Truyện:Đã Lâu Không Gặp - Chương 30

Đã Lâu Không Gặp
Trọn bộ 32 chương
Chương 30
Ngoại truyện: Mang thai
0.00
(0 votes)


Chương (1-32)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sau khi buổi diễn kết thúc, công việc của Phong Hạ cũng tạm thời chấm dứt.

Mà dù trên danh nghĩa, Tư Không Cảnh đã rút lui khỏi làng giải trí, nhưng anh vẫn duy trì quan hệ với mọi người, dù không ra mặt, bất kỳ lúc nào anh vẫn có thể ở nhà giải quyết tất cả mọi chuyện, nên có thể nói khá rảnh rỗi.

Bây giờ chỉ đợi đến lúc Phong Hạ có thời gian rảnh, Tư Không Cảnh lập tức thu dọn hành lý, đưa cô rời khỏi thành phố S.

Nơi anh đưa cô đến, là Mauritius.

Cô vốn cho rằng đây chỉ là một lần du lịch bình thường, lại không ngờ rằng, lần du lịch được dự tính từ mấy tháng trước, sau khi xuống đất cô mới phát hiện, bà mẹ và tất cả bạn bè của họ đều tụ tập đông đủ ở đây.

Sau đó, ở trên hòn đảo thiên đường này, anh đã chuẩn bị cho cô một hôn lễ và kỳ trăng mật khó quên nhất trong cuộc đời này.

Anh đang dùng hành động thực tế để nói cho cô biết...

Phong cách lãng mạn của Tư Không Cảnh, tuyệt đối không phải chỉ có hai ba loại.

Thậm chí, cho đên sau khi hai người về nước, cô vẫn nhớ những chuyện ở Mauritius như cũ, đến lúc làm việc cũng có lúc phân tâm.

Hoàn thành lịch trình trong một ngày về nhà, cô lặng lẽ để túi xuống. chạy vào phòng bếp.

Chuẩn bị ăn tối, anh đang nấu ăn, vì âm thanh của chảo dầu, anh không nghe thấy cô đi vào, chờ đến lúc anh phát hiện ra, cô đã ôm lấy anh từ sau lưng, không ngừng thủ thỉ."Em lại muốn đi Mauritius..."

"Được, chờ tới lúc em rảnh rỗi, chúng ta sẽ đi." Anh vỗ nhẹ lên tay cô, dịu dàng nói.

"Em không muốn làm việc..." Cô dán vào lưng anh, cọ cọ như một con mèo nhỏ."Mỗi ngày phải chạy theo lịch trình rất mệt, em cũng muốn nghỉ ở nhà, ông xã, anh nuôi em đi, có được không?"

Anh nghe thấy... khỏi khỏi mỉm cười, nhẹ đạt chảo dầu xuống, xoay người ôm cô vào trong ngực."... Không muốn ăn cơm tối sao?"

"Hả?" Hai mắt cô mở to.

Anh nhỏ giọng cười, cúi đầu nói vào tai cô."Nếu như em còn làm nũng như vậy, bữa tối này, em sẽ không được ăn."

Trên khuôn mặt đẹp trai của anh là một nụ cười mập mờ, lúc này cô mới hiểu anh đang nói gì, mặt hơi hồng, muốn nói lại thôi nhìn anh.

"Không muốn làm việc, không muốn đi làm, trước kia anh cũng nói, chỉ cần em làm chuyện mình muốn là được rồi, nghỉ ngơi, du lịch.. , . cái gì cũng được." Anh vuốt vuốt mái tóc cô."Đừng để mình phải khổ cực như vậy."

"Thật sao?" Hai mắt cô sáng lên.

Thật ra thì cô hỏi anh như vậy cũng không phải là nhất thời, kể từ sau khi show diễn kết thúc, cô cũng bắt đầu có ý nghĩ rời khỏi làng giải trí.

Giấc mơ của cô đã được anh và cô hoàn thành, hiện tại, trung tâm cuộc đời cô, chí là anh và gia đình hai người, về sau năm tháng còn dài, cô chỉ muốn dùng thời gian đó để ở với anh.

Vậy thì hiện tại, có phải cũng đã đến gần lúc đó, có thể để cô có cuộc sống của một người bình thường?

Anh nhìn cô, ôm cô chặt hơn một chút."Em chỉ cần nhớ, sẽ không có buồn phiền gì khi em về nhà."

Trong lòng đã có quyết định, cô đưa tay ôm chặt hông anh, nghiêng đầu cười với anh."Chồng em thật tốt."

"Đầu tiên chờ anh nấu cơm xong đã." Anh cúi đầu hôn cô."Sang nay Niếp Lâm có gửi một cái túi đến đây... những điểm tốt của chồng em, cũng không phải chỉ biết kiếm tiền nuôi em."

Cô nghe xong, không ngoài dự đoán của anh mặt lại càng đỏ hơn, anh tốt bụng cười buông cô ra, xoay người tiếp tục nấu ăn, cô do dự một chút, đỏ mặt ra khỏi phòng bếp.

...

Sau bữa cơm tối, hai người cùng nhau ngồi ở ghế sô pha xem ti vi, sau khi cô ăn xong quả vải anh đút cho mình, mới nhẹ nhàng chọc chọc bờ vai anh.

"Sao vậy?" Anh bóc vỏ quả vải, quay đầu lại nhìn cô.

"Em đi tắm." Cô cắn môi, ấp a ấp úng."Anh..."

"Anh cũng đi tắm?" Anh chậm rãi nói.

Cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh, chỉ nhẹ gật đầu.

"Được." Nụ cười anh càng đậm hơn."Vậy... em có muốn cùng nhau tắm không?"

Chuyện sau đó cũng đủ khiến người ta mặt đỏ tim đập, cho dù đã kết hôn, cô vẫn không chịu nổi sự trêu chọc của anh như cũ, vội vàng đứng dậy, chạy vào trong phòng ngủ.

Chờ tắm xong, cô trùm khăn tắm đứng trước gương, ánh mắt từ từ nhìn những bộ quần áo trong tủ.

Đưa tay lấy quần áo, lấy một bộ ra.

Phải nói rằng, quần áo này cũng không thể coi là quần áo, vả lưới màu hồng, có thể nói nhiều nhất chỉ có thể che đi phần tuyết trắng, phía dưới là một lớp vải mỏng có thể che kín mông, thậm chí còn không có quần lót.

Sau bộ đồ sexy màu đen bị nhét vào trong va li, bạn học của Tư Không Cảnh, Niếp Lâm lại gửi đến...

Cô hít sâu mấy hơi, ngừng thở buông khăn tắm ra.

Vất vả lắm mới mặc xong bộ quần áo, cô đứng trước gương, cô căn bản không dám nhìn mình, chứ đi ra ngoài cửa.

Đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra.

Tư Không Cảnh nắm lấy nắm cửa đứng bên ngoài, trên tóc còn nhỏ vài giọt nước, lúc thấy cô, ánh mắt anh đột nhiên trở nên âm u.

Cô sợ hết hồn ngẩng đầu lên chống lại tầm mắt của anh.

Trong mắt anh phát ra tín hiệu nguy hiểm, thấy cô thì cả người như muốn cháy lên, bộ đồ này không phải che mà cũng không phải cởi.

"Phòng tắm ngoài kia không có khăn tắm, anh đến lấy khăn." Anh đi đến, giọng nói khàn khàn.

Mặt cô đỏ như máu, không ngừng lùi ra sau.

Ánh mắt anh nhìn cô vô cùng nóng bỏng, nhìn thân thể trắng noãn của cô được bọc trong bộ quần áo muốn che mà không che, nhìn hình dáng xinh đẹp mình thích nhất được quấn trong bộ quần áo đó.

Còn có lụa mỏng bên dưới cái mông xinh đẹp.

Bóng dáng anh từ từ bao phủ cả người cô, kèm theo đó là hương sữa tăm trên người anh, cô xấu hổ đên sắp khóc rồi."Khăn tắm..."

Trong mắt người nào đó vẫn còn tồn tại khăn tắm? Đứng nói khăn tắm, ngay cả họ mình cũng nhanh quên rồi.

Tư Không Cảnh như không nghe thấy, lúc này, anh đi tới, hai tay chống lên lớp gạch men sau lưng cô, lập tức cúi đầu xuống hôn cô.

Thân thể cô khẽ run lên, chiếc lưỡi thơm tho lập tức bị anh dây dưa, cuốn vào sâu hơn.

Cho dù trước đây đã có nhiều lần hoan ái, vào lúc cô đối mặt với anh, vẫn sẽ không thể khống chế được nhịp tim của chính mình như cũ.

Huống chi, hôm nay cô còn mặc bộ quần áo như vậy, còn chủ động nhận lấy hành động của anh.

"Bảo bối của anh mặc cái này... rất đẹp." Hơi thở của anh nóng rực, vừa mê mẩn hôn cô, vừa ôm cô đi ra khỏi phòng tắm."Vô cùng xinh đẹp."

Cả người bốc lên hơi nước, trên thân thể hai người vẫn chưa khổ, mập mờ lại xinh đẹp.

Vải vóc mỏng trên người cô bị xanh xé ra từng mảnh, đi ra khỏi phòng tắm, nhưng anh lại không ôm cô lên giường, mà ôm cô đi về phía ghế sô pha.

Cả người cô mềm như không xương từ lên ghế sô pha, bên trong thân thể đã nhanh chóng động tình, một tay của anh xoa phần tuyết trắng của cô, một tay lại lấy phần cứng nóng của mình chống giữa hai chân cô, từ từ cọ xát.

Vòng ngoài kích thích như vậy, càng thêm khiến người ta điên cuồng, cô tựa lưng lên ghế sô pha, cắn môi, quay đầu mơ màng nhìn khuôn mặt anh.

Trán anh đã bị phủ bởi một lớp mồ hôi, nhưng vẫn cố nén ở bên ngoài hoa huy*t của cô như cũ, từ từ di chuyển, khiến mật dịch của cô chảy ra nhiều hơn.

"Bảo bối, có muốn không?" Anh thở dốc.

Cô biết điều nghiêng đầu ôm lấy anh, gương mặt hồng hồng gật đầu.

"Muốn cái gì..." Lúc này, người đàn ông lại hư tính hơn, anh cắn vành tai cô, tiếp tục nói.

Cô sao có thể trả lời vấn đề lộ liễu này, vẫn cắn môi không chịu nói.

Anh tất nhiên cũng chưa bao giờ khiến cô phải chịu uất ức, thấy thế thì lập tức nhỏ giọng cười, đè hông cô lại, tiến vào trong cơ thể cô.

Khoảng không trong cơ thể cô lập tức biến mất, cô 'ưm' một tiếng thật dài, ôm lấy cổ anh, nhẹ nằm xuống ghế sô pha.

Tư thế này, khiến anh rất dễ dàng hành động, một chân anh để trên mặt đất, chân khác lại gác lên ghế, yêu cô từ phía sau.

Tiếng va chạm giữa hai thân thể phát ra, mập mờ lại rõ ràng, cô cắn tay mình, bị anh đụng vào từ phía sau, ánh mắt quyến rũ, đè nến tiếng ngâm trong miệng mình.

Niềm vui tràn ngập, chạy nước rút một lúc, anh nhanh chóng tặng cô thời điểm hạnh phúc nhất.

Cúi đầu liên tiếp hôn lên tấm lưng tuyết trắng của cô, anh dùng sức kéo quần áo trên người cô xuống.

Miệng cô mở rộng, còn chưa kịp thở đã bị anh ôm lấy, xoay người lại, đối mặt với anh.

"Nghỉ ngơi một chút... được không?" Cô đáng thương nhìn anh."Dính... không thoải mái."

Anh nghe chữ đó từ trong miệng cô, tấm mắt cũng rơi vào nơi mình vừa yêu thương cô.

Nơi trắng trẻo mũm mĩm đó vẫn chưa khép lại, theo hô hấp của cô, lúc mở lúc đóng, anh nhìn mấy giây, kéo chân cô ra, đỏ mắt, lại đi vào lần nữa.

Anh quen thuộc thân thể cô còn hơn cả chính cô, nhanh chóng làm vài động tác vài nơi mẫn cảm của cô, cô lại nhanh chóng đến.

Cô đến được hai lần, nhưng anh lại còn cứng nóng hơn lúc ban đầu, cô hơi sợ, khóc đến mức lỗ mũi hồng hồng, cầu xin anh nói không muốn.

"Bảo bối..." Anh vẫn còn trong cơ thể cô, lúc này ngừng động tác lại, yêu thương hôn lên mũi cô."Trừ em ra, chúng ta nuôi thêm một người khác, được không?"

Cô mơ hồ nhìn anh.

"Sinh cho anh một đứa con gái đáng yêu được không?" Anh như trịnh trọng, lại như thì thầm lời yêu.

Cô sững sỡ một lúc, đỏ mặt gật đầu.

Giữa lông mày anh tràn ngập tình yêu, lúc này cúi đầu hôn lên môi cô, dùng sức đi vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô.

Cho đến khi cô bị anh làm đến mức cả người không còn chút hơi sức nào, thân thể hiện lên màu hồng mềm mại, anh mới thả lỏng, cho cô tất cả tinh hoa.

"... Con trai, anh thích không?" Cô chóng mặt, bị anh ôm về phòng tắm, vẫn không quên vùi vào ngực anh nói.

"Thích." Tinh thần anh không tồi, mở cửa phòng tắm ra, trên mặt tràn ngập nụ cười."Vậy thì hi vọng, một lần có luôn một trung đội?"

**

Như mong muốn của cô, dần dần rời khỏi làng giải trí, không tiếp xúc với giới truyền thông nữa, cũng sẽ không có bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, mỗi ngày ở nhà làm một con sâu gạo vui vẻ.

Anh đương nhiên thích cô ở nhà, sáng trưa chiều tối đều làm những món cô thích ăn, sau buổi trưa còn chuẩn bị thêm trà chiều, không đến một tháng, cả người cô lập tức mập hơn một chút.

Buổi tối, cô nằm trên đùi anh xem ti vi, cánh tay anh đang xoa bóp chân cô, đột nhiên mở miệng nói."Bà xã."

Cô giương mắt nhìn anh.

"Anh đã nói chuyện với Đời Tông Nho, ngày mai chúng ta đi bệnh viện." Anh bình tĩnh nói.

Cô giật mình, từ từ đứng dậy khỏi đùi anh, lo lắng hỏi."Thân thể anh không thoải mái?"

Anh lắc đầu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô."Phải đi kiểm tra thân thể em."

Cô hiểu ra, gương mặt đỏ lên, trong đầu quay nhanh, lại ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng hỏi."Lần này thật sự được không?"

"Tính từ kỳ nghỉ lễ của em, đã chậm mất mười ngày." Anh ôm cô, đưa tay đến trước bụng cô."Nếu dự cảm của anh chính xác, nơi này, cũng đã có một đôi rồi."

Sau khi cô nghe xong, gương mặt đỏ lên, nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, từ đầu vào vai anh, cười ngọt ngào.

...

Ngày hôm sau, lúc hai người đến bệnh viện, hai vợ chồng Đới Tông Nho và Đan Diệp đã tới sớm làm nội ứng, hai người cũng lặng lẽ đi vào từ cửa sau.

Làm kiểm tra, Phong Hạ thấp thỏm ngồi chờ kết quả, ngược lại, Đan Diệp còn hưng phấn hơn cô, đi đi lại lại trước mặt cô, không ngừng lắc đầu."Thật khiến người ta mong đợi, ngôi sao lớn thứ hai sắp ra đời!"

"Tư Không." Bên cạnh, Đới Tông Nho thản nhiên nói."Nếu như Hạ Hạ thật sự mang thai, sau đợt kiểm tra này, việc sinh con, mình đã chuẩn bị xong."

Tư Không Cảnh ngồi bên cạnh Phong Hạ, trầm ngâm một lát, nói."Trừ việc sinh con ra, tất cả những chuyện còn lại đều do cậu phụ trách, "

"Hả?" Đan Diệp và Phong Hạ đều kinh ngạc.

"Không phải anh Đới cũng là bác sĩ khoa phụ sản sao?" Phong Hạ hỏi.

"Anh hoài nghi khả năng của chồng em sao?" Dan Diệp xù lông.

Tư Không Cảnh thản nhiên mở miệng."Bã xã anh, không thể để cậu ấy thấy hết sạch trong lúc đỡ đẻ được."

Phòng nghỉ ngơi, trong mắt lập tức yên lặng.

Chủ nghĩa đàn ông của người nào đó lại xuất hiên rồi, Phong Hạ không biết nên nói gì, chỉ có thể đỏ mặt nhìn anh.

Đan Diệp kinh ngạc há hốc."Hả... ai lại chú ý những điều này lúc sinh con chứ? Tư Không Cảnh, anh quá bá đạo rồi!"

"Biết rồi, mình sẽ chọn một bác sĩ tốt nhất phụ trách việc đó." Ngược lại, Đới Tông Nho ở bên cạnh rất bình tĩnh."Trong phòng bệnh không thể xuất hiện một người đàn ông nào đúng không?"

Tư Không Cảnh gật đầu.

"Vậy cậu cũng đừng vào phòng bệnh." Đới Tông Nho sâu kín nói."Cũng đừng chờ ngoài phòng bệnh, mình nghe ba vợ mình nói, năm đó ba vợ cậu kêu rất thảm thiết, suýt chút nữa làm gián đoạn tiến trình phẫu thuật."

Sắc mặt Tư Không Cảnh tối sầm.

"Kết quả đây rồi." Một y tá đẩy cửa đi ra, vẻ mặt tươi cười cầm tờ giấy kết quả đi về phía tư Không Cảnh.

Tư Không Cảnh cúi đầu nhìn qua một cái, đáy mắt trầm tĩnh đột nhiên sáng lên.

Phong Hạ ngồi bên cạnh anh, vội vã nhìn sang.

Bên trong...

"Chúc mừng, chúc mừng." Đới Tông Nho và Đan Diệp thấy thế, nhìn nhau cười nhìn hai người sắp được làm ba làm mẹ.

"Hạ Hạ, mười tháng tới cậu phải chịu khổ rồi!" Đan Diệp cười híp mắt.

"Tư Không, chúc mừng cậu gia nhập vào hàng ngũ vũ em." Đới Tông Nho cũng cười híp mắt,

Mặc dù xưa nay Tư Không Cảnh luôn rất tỉnh táo, nhưng lúc này, sắc mặt vui vẻ thể hiện rất rõ ràng, anh nói lời cảm ơn với cô y tá, dùng sức ôm Phong Hạ, hôn lên trán cô.

Cô tựa vào ngực anh, chỉ cảm thấy tiếng tim đập không ngừng tăng lên.

Trong bụng của cô, hiện tại, thật sự đang có một tiểu sinh mệnh mới rồi.

Đây là con của cô và anh, cũng là người mà sau này hai người sẽ nuôi dưỡng, nhìn con của hai người có thế giới của mình.

Đây nhất định là chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới rồi.

"Cảm ơn." Anh nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng nói với cô.

(*) Mauritius: Là đảo quốc nằm hướng tây nam Ấn Độ Dương, cách đảo Madagascar khoảng 900 km về hướng đông. Thủ đô là Port Louis. Nước cộng hòa này bao gồm các quần đảo Cargados Carajos, Rodrigues và quần đảo Agalega. Mauritius là một phần của quần đảo Mascarene. Đảo Réunion của Pháp 200 km (120 dặm) về phía tây nam và đảo của Rodrigues 570 km (350 dặm) phía đông bắc cũng thuộc Mascarene.

*****

Sau khi ở trong bệnh viện biết được tin mình có con, tư Không Cảnh lái xe đưa Phong Hạ về nhà họ Phong trước.

Lúc ở trên đường, anh gọi điện thoại cho ba mẹ báo tin tức tốt lành này, hai người xưa nay luôn rất nghiêm túc, cứng nhắc, sau khi nghe tin này lại vui vẻ, nói liên tục, giọng nói cũng run run.

"Hạ Hạ ở bên cạnh sao? Để cho nó nghe điện thoại." Mẹ anh nói vào điện thoại."Lần đầu mang thai, có rất nhiều nới cần phải chú ý."

"Hiện tại cô ấy đang mang thai, cần phải ít chạm vào đồ có phóng xạ." Anh nghiêng đầu nhìn cô, thản nhiên nói vào trong điện thoại."Con biết những điều cần phải chú ý."

"Mới thời kỳ đầu, không quan trọng..." Cô bất đắc dĩ nhìn anh, đưa tay muốn cầm điện thoại trong tay anh.

Nhưng anh vẫn không chịu đưa điện thoại cho cô, chỉ nói vào trong điện thoại."Cô ấy ngồi máy bay đến thành phố N, con không yên tâm, mẹ và ba cuối tuần thì đến đây đi, con chuẩn bị vé cho hai người."

Cô không kịp ngăn cản, anh chưa nói được đôi câu, cũng cúp điện thoại.

"Tư Không..." Cô thở dài, điều chỉnh tốt tư thế ngồi."Em yếu ớt như vậy sao? Mẹ anh muốn nói chuyện với em, sao anh lại không để bà nói..."

Vẻ mặt anh lạnh nhạt."Gặp mặt nói là được rồi."

Cô nhìn gò má tuấn tú của anh, đột nhiên nghĩ đến kết quả sau này của chính mình."Chẳng lẽ tiếp theo, điện thoại di động của anh, máy vi tính, ipad, ... đều không cho em dùng sao?"

Anh không nói gì chỉ gật đầu.

"Ra ngoài thì sao? Đi Dạo phố thì sao?" Cô nắm chặt dây an toàn, bối rối nhìn anh.

"Nhất định phải là trường hợp anh xem xét, " Anh thong thả nói."Không có vấn đề gì."

Toàn bộ 8, 9 tháng tới... chằng lẽ anh muốn cô quay về cuộc sống thời nguyên thủy sao?

Mặt cô như đưa đám, lúc này muốn cố gắng điều cuối cùng, đến gần anh, đôi mắt mở to, đáng thương nhìn anh."Ông xã... có thể thỉnh thoảng thì sắp xếp, cho em chơi một chút?"

Môi anh vừa nhấc, lộ ra nụ cười như có như không, vẻ mặt mập mờ."Có thể, chơi với anh."

Cô không giãy dụa nữa, vẻ mặt đâu khổ chấp nhận sự thật.

...

Đến nhà họ Phong, Phong Trác Luân đang đánh cờ với Phó Chính, Dung Tư Hàm và vợ của Phó Chính Thiệu Tây Bội đang ngồi trên sô pha nói chuyện.

"Đến rồi." Phong Trác Luân thấy hai người đến, giơ tay lên chào, lười biếng nói."Tư Không, tới đây chơi thay tôi một ván, tôi muốn đi nằm một lúc."

"Ba." Tư Không Cảnh và Phong hạ cởi giày, thay dép."Con có chuyện muốn nói và ba và mẹ."๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

"Chuyện gì?" Dung Tư Hàm thấy con gái và con rể, cũng rất vui vẻ, đi tới vừa giúp họ pha trà, vừa hỏi.

"Chuyện tốt hay là chuyện xấu?" Phong Trác Luân huýt sáo, liếc xéo anh."Cậu bất lực rồi hả?"

Trong nháy mắt, Phong hạ đỏ mặt, đột nhiên ho khan một tiếng.

Không phải bất lực, mà là quá mạnh mẽ được không...

"Ba, mẹ, Hạ Hạ mang thai." Anh bình tĩnh nhìn Phong Trác Luân và Dung Tư Hàm, mở miệng nói.

Cả nhà yên lặng hai giây.

Thiểu Tây Bội mỉm cười, vừa định nói lời chúc mừng lại nhìn thấy Phong Trác Luân như bị rút dây thần kinh, nhảy lên từ trên ghế, đi tới sau lưng Dung Tư Hàm, ôm lấy bà xã của mình."Ha ha ha ha... bà xã, tôi sắp được làm ông ngoại rồi... ha ha ha ha..."

Dung Tư Hàm cũng vô cùng vui vẻ."Chúc mừng hai đứa, vậy là Tiểu Cảnh và Hạ Hạ sắp được làm ba mẹ rồi."

"Bà xã, ý tôi là, tôi không muốn làm ông ngoại..." Phong Trác Luân lại kiêu ngạo nói."Xưng hô này già đi nhiều lắm, tôi không muốn, tôi vĩnh viễn mười tám tuổi."

Ngồi bên kia, Phó Chính đưa tay đẩy mắt kính."Chỉ số thông minh của ông luôn dừng ở mười tám tuổi."

"Hạ Hạ! Con sinh đứa bé rồi, đừng để nó gọi ba là ông ngoại!" Phong Trác Luân vùng vẫy.

"Vậy kêu là gì?" Thiệu Tây Bội kinh ngạc hỏi.

"Để ông ta làm ông ngoại của người khác?" Phó Chính tỉnh táo chỉ ra.

Dung Tư hàm không thể nhịn được nữa, lúc đầu đầy hắc tuyến, xoay người lại đẩy Phong Trác Luân đi vào phòng ngủ."Ông đi ngủ cho tôi."

Trên đường, Phong Trác Luân vẫn nhảy lên nhảy xuống, lúc đi tới phòng ngủ, cũng đưa tay nhanh nhẹn kéo Dung Tư Hàm vào."Bà xã, bà ngủ chung với tôi đi."

Phong Hạ và Tư Không Cảnh đứng ở trước cửa, nhìn cánh cửa đóng 'rầm' lại, liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu.

Hai trưởng bối nhà họ Phong đã náo loạn nhiều năm, hai người đã sớm quen...

Thiệu Tây Bội đi lên phía trước, vui vẻ cầm tay cô."Hạ Hạ, chúc mừng con, nhưng phải chú ý, mang thai thời kỳ đầu vô cùng quan trọng, con phải cẩn thận một chút."

Cô rất biết điều gật đầu, Tư Không Cảnh đứng bên cạnh cũng mở miệng nói."Dì à, có điểm gì cần chú ý, dì có thể nói cho con biết."

"Thời gian mang thái, chế độ ăn uống nhất định có chỗ khác với chế độ ăn uống hằng ngày, chế độ ăn uống cần phải hợp lý, dinh dưỡng cân đối. Đừng tưởng ăn được nhiều, ăn đồ ăn tinh tế mới tốt cho bảo bảo, điều đó ngược lại khiến bảo bảo bị thừa chất." Thiệu Tây Bội kiên nhẫn nói."Tiểu cảnh, từ bây giờ, cậu phải khổ cực rồi, tự mình sắp xếp một thực đơn hợp lý, nấu cho Hạ Hạ ăn, dù sao ở trong nhà cũng sạch sẽ hơn bên ngoài."

"Được, con biết rồi." Anh gật đầu."Còn nữa không?"

"Không thể tùy tiện uống thuốc, cũng cố gắng trong thời gian mang thai đừng để bị bệnh." Thiệu Tây Bội suy nghĩ một chút."Cố gắng ít đi đến những nơi nhiều người, còn nữa, những đồ vật phóng xạ, cò thể dùng út đi."

Cô cũng lắng nghe, nghe được trưởng bối cũng muốn hạn chế tự do của mình, mặt như đứa đám.

"Nhưng..." Thiệu tây Bội cười."Cũng không hẳn phải sừng lại tất cả hoạt động, tĩnh dưỡng là có thể an thai, nhiều lúc cũng phải vận động, đi công viên một chút là rất tốt."

"ĐƯợc." Anh nói."Con nhớ rồi, cảm ơn dì."

"Tiểu Cảnh, cậu nhất định sẽ là một người ba tốt." Thiệu Tây Bội cười vỗ vỗ bả vai Tư Không Cảnh.

Lúc này, Phó Chính đi tới bên cạnh vợ mình, nhìn bà lạnh lùng nói."Tôi không phải là một người ba tốt sao?"

Thiệu Tây Bội sững sờ, ngẩng đầu lên."Là tự ông nói."

Từ nhỏ, Phong Hạ đã luôn nghe Phó Căng nam và Phó Thiên Vấn tố cáo, dục vọng chiếm hữu của Phó Chính với vợ rất cao, cũng rất lạnh nhạt với bọn họ, lúc này chỉ nén cười không nói gì.

Tư Không Cảnh là một thương nhân giỏi và có sức quan sát, lúc này vừa nhìn, cũng đoàn chừng hai vị trưởng bối này cũng giống như Phó Ngọa Liễu, cầm tay Phong Hạ, nói."Chú dì, con mang Hạ Hạ về trước, hôm nay đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện, cô ấy cũng mệt rồi."

Phó Chính tặng anh một ánh mắt khen ngợi, lôi kéo vợ mình đi trao đổi một ít vấn đề.

**

Về đến nhà, Phong Hạ lưỡi biếng nằm trên sa lon nói."Tai sao tình cảm của ba mẹ em, luôn tốt như vậy..."

Từ lúc còn trẻ, thời gian qua rất lâu, trong mắt cô, Phong Trác Luân và Dung Tư Hàm, thậm chí những vị trưởng bối khác, hình như tình cảm với nhau vẫn nhiệt tình như cũ,

Thời gian trôi qua, họ cũng già đi, người lại vẫn còn đó, chỉ dựa vào cảm giác mà thôi.

Hiện tại, chính cô kết hôn với người cô yêu nhất, còn có bảo bảo, càng có thể trải qua cảm giác tình cảm như vậy vẫn khiến nhiều người hâm mộ và xúc động.

Tư Không Cảnh ở trong phòng bếp rửa một ít dâu tây cho cô, lại hâm nóng nước đi ra ngoài."Tình cảm của chúng ta không tốt sao?"

Anh ngồi xuống ghế, cô lập tức dựa vào người anh, tựa lên bả vai anh, cười híp mắt."Đương nhiên rất tốt."

Anh cưng chiều vuốt mặt cô, cho cô ăn dâu tây.

"Tư Không." Cô nhẹ giọng hỏi."Anh vui không?"

Lúc ở bệnh viện, mặc dù cô có thể thấy rõ cảm xúc của anh, nhưng sau đó lại không rõ ràng lắm.

Từ trước đến nay, anh luôn kín đáo lạnh lùng, hình như dù gặp phải chuyện gì, cũng không thấy nét mặt anh thay đổi.

Anh nhẹ giọng cười, nhìn cô."Em nói xem?"

Cô trừng lớn hai mắt."Phải rất vui vẻ, chẳng qua em không thấy rõ."

Anh nhìn cô một hồi, thở dài, ôm cả người cô lên trên đùi, nhỏ giọng, nói từng câu từng chữ."Anh vui vẻ đến sắp điên rồi."

Đây là chuyện hạnh phúc trong cuộc đời anh, ngoại trừ việc cưới được cô ra.

Anh nhất định sẽ dùng tất cả những gì của mình, để thương yêu, chăm sóc, bồi dưỡng bảo bảo của họ.

"Thật?" Cô cười ôm lấy cổ anh, tiến tới cọ cọ vào mũi anh."Tư Không, lỗ mũi sau này của bảo bảo, nhất định phải giống anh."

Mặc dù ngũ quan của cô không tồi, nhưng cô vẫn hi vọng bảo bảo của hai người, có thể có bộ mặt hoàn mỹ giống như anh vậy."

Lúc đó cô sẽ nhìn bảo bảo, giống như nhìn anh.

"Hạ Hạ." Cô đang chìm trong ảo tưởng về khuôn mặt sau này của bảo bảo thì anh đột nhiên gọi cô.

"Hả?"

Anh hôn lên gương mặt cô."Về sau, bảo bảo của chúng ta, có khuôn mặt giống như em mới khiến người ta cảm thán."

Chờ đến sau này, cực kỳ lâu về sau, bọn họ vẫn sẽ như ngày hôm nay.

Lúc còn trẻ tuổi yêu nhau, trung niên làm bạn, lâu năm thì dựa vào nhau để sống.

Đợi đến lúc con hai người trưởng thành, sau khi có một người bạn đời khác, nhất định nó sẽ hiều, anh yêu em dường nào.

...

Phụ nữ có thai chính xác bị giam ở nhà, trừ giờ khám thai quy định ra, không được phép đi nơi nào.

Phong Hạ đáng thương, mà ĐỚi Tông Nho có vợ con cũng bị bức bách rất thảm.

Sáng sớm thứ bảy, Đới Tông Nho còn đang nằm trong chăn ôm vợ mình Đan Diệp, cũng bị Tư Không Cảnh lái xe đến biệt thự đập dậy.

"Tư Không Cảnh." Lúc Đới Tông Nho đi theo anh vào nhà, khuôn mặt luôn dịu dàng đã có chút vặn vẹo."Mình hi vọng cậu đừng bức mình đến cuối cùng, phải để bà xã mình chăm sóc."

Vợ Đới Tông Nho, Đan Diệp, chủ khoa tiết niệu...

"Cậu mang trách nhiệm của bác sĩ, sẽ không đâu."Anh vẫn bình tĩnh như cũ."Là tự cậu nói, ngoại trừ chuyện đỡ để ra, tất cả mọi chuyện đều do cậu phụ trách."

"Anh Đới, thật ngại quá." Phong hạ ngồi trên ghế sa lon, ngược lại rất áy náy."Mới sáng sớm đã buộc anh qua đây."

Thời gian mang thai của cô cũng đã hơn ba tháng, hiện tại, thai nhi ổn định, nhưng sáng nay, trong người đột nhiên không thoải mái, cô cũng cảm thấy không có gì, nhưng Tư Không Cảnh lại không nói hai lời, lập tức lôi kéo Đới Tông Nho đến.

"Không sao." Đới Tông Nho thở dài, tính tình dễ chịu ngồi xuống ghế sô pha."Hạ Hạ, em thấy khó chịu ở đâu?"

"Chỉ cảm thấy hơi đau đầu, sau đó cổ họng cũng đau một chút..." Cô nhỏ giọng nói.

Đới Tông Nho quan sát mấy giây."Có thể là bị cảm..."

Tư Không Cảnh đứng ở một bên nghe hai người nói chuyện, lúc này cũng tự trách nhíu mày, điều chỉnh lại điều hòa nhiệt độ trong nhà vài lần.

"Tốt nhất là đừng uống thuốc, có thể sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều, tự lãnh sẽ tốt hơn." Đới Tông Nho xoay người nhìn anh, "Mình sẽ chờ, lát nữa gọi điện thoại cho bác sĩ chịu trách nhiệm việc này hỏi một chút."

"Ừ." Anh gật đầu, tất cả suy nghĩ đều đặt trên người cô.

*****

Đới Tông Nho nói chuyện mấy câu với Phong Hạ, lúc này mới đứng dậy tạm biện, anh đưa Đới Tông Nho đến cửa nhà, trước khí ra cửa, Đới Tông Nho đột nhiên gọi anh lại.

"Mặc dù cậu ảnh hưởng đến cuộc sống 'tính phúc' của mình, nhưng... Mình có thể phải có nhắc nhở nho nhỏ với cậu." Đới Tông Nho nhẹ nhàng đi tới trước mặt anh, tươi cười."Hiện tại Hạ Hạ đã mang thai ba tháng, có thể vận động một chút... mình cảm thấy thân thể ra mồ hôi, nói không chừng sẽ khiến cô ấy thoái hơn một chút."

Anh nhìn Đới Tông Nho hồi lâu, khẽ mỉm cười."Chờ Hạ Hạ bình an sinh xông, đến lúc đó, mình sẽ nói bạn mình ở Mỹ gửi cho cậu ít đồ, coi như quà cảm ơn."

**

Chờ Đới Tông Nho rời đi, anh quay lại nhìn cô, cô đang ngoãn ngoãn ngòi o trên ghế salon uống nước nóng.

"Em cảm thấy thoải mái chút nào chưa?" Anh đi lại bên cạnh ghế sô pha, vuốt vuốt tóc cô.

Cô gật đầu, đặt cốc nước xuống nhìn anh."Tư Không, sau này không cần phải làm phiền anh Đới như vậy, hiện tại anh ấy cũng đang chăm sóc Diệp Diệp, lại còn phải chăm sóc Tiểu bàn và Nhị Bàn, rất vất vả."

"Còn mệt không?"Anh ôm cô vào trong ngực, lạnh nhạt dừng đề tài này, hình như không thèm để ý đến sống chết của bạn tốt.

"Không buồn ngủ..." Cô tựa vào ngực anh, vỗ nhẹ lên cái bụng tròn nhỏ của mình."Anh xem, gần đây em mập lên rất nhiều, sắp không dám gặp anh rồi."

Đều nói các nghệ sĩ trẻ ăn ít cơm, mặc dù cô không tiếp tục làm nghệ sĩ nữa, những vẫn lo lắng trong lòng anh giờ đây khác với trước kia.

"Em cảm thấy em rất khó coi..." Cô tổng kết, buồn bã nhìn anh."Anh có không thích em không?"

Diện mạo anh vẫn tốt như vậy, thâm chí còn có mùi vị đàn ông hơn lúc còn trẻ, cô không sợ anh thay lòng, nhưng chỉ sợ anh sẽ không để ý mình như trước đây nữa.

Người nào đó lại chỉ chờ nghe được lời này của bà xã mình, ôm cô vào trong ngực, đứng lên đi vào phòng ngủ."Đới lát nữa nói cho em biết, anh yêu em bao nhiêu."

Bời vì bảo bảo, anh không dám làm quá mạnh, nhưng đã lâu anh không được ăn quả ngọt, thân thể cô bây giờ còn chặt chẽ hơn trước khi mang thai, thân thể như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Không thể làm mạnh, chỉ có thể nhẹ nhàng đi vào nơi sâu nhất, lướt qua rồi lại yêu cô.

Hơn ba tháng không được chạm vào cô, anh cũng không để trong thời gian ngắn, kiến trì làm cô đỏ mặt khóc nức nở hai lần, anh mới lui thân mình ra, để toàn bộ lên đùi cô.

Sau khi làm xong, giữa đùi cô dính ướt, cả người toàn là mồ hôi, mềm oặt, không còn chút hơi sức, anh dùng khăn lông lau cả người cô sạch sẽ, lại ôm cô vào trong ngực, yêu thương hôn cô."Có khỏe không? Trong người có khó chịu không?"

Cô xấu hổ chôn mặt trong ngực anh, lắc đầu.

"Bã xã, anh cảm thấy..." Anh cười nhẹ, đặt cằm lên đỉnh đầu cô nói."Cảm giác này, còn tốt hơn trước kia."

Cô mập hơn trước kia một chút, nhưng khi ôm cũng thoải mái hơn, huống hồ nơi mất hồn đó cũng tương ứng lớn lên, quả thật khiến anh vô cùng thoải mái.

Cô chôn mặt trong ngực anh, trong lòng suy nghĩ buồn bực, cằn vào lồng ngực anh một cái.

"Nhưng vẫn không nên có bảo bảo thứ hai." Anh thở dài một hơi."Một là đủ rồi."

Trước đó, khi nghe lời của Đới Tông Nho, anh cũng cảm thấy không có gì, hiện tại mới thấy nhiều đau khổ.

...

Người nào đó đau khổ, giờ phút này rốt cuộc cũng bỏ được lệnh cấm, lúc ở nhà, nếu như thấy thân thể cô thích hợp, lập tức lôi kéo cô, hai người cùng nhau 'chơi', cho đến lúc bụng cô được sáu tháng, mới vì cố kỵ thân thể cô, ngừng loại vận động này.

Giai đoạn cô mang thai, thân thể cũng không có gì khó chịu, năm mới tới, mùa xuân vừa qua, cũng sắp đến ngày sinh rồi.

Biểu hiện của bảo bảo trong bụng cũng rất ngoan, ở bệnh viện chờ mấy ngày, cô xem tạp chí một hồi thì không khỏi cảm thán."Tư Không, em cảm thấy bảo bảo nhất định là con gái."

Máy thai cũng không phải quá dữ dội, cũng rất ít khi hoạt động gân cốt.

Con gái ngoan ngoãn, cô cảm thấy anh làm ba nhất định sẽ rất thích.

Anh nghe vậy, đặt tờ báo xuống, sửa chăn lại giúp cô, nghiên trang nói."Chờ đến sau khi sinh nó xong, anh sẽ khen ngợi nó, cảm ơn nó đã thông cảm với mẹ nó."

Cô không khỏi nở nụ cười.

Lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra, Đới Tông Nho mang theo một bác sĩ nữ vào phòng.

"Tư Không, Hạ Hạ." Đới Tông Nho đi tới trước mặt hai người, giới thiệu vị bác sĩ."Vị này là bác sĩ mỏ chính khoa phụ sản tôi nhất trong bênh viện, Đinh Lộ Lộ, Hạ Hạ sẽ do cô ấy đỡ đẻ."

"Tôi đã yêu thích hai ngôi sao lớn các vị từ rất lâu rồi." Đinh Lộ Lộ cười híp mắt nhìn hai người."Mọi người có thể yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp mẹ con bình an."

"Mẹ con?" Phong Hạ nghiêng đầu."Bác sĩ cảm thấy bảo bảo là con trai sao?"

"Vâng." Đinh Lộ Lộ lòng mang chí lớn."Tôi xem nhiều năm như vậy, bình thường, dự cảm đều vô cùng chính xác."

"Con trai và mẹ thân thiết." Đới Tông Nho đứng ở một bên vỗ vỗ bả vai Tư Không Cảnh."Đến lúc đó, đừng nhỏ mọn với con trai."

Mọi người đều cười, lúc này, Tư Không Cảnh mở miệng."Ngày sinh dự tính là ngày mai rồi."

Đinh Lộ Lộ gật đầu, nói đùa."Không cần khẩn trương, tất cả đã được sắp xếp, chỉ cần... anh không ở bên ngoài quấy rối là được rồi."

Đều nói người làm ba có đủ loại hành động, dù là bình tĩnh như Tư Không Cảnh, cũng không thể đảm bảo không có bất kỳ hành động quá kích động nào bên ngoài phòng bệnh.

Tư Không Cảnh nhẹ nhíu mày, không nói gì, Phong Hạ nhìn anh, ngược lại lại không nhịn được cười.

"Tóm lại... tất cả đã có bọn tôi." Đinh Lộ Lộ vỗ nhẹ lên tay Phong Hạ."Yên tâm là được rồi."

**

Ngày sinh dự tính cửa Phong hạ hoàn toàn trùng khớp với thực tế, buổi sáng, nước ối vừa rách, Tư Không Cảnh lập tức phối hợp với bác sĩ đưa cô đến cửa phòng mổ.

Lúc cô nằm trên xe đẩy, cả người đã đầy mồ hôi, nắm tay anh nhưng vẫn không nói lời nào, mắt nhìn vào ánh mắt anh.

"Anh ở đây." Anh nắm lấy tay cô, đặt lên gò má mỏng phủ một lớp mồ hôi của mình, nhẹ nhàng nói."Bà xã, khiến em khổ cực rồi."

Cô cười, khẽ lắc đầu với anh.

Sau khi cô được đưa vào phòng bệnh, Phong Trá Luân và Dung tư hàm nghe tin cũng chạy tới.

"Tiểu Cảnh, Hạ hạ vào trong rồi sao?" Dung Tư Hàm đến bên cạnh anh, vỗ vỗ bờ vai anh hỏi.

Anh gật đầu, dù nhìn qua, vẻ mặt vẫn rất tỉnh táo, nhưng hai nắm tay cũng đã nắm lại phát ra âm thanh.

Vì là sinh con tự nhiên, nên có thể nghe thấy rất rõ tiếng rên khổ sở của cô từ bên trong truyền ra, một bên dù Phong Trác Luân rất lo lắng cho con gái, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ti tiện như cũ."Tư Không Cảnh, tôi sẽ nói cho cậu biết, thật ra tôi tới đây là muốn xem cậu có biểu hiện gì?"

Năm đó ông ở ngoài phòng bệnh kêu là thảm thiết, vẫn luôn bị con trai con gái biết được lấy ra trêu chọc, huống hồ, ngay đến đám bạn của ông cũng không thua kém.

Ngay cả Kha Khinh Đằng, tên đàn ông có tình cảm trên cả người bình thường, thấy Doãn Bích sinh con, sắc mặt cũng tối sầm, hôn mê bất tỉnh, ông kêu thảm thiết mấy tiếng, cũng không coi là mất thể diện được không!

Còn nữa, người lý trí tỉnh táo như Phó Chính cũng té ngã rồi, ông rất muốn nhìn một chút, con rể bình tĩnh này của mình sẽ có biểu hiện gì.

Tư Không Cảnh không để ý đến điều đùa giỡn của ba vợ, luôn không nói một lời ngồi đợi.

Toàn bộ quá trình sinh con, cũng không dài như trong tưởng tượng, lúc của phòng phẫu thuật mở ra, tim anh như thót lên cổ họng.

"Chúc mừng, là con trai." Y tá ôm một bảo bảo nho nhỏ đi ra.

Anh lập tức đứng lên đi về phía trước, nhìn gương mặt nho nhỏ còn chưa mở mắt hoàn toàn của con mình, cảm giác trong lòng cũng nhất thời không thể nói rõ.

"Thật khó nhìn." Phong Trác Luân liên tục lắc đầu."Thằng nhóc này không có đến một phần mười của ông ngoại nó, sao lại nhăn nhó..."

Dung Tư Hàm đẩy chồng mình ra, vui vẻ cười không ngừng.

Tư Không Cảnh nhìn bảo bảo một hồi, lúc mở miệng giọng nói cũng hơi khàn."Tình hình cô ấy thế nào?"

"Rất tốt, anh yên tâm đi." Y tá cười nói.

Y tá vừa nói xong, bác sĩ cũng đã đẩy Phong hạ ra ngoài.

Anh giật mình, vừa định tiến lên đến bên cạnh xe nhìn cô, chân trái đột nhiên mềm nhũn, cả người 'bịch' một tiếng, quỳ xuống.

Dung Tư Hàm và y tá giật nảy mình, lập tức muốn tiến lên đỡ anh, Phong Trác Luân sửng sốt mấy giây, lập tức chống nạnh cười to."Ha ha ha ha ha... cậu cũng không thể qua! Thật yếu đuối ha ha ha!"

Ông còn tưởng rằng con rể của ông cỏ thể lạnh lùng bình tĩnh, không ngờ lại trực tiếp quỳ xuống!

Hành lang bên cạnh có rất nhiều người xa lạ và phụ nữ có thai, có một số người cũng nhận ra Tư Không Cảnh, những âm thanh phong phú, ánh mắt, tình hình huyên náo... Hai tay anh chống đất, mới miễn cưỡng chống đỡ hai chân hoàn toàn nhức mỏi của mình đứng lên.

Bác sĩ đẩy giường bệnh cũng rất thông mình, vẫn không nhúc nhích, nhìn anh đi đến bên cạnh xe, cúi đầu nhìn Phong Hạ.

Cả người cô toàn là mồ hôi, tóc dính bết lên khuôn mặt, gương mặt hơi mập cũng sót lại ít nước mắt, lúc nhìn thấy anh, vẫn cố gắng nặn ra nụ cười."Thấy bảo bảo chưa?"

Anh gật đầu, cúi đầu hôn lên mắt cô.

Cả người cô mềm nhũn, lại có thể cảm thấy, một giọt nước nhẹ nhàng rơi lên khuôn mặt cô.

Dù đã từng trải qua nối xúc động, khổ sở, thì anh cũng chưa một lần, rơi nước mắt trước mặt cô.

Có người luôn nói, thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời người phụ nữ, là lúc mặc áo cưới.

Đó là lúc bông hoa thuần trắng nở rộ, đẹp vô cùng.

Nhưng anh vẫn luôn cảm thấy, khi cô cam tâm tình nguyện chịu đựng cơn đau đớn, sinh cho anh huyết mạch tương truyền, đó chính là thời khắc đẹp nhất của cô.

Đó là điều cô nguyện ý làm vì anh, điều khổ sở nhất trên cõi đời này, cũng chính là chuyện tốt đẹp nhất.

Đây là điều em làm cho anh, là quà tặng xinh đẹp nhất trên thế gian này.

Anh yêu em.

Crypto.com Exchange

Chương (1-32)