Vay nóng Homecredit

Truyện:Cảm Mến Không Sợ Muộn - Chương 09

Cảm Mến Không Sợ Muộn
Trọn bộ 30 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-30)

Siêu sale Shopee


Cục phó cục cảnh sát thành phố S Đan Cảnh Xuyên mặc dù nửa đêm bị người nào đó sai đi làm việc, thế nhưng hiệu suất làm việc hắn vẫn cực kỳ cao, ngay ngày hôm sau Trần Uyên Sam đã nhận được tin từ hắn, nhanh chóng đi tới thị trấn G.

Vì vậy bạn Nghiêm tự cho là tài chạy trốn của mình không chê vào đâu được thì mới đến ngày thứ tư cô ở thị trấn G này, Trần đại tổng giám đốc đã tìm được đến đây, đã thế câu nói đầu tiên khi gặp lại nhau thật sự làm cô muốn cho anh một đấm.

"Mẹ kiếp, anh mới khác người!" Trong nháy mắt hai người bọn họ đã thu hút rất nhiều vị khách đứng lại xem trò vui, cô thấy thế thì hất tay áo lên đi về phía trước.

Trần Uyên Sam không nhanh không chậm theo sát ở sau lưng cô, nhìn bóng lưng có vẻ đang giận dỗi của cô, đáy lòng nặng trịch theo anh suốt hai ngày nay mới được thả xuống.

Trần Uyên Sam ở Tokyo đã lâu thế nhưng anh chưa bao giờ tới thị trấn G. Lần này là vì tìm cô nên mới tới đây làn đầu tiên.

Thị trấn G yên bình này cũng có thể coi là vừa mắt anh, thế nên anh cũng không vội vã giục cô trở về, mà trực tiếp đi theo cô vào khách sạn cô đang ở, thuê một gian phòng sát vách với gian phòng của cô.

Hoàng hôn, các gian hàng bên đường đã bắt đầu mở cửa, Nghiêm Thấm Huyên xuất phát ở phía đầu đường, một loạt thức ăn như thịt xiên nướng, bánh mật, xíu mại...... Cô càn quét sạch sẽ từ đầu đường đến cuối đường.

Cô đã sớm no bụng nhưng vẫn mua thêm một xâu hồ lô, xoay người lại tìm bóng người vẫn luôn đi theo cô từ nãy giờ, đưa cho anh xâu hồ lô.

"Trần Uyên Sam anh đằng đằng là một đấng mày râu, sao lại có thể ăn ít như vậy, những bắp thịt trên người anh là từ đâu tới vậy?"

Vốn là cô muốn anh đưa tay nhận lấy xâu hồ lô, nào ngờ anh lại hơi cúi đầu xuống, trực tiếp ăn xâu hồ lô cô đang cầm trên tay.

Cô ngơ ngách nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh, khuôn mặt ửng đỏ lên.

Anh cứ như vậy lặn lội tới đây tìm cô, nhìn cô ăn, nhìn cô cười, giúp cô mua đồ, không hề có vẻ khoc chịu, có lúc cô đột nhiên quay đầu lại, còn thấy anh dùng ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn cô.

Dưới mưa phùn của Giang Nam, người đàn ông ấy đã nhẹ nhàng bước vào tim cô.

>>>>>>

Thật ra lần này Nghiêm Thấm Huyên tới thị trấn G này là có việc, cô muốn đặt một bộ váy do Ngô thị thiết kế.

Mỗi lần tới thi trấn G thì phải nhắc đến Ngô thị, có rất nhiều người xếp hàng chờ đợi để có thể đặt được đồ ở đây.

Khi đó nữ minh tinh của S thị Lật Hâm đã mặc bộ đầm do Lam Bạch của Ngô thị thiết kế để đi lên thảm đỏ của LHP Cannes, bộ đầm đó đã gây ấn tượng rất lớn với giới ddle;qd truyền thông. Sau lần đó danh tiếng của Ngô thị càng them vang dội, mỗi ngày người đều kéo tới ùn ùn, còn có người nguyện ý đầu tư cho Ngô thị mở một cửa hàng trong thành phố.

Thế nhưng Ngô thị thiết kế nên những bộ váy rung động lòng người này cũng không phải là vì tiền tài hay danh lợi, mỗi ngày chỉ chọn vài mẫu trong số rất nhiều mẫu để thiết kế, không hề quan tâm đến tiền bạc.

Thời điểm Nghiêm Thấm Huyên và Trần Uyên Sam đến Ngô thị, trời đã sẩm tối, cánh cửa nhà Ngô thị đã đóng chặt lại, làm cho Nghiêm Thấm Huyên tức đến độ thiếu chút nữa đã một cước đá văng cái cửa này ra, lúc này Trần Uyên Sam nhìn xung quanh, đưa tay vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của cô, ý bảo cô đi theo anh.

Cô cứ ngơ ngác đi theo anh, rẽ đến tận bảy tám lần gì đó, lúc cô hoàn hồn lại thì đã thấy mình đã đứng trước cửa sau của Ngô thị.

Cô nhẹ nhàng gõ cửa, một lát sau, cửa được mở ra, một thiếu phụ bụng bự có chút kì quái ló đầu ra, còn vừa nhỏ giọng lầm bầm tại sao có thể có người tìm được tới chỗ này.

"Xin hỏi đây là Ngô thị sao?" Nghiêm thấm Huy lịch sự cười hỏi người thiếu phụ, "Xin lỗi vì đã quấy rầy cô."

Thiếu phụ nhìn cô và nhìn người đàn ông cao to anh tuấn ở sau lưng cô, ánh mắt lóe lên tia kì lạ, sau đó nghiêng người cho bọn họ đi vào.

Lúc Nghiêm Thấm Huyên chọn màu sắc của vải vóc cùng với hoa văn, thiếu phụ mới bất đắc dĩ vuốt bụng nói với bọn họ, "Nếu không phải là hai người tìm được cửa sau, tôi đã không phải vất vả thức đêm để thiết kế váy mà được nhàn nhã nghỉ ngơi rồi."

Nghiêm thấm Huyên nhìn vẻ đẹp động lòng người của người thiếu phụ, trong lòng mừng thầm vì chẳng tốn chút công sức nào mà vẫn gặp được người, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng nói với người thiếu phụ, "Thật sự là khổ cực cho Ngô phu nhân rồi."

Thiếu phụ khoát tay, "Sáng mai hai người tới lấy đồ."

>>>>>>>

Sáng sớm sở thích ngủ nướng của Nghiêm Thấm Huyên cũng không thể ngăn cản được hứng thú của cô, mới hơn bảy giờ cô đã lục đục bò dậy, chạy vào phòng vệ sinh ddle;qd vừa đánh răng vừa vui vẻ ngâm nga bài hát nào đó, vốn là cô không muốn Trần Uyên Sam đi theo, cô định tự mình đi lấy váy, ai ngờ vừa mới đi ra khỏi cổng khách sạn cô đã thấy người đó đang đứng cạnh cây cầu thoải mái trò chuyên với một người.

Cô đến gần nhìn thì mới phát hiện, thì ra đó chính là ông cụ mời cô ca hát ngày hôm đó.

Ông cụ phát hiện cô đi tới, hiền lành cười gật đầu với cô một cái, sau đó xoay người đi lên thuyền.

Nghiêm Thấm Huyên ngạc nhiên nhìn người bên cạnh, có chút tức giận hỏi anh, "Tại sao ông cụ vừa nhìn thấy tôi liền chạy? Có phải anh nói xấu tôi với ông ấy không?"

Trần Uyên Sam nhìn cô, không buồn giải thích mà chỉ im lặng nhìn cô.

Ông cụ quay người lại nhìn bóng dáng của đôi nam nữ kia, nhớ tới người đàn ông lúc nãy vừa mỉm cười lễ độ với ông nói câu cảm ơn.

Cả đời ông ở thị trấn G đã gặp bao nhiêu khách qua đường, cũng đã chọn biết bao nhiêu người để cùng song ca với ông, thế nhưng ông lại cảm thấy ca khúc trong lễ hội hôm trước ông đã chọn đúng người.

Nhân dịp đó chấm dứt hết mọi tâm sự, chỉ mong cô bé kia có thể bình an hạnh phúc dưới sự che chở hết lòng của người đàn ông kia.

>>>>

Trần Uyên Sam vẫn dẫn cô đi theo con đường đến cửa sau của Ngô thị, lần này có vẻ biết là bọn họ tới, cửa mở ra một nửa, còn chưa đến gần cô đã nghe thấy tiếng người nói chuyện ở bên trong.

Nghiêm thấm Huyên mở cửa đi vào, thì nhìn thấy người thiếu phụ hôm qua đang bị một người đàn ông cao lớn tuấn lãng ôm vào lòng thầm thì với nhau, người phụ nữ không che dấu nổi sắc mặt vui mừng, điều đó càng làm nổi bật vẻ đẹp của cô.

Nhìn thấy có người tới, lúc này thiếu phụ mới đẩy người đàn ông kia ra, đỏ mặt đi tới chỗ của bọn họ, đưa bộ váy cho Nghiêm Thấm Huyên.

"Muốn mặc thử không?" Thiếu phụ vén rèm của gian phòng thay đồ lên, hỏi Nghiêm Thấm Huyên.

Nghiêm thấm Huyên nghịch ngợm quay đầu lại nhìn Trần Uyên Sam, thấy anh thản nhiên ngồi xuống cái ghế bên cạnh, cô liền cầm váy đi vào.

Bộ váy thật sự rất đẹp, cô thích màu tím nhạt, lại được thiết kế bởi Ngô thị, được mặc ở trên người Nghiêm Thấm Huyên thật sự làm người ta không thể dời mắt được, thiếu phụ nhìn cô một vòng, gật đầu khen ngợi.

Cô nâng làn váy nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở bên kia.

Trần Uyên Sam ngồi ở đó, khẽ cười chăm chú nhìn cô, trong mắt là tia kinh ngạc cùng với tán thưởng không thể che giấu nổi.

Cô nhẹ nhàng xoay một vòng, bỏ quần áo vào trong túi, trực tiếp mặc váy cảm ơn người thiếu phụ rồi đi về.

Đóng cửa lại, Trần Uyên Sam thấy người bên cạnh có vẻ rất vui, thế nhưng vẫn cúi đầu bối rối không biết nên làm sao với sợi dây gắn ở thắt lưng, khóe môi khẽ cong lên, kéo cánh tay cô để cho cô ngừng lại.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy anh nhẹ nhàng đưa tay đến sau thắt lưng của cô, lấy sợi dây kia, vòng quanh eo cô một vòng, sau đó lại vòng qua vai trái của cô, dịu dàng buộc lại.

Ngón tay ấm áp của anh nhẹ nhàng cọ ở trên da cô, anh nghiêm túc giúp cô buộc lại sợi dây, cô nhìn gò má anh tuấn của anh, vành tai lặng lẽ ửng hồng.

Anh buông tay ra, cô không cần soi gương cũng biết, nhất định là anh buộc rất phù hợp, thế nên mới làm cho tất cả mọi người trong ngõ hẻm chăm chú nhìn cô không chớp mắt.

Anh nhíu mày, bộ dạng hết sức hài lòng, thầm lặng tuyên bố với cô gu thẩm mỹ của mình tuyệt đến mức nào.

Cô xấu hổ tức giận lườm anh một cái, nhỏ giọng nói một câu, "Nhan sắc không giết người được."

Đột nhiên bàn tay đang đặt trên vai cô của Trần Uyên Sam bỗng chuyển xuống eo cô, khẽ dùng sức kéo cô vào trong lòng mình.

Cô chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy con ngươi sâu thẳm của anh thì ngượng ngùng định cúi đầu xuống, thế nhưng cô còn chưa kịp cúi đầu, anh đã hôn lên đôi môi mềm mại mê người của cô.

Cửa sau của Ngô thị nằm ở ngõ khuất, người tới đây không nhiều lắm, những giọt sương trên mái hiên chậm rãi rơi xuống, khói bếp dần dần bốc lên, khu trấn nhỏ đã bắt đầu một mới.

Thế nhưng lúc này Nghiêm Thấm Huyên chỉ cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ đang lờn vờn quanh bờ môi của cô, anh hôn cô một cách nồng nhiệt, cánh tay vòng quanh eo cô lại càng thêm siết chặt.

Cô chưa bao giờ hôn sâu làm cho trái tim cô đập mạnh như thế, bây giờ tai cô chỉ nghe được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim mình.

Lúc này Trần Uyên Sam mới dịu dàng buông cô ra, cọ mũi anh vào mũi cô, khóe miệng khẽ cười, "Em muốn dùng nhan sắc giết anh sao? Hả?"

Thanh âm mập mờ, cô bị anh nhìn càng trở nên thẹn thùng, không biết nên nói gì, hồi lâu mới lí nhí một câu, "Không nên bán nhan sắc."

Câu nói đó đã làm anh bật cười, càng ôm cô chặt hơn, "Anh không phải dựa vào việc khoe khoang nhan sắc mới đưa được mỹ nhân về nhà."

Cô xấu hổ vùi đầu vào trong ngực anh, cảm thấy rất ngọt ngào.

Nguyên nhân cô không muốn hàn gắn lại với Lục Thiêm Lịch ngoài việc hai người bọn họ thật sự đã không còn cách nào ở chung nữa, lý do còn lại đã bị Lục Thiêm Lich đoán trúng, cô đã thật sự động lòng với Trần Uyên Sam.

Biết rõ nếu ở cùng với anh, thì sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn, nguy hiểm hơn gấp tram ngàn lần; biết rõ Lục Thiêm Lịch đã dùng ba năm để dạy cho cô ddle;qd thế giới biến ảo vô thường, làm cho người như Lục Thiêm Lịch cũng có thể thay đổi, chứ đừng nói tới người như Trần Uyên Sam sẽ như thế nào.

Tuy nhiên cô đã cảm động, anh ngàn dặm xa xôi tới thị trấn G tìm cô, luôn ở bên cạnh cô khi cô cần, cuối cùng cô đã quyết định sẽ đi cùng anh, cho dù có bao nhiêu khó khăn bất trắc, cô cũng sẽ không hối hận.

>>>>>>.

*****

Hiện tại trợ lý An cảm thấy nếu làm việc cho Trần Uyên Sam, thì tuyệt đối cần uống thuốc an thần.

Trần Uyên Sam trước kia, mười năm như một ngày, cho dù tâm tình như thế nào, anh tuyệt đối sẽ không để nó ảnh hưởng đến quyết định trong công việc của mình, thế nhưng kể từ lần anh từ Mỹ trở về lại yêu cầu toàn bộ nhân viên phải tang ca một ngày một đêm để đẩy nhanh tốc độ công việc, lần này từ thị trấn G quay trở về, thái độ của Trần Uyên Sam lại xoay chuyển 180°, ra lệnh cho bọn họ tạm thời dời các kế hoạch khác sang một bên, chuyên tâm vào dự án của Nghiêm thị.

Mà Nghiêm Thấm Huyên cũng bất mãn với người đàn ông này tuyệt đối không kém gì An Chí Thượng và toàn bộ nhân viên trong Qua Sam.

Chi nhánh của Nghiêm thị ở Tokyo gần đây được Qua Sam trợ giúp mạnh mẽ, thành tích nhanh chóng vọt lên, kế hoạch hợp tác đã sắp hoàn thành khâu cuối cùng, theo lý mà nói thì không cần người đại diện của hai bên gặp nhau để bàn bạc nữa.

Thế nhưng người đàn ông trước mặt này lại ra vẻ rất chính nhân quân tử, nói là gần đến bước cuối thì phải cẩn thận để ý kĩ càng từng chi tiết nhỏ, thế nên nói cô hãy tới văn phòng của anh để ' làm việc '. Cô cảm thấy đây là anh đang mượn chuyện công để bàn chuyện tư mà thôi.

"Trần Uyên Sam." Tay nhỏ bé của cô nắm lấy vành tai của anh, một tay gắng sức đẩy bàn tay không yên phận đang đặt trên đùi cô kia, "Anh đã từng nghe qua, công ty không phải nơi để yêu đương, tình yêu văn phòng không có kết quả?"

Anh bắt được hai cái tay nhỏ bé ma phách lối của cô, thuận thế ôm cô đặt ở trên đùi, hôn cô một cái, hết sức hài lòng tựa lưng vào ghế, "Em không phải chỉ là người đến để hợp tác thôi sao, dù sao cũng không phải là chung một công ty."

Cô biết không thể đối phó được với người đàn ông ranh ma này, suy nghĩ một lúc rồi tựa đầu vào lồng ngực của anh, hung tợn nói, "Trần Uyên Sam, anh đường đường là tổng giám đốc của một công ty lớn, ngày ngày ở trong văn phòng không làm việc đàng hoàng, lại đi quyến rũ phụ nữ, anh thật không biết xấu hổ."

"Nếu như em nói việc bồi dưỡng tình cảm với đối tượng hợp tác để có thể hợp tác vui vẻ không phải là việc làm chính đáng, quyến rũ phụ nữ, thì em nên xem lại mình một chút." Trần Uyên Sam thật sự đã bộc phát sự vô liêm sỉ của mình đến cực hạn.

"Sao anh lại giống với Doãn Bích Giới vậy chứ, có thể biến việc không chính đáng thành chính đáng như vậy, em thật sự chịu thua hai người." Nghiêm Thấm Huyên liếc mắt.

"Em ấy, lúc nào thì dẫn anh đi gặp người thân của em?" Anh vuốt vuốt bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn cô hỏi.

Nghĩ đến việc này, cô nhìn anh lắc đầu một cái, "Ừm, em tới Nhật Bản tính đến nay là tháng thứ năm, nếu Bích Giới biết được trong bốn tháng em đã đá bay tên phụ bac kia, hoàn thành nhiệm vụ câu được con rùa vàng là anh, nàng nhất định sẽ nghĩ là dd;;l'qd em đi thanh lâu học yêu thuật gì đó......" Cô dừng lại một chút, nói với anh với giọng điệu vô cùng đồng cảm, "Cô ấy sẽ nghi ngờ nếu không phải anh đã mang thai đứa con của em (Em lạy chị này TT), thì làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ này chỉ trong vòng bốn tháng, cô ây sẽ mắng em là không có tiền đồ......"

Trần Uyên Sam thấy bộ dạng của cô lúc này thì chỉ cảm thấy buồn cười, không thể kìm được cười hỏi, "Hoàn thành, lúc nào thì em để cho anh được trải nghiệm cảm giác mang thai con của em đây? Anh rất nóng lòng được thử đó nha."

"Trần Uyên Sam, làm sao anh lại muốn gả đi nhanh vậy, anh nói thật đi, anh có phải hận không thể gả đi lâu rồi hay không, em cho anh biết em còn trẻ, em mới 25, đại cô nương à, cô nhúng chàm tôi cô không cảm thấy ngại ngùng sao?"

Anh nhìn cái miệng nhỏ nhắn cứ khép mở lien tục của cô, cười xấu xa cắn một cái.

>>>>>>>

Trong khách sạn đám người kia vừa nhìn thấy đại BOSS ba ngày nay chưa thấy mặt hôm nay đến đây để thị sát lại tay trong tay với một người phụ nữ như vậy, trong nháy mắt tất cả đều đã hiểu ra.

Nhất định là mấy hôm nay lão đại chạy đi thu phục lão tẩu của bọn hắn nha.

Những tên này tính cách rất thoải mái, chào đón Nghiêm Thấm Huyên như chào đón chủ tịch quốc gia, vốn là định nói chuyện với nhau thoải mái như bằng hữu, nhưng bây giờ tính chất thay đổi, chớp mắt người này đã trở thành vợ của lão đại, thế nên bây giờ phải chú ý đến từng câu từng chữ, đứng cách cô thật xa rồi mới dám nói chuyện.

Cô nhìn đám đàn ông cao to kia đang cố đứng cách xa cô thì thấy buồn cười, đẩy đẩy Trần Uyên Sam đang ngồi xem tài liệu bên cạnh, "Anh coi đi bọn họ một lời cũng không dám nói với em, đều là tại anh, cường bạo cấp dưới không có dân chủ."

Anh nhàn nhạt tiếp lời, "Bọn họ cảm thấy lão tẩu chỉ có bằng hoặc hơn lão đại, điều này bọn họ hiểu được, chứng tỏ anh dạy rất tốt."

Cô liếc cái người vô liêm sỉ này một cái, từ trên ghế salon đứng dậy tìm Kim Tuấn đưa cô đi dạo quanh khách sạn.

Mấy ngày nay Trần Uyên Sam đều đưa cô theo, hai người thay phiên thị sát mấy khách sạn ở Tokyo, nhưng bởi vì cô quen và than với Kim Tuấn nhất, thế nên thời gian bọn họ ở lại khách sạn này là lâu nhất.

Lúc xong việc đã là mười một giờ rưỡi, anh nhanh chóng cất tài liệu rồi đưa cô về.

Trong lòng Nghiêm Thấm Huyên lẩm bẩm người này quả thật so với ba của cô còn quản nhiều hơn, mỗi dd;;l'qd ngày kiên trì trước 0 giờ nhất định phải đưa cô về khách sạn, không cho phép cô uống rượu, không cho cô đi đâu một mình, cô vừa có phản kháng, anh liền bưng ra dáng vẻ bình tĩnh đạo mạo, trực tiếp hôn cô cho đến khi hai chân cô nhũn ra mới thôi.

Kim Tuấn và một đám thuộc hạ đi theo sau lão đại và lão tẩu của bọn họ, áp lực công việc trong nháy mắt giảm đi một nửa, cứ theo lẽ thường đưa bọn họ xuống dưới cổng khách sạn.

Tài xế lái xe đến, Trần Uyên Sam, Nghiêm Thấm Huyên đứng ở cổng khách sạn, Kim Tuấn và đám thuộc hạ đang cùng bọn họ chờ xe đến, đang thoải mái tán gẫu, Nghiêm Thấm Huyên nửa tựa vào người Trần Uyên Sam, tay anh đặt trên lưng cô, vỗ nhè nhẹ, dần dần cô cảm thấy buồn ngủ.

Cô mới vừa mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, đột nhiên tiếng súng vang đến bên tai.

Cô lập tức mở mắt, sắc mặt trắng bệch, trong đầu trống rỗng, giương mắt đã nhìn thấy Kim Tuấn vốn ở bên cạnh bây giờ đã đứng đối diện với bọn họ, máu từ bụng hắn nhanh chóng chảy ra ngoài, hắn từ từ ngã xuống đất.

Cô trợn tròn mắt, ngơ ngác sững sờ nhìn Kim Tuấn nằm trên mặt đất, đầu óc hoàn toàn đình trệ. Những người bên cạnh lập tức bừng tỉnh, có người đỡ Kim Tuấn dậy, tức giận gọi cấp cứu, có người chạy theo tên sát thủ......

Cô chỉ biết Trần Uyên Sam mới vừa nãy đang còn đứng bên cạnh nắm lấy tay cô, lúc này anh đang cầm trong tay khẩu sung lục đen ngòm không biết lấy từ đâu ra, gò má lạnh lẽo, mắt hơi híp lại, họng súng hướng về phía tên sát thủ đang bị thuộc hạ của anh đuổi theo, bóp cò.

Trong bầu trời đêm xa xa truyền đến một tiếng kêu thật thảm thiết, mấy người đứng cách đó không xa vội vàng xúm lại.

Cô nhìn Trần Uyên Sam trong bóng tối cũng có thể ngắm bắn chính xác, lúc này anh để súng xuống, nghiêng mặt sang bên cạnh nhìn Kim Tuấn bất tỉnh, con ngươi đen nhánh trong đêm tối lóe lên tia sáng.

Nếu như mới vừa rồi không phải Kim Tuấn vô ý tiến lên một bước đi tới bên cạnh anh nói chuyện cùng với anh, thì hiện tại người ngã xuống đất, chính là anh.

>>>>>>

Giờ phút này Nghiêm Thấm Huyên mới chính thức cảm nhận được ẩn chứa sau lưng Trần Uyên Sam luôn khiêm tốn lễ độ bóng dáng hắc đạo.

Lúc này đã trải qua một giờ đồng hồ kể từ khi Kim Tuấn bị trúng đạn, bọn họ đã tìm được một bệnh dd;;l'qd viện tư nhân, cô ngồi trên hàng ghế dựa trước phòng cấp cứu, Trần Uyên Sam ngồi bên cạnh cô, bên tay trái của anh là cả hàng người mặc tây trang màu đen, thuộc hạ của anh sau khi nhận được thông báo thì chạy nhanh tới đây.

Hành lang bệnh viện yên lặng như tờ, ánh đèn từ phòng phẫu thuật vẫn chưa tắt, giờ phút này cô không hề cảm thấy buồn ngủ, thỉnh thoảng cẩn thận quan sát Trần Uyên Sam đang ngồi bên cạnh, trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi.

Trong đám người này có người cô đã từng thấy, có người không. Nhưng giờ phút này vẻ mặ của tất cả mọi người đều là vô cảm, kể cả Trần Uyên Sam, điều đó càng làm cho cô cảm thấy áp lực, tim như có cái gì đó đè nặng.

Lúc này, một người đàn ông đứng bên phải Trần Uyên Sam cung kính lại gần anh, âm thanh hơi run rẩy, "Trần thiếu, là tôi thất trách."

Nghiêm Thấm Huyên biết người đàn ông này, hắn là người phụ trách công tác bảo vệ cho khách sạn, âm thầm bảo vệ Trần Uyên Sam an toàn là trách nhiệm của hắn.

"Lão Vu, Trần thiếu ở Tokyo mấy năm này chưa từng xảy ra chuyện như vậy, bảo vệ Trần thiếu đều là những người đã được đào tạo kĩ lưỡng, thời điểm sát thủ nổ súng bọn họ đang ở trong mộng sao?" Người đàn ông có vết sẹo bên má trái đứng bên cạnh cười lạnh nói.

"Những người bảo vệ Trần thiếu, vừa mới tìm được ở trong một gian phòng của khách sạn, toàn bộ đều bị đánh ngất rồi trói lại, bọn họ mới vừa tỉnh lại." Người được gọi là Lão Vu lúc này hơi ngẩng người lên, cong lưng, trán đổ đầy đổ mồ hôi nhìn Trần Uyên Sam.

"Trần thiếu ngài sau khi giao lại cơ nghiệp ở nước Mỹ cho sư phụ thì quay trở về, tất cả mọi khách sạn thành lập ở Tokyo đều theo chỉ thị của ngài, làm ăn trong sạch, rất ít dd;;l'qd dính líu vào hắc đạo, không hề gây thù chuốc oán với bất cứ kẻ nào." Ánh mắt Đao Ba Nam tối tăm tức giận nói, "Có khả năng đánh ngất tất cả bảo vệ của ngài, to gan gây án ở trên đường phố đông người, không biết là ai ở Tokyo này."

Nghiêm Thấm Huyên nghe bọn hắn nói từng câu từng chữ, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, không nghĩ được một điểm đầu mối.

"Tên sát thủ kia đã chết, trên người không phát hiện ra bất cứ thứ gì chứng minh thân phận của hắn." Lão Vu tiếp tục nói, "Trần thiếu, ngài xem......"

Trần Uyên Sam khoanh chân lại, sắc mặt trầm tĩnh nhìn vách tường trắng như tuyết của bệnh viện, con ngươi tối dần, nghe lời nói của đám thuộc hạ, từ đầu đến cuối không hề nói gì.

Lúc này từ trong thang máy một người đàn ông mặc tây trang màu đen bước ra, hắn bước nhanh đi tới bên cạnh Trần Uyên Sam, nhỏ giọng cung kính nói với anh, "Trần thiếu, phòng họp của bệnh viện đã được bố trí xong, mời ngài."

Trần Uyên Sam gật đầu với hắn một cái, ý bảo đám thuộc hạ rời đi trước.

Trong hành lang lúc này chỉ còn lại nhân viên của bệnh viện, Trần Uyên Sam xoay người lại, cô ngồi bên cạnh với đôi mắt ửng đỏ, mở to đôi mắt mím môi nhìn anh.

Hiện tại bên cạnh không còn người ngoài, cuối cùng cô cũng có thể bộc phát nỗi sợ hãi ở trước mặt anh, mới vừa rồi chỉ cần thiếu chút nữa, thì người nằm ở trong phòng phẫu thuật sẽ là anh.

Anh khẽ thở dài một cái, đưa tay dùng sức ôm cô vào trong ngực, đôi tay vuốt tóc cô, hôn lên vành tai của cô, nhỏ giọng an ủi cô, "Không phải sợ."

Cô chon người ở trong ngực anh, nghe thấy nhịp tim trầm ổn của anh, sự bình tĩnh của anh, bao bọc lấy cô, làm sự lo sợ trong long cô biến mất.

Cô dùng sức khụt khịt cái mũi, không nói gì, tay dùng sức nắm chặt tay của anh.

"Không có chuyện gì." Ánh mắt của anh dần dần trở nên dịu dàng, con ngươi rơi xuống, "Không phải lo lắng, có anh ở đây."

>>>>>>


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-30)