Vay nóng Homecredit

Truyện:Tình Ngang Trái - Chương 009

Tình Ngang Trái
Trọn bộ 131 chương
Chương 009
0.00
(0 votes)


Chương (1-131)

Siêu sale Shopee


“Không phải tùy hứng, mà tính cháu kiêu ngạo thế đấy!” Tiểu Lộng ôm cánh tay anh, nâng cao cằm.

Tư Nguyên nhìn cô bé nghiền ngẫm học theo từng trạng thái kiêu ngạo của ai đó, mà không nhịn được cười.

“Được được được, trẻ con có quyền tùy hứng. ” Anh đầu hàng, thứ anh không chịu nổi nhất chính là ‘phụ nữ’ kiêu ngạo.

“Muốn anh ở lại thì em phải ngoan ngoãn uống thuốc. ” Nhiều năm nay, anh đã sớm quen với tính tùy hứng của hai chị em.

Một tay anh nâng cốc nước, một tay cầm viên thuốc để bên môi Tiểu Lộng, ý bảo cô bé hãy ngoan ngoãn nuốt vào.

“Chú Lục, chú gian xảo quá đi!” Tiểu Lộng bị lường gạt cất giọng bất mãn.

“Em lại gọi sai nữa rồi, là anh chứ không phải chú!” Anh vỗ vỗ đầu Tiểu Lộng, nhắc nhở.

Không phải anh thích trẻ trung, mà anh tự nhận mình chưa già.

“Không, chú là chú!” Ở vấn đề này, Tiểu Lộng rất kiên quyết.

Lẽ nào trông anh ‘đứng tuổi’ đến mức, khiến một cô bé mười hai tuổi dứt khoát gọi một thanh niên hai mươi tám tuổi như anh bằng chú?

“Nếu anh là chú, vậy chẳng lẽ chị của em cũng gọi anh bằng chú?” Nếu Duy Đóa kêu anh bằng chú, anh sẽ hộc máu.

Nói tới nói lui, thực ra anh để ý đến nếu mình được gọi bằng chú thì anh và Duy Đóa sẽ thành hai thứ bậc. Anh bỗng chốc biến thành vai cha chú. May mắn thay, tính cách Duy Đóa rất đầm, bình thường nghe Tiểu Lộng gọi anh bằng chú cũng không phản ứng gì.

“Chị là chị, chú là chú, có gì khó hiểu?” Chẳng những Tiểu Lộng không chịu uống thuốc, mà còn bắt đầu bực bội kéo mền. “Nói gì thì chú vẫn phải làm chú thôi! Mai mốt có ngày chú còn cảm ơn cháu nữa!”

Sao anh cảm thấy dường như những lời này chứa đầy ngụ ý?

Tuy nhiên, trẻ em đang bệnh phải dành ưu ái nhất: “Được được được, chú là chú được chưa?” Anh đặt cốc nước qua một bên, sợ chọc Tiểu Lộng giận. Đầu tiên anh nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho Tiểu Lộng, sau đó dựng gối để cô bé thoải mái dựa vào, tâm trạng mới khá hơn.

Tiểu Lộng chăm chú theo dõi cử chỉ của anh.

“Chú Lục, chắc chắn mai mốt chú sẽ là ông bố tốt!” Tiểu Lộng khẳng định. Lát sau, cô bé lại bất ngờ hỏi: “Chú Lục, sau này chú muốn có con không?”

Tư Nguyên mỉm cười, nói: “Dĩ nhiên chú muốn có con chứ! Tuy rằng trẻ con rất khó trị, nhưng có con thì cuộc sống mới viên mãn. ” Vì cô bé mà anh xem mắt thất bại, mẹ đứa trẻ không biết phải tìm nơi đâu.

Năm nay Tiểu Lộng đã lên lớp sáu, vì vậy anh dùng tư duy ngang hàng để trao đổi.

Tiểu Lộng nghe thấy lời anh, bất giác lộ ánh mắt mất mát, nhưng loại mất mát đó chỉ kéo dài vài giây rồi bị bé giấu đi. Cô bé nhoẻn miệng cười tươi rói: “Hay quá, cháu cũng thích em bé. Mai mốt chú Lục và chị gái hãy sinh vài đứa đi!”

Ơ… Tư Nguyên cứng đờ.

“Công chức nhà nước không thể sinh nhiều con. ” Anh bật cười ha hả cho qua.

Anh và Duy Đóa làm sao có thể sinh con? Họ như hai đường thẳng song song không thể giao nhau! Nhưng vì sao anh không làm sáng tỏ? Anh tự hỏi.

Thực ra đáp án luôn nằm trong lòng, chẳng qua anh từ chối đối mặt. Bởi vì nếu một khi đối mặt, sẽ là những mâu thuẫn, đau khổ, muộn phiền và dằn vặt vô tận.

“Chú Lục, chú và chị cháu quen nhau bao lâu rồi?” Tiểu Lộng tỏ vẻ muốn tán gẫu tiếp với anh.

“Chính xác chắc cỡ mười năm. ” Khỏi cần suy nghĩ anh cũng có thể trả lời.

“Làm sao quen nhau vậy?” Hôm nay Tiểu Lộng rất cao hứng, truy vấn liên tục.

“Sao thế? Muốn chú kể chuyện cũ hả?” Anh mỉm cười lấy lệ cho qua.

“Chú không kể, cháu không thèm uống thuốc. ” Tiểu Lộng ra điều kiện với anh.

Bây giờ Tiểu Lộng vẫn còn sốt nhẹ, nếu bỏ cử thuốc thì nửa đêm sẽ phát sốt. Anh thở dài: “Thật ra, quá trình quen biết giữa chú và chị gái cháu rất đơn giản. ”

Vốn dĩ Tiểu Lộng đang ốm nên tinh thần có chút mệt mỏi, nhưng cô bé bỗng chốc hưng phấn.

“Năm đó vừa công bố điểm thi đại học, chú thi đậu. Người thân nộp hồ sơ nguyện vọng ngành Luật, mà chú thì muốn học quản trị kinh doanh hoặc công nghệ thông tin. ”

Trước kia chú Lục muốn học ngành quản trị kinh doanh hoặc công nghệ thông tin? Tiểu Lộng càng thêm hứng chí tiếp tục nghe.

“Hôm đó cả nhà đãi tiệc chúc mừng chú thi đậu. ” Năm ấy anh thi đậu thủ khoa, khiến gia đình cảm thấy rất vẻ vang.

“Còn chú thì muốn mua một cái áo khoác hoa hòe, một cái quần Jean khoét lỗ. Chú đã lên kế hoạch, nếu chú ăn mặc kiểu ấy tới dự tiệc thì ông bố luôn đứng trong hàng ngũ lãnh đạo, bà mẹ mạnh mẽ và các chị gái nhất định bị chú chọc tức chết. ” Anh cười nói tiếp: “Sau đó, chú sẽ đứng trước mặt nhiều khách khứa tuyên bố, chú không theo ngành Luật, cuộc đời của chú phải do chú làm chủ, bất kể ai cũng đừng hòng can thiệp. ”

“Chú Lục, thời niên thiếu chú cũng nổi loạn hả?” Tiểu Lộng hệt như đang nghe một câu chuyện về đêm.

Trong mắt bé, chú Lục ăn nói đâu đó rành mạch, hay nở nụ cười lịch sự với mọi người, chăm chỉ làm việc, không lãnh phí thời gian, kính trên nhường dưới, luôn chở che bạn bè, biết kìm nén, những khía cạnh khác cũng không làm ai chê được. Chú Lục có nhiều ưu điểm kể hoài không hết, nhưng nhược điểm chí mạng đó là, chú luôn làm theo mệnh lệnh của người thân.

Chú Lục mà cũng có thời nổi loạn ư? Thật quá bất ngờ!

“Chú cũng từ thời niên thiếu mà lớn lên!” Anh cười ôn hòa.

“Chú kể mau đi, sau này chú có mua được bộ quần áo chú muốn không?” Tiểu Lộng nôn nóng hỏi.

Tư Nguyên lắc đầu: “Không có. ”

“Tại sao thế?”

“Vì chú gặp chị của cháu. ”

Chị gái?

“Mười năm trước chị gái cháu làm việc tại một cửa hàng trên đường Nhân Dân, chú xuống xe buýt muốn vào tìm kiểu áo hippy trong phố Văn Hóa, mà đường đó phải đi ngang qua cửa hàng của cô ấy, chú vô tình lướt qua thì thấy chị gái cháu đứng sau tấm cửa kính. ” Sau đó bước chân anh không rời được, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đẩy cánh cửa kính đấy ra.

“Chị gái cháu đã hơn ba tháng trời chưa bán được một bộ đồ nào. Ông chủ bực dọc nói, nếu cuối tháng mà chị cháu không bán được thì phải cuốn gói. ”

“Lúc đó cuối tháng bảy, cách ngày ông chủ quy định rất gần. Dù trong lòng chị cháu vô cùng sốt ruột, nhưng lúc mua bán vẫn giữ tư thế nghiêm túc, hờ hững và cứng nhắc. ”

“Mùa hè nóng chảy mỡ, thế mà chị gái cháu còn đề nghị chú thử đồ vest. Cô ấy nói, chú mặc âu phục trông rất đẹp trai. ” Ôn lại kỉ niệm cũ khiến anh bật cười, bởi vì lúc đó trên mặt Duy Đóa chẳng hề mỉm cười, cả giọng điệu cũng khô khan đến giả tạo.

“Vậy mà chú lại mua bộ vest, không mua bộ hippy?” Mắt Tiểu Lộng mở lớn hết cỡ.

Ơ… Tư Nguyên miễn cưỡng gật đầu.

Bộ Âu phục hồi đó rất sang, có giá gần mười nghìn, khiến một học sinh như anh suýt té xỉu. Thế nhưng tại sao anh vẫn kiên quyết đưa thẻ ngân hàng, vét hết số tiền từ nhỏ tới lớn dành dụm được? Đây là nhân sinh, cũng là duyên phận.

“Mặc bộ vest sang trọng tới buổi tiệc, chắc cuộc cách mạng của chú hỏng bét nhỉ?” Tiểu Lộng vừa thấy lãng mạn, vừa nản lòng thay chú Lục.

Tư Nguyên mỉm cười, không hề chối cãi: “Ừ, cách mạng thất bại nhưng cuộc sống vẫn cần rất nhiều thỏa hiệp. ”

“Chuyện dĩ vãng đã kể xong, bây giờ cháu có thể uống thuốc chưa?” Anh kịp thời đưa cốc nước, vì anh rất sợ Tiểu Lộng lém lỉnh sẽ truy vấn đề ‘thỏa hiệp’.

Rất may, Tiểu Lộng chỉ thở dài: “Chú Lục, đây là cách chú thỏa hiệp với cháu sao? Thật nhẫn tâm!”

Đụng trúng bức tường ‘thịt’, làm Duy Đóa đau nhói.

Tệ hơn nữa là cái di động của cô cũng đi tong, nhìn chiếc điện thoại cũ kĩ bể nát mà cô thắt cả ruột. Tháng này cô phải đóng tiền đi nhờ xe, nếu mua thêm điện thoại mới thì e rằng kinh tế càng thêm eo hẹp.

“Không phải lỗi do tôi. ” Trên đỉnh đầu cô dội xuống một giọng nói của đàn ông rất lạnh lẽo và có từ tính.

Duy Đóa ngước lên, đập vào mắt cô là vóc dáng cao lớn kia.

Cô nhìn không rõ diện mạo của gã đàn ông trước mắt, vì gã để râu quai nón khiến ngũ quan rất mơ hồ. Dù thế nào thì cô vẫn nhận ra khuôn mặt ấy chẳng hề vui vẻ, chỉ có nghiêm túc và cương nghị như bức tường sắt.

Cô không xin lỗi, bởi vì cô cũng không sai! Duy Đóa im lặng, cô cúi xuống vơ chiếc điện thoại vỡ rồi vội vàng đứng dậy đi lướt qua gã.

Cô phải chạy nhanh tới nhà cô giáo Lý, nên chả hơi nào so đo với kẻ xa lạ. Còn vóc dáng cao lớn của ‘kẻ xa lạ’ kia cứng đờ sau lưng cô.

Mái tóc đen nhánh trên đầu luôn cột gọn gàng, dù ban nãy vừa té ngã nhếch nhác. Khi đứng dậy cử chỉ vẫn tao nhã, chiếc cằm chữ V, đôi ngươi lạnh lẽo kiêu ngạo và khuôn mặt xinh đẹp.

Kiều Duy Đóa! Nhiều năm sau, chỉ cần liếc mắt một cái mà gã đã nhận ra cô!

Đôi mắt sâu thẳm có hồn của gã bỗng sáng ngời, dưới màn đêm thanh tĩnh phát ra một luồng sát khí. Gã không còn là cậu thiếu niên năm xưa, bây giờ trên người gã đã nhạt nhòa mọi dấu vết.

Gã di chuyển bước chân, không nhanh không chậm đi theo cái bóng dáng hao gầy vội vàng kia.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-131)