← Ch.009 | Ch.011 → |
Bên ngoài trời đổ mưa tầm tã, khi cô chạy tới thì mưa vẫn rơi như trút nước.
“Cô giáo Lý, Tiểu Lộng sao rồi?” Cô bất chấp cả người ướt đẫm, nôn nóng hỏi.
“Hạ sốt rồi, bây giờ anh Lục đang ở chung với con bé. ” Cô giáo Lý cười.
Cô gõ cửa.
“Cửa không khóa. ”
Cô đẩy cửa vào, bên trong yên ắng.
Dưới ngọn đèn vàng, Tư Nguyên đang ngồi trên đầu giường đọc sách. Tiểu Lộng nằm bên cạnh anh chìm vào giấc ngủ.
Nhìn cảnh tượng này khiến trái tim Duy Đóa thấy ấm áp. Cả thế gian này chỉ mỗi mình Tư Nguyên mới mang tới cho cô cái cảm giác nồng ấm.
“Ngày mai con bé phải đi học, nên anh dỗ nó ngủ trước. ” Tư Nguyên thả sách, ôn tồn giải thích với cô.
“Anh đo nhiệt kế cho nó rồi, khoảng 37. 5 độ thôi. Tối nay chắc không có vấn đề gì. ” Tư Nguyên trấn an cô.
“Cảm ơn anh. ” Cô thốt không nên lời cảm động.
Mỗi lần gia đình gặp chuyện rủi ro, đều có anh lo lắng. Ân tình này, cả đời cô không trả hết.
“Bạn bè mà, em khách sáo chi vậy. ” Tư Nguyên không thích kể công. Tuy nhiên…
“Cả tháng rồi con bé chưa được gặp em, nó rất nhớ em. Em muốn kêu nó dậy không?” Ngón tay Tư Nguyên chỉ nhẹ vào cô bé, cất tiếng hỏi.
Duy Đóa lắc đầu: “Tối nay em ở lại đây, sáng mai thức dậy con bé sẽ gặp em. ” Cô ngồi xuống mép giường, ngón tay thon thả mơn trớn khuôn mặt nho nhỏ đầy khí khái của cô bé.
Lúc này vẻ mặt cô thật nhu hòa, thật dịu dàng, hiếm khi Tư Nguyên được nhìn thấy.
“Vậy cũng tốt, ngày mai Tiểu Lộng mở mắt là được gặp em. Chắc con bé mừng điên luôn. ” Tư Nguyên đứng dậy, để chỗ ngồi gần bé cho cô.
Duy Đóa ngồi vào chỗ của anh, giữ chặt tay Tiểu Lộng.
Tư Nguyên đi vào toilet cầm một cái khăn lông ra đưa cô: “Em đi rửa mặt đi, thay quần áo trước để tránh bị cảm lạnh. ”
“Em không sao. ” Cô từ chối.
Cứ ngồi đây, chỗ lưu lại dư âm của anh, ấm áp đến mức cô chẳng thiết đứng dậy. Nơi có anh, cô luôn có cảm giác êm đềm, không cần phải xù lông phòng vệ.
“Nếu em bị cảm sẽ lây cho Tiểu Lộng. ”
Một câu nói của Tư Nguyên khiến cô dù không cam lòng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy.
Hai chị em đều ngoan cố như nhau. Tư Nguyên lắc đầu, ngồi xuống ghế tiếp tục đọc sách.
Lát sau, cô từ phòng tắm đi ra. Bấy giờ cô đã tẩy sạch lớp trang điểm, để lộ gương mặt thanh tú, mái tóc xõa dài trước ngực, toát vẻ quyến rũ đàn bà và ngây thơ của thiếu nữ.
Tư Nguyên ngước lên, ánh mắt không thể rời khỏi cô.
“Sao anh nhìn em chằm chằm vậy?” Duy Đóa xấu hổ hỏi.
Ánh mắt đó của anh khiến trái tim cô bắt đầu đập loạn, như mặt nước hồ phẳng lặng bỗng nhiên nổi sóng. Bây giờ anh đang nhìn cô bằng ánh mắt của những người bạn, hay của một người đàn ông? Thường Hoan nói rất đúng, khoảng cách giữa cô và Tư Nguyên chỉ bằng một manh giấy mỏng, chẳng qua không ai muốn đâm thủng.
Nghe cô hỏi anh mới hoàn hồn, cười cười nói: “Anh đang nhìn xem em với Tiểu Lộng có giống nhau không?”
Anh nói thế làm Duy Đóa trở nên khẩn trương: “Vậy anh thấy em và Tiểu Lộng có giống không?” Hóa ra đây là lí do khiến anh nhìn cô chăm chú. Trái tim Duy Đóa khôi phục bình thường, nhưng cũng vì câu nói đó mà tinh thần cô hoảng hốt.
Tư Nguyên vừa cẩn thận nhìn cô, vừa liếc qua cô bé Tiểu Lộng đang nằm ngủ vài lần. “Thành thật mà nói…” Anh lắc đầu, “Hai đứa em chẳng giống tí nào. ”
Đáp án của anh làm Duy Đóa hơi cứng đờ.
Anh ngẫm nghĩ: “Hồi tối Tiểu Lộng hỏi anh vài vấn đề khiến anh nghẹn họng. ”
“Vấn đề gì?”
“Ví dụ, các bạn học đều nói con bé nhìn khác em, hỏi anh thấy sao?” Mới bây lớn mà đã biết thử lòng, cô bé suýt chút làm anh hết đỡ nổi.
“Bác trai và bác gái rất đẹp, gương mặt em giống mẹ, Duy Phong trông thư sinh, cả nhà em đều cao ráo, phong độ nhưng tao nhã. Tuy nhiên, Tiểu Lộng có đôi mắt to chân mày rậm, vóc dáng khí khái, khác với vẻ thanh lịch của hai chị em em, vì vậy con bé mới suy nghĩ. ” Tư Nguyên thở dài.
Duy Đóa và Duy Phong đều có diện mạo rất đẹp. Nếu đem ra so sánh, dáng vẻ của Tiểu Lộng khá bình thường, nếu không muốn nói là kém xa.
“Chị em nhìn khác nhau cũng đâu có gì kì lạ?” Cả người Duy Đóa đều căng cứng.
“Đấy chưa phải là điều quan trọng, quan trọng nhất là phía ba mẹ em, ngay cả lễ tết cũng không cho con bé về nhà, đây là hành vi của bậc làm cha mẹ sao? Họ thể hiện sự ghét bỏ Tiểu Lộng rõ ràng, rất khó trách Tiểu Lộng nghi ngờ. ” Chuyện gia đình cô, thậm chí cả anh cũng cảm thấy thật phức tạp, thật phiền lòng.
Duy Đóa khẽ vuốt ve mái tóc ngắn của Tiểu Lộng. Chính vì ba mẹ bài xích Tiểu Lộng, nên cô đành gởi bé tới nhà cô giáo.
“Chúng ta nói chuyện nhé. ” Tư Nguyên nhìn cô, dáng dấp Duy Đóa rất thon thả, không hề giống người đã từng sinh con.
Quen biết nhau nhiều năm nên hai người rất hiểu ý. Chỉ cần liếc mắt, cô đã biết anh có chuyện muốn nói.
Ra khỏi cửa phòng, anh cẩn thận nhìn lại bên trong để xác định Tiểu Lộng và cô giáo Lý đã ngủ say.
“Dường như Tiểu Lộng đang nghi ngờ…” Anh hạ giọng.
“Nghi ngờ gì?” Cô khó hiểu trước lối nói chuyện của anh.
Tư Nguyên ngẫm nghĩ chốc lát rồi chọn cách nói thẳng: “Đóa, tối nay anh và Tiểu Lộng tâm sự rất nhiều, anh phát hiện con bé đã trưởng thành rồi. Bây giờ khả năng nhận biết của trẻ con còn cao hơn tưởng tượng của chúng ta. Cho nên rất nhiều thứ khiến con bé ôm thái độ nghi ngờ và suy đoán lung tung, vậy tại sao em không dứt khoát cho nó biết thân thế của mình?”
Duy Đóa có vẻ đã hiểu, cô mở to hai mắt.
“Trên thực tế, con bé hỏi anh quen em lâu như vậy, đã từng gặp cha ruột của nó chưa? Có phải nó nhìn giống bố?” Tư Nguyên cười khổ.
Cô bé này công lực nói chuyện rào trước đón sau ngày càng mạnh.
Hô hấp của Duy Đóa nghẹn cứng.
Bọn họ đều hiểu, ‘cha ruột’ trong miệng Tiểu Lộng dĩ nhiên không phải chỉ người cha đứng trong cuốn sổ hộ khẩu kia.
“Bây giờ anh còn đáng trống lãng cho qua, nhưng nếu con bé lớn thêm chút nữa, anh thật sự không biết phải làm sao. ”
“Mặc kệ em đang cố sức che giấu điều gì, anh chỉ muốn nhắc nhở em, Tiểu Lộng mỗi ngày một lớn, không phải thứ gì con bé cũng ngu ngơ, cái gì cũng như con nít. Con bé có tư duy, có ý nghĩ riêng của mình, thậm chí có lẽ con bé còn mẫn cảm hơn cả với chúng ta. Vài năm nữa con bé dậy thì rồi, không nói sự thật với nó, vậy có tốt chăng? Biết đâu còn gây cho con bé hiểu lầm rằng em cũng ghét bỏ nó?” Chỉ cần Duy Đóa đi vắng vài ngày là Tiểu Lộng sẽ cố tình gây xôn xao, thu hút sự chú ý để cô tới gặp con bé. Chẳng lẽ đây là cách dấu giếm tốt?
Hô hấp của Duy Đóa cứng lại.
“Anh khuyên em nên suy nghĩ kĩ, hãy kể với Tiểu Lộng về thân thế của nó, đừng để nó phải suy diễn lung tung. ” Bằng cách này, có lẽ tương lai đứa trẻ sẽ phát triển thuận lợi hơn.
“Anh cảm thấy suy đoán lung tung với sự thật tàn bạo, cái nào có lực sát thương hơn?” Giọng Duy Đóa khẽ ngân cao, bởi vì cô hơi kích động.
Trên đời này người biết thân thế của Tiểu Lộng rất ít, Tư Nguyên là một trong số đó. Cô cho rằng anh thông cảm, nào ngờ anh không ủng hộ.
“Tại sao em biết rõ ba mẹ em ghét có thêm một người mà em vẫn muốn đưa nó về sống chung, để nó mang danh nghĩa em gái mình?” Cô vô cùng đau lòng, cô nghĩ anh thông cảm.
Sự kích động làm cô xù lông phòng vệ, còn Tư Nguyên hoàn toàn trầm mặc.
“Anh bảo em hãy cho Tiểu Lộng biết thân thế của nó, em phải nói làm sao đây?” Anh nói cho cô biết đi, cô phải mở miệng bằng cách nào?
“Chẳng lẽ em đi nói, nó không được sinh ra từ kết quả của tình yêu mà từ một vết nhơ?” Anh kêu cô phải nói làm sao, nói làm sao?
“Tiểu Lộng rất quan trọng với em, xin đừng làm tổn thương nó cũng đừng làm tổn thương em!” Khi nói những lời này, đáy mắt Duy Đóa đã ứa lệ.
Cô luôn phớt lờ mọi việc, nhưng chuyện Tiểu Lộng là không thể. Tiểu Lộng do một tay cô nuôi nấng, là trách nhiệm trên bờ vai cô. Nếu có chuyện gì gây tổn thương Tiểu Lộng, cô khó lòng tha thứ cho mình.
Bầu không khí chìm vào nặng nề.
Tư Nguyên nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô. Lát sau anh giang tay ra, không nói lời nào kéo cô vào lòng, cho cô một vòng tay.
Duy Đóa cứng đờ, dường như cô đang chống lại sự ấm áp của anh lúc này.
“Anh xin lỗi, anh nói sai rồi. ” Tư Nguyên ôm lấy cơ thể cứng đơ của cô, chủ động cất tiếng xin lỗi. “Anh chỉ đứng ở lập trường lý trí mà bỏ sót cảm nhận của em và Tiểu Lộng, anh xin lỗi. ”
Một câu nói đã khiến toàn thân Duy Đóa hóa mềm mại.
“Tư Nguyên, mối quan hệ này rất chằng chịt, đừng nói cho Tiểu Lộng biết, được không?” Cô cầu xin.
“Được. ” Anh gật đầu.
Sự thật tàn khốc càng giúp con người trưởng thành, đây là ý của anh. Tuy nhiên, nếu cô phản đối, anh tôn trọng lựa chọn của cô.
“Đã nhiều năm rồi, cảm ơn anh!” Cô giơ tay ôm lấy anh.
Cảm ơn anh, mỗi khi cuộc sống của cô gặp bất lực thì xuất hiện.
Anh khẽ đẩy cô ra, mỉm cười: “Em khách sáo làm gì, chúng ta là bạn bè. ” Khi anh ngước nhìn cô, có một tình cảm da diết được chôn sâu dưới đáy mắt.
…
Dưới lầu vang lên tiếng động cơ ầm ĩ của chiếc SUV.
Chiếc xe mất hút dưới màn mưa tầm tã. Giống như khi đến, lúc đi vẫn hoàn toàn im lặng.
← Ch. 009 | Ch. 011 → |