Vay nóng Homecredit

Truyện:Mộ Phần Trái Tim - Chương 078

Mộ Phần Trái Tim
Trọn bộ 102 chương
Chương 078
0.00
(0 votes)


Chương (1-102)

Siêu sale Lazada


Trên đường về nội thành, Hạ Nghị không ngừng suy nghĩ, bắt đầu từ khi anh tìm được Hiểu Văn, đến khi tai nạn xe cộ xảy ra, tất cả đúng là quá khéo. Hơn nữa, nhân viên điều tra có đề cập qua, có một công ty khác đồng thời đang điều tra hành tung của Hiểu Văn. Anh càng nghĩ càng thấy lạ, xe máy kia đúng là có chủ ý.

"Có phải mẹ không?" Bấm điện thoại, mở đầu anh liền hỏi.

Hạ Lan nữ sĩ mẹ anh hình như còn chưa rời giường, bị điện thoại của anh đánh thức, cơn tức rất lớn, "Chuyện gì?"

"Tai nạn xe của Hiểu Văn có phải mẹ ra tay không?" Anh gọn gàng dứt khoát chất vấn.

"Hừ, tôi làm chuyện gì!" Hạ Lan nữ sĩ khinh thường lạnh giọng, "Thì ra lại làm anh hùng bất bình cho người khác, lại muốn xen vào việc của người khác à!"

Đúng là bà ta? Đây là anh xen vào việc của người khác sao? Mới trước đây, mẹ quản mọi chuyện của anh, cái gì cũng phải can thiệp, bây giờ quan hệ mới hơi tốt lên một xíu, lại biến thành như vậy!

Hạ Nghị căm giận, "Bà thiếu kiến thức pháp luật à? Bà có biết mình đã phạm pháp không?" May mà Hiểu Văn nghi ngờ là anh, cho nên không báo cảnh sát, nói cách khác, hậu quả thật sự không lường nổi.

"Tôi mà thiếu kiến thức pháp luật ư?" Hạ Lan chậc chậc lấy làm kỳ, trào phúng, "Nếu không phải bảo bối con tôi không quản được nửa thân dưới, nếu không phải con tôi bị nước mắt của mấy con hồ ly làm loạn, làm sao tôi lại mất não đến chó cùng dứt giậu chứ?"

"Cô ấy không phải hồ ly..." Hạ Nghị gầm nhẹ.

"Anh còn hồ đồ ư? Anh không cần Dư Vấn trở về nữa à?" Hạ Lan nữ sĩ cự gầm lên cắt ngang.

Một câu, anh tựa như bị lời chú nguyền rủa, chẳng thể cử động, muốn giải thích cho Hiểu Văn, lại chẳng thể nói một câu.

"Anh muốn Dư Vấn trở về, bụng Đỗ Hiểu Văn không thể giữ, nếu không cả đời đều là bom hẹn giờ!" Hạ Lan thấp giọng cảnh cáo, "Cho nên, anh đừng nhúng tay vào, chuyện anh không ra tay được thì để tôi!"

Anh ra giọng can thiệp, "Bà đừng dính vào!"

"Vậy anh muốn sao đây? Để Đỗ Hiểu Văn sinh đứa con ra? Dư Vấn rất kiêu ngạo, con bé chịu được loại nhục nhã này ư? Ang có lòng tin, có nắm chắc có thể thu phục Dư Vấn nhận một gia đình khác bên ngoài của anh không? Tốt nhất anh đừng có ngây thơ như thế cho tôi!" Hạ Lan tức giận nói.

Anh không nói gì, lặng im một hồi, bởi vì, anh thật sự quá "ngây thơ".

"Nghĩ đến Thụy Thụy, anh thật sự còn mặt mũi tiếp tục chơi đùa với phụ nữ bên ngoài à?" Hạ Lan nói vào trọng điểm.

Những lời này, làm cho anh rất đau rất đau.

"Mặc kệ đứa trẻ kia có sinh ra hay không, con sẽ không sống cùng Hiểu Văn." Anh kéo căng mặt. Thụy Thụy đã chết, làm sao anh có thể lại tiếp tục ở bên Hiểu Văn? Anh không thể.

"Nhớ kỹ, chuyện về Đỗ Hiểu Văn, anh không cần nhúng tay, tôi có cách giải quyết rồi! Bây giờ anh là người có tội, sống bình an với Dư Vấn, đối tốt với Dư Vấn chính là chuộc tội với Thụy Thụy." Một câu cuối cùng làm cho người ta có áp lực rất lớn, Hạ Lan quyết đoán cúp máy.

Dọc theo đường đi, tâm tình Hạ Nghị cũng rất kém, anh bây giờ, dường như đã đi vào một ngõ cụt, thống khổ phát hiện ra, dù mình làm thế nào, phải trái đều không có người. Sao anh lại để mình rơi vào hoàn cảnh tệ như thế?

Ở trong phòng bệnh, bởi vì Hạ phu nhân khôi phục một phần trí nhớ, làm cho anh quá kích động có rất nhiều chuyện không kìm nén được, nhưng mà, có một phần thật ra là anh cố ý. Cố ý làm cho Hiểu Văn hết hy vọng.

Đời này, anh không thể, dù đứa trẻ có sinh ra không, cũng phải phụ cô. Hạ phu nhân nói đúng, là tình yêu vĩ đại của anh đã hại chết Thụy Thụy.

Loại tâm tình u ám này kéo dài mãi cho đến khi Dư Vấn bước đến xe anh.

"Này, xuống xe đi!" Gõ gõ cửa kính xe, cô chỉ vào phía chiếc hòm.

Hạ Nghị xuống xe, hoang mang nhìn cô. Bên trong là thứ gì?

"Không phải hy vọng em về nhà sao? Em dọn xong hành lý rồi." Cô nhẹ giọng nói.

Về nhà? Lĩnh ngộ được hàm nghĩa kia, nháy mắt, anh xúc động.

"Hạ phu nhân, hoan nghênh về nhà!" Anh dang tay, cho cô một cái ôm chặt mà nghẹt thở.

Cô đã trở lại! Anh có thể bắt đầu với cô lần nữa, đúng không? Dưới ánh mặt trời sáng bừng, anh chôn khuôn mặt tuấn tú trên vai cô, không nhìn thấy gương mặt cô, trong nháy mắt bị anh ôm phủ một lớp băng mỏng.

Cô hít vào, mùi vị mê người khêu gợi của anh tràn đầy lồng ngực, nhưng trái tim cô lại đập rất chậm, vô cùng bình tĩnh. Cuối cùng, từ từ, cô kéo khóe môi mình lên, để vẻ lạnh lùng dịu xuống. Cô đẩy nhẹ anh ra, ngoắc ngón tay với anh, chỉ về phía phòng khám, hàng dài đang chờ kia.

"Em còn phải đi làm, nếu có người đồng ý giúp em, vậy em có thể tan làm sớm về nhà cùng anh rồi!"

"Hạ phu nhân, còn bắt anh làm việc giúp em à?" Đã hiểu ý cô, Hạ Nghị nở nụ cười.

Tan làm sớm về nhà cùng anh, câu nói đơn giản này, làm cho người ta nghe đến ấm áp, rất nhớ nhung!

"Không phải muốn đồng cam cộng khổ sao?" Dư Vấn lạnh nhạt hỏi lại.

Anh căn bản không có lý do từ chối.

"Được." Anh vui vẻ gật đầu, dẫn đầu đi vào trong quầy.

Trong mắt Dư Vấn, hiện lên giọng mỉa mai không thể nghe không thể thấy. Nếu Đỗ Hiểu Văn biết cô ta đang vất vả giữ thai ở đó, mà anh lại vì Hạ phu nhân cô sớm tan làm, lại ở đây giúp thu tiền, không biết Đỗ Hiểu Văn có thương tâm đến muốn tự sát không? Nhưng, cô cũng không muốn để họ chết sớm như thế.

"Anh và Hiểu Văn sao lại như thế?" Trong quầy, Dư Vấn đang tìm tiền mặt cho khách, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

Vấn đề này, làm cho anh cứng lại.

"Bọn anh..." Anh nói không nên lời.

Khi anh ích kỷ, cô mất đi trí nhớ, anh không muốn lại góp thêm một viên gạch vào đây.

"Chỉ là bạn bè bình thường đúng không?" Vừa bận rộn đăng ký giúp khách, Dư Vấn vừa lạnh nhạt trả lời hộ anh.

Anh đang khiếp đảm, nghe một câu này của cô, do dự vài giây rồi kiên trì trả lời, "Đúng thế..." Anh chột dạ vùi đầu tiếp tục giúp cô chuẩn bị tiền mặt.

"Chia tay rồi, hai người vẫn không liên lạc, chuyện cô ấy có thai là vừa đúng lúc anh có mặt ở nơi đó rồi đưa cô ấy đến viện, đúng không?" Cô thận trọng, tiếp tục hỏi.

"... Đúng...." Xương sống anh run lên, không thể không nói dối.

Dư Vấn thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người, nhìn anh, khóe môi cười như hoa, "Em tin tưởng anh!"

Một nụ cười, bốn chữ mà thôi, lay động anh. Cô nói, cô tin tưởng anh.

Anh muốn bắt đầu một lần nữa cùng Hạ phu nhân, muốn cô có thể quên đau đớn về Thụy Thụy, ngoài những thứ đó ra, khát vọng lớn nhất trong lòng anh, chỉ hy vọng có thể nghe thấy cô nói một lần nữa: cô tin anh. Dù anh có trả giá gì anh cũng đồng ý! Nghĩ đến cuộc sống vợ chồng hạnh phúc ấm áp sắp đến đây, bây giờ anh lại tràn ngập sức mạnh!

*****

Shakespeare nói, tình yêu là một đóa hoa trường sinh trên vách núi đen, muốn hái nó nhất định phải có dũng khí. Đối với Triệu Sĩ Thành mà nói, cô đúng là đóa hoa kia, muốn hái, anh không sợ vất vả, lại càng không thiếu dũng khí, tuy nhiên, cái giả phải trả chính là vứt bỏ mọi nguyên tắc của anh.

Tiêu Đồ chẳng nói thêm một câu, lại nhấc lên kinh hãi trong lòng anh. Từ buổi sáng đến bây giờ, Triệu Sĩ Thành xuất thần suy ngẫm, ánh mắt suy nghĩ mơ hồ dời về phía trong quầy kia lần nữa, đến đôi nam nữ xứng đôi kia.

"Anh hai, ăn đi." Cho đến khi Dung Hoa gọi tên anh, anh mới tỉnh lại, chỉ là, anh tiếp tục nhìn chằm vào bát đũa của mình mà ngẩn người, không thấy ngon miệng.

"Anh chàng đẹp trai, cảm ơn anh mời nhé!" Nhân viên trong phòng khám ăn thật nhanh, vừa vui cười nói cám ơn.

Nhân viên khác của phòng khám vừa cắn ăn rất mau, vừa vui cười nói lời cảm tạ. Bữa cơm hôm nay vô cùng thịnh soạn, giống như đi ăn tiệc, cả bàn đầy đồ ăn, tất cả mọi người đều nghĩ mình thật may mắn. Mọi người đều mờ ám nhìn về phía Dư Vấn, mà nữ chính lại chỉ từ từ ăn bát cơm trắng.

"Hạ phu nhân, này, ăn tôm đi!" Hạ Nghị săn sóc lột vỏ một con tôm lớn bỏ vào bát cô.

"Cám ơn." Nét mặt cô rất nhạt, hơn nữa, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt bắn đến của Triệu Sĩ Thành.

Cả bữa cơm, từ đầu đến cuối, cô vẫn không chạm vào con tôm kia.

Triệu Sĩ Thành quan sát cẩn thận.

"Tôi nghe Hạ Nghị nói, Vấn Nghị là tâm huyết của tôi và anh ấy, chiều nay tôi muốn về công ty xem sao." Đặt đũa xuống, Dư Vấn tuyên bố.

Nghe vậy, khóe môi Hạ Nghị khẽ nhếch.

"Dư Vấn, em theo anh ra đây một lát." Triệu Sĩ Thành cũng buông đũa, không đợi đáp lại, anh đi lên tầng phòng khám trước.

Đúng vậy, anh không muốn chẳng kịp hối tiếc. Nhưng mà.

"Hạ Nghị, em nói xong rồi, chúng ta đi thôi!" Dư Vấn lại đứng dậy, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội phản ứng, liền trực tiếp đi ra ngoài cửa.

Triệu Sĩ Thành dừng bước ở chân cầu thang. Nháy mắt, không khí quỷ dị, tất cả mọi người yên lặng, Hạ Nghị nhìn thoáng qua Triệu Sĩ Thành, không nghĩ nhiều liền đuổi theo.

Dư Vấn ngồi trên xe Hạ Nghị, cho đến khi Hạ Nghị từ từ khời động xe rời phòng khám, cô cũng không quay đầu, càng giả vờ không nhìn thấy Triệu Sĩ Thành đang đuổi tới. Cô không muốn nói chuyện cùng Triệu Sĩ Thành, tục ngữ nói đúng, không chung suy nghĩ không thể bước cùng một con đường. Cô phải đi con đường này, dù có tan xương nát thịt, cô không cần ai cả, không cần ai cổ vũ, cho dù, trong hai tháng kia, Triệu Sĩ Thành không cho là cô như thế.

Lúc cô không còn trí nhớ, mày không hề nhăn, hay cười, thậm chí làm nũng cũng thấy là một thú vui, cô như thế, thỉnh thoảng lại toát ra tính trẻ con, là dáng vẻ cô từng có khi 20 tuổi. Nhưng mà, bây giờ cô phải từ bỏ, dù không muốn rời yếu đuối cũng phải dứt bỏ, cho dù sau này buồn vui của cô, không ai có thể chia sẻ.

Đến công ty, trợ lý đã đến đón, thần sắc có chút kích động.

Cô ngồi trong văn phòng, ở trước mặt Hạ Nghị, lộ ra vẻ mặt mờ mịt, "Em không hiểu những thứ này lắm." Cô đẩy văn kiện ra, dáng vẻ khá phiền chán.

"Không sao, nếu em có quyết định sai, anh cải thiện giúp em là được rồi!" Hạ Nghị nhún nhún vai, cười đến thoải mái.

Trước kia mỗi dựa án Vấn Nghị đưa ra, mỗi quảng cáo đều do anh chế tác, Hạ phu nhân điểu khiển tất cả, bây giờ chỉ cần Hạ phu nhân trở về bảo anh làm gì cũng được.

"Thật không?" Cô hừ lạnh.

"Em cứ chơi cũng được, nếu như thực sự có chuyện, anh sẽ đỡ." Anh không chú ý đến cô cúi đầu xuống, chỉ cười an tâm, hứa hẹn trước mặt mọi người.

"Vậy được rồi, trợ lý Phương ở lại, mọi người cũng đi ra ngoài trước đi, tôi muốn bắt đầu làm quen công ty một chút." Cô dựa vào ghế ông chủ, khí thế trời sinh ngầm lộ ra.

Cả buổi chiều, bởi vì sự trở về của cô, công ty từ trên xuống dưới đều bận rộn.

Hạ Nghị ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, cách cửa sổ thủy tinh trong suốt, nhìn văn phòng đối diện, nhân viên bận rộn ra vào, không phải họp thì báo cáo nghiệp vụ. Bà chủ như cô, hoàn toàn có tác phong nữ vương, sắc bén nói một không hai, so với trước kia, bây giờ cô quả thực đã tìm lại chính mình, bảo thủ lại hại cấp dưới siêu áp lực và có trách nhiệm, nơm nớp lo sợ.

Anh không thích người phụ nữ quá mạnh mẽ như thế, anh lại càng không thích cô làm việc đến mất hết tình người. Nhưng mà, bây giờ anh nằm xoài lên bàn, xem xét một màn đối diện, nhưng lại không kìm lòng được bật cười, trong lòng lại cảm thấy vô cùng kiên định, có hạnh phúc thản nhiên.

Trước khi tan làm, anh hỏi đến thành tích làm việc của cô hôm nay thông qua trợ ký, nhưng vừa thấy, anh đã ngây dại. Tất cả quyết sách của cô, gần như đều làm đến rối tinh rối mù, như một người mới tốt nghiệp hoàn toàn không có kinh nghiệm, không còn vẻ lão luyện của cô lúc trước. Mà anh có thể làm vẫn chỉ là cười cười giả lả.

Mười giờ tối.

Cô tắm rửa xong, chỉnh lại điều hòa đến độ ấm thoải mái, xốc chăn trên giường, nhưng mà đầu giường vẫn để đèn, cô ngồi trên giường cẩn thận nghiên cứu báo cáo tài chính của công ty trong ba tháng này. Biểu hiện trên báo cáo tài chính, trong ba tháng này, dù là nghiệp vụ hay tài chính, công ty vẫn khá ổn định. Hạ Nghị duy trì rất khá.

Cô đang chuẩn bị lật trang tiếp, cửa phòng bị đẩy ra, phía bên kia giường ngủ chùng xuống, bị người nào đó chiếm cứ. Hơi thở nam tính đặc trưng xâm nhập, đôi cánh tay có lực đã bò lên eo cô, Dư Vấn cứng lại, nhăn mày.

Hạ Nghị mặc chiếc áo phông trắng cổ chữ V, lộ ra hơn nửa lồng ngực, ôm cô vào lòng, cười cười ôm tay cô, gợi cảm và biếng nhác nói không lên lời.

"Còn làm việc à?" Anh dùng chân cọ cọ bắp chân cô, ngập tràn khiêu khích.

Mà cô chỉ nhếch khóe môi, "Anh đến phòng em làm gì?"

Bị chất vấn không khách sáo như thế, anh lại nhíu mày, "Hạ phu nhân, anh giường đơn khó ngủ, muốn ôm em ngủ."

Mày cô nhăn mày càng sâu, khi chuẩn bị về nhà, cô cũng không lo đến điểm ấy, dù sao trước kia cô và Hạ Nghị đều phân phòng mà ngủ.

"Em không quen ngủ với người khác." Cô quả quyết từ chối, phun ra lời nói khẳng định, đơn giản mà dứt khoát.

Nhưng mà.

"Không, em quen mà, trước kia chúng ta chỉ ngủ cùng nhau!" Khóe môi anh nhếch lên.

Anh không nói dối, họ ở chung kéo dài đến nửa năm, họ ngủ cùng nhau, thậm chí trước khi yêu nhau, thỉnh thoảng anh đến nhà cô qua đêm, thỉnh thoảng cô lại ở lại công ty, hai người họ ngủ bên nhau.

Anh tiếp tục dáng vẻ khinh bạc, "Hạ phu nhân, muốn anh giúp em khôi phục trí nhớ một chút không?"

Cô mặt không chút thay đổi nhìn anh.

"Hạ phu nhân, trước kia em vận động trên giường rất bạo lực, rất thích bay... anh!" Anh cười hèn hạ.

Cô bị khiêu khích, vẫn mặt không đỏ tim không đập nhanh. Cô nói cho mình, đời người phải biết nhẫn nại.

"Thật không, cái gì gọi là bạo lực?" Cô học anh nhíu mày.

"Anh làm mẫu cho xem!" Vừa dứt lời, anh liền dùng tay giữ cô, ấn thân thể mềm mại xuống giường, hôn mạnh bạo, hung hăng che môi cô lại, kịch liệt cắn nuốt môi cô.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-102)