Vay nóng Tinvay

Truyện:Đã Lâu Không Gặp - Chương 31

Đã Lâu Không Gặp
Trọn bộ 32 chương
Chương 31
Ngoại truyện: Em rất nhớ anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-32)

Siêu sale Shopee


Tư Không Cảnh sẽ cầu hôn Phong Hạ trong buổi lưu diễn đầu tiên, thật ta Trần Vi Vi đã sớm dự cảm được.

Người đàn ông chói mắt như vậy, quỳ gối trên sân khấu khổng lồ, ánh mắt thâm tình chân thành chỉ vì bạn tốt của cô, cô cũng vô cùng cảm động.

Người con gái có tình thường suy nghĩ rất sâu xa.

Lúc đầu, vì quan hệ của Phong Hạ và Lâu Dịch, cô vẫn luôn ôm lấy địch ý trong người, lại sau mấy năm Tư Không Cảnh rời đi, ngày càng gần gũi với Phong Hạ, cuối cùng trở thành bạn bè.

Sau khi quen nhau mới biết hai người rất hợp nhau, hai người đều chân thật giống nhau, quật cường, dám đối mặt với tình cảm và lựa chọn của mình, cũng giống nhau... cố chấp.

Cố chấp.

Toàn sân vận động là tiếng hét chói tai, cô nhìn tấm màn che từ từ khép lại, Tư Không Cảnh và Phong Hạ biến mất sau tấm màn, cô nghiêng đầu nhìn sang Lâu Dịch bên cạnh.

Trên gương mặt anh tuấn của anh là một nụ cười nhàn nhạt, đôi tay cũng đánh theo tiết tấu của toàn hội trường, giống như đang thành tâm chúc phúc hai người đó.

Cô nhìn một hồi, quay đầu nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Buổi biểu diễn kết thúc, tất cả mọi người lưu luyến không muốn rời đi, cô và Tưởng Nghi đi đến phía sau khán đài giúp Phong Hạ giải quyết phần công việc còn lại.

"Hả? Lâu Dịch đâu?" Lo liệu tất cả mọi việc xong, đưa mắt nhìn theo Tư Không Cảnh lái xe đưa Phong hạ về nhà, Tưởng nghi đứng trong hội trường hết nhìn đông lại nhìn tây."Vừa nãy còn thấy cậu ta mà."

Lòng cô căng thẳng.

"Tên khốn này, sẽ không chạy đi trốn ở đâu ủ rũ đó chứ..." Tưởng Nghi không nhịn được vỗ tay."Thật sự là mấy chục năm vẫn yếu đuối như một, đến mức này còn nhìn chằm chằm vợ chồng nhà người ta, cậu thấy có đúng không, Vi Vi?"

Tính tình Tưởng Nghi tùy tiện, hơn nữa vì sau này mới quen nhau nên vẫn không biết quan hệ trước kia của cô và Lâu Dịch, lúc trước, khi Phong Hạ và Tư Không Cảnh chia tay, Tưởng Nghi còn lôi kéo cô, nhiều lần cùng nhau tác hợp cho Lâu Dịch và Phong Hạ.

"Mình đi tìm anh ấy." Cô hít sâu một hơi, cười nhạt vỗ bả vai Tưởng Nghi."Bạn trai cậu cũng đang chờ, cậu về trước đi."

...

Hội trường lớn như vậy, vừa rồi còn một lớp người nhốn nháo, nhưng lúc này lại trống rỗng, chỉ còn nhân viên quét dọn rác trên đất.

Lúc cô đi lên bậc thang, còn có thể nghe được âm thanh bước chân của mình.

Một bước, hai bước.

Xa xa nhìn lại, Lâu Dịch đang ngồi một mình ở khán đài cuối cùng, cô vồn cho rằng anh đang uống rượu, lúc đi đến bên cạnh mới phát hiện bốn phía không có vỏ chai bia vứt lung tung, trong tay anh chỉ đang cầm một chai nước suối.

Anh nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu lên, cười với cô."Vẫn chưa đi?"

Cô gật đầu, không nói gì thêm, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh.

Tư Không Cảnh thật không biết suy nghĩ."

Hai tay anh đặt sau gáy mình, hai chân gác lên nhau, chậm rãi mở miệng."Nào có chuyện tốt nào trên thế giới cũng bị anh ta chiếm hết, anh ta cầu hôn, chẳng lẽ lại không biết phải cảm ơn chúng ta, những vật hi sinh này sao?"

"Hơn nữa, mấy năm không có anh ta ở đây, cúng là chúng ta bảo vệ Phong Hạ tốt như vậy, người này lại không có đến một lời cảm ơn, bắt người lập tức bỏ chạy." Anh nói xong, nhướn mày."Anh thật sự nên đem những điều này của anh ta lên internet, để cho tất cả người hâm mộ còn có có những người suốt ngày đuổi theo anh ta, gọi anh ta là nam thần..."

Giọng nói của anh vẫn kích động như thường ngày, từng câu từng chữ, mặc dù là oán giận, nhưng lại giống như trêu đùa.

"Ai... thôi vậy, ai kêu chúng ta tốt như vậy." Anh nhìn hội trường trống rỗng."Anh..."

"Đúng nói nữa." Lúc này cô ngồi ở một bên, đột nhiên mở miệng.

Anh đang nói một nửa đột nhiên bị cắt đứt, hơi kinh ngạc nghiêng đầu nhìn cô.

Cô hạ tròng mắt, lúc này đứng dậy, không nhìn anh, hít sâu, lạnh nhạt nói."Em về trước đây."

**

Đi thẳng một đường ra ngoài, tránh qua những nơi có thể gặp những người yêu ca nhạc, cô một vòng quanh hội trường, đi đến bên cạnh một người đang đứng ở sân chơi lộ thiên.

Tối này, ngoài trời đang mưa, từ trên nhìn xuống, mặt đất vô cùng ẩm ướt.

Cô đứng ở sân chơi yên lặng một hồi, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân đang đi về phía mình.

"Vi Vi." Cánh tay bị người phía sau kéo, cô quay người lại, lập tức thấy Lâu Dịch đang thở hồng hộc."Sao em lại đi nhanh như vậy?"

Cô giương mắt nhìn anh, im lặng một hồi, nhẹ kéo tay anh ra.

"Em tức giận?" Hình như anh nhận thấy tâm trạng của cô, nhìn vào ánh mắt cô, hơi cúi đầu."Sao vậy?"

Cô vẫn không nói lời nào.

"Là anh chọc em giận sao?" Anh giống như con quay, vòng tới vòng lui xung quanh người cô."Em nói gì đi."

"Anh về đi." Cô nhịn một hồi, nói."Anh để em một mình ở chỗ này một lát."

"Không được." Anh lắc đầu, giọng nói cũng trầm xuống."Đã trễ như vậy, một mình em là con gái, trên đường về sẽ rất nguy hiểm, anh đưa em về..."

"Em và anh có quan hệ gì? Tại sao anh lại muốn đưa em về?"

Giọng nói của cô đột nhiên cao lên mấy phần, chăm chú nhìn vào mắt anh, trong giọng nói có tia châm chọc."A, bạn gái trước? bạn bè?"

"Coi như hết." Khóe miệng cô giương lên."Em tình nguyện không còn quan hệ gì với anh."

Cho tới bây giờ, Vi Vi luôn rất lý trí, tỉnh táo, chưa bao giờ tùy hứng, rất ít khi cô không khống chế được tâm tình mình.

Trần Vi Vi chưa bao giờ gây sự cới bất kỳ người nào như vậy.

Nhưng cô thật sự đã chịu đủ rồi, mấy năm như vậy, mỗi ngày đều phải làm bộ điềm nhiên như không có việc gì, sống cuộc sống giống như bình thường, cuộc sống không có phiền não, nhẹ nhàng làm 'bạn' anh.

Cô nói xong, cũng ý thức mình vừa rồi không đúng, nhấc chân lên chạy về phía cầu thang, nhưng không chạy được mấy bước, đã bị anh kéo lại từ phía sau.

Anh giữ chặt tay không để cho cô đi, anh đi xuống mấy bậc thang, ngửa đầu nhìn cô, có chút bất đắc dĩ nói."Được rồi, dù là chuyện gì, cũng là anh không đúng, được không? Vi Vi, đừng tức giận."

Cô nhìn anh từ trên cao, lỗ mũi từ từ chua xót.

Trước kia, lúc hai người ở chung với nhau, cô và anh chiến tranh lạnh, cáu kỉnh, anh luôn như vậy, không biết dỗ người khác, luôn đổ hết trách nhiệm lên đầu mình.

Sau đó, cô nói lời chia tay với anh, anh cũng hỏi nguyên nhân, cũng có một tia ý thức nói tất cả là anh không tốt.

Sau đó nữa, Tư Không Cảnh rời khỏi Phong Hạ mấy năm, cô cũng tự nhiên đến gần anh một lần nữa, hình như anh cũng không chút ngần ngại, đợi cô như lúc đầu, cô cũng thuận theo tự nhiên gặp gỡ anh, mấy năm này, bọn họ cũng chưa từng có tranh chấp.

Mà hôm nay, mấy năm sau kể từ khi hai người chia tay, lần đầu tiên cô không chịu được thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài, nhưng anh vẫn như vậy, không quan tâm cô nói gì, cũng sẽ không tức giận với cô.

Đây là điều cô vẫn không hiểu rõ trong nhiều năm, cô không dám mở miệng hỏi vấn đề này... anh vẫn đợi cô như vậy, vẫn luôn dung túng đến tột cùng? Hay căn bản là... không cần thiết?

"Anh là đồ ngốc."

Hồi lâu sau, giọng cô khàn khàn, quay đầu đi chỗ khác."Là kẻ ngu ngốc nhất thế giới."

Anh nhìn khóe mắt cô có ánh nước mắt, hình như hiểu được tại sao cô lại tức giận.

"Được, anh là đồ ngốc."

Anh đi đến bậc thang cô đang đứng, giơ tay lên nhẹ sờ tóc cô, nhỏ giọng nói."Cho nên, anh còn không khóc, em khóc cái gì?"

"Hơn nữa, anh thấy được cô ấy vui vẻ như vậy, sao anh lại muốn khóc?" Anh cong cong môi."Nhiều năm như vậy, hai người họ cũng không dễ dàng, nếu không kết hôn, ông trời sẽ khóc đấy."

"Nếu như vậy, có phải anh sẽ bỏ qua cho chính mình không?" Đáy mắt cô tràn ngập sương mù, nhìn anh, hỏi."Lâu DỊch, qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh không biết tình yêu ba người rất không tốt sao?"

Cô hít sâu, giữ lại nước mắt đang muốn chảy xuống."Đúng vậy, có thể anh tình nguyện, thích thú, đều là phụ nữ, Hạ Hạ thật may mắn, có thể có được Tư Không Cảnh, nhưng em không dễ chịu, từ đầu tới cuối đều không dễ chịu."

Đúng vậy, cô biết lời nói bây giờ của cô, căn bản không chỉ đang oán trách anh, mà cũng đang oán trách bạn tốt của cô, Phong Hạ.

Nhưng nếu hôm nay cô đã phá giới, vậy thì để cô thổ lộ hết trong một lần đi.

Mưa mịt mờ, lại một trận mưa ùn ùn kéo tới, quết sạch thành phố.

Cô đứng tại chỗ, mặc quần áo vì bị mưa to làm cho ướt đẫm, vẫn như cũ quật cường nhìn anh.

Anh đứng một hồi, đưa tay cởi áo khoác của mình xuống, đặt trên người cô, giọng nói hơi chần chờ."Vi Vi, anh..."

"Dù là anh nguyện ý cho, người ta cũng không nguyện ý nhận, điều này quyết định bởi người nhận." Cô đã không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt anh."Em không có ở trong lòng anh, đây không phải lỗi của anh, nhưng tình cảm mấy năm qua em đối với anh, tự em không thẹn với lương tâm, đây là em cam tâm tình nguyện, anh không nhất định phải trả."

Cơn mưa ngày càng lớn, cả người cô vì dầm mưa mà phát run, đầu cũng đau đến tê liệt.

"Có một câu, em nói sai rồi."

Hồi lâu sau, anh đưa tay ôm cô vào trong lòng, trong cơn mưa, vẻ mặt anh trầm tĩnh, mở miệng."Em đối với anh mà nói, hoàn toàn khác với người trong lòng anh."

**

Sau cuộc nói chuyện dưới cơn mưa lần đó, hai người cũng không trực tiếp gặp mặt.

Buổi lưu diễn của Phong hạ kết thúc, cô cũng dần rời khỏi làng giải trí, sống cuộc sống hai người với tư không cảnh, Tưởng Nghi đóng phim truyền hình với bạn trai mình.

Mà cô mỗi ngày đều lặng lẽ chú ý đến anh, vừa bận rộn làm công việc của mình.

Nghệ sĩ luôn bận rộn rất nhiều việc, địa vị hôm nay của cô trong làng âm nhạc, chỉ dưới anh và Phong Hạ, cô không chỉ không ngừng quảng bá các bài hát mới, còn phải không ngừng tự mình sáng tác bài hát, cả ngày gần hư không có thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng cho dù bận rộn, đối với cô mà nói, đó có lẽ cũng là chuyện tốt.

Cô cố gắng hết sức để không nghĩ đến câu nói sau cũng của anh dưới cơn mưa, rõ ràng cô chỉ hi vọng quá nhiều, cuối cùng cũng thất vọng càng nhiều.

Sau đó, lúc ở thành phố G quảng bá bài hát mới, lúc rới khỏi có chuyện không may.

Vì cô không nghỉ ngơi tốt, cho nên lúc lên sân khấu biểu diễn, ngay cả bài hát của mình cũng hát sai vài câu, thậm chí còn không theo kịp tiếu tấu bài hát, đối với người luôn yêu cầu cao với chính mình như cô mà nói, là chuyện không thể nào bỏ qua.

*****

Tạp chí bát quái và truyền thông tất nhiên sẽ không bỏ qua những tin tức này, nhất thời những tin tức 'Vivian mờ ảo gặp gỡ đại sự của cuộc đời, trạng thái vô cùng không tốt', 'Nữ ca sĩ luôn nghiêm túc còn có thể nhầm lẫn như thế, người hâm mộ còn nên hâm mộ ai đây', ... xôn xao trên trang đầu các mặt báo.

Cô chưa bao giờ có trái tim mong manh khi bắt đầu công việc này, chỉ cười một tiếng rồi cho qua, nhưng cũng có thể mấy ngày liên tiếp làm việc quá mệt mỏi, ngày cô chuẩn bị ngồi máy bay trở về thành phố S, cô sốt cao 39 độ.

Thông báo một tiếng với trợ lý và người đại diện, sau một ngày hành trình dài, cô uống nước nóng và thuốc hạ sốt, cuộn chăn nằm ngủ.

Tỉnh dậy, trời bên ngoài đã tối.

Cô bò dậy, một chiếc khăn ướt không biết ai đặt ở đó từ lúc nào trượt xuống khỏi trán cô.

"Tỉnh rồi?" Trong phòng khách sạn, Lâu Dịch lộ ra một cái đầu từ phòng bếp, cười híp mắt."Chờ một chút, cháo được chuẩn bị tốt lắm."

Cô nhìn gương mặt anh một hồi, dụi dụi mắt, hình như không dám tin.

Bên kia, Lâu Dịch nấu cháo xong múc ra ngoài, bưng bát tới bên giường cô ngồi xuống.

"Được rồi, đừng trợn mắt nhìn nữa." Anh nhìn cô một cái, cười như một tên trộm."Buổi chiều anh nhắn tin cho trợ lý của em, để cô ấy giao cho anh một chìa khóa của phòng em, mới tiến vào."

Anh dùng thìa múc một hớp cháo, thổi một hồi, đưa tới bên miệng đút cho cô."Em vẫn chưa ăn được cái gì, hiện tại chỉ có húp cháo mới tốt hơn, trước đó anh đã nói trợ lý của em chuẩn bị một ít gạo."

Cô ăn một thìa cháo, hạ mắt xuống không nói gì, yên lặng gật đầu.

Anh cho cô ăn cháo xong, lại giúp cô kiểm tra nhiệt độ, vừa rồi uống thuốc hạ sốt đã có hiệu quả, nhiệt độ cũng chỉ còn 38 độ.

"Ngủ một giấc nữa đến sáng mai, hắn sẽ tốt hơn." Anh thở một hơi, giúp cô điều chỉnh, đắp kín chăn."Ngủ đi, anh giúp em."

Anh nói xong, đứng dậy khỏi giường, vạt áo đột nhiên bị cô kéo lại.

"Sao vậy?" Anh xoay người cô lại, nhíu nhíu mày, theo bản năng kiểm tra trán cô."Rất khó chịu sao?"

"Em muốn uống rượu." Giọng nói của cô rất thấp, ánh mắt lắng lặng nhìn anh.

Anh ngẩn ra, cẩn thận nhìn cô một hồi, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Anh rót một ít cho cô, lại tự rót cho mình một ít, sau đó đặt gối tựa vào tường, ôm cô ngồi dậy.

Tay cô nắm chặt ly rượu, uống được vài ngụm mới hỏi."Sao anh biết mà tới?"

Anh uống cạn sạch ly rượu của chính mình, rất tùy ý nói."Biết em phát sốt, anh lập tức đến đây."

"Sao anh lại biết?" Cô giương mắt.

Môi anh giương lên, cười nói."Vì anh thần thông quảng đại chứ sao."

Cô không trả lời, cúi đầu lại uống một ngụm rượu.

"Được rồi, rượu này rất nặng, em không thể uống nhiều." Anh đưa tay cầm lấy cái ly, đặt ở đầu giường."Sợ em không vui, cho em uống hai ngụm cho đã nghiện, thật sự không thể uống nữa."

Cô cũng không đoạt cái ly lại, đột nhiên mở miệng trong căn phong yên tĩnh."Anh không cần phải đối xử tốt với em như vậy, chúng ta chỉ là bạn bè, không phải có người càng đáng giá để anh đối xử tốt hơn sao?"

Anh nhíu nhíu mày."Vi Vi, em không cần phải lôi kéo cô ấy vào chuyện này."

"Không phải em lôi kéo cô ấy." Cô cười."Là trong lòng anh nhớ cô ấy, em chỉ nói ra thay anh mà thôi."

"Đừng cố tình gây sự." Hình như anh hơi tức giận.

"Tư Không cảnh có liên lạc với anh không?" Cô tự tốn nói."Anh ta muốn đưa cô ấy đi Mauritius để tổ chức hôn lễ, muốn chúng ta cúng phối hợp tổ chức... Nhìn cô ấy chân chính trở thành vợ của người khác, còn phải nở nụ cười chúc phúc, có phải rất khổ sở không?"

Cô biết cô nói không biết lựa lời, cô biết cô chỉ nói cho thoải mái mà thôi.

Cô biết cô dùng lực khiến anh bị thương, cũng tổn thương chính mình.

Anh nhất định sẽ bị cô làm cho tức giận.

Quả nhiên, anh nghe hết lời của cô... lập tức đứng dậy.

Cô nắm chặt ngón tay mình, dùng sức cắn môi.

Đợi rất lâu, còn chưa nghe thấy tiếng đống cửa, cô hoảng hốt ngẩng đầu lên, ánh mắt anh như đang tức giận, hay lại như không thể làm gì khác hơn nhìn cô.

"Đàn ông không so đo với phụ nữ đang bị ốm." Anh nhún vai, lại ngồi xuống lần nữa.

Cô im lặng hai giây, đột nhiên nâng người lên, dùng sức ôm lấy anh.

Anh không kịp chuẩn bị, đôi môi mềm mại của cô đã tiến đến.

Cô không biết tại sao mình lại có dũng khí như vậy, cô đã nhịn nhiều năm rồi, cũng chính lúc này đã phá vỡ những phạm vi cô đặt ra.

Có thể sau hành động này của cô, hai người không thể làm bạn bè được nữa.

Cô vốn chỉ đang kích động cắn vào môi anh, cũng trong lúc vô tình, cảm thấy anh đang đáp trả nụ hôn của mình.

Cô cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, giống như lúc sắp chết chìm, ôm lấy cây cỏ cứu mạng duy nhất, chỉ có thể hôn anh càng sâu.

Cảm giác quen thuộc của rất nhiều năm trước, lần nữa lại cuốn tới.

Thân thể cô rất nóng, lại cảm thấy bàn tay anh đặt trên thân thể mình cũng rất nóng bỏng.

Cô rất muốn khóc.

"Đồ ngốc." Hồi lâu sau, cuối cùng anh cũng buông cô ra, giọng nói khàn khàn.

Anh lại để cô nằm vào trong chăn một lần nữa, giúp cô đắp kín chăn, không nói gì, cúi đầu hôn lên trán cô.

**

Chưa một lần nào cô cảm thấy may mắn vì hành động thiếu suy nghĩ của mình.

Sau khi trở lại thành phố S, chỉ cần lúc không có công việc, anh sẽ đến nhà trọ của cô, có lúc để làm cơm, có lúc lại chỉ đến để nói chuyện tào lao với cô, mặc dù không có lời nói hay động tác thân mật nào, nhưng cô cũng đã biết đủ.

Việc quảng bá đĩa đã kết thúc, thời gian cô ở nhà nhiều thêm một chút, lập tức đi mua lò nướng, ở nhà tự mình học làm bánh ngọt.

"Thơm quá!" Anh ngồi trong phòng khách chơi game cũng hô to gọi nhỏ.

"Chờ một chút." Cô cười, có thể đoán được anh đang giống như con khỉ nhảy lên nhảy xuống trên sô pha."Xong ngay đây."

"Vi Vi, anh đói rồi..." Ai ngờ anh lại ngừng chơi, chạy vào phòng bếp."Hôm này là vị gì? Chocolate sao?"

Cái tên tình tình nôn nóng này.

Cô lắc đầu, lấy bánh ngọt ra khỏi lò nướng, dùng thìa xắt một miếng nhỏ, xoay người.

Anh ở phía sau cô chờ, vô cùng thành thạo cắn lên cái thìa, cảm khái híp mắt."Ừ... ăn ngon."

Cô nhìn gương mặt người lớn của anh lộ ra biểu tình như một đứa con nít, không nhịn được cười ra tiếng.

"Sau đó, " Cô vừa định xoay người, đưa bánh ngọt vào trong phòng khách, cánh tay lại bị anh giữ lại.

"Hả?" Cô ngơ ngác nhìn anh."Sao vậy?"

"Chỉ thấy anh nghiêm túc lại gần gương mặt cô, dùng ngon tay nhẹ lau đo lớp bơ dính trên mép cô, sau đó vô cùng tự nhiên bỏ vào miệng mình, hưởng thụ gật đầu.

Cô phản ứng kịp, thẹn quá thành giận, lập tức muốn đi đánh anh.

Anh sao có thể khiến cô được như ý, né sang bên cạnh, đầu cô lập tức đụng vào lồng ngực rộng lớn của anh, đâu đến mắt nổ như đom đóm, lực chiến đấu cũng suy giảm.

Anh nhìn cô, ngửa đầu cười to, đưa tay giữ khuôn mặt tức giận của cô, cười nói."Sao lại ngốc như vậy..."

Lần này cô đã hiểu, giọng nói này hoàn toàn là cưng chiều.

Đây là cảnh tượng cô vẫn tưởng tượng bao lâu nay, giống như trước kia, lúc hai người vẫn ở chung với nhau, có cuộc sống sinh hoạt bình thường.

Khi đó cô cũng biết, cô muốn ở cùng một chỗ với người này cả đời bao nhiêu.

Hồi lâu, mặt cô nghiêng nghiêng, nước mắt rơi xuống.

Anh nhìn cô như vậy, giật mình, tay chân luống nói loạn cả lên."Không thể nào? Mới đụng phải đã bị thương? Để anh nhìn xem đầu em một chút? Anh còn chưa luyện đến thân thể bằng sắt đó..."

Cô bị câu nói của anh chọc cho không nhịn được cười, nhất thời vừa khóc vừa cười, đến chính cô cũng cảm thấy thật mất thể diện.

"Được rồi, bé khóc nhè, ăn bánh nào." Một tay anh cầm cái đĩa, một tay cầm tay cô, vừa dụ dỗ cô ra khỏi phòng bếp.

Anh người đi vào phòng khách, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.

"Nghe cho anh một chút." Anh cắn bánh ngọt, chơi trò chơi, lập tức nói cô giúp một tay.

Cô đi tới, liếc mắt nhìn tên hiển thị trong điện thoại, cả người nhẹ chấn động.

Anh đang ăn vô cùng vui vẻ, lập tức thấy cô không có biểu cảm gì đưa điện thoại di động đến trước mặt mình.

"Ai vậy?" Anh hơi nghi ngờ, tại sao cô lại không nhận.

Cô không nhìn anh, sau khi đưa điện thoại cho anh lập tức xoay người đi về phòng bếp.

Không nghe rõ động tĩnh bên ngoài, cô dọn dẹp phòng bếp, trong lòng ó chút bất ổn, còn không chú ý làm vỡ mất một cái bát.

"Choang' một tiếng, cái bát rơi xuống mặt đất, cô giật mình, vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt những mảnh vụn lên.

Đúng lúc này, cửa phòng bếp được mở ra, anh thấy thế, đi tới chau mày nói."Sao lại không cẩn thận như vậy? Em sang bên cạnh đi, anh nhặt cho."

Lấy những mảnh vụn trong tay cô vứt vào thùng rác, nhìn bóng dáng anh ngồi chổm hổm trên mặt đất, cô nhỏ giọng hỏi."Hạ Hạ... nói gì?"

"Cô ấy ói cô ấy đã bàn giao hết tất cả công việc rồi, hiện tại bắt đầu kỳ nghỉ phép của mình, có vẻ Tư Không Cảnh vẫn chưa nói chuyện muốn đưa cô ấy đến Mauritius." Anh đứng dậy, ném những mảnh vụn vào thùng rác, giọng nói nhẹ nhàng."Ngày mai chúng ta cũng lên đường rồi, dù sao Tư Không Cảnh cũng là chủ nhà, chúng ta đi qua sớm một chút, ở đó chơi."

"Anh muốn đi không?" Cô yên lặng một lúc lại hỏi.

"Vé máy bay đã chuẩn bị rồi, tại sao lại không đi?" Anh nhíu mày.

"Nếu như anh không muốn đi, vậy chúng ta cũng không đi." Cô từ từ nói."Đến lúc hai người đó trở về, em đi xin lỗi Hạ Hạ."

Đợi rất lâu, vẫn không thấy anh trả lời, đột nhiên cảm thấy bóng đen đến trước mặt mình, anh cúi đầu, đặt cằm lên đầu cô.

"Có phải em cảm thấy không thể bỏ qua cho chính mình." Anh nhẹ giọng cười."Anh cảm thấy anh rất cố gắng trong chuyện này, nhìn anh, quản lý anh, được không?"

*****

Hôn lễ được tổ chức ở Mauritius long trọng hơn bao giờ hết, Tư Không Cảnh cẩn thận lập kế hoạch từ nhiều tháng trước chỉ vì muốn ôm được mĩ nhân về, một đường rộng lớn, hoàn mỹ không có khuyết điểm.

Sau khi hôm lễ chấm dứt, trời cũng đã tối, mọi người ăn xong bữa tối bên bờ biển, sau khi vợ chồng tân hôn rời khỏi bữa tiệc, những người khác cũng tản ra đi nghỉ ngơi hoặc đi bộ.

Lúc ăn tối, Trần Vi Vi uống hơi nhiều rượu, lúc này bước chân hơi lảo đảo, Lâu Dịch giữ một khoảng cách nhất định đi theo sau cô, một mực đứng phía sau nói cô đi chậm một chút.

"Anh nói..." Cô đi một hồi, đột nhiên xoay người."Nếu như anh là Hạ Hạ, lúc anh nhìn thấy hôn lễ này, anh có cảm động không?"

Anh bị cô dọa sợ hết hồn, nhíu mày, tiến lên vài bước giữ tay cô.

"Nếu như em mà là cô ấy, em nhất định sẽ khóc đến không được." Cô nhìn vào mắt anh."Chỉ một tư Không cảnh, đối với cuộc đời cô ấy, là đủ rồi."

"Anh... dĩ nhiên không được." Cô đưa ngón trỏ ra, quơ quơ trước mặt anh."Khi cô ấy nhìn anh ta, sẽ không còn thấy bất kỳ người nào."

Anh không biết là cô say hay là không say, ánh mắt cô dưới bầu trời đêm rất sáng, không đạm mạc trầm tĩnh như bình thường, nhìn qua một chút, người ta sẽ như bị xoáy vào ánh mắt đó.

Cách đó không xa, một quầy rượu lộ hiên đã mở nhạc tưng bừng, có ánh đền chiều đến bờ cát hai người đang đứng, cô nói xong, còn nghịch ngợm đưa tay lên che hai mắt mình."Cũng giống như em, không thấy được bất kỳ người nào."

Lâu Dịch nhìn cô, nhìn ánh sáng dịu dàng bao trùm cánh tay cô, khoảnh khắc đó, lòng anh không tự chủ được rung động.

Lập tức giống như bị người ta đánh cho một phát, lưu lại dấu vết khó nói nên lời.

Loại cảm giác đó, anh chưa từng trải qua, không phải đau lòng, không phải khổ sở, không phải tiếc nuối, cũng không phải là động lòng.

Chính cô giống như là đang nói trong lúc say rượu, che mắt lẩm bẩm, anh đột nhiên tiến lên mấy bước, thu hồi nụ cười trêu đùa luôn hiện lên trên khuôn mặt.

"Đợi một lát." Anh đột nhiên giơ tay lên, che hai tay cô.

Hai bàn tay ấm áp, trong mắt cô lập tức không có một tia sáng, trong cảm giác say rượu, cô đột nhiên cảm thấy anh hôn lên môi mình.

Âm thanh phát ra từ ban nhạc, các loại ngôn ngữ hỗn hợp, âm thanh hoan hô, âm thanh sóng biển vỗ nhè nhẹ lên bờ cát... bên tai cô lại vô cùng yên tĩnh.

Yên tĩnh, nụ hôn vô cùng nghiêm túc, có chút gấp gáp, nhưng cũng có chút nhẫn nhịn.

Anh xem.

Dù cô nhắm mắt lại, cũng có thể nhìn thấy anh.

...

Bên cạnh bãi cát trong ngôi biệt thự, không có ánh đèn.

Cô vùi đầu mình ở trong gối, tóc đã ướt đẫm mồ hôi, theo động tác của anh phía sau lưng, chống đỡ để mình không đụng vào phía trước, cũng khống chế chính mình để không phát ra âm thanh.

Anh lấn chiếm cơ thể cô, nơi tư mật nhất như bị xé ra làm hai nửa.

Đây là điều đã lâu chưa từng có, là ký ức duy nhất của cô.

Nhưng dù đau thế nào, cô cũng không muốn anh rời đi.

Sau khi đưa hết tất cả vào cơ thể cô từ phía sau, lại xoay cô lại, giơ tay cô lên ôm lấy cổ mình.

"Vi Vi, có đau không?" Khuôn mặt anh ở bên tai cô, nhẹ giọng hỏi.

Cô lắc đầu, tựa vào đầu vai ướt đẫm mồ hôi của anh, hai chân quấn lấy hông anh.

Bất kể trận hoan ái này, là vì cô say rồi quyến rũ anh, hay là anh thật sự bị cô hấp dẫn, cô cũng không muốn nhanh chóng kết thúc như vậy.

Cô khít khao khiến anh điên cuồng, anh ôm lấy hông cô, dùng sức đụng, gióng như muốn hòa tan cô vào thân thể.

"Lâu Dịch." Trong lúc hai người dung hợp, cô lớn tiếng gọi tên anh, giọng nói khàn khàn không nghe ra gì cả.

Anh nghe vậy, lập tức dừng lại động tác.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, anh có thể cảm nhận được hạt châu chảy lên bả vai anh, từ từ chảy xuống lưng.

Không phải là mồ hôi.

Anh sợ hãi mình làm đau cô, vội vàng muốn lui ra ngoài, lại cảm thấy cô ôm mình càng chặt hơn.

"Em rất nhớ anh." Cô nhỏ giọng nói.

Sinh mạng chảy tới, trong mắt em từ đầu đến cuối cũng chỉ có anh.

Đã nhiều năm như vậy, mỗi một ngày, em đều rất nhớ anh.

Anh nghe bốn chữ này, khuôn mặt lại càng như bao phủ một lớp sương.

Không ai nói thêm gì nữa, cô không tiếp tục khóc, chỉ thuận theo tiếu tấu của anh, khiến hai người đồng thời đạt đến điểm cao nhất.

Trong cơn mê loạn, cô nghe được anh nói bên tai mình hai chữ.

Là một cái tên.

**

Một năm sau.

Trên đầu các bài báo, tất cả đều viết về album mới của Trần Vi Vi, cô nghiễm nhiên trở thành ngôi sao lớn trong cả trong nước và Hồng Kông, là nữ ca sĩ được nhiều người hoan nghênh nhất.

Một ngày có thể bay đến ba thành phố, ngựa không ngừng vó, mặc dù niềm đam mê đối với ca hát của cô, ngày càng ít đi.

"Vi Vi." Người đại diện của cô vừa đúng lúc tìm thấy cô phía sau hội trường, nhỏ giọng hỏi."Lần trước nói với em, về con rùa vàng tuổi trẻ tài cao đó, tối nay muốn gặp mặt sao?"

"Là bạn của bạn chị, chị có thể đảm bảo, nhân phẩm vô cùng tốt, cũng nhất định sẽ đối xử tốt với bạn gái." Người đại diện vỗ vỗ bả vai cô."Vi Vi, bây giờ em đã công thành danh toại, con gái đến cái tuổi này rồi, thật sự nên tìm đến một người để ổn định, trong làng giải trí không có người nào đáng tin, tìm bên ngoài thì sẽ tốt hơn."

"Được." Cô gật đầu, không nói nhiều lời.

Nơi gặp mặt với người đàn ông trẻ tuổi đó, là một nhà ăn có tình riêng tư rất ca ở thành phố S, cô đội mũ đi vào, xa xa lập tức nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi bên cạnh cửa sổ.

"Chào anh." Cô đi tới trước mặt người đàn ông đó, cười cười với đối phương.

Người đàn ông trẻ tuổi quả thật rất lịch sự, là một người nho nhã ấm áp, hai người nói chuyện với nhau khá thoải mái.

Lúc thức ăn được mang lên, cô bỗng nhiên cảm giác được ngoài cửa sổ có người nhìn mình, giương mắt nhìn lên, đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc ngồi một mình bên cạnh của sổ ở quán cà phê đối diện, một người đàn ông đội nón.

"Thức ăn có hợp khẩu vị không?" Người đàn ông trẻ tuổi hỏi cô.

"Vâng." Cô gật đầu, thu hồi tầm mắt.

Tiếp đó, trong lúc ăn cơm, người kia càng lúc càng cảm thấy hình như cô không yên lòng, qua hồi lâu, anh để đũa xuống, lễ độ hỏi."Trần tiểu thư, Cô có tâm sự gì sao?"

"Hả?" Cô ngẩn ra, lắc đầu."Không có gì."

Người đàn ông đó như muốn nói điều gì, bên cạnh bàn ăn đột nhiên xuất hiện một người đi lại từ đằng xa.

"Chào anh." Lâu Dịch đội nón cười híp mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi.

Người đàn ông ngẩn ra, gật đầu với anh.

Toàn thân Trần Vi Vi căng thẳng.

"Thật ngại quá, tôi có vài lời muốn nói với cô ấy."

Thừa dịp cô còn chưa nói gì, anh đã cúi người kéo tay cô, quay đầu đi ra bên ngoài.

Đi thẳng ra khỏi phòng ăn, anh lôi kéo cô đi nhanh đến một góc tối không người của nhà hàng.

"Trần Vi Vi, em đang đi xem mắt sao?" Anh buông tay cô ra, không biểu cảm gì nói.

Từ đầu đến cuối cô cũng không giãy dụa, vẻ mặt cô lúc này thật bình tĩnh."Đúng vậy."

"Em muốn kết hôn." Anh lại hỏi.

"Đúng vậy." Cô gật đầu.

"Em muốn kết hôn với ai?" Anh tháo nón xuống, mày chau lại.

"Người yêu em, cả đời này đều đối xử tốt với em." Cô trả lời.

"Ai cũng có thể sao?" Anh giận cười lên."Chỉ cần là đàn ông, bất kể già trẻ, hay là người không có đồng nào, chỉ cần anh ta đối xử tốt với em, em sẽ gả cho anh ta, đúng không?"

"Đúng vậy." Cô bình tĩnh nhìn anh.

"Vậy tại sao em không gả cho anh? Anh trẻ tuổi hơn, đẹp trai hơn, cũng có tiền có năng lực." Giọng nói anh cao thêm mấy phần.

"Em sẽ không kết hôn với người không thích em." Cô từ từ nói.

"Sao em lại biết anh không thích em?" Anh nhíu mày.

Cô nghe vậy, đáy lòng run lên, quay đầu đi chỗ khác."Cho dù anh yêu em, em cũng không thích anh."

"Trần Vi Vi." Anh nắm tấy bàn tay cô, xoay đầu cô lại."Em dám nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói câu này sao?"

Cô cắn môi, quật cường quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh."Lâu Dịch, em đã không yêu anh."

"Em đã không yêu anh rồi, vậy vì sao lại trốn tránh anh?" Khóe miệng anh treo lên nụ cười đùa giỡn."Em thật sự không quan tâm đến anh, anh không quan trọng với em, vậy em cần gì phải dọn nhà, cắt đứt mọi phương thức liên lạc với anh?"

"Em thật sự không yêu anh rồi, tại sao lại muốn biến mất cả năm nay?" Anh càng nói, gương mặt lại càng tiến sát lại gần cô."Em dám nói sao?"

"Đúng vậy, em không dám nói."Hốc mắt cô từ từ đỏ lên."Em mềm yếu, nên em muốn tránh né anh, không muốn nhìn thấy anh, không muốn nói chuyện với anh, có thể không?"

Đúng vậy, cô thừa nhận cô nhát gan, cô không dám đối mặt với chính mình, đối mặt với anh, kể từ sau lần mộng say ở trong ngôi biệt thự ở Mauritius, nửa đêm cô lập tức trở về nhà mình ở thành phố S sửa soạn lại đồ đạc.

Một năm này, thậm chí cô còn không liên lạc với Tưởng nghi và Phong hạ, huống chi còn cắt đứt mọi phương thức liên lạc với anh, còn dọn nhà.

Cô không biết điều đó chứng minh cái gì.

Nhưng cô cũng không muốn tâm tình mình tiếp tục như vậy nữ, cô cảm thấy mình giống một đứa ngốc.

"Em muốn anh... anh nghĩ đến cô ấy, cả đời này đều lâm trong bế tắc, em không thể mở ra, em nhận thua!" Cô nhìn về phía anh, gần như là hét to lên."Anh có thể để cho em đi không? Anh có thể để em có một cuộc sống tốt hơn một chút không?"

Không có anh, cô không thật sự vui vẻ, thậm chí cô còn nhớ anh đến đau lòng không muốn sống.

Cũng không có anh, cô nhất định sẽ không để mình vĩnh viễn sống trong vòng luẩn quẩn không thoát ra được.

"Được! Em đi đi!" Anh hung hăng đánh một quyền lên vách tường bên cạnh má cô."Mà anh mẹ nó một năm này luôn nghĩ đến em! Là em mà không phải cô ấy!"

Trong không gian trống không, lời của anh cùng với quả đấm của anh, cũng như sét đánh.

Cô trợn tròn mắt nhìn anh, nước mắt bất giác rơi xuống.

"... Anh cho là để e đi, anh có thể như vậy cô đơn đến già, không ai có thể giải thoát cho anh, anh vẫn còn tiếp tục nhớ đến cô ấy." Trong nắm đấm của anh dần rỉ máu."Nhưng Trần Vi Vi, người anh muốn không phải là cô ấy, mà là em."

Anh còn tưởng rằng khi em đi rồi, không người nào có thể cứu rỗi anh, ... anh sẽ tiếp tục sống cuộc sống ở trong nhà giam này.

Nhưng điều anh không ngờ, người vây anh lại trong nhà tù, lại là em.

"Rõ ràng em đã đồng ý với anh sẽ ở bên cạnh anh, lúc đó, trong lòng anh thậm chí còn oán hận em rời đi anh."

AN cười khổ dùng bàn tay nhuốm đầy máu chỉ lên mắt mình."Anh còn tưởng rằng em không chờ được, nhưng thật ra là do em đã chờ quá lâu rồi, là do anh ích kỷ, là mắt anh mù."

Là anh không thấy, em luôn ở bên cạnh anh, chờ bảy năm.

"Lần đó ở Mauritius, vào thời điểm nửa tỉnh nửa mê, anh có kêu một cái tên." Cô giơ tay lên lau nước mắt, nhẹ giọng nói.

Anh nhìn cô, giữa hai hàng lông mày đều là tự trách và khổ sở.

"Cái tên đó... thật ra là tên em." Cô hít một hơi thật sâu."Nhưng em lại thấy rất sợ, anh biết loại cảm giác này không?"

"Biết rõ ràng chính em có thể ở trong lòng anh, nhưng lại muốn tránh đi, vì em luôn cảm thấy, em chỉ là một bóng dáng, là bóng dáng của cô ấy, anh chỉ đang dùng em để quên cô ấy thôi." Cô lắc đầu."Lâu Dịch, anh quay lại mới nhìn thấy em đứng ở đó, không có một người phụ nữ nào, hi vọng mình là một thế thân..."

Cô còn chưa nói xong, đột nhiên bị anh ôm chặt vào trong lòng.

"Người mù, thường có thính giác tốt hơn người thường một chút." Hô hấp anh rơi lên tai cô."Nếu như ánh mắt anh không nhìn thấy em, anh có thể nghe thấy giọng nói của em."

Cho nên, em nhớ nhung, em khổ sở, em khóc thút thít... anh đều có thể nghe được.

"Cúng xin em hãy nghe một ít âm thanh của anh, có được không?" Anh im lặng một hồi, trịnh trọng nói.

Cô tựa vào bên cổ anh, ánh mắt như phủ một lớp cát.

*****

Tách ra được một năm, lại ngắn ngủi như một đường phân cách.

Trước ngày trở về từ Mauritius, mỗi một ngày, dù đã rất trễ, anh cũng tìm đến chỗ cô, dù là nói với cô mấy câu cũng được.

Rất tự nhiên, cô lại liên lạc lại với Phong Hạ và Tưởng Nghi, giữa những người bạn tốt, sẽ không hỏi lẫn nhau nhiều chuyện như vậy, chỉ cần biết cô mạnh khỏe, như vậy đã đủ rồi.

Trong lúc liên lạc lại, cô biết tháng sau Phong Hạ sẽ sinh con, trở thành một người mẹ.

Có thể anh cũng đã sớm biết tin này, nên cũng không tiếp tục nói về nó nữa.

Cô thừa nhận cô ích kỷ, cô không có cách nào khiến mọi thứ trở lại như lúc ban đầu nữa.

Buổi tối, anh theo thường lệ tới đây ăn tối với cô, ăn xong anh đang rửa bát trong phòng bếp, cô đột nhiên đi đến bên cạnh nói."Ngày mai Hạ Hạ sẽ sinh."

Cô thấy được động tác của anh ngừng lại, sau đó vội vàng nắm chặt cái bát trong bàn tay.

"Chờ đến sau khi bình an sinh xong bảo bảo, anh sẽ sắp xếp thời gian tới đó một chuyến, xem bảo bảo của hai người họ sẽ đáng yên đến thế nào." Anh rất tùy ý cười nói."Nói không chừng lại đột biến gen, trở nên vô cùng xấu xí cũng không nhất định."

"Ừ." Cô gật đầu, không phản bác.

Hình như anh không thèm để ý, nhanh chóng nói sang chuyện khác, cô nhìn anh, lúc nói đến chuyện vô cùng sinh động thì nở nụ cười, trong lòng lại nghiêm túc.

...

Sau khi Phong Hạ sinh con tự nhiên, cô vốn nói với anh, xế chiều gặp nhau ở cửa bệnh viện, cô lại đến trước thời gian, sáng sớm đã đi gặp Phong hạ và bảo bảo.

Phong Hạ thấy cô thì vô cùng vui vẻ, kêu tư Không Cảnh rót nước cho cô, vừa nói."Đã lâu không gặp Vi Vi, có phải cậu lại gầy đi không?"

Cô lắc đầu, cong môi cười nhìn Phong Hạ và bảo bảo."Gần đây vẫn ăn ở nhà, phải là mập lên mới đúng... bảo bảo thật đáng yêu."

"Đứng nói nữa, nhỏ như vậy lại có thể ăn có thể nằm." Phong Hạ lắc đầu, mặt bất đắc dĩ."Lười đến không chịu được."

Hai người nói chuyện một hồi, cô cũng đứng lên nói lời tạm biệt, trước khi đi, Phong hạ vô tâm hỏi."Vi Vi, Lâu Dịch đâu, sao lại không đi cùng cậu?"

Trong lòng cô run lên, lập tức che giấu mình mất tự nhiên, trả lời."Buổi sáng anh ấy có lịch trình, buổi chiều sẽ đến."

Phong Hạ gật đầu, cùng không truy hỏi thêm nữa.

Một loại cảm giác như bị nhìn thấu tâm tư lượn quanh trong lòng cô, sau khi cô lái xe về nhà, tự giam mình trong phòng ngủ, không muốn bất kỳ điều gì, che chăn lại ngủ.

Cô ngủ thẳng đến buổi tối, vì ngủ rất nhiều, đầu rất đau, một tay cô che trán, cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, quả nhiên thấy một hàng cuộc gọi nhỡ.

Có người đại diện, trợ lý, còn có... anh.

Anh gọi năm sáu cuộc điện thoại tới, nhìn cô không nhận cũng không tiếp tục gọi nữa.

Cô ngồi trong bóng tối, ôm gối, nhìn tên anh trên màn hình di động.

Nhất định anh đang ở bệnh viện? Có thể anh ấy cảm thấy, dù là nhìn lâu một chút, dừng lại lâu ở đó một chút cũng tốt.

Nhất định anh đã quên, hôm nay là ngày mấy, giống như trước kia, khi anh đang chúc mừng sinh nhật cô lại đột nhiên rời đi, đi giúp Phong Hạ của anh đang gặp khó khăn.

Tám năm, cô chờ đến lúc này, kết quả vẫn giống như vậy.

Không biết ngồi bao lâu, cô đột nhiên nghe thấy âm thanh chìa khóa.

Ngay sau đó, cửa phòng ngủ được mở ra.

"Vi Vi?" Trong bóng tối truyền đến giọng nói thử dò xét của anh."Em ở trong đó sao?"

"Em ở đây." Cô vừa lên tiếng, mới phát hiện giọng nói của mình khàn đi.

"Em có đói bụng không? Anh mùa ít điểm tâm về này." Anh không bất đèn, trong bóng tối đi đến bên cạnh giường."Còn nóng, là dạ dày cá muối tiêu em thích ăn nhất."

Cô không trả lời.

"Sao vậy? Có phải trong người không thoải mái không?" Anh đưa tay chạm đến tóc cô."Anh còn đang suy nghĩ tại sao em lại không đến bệnh viện, cho nên nhìn bảo bảo một lúc lập tức đi mua điểm tâm cho em, lo lắng em..."

"Anh đi đi!" Cô đột nhiên hung hắng nói với anh."Em không muốn nhìn thấy anh!"

Trong bóng tối, anh nhìn ánh mắt sắc bén của cô, nhất thời giật mình.

"Anh đi đi." Thấy anh không di chuyển, cô lấy tay liều mạng đẩy anh."Anh đi tìm cô ấy đi, đi xem cô ấy! Anh cút đi!"

Giọng nói của cô nghẹn ngào, anh không hề phòng bị bị cô đẩy ngã xuống đất, hai giây sau anh nhanh chóng đứng lên, dùng sức ôm cô.

Cô giống như phát tiết đẩy anh ra, đánh anh, thậm chí còn tát lên gò má anh.

Âm thanh cái tát vang dội, cổ họng cô phát ra tiếng khóc, lại vẫn không chịu dừng lại hành động của mình.

Anh từ đầu tới cuối vẫn không chịu buông tay, chỉ dùng sức ôm cô vào lòng.

Cô dần không còn hơi sức, tựa vào cổ anh, thở hồng hộc.

"Vi Vi." Lúc này, anh hôn lên tóc cô, nhỏ giọng nói."Sinh nhật vui vẻ."

Nước mắt quẩn quanh trong hốc mắt khiến cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

"Anh không quên hôm nay là sinh nhật em." Anh vỗ nhẹ lưng cô, tốc độ nói rất chậm."Anh trừ mua điểm tâm cho em, còn mua món bánh ngọt em thích ăn nhất, đều được đặt trong phòng bếp, em muốn ăn, anh lập tức lấy đến, chúng ta ăn trong phòng ngủ, được không?"

Cô cắn môi, không nói một lời.

"Thật ra thì em cũng không biết? Anh đã mua cho em một món quà sinh nhật cho em." Anh lộ ra giọng nói trêu chọc ngày thường."Không phải em rất muốn có một bộ loa trong nhà sao? Anh đã chuẩn bị tốt, ngày mau họ sẽ đưa tới."

"Sao rồi? Có phải rất cảm ơn anh không? Anh chăm sóc em như vậy, biết người yêu anh muốn cái gì nhất." Anh nhướn mày."Anh quả thật là ứng cử viên tốt nhất cho danh vị bạn trai này."

Nước mắt trong hốc mắt, cuối cùng cũng từ từ lăn xuống gò má cô.

"Thích khóc như vậy." Lúc này, anh mới buông cô ra, lấy tay lau nước mắt giúp cô, khẽ cười nói."Đã bao nhiêu tuổi rồi, cả ngày chỉ biết khóc, anh thấy bảo bảo cũng không khóc nhiều như em."

"Hơn nữa, bảo bảo của hai người họ thật dễ thương." Anh lau khô nước mắt cho cô nói."Còn có bộ dạng vú em của Tư Không Cảnh khiến anh nhìn thật quá mãn nguyện."

Thấy cô vẫn không nói lời nào, anh lại ôm cô đến trên đùi."Em xem em này, cô ấy đã là mẹ rồi, có chồng, có con, hạnh phúc như vây, anh tất nhiên vui vẻ cho cô ấy, em nhất định cũng như vậy, có đúng không?"

"Mỗi người đều có một căn nhà thuộc về riêng mình, bất kể nhiều khổ sở thế nào, nhiều mệt mỏi, chỉ cần có một ngôi nhà để về là có thể khiến người ta yên tâm, anh cảm thấy mình cũng không có điều tiếc nuối nào nữa."

Anh ôm cô, chuyên chú giống như đang nói chuyện cũ với một đứa trẻ."Trước kia, khi cô ấy mới bắt đầu sự nghiệp, về sau tư Không Cảnh càng ngày càng lạnh nhạt với cô ấy, cuối cùng hai người chia tay, anh cũng không tự chủ được quan tâm cô ấy, anh cảm thấy dù cô ấy rất kiên cường, nhưng cô ấy vẫn luôn cần có người quan tâm chăm sóc."

"Khi đó, anh cũng không thể nói rõ cảm giác của mình đối với cô ấy là gì, có thể là thích, cũng có thể là một loại tình yêu, khi đó em là bạn gái của anh, anh cảm thấy mình cũng đã cho em đủ cảm giác an toàn, em lại luôn cái nhau với anh, khiến anh rất đau đầu." Anh hôn lên trán cô."Khi đó chúng ta vẫn còn trẻ, cảm thấy phiền thì lập tức muốn né tránh, bây giờ nghĩ lại, được một người quan tâm như vậy, là một chuyện hạnh phúc biết bao."

Anh vẫn biết, em quan tâm anh đến cỡ nào.

"Có lẽ lúc đó anh cảm thấy mình là một người hùng, cảm giác cô ấy rất cần anh, luôn cảm thấy mình nên làm những gì vì cô ấy, lần đó, sau khi anh kích động thổ lộ tình cảm của mình với cô ấy, thật ra anh đã bắt đầu hối hận, ta nghĩ mình đang làm cái gì vậy? Cô ấy yêu Tư Không Cảnh, anh phải dùng cái gì để buộc cô ấy lại cùng với anh đây?"

"Anh từng cho rằng mình rất thích cô ấy, yêu cô ấy, anh không thích nhìn thấy cô ấy cau mày, không thể nhìn thấy cô ấy đau lòng, nhưng anh lại chưa bao giờ nghĩ, nếu như người ở cùng anh cả đời này là cô ấy, anh có thể sẽ không thật sự vui vẻ như vậy."

Nhiều năm như vậy, nhưng anh lại không có một lần, thẳng thắng nói những chuyện này với cô.

Từ câu từng chữ, cũng với lý do, cũng giải thích được rõ ràng như vậy.

Anh nói xong, lúc này dừng lại một chút, đưa tay bật đèn ở đầu giường.

Trước mắt lại lần nữa có ánh sáng, cô có thể nhìn thấy trên khuôn mặt anh, là một nụ cười dịu dàng.

"Sao em biết mình là một thế thân?" Anh cười."Em là bạn gái anh, là người anh phải dùng rất nhiều tâm tư để theo đuổi, chúng ta từng ở cùng nhau lâu như vậy, chúng ta quen thuộc tất cả những điều của đối phương, nếu em không ở trong lòng anh, thì còn ai vào đây?"

"Thật ra thì anh vẫn nói tư Không cảnh quá kém, phải dùng bảy năm mới đưa được Phong Hạ về nhà, bây giờ nhìn lại, là anh kém hơn mới đúng." Anh giữ lấy khuôn mặt cô."Cũng sắp đến năm thứ chín rồi, đến sinh nhật của em, anh cũng khiến em khóc thành như vậy, hơn nữa không có được hạnh phúc, anh thật là nhu nhược."

Cô không nhịn được, cười ra tiếng, nhưng nước mắt vẫn không tự chủ rơi xuống.

Anh thấy cô cuối cùng cũng cười rộ lên, đặt cô ngồi xuống giường xong, mình lại ngồi xổm xuống bên cạnh mép giường.

"Trần Vi Vi, anh khiến em chờ anh lâu như vậy, khiến em khổ sở, khiến em thất vọng, đây đều là lỗi của anh, Lâu Dịch anh cả đời này, những thứ khác sẽ không, nhưng nếu như người khác đối xử tốt với anh, anh sẽ đối xử tốt với người đó hơn gấp vạn lần."

Dưới ánh đèn ấm áp, nụ cười của anh vô cùng chân thật, hình ảnh ngược trong ánh mắt anh, chỉ có cô.

"Hơn nữa, phần tình cảm này, không phải đồng cảm, không phải nghĩa vụ, là anh cam tâm tình nguyện." Anh cầm tay cô, dán lên gương mặt mình."Em có thể đuổi anh đi, có thể bắt anh biến đi, nhưng anh là người mặt dày nhất, chỉ có em không nghĩ đến, còn anh không có cách nào không quấn quít em."

Cô nhìn anh, trong lòng đột nhiên nghĩ đến bộ dạng lúc ban đầu ha người gặp nhau.

Khi đó anh trẻ tuổi hơn hiện tại, cả ngày luôn tươi cười, ầm ầm ĩ ĩ, gần như không lúc nào nghỉ ngơi.

Bây giờ anh đã sắp hai chín tuổi rồi, lúc nhảy cũng không thể duy trì lâu như lúc đầu nữa, thỉnh thoảng khi anh quay lưng lại với cô, cô còn nhìn thấy vài sợi tóc bạc trên đầu anh.

Sau này, anh có thể già đi, không có tính cách như bây giờ, bỏ đi lớp hào quang cũng không còn là ngôi sao lớn của vạn người hâm mộ.

Nhưng anh vĩnh viên là người cô yêu nhất trong cuộc đời này.

"Kết hôn là chuyện cả đời, không phải chỉ vì kích động, không duy trì bằng việc động lòng, anh luôn muốn ở cũng một chỗ với em, chăm sóc em, đối xử tốt với em." Anh nhẹ nói."Em cho anh một cơ hội, được không?"

"Không quan tâm bao lâu em mới chịu đồng ý anh, nhưng anh vẫn sẽ luôn chờ đợi." Anh nói từng câu từng chữ."Anh rất cảm ơn em, có thể chờ đợi được anh."

Chờ đợi là chuyện cực khổ cực nhất, bạn không biết lúc nào người bạn yêu mới quay đầu lại, lúc nào thì mới có thể nhìn thấy bạn.

Nhưng một ngày nào đó, người đó sẽ nghe thấy âm thanh của bạn.

Sau đó người đó sẽ đi đến bên cạnh bạn, nói cho bạn biết, cảm ơn bạn vì đã chờ đợi.

Love Is Waiting.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-32)