Dịu dàng
← Ch.128 | Ch.130 → |
Trên xe, Cố Hành Sâm lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho bệnh viện, chỉ nói một câu liền cúp, sau đó ——
Hắn nghiêng đầu nhìn người ngồi trên ghế phụ, cô ngủ an tĩnh, không hề phòng bị, dáng vẻ ngọt ngào.
Ngực hắn như có một con dao nhọn đâm vào, tâm hắn vô cùng đau đớn.
Đưa tay, muốn vuốt ve gương mặt hắn tưởng niệm đã lâu nhưng cuối cùng chỉ có thể dừng lại giữa không trung.
Bàn tay hắn miêu tả khuôn mặt cô trong khoảng không một cách thận trọng sau đó thu tay về.
Trước cửa phòng mổ, bác sĩ cùng hộ sĩ đang đứng chờ, thấy bóng dáng hắn từ xa tất cả đều nín thở đứng nghiêm thẳng tắp.
Cố Hành Sâm ôm Niệm Kiều trong ngực, đầu của cô dựa ngực hắn, tiếng tim đập của hắn truyền vào tai cô.
Giống như là đang ở trên giường, cô gối lên lồng ngực của hắn ngủ, vô cùng an tâm, vô cùng hạnh phúc.
Cố Hành Sâm không dám cúi đầu nhìn mặt của cô, hắn phát hiện mình không có dũng khí nhìn cô.
Cô tỉnh lại, nhất định sẽ hận chết hắn chứ?
Từng bước từng bước tiến về phía trước, tâm hắn rất đau nhưng vẫn muốn tự tay mình bế cô tới phòng giải phẫu.
Đi tới cửa phòng mổ, không nói chuyện với ai, chỉ có một người đàn ông lãnh đạm tự mình bế người phụ nữ của mình vào phòng giải phẫu.
Sau đó, động tác của hắn rất nhẹ nhàng đặt cô nằm trên bàn giải phẫu.
Từ đầu chí cuối, ánh mắt của hắn, cũng không dám nhìn thẳng vào Niệm Kiều.
Đặt cô nằm trên bàn phẫu thuật, hắn định xoay người rời đi, Niệm Kiều lại đột nhiên đưa tay kéo tay hắn lại, sau đó ——
"Cố Hành Sâm, chớ đi"
Cô vô ý thức nỉ non một tiếng, nhưng không mở mắt, chỉ lôi kéo tay của hắn.
Cố Hành Sâm tưởng rằng cô tỉnh lại, vô cùng sợ hãi, nhưng nhìn thấy cô an ổn ngủ hắn dần khôi phục lại bình tĩnh.
Bác sĩ cùng hộ sĩ đi vào, một người trong đó đối với hắn cung kính nói: "Nhị thiếu, ngài tạm thời ở bên ngoài chờ, chúng tôi cần làm giải phẫu cho Cố tiểu thư."
"Không phải Cố tiểu thư, là Cố phu nhân." Hắn bình tĩnh cải chính cách gọi, nhìn chằm chầm vào tay bác sĩ đó.
Bác sĩ cùng hộ sĩ cả kinh, Cố phu nhân? Chẳng lẽ hai người đã kết hôn rồi?
Cố Hành Sâm thu hồi tầm mắt, trầm trầm phân phó: "Nhanh chóng làm xong phẫu thuật, không cho phép để cho cô ấy gặp nguy hiểm, nếu không, tôi sẽ đem các người chôn theo cô ấy!"
Bác sĩ sợ tới mức toát hết mồ hôi, chỉ có thể gật đầu liên tục.
Cố Hành Sâm gỡ tay Niệm Kiều ta, muốn rời khỏi phòng giải phẩu, nhưng lại không thể gỡ ra.
Hắn không dám ở lại chỗ này, không dám tận mắt nhìn con của mình bị chính mình bóp chết, không dám nhìn cô, hắn không dám
Hắn cảm giác mình thật tàn nhẫn, cư nhiên tự tay đem người phụ nữ của mình lên bàn giải phẫu, còn tự tay giết chết con của mình.
Hắn nghĩ, đây là chuyện nhẫn tâm nhất mà hắn đã làm trong đời mình, làm cho lòng hắn thật đau đớn.
Dùng sức gỡ tay Niệm Kiều ra, cậy từng ngón tay của cô giống như là đem cô đẩy ra khỏi thế giới của mình, từng bước từng bước đẩy cô ra.
Đến ngón tay cuối cùng, mắt hắn đã đỏ ngầu giống như sắp khóc tới nơi rồi!
Hắn chịu đựng, cố gắng chịu đựng, gỡ nốt ngón tay cuối cùng của cô ra.
Sau đó, hơi sức toàn thân rốt cuộc cũng xài hết.
Xoay người hết sức, hắn thấy khóe mắt cô chậm rãi chảy xuống một giọt nước mắt.
Lếch thếch rời khỏi phòng phẫu thuật, tựa người vào ô cửa trên cánh cửa phẫu thuật, thân hình cao lớn của hắn trượt dài xuống, cuối cùng ngồi bệt trên mặt đất.
Nhắm mắt lại, cắn chặt môi dưới của mình, giơ tay lên, hung hăng nện một quyền xuống đất! Sau đó, lại một quyền, một quyền
Da trên mu bàn tay bị xước máu bắt đầu chảy ra, nhưng hắn hiển nhiên không phát hiện gục đầu vào giữa hai tay mình.
Trong hành lang vắng lặng chỉ có mình hắn đang giãy giụa trong nỗi đau khổ của mình.
Một lúc lâu, rốt cuộc hắn cũng ngừng lại, muốn đứng lên, đột nhiên hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống.
Một đôi bàn tay đưa tới đỡ lấy hắn, kéo hắn lên.
Cố Hành Sâm ngẩng đầu, thấy người đỡ mình, lại là Tần Mộ Bạch.
Hắn đột nhiên cười lạnh, nhìn hắn, dùng ánh mắt khát máu nhìn, "anh hài lòng chưa? Hiện tại có phải đang rất vui vẻ phải không? Anh đã thắng, không nghĩ tới Cố Hành Sâm tôi lần đầu tiên nhận thua, lại là thua trong tay anh."
Hắn chưa từng xúc động như vậy, thắng thua trong đời đều đã có sắp đặt sẵn, hắn có thể thắng cũng có thể nhận thua được.
Chỉ là, hắn không nghĩ tới, lần đầu tiên hắn lại thua thảm như vậy! Thật quá thê thảm!
Mà hắn lại thua thứ quan trọng nhất của đời mình!
Tần Mộ Bạch mặt không chút thay đổi, nói: "Ai thua ai thắng, không tới cuối cùng, không thể biết được."
Cố Hành Sâm cười lên ha hả, tiếng cười cô đơn phát ra nơi cuối hành lang nghe thật rợn người.
Bất chợt, hắn dừng tiếng cười, nắm lấy cổ áo Tần Mộ Bạch, lạnh lùng nói: "Không thể biết được sao? Anh còn muốn như thế nào nữa? lúc độc tố phát tác cô ấy đã phải chịu đau đớn như thế nào? Đứa con của mình chết đi rồi khi tỉnh lại cô ấy sẽ đau đớn biết bao nhiêu, anh có biết không?!"
Cố Hành Sâm không dám tưởng tượng sau khi Niệm Kiều tỉnh lại sẽ như thế nào, sẽ náo loạn khóc lớn hay là im lặng? Nếu như khóc lớn lên, vậy ít nhất cô cũng phát tiết bớt đau khổ, hắn còn cảm thấy còn dễ chịu một chút, nếu như cô chỉ im lặng, quả thật so với giết hắn cònkhiến hắn khó chịu hơn!
Quá tàn nhẫn! Thật quá tàn nhẫn! Đối với cô quá tàn nhẫn!
"Anh không phải là yêu cô ấy sao? Nếu yêu cô ấy, sao lại tổn thương cô ấy? Đó chính là lời anh đã hỏi tôi, hiện tại tôi đem những lời này trả lại cho anh!" Cố Hành Sâm nói xong, hất hắn ra, im lặng đứng một bên.
Tần Mộ Bạch cau mày, theo dõi ánh mắt của hắn, khẽ nhếch khóe miệng, cuối cùng lại cũng không nói gì được.
Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng Niệm Kiều cũng được đưa ra từ phòng phẫu, Tần Mộ Bạch lập tức tiến lên.
Nhìn sắc mặt cô có chút tái nhợt, chắc là do làm giải phẫu, nhưng may là cô chưa tỉnh lại, có thể kéo dài chút thời gian.
Cố Hành Sâm đứng ở một bên, thật lâu cũng không tiến lên, không phải là không tiến lên, chỉ là không dám tiến lên.
Nếu như hắn nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô chỉ sợ cả đời này cũng không thôi ám ảnh.
Bác sĩ cùng hộ sĩ cũng đứng ở một bên, không nói một lời, ánh mắt dừng lại trên người hai người đàn ông.
Rốt cuộc, sau một phút, Cố Hành Sâm gian nan bước, chậm chạp đi tới bên cạnh Niệm Kiều.
Đi tới bên người cô, chuyện thứ nhất hắn làm chính là cúi đầu, hôn cánh môi khô khốc của cô, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bảo bối, thật xin lỗi."
Đúng vậy, thật xin lỗi anh không bảo vệ tốt cho em; thật xin lỗi anh không bảo vệ tốt cho con chúng ta; thật xin lỗi anh đã tự tay tổn thương em, thật xin lỗi
Một nghìn một vạn lần xin lỗi, nhưng anh lại không hối hận khi làm vậy, chỉ cần là điều tốt cho em dù là bị em phỉ nhổ hay ghét bỏ anh cũng không quan tâm.
Chỉ cần em mạnh khỏe, chính là ý nghĩa tồn tại của anh.
Nhìn đoàn người càng đi thật càng xa, Tần Mộ Bạch ngửa đầu, vô lực nhắm mắt lại.
Niệm Kiều, Niệm Kiều
Không biết bao nhiêu lần ở trong lòng gọi tên của cô, trong đầu rõ ràng biết một sự thật: cô không thuộc về mình, cho tới bây giờ đều không thuộc về mình!
Năm năm trước, cái bóng lưng mà cô nhìn thấy, cũng không phải là hắn, mà là Cố Hành Sâm!
Cho nên, nhất định đời này, cô sẽ không trở thành người phụ nữ của hắn!
Nhưng là Cố Niệm Kiều, anh có thể ích kỉ độc chiếm em trong một đoạn thời gian ngăn được không?
Đừng nói là không thể, như vậy anh sẽ rất khổ sở, anh chỉ là quá yêu em, quá yêu em, em biết không?
Anh sẽ thả em trở về, anh chỉ là muốn, dù là lừa mình dối người, anh cũng muốn ở bên cạnh em một thời gian.
Trong đoạn thời gian ngắn đó, trong lòng em trong mắt em chỉ có anh, trong lòng anh trong mắt anh cũng chỉ có em, tất cả những thứ bên ngoài cũng không thể ngăn chúng ta ở cạnh bên nhau.
Mỗi ngày, chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng đi du ngoạn, ngắm hoa, nuôi cá, ngắm hoàng hôn, đếm sao, nhất định sẽ là một quãng thời gian rất đẹp, em cũng rất hi vọng có đúng hay không?
Anh biết rõ, em không muốn, những chuyện này, em chỉ muốn làm cùng hắn chứ không phải với anh.
Không sao, hắn tự nói với mình, thật ra thì cô cũng hi vọng hai người ở bên nhau cùng nhau là những việc này.
Ừ, chính là như vậy!
Niệm Kiều, anh trở lại thăm em, sau đó, anh muốn dẫn em rời đi, dù là em sẽ hận anhanh cũng vậy muốn dẫn em rời đi!
Cho đến khi bóng dáng của Cố Hành Sâm biến mất trong tầm mắt, Tần Mộ Bạch mới xoay người, rời đi.
Dưới màn đêm, bóng dáng của hắnthật cô đơn, vô cùng bi thương.
Trong phòng bệnh, Cố Hành Sâm lẳng lặng nhìn Niệm Kiều, nhìn đến không chớp mắt.
Lựa chọn gian nan nhất hắn cũng đã làm, hiện tại chỉ chờ cô tỉnh lại -
Hôm sau, Cố Hành Sâm đi ra khỏi phòng bệnh nhận điện thoại, là dì Trần gọi tới, nói Cố Cảnh Niên sáng sớm đã đi tìm Niệm Kiều, cô không cách nào dỗ được, không có biện pháp, cô chỉ có thể gọi điện thoại cho Cố Hành Sâm.
Cố Hành Sâm cầm điện thoại di động, hồi lâu không nói lời nào, bên kia dì Trần cảm thấy bên này có cái gì không đúng, lập tức nói: "Cố tiên sinh, tôi muốn nói thật ra Niên Niên là một đứa trẻ rất ngoan tối mắng hắn nên nó đã thôi hò hét rồi."
Dứt lời, dì Trần cúp điện thoại.
Cố Hành Sâm giơ tay lên đỡ trán của mình, vô lực kháng cự lại nỗi bất an trong lòng.
Tất cả mọi chuyện giống như là mớ bòng bong, hắn đột nhiên cảm thấy mình thật vô lực, rõ ràng muốn cởi ra, nhưng không biết nên gỡ rối từ đâu nên bắt đầu từ đâu.
Xoay người đi tới phòng bệnh, thần sắc Cố Hành Sâm đột nhiên biến sắc.
Vừa rồi rõ ràng hắn có khép cửa lại, tại sao giờ cửa lại mở? Chẳng lẽ có người đi vào?
Chậm rãi đẩy cửa ra, quả nhiên thấy một bóng đen xuất hiện ở bên giường Niệm Kiều.
*****
Người kia, đang cầm một cây kim, chuẩn bị đâm vào tay Niệm Kiều.
Cố Hành Sâm bước nhanh tới, một thanh bắt được tay của người kia cổ tay lui về phía sau lật, trong không khí truyền đến một tiếng làm người hãi hùng khiếp vía xương âm thanh đứt gãy ' rắc rắc ——'
Ngay sau đó, là nữ nhân tiếng thét chói tai, mang theo thật sâu đau đớn: "A ——"
"Là cô?" ánh mắt Cố Hành Sâm sắc lạnh nhìn Nhậm Thiên Nhã, tay lại dùng thêm chút lực.
Nhậm Thiên Nhã nhìn thấy dáng vẻ này không nhịn được cảm thấy tan nát cõi lòng, hét lên một tiếng: "A ——"
Cố Hành Sâm tầm mắt chuyển nhìn vào tay của cô, cười lạnh đem cô ta đẩy tới sát tường, ' phanh ——' một âm thanh vang lên.
Nhậm Thiên Nhã cảm giác xương cốt toàn thân đều rã rời, không thể biết đau đớn ở đâu nữa.
Cô ta ngã bệt xuống đất.
Nhậm Thiên Nhã vừa định đứng lên, một nòng súng lạnh như băng nhắm thẳng vào mi tâm của cô, Cố Hành Sâm nhàn nhạt nói: "Cô muốn chết như vậy sao?"
Bộ dạng hắn không toát ra vẻ tức giận, một chút tức giận cũng không có, nhìn cô từ trên cao xuống, vẻ mặt lãnh đạm, giọng nói vô.
Khí lạnh bao quanh Nhậm Thiên Nhã, cô ta không ngừng run rẩy.
Sau đó, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Nam Cung Trần vội vã vọt vào.
Vừa nhìn thấy tình huống như thế, Nam Cung Trần lập tức tiến lên chắn trước mặt của Nhậm Thiên Nhã, đem súng trong tay Cố Hành Sâm nhắm ngay mình, "A Sâm, tỉnh táo một chút."
Cố Hành Sâm cười lạnh, xem thường nhìn người phía sau hắn, "Tỉnh táo? Đợi âm mưu của cô ta hoàn thành rồi khiến tôi nổi điên sao?"
Nam Cung Trần bị lời nói của hắn chặn ngang họng, quay đầu nhìn lại đôi tay đang nắm lấy cổ tay mình, khuôn mặt Nhậm Thiên Nhã trắng bệch, thật thấp thở dài.
"Tiểu Nhã, tại sao em không chịu buông tay?"
Nhậm Thiên Nhã hít một hơi, chịu đựng đau nhức trên người, dùng lời giống vậy hỏi Nam Cung Trần: "Anh thì sao? Tại sao anh không có buông tha cho tôi?"
Nam Cung Trần không nói nhiều chỉ dùng những lời trong lòng của mình trả lời cô, "Bởi vì anh quá yêu em."
Nghe đáp án này, Nhậm Thiên Nhã nở nụ cười, lớn tiếng cười, "Bởi vì anh quá yêu tôi? Đồng ý, Nam Cung Trần, anh quá yêu tôi cho nên luôn không buông tha tôi, tôi cũng là quá yêu Cố Hành Sâm, cho nên không thể buông tha!"
Lông mày Cố Hành Sâm nhíu chặt lại, người phụ nữ và người đàn ông này thật không thể có thuốc nào chữa nổi!
Đột nhiên, hắn lên nòng súng, nổ súng, đạn không tiếng động bắn vào vai Nhậm Thiên Nhã!
Chiếc súng trong tay hắn có lắp bộ phận giảm thanh cho nên khi bắn không phát ra bất kỳ tiếng động nào, người khác cũng không thể nghe thấy tiếng động gì, chỉ khi hắn bắn mới biết vì có lực tác động trở lại của lực hãm.
"A ——" Nhậm Thiên Nhã thét lên chói tai vang dội cả phòng bệnh, nhìn vai không ngừng chày máu, cả người cô choáng váng!
Nam Cung Trần cũng sửng sốt, hắn không nghĩ tới Cố Hành Sâm sẽ bắn thật, hơn nữa lại hành động dứt khoát như vậy!
Đây là lần đầu tiên hắn xuống tay với một người phụ nữ!
"Tiểu Nhã, em không sao chớ?" Nam Cung Trần ngồi xổm người xuống ôm lấy Nhậm Thiên Nhã, nhìn sắc mặt cô trắng bệch, đôi tay ôm vai cô cũng dính đầy máu.
Nhậm Thiên Nhã lắc đầu, đôi môi không có chút huyết sắc nào run run nói, "Đau, Trần, thật là đau!"
Giọng nói thê lương của cô vang lên, đâm vào lòng của Nam Cung Trần làm cho hắn vô cùng đau đớn.
"Ừ" một giọng nói vang lên.
Trong phòng bệnh, đột nhiên truyền đến một âm thanh khác, khiến ba người cùng quay lại nhìn.
Cố Hành Sâm quay đầu lại thấy Niệm Kiều đã tỉnh, trái tim căng thẳng, con ngươi không hề chớp mắt nhìn cô, không thể quay đi.
Niệm Kiều tỉnh lại, nhìn ba người trong phòng bệnh, cả mắt đều là khốn hoặc.
Sau đó, cô nhìn thấy súng trong tay Cố Hành Sâm, cô nhìn thấy vết thương trên vai Nhậm Thiên Nhã cùng bàn tay đầy máu của cô ta!
Niệm Kiều trợn to hai mắt, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, chuyện gì xảy ra?
Cố Hành Sâm cầm súng, Nhậm Thiên Nhã bị thương, chẳng lẽ —— là Cố Hành Sâm đả thương Nhậm Thiên Nhã?
"Các người...." cô muốn mở miệng hỏi, nhưng khi mở miệnglại không biết nên hỏi gì.
Hơn nữa, cô cảm giác rất lạ, hình như đây không phải là căn phòng tối hôm qua cô ngủ.
Quay đầu nhìn một chút, hoàn toàn chính xác là không phải!
Đập vào mắt đều là màu trắng, căn bản là không thể là phòng của cô! Còn nữa, nếu như là gian phòng của cô, Nhậm Thiên Nhã cùng Nam Cung Trần làm sao có thể đi vào?!
Cô kinh ngạc nhìn những người trong phòng, lần thứ hai mở miệng, hỏi: "Tôi tại sao lại ở chỗ này?"
Cố Hành Sâm mím chặt môi, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, một chữ cũng không nói.
Nam Cung Trần xoay tầm mắt, không nhìn cô, nhưng sắc mặt cũng không tốt chút nào.
Ban đầu Nhậm Thiên Nhã trố mắt ra, đột nhiên phát cười ha hả, nhịn đau đứng lên, cười nói: "Cố Niệm Kiều, cô không cảm thấy thân thể có thay đổi gì sao? Cô không cảm thấy mất đi cái gì sao?"
"Tiểu Nhã! Chớ nói!" Nam Cung Trần cáu kỉnh ngăn cản cô nói tiếp, Nhậm Thiên Nhã cũng không để ý.
"Tại sao không nói? Tại sao không nói? Cố Hành Sâm tự tay giết chết con của mình, em nghĩ, tin tức như thế, cô ấy nghe được sẽ hết sức vui vẻ!"
"Cái gì?" giọng nói của Niệm Kiều nhẹ như gió, chỉ thấy cô cúi đầu nhìn bụng của mình, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Cố Hành Sâm, ánh mắt trống rỗng, kinh ngạc nhìn hỏi: "Cố Hành Sâm cô ta đang nói cái gì vậy?"
Vẻ mặt Cố Hành Sâm trở nên cực kỳ thống khổ, tiến lên muốn cầm tay của cô, lại bị cô hất ra, sau đó ——
Niệm Kiều ngồi dậy, mắt mở thật to, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt, khóe miệng lại quật cường giơ lên, lộ ra một nụ cười khó coi, "Cố Hành Sâm, anh nói cho em biết, con của chúng ta vẫn còn ở đây phải hay không? Anh sẽ không tàn nhẫn như vậy phải không?"
Cố Hành Sâm không nói lời nào, chỉ nhìn sâu vào mắt cô.
Đừng ép anh nói, xin đừng ép anh
Trong lòng hắn đang gào thét nhưng Niệm Kiều lại không thể nghe thấy.
Cô vừa khóc, vừa cười, bộ dáng thật khó coi.
Nhưng bộ dạng đó của cô lại làm người khác vô cùng đau lòng.
Cố Hành Sâm cầm chặt súng lục, đột nhiên quay tới hướng về phía Nhậm Thiên Nhã, lạnh lùng nói: "Cô muốn chết sao?"
Nhậm Thiên Nhã thất kinh, bản năng bắt lấy cánh tay của Nam Cung Trần tìm lấy sự che chở.
Chỉ thấy Nam Cung Trần đứng dậy đi tới đặt khẩu súng của Cố Hành Sâm khẩu vào thái dương mình, kiên định nói: "A Sâm, nếu như anh muốn lấy mạng của Tiểu Nhã, tôi nguyện ý lấy mạng đền mạng!"
"Trần" Nhậm Thiên Nhã không thể tin ngẩng đầu nhìn Nam Cung Trần, thật thấp gọi tên của hắn.
Nam Cung Trần hướng cô cười cười, nói: "Tiểu Nhã, đây là lần cuối cùng anh giúp em, về sau có chuyện gì em hãy tự mình giải quyết cho tốt."
Tim Nhậm Thiên Nhã cứng lại, ngay sau đó như có một thứ gì đó vô hình đã biến mất, cô muốn lưu lại, cũng không cách nào giữ được.
"Anh biết rõ em đang lợi dụng anh, tại sao lại đối xử tốt với em như vậy"
Cô vừa hỏi, nước mắt vừa rớt xuống, không cách nào kìm nén.
Nam Cung Trần lộ ra một nụ cười, cười rất tươi, "Tiểu Nhã, anh yêu em đã mười nam, cám ơn em cuối cùng đã giúp anh có thể chết tâm, đến đây, chúng ta —— không quen nhau!"
Hắn lần đầu tiên nói nặng như vậy với Nhậm Thiên Nhã, cũng là lần cuối cùng!
Nếu như Cố Hành Sâm thật muốn mạng của hắn, vậy hắn cũng không thể nói gì, tối thiểu, hắn đã có thể cứu người phụ nữ hắn yêu nhất đời này.
Nếu như Cố Hành Sâm nguyện ý bỏ qua cho bọn họ, như vậy từ đó về sau, hắn cũng sẽ không xen vào chuyện Nhậm Thiên Nhã nữa.
Để cho cô tự sinh tự diệt, dù Cố Hành Sâm lần nữa muốn mạng của côtrước mắt hắn, hắn cũng sẽ không ra tay cứu cô nữa.
Mười năm yêu say đắm, đến cuối cùng cũng phải đặt một dấu chấm hết cho quãng thời gian đau khổ này.
Nhậm Thiên Nhã ôm ngực của mình, giống như rốt cuộc đã hiểu được thứ gì vừa biến mất trong tim của mình, là ấm áp, là một tia ấm áp cuối cùng!
Rốt cuộc, cõi đời này, tất cả ấm áp của cô đã bị chính cô hủy diệt!
Trong đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh nhưng toàn bộ đều là về Nam Cung Trần, không có một hình ảnh nào là về Cố Hành Sâm.
Tại sao? Tại sao đều là Nam Cung Trần? Tại sao?
Cô liều mạng gõ vào đầu mình, sau đó những hình ảnh kia liền bể nát, cô muốn ghép lại nhưng dùng cách nào cũng không thể ghép được.
Ngay sau đó, cô đứng dậy, điên cuồng chạy ra ngoài.
Nam Cung Trần kinh hãi, đuổi theo.
Cố Hành Sâm nhàn nhạt thu hồi tay của mình, gương mặt lạnh lùng, Nam Cung Trần, anh cuối cùng cũng không thể thoát khỏi tình cảm của mình.
Sau đó, hắn xoay người, thấy Niệm Kiều đang dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn mình.
Nhìn thấy hắn đi tới gần mình, Niệm Kiều tức giận, tiến lên nắm lấy quần áo của hắn, liều mạng lay động, "Cố Hành Sâm, nói cho em biết, con ở đâu? Con của chúng ta đâu? Anh nói choem biết! Nói chuyện với anh đó!"
Cố Hành Sâm chỉ là mặc cho cô lay mình, hắn cảm thấy cả thế giới này đều xoay tròn, hắn không muốn cô buông tay.
Cô đau, hắn sẽ đau với cô, tuyệt không lùi bước!
"Cố Hành Sâm, em van cầu anh, không cần nữa gạt em nữa, con vẫn còn ở đây đúng không, tối hôm qua em bị sốt nên anh mới đem em tới bệnh viện phải không? Cố Hành Sâm, em cầu xin anh, đừng... tàn nhẫn với em như vậy, em có chỗ nào không tốt, anh nói, em đổi có được hay không? Em đổi"
Nói xong lời cuối cùng, Niệm Kiều đã khóc đến sắp thở không nổi, quỳ gối trên giường, vẫn cầu xin hắn, cầu xin hắn.
Cố Hành Sâm đưa tay ôm lấy cô, mặc cho cô đánh mình chửi mình, cũng không thốt một tiếng.
"Cố Hành Sâm, cho emlý do, nói cho em biết, tại sao không! Tại sao!" Niệm Kiều khóc to, hốc mắt đỏ lên, cả người đều run rẩy.
Cô muốn điên rồi! Cô thật muốn điên rồi!
Tại sao lại bỏ đi đứa con của co? Tại sao tối hôm qua hắn dịu dàng với cô như vậy sau đó lại lấy đi đứa con của cô? Hắn dịu dàng như vậy sau đó lại đâm cho cô một dao sao?
Cố Hành Sâm, Anh thật quá độc ác, anh thật quá độc ác
Cố Hành Sâm cố gắng kìm nén tâm trạng nói: "Không có lý do gì."
Niệm Kiều sửng sốt, lặp lại những lời hắn nói, tiếp, cô thê lương hét lên——
"A —— a —— a ——"
*****
Niệm Kiều sửng sốt, lặp lại bốn từ mà anh vừa nói, sau đó, tiếng la thê lương của cô vang vọng ở khắp trong phòng bệnh ——
"A —— a —— a ——"
Cô dùng hết tất cả lực khí hét to, dùng hết tất cả tình cảm thét chói tai, cô muốn phát điên, thực sự muốn phát điên, nhưng vì sao dùng hết sức như thế mà vẫn cảm thấy mình sắp hít thở không thông, sắp chết đến nơi rồi?
Đáy lòng cảm giác đau đớn như cái hang không đáy, cứ từng chút từng chút cắn nuốt lòng của cô, cuối cùng đem cô xơi dần tái mòn hầu như không còn để lại chút dấu vết gì.
Nhìn cô ở trong lòng mình kêu gào đến hôn mê, vành mắt Cố Hành Sâm đỏ hoe, anh vùi đầu mình vào cổ cô, cất giọng khàn khàn nỉ non: "Đừng như vậy, đừng như vậy mà......"
Bên ngoài phòng bệnh, Tần Mộ Bạch liền đứng ở nơi đó, giống như bức tượng, không có một điểm nhúc nhích.
Ánh mắt của anh cũng lộ chút ửng đỏ, tiếng kêu bên trong thê lương tựa như con dao cứa sâu vào lòng anh, khiến anh đau đớn nhưng lại kêu không lên tiếng.
Tự hành hạ như thế, rốt cuộc là vì cái gì?
Tần Mộ Bạch, ngươi rốt cuộc là vì cái gì?
Tự mình cũng khóc thầm. Anh cũng tự hỏi mình, chỉ là không đừng được mà trong đầu vang lên một câu nói: đứa nhỏ, con phải sống thật tốt.
Đúng vậy, cô cũng từng nói qua, Tần Mộ Bạch anh phải sống thật tốt, cho nên, anh vì nàng, vì mình, cũng muốn sống thật tốt, không phải sao?
Cho nên anh phải tự nói với mình, bất kể bây giờ quyết định có sai lầm cỡ nào, bất kể mình bây giờ có thống khổ đến cỡ nào, con đường này nếu đã lựa chọn, nhất định phải đi!
Anh một lần nữa nhìn chăm chú vào cửa phòng bệnh một cái, sau đó xoay người rời đi.
Cố Niệm Kiều, anh sẽ dành cho em hạnh phúc cuối cùng, anh sẽ cho em hạnh phúc, đừng hận anh, đừng hận anh......
Buổi trưa, An Manh Manh cùng An Hi Nghiêu đi tới bệnh viện, An Manh Manh vừa đến liền trực tiếp đưa tay đập mạnh lên người Cố Hành Sâm, kèm theo là trận mắng chửi như tát nước: "Cố Hành Sâm, tên khốn kiếp này! Anh rốt cuộc muốn khiến cho Niệm Kiều bị thương thành cái dạng gì thì anh mới hài lòng? "
"Có Mạc Thuần coi như xong, tại sao còn muốn bỏ đi đứa bé trong bụng của cậu ấy? Nếu như cậu ấy không thương anh, làm sao lại có thể sinh con cho anh, anh có biết người phụ nữ sinhcon có bao nhiêu đau đớn hay không? Không dùng thân trải nghiệm, vĩnh viễn anh cũng không thể nào hiểu được sự thống khổ này! Đúng là tên khốn kiếp! Tôi thực sự muốn thay Niệm Kiều đánh chết anh!!!"
An Manh Manh nói xong, ngay sau đó cũng thật xông lên đánh Cố Hành Sâm.
An Hi Nghiêu cản cũng không kịp, chỉ vì mới vừa rồi anh còn một mực suy nghĩ những lời An Manh Manh nói ——
Nỗi đau của người phụ nữ sinh con nếu không dùng thân trải nghiệm, anh vĩnh viễn sẽ không thể nào hiểu được! Ý của cô là bản thân cô đã trải qua việc đó sao?
Chờ anh phản ứng kịp tiến lên kéo An Manh Manh lại thì trên ống quần của Cố Hành Sâm đã có rất rất nhiểu dấu chân.
Trong đáy lòng An Hi Nghiêu không khỏi vì An Manh Manh mà cảm thấy đổ mồ hôi lạnh, cô thực sự là dám đánh Cố Hành Sâm, anh nghĩ, trên đời này, trừ Niệm Kiều ra, đoán chừng An Manh Manh là người phụ nữ thứ hai dám đánh Cố Hành Sâm đi?
Nhìn sắc mặt Cố Hành Sâm âm trầm, lạnh lẽo nhưng bộ dạng lại không có động thủ cũng không có ý định ngăn cản, An Hi Nghiêu chỉ cảm thấy người đàn ông này sống được như thế này quả thật quá mệt mỏi.
Chuyện gì cậu ta cũng đều tự mình giấu ở trong lòng, là một người luôn luôn yên lặng, vì cho mọi người những thứ tốt, cậu ta nguyện ý bỏ ra tất cả, nhưng ——
Cố Hành Sâm, cậu đã đánh giá người bên cạnh cậu rất cao rồi, họ không phải là cậu, nếu như cậu không đem chính nội tâm sâu kín của mình nói ra, các cô ấy vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu nổi tâm tư của cậu.
Cho nên, cậu nhất định khộng nhận được sự tha thứ của họ, nhất định cậu sẽ lại bị Cố Niệm Kiều hận.
"Manh Manh, nơi này là phòng bệnh, cô bạn nhỏ của em cần được nghỉ ngơi, em ở đây náo loạn như vậy, cco ấy nghỉ ngơi sao nổi đây?" Không tìm được lý do, An Hi Nghiêu chỉ cần đem Niệm Kiều ra áp chế An Manh Manh.
An Manh Manh cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Cố Hành Sâm, cắn răng nghiện lợi nói: "Anh còn đứng ở chỗ này làm gì? Anh cho rằng Niệm Kiều tỉnh lại muốn nhìn thấy anh sao? Anh tốt nhất là sớm biến đi, đỡ phải khiến Niệm Kiều thêm đả kích khi tỉnh dậy thấy anh, thân thể càng thêm không tốt!"
Sắc mặt Cố Hành Sâm càng lúc càng thêm khó coi, An Hi Nghiêu nghĩ sợ An Manh Manh nói thêm gì nữa thật sự sẽ chọc giận Cố Hành Sâm, liền lôi An Manh Manh đi nhưng không thể nào, vì vậy anh tiến lên kéo Cố Hành Sâm đi.
Cố Hành Sâm bất động, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn anh.
Khi An Hi Nghiêu nhìn thấy tầm mắt âm trầm của anh nhìn mình, chỉ có cảm giác da đầu tê dại, đành phải nói: "Để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt trước, mình với cậu đi ra ngoài đi, mình có điều muốn nói với cậu."
Cố Hành Sâm cúi đầu nhìn qua người nằm trên giường, mặc dù là ngủ, nhưng mí mắt của cô vẫn như cũ nhíu chặt, sắc mặt cũng tái nhợt đến dọa người.
Thực sự là khi tỉnh lại, cô ấy sẽ không muốn gặp mình chứ?
Bỏ đi đứa bé, lại không chịu đưa ra lời giải thích, cô nhất định nghĩ là do mình có Mạc Thuần, cho nên mới không cần đứa bé trong bụng của cô nữa?
Ha ha ——
Cố Hành Sâm, rốt cuộc mi cũng có hôm nay, không phải là mi vẫn luôn nói không quan tâm người ta nhìn mình như thế nào sao? Tại sao vào giờ phút này, nghĩ đến khi cô tỉnh lại có thể sẽ không muốn gặp mình, lại khó chấp nhận được đây?
Là quá quan tâm ư? Là quá yêu? Là vì thực sự không bỏ được?
Đúng vậy, nhất định là vì vậy!
Đi theo An Hi Nghiêu đi ra khỏi phòng bệnh, anh lấy ra một điếu thuốc đốt, từng ngụm từng ngụm khói nhả ra, anh muốn để cho chất nicotin kích thích đầu óc mình, làm cho nó thanh tỉnh một chút, vẻ mặt anh có chút chán chường, vô thức tựa người vào vách tường, ngước đầu, nhả ra làn khói mịt mù.
Khói thuốc trắng đục lượn lờ bao quanh khuôn mặt anh khiến An Hi Nghiêu không thấy rõ ánh mắt của anh ấy, đứng ở phía đối diện, anh cũng châm một điếu thuốc, hít một hơi sâu sau đó cất tiếng hỏi: "Cậu định làm gì?"
Cố Hành Sâm trưng ra một nụ cười tàn khốc, làm gì ư? Đương nhiên là phải đuổi tận giết tuyệt!
"Chuyện không có đơn giản như vậy, sau lưng Tần Mộ Bạch khẳng định còn có người khác."
An Hi Nghiêu nhíu mày, giọng điệu bỡn cợt: "Không nghĩ tới vào giờ phút này, cậu còn có thể giữ vững đầu óc thanh tỉnh như thế."
Cố Hành Sâm mãnh liệt hít một hơi khói thuốc, sau đó đem tàn thuốc ném vào thùng rác, cười nhạo nói: "Mình cũng không phải là cậu, Vạn Thiên Sủng đi rồi cũng mang luôn hồn cậu đi mất."
An Hi Nghiêu xù lông, "Mẹ nó! Cố Hành Sâm một ngày cậu không chọc ngoáy mình, cậu sẽ chết a!"
Người này miệng lưỡi vẫn còn có thể cay độc đến như vậy a! Mỗi lần luôn chọc thẳng vào chỗ đau của anh!
Mí mắt Cố Hành Sâm nhẹ nhàng nâng lên, môi mỏng hé mở, "Cậu cảm thấy người sau lưng Tần Mộ Bạch là ai?"
"Cậu cũng đoán không ra, làm sao mình có thể đoán được." An Hi Nghiêu khẽ rên một tiếng, người này hỏi quả thật quá vô ích.
Lấy bản lãnh Cố Hành Sâm cũng đoán không ra, tra không được người ở sau lưng là ai, An Hi Nghiêu anh thì càng đoán không ra rồi, mặc dù sự thông minh của anh so với Cố Hành Sâm không thể coi là thấp, nhưng về độ nhạy cảm, anh không thể không thừa nhận, anh so không hơn nổi Cố Hành Sâm.
Cái này cũng là do hoàn cảnh sống của hai người khác nhau, anh ít nhất cũng trưởng thành trong một gia đình hoàn chỉnh, nội bộ An Gia cũng không giống với gia tộc Cố thị luôn luôn ạng lục đục đấu đá, cho nên anh cũng không phải sống cuộc sống mệt mỏi như Cố Hành Sâm, cũng liền có ít sự nhạy cảm trong các vấn đề hơn.
Tính cách nhạy cảm tính này, thật ra thì cũng là do luyện mà thành, nếu bản thân lúc nào cũng bị vây hãm trong hoàn cảnh nguy hiểm thì tự nhiên độ nhạy cảm sẽ liền lên cao thôi.
Cố Hành Sâm khẽ nheo mắt, ánh mắt sắc bén ánh lên một cái, sau đó lại dùng lấy tốc độ cực nhanh bỏ đi.
Đuôi mày An Hi Nghiêu giương lên, bên môi lộ một ý cười nhàn nhạt, xem ra, hẳn là cậu ta đã biết người sau lưng là ai.
Đang chuẩn bị xoay người trở về phòng bệnh, Cố Hành Sâm lại nhận được điện thoại cảu dì Trần, lần này dì Trần trực tiếp nói: "Cậu Hai, chắc cậu phải quay về xem Niên Niên một chút thôi, cậu nhóc khóc nháo đòi tìm Niệm Kiều, tôi thật sự là không có biện pháp nào."
Cố Hành Sâm giật mình, sau đó trong lòng lo lắng không thôi, ngay lập tức đồng ý.
Một đứa bé, tự tay anh giết chết, vậy còn đứa kia, phải chăngcàng phải quan tâm, yêu thương gấp bội, mới có thể giảm đi một chút đau đớn cùng thống khổ đang đè nặng trong lòng kia không?
Anh cũng không biết nữa, chỉ biết quay người đi nhanh về thang máy, để lại một câu với An Hi Nghiêu ở sau lưng: "Cậu giúp mình để ý cô ấy một chút."
An Hi Nghiêu không tiếng động gật đầu, để ý một chút, được rồi, anh sẽ để ý một chút.
An Hi Nghiêu vừa về tới phòng bệnh, chỉ nghe thấy giọng nói lo lắng của An Manh Manh: "Niệm Kiều, nói chuyện với mình đi, đừng như vậy cố nén ở trong lòng, nói chuyện với mình đi có được hay không?"
An Manh Manh nhìn Niệm Kiều một người núp ở trong góc, muốn đưa tay lôi cô, nhưng cô vừa mới đưa tay, Niệm Kiều liền che đầu lớn tiếng hét thảm lên: "A —— đừng đụng tôi! Đừng động đứa bé của tôi!"
An Manh Manh thấy vậy bật khóc, ngồi xổm người xuống khóc suốt, nức nở đối với Niệm Kiều nói: "Nói đi, Niệm Kiều, cậu đừng như vậy, đừng có như vậy được không? Mình hiểu, mình cũng rất đau lòng!"
"Đừng đụng vào tôi! Đừng động vào đứa bé của tôi! Đừng động vào đứa bé của tôi......" Hai cái tay của cô vung loạn trên không trung, giống như là đang đuổi đi bóng người nhích lại gần mình, nhưng nếu như nhìn kỹ, sẽ liền phát hiện, thật ra thìcô vung tay cào loạn trên không trung tựa như muốn nắm giữ một cái gì đó.
"Bảo Bảo, Bảo Bảo......" Niệm Kiều đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi tay cũng cẩn thận từng li từng tí thu trở lại, làm ra bộ dạng đang ôm đứa bé, cười nói: "Bảo Bảo, con quay trở lại rồi."
An Manh Manh kinh hãi, đứa bé của cô không phải đã bị Cố Hành Sâm phá bỏ hay sao? Từ đâu mà lại có đứa bé?
Huống chi, hiện tại, trên tay cô hoàn toàn là trống không, đứa bé của cô đâu?
Chẳng lẽ —— tinh thần cô bị rối loạn rồi hả?
Nhớ tới người bạn lúc trước nói đến tình trạng cảu Liễu Nhứ Mi, An Manh Manh lập tức khóc lớn lên: "Niệm Kiều, Niệm Kiều, cậu đừng dọa mình, nói chuyện với mình đi, tốt nhất là cậu nói chuyện đi, cậu không sao chớ? Cậu có biết mình là ai không?"
Cô vừa khóc vừa liều mạng ngang nhiên xông đến đem mặt của Niệm Kiều giữ lại, nhìn chằm chằm cô.
Con ngươi Niệm Kiều giật giật, cúi đầu nhìn qua tay của mình, sau đó sắc mặt biến thành hết sức khó coi, tiếp ——
Cô chợt ôm lấy An Manh Manh, khóc lớn lên, tiếng khóc mang theo một lực cỗ mạnh mẽ xuyên thấu, có thể để cho mỗi người nơi đó cũng cảm thấy đau lòng.
"Manh Manh, đứa bé không còn, đứa bé không còn, tại sao? Tại sao anh ấy lại muốn giết đứa bé? Đó là đứa bé của tụi mình mà, tại sao anh ấy lại không giết mình chết đi, tại sao!"
"Niệm Kiều, cậu đừng như vậy, là tại anh ta là tên khốn kiếp, cậu đừng như vậy, ngoan, lên giường đi có được hay không? Trên đất quá lạnh rồi, đừng ngồi."
Niệm Kiều kinh ngạc mà nhìn nhìn, sau đó nổi điên, dùng sức đem đầu của mình đập mạnh vào tường, tiếng vang bang bang khiến cho tim gan An Hi Nghiêu đang đứng ở bên cạnh cũng một phen run sợ.
"A —— Mình hận anh ta! Mình hận anh ta!!"
"Niệm Kiều, Niệm Kiều ——" An Manh Manh khóc nhào qua, làm thế nào cũng không cách nào ngăn cản cô tự hành hạ mình.
An Hi Nghiêu bước nhanh lên đem Niệm Kiều ôm lại trên giường, sau đó ấn nhanh nút đỏ bên cạnh giương một cái, trong chốc lát vài vị bác sĩ liền chạy tới.
Thấy trên đầu Niệm Kiều chảy máu ròng ròng, bác sĩ cũng bị hù một phen.
Phải biết, nếu Niệm Kiều xảy ra chuyện gì, đầu của bọn họ cũng không thể bảo vệ nổi rồi!
"Mình hận anh ta...... Manh Manh, mình hận anh ta, nhưng mình lại càng hận bản thân mình hơn, tại sao lại muốn quay trở lại cùng anh ta, tại sao......"
Khi bác sĩ băng bó cho Niệm Kiều thì cô chỉ một mực lẩm bẩm câu này, Manh Manh vừa bắt đầu còn có thể cố gắng che dấu tiếng khóc của mình, đến cuối cùng, chỉ có thể ôm lấy cô, gào khóc.
Trong phòng bệnh, một mảnh tiếng khóc......
← Ch. 128 | Ch. 130 → |