Vay nóng Homecredit

Truyện:Trời Đất Tác Thành - Chương 21

Trời Đất Tác Thành
Trọn bộ 23 chương
Chương 21
Ngoại truyện 1: Nhật Ký Nữ Vương Mang Thai
0.00
(0 votes)


Chương (1-23)

Siêu sale Shopee


Sau khi kết thúc chuyến đi Na Uy, Kha Khinh Đằng cùng Doãn Bích Giới trở về New York.

Bởi vì công lao của Arthur, hồ sơ tư liệu hiện tại của anh hoàn toàn trong sạch không chút tì vết, đi bất cứ đâu cũng không trở ngại, liên bang trải qua đả kích lớn như thế, tuy rằng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng bọn họ căn bản bó tay không biện pháp, hơn nữa bởi vì giải phóng quyền hạn, những người phiền toái muốn tìm anh trước kia đều chạy tới Kazakhstan làm phiền Kerry Geoff."

Anh rất hài lòng, mỗi một ngày đều ở trong biệt thự tại New York, cùng ở với cô, thậm chí mười ngày nửa tháng cũng không ra ngoài, chỉ cần cô mở mắt là có thể nhìn thấy anh.

Nói tổng kết, dùng lời của Doãn Bích Giới, hiện tại anh thật sự rất nhàn rỗi.

Lại là một buổi trưa, sau khi mượn danh nghĩa của nghỉ trưa để tận tình hoan ái một trận, cô mệt đến mi mắt phát run, rốt cuộc nhịn không được, nằm sấp trên ngực anh, điềm tĩnh lấy ngón tay chỉ cằm anh.

"Hửm?" Anh từ từ nhắm hai mắt, bởi vì hoan ái qua đi, trên khuôn mặt lạnh lùng có chút mồ hôi mỏng tinh tế, lại tăng thêm vẻ gợi cảm trên khuôn mặt.

Cô cảm thấy, anh càng ngày hấp dẫn trí mạng với mình.

"Lúc trước không có em, mỗi ngày của anh rốt cuộc trải qua thế nào?" Cô nhìn anh, hỏi.

"Làm ăn, ngủ, đọc sách." Anh chỉ cho năm chữ.

"... Thật sự không thú vị." Cô lắc đầu, rất khó tưởng tượng cuộc sống của anh trước khi gặp cô rốt cuộc buồn tẻ cỡ nào, gần như ngay cả cảm giác tình người cũng không có, hình dạng giống như người máy, quả nhiên ngoại trừ màu đen thì không có màu sắc khác.

"Nhưng mà hiện tại, " anh hơi cong khoé miệng, "Còn có ân ái với em."

Cô liếc nhìn anh, lại liếc nhìn Xuân cung đồ đặt trên tủ đầu giường đã sắp bị lật nát, "Kha Khinh Đằng, anh thật xác định trước đây anh ghét phụ nữ, trước khi gặp em anh vẫn là xử nam?"

Ngày trước cái vị ghét phụ nữ khó tiếp cận kia khiến Nghiêm Thấm Huyên sợ tới mức chết khiếp, hiện tại sở thích duy nhất chính là chăm chỉ dốc sức nghiên cứu Xuân cung đồ, hơn nữa nhiều lần thực hành trên người cô để tiếp tục tiến bộ.

Anh không nói gì, qua một lúc lâu, đột nhiên ôm cả người cô lên người mình, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bờ lưng trần trụi của cô, rồi rơi xuống chiếc mông vểnh lên, trầm thấp nói, "Lại đến lần nữa?"

Doãn Bích Giới còn chưa kịp trả lời thì di động của anh đặt ở bên cạnh đột nhiên vang lên.

"Là Tiểu Ẩm và Trịnh Đình sao?" Cô hỏi.

Hiện tại bọn họ ở trong tình trạng an toàn tuyệt đối, Kha Khinh Đằng cho phép hai anh em họ Trịnh nghỉ ngơi, vì thế Trịnh Ẩm liền kéo theo Trịnh Đình, sung sức đến mỗi quốc gia chưa từng đi qua.

Anh vươn tay với điện thoại, sau khi nhìn thoáng qua liền ấn nút nhận máy, "Là Trần Uyên Sam."

"Khi nào cậu cùng Doãn Bích Giới trở về?"

Thanh âm của Trần Uyên Sam ở đầu dây bên kia vẫn trong trẻo mà êm tai, trong tiếng động phía sau còn thấp thoáng xen lẫn tiếng trẻ con khóc lóc.

"Thế nào?" Kha Khinh Đằng cụp mắt, "Gọi tôi về giúp cậu cùng thay tã ư?"

"Tâm Tâm đầy tháng, còn có, bà xã tôi nhớ bà xã cậu." Trần Uyên Sam nhẹ nhàng trả lời, "Đương nhiên, về phần thay tã, sau này sẽ có lúc để cậu thay."

Doãn Bích Giới lắng nghe đối thoại của hai người chợt cười rộ lên, lúc này Kha Khinh Đằng mím môi không nói lời nào, cô liền nói vào máy, "Chúng tôi đã đặt vé máy bay cuối tháng này."

"Tốt." Trần Uyên Sam còn muốn nói gì thêm, nhưng tiếng khóc của đứa bé càng vang hơn, anh ta vội vội vàng vàng nói, "Tôi đi chăm sóc Tâm Tâm trước, hôm nay Thấm Huyên về nhà ba mẹ còn chưa trở về."

Cúp điện thoại, Kha Khinh Đằng ném di động sang một bên, thản nhiên nhướng mày, "Con đường thê nô còn thêm nuôi con, thật là hổ thẹn với bộ dáng oai phong một cõi của cậu ta khi ở Nhật Bản năm đó."

Cô cười hai tiếng, đột nhiên lại muốn nói gì đó, dường như đăm chiêu nhìn anh, "Thời gian trôi qua thật nhanh nhỉ, đúng không? Tâm Tâm đã đầy tháng."

Anh nghe cô nói vậy, trong lòng lập tức thắt chặt.

Cho dù cô che giấu tốt đến đâu, nhưng một tia cô đơn và thất vọng trên khuôn mặt, anh vẫn thấy rõ ràng.

Sau khi bình an trở về New York, bọn họ vẫn cố gắng hết sức, hơn nữa, anh cũng mời bác sĩ giỏi nhất đến giúp cô điều dưỡng cơ thể, thế nhưng đảo mắt một cái đã trôi qua rất lâu, bụng cô vẫn không có chuyển biến.

Nỗi đau mất đi đứa con đầu tiên dường như đã chôn vùi rất sâu trong lòng, hai người đều không nhắc tới, cho nên hiện tại, anh thậm chí sẵn lòng lấy tất cả đi đổi, chỉ cần đứa con kế tiếp của bọn họ mau chóng tới.

"Ừm."

Thật lâu sau, anh cúi đầu hôn lên mi tâm của cô, thanh âm càng trầm thấp mềm mỏng, "Thời gian như thoi đưa, nói không chừng, sẽ nhanh chóng đến một ngày, ngay cả con chúng ta cũng đầy tháng."

...

Ngày đó bọn họ quay về thành phố S, thời tiết rất tốt. Sau khi ra sân bay, bọn họ trực tiếp ngồi ô tô đến nhà Trần Uyên Sam trước.

Đến cửa nhà họ Trần, Doãn Bích Giới bấm chuông cửa, chưa tới một lúc, cửa liền mở ra.

Bên trong cánh cửa là Trần Uyên Sam đang đứng, trên cổ anh ta buộc một cái tạp dề, trong khuỷu tay còn ôm con gái, bộ dáng của một người đàn ông gia đình mẫu mực.

"Trần Uyên Sam, tôi không muốn nói tôi quen biết cậu." Kha Khinh Đằng mặt không thay đổi nhìn anh ta, lạnh tanh bày tỏ sự khinh thường của mình.

Trần Uyên Sam ôn hoà ngược lại cười tủm tỉm, nói êm tai, "Tôi còn có một câu châm ngôn, đề nghị cậu chừa chút hơi sức sau này khinh bỉ chính mình."

Hai người đi theo anh ta cùng tiến vào phòng khách, Doãn Bích Giới buông túi xách, rồi nói với Trần Uyên Sam, "Để tôi bồng Tâm Tâm."

Trần Uyên Sam cẩn thận giao đứa bé cho cô bế, rồi chỉ cửa phòng bếp đã khép lại, "Huyên Huyên ở bên trong nấu ăn."

Cô gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khuôn mặt bé con trắng mềm.

Đứa bé nhỏ như vậy, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bàn tay bé xíu cuộn lại, thật sự có thể khiến trái tim người ta tan chảy.

Kha Khinh Đằng đứng bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt cô bất giác ngày càng càng dịu dàng, ánh mắt không ngừng nhấp nháy.

"Cậu đi theo tôi, tôi có lời muốn nói với cậu." Trần Uyên Sam thấy Doãn Bích Giới bồng đứa nhỏ, lúc này anh ta vỗ vai Kha Khinh Đằng, ý bảo anh cùng anh ta ra ban công nói chuyện.

"Chuyện gì?" Tới ban công, Kha Khinh Đằng thản nhiên hỏi.

"Hiện tại tình trạng sức khoẻ của Doãn Bích Giới thế nào?" Ngón tay Trần Uyên Sam nhẹ nhàng gõ lan can, "Vẫn chưa có tin tức sao? Thấm Huyên rất lo lắng, cứ giục tôi hỏi cậu tình huống ra sao."

Kha Khinh Đằng trầm mặc một hồi, ánh mắt dừng ngoài cửa sổ, "Tạm thời chưa có tin tức."

Trần Uyên Sam làm anh em với anh nhiều năm như vậy, biết cảm xúc của anh sẽ không biểu hiện trên mặt, nên nói là, trước khi gặp Doãn Bích Giới, anh hoàn toàn không có cảm xúc.

Nhưng hiện tại lại có thể rõ ràng cảm thấy Kha Khinh Đằng khác người trước kia đang buồn bực, phiền muộn, lo lắng, đau lòng.

Trần Uyên Sam hiểu được, vì người phụ nữ yêu dấu, anh muốn mau chóng có con biết bao.

"Mợ nó!" Khi hai người đàn ông đứng đối diện nhau trầm mặc thì trong phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng nói quen thuộc, "Doãn Bích Giới, cô không cần phải như vậy chứ? Vừa thấy tôi liền ói mửa?!"

"Phong Trác Luân đến rồi." Trần Uyên Sam nói xong thì cất bước tiến đến phòng khách, nhưng ai ngờ Kha Khinh Đằng ở bên cạnh chưa nói gì lại chợt biến đi không thấy bóng người.

Trong phòng khách, Phong Trác Luân mệt mỏi phong trần từ Hồng Kông tới đang đứng ở cửa, mà Doãn Bích Giới ở trước mặt anh ta đang cố gắng duy trì thăng bằng của cơ thể, không ngừng buồn nôn muốn ói.

"Bế đứa nhỏ." Kha Khinh Đằng nhíu mày, đi vài bước đến bên cạnh Doãn Bích Giới rồi đỡ cô, anh không ngẩng đầu mà lớn tiếng ra lệnh với Phong Trác Luân.

Nghe thanh âm của anh có chút không đúng, Phong Trác Luân hoảng sợ vội vàng buông hành lý, bồng lấy đứa nhỏ trong lòng Doãn Bích Giới, miệng anh ta còn lảm nhảm không ngừng, "Chẳng lẽ tôi biến dạng ư? Xấu đến mức vừa thấy tôi sẽ ói ra sao?..."

"Em không thoải mái ở đâu?" Lúc này Kha Khinh Đằng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, trong mắt anh chỉ có Doãn Bích Giới ở trước mặt, một tay anh ôm vai cô, thấp giọng vội vàng hỏi han, "Em rất khó chịu ư, muốn uống nước không?"

Cô nôn khan đến mức đôi mắt hơi đỏ, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không nên lời.

Nghiêm Thấm Huyên đang ở phòng bếp nấu cơm lúc này bưng đồ ăn đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này, cô vội vàng buông chén đĩa chạy tới, "Bích Giới, cậu khó chịu ở đâu?"

"Đột nhiên cảm thấy choáng váng..." Cô nói đứt quãng, sức lực toàn thân giống như đều mất hẳn, chỉ có thể miễn cưỡng tựa vào bên người Kha Khinh Đằng, hít thở liên tục.

"Tôi nói này... Cô không phải mang thai chứ?" Hoa hồ điệp ở một bên bồng đứa nhỏ không ngừng lải nhải bất thình lình mở miệng nói một câu.

Một câu này, nhất thời khiến tất cả mọi người ngơ ngác.

"Nói thế như là dựa theo tình tiết phim truyền hình." Phong Trác Luân ném quả bom, nhíu mày nói tiếp, "Không có gì mà lại muốn nôn, loại phản ứng này tôi đoán hẳn là phản ứng có thai đấy."

Trần Uyên Sam và Nghiêm Thấm Huyên liếc nhìn nhau, ánh mặt lộ ra vẻ vui mừng ngạc nhiên, Doãn Bích Giới không ngừng nôn khan trở nên ngẩn ngơ, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó có thể nói rõ.

Mà trên khuôn mặt lạnh lùng của Kha Khinh Đằng nhất thời hiện lên vẻ ngạc nhiên trong nháy mắt, sau đó mày nhíu lại suy nghĩ, qua vài giây, anh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trần Uyên Sam, cơ hồ gào thét nói, "Lái xe, lập tức đi bệnh viện!"

***

Trong hành lang bệnh viện quả thực chính là tuần hoàn áp suất thấp.

Trần Uyên Sam và Nghiêm Thấm Huyên ngay cả quần áo cũng chưa thay, đều mặc đồ ở nhà ngồi trên ghế, dáng vẻ nhìn qua rất buồn cười, Phong Trác Luân vẫn bồng đứa nhỏ, phong lưu phóng khoáng tựa vào cạnh tường.

"Nói thật, " lúc này Phong Trác Luân nhìn thoáng qua Kha Khinh Đằng ngồi ở đối diện, "Biểu tình khi nãy của cậu ấy quả thật gần giống như muốn ăn thịt người."

"Đừng nói nữa, " Trần Uyên Sam trên đường lái xe như bão táp tới đây liên tục lắc đầu, "Tôi quen biết cậu ấy mười mấy năm, cho tới bây giờ vẫn không ngờ trên mặt cậu ấy lại có biểu tình phong phú như vậy."

"Nếu Bích Giới mang thai, vậy thật sự tốt quá." Nghiêm Thấm Huyên thì vui mừng, vẻ mặt chờ mong lại khẩn trương.

Đối tượng bị anh em liên tục chế nhạo lúc này ngồi ngay ngắn trên ghế, tuy rằng nét mặt hờ hững như thường, nhưng có thể phảng phất nhìn ra gió bão che giấu dưới bề ngoài bình tĩnh.

"Bây giờ còn khó chịu không?" Anh khẽ xoa bờ vai của Doãn Bích Giới ở trong lòng mình, thấp giọng hỏi.

Doãn Bích Giới tựa vào anh, cảm thấy toàn thân hơi mất sức, "Cảm giác muốn nôn đã đỡ hơn, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm."

"Doãn tiểu thư?" Đầu bên kia, bác sĩ đột nhiên gọi tên cô, "Báo cáo của cô đã có rồi."

Nghe câu này, Kha Khinh Đằng gần như thốt ra trong nháy mắt, "Đưa báo cáo cho tôi."

Bác sĩ chưa từng gặp qua người đàn ông hung thần ác sát gương mặt như băng giá thế này, thật vất vả đưa báo cáo đến tay Kha Khinh Đằng, sợ tới mức tay run lên.

"Thế nào?" Doãn Bích Giới nhìn gương mặt anh, lúc này cũng hơi khẩn trương, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Thế nào?" Nghiêm Thấm Huyên, Trần Uyên Sam, còn có Phong Trác Luân đều hỏi.

Chỉ thấy Kha Khinh Đằng vẫn không nhúc nhích mà xem báo cáo, không nói được một lời, biểu tình trên mặt như đọng lại.

"Bích Giới."

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức tất cả mọi người không còn kiên nhẫn để chờ, anh mới buông báo cáo, bàn tay hơi run đặt lên vai Doãn Bích Giới, lần đầu tiên trong cuộc đời, anh lại nói một câu không hoàn chỉnh, "Anh..."

"Cậu sắp làm ba?!" Phong Trác Luân ở một bên hét lên tiếp lời.

Doãn Bích Giới bất động nhìn anh, môi không ngừng phát run, trong đôi mắt anh ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, kinh ngạc, vui mừng khôn xiết, thoải mái, thoả mãn... Tất cả đều nói với cô, hiện tại anh vui vẻ biết bao.

Có phải cô thật sự mang thai không?

Cô rất sợ, bởi vì cô đã chờ đợi lâu như vậy, ngay cả lúc trưa khi nhìn thấy con của Nghiêm Thấm Huyên và Trần Uyên Sam, cô thậm chí từng tuyệt vọng mà suy nghĩ rằng, nếu cô vĩnh viễn không thể sinh con thì kết quả sẽ thế nào?

Cô thật sự rất muốn có một đứa con của bọn họ, bé con đáng yêu gọi cô là mẹ, gọi anh là ba.

Hiện tại, nguyện vọng của cô rốt cuộc có thể thực hiện rồi sao?

Không đợi cô mở miệng hỏi anh kết quả lần nữa, anh đột nhiên đứng dậy, sau đó ôm ngang người cô, đi nhanh hướng đến thang máy của bệnh viện.

Anh đi quá mau, quá nhanh, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh thậm chí hơi nhăn nhúm, ngay cả Doãn Bích Giới được anh ôm cũng ngẩn người, chỉ có thể vòng tay qua cổ anh, ngơ ngác nhìn anh.

"Kha Khinh Đằng! Cậu chạy đi đâu đó?!" Trần Uyên Sam ở phía sau bọn họ cũng bị anh làm hoảng sợ, anh ta vội vàng đuổi theo, "Kết quả của báo cáo rốt cuộc là gì?!"

"Kha Khinh Đằng..." Doãn Bích Giới nhìn anh, thấy tay anh run rẩy ấn nút thang máy, rốt cục nhịn không được mà hỏi, "Báo cáo cuối cùng..."

"Bây giờ chúng ta, lập tức, lập tức, phải đi làm giấy chứng nhận kết hôn." Anh ngắt lời cô, trong ánh mắt tràn đầy tia sáng lấp lánh như cực quang, "Anh không muốn con anh, ở trên pháp luật Trung Quốc không thể danh chính ngôn thuận gọi anh là ba."

*****

Doãn Bích Giới ngồi trên giường, nhìn Kha Khinh Đằng ở bên cạnh đang bưng một bát cháo, rất kiên nhẫn khẽ thổi hơi trên thìa, cô cứ thấy cảnh tượng này không thật chút nào.

Đã qua hai tháng kể từ khi biết tin mang thai và làm giấy chứng nhận kết hôn.

Ban đầu vì Kha Khinh Đằng lo lắng cô mang thai ngồi máy bay có thể xảy ra biến cố bất ngờ, vì thế anh đã quyết định ở tại thành phố S vài tháng, đợi sau khi đứa bé bình an sinh ra mới quay về New York.

Đương nhiên hoàn cảnh ở nơi dưỡng thai của cô là tốt nhất, hoàn toàn không có bất cứ sơ hở nào, nhưng vấn đề hiện tại ở chỗ, bất luận cô là phụ nữ có thai, hay là bạn bè tốt của anh ở thành phố S, thậm chí là anh em họ Trịnh bị gọi về khẩn cấp, tất cả đều sắp bị người chuẩn bị làm ba ép đến điên mất.

Biểu hiện điên cuồng của Kha Khinh Đằng trong hai tháng nay, nêu ra vài ví dụ đơn giản, chính là:

Không cho phép những người bạn như Trần Uyên Sam, Nghiêm Thấm Huyên liên lạc điện thoại với bọn họ, nếu muốn đến thăm, chỉ có thể liên lạc trước với anh em họ Trịnh, hơn nữa thời gian ở lại cũng có hạn chế, còn không cho phép Nghiêm Thấm Huyên và Doãn Bích Giới có bất cứ tiếp xúc cơ thể nào.

Nếu anh em họ Trịnh muốn bàn chuyện với anh, phải nói ngay trong phòng ngủ, hơn nữa không thể vượt qua mười phút, hai anh em phải cam đoan thay phiên canh giữ phòng ngủ trong hai mươi bốn giờ.

Đương nhiên, cuối tuần trước đã xảy ra một chuyện điên cuồng hơn, ba mẹ Doãn Bích Giới sang đây thăm hỏi, sau khi được cho biết chỉ có thể thăm mười phút, còn không được tiếp xúc thân thể, ông bà Doãn có phần tức giận, nhưng anh lại hoàn toàn không nhượng bộ chút nào, nếu không phải Doãn Bích Giới hoà giải, đoán chừng anh cũng muốn lấy súng ra.

"Kha Khinh Đằng."

Cô ăn xong một ngụm cháo do chính tay anh đút, trầm ngâm một lát, cô nhịn không được mà kéo cổ tay anh, "Em và anh nói chuyện nhé."

Thần sắc anh như thường, đưa bát cho quản gia vào thu dọn, rồi trở lại ngồi bên cạnh cô, còn không quên kê gối đầu của cô cao hơn một chút.

"Anh có biết không, ngoại trừ đi kiểm tra phụ sản ra thì em luôn ở tại căn phòng này, à không đúng, phải nói là trên chiếc giường này, từ sáng đến tối, hết thảy đã bao lâu rồi?" Cô nhìn anh, chậm rãi hỏi.

"Năm mươi chín ngày." Anh không chớp mắt đáp lại con số chính xác.

"Anh có từng suy nghĩ, em có thể bị nhốt đến ngốc nghếch không?" Cô nói tiếp.

"Dựa theo logic bình thường mà nói, sẽ không." Anh khá bình tĩnh, "Chỉ số thông minh của con người sẽ không vì nghỉ ngơi dài hạn mà hạ thấp."

"Anh có từng suy nghĩ, anh ở trên giường này với em suốt 59 ngày, chẳng lẽ anh không cảm thấy buồn bực sao?" Cô tấn công.

Anh thản nhiên lắc đầu, "Không có."

Đáy lòng Doãn Bích Giới đã dần dần phát cuồng, giờ phút này cô không thể nhịn nữa, nâng cao âm lượng, "Kha Khinh Đằng, anh đừng ép em nửa đêm trốn khỏi nhà!"

Theo như lời anh, bắt đầu từ ngày bệnh viện chẩn đoán chính xác cô mang thai năm tuần cho đến bây giờ, cô đã hoàn toàn không có bất cứ sự tự do nào.

Ngủ, ăn cơm, tắm rửa... Mỗi thời mỗi khắc, bất cứ thời điểm nào, cho dù cô làm gì, anh đều ở cạnh cô một tấc cũng không rời, chỉ cần tầm mắt cô vừa chuyển dời là có thể nhìn thấy anh.

Bác sĩ đã từng nói, chỉ cần không làm vận động quá mạnh, cùng với duy trì chú ý một số việc, cô đương nhiên có thể sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi bình thường, nhưng rơi vào trong mắt anh, cô thậm chí muốn đi tản bộ cũng sẽ là chuyện nguy hiểm đến cô và bé con trong bụng.

"Em căn bản không thể ra khỏi căn phòng này, càng khỏi nói đến rời đi toà biệt thự này."

Thanh âm của anh vẫn giống như máy móc, "Trước hết, anh ở cạnh em, tiếp theo, ở cửa có Trịnh Đình và Trịnh Ẩm, cuối cùng, thuộc hạ của anh bao vây cả biệt thự, không có bất cứ lỗ hổng nào."

Cô thở hổn hển, quát anh, "Anh không biết mình khẩn trương đến mức hơi quá đáng sao? Anh không biết phụ nữ có thai không đi lại mà ở trong nhà lâu dài, không hít thở không khí trong lành là bất thường sao?"

"Em đi toilet, đến phòng tắm, em có đi lại trong nhà; cửa sổ trong phòng ngủ đúng giờ sẽ mở ra để thoáng không khí, em cũng được hít thở không khí trong lành rồi." Anh đáp lại chất vấn của cô một cách đúng đắn, không chút hoang mang, "Nếu anh thật sự khẩn trương quá mức thì có thể ngay lúc này trực tiếp trói hai tay em ra sau ở đầu giường."

"Anh..." Cô bị lời nói của anh làm á khẩu ngay lập tức, trong lòng thật sự cảm thấy uất ức lại bực bội, nhưng cô luôn không biểu hiện ra, chỉ có thể nghiêm mặt lạnh lùng không nói lời nào.

"Em muốn ly hôn với anh." Thật lâu sau, cô gần như hơi nhớn nhác mà quăng ra một câu như vậy.

Sau khi quá xúc động nói ra, kỳ thật cô có chút hối hận, bởi vì trong nháy mắt, cô có thể cảm giác được trên người anh toả ra dòng sát khí cực kỳ mãnh liệt.

Cô lơ đãng ngẩng đầu liếc nhìn biểu tình trên mặt anh một cái, toàn thân chấn động.

Cô chưa từng thấy anh lộ ra biểu tình này khi đối mặt với cô.

Thật sự rất đáng sợ, cơ hồ một chút biểu tình cũng không có, con mắt tối đen nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, như là muốn đào khoét một cái lỗ trên mặt cô.

"Anh đề nghị em hãy thu hồi câu nói trước của mình." Một lát sau, anh lạnh lùng nói.

Hai người bọn họ vốn là người cực kỳ cứng rắn từ trong xương cốt, cuộc trò chuyện vì anh quá hạn chế tự do của cô cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, không ai cảm thấy dễ chịu cả.

Doãn Bích Giới cụp mắt, nằm xuống trở người qua một bên, đưa lưng về phía anh, không mở miệng nữa.

...

Sau đêm đó, lần đầu tiên sau khi kết hôn hai người rơi vào chiến tranh lạnh.

Anh vẫn ngủ cùng giường với cô như cũ, đút cô ăn cơm, tắm rửa cho cô, cô cũng không có bất cứ phản kháng nào, chỉ là hai người không trao đổi lời nào.

Anh vốn đã ít nói, vẻ dịu dàng duy nhất đối với cô mọi ngày cũng hoàn toàn biến mất hầu như không còn, lại phục hồi dáng vẻ không sức sống như tử thần của trước kia, mấy ngày nay hai anh em họ Trịnh cơ hồ rất sợ anh, không có chuyện gì, tuyệt nhiên không dám vào phòng nói chuyện với anh.

Doãn Bích Giới chẳng phải người thích huyên náo, ngoại trừ nghỉ ngơi thì là đọc sách, lúc trưa trước khi ngủ một giấc thì cô tựa vào giường đọc sách, xem một lúc liền cảm thấy buồn ngủ.

Vốn sắp tiến vào mộng đẹp, nhưng trong lúc mê man, cô cảm giác được có người lấy sách ở trong tay cô đặt sang một bên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô nằm thẳng xuống, còn lấy chăn đắp trên người cô, giúp cô nhét góc chăn thật tốt.

Động tác hết sức nhẹ nhàng, mà lại quen thuộc.

Cô muốn giả vờ ngủ, nhưng bởi vì cảnh tượng này, mũi cô đã hơi cay cay, lập tức mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, vì anh giúp cô đắp chăn, vừa lúc ở trong tư thế cụp mắt xuống.

Hai người cứ như vậy mắt đối mắt nhìn nhau, cũng không nói gì, trong lòng cô nghẹn ngào, cho dù lại bực bội cũng không muốn làm người mở miệng trước.

Đến cuối cùng, vẫn là anh đầu hàng.

Người thường hay bất vi sở động đối mặt với mọi người giờ phút này chậm rãi ngồi bên giường, vươn tay nhẹ nhàng xoa tóc cô, thấp giọng gọi tên cô, "Bích Giới."

Cô xoay đầu qua, hờn dỗi không để ý đến anh.

"Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ, có thể thật sự như lời em nói, đối với chuyện em mang thai, anh thật có chút khẩn trương quá mức, bởi vì nhiều năm qua, anh chưa từng có khoảng thời gian nào giống như lúc này, mỗi thời mỗi khắc đều tâm thần không yên."

Anh gằn từng tiếng nói, đồng thời cầm tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay, "Sự bình an cùng với an toàn của em và con là chuyện duy nhất anh quan tâm vào lúc này, anh không cho phép bất cứ điều bất trắc nào xảy ra, anh chỉ có thể tận hết khả năng ngăn ngừa sự tiếp xúc giữa người khác và em, cũng tránh chuyện nguy hiểm có thể gây ra cho em."

Bầu không khí trong phòng thật im lặng, cô lẳng lặng lắng nghe lời nói của anh, hốc mắt dần dần đỏ lên, vẫn không nói gì.

"Cho dù những việc anh làm sẽ khiến em và những người bên cạnh chúng ta có giận dữ thế nào, cảm thấy anh bất chấp lý lẽ, anh cũng nhất định muốn làm như vậy." Ánh nắng buổi trưa chiếu nghiêng, bao phủ gương mặt khôi ngô của anh, có vầng sáng nhàn nhạt, "Anh chỉ hy vọng em có thể hiểu anh, hơn nữa, thu hồi lại câu nói hôm đó của em."

Người đàn ông kiêu ngạo như vậy, trong lời nói có vẻ sợ hãi chân thật, khiến cô không khỏi nhớ tới khi đó bọn họ mất đi đứa con đầu tiên, anh cọ rửa dưới dòng nước lạnh lẽo, ôm cô như thế, từ từ dẫn dắt cô ra khỏi thế giới khép kín.

Cô hiểu anh, không ai hiểu anh nghĩ gì hơn cô.

Bởi vì quá yêu nên quá quan tâm, càng sợ sệt bất cứ sơ xuất nào xảy ra trên người cô.

"Được, em thu lại câu nói kia."

Suy nghĩ một hồi, cô nghiêng mặt qua nhìn anh, ngữ khí cũng êm dịu rất nhiều, "Em biết anh tốt với em, em có thể chấp nhận những quản chế khác của anh, nhưng em hy vọng mỗi ngày em có thể cùng anh đi dạo, cho dù đi dạo vùng lân cận của biệt thự."

Anh nhìn cô, một lát sau rốt cuộc gật đầu đồng ý.

Một nhượng bộ nho nhỏ này cũng đủ để cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều, không như trước đó bị nhốt ngột ngạt, cô nhìn anh, cong khoé môi cười với anh.

"Em có cảm thấy rất buồn bực khi mỗi ngày không làm gì, chân không bước ra ngoài, cũng chẳng có người nào trò chuyện cùng ngoại trừ anh hay không?" Anh nhìn nụ cười của cô, đột nhiên mở miệng nói.

"Đương nhiên." Doãn Bích Giới không chút do dự mà gật đầu.

Sao chỉ là buồn, quả thực sắp muốn điên rồi, cô nghĩ rằng mình sắp mất đi sự liên lạc và giao tiếp với thế giới hiện thực, chờ đứa bé sinh ra, cô chắc biến thành người nguyên thuỷ rồi...

"Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, có thể khiến em không cảm thấy buồn chán."

Thần sắc anh bình thường, nói tiếp.

Nếu lúc này cô tập trung chú ý một chút thì sẽ phát hiện khi anh nói những lời này, trên vẻ mặt hiện lên một tia xảo quyệt.

"Hiện tại em mang thai hơn ba tháng, đã là thời kỳ an toàn." Lúc này anh đứng dậy, kéo lại bức màn ở bên cạnh, sau đó bắt đầu chậm rãi cởi từng nút áo sơ mi của mình, "Anh đã tham khảo ý kiến của bác sĩ, vợ chồng có thể bắt đầu chung chăn gối."

Lúc đầu cô còn ngẩn ra, cho đến khi anh ở trần lên giường, sau đó hai cánh tay chống hai bên người cô, khi cơ thể anh sôi sục phía trên cô thì cô mới ý thức được anh muốn làm cái gì.

Ba tháng cấm dục cũng làm cho cô hơi nhớ nhung tư vị mất hồn khoét cốt, nhưng đến khi anh cởi tất cả quần áo của cô ra, nhẹ nhàng tách hai chân của cô, cô mới có phần do dự hỏi anh, "Có thể tổn thương đến đứa bé không..."

Trả lời cô là hai ngón tay của anh nhanh nhẹn xâm nhập vào giữa hai chân cô, động tác rất nhẹ nhàng, cũng rất có kỹ xảo, cho đến khi khiêu khích cô hô hấp dồn dập, lúc thuỷ triều ấm áp ngày càng nhiều, anh mới hôn lên môi cô, khàn khàn nói, "Sẽ không, anh sẽ khống chế."

Cô cũng không lên tiếng nữa, hơi đỏ mặt, nhưng vẫn rất phối hợp giơ tay vòng qua cổ anh.

Ánh mắt anh cũng càng ngày trở nên âm u, lúc này cảm thấy cô gần như ẩm ướt, anh liền cầm chính mình, nhẹ nhàng đưa đến gần sau đó chậm rãi đẩy vào.

Càng khống chế tiến vào thong thả, lại càng phóng đại giác quan khoái cảm vô hạn, cô cảm nhận rõ ràng lửa nóng giữa hai chân mình, từng chút một xâm lấn cơ thể cô, hơn nữa, theo sự bao bọc chặt chẽ của cô, vật kia càng trở nên phình to, lúc tiến vào cũng càng ngày càng khó khăn.

Mồ hôi trên trán anh nhỏ giọt trên gương mặt cô, thêm vẻ ám muội của ái tình, cô nhìn ánh mắt anh, hơi nâng người mình lên, để anh tiến vào thuận lợi hơn.

Rốt cuộc, anh hoàn toàn chôn sâu trong cơ thể cô, anh nhịn không được cúi đầu thở dài một hơi, ôm cô tới gần mình, luật động thong thả mà khắc chế.

Nắng hạn gặp mưa rào, hưởng thụ và tra tấn đối với lẫn nhau mà nói thật to lớn, anh kiềm chế rất tốt, nhưng cô cảm thấy có chút không đủ nên thắt chặt lại, cho đến khi làm cho anh không thể khống chế, nặng nề đẩy sâu vài cái, nhưng cứ như vậy lại sợ tổn thương đến đứa bé trong bụng, anh chỉ có thể trở về chín nông một sâu từ tốn lần nữa.

Trong phòng đều là mùi vị hoan ái cùng tiếng vang rất nhỏ của dịch thể, cô thở hổn hển trầm thấp, nhịn không được rên lên một tiếng, anh nghe được lại cảm thấy càng nhiệt huyết sôi trào, gân xanh trên cánh tay đều nổi lên.

Thật không dễ dàng chấm dứt, anh phóng thích giữa hai chân cô, trên gương mặt rõ ràng có thể nhìn ra vẫn chưa thoả mãn, cô đã tới hai lần, lúc này hai tay đan vào trong mái tóc ướt mồ hôi của anh, tinh nghịch liếm lên đôi môi mỏng của anh một cái.

"Ngoan một chút." Dấu vết tình dục trên khuôn mặt tuấn tú vẫn chưa giảm, anh đến phòng tắm lấy khăn nhẹ nhàng lau người cô, cảnh cáo cô, "Những khoản nợ này về sau em phải trả gấp bội."

Cô chỉ cười, "Em chợt nhớ tới, lần trước Nghiêm Thấm Huyên nói với em, cậu ấy và Trần Uyên Sam vẫn đang suy nghĩ muốn có đứa con thứ hai."

"Chúng ta không cần." Anh trái lại ngắt lời cô như đinh đóng cột, "Chúng ta chỉ cần một đứa là đủ rồi."

Muốn hai đứa con, chẳng những làm khổ cô mang thai mười tháng, anh còn phải khẩn trương đến suy nhược thần kinh lần nữa, với lại, phải chấp nhận thời gian mấy tháng không sử dụng Xuân cung đồ.

Không nên không nên, chỉ cần một đứa, đợi đứa bé này sinh ra, nói gì cũng không thể có đứa thứ hai...

***

Cứ như vậy dưới sự kiểm soát toàn bộ của Kha Khinh Đằng, ngoại trừ thỉnh thoảng kiềm chế hoan ái, cùng với đi tản bộ vào buổi chiều, tình trạng sức khoẻ của Doãn Bích Giới vẫn rất ổn định, cuộc sống lao tù cũng sắp tới ngày giải phóng.

Dựa theo dự tính ngày sinh của bác sĩ, anh đã sớm sắp xếp phòng bệnh tốt nhất, vài ngày trước đã cùng cô vào ở, cũng bố trí y tá phục vụ hai mươi bốn giờ, cố gắng cam đoan sự an toàn tuyệt đối.

Buổi tối cơm nước xong, anh và cô tản bộ một vòng rồi trở lại phòng bệnh, sau khi dìu cô nằm trên giường, anh vẫn đứng bên cạnh giường nhìn cô.

Bụng cô bây giờ rất lớn, vóc dáng cô vốn cao gầy, lại thêm cái bụng như vậy, mấy tháng nay cả người đầy đặn không ít, chỉ cần một động tác nhỏ bé cũng có thể khiến anh hoảng sợ ra mồ hôi.

Cô nằm trên giường, liếc xéo nhìn khuôn mặt nghiêm túc không nói gì của anh, nhịn không được bật cười, "Anh sao thế?"

Anh thở dài một hơi, nhắm mắt lại áp chế lo sợ bất an và buồn bực trong lòng, rồi mới dùng bộ dáng lãnh đạm bình thường ngồi xuống cạnh giường, nắm tay cô, "Em có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?"

Cô lắc đầu, lại nhịn không được nói, "Em ngược lại muốn hỏi anh, anh khó chịu chỗ nào."

"Không có." Anh giơ tay day day mi tâm, dùng việc này để che giấu bực dọc trong lòng mình.

Cô hiểu anh như vậy, đương nhiên biết hiện tại anh phiền lòng và khẩn trương bao nhiêu, cô đưa tay qua xoa tay anh, nói, "Yên tâm, con của chúng ta rất nghe lời, mấy tháng nay không làm gì khiến cơ thể em khó chịu, cho nên, sinh sản nhất định cũng sẽ rất thuận lợi."

Anh nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô, gật đầu, đặt tay cô bên môi mình rồi hôn lên.

Theo như mọi ngày sau khi dỗ cô đi ngủ, anh liền ngủ ở giường bên cạnh, nhưng cảm giác sốt ruột trong lòng vẫn chưa biến mất, anh nhắm mắt nhưng không hề buồn ngủ.

Tình trạng như vậy kéo dài đến nửa đêm, anh cảm thấy thần kinh của mình căng thẳng, làm sao cũng không trấn tĩnh, anh dứt khoát ngồi dậy, muốn đến bên cửa sổ hít hơi gió.

Nhưng anh vừa mới xuống giường, chợt nghe cô ở trên giường phát ra âm thanh nhỏ bé.

Lúc này thần kinh của anh lập tức suy sụp, tức khắc chạy đến bên giường cô, mở đèn, hỏi, "Em sao thế?"

Doãn Bích Giới cảm thấy tựa hồ hơi ướt, giống như có nước, cô mở to mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của anh, "... Hình như, hình như vỡ nước ối..."

Lúc này toàn thân Kha Khinh Đằng đã có phần mất đi lý trí, bất cứ hành động nào cũng phản ứng theo bản năng, trước tiên anh giơ tay bấm chuông khẩn cấp, sau đó nhẹ nhàng vén chăn lên, nhìn tình hình ở giữa hai chân cô, gương mặt tái mét, trong hàm răng nghẹn ra vài chữ, "Ừ, vỡ nước ối rồi, em đừng sợ, bác sĩ lập tức đến ngay, anh ở đây, ở bên cạnh em, đừng sợ, được không."

Anh nói năng lộn xộn, nắm chặt tay cô, gần như muốn bẻ gãy tay cô, tuy rằng cô cũng rất khẩn trương, nhưng thấy anh như vậy, trong lòng vừa ngọt ngào vừa đau xót, chỉ có thể không ngừng gật đầu trả lời.

Cho dù là nửa đêm, nhưng bác sĩ và y tá đến rất nhanh, gần như lập tức xuất hiện tại phòng bệnh, tất cả đều tiến hành nhanh chóng mà có hiệu quả, từ đầu đến cuối Kha Khinh Đằng không nói chuyện, cho đến khi bác sĩ đưa cô đến cửa phòng sinh, anh mới giật giật môi.

Một khắc kia đầu óc anh trống rỗng.

Rất nhiều năm sau khi nhớ lại khoảnh khắc này, anh đều không nhớ rõ lúc ấy trong lòng mình rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chỉ còn nhớ sắc mặt cô hơi tái nhợt, anh cười với cô, còn quần áo trên người mình thì ướt đẫm, cùng với bàn tay không ngừng phát run.

Đó là một lần duy nhất trong cuộc đời anh, ngay cả ngôn ngữ cũng không hình dung tình cảm mãnh liệt trong lòng anh.

Mãi cho đến cuối cùng, anh không nói gì cả, chỉ là nhìn theo cô tiến vào phòng sinh.

Ông bà Doãn, Trần Uyên Sam và Nghiêm Thấm Huyên nhận điện thoại của anh, họ nhanh chóng chạy qua đây, trong tay Nghiêm Thấm Huyên còn ôm con gái một tuổi vẫn đang trong giấc mộng.

"Không sao đâu."

Năm đó khi Nghiêm Thấm Huyên sinh con, Trần Uyên Sam đã nện một lỗ lớn trên tường bệnh viện, giờ phút này anh ta đứng bên cạnh Kha Khinh Đằng bất động như điêu khắc, nhẹ nhàng vỗ vai anh, thấp giọng an ủi nói, "Nhất định sẽ rất thuận lợi, cậu phải tin tưởng bác sĩ, cũng phải tin tưởng Doãn Bích Giới."

Kha Khinh Đằng vẫn không nói gì, ánh mắt chỉ tập trung trên cánh cửa phòng sinh.

Trong mấy giờ đồng hồ, anh vẫn duy trì tư thế đứng thẳng không nhúc nhích, cho dù bất cứ ai nói chuyện với anh, anh cũng không mở miệng trả lời.

Mà trong phòng sinh lại không truyền ra bất cứ âm thanh đau đớn nào của Doãn Bích Giới, im lặng khác thường.

...

Rốt cuộc cửa phòng sinh mở ra.

Một người bác sĩ ôm một đứa bé nho nhỏ trong tay, bước ra, "Kha tiên sinh, chúc mừng, mẹ con bình an, là một bé trai."

"Thật tốt quá!" Ông bà Doãn đứng lên, cười nói.

Trần Uyên Sam và Nghiêm Thấm Huyên cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước lên, nhìn xem thiếu gia nhà họ Kha mới ra lò.

Nhưng người duy nhất sắp làm ba vẫn đứng thẳng bất động, trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói "Mẹ con bình an", ánh mắt anh nhìn lướt qua đứa bé trong lòng bác sĩ, ngay cả tiến lên một bước cũng không có, chỉ lạnh lùng hỏi, "Vợ tôi đâu?"

"Kha phu nhân rất bình an." Trong phòng sinh, các bác sĩ và y tá đẩy Doãn Bích Giới ra, Kha Khinh Đằng trông thấy cô mới rốt cuộc di chuyển bước chân, nhưng bởi vì đứng thẳng trong thời gian dài nên mỏi nhừ tê dại, thiếu chút nữa ngã xuống, anh rất vất vả mới đứng vững.

Bốn mắt nhìn nhau, mấy tiếng đồng hồ kia dài như một thế kỷ, anh nắm chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô, gần như tham lam nhìn gương mặt tái nhợt của cô, đôi môi mỏng mím chặt.

"Kha tiên sinh, vợ anh thật là người mẹ kiên cường nhất mà tôi từng gặp." Bác sĩ ở bên cạnh tháo khẩu trang xuống, nhìn đôi vợ chồng này nói, "Thời gian dài như vậy, từ đầu đến cuối cô ấy cũng không kêu lên một tiếng, vẫn rất phối hợp, rất tỉnh táo cố gắng sinh con."

"Em rất lợi hại đấy." Doãn Bích Giới cũng cười, nhìn Kha Khinh Đằng, thanh âm thấp mà khàn khàn.

Tầm mắt của Kha Khinh Đằng dừng trên đôi môi đã bị cô cắn nát, anh nhìn một lúc, cảm thấy hốc mắt hơi nóng, anh cúi đầu nặng nề hôn lên môi cô.

Đây là người vợ của Kha Khinh Đằng anh, cũng là người mẹ kiên cường nhất, mang thai mười tháng, sinh con cho anh, hơn nữa kiên cường trải qua quá trình sinh sản, bình an trở lại bên cạnh anh.

Ở trong lòng anh, người phụ nữ anh yêu nhất thế giới này thật sự rất vĩ đại.

"Anh đã nhìn con chưa?" Thấy anh không nói lời nào, cô lại hỏi.

Anh vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng trong nháy mắt, anh chợt cảm thấy trước mắt rơi vào một mảnh tối đen, sau đó, dưới tình huống anh không thể khống chế, cả người anh ngã về phía sau, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

***

Vì thế sau này, vào ngày sinh nhật ba tuổi của bạn nhỏ Kha Ấn Thích, cậu đã được chú hoa hồ điệp Phong Trác Luân nhiều chuyện lặng lẽ cho biết một bí mật.

Ngày cậu sinh ra, người ba nam thần Kha Khinh Đằng vĩ đại, không gì không làm được, bình tĩnh, lý trí như máy móc của cậu, chẳng những không thèm quan tâm đến cậu, chỉ bố thí cho cậu một ánh mắt, còn nắm chặt tay mẹ cậu, anh tuấn mà phóng khoáng trực tiếp té xỉu tại cửa phòng sinh...

---

Lời editor: Biểu hiện lúc vợ sinh con của các soái ca khác của Tang Giới, cũng là anh em của Kha lão đại.

Đan Cảnh Xuyên: khẩn trương 48 giờ không nói một câu

Trần Uyên Sam: nện một lỗ lớn trên tường bệnh viện

Ân Kỷ Hoành: dìm đầu vào hồ nước của bệnh viện

Phó Chính: chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-23)