Vĩ Thanh: Cực Quang
← Ch.19 | Ch.21 → |
Kerry Geoff, hắn thật sự không phải làm phản.
Trong phút chốc trong lòng Doãn Bích Giới đột nhiên có một loại dự cảm như vậy.
Sau khi đội trưởng liên bang Joey và Kerry Geoff trao đổi xong thì đến cổng căn cứ, mang đội đặc công bên ngoài tiến vào, Doãn Bích Giới nhìn thấy những đặc công kia theo thứ tự toàn bộ tiến vào căn cứ, sau đó là thuộc hạ củaKerry Geoff, rồi cổng của căn cứ từ từ đóng lại.
"Vì sao phải đóng cổng?" Joey đi qua bên cạnh Kerry Geoff, ánh mắt buộc chặt, thoáng có chút cảnh giác mà hỏi.
"Arthur đang lẩn trốn, không thể cho hắn bất cứ cơ hội nào rời khỏi căn cứ này." Kerry Geoff đối mặt với sự nghi ngờ, biểu hiện càng ung dung, "Trước đó bởi vì cổng lớn rộng mở mới cho hắn cơ hội tiến vào trong căn cứ."
Thấy hắn trả lời như vậy, Joey suy tư một lát, hờ hững nói, "Người của tôi hiện tại đã vào rồi, bảo người của anh canh giữ ngoài căn cứ cho tốt."
Kerry Geoff khẽ gật đầu.
Joey quan sát hắn một hồi, không nhanh không chậm nói, "Kerry Geoff, anh là một trong những đối tác quan trọng nhất giữa Kazakhstan và Mỹ, thứ liên bang hứa cho anh sau khi chuyện này kết thúc tuyệt đối không hề ít, hy vọng hợp tác của chúng ta có thể duy trì sự vui vẻ."
"Nhất định." Dưới nắng sớm, Kerry Geoff chầm chậm cong khoé môi.
Doãn Bích Giới vẫn quan sát biểu tình của Kerry Geoff, trong lòng cô đã có cân nhắc, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Kha Khinh Đằng ở bên cạnh, chỉ thấy anh cũng đang nhìn cô chăm chú.
Thông qua ánh mắt lẫn nhau, cô đã thấy được ý nghĩ chân chính trong lòng anh.
Ngay sau đó, Kerry Geoff mang theo bốn người bọn họ đi vào một căn nhà có phòng thẩm vấn, đó là một căn nhà dưới tầng ngầm tương đối lớn, mà vị trí của phòng thẩm vấn ở trong tầng hầm của căn nhà.
Sau khi tới phòng thẩm vấn, thuộc hạ của Kerry Geoffáp tải bọn họ ngồi trên bốn cái ghế khác nhau, sau đó chỉ để một mình Kerry Geoff ở lại, đóng cửa, toàn bộ đều ra khỏi phòng thẩm vấn.
"Arthur."
Lúc này Doãn Bích Giới nhìn Kerry Geoff đang tự rót nước, cô đột nhiên lên tiếng nói.
Động tác của Kerry Geoff ngừng lại, nhanh chóng nghiêng đầu nhìn cô, "Cô đang nói cái gì?"
"Không thể không nói, anh là người sử dụng thuật dịch dung cao siêu nhất mà tôi từng gặp."
Hai tay cô bị trói ra sau lưng, trên gương mặt đã có biểu tình nắm chắc thắng lợi, "Dung mạo, thần thái, cử chỉ, giọng nói, đều bắt chước giống y như đúc, thậm chí so với thuật dịch dung của ông chủ anh còn cao siêu hơn, bởi vì anh ấy khó mà làm ra biểu tình khoa trương hoặc là mỉm cười."
Nói xong, cô lướt nhìn Kha Khinh Đằng ở bên cạnh, nói, "Đúng không?"
Kha Khinh Đằng trầm mặc một hồi, rốt cục dần dần cong khoé miệng.
"Nhưng mà, anh có một sơ hở trí mạng." Lúc này cô lại xoay về phía Kerry Geoff, "Anh có một động tác theo thói quen, chính là giơ tay sờ tai trái của anh, thói quen này là nhược điểm trí mạng khi dịch dung."
"... Tôi chỉ sờ hai lần." Sau một lúc lâu, một thanh âm khác biệt thay vào giọng nói vừa rồi của Kerry Geoff, "Nhưng mà, ngay cả điểm này... cũng bị cô phát hiện."
Đúng rồi, là Arthur.
Thanh âm cợt nhả kiêu ngạo này là thuộc về Arthur.
Kerry Geoff trước mặt đích thật là từ Arthur dịch dung mà thành.
"Đương nhiên, đừng quên, tôi chính là bà chủ của anh." Cô kiêu ngạo hất cằm.
"Chị Bích Giới, em thật sự rất khâm phục chị." Trịnh Ẩm ở một bên lúc này lộ ra nụ cười, trầm thấp nói, "Là người duy nhất chẳng hay biết gì, chị lại có thể phát hiện manh mối trong thời gian ngắn."
Không nói đến giỏi, Doãn Bích Giới ngược lại hơi tức giận, ánh mắt sắc bén lập tức ném về phía Kha Khinh Đằng, "Anh lại không nói cho em biết."
Cô đã nhắc nhở anh nhiều lần, hy vọng trước khi anh thực hiện kế hoạch thì hãy đừng để cô trở thành người chẳng hay biết gì, nhưng anh vẫn lần này đến lần khác, thậm chí trong bố cục cuối cùng này cũng không tiết lộ trước một chút cho cô biết.
Hơn nữa, khi bọn họ đã trở thành vợ chồng, anh vẫn làm vậy.
"Bởi vì không có thời gian, " Lời nói anh thản nhiên, chính đáng, "Sáng hôm qua chúng ta làm hôn lễ, đêm qua chúng ta động phòng."
Trịnh Ẩm và Trịnh Đình nghe thấy đều nhịn không được mà cúi đầu cười, mặt cô hơi nóng lên, cắn chặt răng, ra vẻ lãnh đạm nói, "Kha Khinh Đằng, đợi sau khi kết thúc tất cả mọi chuyện ở đây, anh đừng hòng lên giường của em nữa."
"Không sao." Lúc này anh khéo léo nới lỏng dây thừng trói chặt cổ tay mình, thay bằng một nút thòng lọng, "Em có thể lên giường của anh."
Bầu không khí khẩn trương như vậy, hai người bọn họ vẫn bàn luận chủ đề giới hạn như là không có người khác, cả không khí chẳng biết sao lại trở nên vui vẻ, Trịnh Đình và Trịnh Ẩm vừa lắng nghe hai người đối thoại mùi mẫn, vừa đem dây thừng sau lưng mình đổi thành nút thòng lọng.
"Kha tiên sinh, có người đến." Arthur bị lật tẩy lúc này đột nhiên ngắt lời bọn họ, anh ta hạ giọng nói.
"Ừm." Sắc mặt Kha Khinh Đằng bình thường, "Tất cả tiến hành theo kế hoạch."
Thần kinh Doãn Bích Giới căng thẳng lần nữa, cô vừa mới thắt xong dây thừng của mình thì cửa phòng thẩm vấn ở trước mặt đã mở ra.
Chỉ thấy Joey bước vào, bên cạnh có vài đặc công đi theo.
"Được rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành." Kerry Geoff, cũng chính là Arthur, hơi cười nhìn về phía Joey, "Các người tuỳ tiện, tôi ở bên ngoài canh giữ."
Joey vừa thấy Kha Khinh Đằng, ánh mắt liền trở nên hết sức hung ác, hắn ta cũng không có tâm tư nói thêm nữa, chỉ khẽ gật đầu, rồi kéo ghế ra, ngồi đối diện Kha Khinh Đằng.
Doãn Bích Giới nhìn Arthur rời khỏi phòng thẩm vấn, trong lòng cô vừa khẩn trương, vừa chờ mong tình huống tiếp theo sẽ phát triển thế nào.
Nếu nói đoạn thời gian từ khi tỉnh lại nửa đêm, nhìn thấy Kerry Geoff làm phản, lại bị áp giải đến căn cứ, trong lòng cô hỗn loạn mà lại căng thẳng, nhưng đến khi cô phát hiện Kerry Geoff là do Arthur đóng giả thì cô đã không hề lo lắng.
Nếu Kha Khinh Đằng đã bố trí một cục diện và kế phản gián như vậy, cô nên tin tưởng anh, nhất định có khả năng cam đoan cục diện này thực hiện một cách hoàn mỹ.
"Kha, " Joey nhìn Kha Khinh Đằng, bắt đầu nói chuyện, "Tuy rằng chúng ta gặp mặt lần đầu, nhưng hãy tin tôi, tôi đã thấy khuôn mặt anh rất nhiều lần trên hồ sơ."
"Cám ơn." Kha Khinh Đằng trả lời.
Joey thấy anh lạnh nhạt như vậy, sắc mặt hắn ta càng khó coi, "Mỗi một người của liên bang đều hận anh tận xương tuỷ, anh đã nợ quốc gia chúng tôi rất nhiều thứ, cho dù lấy mạng anh ra bồi thường, anh cũng vĩnh viễn không trả dứt."
"Những lời này tôi cũng đã nghe rất nhiều lần." Anh nói, "Nhưng mỗi người từng nói những lời này với tôi đều đã chết."
Joey nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, lúc này hắn ta đột nhiên đứng lên, mặt không biến sắc mà rút súng ra, chĩa thẳng vào mi tâm của anh, "Vì vậy, hiện tại tôi không cần thứ bí mật trong tay anh, tôi chỉ muốn mạng của anh."
Ngữ khí nghiêm túc lạnh lẽo, sát khí tuyệt đối.
Mấy đặc công đi theo Joey thấy vậy tựa hồ hơi ngạc nhiên, một người trong đó vội vàng lên tiếng ngăn lại, "Joey, cấp trên đã nói rõ với chúng ta, nhất định phải áp giải hắn còn sống trở về, chúng ta phải lấy được danh sách từ chỗ hắn."
"Đúng vậy Joey, mỗi người chúng ta đều hận hắn thấu xương, nhưng nếu bây giờ anh giết hắn, chúng ta càng tổn thất nhiều hơn." Một người khác nói.
"Bảo cấp trên đi chết đi!" Trên khuôn mặt ngăm đen của Joey là biểu tình dữ tợn, hắn ta lập tức nâng tay đặt súng trên lồng ngực, "Lần nào bọn họ cũng muốn bắt sống, nhưng bắt sống lại khiến chúng ta tổn thất bao nhiêu người?! Lần nào cũng để hắn chạy thoát! Đội trưởng Robinson luôn đối xử chỉ bảo tôi như người học trò, tôi vĩnh viễn không quên được hình dạng thi thể của đội trưởng Robinson! Khi trở về tôi sẵn lòng nhận bất cứ trừng phạt nào, chỉ cần bây giờ để tôi giết hắn!"
Tâm trạng của Joey nhìn qua rõ ràng không thể kiềm chế, Doãn Bích Giới trông thấy họng súng tối om chĩa vào Kha Khinh Đằng, dòng máu cả người cô đông lại.
"Joey!" Mấy đặc công kia chuẩn bị tiến lên ngăn cản Joey, một người đặc công ở bên cạnh làm việc trên máy tính xách tay đột nhiên thất thanh kêu lên.
"Sao lại thế này?!" Joey nghe tiếng nói liền quay đầu ngay lập tức.
"Tư liệu của hắn..." Người đặc công kia cứng ngắc quay đầu qua, sắc mặt trắng bệch mà chỉ vào Kha Khinh Đằng, "Bản ghi chép trong tất cả hồ sơ tư liệu của hắn, toàn bộ đã bị sai lệch, bản danh sách kia vốn không có bất cứ ai xem qua, bởi vì hồ sơ của bản danh sách này cũng bị xoá bỏ, hiện tại hắn... không có bất cứ tội gì trên quốc tế."
"Hơn nữa, bởi vì quốc gia bảo vệ điều lệ, hắn cũng không phải người Hoa quốc tịch Mỹ, chúng ta không có cách nào thi hành bắt giữ hắn..." Tiếng của tên đặc công kia run lên.
Joey đứng thẳng bất động nhìn tên đặc công kia vài giây, hắn ta đột nhiên xoay người, bắn một phát vào mi tâm của Kha Khinh Đằng.
"Pằng..."
Nhưng vào khoảnh khắc hắn ta nổ súng, Kha Khinh Đằng vốn ngồi trên ghế sớm đã nhảy ra, tránh được phát súng cực kỳ chính xác kia.
Giờ phút này, cả phòng thẩm vấn đột nhiên xảy ra biến hoá động trời.
Trịnh Đình và Trịnh Ẩm vốn ngồi ngay ngắn trên ghế cũng đã đứng dậy, không biết lấy súng từ đâu ra, nhắm ngay mấy tên đặc công không hề phòng bị mà bắn liên tiếp mấy phát súng, Joey phản ứng nhanh chóng, hướng về sau cái bàn trốn tránh, hắn ta cũng bắt đầu phản kích.
"Mau! Nhanh đi gọi chi viện!" Joey quay đầu rống to với hai gã đặc công còn may mắn sống sót, nhưng ai ngờ hai tên kia vừa mới lao ra cửa liền ngửa mặt trúng đạn ngã xuống.
Doãn Bích Giới trông thấy phần tử vũ trang của Kerry Geoff ngoài cửa đang chiến đấu kịch liệt với người của liên bang, nhưng bởi vì số người của vũ trang đông hơn, người của liên bang dần dần tháo chạy, Joey nhìn thấy vậy, hai mắt gần như đỏ sậm, hắn ta quay đầu vừa không ngừng bắn Kha Khinh Đằng, vừa giận dữ hét lên, "Thì ra Kerry Geoff là người của mày."
Kha Khinh Đằng không nói gì mà dùng hai phát súng bắn chính xác trên vai hắn ta để trả lời.
"Tôi không phải là người của anh ta đâu..."
Lúc này một giọng nói biếng nhác đột nhiên phát ra, chỉ thấy một cánh cửa ngầm trong phòng được mở ra, Kerry Geoff duỗi thắt lưng, từ trong cửa ngầm chậm rãi đi tới, "Tôi chính là người của Athur nhà tôi."
"Còn nữa, trước khi anh chết, tôi cần anh rõ ràng một việc."
Kerry Geoff giơ tay sờ cằm, đi đến trước mặt Joey đã trúng đạn, nhìn hắn ta từ trên cao xuống, "Từ trước đến nay tôi chưa từng vui vẻ hợp tác với liên bang các người, các người từ chỗ tôi lấy đi bao nhiêu lợi nhuận, coi Kerry Geoff tôi là kẻ đần độn sao?"
"Như vậy, tạm biệt nhé."
Khoé miệng Joey đã trào máu, lúc hắn ta còn giãy dụa muốn đứng lên, trong tay áo của Kerry Geoff đã lộ ra họng súng tối om, theo tiếng súng vang lên, mi tâm của Joey xuất hiện một lỗ đen.
Sau khi Joey ngã xuống, Kerry Geoff quay đầu lại, nhìn về phía Kha Khinh Đằng, "Kha, những người ngoài cửa kia, anh cần giữ lại người nào sống không?"
"Một người cũng không để lại."
Anh không có biểu tình gì, gằn từng tiếng nói.
Tất cả trong giây lát liền đã định kết thúc.
Doãn Bích Giới đứng tại chỗ, nhìn thấy phần tử vũ trang của Kerry Geoff ở bên ngoài ngày càng nhiều, theo sau còn có thuộc hạ của Kha Khinh Đằng trộn lẫn trong đó, tiếng súng, tiếng gào thét... Cô lẳng lặng nhìn thấy tất cả, giống như đang nhìn A Tu La tàn sát thế giới.
Dưới tỷ lệ lực lượng áp đảo như vậy, người của liên bang ngoan cường chống cự, nhưng cuối cùng người ít không đánh lại đông.
Năm tổ đặc công của liên bang, toàn bộ đều bị vây quét bắn chết trong căn cứ này, không một người may mắn thoát khỏi.
Sau khi cuộc chiến ác liệt chấm dứt, Trịnh Đình và Trịnh Ẩm giúp Kerry Geoff và Arthur cùng ra ngoài kiểm kê số người thương vong, Doãn Bích Giới đứng trong phòng thẩm vấn, nhìn vết máu lưu lại trên mặt đất, cảm thấy mũi mình tràn ngập mùi máu tươi.
Nhấc tay lật qua đám mây, trở tay bao phủ mưa gió.
Một trận chiến dịch cuối cùng, bọn họ rốt cục tẩy rửa thảm bại ở Somalia.
Là cục diện bố trí tỉ mỉ do anh liên hợp với Kerry Geoff, hậu tích bạc phát*, chính xác từng bước, mới có thể không bị nguy hiểm, đạt được thắng lợi trọn vẹn.
(*) hậu tích bạc phát: tích lũy sâu dày, từ từ thả ra, ý là chỉ có chuẩn bị đầy đủ mới làm tốt được công việc.
Cô cảm thấy hô hấp của mình dần dần bắt đầu có chút dồn dập, trước mắt hơi choáng váng, mà lúc này đột nhiên xuất hiện một đôi tay, nhẹ nhàng đỡ bờ vai của cô.
"Bích Giới." Kha Khinh Đằng đi tới trước mặt cô, thấp giọng nói, "Em ổn chứ?"
Cô nhìn anh, khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu.
Anh dường như hiểu được cảm giác lúc này của cô, anh không nói thêm gì nữa, vươn tay ôm vai cô, đưa cô ra khỏi căn phòng này.
Ra khỏi phòng liền có không khí trong lành, cô đứng tại chỗ, gần như mở to miệng hít mấy hơi thật sâu, mới cảm thấy cảm giác khó chịu dịu đi rất nhiều.
"Bích Giới."
Anh vẫn nhìn cô, lúc này ánh mắt lướt qua cô nhìn về thảo nguyên bát ngát ở phía sau cô, "Từ nay về sau anh sẽ không cầm súng nữa."
Cô ngẩn người, lập tức quay đầu nhìn anh.
"Buổi tiệc Tu La hôm nay là bày ra cho đứa con chưa sinh ra đã ly thế của chúng ta, nợ máu trả bằng máu, anh không hề hối hận muốn nhiều người mất mạng như vậy, nhưng mà từ nay về sau, anh không muốn bất cứ sự tàn sát nào xuất hiện trong thế giới của em nữa."
Trong ánh nắng tĩnh lặng, anh nói như thế, trầm lắng mà dịu dàng, "Arthur đã xoá bỏ toàn bộ tài liệu của anh trong hồ sơ, anh có thể dùng thân phận công dân hoàn toàn hợp pháp sống tại Mỹ, từ nay về sau, không có bất cứ kẻ nào có thể dùng lý do gì để tiếp cận anh, thậm chí gây nguy hiểm đến em."
Đồng tử của cô hơi phát run, trong ánh mắt có tia sáng vụn vặt, rực rỡ mà loá mắt.
"Em có muốn tiếp tục chuyến du lịch của chúng ta không?"
Lúc này anh tới gần cô, tì đầu lên trán cô, "Không có ai khác, chỉ có hai người chúng ta đi du lịch với nhau."
***
Hai tháng sau.
Na Uy, Tromsø.
Tromsø là thành phố phía Bắc Na Uy, mùa đông rất lạnh, nhưng lại có rất nhiều du khách tấp nập đến đây, nguyên nhân không gì khác, chính là bởi vì ở đây có khả năng lớn nhìn thấy cực quang hiện ra.
Nhiệt độ dưới âm 25 độ, Doãn Bích Giới mặc quần áo ấm vừa dày vừa nặng, một mình cô ngồi trong quán rượu nhỏ, bên tai tràn ngập tiếng cười nói to tiếng của du khách trong quán rượu, những người này đều ở đây chờ cực quang xuất hiện.
"Có mệt không?"
Chẳng biết qua bao lâu, bỗng nhiên có hai cánh tay vòng qua ở phía sau, cô không ngoảnh đầu lại, cũng không trả lời, chỉ nhẹ nhàng tựa lại gần cánh tay kia.
"Trần Uyên Sam bây giờ càng ngày càng dong dài." Lúc này Kha Khinh Đằng ngồi xuống bên cạnh cô, thản nhiên nói, "Nhiều lời, lải nhải cằn nhằn, hầu như không ngừng lại."
"Cũng khó trách anh ta." Cô nghe mà buồn cười, "Thấm Huyên mang thai, đối với anh ta mà nói, đương nhiên là chuyện lớn."
"Cậu ta nói, muốn đặt sẵn vị trí con dâu của nhà chúng ta." Anh ôm cô chặt thêm một tí, chiếc cằm kiên nghị tì lên đỉnh đầu cô, "Em cảm thấy chúng ta nên đồng ý không?"
"Hai người bọn họ tướng mạo không tệ, nếu là một bé gái thì hẳn là rất xinh đẹp." Cô suy nghĩ một chút, "Nhưng mà tính cách đừng quái đản như Thấm Huyên, em sợ con trai của chúng ta không chịu nổi."
Anh vẫn nhìn cô lúc cô nói chuyện, rồi cúi đầu hôn lên khoé mắt cô, "Thế gian đều là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có thể con trai của chúng ta không chừng lại vui vẻ chịu đựng đối với cô bé quái đản này, hơn nữa, truyền thống của nhà họ Kha chính là thuỷ chung như một."
"Một mụn con, ngay cả bóng dáng còn chưa thấy." Tuy cô cong khoé miệng tươi cười, nhưng vẫn trêu chọc anh.
"Rất nhanh thôi." Trên khuôn mặt lạnh lùng là vẻ tự tin tràn đầy như thường, "Chỉ cần em vẫn kiên trì lên giường của anh, mà chúng ta cũng kiên trì sử dụng Xuân cung đồ."
Lúc anh nói bình tĩnh như vậy, nhưng cô lắng nghe lại có chút thiếu kiên nhẫn, nghiêng đầu liếc ngang anh, lại nói, "Chuyên tâm chờ cực quang."
Hai người cứ dựa sát vào nhau như vậy, lẳng lặng chờ đợi cực quang, tuy rằng theo lời của những người ngắm sao, nói là hôm nay sẽ có cực quang, nhưng loại cảnh đẹp thiên nhiên khó gặp này cũng không chắc chắn thật sự xuất hiện đúng giờ.
"Tiểu Ẩm và Trịnh Đình đâu?" Trong quá trình chờ đợi, cô thấp giọng hỏi.
"Đi Nhật Bản, Trịnh Ẩm muốn đi Okinawa." Anh đáp, "Mọi chuyện Trịnh Đình đều nghe theo Trịnh Ẩm, đã bị kéo đi."
"Vậy Arthur đâu?" Cô suy tư một lát.
"Vẫn ở Kazakhstan." Anh hiếm khi nói nhiều, "Đoán chừng, một thời gian nữa cũng chưa về."
"Anh nói cho em biết, rốt cuộc anh hứa hẹn gì vớiKerry Geoff?" Nhắc tới Arthur, đã cách hai tháng, cô đột nhiên nghĩ tới trận chiến cuối cùng chấn động lòng người kia, "Có thể làm cho hắn vứt bỏ đồng minh lớn mạnh như liên bang, ngược lại quyết một lòng giúp anh?"
Đồng tử của anh nhợt nhạt, cong khoé miệng, "Anh đem một nửa tiền sữa bột dành sẵn cho con đều giao cho hắn."
"Nhiều như vậy." Cô kinh ngạc nhướng mày.
'Trên thế giới chỉ có một mình anh biết được danh sách kia, đã đủ để hắn chỉ huy Trung Á, Trung Đông... Tất cả thế lực nóng lòng muốn thử, gây ra đủ loại mâu thuẫn cho liên bang, đương nhiên, hắn cũng trở thành đối tác cung cấp dài hạn trong tương lai vì sau này anh là người duy nhất thẩm quyền." Anh nói, "Kerry Geoff người này vốn không phải người tốt, dấy lên một chút tranh chấp là sở trường của hắn, cũng là chuyện hắn thích làm nhất, chỉ cần anh thu hoạch cuối cùng là đủ rồi."
"Còn nữa, " anh nhướng mày, "Anh còn đem thuộc hạ thân tín bán cho hắn."
Hoàn toàn chính xác.
Cô lắc đầu, ai có thể ngờ, sát thủ đứng đầu Arthur lại cuối cùng rơi vào tay hoàng tử dầu mỏ.
"Cho nên, nói cách khác, ông vua của thế giới màu đen chinh chiến mười năm trời đã bắt đầu từ từ bước ra vòng tròn màu đen?" Cô chỉnh lại áo cho anh, "Tuy rằng cũng không phải làm ăn chính đáng, nhưng ít ra không tiếp nhận tiền bạc đầy mùi máu tanh."
"Ừm."
Anh lên tiếng, đáy mắt hiện lên ý cười nhạt, "Về sau cũng chỉ gần gũi cuộc sống làm bạn với vợ con."
Những lời này từ miệng anh nói ra luôn khiến cô nhịn không được mà bật cười, cô hơi nghiêng người, vừa định nói gì với anh, đột nhiên nhìn thấy cả bầu trời đêm chợt xuất hiện màn sương xanh biếc uốn lượn.
Gần như trong nháy mắt, tất cả mọi người trong quán rượu lần lượt hô lên, còn có những người đã chuẩn bị xong máy ảnh từ sớm lập tức vọt lên chỗ trước nhất.
Tiếp theo là những màu sắc rực rỡ nối liền nhau, xanh lá, vàng, xanh da trời, tím... đủ loại màu sắc đồng thời xuất hiện, tạo thành một bức màn thật lớn, tia sáng xa thẳm nửa trong suốt buông xuống, đốt sáng cả bầu trời đêm, không ngừng biến hoá, mỗi một giây đều không giống nhau.
Rõ ràng là một mảnh tĩnh mịch, lại giống như có giai điệu vang lên bên tai, loại tia sáng này gần nhau luồn qua những ngôi sao, tựa như một linh hồn thật lớn.
Thật sự rất đẹp.
Bất cứ thơ từ hoa mỹ và lời nói văn vẻ cũng không có cách nào hình dung vẻ xinh đẹp chấn động giác quan này.
Doãn Bích Giới ngừng hô hấp, hầu như ngơ ngác.
Suốt một giờ đồng hồ ở đây, cô chỉ có thể trông thấy dải lấp lánh ngoằn ngoèo kia thay đổi hình dạng, kéo theo đủ loại màu sắc, vẩy qua các góc của bầu trời đêm, cuối cùng chậm rãi tiêu tan trong không khí.
Bất tri bất giác, làm cho người ta lặng lẽ cảm thán thời gian, cảnh đẹp cực quang của nhân gian khiến người ta ngạt thở rốt cục chấm dứt.
Trong lòng Doãn Bích Giới không khỏi phát run, vì cảnh đẹp kia mà rung động, lại cảm thấy vô cùng may mắn lúc này được thưởng thức cảnh đẹp cực hạn mà cô chờ đợi đã lâu.
Hơn nữa, bên cạnh còn có anh ở cùng.
"Kha..."
Cô quay đầu, vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng một chữ vừa mới thốt ra thì đã khiến cô không có hơi sức tiếp tục chữ thứ hai.
Chỉ thấy người khi nãy còn ngồi cạnh cô, lúc này đã quỳ một gối trước mặt cô, khuôn mặt lạnh lùng bởi vì có một nụ cười mà tôn lên vẻ khôi ngô của anh.
Anh quỳ như thế, trong tay còn cầm một chiếc nhẫn.
"Doãn Bích Giới."
Bên cạnh người đến người đi, có người mỉm cười dừng chân quan sát, có người bỏ đi, cho dù có nhiều người và âm thanh ồn ào, nhưng cô không cảm nhận được.
Chỉ có người trước mắt này, chỉ có âm thanh của anh mới là chân thật.
"Còn nhớ không, anh đã từng nói với em, sẽ nhanh chóng bù lại ba hòn đá chưa đưa cho em đúng hẹn."
Anh nói chậm rãi, giọng anh mềm mại như phủ một lớp trơn bóng, "Chiếc nhẫn em đang nhìn thấy trước mắt không phải là nhẫn kim cương, mà là anh bảo người ta làm ra từ năm hòn đá anh tặng cho em."
Cô nhìn chiếc nhẫn, như lời anh nói, chiếc nhẫn này không rực rỡ chói mắt, mà là hiện ra một lớp nhẵn bóng của hòn đá, màu sắc cũng không sáng trong, nhìn qua chỉ thấy vô cùng cứng rắn mà thôi.
"Mà tình cảm giữa chúng ta tựa như chiếc nhẫn này."
Anh nhìn cô, sau lưng là cảnh tuyết ngoài cửa sổ, còn có trái đất yên tĩnh.
"Trước khi em thực sự yêu anh, anh đã từng gây cho em quá nhiều tổn thương, anh khiến trên người em lưu lại một vết sẹo vĩnh viễn không thể xoá đi, anh cương quyết đoạt lấy tủy xương của em, anh cũng đòi hỏi mỗi một tấc da thịt trên người em hoàn toàn nắm trong tay anh, mà bản thân anh cũng không phải người tốt trên bất cứ ý nghĩa truyền thống nào, trên tay anh có vô số mạng người, đối với bất cứ ai anh cũng vô tình lãnh đạm, những năm chưa có sự xuất hiện của em, trong thế giới của anh chỉ có màu đen."
"Trên phương diện tình cảm, anh vốn là người lạc hậu, vĩnh viễn không có cách nào giống như Trần Uyên Sam tỉ mỉ chu đáo đối với Nghiêm Thấm Huyên, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ, anh cũng không có cách nào giống Phong Trách Luân sinh động nói nhiều, cho em cuộc sống phong phú thú vị, anh bảo thủ, nghiêm túc, ít lời, thích yên tĩnh, không có quá nhiều tế bào hài hước, có thể còn nhiều hạn chế đối với em."
Anh nói như vậy, trước sau vẫn là nụ cười thản nhiên, "Người khác nhìn thấy tất cả năng lực của anh tựa hồ không có gì là không làm được, ở trước mặt em anh căn bản không thể dùng điều kiện để xin em cam tâm tình nguyện làm bạn cả đời của anh, anh không biết mình có cái gì có thể hấp dẫn em."
Từng câu từng chữ của anh phù hợp với thói quen của anh, không hoa lệ, không xuôi tai, quả thực như là đang phân tích tự kiểm điểm mình.
"Anh từng dẫn dắt em trải qua nhiều nguy hiểm, càng từng phạm phải sai lầm không thể bù lại, sau này có lẽ một ngày nào đó, những nguy hiểm này đột nhiên giáng xuống lần nữa." Trong mắt anh phản chiếu khuôn mặt lộ vẻ cảm động của cô, "Có thể chúng ta lại bước đi trên con đường không có điểm cuối, em có thể sẽ mất đi rất nhiều, thậm chí đến cuối cùng còn có thể mất đi anh, cho dù như vậy, em có bằng lòng làm bạn đời trí mạng của anh không?"
"Anh cũng biết, con người em cũng không sống an nhàn quá lâu." Cô nhìn anh, thanh âm thoáng có chút nghẹn ngào, nhưng khoé môi vẫn cong lên.
Anh nghe xong lời nói của cô, nụ cười càng sâu hơn, lúc này anh giơ tay cầm nhẫn, "Được, Doãn Bích Giới, từ hôm nay trở đi, anh sẽ dùng cả mạng sống của anh, làm bạn suốt đời với em, cho đến chết cũng không dừng lại."
Em là ánh mắt của anh, dẫn anh đi trong bóng đêm; em là cốt trung chi cốt của anh, xâm nhập vào máu thịt của anh; em lại là ánh sáng duy nhất trên thế gian này, cho anh sự ấm áp duy nhất trong thế giới lạnh giá.
"Doãn Bích Giới." Anh nói, "Gả cho anh."
Anh đã từng nói với cô, tới Na Uy nơi cô muốn đến nhất, cùng cô ngắm cực quang, cũng cho cô một lời cầu hôn như cực quang.
Hôn lễ trước, cầu hôn sau, có lẽ hai người bọn họ không dựa theo lẽ thường mà cuộc sống an bài cho bọn họ.
Thế nhưng, cô lại cảm thấy rất tốt, tất cả những gì anh cho cô đều là thứ duy nhất cô muốn.
Doãn Bích Giới nhìn anh chăm chú, lúc này nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khoé mắt.
Người đàn ông trước mặt cô tựa như lời anh nói vậy, không phải người chồng theo ý nghĩa truyền thống, anh đã từng tổn thương cô, không để ý đến cảm nhận của cô mà ràng buộc cô bên cạnh anh, nhưng tương tự, người đàn ông mà mọi người không nhìn thấy trái tim, lại đem trái tim duy nhất hết sức chân thành đặt ở trước mặt cô, tuỳ cô xử lý.
Phải rồi, tình cảm của bọn họ tựa như chiếc nhẫn đá này, không xa hoa, không khoa trương, không lấp lánh, không tinh xảo, nhưng đã chứng kiến bọn họ đi vào thế giới của nhau, cùng giao nhau cùng dung nạp, rốt cuộc không thể tách rời lẫn nhau, sự cứng rắn thuộc về hai người bọn họ độc nhất vô nhị không thể phá vỡ.
Trên thế giới này, không có người nào nữa đối xử với cô như thế, dùng cả mạng sống và tình yêu xin cô làm bạn.
To the world, you may be one person.
But to one person, you may be the world.
Thế giới của em, từ hôm nay trở đi, kết thúc cho anh.
-Hoàn chính văn-
← Ch. 19 | Ch. 21 → |