← Ch.09 | Ch.11 → |
Sau khi Trần Uyên Sam đi vào phòng họp khoảng vài giờ, cuối cùng Nghiêm Thấm Huyên cũng chờ được đến khi đèn của phòng phẫu thuật tắt.
Cô từ trên ghế đứng dậy, bước nhanh đi tới cửa, bác sĩ đẩy cửa ra ngoài vừa cởi khẩu trang vừa nói.
"Đạn chỉ cần bắn chệch sang một chút nữa thôi là sẽ gặp nguy hiểm rồi, chính vì điều này nên mới kéo được bệnh nhân từ quỷ môn quan trở về. Hiện tại thân thể của bệnh nhân cực kỳ suy yếu, không thích hợp bị quấy rầy, nhớ chăm sóc bệnh nhân cẩn thận."
Nghiêm Thấm Huyên vội vàng cảm ơn bác sĩ, nghĩ đến mới lúc trước bọn họ vẫn đang còn cười nói vui vẻ với nhau, một Kim Tuấn bình thường mạnh mẽ như vậy giờ phút này đang nằm trong phòng cấp cứu, thân thể yếu ớt, trong lòng cảm thấy không nói nên lời.
Đến buổi sáng ngày thứ ba rốt cuộc Kim Tuấn cũng đã tỉnh lại, bình thường quan hệ của hắn và thuộc hạ rất tốt, nên lần suýt mất mạng này, hốc mắt của mấy nam tử hán đứng canh một ngày một đêm trên giường bệnh đều trở nên đỏ hoe.
Trong lòng Nghiêm Thấm Huyên xem Kim Tuấn như người thân của mình, huống chi hắn do đỡ đạn cho Trần Uyên Sam nên mới bị trọng thương, hai ngày nay tan làm xong cô đều nhanh chóng chạy tới bệnh viện chăm sóc hắn. Kim Tuấn sợ cha mẹ lo lắng, nhờ cô nói với bố mẹ hắn rằng hắn đang bận đi công tác.
Hai ngày nay Kim Tuấn nằm trong phòng bệnh, cô là người phụ nữ duy nhất, tận mắt chứng kiến thuộc hạ hắc đạo của Trần Uyên Sam canh chừng phòng bệnh của Kim Tuấn, thế nên dienda'n. leqqd trừ việc thấy các bác sĩ khoác áo blouse trắng ra vào căn phòng, còn lại toàn thấy những người mặc tây trang màu đen mang vẻ mặt như ai đó đã phạm tội giết người canh chừng căn phòng, làm cho người ta có cảm giác cho dù có mấy ngàn tế bào não cũng không đủ dùng.
Hơn nữa hai ngày nay kế hoạch hợp tác tuyên truyền giữa Nghiêm thị và Qua Sam sẽ kết thúc, trừ các phương diện bí mật chưa được tiết lộ, thì vẫn còn tiệc rượu khai mạc chi nhánh của Nghiêm thị ở Tokyo, vì vậy hai ngày nay trở lại chi nhánh của Nghiêm thị, cô cùng với người của bộ phận PR cùng đi đánh trận, loay hoay bận túi bụi, buổi tối sau khi từ bệnh viện trở về cô cũng ngồi trong khách sạn xử lý công việc rất khuya mới được đi ngủ.
Hai ngày nay Trần Uyên Sam càng thêm bận bịu, mỗi ngày chỉ có lúc rạng sáng anh muốn đưa cô về khách sạn, cô mới có thể gặp mặt anh.
Đêm khuya xe cộ trên đường cũng thưa thớt, cô ngồi trên ghế phụ lái, nhìn râu mọc lún phún trên cằm anh không có thời gian cạo, mày thẳng khẽ nhíu lại, thỉnh thoảng thời điểm đèn đỏ dừng xe lại, sẽ nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, không nói chuyện, mải mê suy nghĩ chuyện tình.
Thật ra khi Nghiêm Thấm Huyên quyết định ở bên cạnh Trần Uyên Sam thì cô đã sớm biết, cô phải vì anh, phải biết chừng mực, cô biết anh bề bộn vì công việc như vậy, thì tuyệt nhiên không nên gây thêm phiền toái cho anh.
Cô chỉ có thể cố gắng hết sức quán xuyến chu toàn mọi việc ở công ty, làm tất cả mọi việc cô có thể làm, để cho anh có thể giảm bớt phần nào những gánh nặng.
Đưa cô đến dưới cổng khách sạn, anh vươn người qua cởi dây an toàn cho cô, cách tay vịn ôm cô vào trong ngực nhẹ nhàng hôn lên gò má của cô, "Ngày mai anh đi Mĩ, anh sẽ bố trí người bên cạnh bảo vệ em, hai ngày nay em đã rất vất vả......"
Anh còn chưa nói xong, cô duỗi ngón tay ra đặt ở trên môi anh, nhìn anh có chút không vui nói, "Trần Uyên Sam, em không phải là thuộc hạ của anh, anh khách khí với em như thế làm gì? Chẳng lẽ muốn em nói với anh, Hoàng Thượng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế sao?"
Anh bị câu nói tức giận của cô làm cho vui vẻ, nhìn vào trong ánh mắt không che giấu nổi sự mất mát, nhớ nhung cùng với lo lắng, trong bụng căng thẳng, ánh mắt lóe lên nhìn cô một hồi, cuối cùng thở dài một tiếng, ôm cô càng chặt hơn, "Chờ anh trở lại."
>>>>>>>>>
Bộ phận PR Nghiêm thị rất thức thời tổ chức tiệc rượu ở S thị nổi tiếng.
Buổi tiệc lần này được bố trí xa hoa lộng lẫy ở khách sạn hiện đại nhất Tokyo, mời đầu bếp giỏi nhất dienda'n. leqqd của Italy tới chế biến món ăn, phục vụ cũng tuyển chọn những người thành thạo ba loại ngôn ngữ trở lên, các vị khách tham dự bữa tiệc nhỏ giọng nói chuyện, vui vẻ chạm cốc với nhau.
Cô thật sự không nghĩ tới, có thể nhanh chóng gặp lại Trần Uyên Sam như vậy trong buổi tiệc khai mạc của Nghiêm Thị.
Lúc buổi tiệc đã tiến hành được một nửa thời gian thì anh xuất hiện, lúc đó cô đang đứng trên bục chủ trì buổi tiệc, kìm lại sự căng thẳng khi lần đầu tiên chủ trì buổi tiệc, nhìn người ở dưới sân khấu, bắt chước cách nói chuyện trầm ổn của anh, chậm rãi đọc diễn văn khai mạc.
Thời điểm Trần Uyên Sam cùng với trợ lý An Chí Thượng tham gia bữa tiệc, đã nhìn thấy thân thể nhỏ bé của cô, cầm micrô, nâng ly rượu với tất cả khách quý đến than dự, nụ cười của cô vẫn ngọt ngào như vậy.
Anh từ từ dọc theo bậc thang đi lên sân khấu trong tiếng vỗ tay hoan nghênh, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt ngẩn ngơ của cô, đứng bên cạnh cô.
"............ Sau này Qua Sam sẽ đẩy mạnh hợp tác để thúc đẩy sự phát triển của Nghiêm thị ở Tokyo, Sẽ phải làm phiền tới nhiều vị cổ đông, mong chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!"
Anh đứng bên cạnh cô, dùng thứ tiếng Nhật lưu loát phát biểu, không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, mỗi câu nói đều rất thông suốt, câu văn thỏa đáng, cô có thể thấy ánh mắt của mọi người ở dưới khán đài nhìn anh, đều tràn đầy sự tôn kính cùng với khâm phục.
Nghiêm Thấm Huyên nghe thấy giọng nói trầm ấm ôn hòa quen thuộc ở bên tai, chỉ cảm thấy giờ phút này trong long cô cảm thấy yên bình đến lạ thường.
>>>>>>>>
Thời điểm tiệc rượu tiến hành được một nửa, cô rất vất vả mới đi mời rượu xong tất cả các vị khách, rón rén đi ra khỏi hội trường, muốn đi lên tầng thượng của khách sạn để hóng gió một chút.
Nghiêm Thấm Huyên dám lấy cup A của mình ra thề rằng cô chỉ muốn lên tầng thượng để hóng gió thôi.
Đêm nay không có gió, mới vừa đẩy cửa sân thượng ra, nhờ ánh trăng liền nhìn thấy phía trước một người đàn ông nửa ngồi ở trước mặt một người đàn ông khác, mặt của hắn đối diện với cái đó (mọi người tự hiểu) của người kia, ngoài miệng còn khoa trương nói "Cái khóa kéo này có chút chặt......"
Nghiêm thấm Huyên dùng sức kiềm chế bản thân không kêu lên, thế nhưng ngoài miệng vẫn không khống chế kêu lên môt tiếng "A ——"
Người kia nghe thấy có tiếng kêu thì không chút do dự quay đầu lại, trong nháy mắt Nghiêm Thấm Huyên c ảm thấy trời đất đảo lộn.
Người kia đứng đó hút thuốc, trong bóng tối có thể thấy rõ ánh mắt sâu thẳm cùng với than hình hoàn mỹ của anh, người này không phải là Trần Uyên Sam sao?
Người đàn ông ngồi bên cạnh bị Trần Uyên Sam ghét bỏ đẩy ra, cũng đứng lên. Nghiêm Thấm Huyên định thần nhìn lại, thì ra là trợ lý của Trần Uyên Sam, An Chí Thượng.
Trợ lý An nhìn thấy Nghiêm Thấm Huyên, vừa định cung kính chào hỏi mới phát hiện ánh mắt của cô tỏa sáng lấp lánh.
Không đợi An Chí Thượng mở miệng, Nghiêm Thấm Huyên lập tức lộ ra vẻ mặt em trai đừng lo chị đây dienda'n. leqqd sẽ giúp em giữ bí mật cười xấu xa nói, "Không có việc gì không có việc gì, hai anh cứ tiếp tục, tôi không nhìn thấy gì hết!" Vừa nói chuyện cô vừa bước ra khỏi cửa, vì nhịn cười mà lưng run run.
Sau khi Nghiêm Thấm Huyên biến mất ở ngoài cửa, An Chí Thượng phàn nàn với Trần Uyên Sam, "Lão đại, lão tẩu có phải là đã hiểu lầm cái gì rồi phải không?"
Trời đất chứng giám, Trần Uyên Sam chỉ là xách hắn tới đây chất vấn hắn tại sao lại may khóa kéo của quần chặt như vậy, sau đó hắn cúi đầu kiểm tra xem một chút mà thôi.
Trần Uyên Sam dụi điếu thuốc xuống đất, khinh bỉ nhìn hắn một cái, "Cậu cứ nói đi?"
An Chí Thượng lập tức giơ chân, "Lão tử có vợ có con! Làm sao có thể có hứng thú với anh!"
"Hả?" Trần Uyên Sam mặt không đổi sắc xắn tay áo lên, làm cho tóc gáy của An Chí Thượng đều dựng lên hết, vội vàng khoát tay, "Lão đại, tôi không hề có hứng thú với đàn ông! Không thể có hứng thú với anh!"
Trần Uyên Sam càng thêm ghét bỏ mà nhìn hắn một cái, trong lòng suy nghĩ nhất định phải chứng minh cho bà xã của anh biết anh là đàn ông chân chính.
*****
Nghiêm Thấm Huyên đứng ở khúc quanh của phòng khiêu vũ tầng hai, chống tay lên lan can nhìn về phía đại sảnh mới một lúc trước đang còn tấp nập người bây giờ chỉ còn lại vài người phục vụ đang dọn dẹp.
Mấy tháng miệt mài thực tập và làm việc cũng coi như là đã có thành quả.
Mới vừa rồi nhận được điện thoại của mẹ hỏi cô lúc nào thì trở về thành phố S đối với người bố luôn luôn nghiêm nghị cũng đã để lộ sự tán thưởng đối với thành tích của cô tại Nhật Bản trong điện thoại.
Lúc này cô thật sự rất muốn cảm tạ tên Lục Thiêm Lịch kia.
Là người này đã phá hỏng cuộc sống của một cô tiểu thư vô lo vô nghĩ chỉ hiết núp dưới cánh tay của bố mẹ, bắt cô phải rời khỏi quê hương, ở nơi đất khách quê người này, dốc sức làm việc cho công ty.
Cô suy nghĩ đến mất hồn, không để ý bị người nào đó ôm chặt từ phía sau.
"Nghĩ cái gì? Mất hồn như thế?" Trần Uyên Sam siết chặt vòng tay, tựa đầu vào cổ cô, vuốt ve gương mặt của cô.
Cô bị anh ôm vào trong lòng, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nghiêng mặt đi không để ý tới anh.
Anh nhìn vào đôi mắt của cô, trái tim khẽ rung động, nắm lấy cánh tay đang giận dỗi của người nào đó, cười cười kéo cô đi vào thang máy.
Ra khỏi thang máy rẽ bên trái, anh đưa cô đến một căn phòng, như làm ảo thuật rút thẻ ra mở cửa phòng, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo vào, ép cô vào cánh cửa rồi hôn cô.
Tiểu biệt thắng tân hôn câu nói này quả nhiên không sai, lần đầu tiên anh hôn cô gấp gáp như vậy, anh ra sức vờn đầu lưỡi của cô, nhẹ nhàng cắn bờ môi cô.
Cô bị anh hôn có chút tê dại, chân mềm nhũn, tay đang ôm eo của anh hướng xuống dưới chạm phải nơi nào đó. Cô cảm thấy anh có vẻ khựng lại, lúc này đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo, lại tiếp tục đưa tay xuống chạm vào nơi nóng rực kia.
Toàn thân Trần Uyên Sam chấn động, tạm thời buông cô ra, nhìn người phụ nữ tựa như hồ ly đang cười lộ ra cả rang khểnh ở trước mắt này, dáng vẻ em biết anh sợ nhột này thật đáng ăn đòn mà.
Anh híp mắt lại, cắn răng nghiến lợi khiêng cô đi vào phòng ném lên giường.
Nghiêm Thấm Huyên hét lên một tiếng, cười khanh khách định bò xuống giường, lại bị anh nắm lấy mắt cá chân kéo lại tặng thêm một nụ hôn.
"Mới mấy ngày không gặp mà tính tình đã như vậy rồi, hử?" Anh cắn lấy bờ môi của cô, dần dần lần xuống hôn lên cái cổ mịn màng của cô, "Suy nghĩ lệch lạc, dám nghĩ anh là cong, em muốn chết như thế nào thì cứ nói cho anh biết."
"Mẫu Đan Hoa Hạ Tử, Thành Quỷ cũng Phong Lưu ~" Cô khéo léo đáp lại, con ngươi đảo lung tung, nhìn bộ dạng ra vẻ tức giận của anh, cười càng thêm gian xảo.
Cùng anh dây dưa đến tận bây giờ, bộ lễ phục trên người cô cũng đã sớm xộc xệch, lúc này lại bị anh đè không thể động đậy, hô hấp của hai người dồn dập, tầm mắt của anh rơi vào ngực cô, theo hô hấp của cô khẽ chuyển động, trong mắt anh ngập tràn ngọn lửa của dục vọng.
Cô còn không biết sống chết mà cười đắc ý, lúc này áo ngực bất chợt bị anh đẩy xuống, ngực trái cảm thấy ươn ướt, anh đang cúi đầu ngậm nhũ hoa của cô, mặt cô đỏ lên, vơ lấy cái gối ở trên giường muốn đẩy anh ra, lại bị anh xấu xa lấy tay nhào nặn bộ ngực của cô.
"Tới đây, để cho anh chết dưới hoa Mẫu Đơn nhé." Trần Uyên Sam vừa xoa vừa nói, thoải mái trêu chọc người nào đó đã không còn sức chống cự.
Cơ thể của cô càng ngày càng mềm nhũn ra, dưới sức tấn công mãnh liệt của anh nhanh chóng xụi lơ diendan;;lqd thành nước, khí thế phách lối nhanh chóng tan tác, nghe thấy giọng nói đầy gợi tình của anh thì thầm bên tai, đôi tay đặt ở trên eo anh nhanh chóng thắt chặt lại.
Trần Uyên Sam cũng không khá hơn chút nào, hai mắt có chút phiếm hồng, gương mặt tuấn tú phủ một tầng mồ hôi mỏng, một tay khác sờ qua sờ lại ở trên người cô từ nãy giờ đã lần được khóa kéo.
Cô quả thực rất bội phục anh trong thời điểm này còn có thể tập trung như vậy, trong không khí nghe thấy "Xoạt" một tiếng, anh giơ tay kéo bộ lễ phục của cô ném xuống giường, lúc này trên người cô chỉ còn lại quần lót với áo lót mặc mà như không mặc.
Khuôn mặt cô đỏ bừng cả lên, thân thể nhỏ bé trắng nõn bị anh đè ở phía dưới, anh nhanh chóng cởi áo sơmi, hướng tới cái miệng đã bị anh làm cho sung đỏ cắn một phát, bờ môi lần xuống ngực cô rồi tiếp tục xuống dưới.
Cô cảm nhận được đôi tay luôn ôm lấy bờ vai của cô giờ phút này đang lưu luyến ở tiểu huyệt của cô, ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng đi vào bên trong làm cho cả thân thể cô cong lên. Cô đã sớm không còn nhận thức được gì, chỉ cảm thấy ngón tay của anh đang đâm sâu vào tiểu huyệt của cô, thỉnh thoảng anh còn xấu xa cố ý vân vê bên ngoài tiểu huyệt.
Phía dưới tiếng thít chặt với tiếng nước chảy vang lên, lúc này môi của anh hung hăng phủ kín bờ môi cô, ngón tay phía dưới cực kỳ phối hợp đâm vào, hồi lâu cô rốt cuộc nhắm mắt lại thở hắt ra, đôi tay run rẩy xiết chặt cơ thể anh.
Lúc này cô mới tỉnh ngộ được chuyện gì vừa xảy ra, mặt nhanh chóng đỏ bừng lên xấu hổ cầm gối che mặt lại, anh thấy thế liền rút ngón tay ra, lồng ngực cường tráng nhẹ nhàng dựa vào cơ thể cô đùa giỡn, "Thế nào, mình ăn no rồi thì bỏ mặc người khác như vậy hả? Qua cầu rút ván cũng nhanh quá đi."
Nghiêm thấm Huyên nghe giọng nói trầm ấm gợi tình ở bên tai, hấp dẫn vô cùng. Cô có thể cảm nhận được cái đó của anh cách lớp quần tây, có khuynh hướng càng ngày càng cứng rắn, lúc này khuôn mặt đang chôn trong gối của cô cơ hồ như muốn nổ tung, không biết làm sao để đối mặt với anh.
Giằng co một hồi, anh rốt cuộc vẫn phải tha cho cô, cười khẽ vỗ lên cái mông của cô, lật người xuống giường đi vào phòng vệ sinh.
Áp lực trên người biến mất, Nghiêm Thấm Huyên xoay người lại, nhìn cơ thể trần truồng đang đứng trong nhà vệ sinh rửa tay, trên gò má còn mang theo chút tư tình, cô suy nghĩ một chút, lập tức rời giường, chạy lại chỗ anh đứng.
Trần Uyên Sam đang cúi đầu ở rửa tay, đột nhiên eo lại bị con tiểu bạch thỏ kia ôm chặt, cô vùi đầu vào ngực anh, có chút băn khoăn đỏ mặt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh, "Có cần em giúp anh không?"
Thiếu chút nữa là sẽ ra trận, đáng lẽ cô muốn cho anh, thế nhưng đến lúc quan trọng như vậy anh lại nhịn.
Hạ thân anh vẫn còn trướng đau, cô thân thể trần truồng ôm chặt anh nỉ non, làm cho anh thật muốn hung hăng nuốt cô vào bụng.
"Em định giúp anh như thế nào?" Anh liếc xéo cô một cái, đóng vòi nước lại đẩy người đang núp trong lòng mình vào trong phòng tắm, "Đừng cười mau tắm đi, lần sau anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em như vậy đâu."
Nghiêm Thấm Huyên tắm xong thì anh lại đi vào, tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, thấy cô cầm máy sấy tóc đi tới, ngồi lên cái ghế dựa nhỏ bảo cô giúp anh sấy tóc.
Hai người không nói một lời, tiếng máy sấy vang lên trong căn phòng, cảm giác thật say lòng người.
Ở phòng tắm them một trận náo loạn nữa anh rốt cuộc bế cô lên giường, dịu dàng đắp chăn cho cô, còn chính mình thì ôm cô qua lớp chăn mỏng.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ nhàn nhạt chiếu vào gương mặt của anh, thật sự rất đẹp trai.
"Không chịu nổi rồi hả?" Anh nhàn nhạt cười nhìn người đang nằm trong ngực, cô vừa nghe thấy lập tức trợn mắt với người đàn ông vừa làm Liễu Hạ Huệ* kia, không thuận theo nói, "Sang nước Mỹ cua gái Tây rất vui vẻ sao?"
*Liễu Hạ Huệ: tên thật là Triển Cầm, tên tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử
Trong bảy ngày anh ở Mỹ, cùng với đám thuộc hạ ngày ngày xử lý công việc đến ngập đầu, thế nên thời gian gọi điện cho cô cũng rất ít.
Anh cúi đầu nhìn cô, nói một câu không đầu không đuôi, "Thấm Huyên của anh là tấm gương cho mọi người phụ nữ học tập."
Anh biết thời điểm anh không ở đây, dự án hợp tác cùng với chuyện Kim Tuấn nằm viện đều đè lên vai cô, thế nhưng lúc cô gọi điện thoại cho anh anh cũng không hề nghe cô nói một câu oán trách nào.
"Hừ, đừng tưởng rằng chỉ cần nịnh bợ em là coi như xong." Lúc này cô nằm ở trong lồng ngực ấm áp của anh, làm cho cô buồn ngủ không có cách nào chống cự nổi, "Có tin em sẽ cho anh làm quả phụ hay không......"
Trần Uyên Sam nghe thấy thanh âm lầu bầu bên cạnh, thấy cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại hô hấp ổn định, có vẻ buồn ngủ rồi.
Ban đêm yên tĩnh, anh rốt cuộc cũng trút bỏ được tất cả gánh nặng, thoải mái ôm lấy người trong ngực, chăm chú nhìn vẻ mặt của cô.
Trần Uyên Sam nhìn dung nhan khi ngủ của cô hồi lâu, cúi đầu dịu dàng hôn ở trên mi mắt của cô.
← Ch. 09 | Ch. 11 → |