạ, theo máu lẻn ở toàn thân, đến đâu, đau đó.
Sau đó, chính là toàn thân cũng đau, ngay cả hô hấp, đều cảm thấy đau.
Ánh mắt Cố Hành Sâm liếc nhìn cô một cách nhẹ nhàng, tựa hồ cũng không có cảm giác mình làm sai cái gì.
Chỉ là, chứng kiến vết băng ngạc trên đỉnh đầu của cô, thì nơi lồng ngực tựa hồ như là bị thứ gì đụng vào, hung hăng đau đớn nện xuống.
An Manh Manh nhìn hai người còn ' mặt mày đưa tình ', cô chỉ cảm giác cỗ lửa giận trong lòng mình như muốn đốt cháy bản thân không còn gì nữa rồi, rống to: "Đáng chết! Cố Niệm Kiều, cậu còn nhìn anh ta cái làm gì? Tên khốn kiếp này, tôi chỉ muốn một lần gặp mặt là một lần đánh anh một trận!"
Nói xong, cô quay người tìm đồ thực sự như muốn đập anh.
Niệm Kiều bắt được tay của cô, ánh mắt vẫn như cũ nhìn về Cố Hành Sâm, nhẹ nhàng mở miệng, cùng An Manh Manh nói: "Manh Manh, cậu ra ngoài trước đi, mình muốn cùng anh ấy nói chuyện riêng một lát."
"Mình không đi!" An Manh Manh lập tức phản đối, nói chuyện riêng một lát?
Cố Hành Sâm căn bản là tên khốn kiếp, cùng hắn nói chuyện riêng một lát có thể nói ra sợi len a!
Huống chi, cô cũng lo lắng, Cố Hành Sâm sẽ lại không giải thích được, một lần nữa tổn thương đến Niệm Kiều.
Niệm Kiều xoay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc khó gặp, lặp lại câu nói vừa nãy của mình: "Manh Manh, cậu ra ngoài trước đi, mình muốn cùng anh ấy nói chuyện riêng một lát."
An Manh Manh nhìn cô kiên định lại lộ ra một tia khẩn cầu trong ánh mắt, nhất thời mềm lòng, có chút ảo não nói: "Được rồi được rồi, các người nói chuyện riêng một lát đi, xem cậu cùng với anh ta có thể bắn ra ca khúc gì, chỉ là Niệm Kiều, mình liền ở bên ngoài, nếu như có chuyện, liền kêu mình một tiếng à."
Niệm Kiều hướng về phía cô cười, nhìn cô cẩn thận mỗi bước mà đi ra khỏi phòng bệnh, nhất thời cả phòng bệnh cũng rơi vào yên tĩnh.
Sau đó, cô ngước mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Cố Hành Sâm.
*****
Ánh mắt trong suốt tinh khiết của cô yên lặng rơi trên khuôn mặt của Cố Hành Sâm, môi anh đào khẽ run, sau đó, Cố Hành Sâm nghe được cô mở miệng, nhẹ giọng hỏi mình: "Cố Hành Sâm, em không tin anh sẽ đối với em tàn nhẫn như vậy, nói cho em biết chân tướng của sự tình được không? Nói cho em biết đi, tại sao lại không cần đứa bé?"
Cô vừa nói, vừa vén chăn lên đi xuống giường, chân trần đi tới trước mặt Cố Hành Sâm, ngước đầu nhìn anh, ánh mắt nhẹ nhàng.
Sắc mặt của cô tái nhợt đến kinh người, mới vừa làm giải phẫu phá thai xong, mà đầu của cô bị thương lại ra máu, bây giờ còn đeo băng, phía trên có một nơi bị máu nhuộm dần thành màu đỏ, hết sức chói mắt.
Cố Hành Sâm cúi đầu nhìn nàng bàn chân trơn bóng chân của cô, khẽ khom người bồng cô lên, đặt lại trên giường, ngón tay run rẩy, chạm vào vết thương trên trán của cô, hỏi: "Đau không?"
Niệm Kiều bắt tay anh lại, thật chặt ôm ở ngực, nghẹn ngào hỏi: "Cố Hành Sâm, rốt cuộc chính là cái lý do gì có thể làm cho anh tàn nhẫn như vậy? Nói cho em biết, nói cho em biết có được hay không?"
Nếu là thật như lời anh nói, không có lý do gì, như vậy, cô phải làm sao có thể chịu đựng nổi loại cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục này đây?
Cố Hành Sâm nhìn cô, giống cô chấp nhất, tái diễn hỏi: "Đau không?"
Niệm Kiều sửng sốt, trên tay cũng ngừng động, tay của anh cũng nhân dịp nắm lấy tay cô, giữ lại.
"Tại sao lại muốn tự thương tổn tới mình? Về sau không cần gây thương tổn tới mình nữa, biết không?"
Làm thương tổn trên người của em, nhưng lại gây đau đớn ở trong lòng của anh!
Niệm Kiều ngửa đầu hít sâu, đem nước mắt cố lưu giữ trong khóe mắt, sau đó, cô tận lực để cho mình bình tĩnh, rồi cất giọng nói với anh: "Cố Hành Sâm, anh đã không chịu trả lời vấn đề của em, như vậy anh chỉ cần gật đầu hoặc là lắc đầu là được, nếu như anh không gật đầu cũng không lắc đầu, như vậy em sẽ coi như là anh ngầm chấp nhận, hiểu không?"
Cố Hành Sâm ngưng mắt nhìn cô, cô muốn hỏi điều gì? Tại sao nhất định phải đem hai người bức đến hoàn cảnh tuyệt tình như thế này đây?
"Không cần đứa bé, là không có lý do, hay là —— bởi vì Mạc Thuần tới?"
Cô hỏi như vậy, cũng là trong nháy mắt đặt câu hỏi, thấy trái tim mình ở đây đều run rẩy
Không cần gật đầu! Không cần gật đầu!
Cố Hành Sâm, anh đã cùng nói với Niên Niên, anh chỉ thích mình em, em hi vọng đó không phải là điều anh nói dối em, không cần gật đầu, được không?
Anh không có gật đầu, lại —— cũng không có lắc đầu, chỉ là nhìn cô, thật sâu nhìn.
Niệm Kiều khi nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của anh nhìn mình, trái tim đó, rốt cuộc một tấc một tấc lại lạnh đi, từng điểm từng điểm nứt ra, chia năm xẻ bảy.
Nàng nghĩ, nếu quả là không có lý do, như vậy lý do này chính là lý do tốt nhất.
Chán ghét, chán chường rồi, bởi vì có người khác, cho nên, cô liền bị bỏ rơi, mà đứa nhỏ chưa kịp ra đời cũng bị liên quan, cũng cùng nhau bị bỏ rơi.
Niệm Kiều nhìn anh, cố gắng nở một nụ cười, cô nghĩ, rốt cuộc thì anh cũng để cho mình chết tâm rồi, cho nên, cô nên đi.
"Cố Hành Sâm, cám ơn anh đã từng nói yêu em, Thực sự cám ơn..."
Ít nhất, cô cũng đã từng bất chấp tất cả, cũng đã từng đuổi theo cầu xin, cũng đã từng lấy ra tất cả dũng khí để yêu anh, dù là cách ba năm, anh cũng đã từng đáp lại.
Cái này đủ rồi!
Không phải trong ba năm đó, cô vẫn tự nói với mình, coi như không thể cùng nhau nữa, cũng ít nhất còn có Cố Cảnh Niên không phải sao? Con trai chính là món quà tốt nhất anh để lại cho cô, cho nên, đi thôi.
Nhưng tại sao, tại sao cô vẫn cảm giác mình còn chưa có chết đi? Tại sao ngực trái vẫn có cảm giác đau đớn đến như vậy?
Là cái gì ở đau? Là tâm sao? Không phải đã bể nát sao? Không phải đã chết sao?
Như vậy, cái gì đau?
Là máu! Là hài cốt! Là da thịt!
Trên người cô, mỗi một tấc là một vết thương, tất cả đều đau, tất cả đều cảm thấy thương tâm!
Cô lại cố gắng cười, "Cố Hành Sâm, nhớ lấy dáng vẻ tươi cười của em, có lẽ, cả đời này anh cũng không nhìn được nữa...".
Cô nhẹ nhàng nói xong, thân thể trong một giây kế tiếp bị anh hung hăng kéo vào trong lồng ngực, giống như là muốn đem cô nuốt chửng vào trong lòng, anh muốn cùng được đau nỗi đau của cô!
Niệm Kiều chỉ còn cứ rơi lệ trong im lặng, hai mắt nhắm lại, mặc cho nước mắt theo gương mặt trượt vào trong miệng của mình, khổ sở như nuốt phải sáp.
"Không nên thương tổn mình, vĩnh viễn cũng không cần thương tổn tới mình, đáp ứng anh điều đó có được hay không?" Anh buông cô ra, lần đầu tiên, dùng giọng nói hèn mọn như thế nới với cô những lời này.
Cô nhíu mày một cái, hai mắt mơ hồ đẫm lệ, thế nào cũng chịu không nhìn rõ mặt của anh.
"Tại sao vậy chứ? Chúng ta chia tay, em sẽ lại như thế nào cũng không liên quan đến chuyện của anh nữa có đúng hay không?"
Cô hỏi như vậy, cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi như vậy, phải chăng là cô vẫn còn mong đợi kỳ tích xảy ra hay sao? Vẫn còn ở đó mong đợi anh nói ra những điều trong lòng sao?
Nhưng mà Cố Niệm Kiều ơi, mi thật sự là ngu ngốc, mới có thể cảm thấy anh sẽ nói ra những lời trong lòng.
Bỏ đi, bỏ đi, đừng quay đầu nhìn lại, lòng của mi đã có trăm ngàn vết thương rồi, mi còn có thể chống đỡ thêm được những thương tổn khác sao?
Bỏ đi, bỏ đi, đừng tiếp tục hy vọng xa vời nữa, tâm hồn của cô cũng đã khóc đủ mệt rồi, đối với mình nên hung ác một chút, đừng tiếp tục dây dưa nữa......
Nhưng Cố Hành Sâm, nếu đã tàn nhẫn như vậy, hiện tại anh vừa thống khổ cái gì?
Đừng như vậy để cho cô lầm tưởng rằng anh cũng rất khổ sở có được không? Đừng làm cho cô cảm thấy được...... Anh thật ra thì vẫn còn yêu cô có được không?
Anh từng nói qua, anh yêu cô
Cho nên, ở nơi này thời khắc tuyệt vọng,
Cô tự nói với mình, Cố Niệm Kiều, chớ khổ sở,
Chớ khổ sở, ít nhất anh ta đã từng có yêu,
Chớ khổ sở, chia tay không phải lỗi của ai,
Thật sự là không cần khổ sở, đau đớn nào mà cô đã chẳng trải qua,
Không có cuộc sống nào mà cô không có trải qua,
Cố Niệm Kiều, chớ khổ sở......
Thấy Cố Hành Sâm ra ngoài, An Manh Manh chạy nhanh vào trong phòng bệnh, thấy Niệm Kiều vẫn tốt, cô thở hắt một hơi nhẹ nhõm.
"Manh Manh, Mình muốn ăn táo, cậu đi mua cho mình được không?" Niệm Kiều cười cười giành lời nói trước với An Manh Manh, giọng nói cũng nhẹ nhõm đi.
An Manh Manh vội vàng nói: "Được, mình đi ngay đây."
Cô xoay người định đi ra ngoài, đột nhiên lại cảm thấy không đúng, thời điểm mới vừa rồi Cố Hành Sâm đi ra ngoài, sắc mặt rõ ràng không tốt, hiện tại Niệm Kiều lại cười tươi như vậy, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Cô đột nhiên dừng bước lại, lại xoay người nhìn Niệm Kiều một cái, quả nhiên thấy cô đem cả người mình giấu ở trong chăn, cử động run run như vậy, nhất định là đang khóc!
Đứa ngốc! Tại sao muốn tự mình một người một mình trốn tránh, tự liếm vết thương, cậu ấy muốn đem mình vứt đi nơi khác sao?
An Manh Manh sải bước đi lại, một tay vén chăn của cô ném qua một bên, Niệm Kiều cũng lúc đó hét to một tiếng: "Không cần —— Manh Manh không cần ——"
Đúng vậy, cô không cần người bạn tốt nhất của cô nhìn thấy bộ dạng yếu ớt nhất này, vẻ mặt chật vật nhất này của mình, cô không cần......
An Manh Manh đỏ hoe vành mắt, đem cả người cô kéo qua đối mặt với mình, sau đó rống to: "Cố Niệm Kiều cậu cho mình là gì, tại sao lại không cần? Mình là bạn của cậu, cậu bị dàn ông từ bỏ, mình sẽ cũng chịu đau với cậu, sẽ cùng khóc với cậu, không cần cái gì? Cậu cứ coi mình là người ngoài như vậy sao!"
Niệm Kiều lắc đầu, liều mạng lắc đầu, nước mắt theo quỹ đạo lắ đầu của cô mà bắn tung tóe, giọng nói của cô cũng trở nên khàn khàn, kêu lên: "Mình không muốn mọi người nhìn thấy bộ dạng này của mình, không cần......"
"Đứa ngốc, chui vào lòng mình mà khóc, mình vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh cậu, cho dù cả thế giới này có vứt bỏ cậu, mình sẽ vẫn ở bên cạnh cậu!"
Niệm Kiều sững sờ, nhìn cô, nước mắt vẫn còn tự chảy, rốt cuộc ——
Sau một giây, cô nhào vào trong lồng ngực của An Manh Manh khóc lớn, càng khóc càng lớn.
*****
Sau mấy ngày, Cố Hành Sâm cũng không xuất hiện tại bệnh viện, ngược lại An Hi Nghiêu, lại giống như rất nhiệt tình, hai ngày ba bữa chạy tới.
Chỉ là, hắn cố ý không nhắc đến tất cả tin tức có liên quan đến Cố Hành Sâm, cũng không còn gọi cô là cháu gái nhỏ, mà gọi là Niệm Kiều, thỉnh thoảng cũng sẽ gọi tiểu Kiều, tóm lại, hắn nghĩ đến tên gì liền kêu cái đó, không có chút nghiêm chỉnh nào.
An Manh Manh thường xuyên cùng hắn cãi vả, như vậy trong phòng bệnh không khí cũng không trở nên quá đè nén gượng ép.
Chỉ là Niệm Kiều rõ ràng cả người cũng không yên lòng, An Manh Manh biết trong lòng cô nghĩ cái gì, nhưng là cô lại không dám nói ra.
Cố Hành Sâm mang theo Cố Cảnh Niên về biệt thự nhà họ Cố, cô có đi qua đó lần thư nhất, vốn là muốn nhận tiện dẫn Cố Cảnh Niên đi bệnh viện thăm Niệm Kiều, nhưng là Cố Hành Sâm nói ——
Đứa bé, nên ở lại với hắn thì tốt hơn.
An Manh Manh lúc ấy nghe được câu này cảm thấy rất bối rối, cô không biết có phải hay không là mình hiểu sai, ý tứ của Cố Hành Sâm là ——
Cố Niệm Kiều ngươi phải rời đi tùy ngươi thôi, nhưng là đứa bé, ngươi tuyệt đối không thể mang đi!
Là ý này sao? Là cô nên hiểu theo ý này sao?
Cho nên giờ phút này, cô biết rõ Niệm Kiều là đang rất nhớ con, nhưng là cô lại không dám nhắc tới, chỉ có thể giả trang chính mình không biết.
An Manh Manh cũng có thể nhìn được chuyện này, thì An Hi Nghiêu con hồ ly này càng thêm có thể nhìn ra, chỉ là hắn cũng giả vờ không biết, cứ như vậy cười ha hả.
Ai mà lại nói. Thật vất vả ra khỏi bệnh viện, An Hi Nghiêu không kịp chờ đợi liền gọi điện cho Cố Hành Sâm, nói xong tình huống của Niệm Kiều, hắn mới chần chờ mở miệng hỏi: "A Sâm, cậu thật quyết định để cô ấy trước khi rời đi, không để cho mẹ con bọn họ gặp mặt một lần sao?"
Cố Hành Sâm lúc này ở bãi đỗ xe của Cố thị, nghe được An Hi Nghiêu hỏi mình như vậy, hắn mở cửa xe động tác chợt dừng lại, không đáp hỏi ngược lại: "Cô ấy nói sao?"
An Hi Nghiêu thở dài, "Cô ngược lại chưa nói gì, chỉ là cô mỗi ngày như vậy buồn bực không vui, ai cũng biết là cô ấy đang nhớ con, A Sâm, cậu thật không cảm thấy mình quá tàn nhẫn sao?"
Thật không cảm thấy mình quá tàn nhẫn sao?
Nào chỉ là tàn nhẫn, Cố Hành Sâm nghĩ, nếu như có thể, hắn thật muốn cho chính mình một súng!
Không nghe được người bên kia nói chuyện, An Hi Nghiêu còn nói: "A Sâm, cháu gái nhỏ không phải người không hiểu chuyện, cậu có lẽ có thể......"
"Chớ nói!" Cố Hành Sâm đột nhiên mở miệng, lạnh lùng cắt đứt lời nói An Hi Nghiêu.
Sau đó, hắn trì hoãn giọng điệu của mình, mới nói: "Mình không thể để cô ậy mạo hiểm, mình —— không thắng nổi!"
An Hi Nghiêu đột nhiên nở nụ cười, lười biếng tiếng cười, thanh nhuận giọng nói, "Trên đời này, cậu cũng rốt cuộc có xương sườn mềm."
Cố Hành Sâm của trước kia, tại sao có thể khắp nơi tính toán người khác, lần nào cũng ghi được bàn thắng?
Không phải hắn có cái bản lãnh đặc thù gì, chỉ là bởi vì, hắn không có nhược điểm, mà con người, ít nhiều gì, luôn là có nhược điểm.
Tỷ như: người thân, tình yêu, bạn bè....
Mà Cố Hành Sâm, không có!
Dù là đối với mấy huynh đệ bon họ dù là rất quan tâm, hắn biểu hiện ra, cũng là lạnh lùng vô tình!
Mà bây giờ, Cố Niệm Kiều cùng Cố Cảnh Niên trở thành cái xương sườn mềm lớn nhất của hắn.
Cố Hành Sâm cúp điện thoại, mở cửa xe ngồi vào, vuốt vuốt trán của mình, làm thế nào cũng không xua tan đi được phiền muộn từ đáy lòng.
Ngay sau đó, hắn một quyền đập vào trên tay lái, ác như vậy!
Nhịn mấy ngày không có đi gặp cô? Lừa con mấy ngày nói mẹ rất nhanh sẽ trở lại?
Đã không nhớ rõ, đi làm lái xe ngủ ăn cơm, không có lúc nào là trong đầu của hắn không có hình ảnh của cô, hình ảnh lúc cô giảo hoạt cười, dáng vẻ yếu ớt lúc cô khóc, lúc cô khổ sở cầu xin hắn......
Quanh quẩn trong đầu, tản ra không đi, mỗi lần nhớ tới, như đao kiếm đâm vào cơ thể, đau đớn không chịu nổi.
Khởi động xe, đột nhiên không biết nên đi nơi nào, mờ mịt ở trên đường đi lòng vòng, cho đến bóng đêm dần dần buông xuống.
Chuông điện thoại di động vang lên, hắn không nhìn cũng không liếc mắt nhìn, ngược lại là đem cửa sổ xe hạ xuống, khiến gió lạnh bên ngoài không ngừng hung hăng vỗ vào mặt mình, cảm giác gai gai lạnh này, có lẽ có thể làm cho hắn thanh tỉnh một chút.
Chuông điện thoại di động vẫn kiên nhẫn kêu không ngừng, một hồi lâu hắn cũng không để ý tới, rốt cuộc trầm mặc xuống.
Ngay sau đó vang lên chính là tiếng thắng xe chói tai, hắn dừng xe ở bờ biển.
Nơi xa trên mặt biển, trời chiều đang buông xuống, trên mặt biển sóng gợn lăn tăn, hết sức xinh đẹp, cũng hơi có chút chói mắt.
Cố Hành Sâm đứng ở nơi đó đón gió, những cơn gió biển mang hương vị mặn mặn đem tóc hắn thổi tán loạn ra.
Cầm điện thoại di động lên gọi lại cho cú điện thoại vừa rồi, người bên kia, là Tần Mộ Bạch ——
"Ngày mai, tôi sẽ dẫn cô ấy rời đi."
Chỉ là một câu, lại làm cho hắn có loại cảm giác thế giới hủy diệt.
Ngày mai, ngày mai cô sẽ phải rời đi sao? cô đã đồng ý cùng Tần Mộ Bạch rời đi sao?
Cố Hành Sâm, ngươi làm được, ngươi rốt cuộc cũng thành công để cho cô đối với ngươi chết tâm rồi.
Những ngày này, qua báo chí, trên ti vi, trong đó đều là suy đoán quan hệ về hắn và Mạc Thuần, nhưng là hắn không có ra mặt phủ nhận giải thích, thậm chí cũng không có cho người phía dưới phong sát những tờ báo này, mặc cho bọn họ đi.
Hắn nghĩ, Niệm Kiều nhất định là thấy được những tin tức này này, nhất định là thấy được......
Cầm điện thoại di động bàn tay vô lực rũ xuống, dưới trời chiều một giây sẽ phải hoàn toàn chìm xuống rồi, nếu như giờ phút này, cô đứng ở bên cạnh mình, cùng với mình nhìn một màn này, cô sẽ nói cái gì đây?
Cô có thể hay không nói: Cố Hành Sâm, bất kể mặt trời mọc hay lặn, đời này, em đều sẽ ở bên cạnh anh, không xa không rời!
Tại ngực truyền đến từng trận từng trận chằng chịt đau đớn, hắn vô lực chống cự, cứ để cho nó đau đi, mấy ngày nay, đau còn chưa đủ sao?
Trời chiều rốt cuộc hoàn toàn chìm xuống rồi, hắn xoay người, trở lại trên xe, khởi động động xe, trở về nhà.
Vừa tới cửa, liền nhìn thấy Cố Cảnh Niên, kéo cằm, quệt mồm, tội nghiệp ngồi ở chỗ đó chờ hắn trở lại.
Hắn đột nhiên kích động có cảm giác muốn xoay người trốn chạy, đúng vậy! Giờ phút này hắn cư nhiên không dám đối mặt con trai của mình!
Hắn sợ con hỏi mình: cha, mẹ thế nào vẫn chưa trở lại? Cha, mẹ rốt cuộc lúc nào thì trở lại? Cha, không cho phép ngươi gạt ta a!
Đau lòng, tự trách, thống khổ, tất cả toàn bộ dâng lên trong lòng, hắn đứng ở nơi đó, xa xa nhìn Cố Cảnh Niên.
Cố Cảnh Niên cảm thấy đỉnh đầu có ánh mắt chăm chú đang nhìn mình, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Hành Sâm trở lại, lập tức nhếch môi nở nụ cười, hướng hắn chay tới.
"Cha ——"
Cố Hành Sâm ngồi xổm người xuống, cười tiếp được hắn, "Chạy thế nào nhanh như vậy?"
Cố Cảnh Niên không có trả lời vấn đề của hắn, chỉ là rướn cổ lên vẫn hướng phía sau hắn nhìn, tựa hồ là đang tìm cái gì.
Cố Hành Sâm trái tim cứng lại, hắn là đang tìm Niệm Kiều chứ? Là muốn mẹ của mình chứ?
Quả nhiên ——
"Cha, cha không phải nói là mẹ hôm nay trở lại sao? Thế nào không cùng cha đồng thời trở về đây?" Cố Cảnh Niên đưa tay siết chặt mặt của Cố Hành Sâm, bất mãn lầm bầm.
Cố Hành Sâm bắt hai tay đang làm chuyện xấu của con, sau đó hỏi con: "Hôm nay có hay không ngoan ngoãn ăn cơm? Có gây sự hay không?"
Vừa dứt lời, Dì Trần liền từ trong nhà đi ra.
Bởi vì từ bên kia biệt thự dẫn theo Cố Cảnh Niên trở về nơi này, bên kia cũng liền không ai rồi, cho nên Cố Hành Sâm đem dì Trần cũng dẫn theo tới đây, dù sao Cố Gia cũng không kém một người này.
"Cố tiên sinh, cậu đã về rồi." Dì Trần cười đi tới, cùng hắn chào hỏi.
Cố Hành Sâm gật đầu một cái, hỏi: "Cảnh Niên hôm nay có ngoan không?"
Dì Trần gật đầu liên tục, sau đó sắc mặt biến thành có chút ít thương cảm, "Hắn thật biết điều, nhưng là hắn quá ngoan, làm cho đau lòng người."
Cố Hành Sâm mi tâm nhăn lại, khốn hoặc nhìn con hỏi: " Cảnh Niên hôm nay làm chuyện gì?"
Cố Cảnh Niên cúi đầu sờ đầu ngón tay mình, nhỏ giọng nói: "Con vẫn ngồi ở chỗ này chờ mẹ."
Cố Hành Sâm trong nháy mắt liền mất tiếng, không biết tiếp theo nên nói cái gì, một cổ mãnh liệt cảm giác phạm tội đang dần lan ra!
Dì Trần thấy một lớn một nhỏ hai người sắc mặt không tốt, liền tiến lên hoà giải, "Cố tiên sinh, vào nhà trước đi, có chuyện đợi lát nữa rồi hãy nói."
Cố Hành Sâm hắn cũng không có bất kỳ biện pháp nào, liền theo dì Trần, ôm Cố Cảnh Niên lên lầu trước.
Cố Cảnh Niên cũng không có gì ý kiến, đợi đến vào phòng khách, hắn đột nhiên yêu cầu Cố Hành Sâm để mình xuống, sau đó hắn liền chạy lên trên lầu.
Cố Hành Sâm cùng dì Trần liếc nhau một cái, người sau bất đắc dĩ cười cười, nói: "Cố tiên sinh, thật ra thì Cảnh Niên rất hiểu chuyện, cậu đừng vội, ta trước đi giúp cậu nói chuyện, hắn sẽ nghe lời."
Cố Hành Sâm trầm ngâm một lát, nói: "Hay là tôi chính mình tự đi thôi."
Dì Trần gật đầu, hắn đi cũng tốt, Niệm Kiều rốt cuộc xảy ra chuyện gì bà không rõ ràng lắm, cho nên hắn cũng không tiện nói gì.
Cố Hành Sâm đi tới trước cửa phòng Cố Cảnh Niên, gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào, quả nhiên thấy tiểu tử giận dỗi đang ngồi ở trên ghế sa lon, đôi tay ôm ngực, ngược lại rất là có khí thế.
Cố Hành Sâm đi tới, tại bên cạnh con ngồi xuống, đưa tay đem đầu con quay tới, để cho con cùng mình mặt đối mặt, sau đó mở miệng hỏi: "Cảnh Niên thế nào? Có phải tức giận cha hay không?"
Cố Cảnh Niên hừ một tiếng, ý tứ chính là: cha biết rõ còn hỏi!
Cố Hành Sâm bất đắc dĩ cười một tiếng, lần nữa đem đầu con quay tới, nói: "Cảnh Niên, mẹ thật sẽ nhanh trở lại, đã đợi nhiều ngày như vậy, không kém mấy ngày nay có phải hay không?"
"Nhưng là, là người hôm qua đã nói mẹ hôm nay trở về, cha gạt con!" Hắn nghĩa chánh ngôn từ nói, khiến Cố Hành Sâm đáy lòng cảm giác phạm tội sâu hơn!
Ngọa nguậy môi dưới, hắn lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nhìn Cố Cảnh Niên.
Cố Cảnh Niên tên tiểu quỷ lại học theo dáng vẻ đại nhân than thở, mở ra đôi tay nói: "Cha, con có thể chờ thêm mấy ngày nữa, nhưng là cha không thể lần nữa gạt con, biết không?"
Cố Hành Sâm gật đầu, giống như đứa bé làm việc gì sai nhìn Cố Cảnh Niên.
Người sau giật giật thân thể đứng ở trên ghế sa lon, vỗ xuống đầu vai hắn, nói: "Thật biết nghe lời! Lần sau có đường ăn a!"
Cố Hành Sâm hắc tuyến: "......"
————
Hôm sau, Cố Hành Sâm đang cùng với Cố Cảnh Niên ăn điểm tâm, người gác cổng đột nhiên gọi điện thoại tới hỏi Niệm Kiều cùng một người đàn ông đang ở bên ngoài, có muốn hay không mở cửa.
Bởi vì lúc trước sảy ra chuyện của Triển Thiên lăng, cho nên Cố Hành Sâm đã phân phó, nếu như có người xa lạ, nhất định không cho phép mở cửa! Cho nên lần này cho dù là Niệm Kiều mang theo tới, người gác cổng cũng không dám cho vào, huống chi gần đây tin tức lại không ngừng điên khùng truyền tin Cố Hành Sâm sắp cùng Mạc Thuần kết hôn!
Cố Hành Sâm trong bụng căng thẳng, cô tới, Tần Mộ Bạch không phải nói muốn dẫn cô hôm nay rời đi sao? Như vậy cô tới là vì ——
Cố Hành Sâm xoay người, Cố Cảnh Niên đã không thấy, sắc mặt hắn lúc chợt trầm xuống, lập tức nói nới người bảo vẹ: "Không cho phép mở cửa! Ngăn lại tiểu thiếu gia, chờ tôi tới!"
*****
Thời điểm tới cổng, cách cánh cổng quả nhiên thấy Niệm Kiều cùng Tần Mộ Bạch đứng ở bên ngoài, mà Cố Cảnh Niên đang ở trong ngực người gác cổng uốn qua uốn lại, đang không ngừng đạp bảo vệ mấy đá.
Niệm Kiều hoang mang không biết phải làm sao, chỉ đành phải khuyên Cố Cảnh Niên: " Cảnh Niên, đừng làm lộn xộn, mẹ sau đó liền đi vào với con, ngoan."
Sau đó, cô nhìn thấy Cố Hành Sâm hướng mình đi tới, nhất thời tất cả hỏa khí của cô bốc lên rồi!
"Cố Hành Sâm anh làm cái gì! Tại sao không để cho tôi gặp Cảnh Niên!"
Mới vừa lời nói của người gác cổng cô là nghe được rõ ràng, người gác cổng nói: tiểu thiếu gia, ngươi không thể đi ra ngoài, thiếu gia nói ngươi không thể đi ra ngoài!
Cố Hành Sâm biết rất rõ ràng người đến là cô, không cho cô vào thì cũng chẳng sao, dù thế nào đi nữa anh cũng không cần cô, nhưng là Cố Cảnh Niên là của con của cô a, anh tại sao không để cho mẹ con bọn họ gặp nhau?
Cố Hành Sâm lên trước từ trong tay người gác cổng ôm lấy con, ánh mắt xẹt qua trên mặt của Niệm Kiều, ngay sau đó ngừng trên mặt Tần Mộ Bạch, trầm giọng hỏi: "Không phải nói muốn dẫn cô ấy đi sao? Tại sao còn chưa đi?"
Niệm Kiều chợt ngơ ngẩn, hắn lời này là có ý gì?
Tần Mộ Bạch khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Niệm Kiều, sau đó mới trả lời vấn đề của hắn: "Chúng tôi chuẩn bị mang Cảnh Niên cùng rời khỏi!"
"Nằm mơ!" Cố Hành Sâm cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền nói ra hai chữ, sắc mặt tối giăng giăng.
"Mẹ, com muốn mẹ, cha người nhanh lên một chút gọi bọn hắn mở cửa, con muốn mẹ ôm!" Cố Cảnh Niên khóc kêu muốn Niệm Kiều ôm, đôi tay hướng Niệm Kiều mở ra, nước mắt lưng tròng.
Niệm Kiều đau lòng vô cùng, cũng nhìn hắn, nghẹn ngào, "Bảo bối ngoan, không khóc, không khóc a, mẹ sau đó liền ôm con."
Thấy bộ dáng này của con, Niệm Kiều bộc phát nóng nảy, đi lên vỗ vỗ cánh cổng, gầm nhẹ nói: "Cố Hành Sâm, mở cửa!"
Cố Hành Sâm không nói, sâu trong mắt, tâm tình phức tạp khó phân biệt.
"Cố Hành Sâm, tôi nói mở cửa! anh không phải không muốn có quan hệ với tôi sao, tôi cút! Nhưng là —— trả con cho tôi!"
Đây là yêu cầu duy nhất của cô!
Nghe cô nói câu cuối cùng kia, Cố Hành Sâm rốt cuộc có chút điểm phản ứng, lãnh đạm tầm mắt nhìn sang, môi mỏng hé mở, chỉ nói: "Hắn là người Cố gia, tôi không thể nào để cho các ngươi mang đi."
Anh sao có thể dùng cái giọng bình thản, có thể nói tàn nhẫn như vậy!
Niệm Kiều không dám tưởng tượng, nếu như không có Tần Mộ Bạch vịn mình, mình bây giờ có phải hay không đã ngã nhào trên đất rồi.
Cô chỉ cảm thấy, toàn bộ thế giới đều ở đây xoay tròn, trước mắt đều tối đen, cô xem không rõ thậm chí không nhìn thấy tất cả những gì trước mắt, bên tai vẫn vang dội lời nói của Cố Hành Sâm, mỗi một chữ, cũng có thể so với mũi tên có độc, đâm thật sâu vào ngực của cô!
"Oa ——" Cố Cảnh Niên đột nhiên khóc lớn lên, liều mạng giãy giụa, Cố Hành Sâm sợ con bị thương, không thể không đem con đặt xuống.
Ai ngờ, chân của hắn mới vừa chạm đất, Cố Hành Sâm không còn kịp bắt hắn lại, hắn liền hướng Niệm Kiều chạy tới.
Nếu như không phải là cách cánh cổng, hắn nghĩ, giờ phút này con đã nhào tới trong ngực Niệm Kiều.
Mẹ con hai người cách cánh cổng, bốn tay cầm thật chặt, Niệm Kiều cũng đứng ở nơi đó, thay Cố Cảnh Niên lau nước mắt, nhưng nước mắt mình cũng chảy xuống.
Cho là những ngày qua nước mắt của mình đã cạn mất rồi, nhưng là giờ phút này thấy con đang khóc, cô lại vẫn có thể khóc lên.
Xem ra, là đối với Cố Hành Sâm nước mắt đã cạn rồi, còn đối với con, còn không có.
"Mẹ, mẹ ——" Cố Cảnh Niên một tiếng một tiếng kêu cô, khóc muốn cô ôm, nhưng là cách cánh cổng, cách mấy cây song sắt, Niệm Kiều giang hai cánh tay lại ôm không tới con.
" Cảnh Niên không khóc, Cảnh Niên ngoan, con đi ra đi mẹ liền ôm con, sẽ ôm con, không khóc......"
Tần Mộ Bạch thật sự không nhìn nổi, ngẩng đầu đối với Cố Hành Sâm nói: "Ngươi thật không thể để cho bọn họ mẹ con ôm một cái sao?"
Cố Hành Sâm khóe miệng vi kéo, châm chọc nhìn tới trước hắn, ôm một cái? Chuyện đến bây giờ mọi việc đều đã quyết, rốt cuộc là ai tạo thành? Ngươi Tần Mộ Bạch hiện tại ngươi làm được người tốt rồi, ngươi thật là có khả năng!
Tần Mộ Bạch nhìn ánh mắt của hắn, cũng biết hắn là không thể nào mở cửa.
Nhưng khi nhìn bộ dạng Niệm Kiều khóc đến ruột gan đứt từng khúc, hắn thật sự không đành lòng cứ như vậy mang theo cô rời đi.
Sáng sớm hôm nay, cô nói cô đáp ứng cùng hắn rời đi, nhưng là, cô muốn tới Cố trạch một chuyến, đem con cùng nhau rời đi!
Tần Mộ Bạch vốn là nghĩ nói cho cô biết, cho dù cô đi, Cố Hành Sâm cũng không thể để cho cô đem con trai mang đi, nhưng khi nhìn mặt của cô, Tần Mộ Bạch đem những này lời nói cũng nuốt xuống.
Những ngày này, Niệm Kiều bởi vì nhớ con, cả người cũng gầy đi một vòng lớn, gầy yếu đến nỗi tựa hồ gió vừa thổi là có thể dẫn cô đi.
Cảnh Niên quay lại."Cha, mở cửa, con muốn mẹ, con muốn mẹ ôm ——"
Cố Cảnh Niên xoay người đi tới bên chân Cố Hành Sâm, lôi kéo quần hắn, vừa khóc vừa nói.
Cố Hành Sâm cúi đầu nhìn con trai bên chân con trai, cổ họng tựa như có gì đó chặn lại, thế nào cũng không mở miệng nói chuyện được.
"Cha, người tại sao không để cho mẹ đi vào? Tại sao không để cho chú Tần đi vào? Mở cửa, người bảo bọn hắn mở cửa." Nho nhỏ người, lại khóc đến thương tâm như vậy, khong ngừng khóc lớn gọi mẹ.
Mỗi một một tiếng, cũng hung hăng đánh vào lòng của Niệm Kiều, cô khóc, cảm giác lực bất tòng tâm, cứ như vậy nhìn mình con trai của đến bên chân hắn cầu khẩn, khóc thút thít, thế nhưng hắn lại thờ ơ hững hờ.
"Cố Hành Sâm, nó là con trai của anh, nó là con trai của anh, làm sao anh nhẫn tâm......"
Cô khóc đến quỳ gối trên đất, rõ ràng xa mấy bước, nhưng bởi vì một cánh cửa ngăn cách, cô chỉ có thể xa xa nhìn con trai của mình, ôm không tới, sờ không tới, chỉ có thể như vậy nhìn.
Cố Hành Sâm, thì ra những điều trước đây đều không gọi tàn nhẫn, anh bây giờ, mới là thật tàn nhẫn!
"Cố Hành Sâm, tôi van cầu anh, để cho tôi ôm con một cái, tôi van cầu anh......"
Cô khóc cầu xin hắn, dù là đã từng đuổi ngược ngày, cũng chưa từng hèn mọn như thế, hèn mọn vào trong bụi bặm, mặc cho hắn chà đạp tự ái của mình, kiêu ngạo của mình, tất cả tất cả của mình.
Nhưng là, hắn tại sao có thể vô tình đến như vậy, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống, nhìn tới trước cô, lấy tư thái của người thắng mà nhìn, không thèm mở miệng.
"Cảnh Niên, Cảnh Niên......"
Không nhịn được từng lần một kêu tên con trai, cô giơ tay lên, liều mạng đánh ào cánh cổng sắt, muốn xông vào để ôm con.
Tiếng khóc tiếng la, thanh âm cánh cổng sắt bị đập, tất cả tất cả đều giống như là dây thừng siết Cố Hành Sâm, hắn càng giãy dụa, liền trói càng chặt.
Cảm giác mình muốn theo tiếng khóc mà suy kiệt, hắn từng ngụm từng ngụm mà hô hấp, giống như là người gần như tử vong.
Tần Mộ Bạch đem tất cả đều nhìn ở trong mắt, khóe miệng tràn ra một nụ cười tuyệt vọng.
Niệm Kiều chịu nhiều thống khổ như vậy, tất cả đều là của anh đưa cho em, là anh đáng chết!
Tất cả mọi người bị tiếng khóc bi thương của hai mẹ con Niệm Kiều làm cảm động, thật đau lòng, làm cho người khác thương tâm.
Đột nhiên, cánh cổng mở ra!
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, sau đó liền nghe thấy thanh âm của dì Trần: "Niệm Kiều, Cảnh Niên, ta mở cửa cho hai người!"
Giống như là được ông trời ban ân, Niệm Kiều chỉ sửng sốt một giây liền phản ứng lại.
Nhưng là hai chân của cô như nhũn ra, cô chỉ có thể quỳ đi về phía trước hai bước, một tay kéo lấy Cố Cảnh Niên hung hăng ôm vào trong lòng, như vậy tê tâm liệt phế mà gào lên.
Cố Hành Sâm có cảm giác trời đất quay cuồng, cô cùng con trai thống khổ, hắn nghìn lần vạn lần cũng thừa nhận, nhưng là hắn không thể khóc, không thể kêu.
"Cảnh Niên, con không sao chứ? Mấy ngày nay có ai khinh dễ con hay không?" Niệm Kiều khóc tra xét con trai, phát hiện hắn mạnh khỏe, lúc này mới thở phào một cái.
Cố Cảnh Niên giờ phút này nằm trong ngực Niệm Kiều, nhiều ngày nay tưởng niệm toàn bộ hóa thành khóc thút thít, hắn khóc suốt khóc suốt, đem y phục của Niệm Kiều cũng thấm ướt một mảng lớn.
Mẹ con hai người, còn chưa nói được mấy câu, Cố Hành Sâm thanh âm lạnh lùng vô tình đột nhiên đập xuống: "Đem tiểu thiếu gia mang vào trong nhà đi!"
Niệm Kiều ngây người, anh là muốn tách mình và con trai ra sao? Anh là muốn độc chiếm con trai sao?
Nghĩ như vậy, cô liều mạng ôm lấy con muốn lui về phía sau tránh, nhưng là cô toàn thân rã rời không lấy ra được một chút hơi sức nào.
Mấy người làm đi lên muốn cướp Cố Cảnh Niên từ trong tay Niệm Kiều, nhưng là mẹ con hai người ôm quá chặt, bọn họ cơ hồ không thể xuống tay.
Cố Cảnh Niên khóc lớn lên, gắt gao ôm lấy Niệm Kiều: "Không cần kéo ta, ta chỉ muốn mẹ, ta chỉ muốn mẹ! Oa —— oa ——!"
Niệm Kiều càng khóc to, cứ như vậy giãy giụa gào lên: "Chớ cướp con của tôi! Nó là con trai tôi! Là con tôi! Cút ngay!"
"Mẹ, mẹ ——"
Mẹ con hai người tiếng khóc lấn át tất cả, xung quanh cũng không nghe được gì khác.
Tiếng khóc bén nhọn, một tiếng một tiếng cũng đâm vào lòng của Cố Hành Sâm, đau không? Tựa như có lẽ đã không cảm thấy đau đớn nữa rồi!. (không đau vì quá đau, huhu buồn quá đi mất)
"Cố Hành Sâm, tôi đi! Tôi đi! Chỉ cầu anh đừng cùng tôi giành Cảnh Niên! Coi như anh chưa từng có tìm được qua mẹ con chúng tôi, không thể được sao!"
Niệm Kiều hốc mắt đỏ bừng, đem Cố Cảnh Niên gắt gao đè ở trong ngực của mình, không chịu buông tay, không chịu thỏa hiệp.
Nhưng là tại sao lại có loại cảm giác mất mát đến như vậy? Tại sao từ trong ánh mắt của Cố Hành Sâm, Cô nhìn thấy mình hoàn toàn tuyệt vọng?
Trong lòng sợ hãi giống như nước thủy triều, dời núi lấp biển đồng thời đánh tới, khiến cô muốn hít thở không thông!
"Cảnh Niên, cùng mẹ đi! Nhanh lên một chút đi theo mẹ lúc này rời đi thôi!"
Niệm Kiều muốn đứng lên, mới vừa dậy một chút liền ngã trở về, trên đầu gối rất đau, nhưng cô lại không để ý đến sự đau đớn này, chỉ là muốn ôm Cố Cảnh Niên rời đi.
Cố Hành Sâm ngửa đầu nhắm lại hai mắt, nhìn Tần Mộ Bạch đang đứng một cái, rốt cuộc quyết định, tiến lên ——
Hai con mắt hắn đỏ hồng, sải bước đi lên, sau đó đưa tay, trực tiếp từ trong tay Niệm Kiều đem Cố Cảnh Niên túm đi.
Hắn biết, hắn biết nếu mình trực tiếp kéo Cố Cảnh Niên ra, Niệm Kiều nhất định sẽ buông tay, hắn đánh cuộc thắng!
Nhưng là tại sao hắn thắng, lại có cảm giác sống không bằng chết!
Thắng, cũng thua!
Chỉ có Niệm Kiều hoàn toàn cho là hắn là lạnh lùng người vô tình, Niệm Kiều mới có thể ở thời điểm hắn động thủ mà buông tay, bởi vì —— cô sợ con bị thương!
Niệm Kiều nhìn trong ngực mình trống rỗng, giống như là mất đi cả bộ thế giới, ánh mắt trống rỗng, cả người đều rét run!
Đột nhiên, cô đột nhiên đứng dậy, tiến lên muốn đoạt lại đứa bé, hô to: "Cố Hành Sâm, anh đem đứa bé trả lại cho tôi! Hắn là con tôi! Trả lại cho tôi!"
Nếu như tìm cô trở lại, chỉ là vì muốn làm tổn thương cô, như vậy hắn đã làm được, tại sao còn phải cướp đi đứa bé của cô, không cần......
Đây là đứa bé duy nhất của cô, là trụ cột duy nhất, duy nhất duy nhất, không được cướp đi! Không cần......
Cố Cảnh Niên cũng bắt đầu phản kháng, ở trên người Cố Hành Sâm không ngừng đấm đá, giống như là một tiểu dã thú nhỏ không ngừng hầm hừ: "Ngươi là người xấu! Cha ngươi là người xấu! ta không muốn cùng ngươi ở chung một chỗ! Ta muốn mẹ! Ta chỉ muốn mẹ!"
Hắn khóc đánh, nước mắt nước mũi giắt trên mặt, Cố Hành Sâm lại vẫn không nhúc nhích, ôm chặt hắn, xa xa nhìn Niệm Kiều ở đó muốn thoát ra khỏi đám người đang ngăn trở, muốn xông lại giành đứa bé.
Đến cuối cùng, Cố Cảnh Niên phát hiện mình thế nào cũng không giãy thoát được khỏi lồng ngực của Cố Hành Sâm, không khỏi ngước đầu, gào khóc, tiếng khóc đem lòng của Niệm Kiều xé tan thành từng mảnh từng mảnh!
Cũng đem lòng của Cố Hành Sâm, xé thành từng mảnh từng mảnh! Cũng là đem lòng của Tần Mộ Bạch, cũng xé thành từng mảnh từng mảnh!
Mỗi người, cũng đầm đìa máu tươi! Mỗi người, cũng thương tích khắp người!
Nơi này, không có người thắng hoàn toàn, tất cả mọi người đều là người thua, tất cả mọi người bị thống khổ bao vây!
"Cảnh Niên, Cảnh Niên ——" Niệm Kiều muốn tiến lên, nhưng bởi vì vồ hụt mà té lăn quay trên đất, một cái tay hướng phía trước đưa, tựa hồ không thể với tới con trai.
Rõ ràng cách nhau không phải xa, tại sao mình có loại cảm giác Chỉ Xích Thiên Nhai (gần nhau trong gang tấc mà lại cách xa một trời một vực)?
Đau đớn, cũng đau đớn, thua, cũng thua, giải tán, đều muốn giải tán......
Mang theo tuyệt vọng, mang theo một thân thương tích, mang theo thân thể không còn linh hồn, cứ như vậy, rời đi thôi......
Tiếng la tê tâm liệt phế vẫn lượn lờ ở bầu trời biệt thự nhà họ cố, đám người làm đến cuối cùng cũng có chút lực bất tòng tâm, hoặc giả nói là không đành lòng.
Trong lòng là phải có nhiều thống khổ, mới có thể hô lên thanh âm tới như vậy?
Trầm thống, tuyệt vọng, khàn khàn.
"Mẹ, mẹ ——"
"Cố Hành Sâm anh đem đứa bé trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi!"
"Mẹ, mẹ —— buông ta ra, cha là người xấu! Ta muốn mẹ ——"
Cố Hành Sâm ôm Cố Cảnh Niên, xoay người, từng bước từng bước, chậm như vậy, giống như là ông lão tuổi xế chiều, chậm như vậy mà hướng trong nhà đi tới.
Không thể mềm lòng, Cố Hành Sâm, nhiều tổn thương như vậy tất cả đều đủ rồi, không thể đến cuối cùng còn thất bại trong gang tấc!
Thanh âm của Cố Cảnh Niên càng ngày càng xa, giống như là từ một cái thế giới khác truyền tới, Niệm Kiều chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới cũng sụp đổ, dùng hết hơi sức toàn thân khàn khàn hô lên một câu nói: "Cố Hành Sâm, tôi hận anh!!!"
Hận ý mãnh liệt như vậy, theo không khí truyền tới, hung hăng đánh vào lòng của Cố Hành Sâm, bước chân của hắn lảo đảo, mình cũng suýt nữa đứng không vững, chớ nói chi là còn ôm Cố Cảnh Niên.
Dựa vào một bên cây cột, hắn vô lực nhìn phía xa nơi bóng dáng màu trắng, như cánh bươm buớm gãy, nhanh nhẹn ngã xuống đất ——
Sau đó, ngã vào trong ngực Tần Mộ Bạch.
Bên tai vẫn là lời của cô ' Cố Hành Sâm, tôi hận anh! " Cố Hành Sâm, tôi hận anh! ' hắn cảm giác mình muốn điên rồi, thật muốn điên rồi!
Chứng kiến Tần Mộ Bạch ôm Niệm Kiều xoay người lúc rời đi, cả người hắn trước mắt biến thành màu đen, ở đáy lòng một lần lại một lần tự nói với mình, cô sẽ trở lại, cô sẽ trở lại.
Nhưng là, tại sao ý thức lại càng ngày càng mơ hồ, bên tai tiếng thét chói tai lại càng ngày càng vang dội ——
"Cố tiên sinh!"
"Nhị thiếu gia!"
"Nhị thiếu gia!"
Trước khi hôn mê, Cố Hành Sâm đột nhiên nhìn thấy Niệm Kiều, thấy cô cười với mình.
Hắn cũng cười, đưa tay chạm vào, nhẹ nhàng nỉ non: "Bảo bối, đừng hận anh, đừng hận anh được không?"
Nhưng là còn chưa chạm đến mặt của Niệm Kiều, cô liền biến mất, hắn nhất thời hoảng loạn lên, giùng giằng muốn đuổi theo, nhưng không có một chút hơi sức, thân hình cao to, sau một giây ầm ầm ngã xuống đất......
← Ch. 129 | Ch. 131 → |