Vay nóng Tinvay

Truyện:Mộ Phần Trái Tim - Chương 077

Mộ Phần Trái Tim
Trọn bộ 102 chương
Chương 077
0.00
(0 votes)


Chương (1-102)

Siêu sale Shopee


"Dư Vấn, chúng ta trở về đi!" Triệu Sĩ Thành nhẹ giọng nói.

Bây giờ trời sắp tờ mờ sáng, anh còn có phòng khám phải lo, không thể ở lại nữa, nhưng mà, để Dư Vấn ở chỗ này, anh lại lo lắng.

Cuối cùng Dư Vấn cũng chuyển mắt về phía anh.

"Em đã đồng ý với anh, trước khi cô thu ngân chưa đến được, em sẽ trông quầy giúp anh, chẳng lẽ em nói mà không giữ lời?" Giọng anh nhẹ nhàng như nước, giống như tranh chấp đêm nay chưa từng xảy ra, giống như chưa từng nghe cô nói họ không còn là bạn nữa.

Dư Vấn từ từ đứng lên. Cô không có những ưu điểm khác, nhưng chỉ cần là chuyện cô đã đáp ứng rồi, cô sẽ hoàn thành.

"Ừ." Cô gật đầu, đáp ứng, "Tôi sẽ về với anh."

Cùng với lúc cô gật đầu, ba người ở đây, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chỉ là, hơi thở chỉ đến cổ lại nghẹn lại.

"Đỗ Hiểu Văn, buổi tối tôi lại đến thăm cô nhé." Dư Vấn quay đầu, mỉm cười dịu hiền với Hiểu Văn.

Một câu, làm cho Hạ Nghị sợ tới mức hết hồn, sắc mặt Hiểu Văn cũng tái đi.

"Cô, cô đừng đến..." Hiểu Văn vội vàng nói.

Cô ta còn muốn tiếp tục đến chê cười cô ư? Có Dư Vấn ở đây, ngay cả đứa con trong bụng cũng cảm thấy áp lực, kịch kiệt quẫy đạp không yên trong bụng cô. Bác sĩ nói, "tâm tình bình tĩnh, bản thân tự tin" sẽ dưỡng thai tốt hơn bất kỳ loại thuốc nào, nhưng chỉ cần Dư Vấn ở đây, loại trình độ này cô không muốn nghĩ, căn bản chẳng thể đạt tới.

"Không chào đón tôi à? Quan hệ của chúng ta trước kia chẳng phải rất tốt sao?" Thấy thái độ của Hiểu Văn mâu thuẫn như vậy, Dư Vấn mỉm cười, mặt mang nghi ngờ hỏi.

Trước kia?

Hạ Nghị nháy mắt liền đông cứng, "Dư Vấn, em..." Cô ấy nhớ ra rồi? Không thể nào?

Ánh mắt của cô cuối cùng cũng nhìn về phía Hạ Nghị.

"Ngày hôm qua, tôi đi lấy ảnh chụp kết hôn cho Sĩ Thành, nhớ ra một ít." Dư Vấn cười nhẹ, bình tĩnh nói từng chữ.

Nhìn khóe môi lạnh nhạt của cô cười như hoa, Hạ Nghị không nhịn được ngây người. Đã bao lâu rồi anh chưa từng thấy Hạ phu nhân cười như thế? Khi học đại học, có thời gian anh bị vướng vào cãi vã, cô lại cười nhạt nhẽo như thế, khi đó thỉnh thoảng anh còn có thể bị điện giật.

Lúc này, Hạ Nghị bị điện giật, một lát sau mới giật mình tỉnh lại. Hạ phu nhân vừa rồi đã nói mình nhớ ra một ít? Điểm này, rốt cuộc là bao nhiêu?

Thấy anh muốn hỏi, lại không dám rất tùy tiện, Dư Vấn chủ động nói cho anh, "Tôi nhớ ra Hạ Nghị anh!"

Cô đã nhớ ra anh? Hạ Nghị rất kích động, nghe nói cô nhớ ra anh, tim đập thật nhanh thật nhanh, nhanh đến mức trái tim gần như sắp sửa nhảy ra. Nhưng mà kích động rất nhiều, anh lập tức có nỗi băn khoăn. Anh không hy vọng Dư Vấn quên mình, nhưng mà đồng thời, anh cũng không hy vọng Dư Vấn nhớ lại tất cả, đặc biệt là một đoạn về Hiểu Văn kia.

"Vừa vào trường học, lần đầu tiên gặp anh, tôi đã nhất kiến chung tình với anh." Cô lại thản nhiên mỉm cười, "Vì để có thể sóng vai với anh, tôi mới vào hội học sinh."

Hạ Nghị ngây dại, vì cho tới bây giờ Hạ phu nhân chưa từng nói suy nghĩ của cô về anh.

"Rất thích anh, vốn muốn thổ lộ với anh, có điều, ngay lúc đó anh đã chọn Hiểu Văn, chỉ có thể từ bỏ."

"Anh..." Những điều này, lúc đó anh mơ hồ biết một chút, nhưng nghe chính miệng cô thừa nhận vẫn rung động và kinh sợ...

"Hạ phu nhân..." Chẳng kìm lòng được, anh cầm tay cô.

"Hạ Nghị, tôi có thể hỏi anh một câu không?" Mặc anh nắm, cô ngẩng đầu nghiêm túc hỏi.

"Em nói đi."

Cô cười nhẹ, "Ở đại học, anh có từng động tâm với tôi không?"

Anh ngẩn ra không ngờ cô lại hỏi vậy. Hạ phu nhân chưa bao giờ hỏi vấn đề này.

"Có." Anh thẳng thắn, cười vang một tiếng, "Em là người đẹp mà." Anh thích ngắm người đẹp, lúc còn trẻ tính anh lông bông, cho dù có thích Hiểu Văn, ánh mắt vẫn sẽ bị người đẹp hấp dẫn.

Cô nở nụ cười, giống như là cười vì sự hài hước của anh. Song, Hiểu Văn trên giường bệnh, lại liều mạng cắn môi. Khi đó, tình yêu của cô và Hạ Nghị là thuần khiết nhất, nhưng mà, hôm nay để chính tai cô nghe thấy anh thừa nhận mình đa tình, khi đó cũng động lòng với người khác! Nghi kỵ và ngờ vực từng có lại là thật, tâm tình như tan nát.

"Trí nhớ của tôi chỉ tới nơi này, về sau tôi không thể nhớ nữa, thậm chí tôi còn không nhớ ra vì sao anh lại chia tay với Hiểu Văn? Mà vì sao chúng ta lại ở bên nhau? Điều này làm cho tôi cảm thấy rất kỳ lạ!" Dư Vấn buông xuôi tay, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Họ sau này, cô ấy vẫn chưa nhớ ra? Hạ Nghị cảm thấy đây là lời chúc phúc của ông trời tặng anh, cho anh cơ hội.

"Việc này không cần phải gấp gáp, em cứ từ từ nghĩ!" Anh vội vàng cắt ngang.

Anh thi chạy với thời gian, trước khi cô nhớ đến những tổn thương lúc trước, anh muốn có được trái tim cô một lần nữa!

Nhưng mà, vẻ mặt cô nghi ngờ, dáng vẻ cảm thấy cổ quái, "Nhưng chúng ta kết hôn, có phải là bị ép không? Là ý của phụ huynh hai nhà sao?"

"Không, ba mẹ em và ba mẹ anh căn bản không biết! Chúng ta là tự do yêu đương, ở lúc anh khó khăn nhất, là em bên cạnh anh, chúng ta cùng lập "Vấn Nghị", cùng trải qua nhiều sóng gió, rất nhiều cửa ải khó khăn! Chúng ta cùng đi làm, cùng nhau tan ca, gặp khó khăn, em cổ vũ anh, anh khích lệ em, chúng ta ở chung là chuyện rất tự nhiên, căn bản không có gì mà kỳ quái!" Anh vội vàng nói.

Khi nói đến điều này, trong đầu anh hiện lên nhiều hình ảnh, đều là về anh và Dư Vấn. Thật ra nhiều lúc ngẫm lại, anh với Hiểu Văn chỉ là phong hoa tuyết nguyệt, mà tình cảm Dư Vấn là thật, tích lũy từng chút từng chút một. Tình yêu của anh với Hiểu Văn chỉ đơn thuần là của đàn ông với phụ nữ, nhưng với Dư Vấn, nhiều tình cảm phức tạp, có tình bạn, có tình vào sinh ra tử, có tình thân, rất nhiều rất nhiều, nhiều đến mức khiến cả bản thân anh bây giờ cũng không phân biệt rõ ràng nổi.

"Tôi còn tưởng là chúng ta tay trái nắm tay phải, anh chẳng có chút cảm giác nào với tôi, dù gì thì biểu hiện của anh hình như cũng không thích tôi!" Dư Vấn nhíu mày, cũng hài hước một phen, "Kết hôn với tôi chẳng lẽ chỉ vì tôi là người đẹp?"

Anh vẫn cười. Nụ cười thật lòng.

"Hạ phu nhân, em cũng quá tự tin, nghĩ đến mình đẹp đến mức ấy sao? Lấy em, là vì em là một bàn tay của anh!" Anh cười nói, nhíu mày, phản kích, "Người đẹp chỉ dùng để dưỡng mắt, nhưng không có em sẽ như mình thiếu mất một bàn tay, anh còn chưa muốn tàn phế đâu!"

Gần như theo thói quen, tốc độ anh "phản kích" quá nhanh, thốt ra rồi, anh kinh hãi thấy trong phòng còn có những người khác. Nhưng mà, đã quá trễ.

Triệu Sĩ Thành lặng im, trên mặt đã hoàn toàn không còn một tia huyết sắc.

"Cho nên, tôi rất quan trọng? Cám ơn đã khen! Tôi có tự tin anh chọn tôi, bên ngoài vừa trẻ lại đẹp với anh cũng chỉ là một cảnh đẹp thôi, chơi chán rồi anh sẽ vô tình ném bỏ!" Cô thẳng lưng, tự tin trả lời.

Hạ phu nhân đã trở lại! Hạ Nghị vì tự tin của cô, gần như cũng muốn vỗ tay. Nhưng mà, không khí trước mắt không đúng. Đỗ Hiểu Văn bị ám chỉ là một cảnh đẹp, chơi ngấy sẽ bị vô tình ném đi, sắc mặt tái nhợt sắp khóc.

"Đúng không?" Dư Vấn cô lại cố tình hỏi lại một lần.

"... Đúng..." Kiên trì, do dự một chút, cuối cùng Hạ Nghị vẫn chỉ có thể gật đầu.

Đúng, cô rất quan trọng, phụ nữ bên ngoài, chỉ là một cảnh đẹp.

Ầm một tiếng, trái tim Hiểu Văn nổ tung, Tống Dư Vấn ra đòn phủ đầu này, làm cho cô cảm thấy nhục nhã và thương tâm trước nay chưa có.

*****

Cuối cùng, Dư Vấn vẫn đi theo Triệu Sĩ Thành trở về, chỉ là, khi cô đi, Đỗ Hiểu Văn đang muốn nói lại thôi, Hạ Nghị trực tiếp và thuận tiện đi luôn.

Dọc theo đường về, sức khỏe bác sỹ Tiêu không được tốt lắm, đã ngồi xuống ghế sau ngủ bù, mà bên trong xe chỉ còn lại hai người, Triệu Sĩ Thành và Tống Dư Vấn vẫn im lặng. Triệu Sĩ Thành ngồi ở ghế lái, mỗi lần quẹo đường, cũng nhìn qua kính phía bên phải, chăm chú nhìn Dư Vấn ngồi ghế bên, cùng với chiếc Hummer bị yêu cầu đi theo kia. Dư Vấn ở trong kính xe, đang nhìn phong cảnh bên đường ngoài cửa sổ, không biết đang xuất thần nghĩ cái gì.

Không khí là một mảnh trống vắng, dường như một đêm đó, hai người lại bỗng xa lạ. Mà anh nhớ rõ, trước đêm nay, cho dù anh và Dư Vấn khác tính cách, cũng không quá quan tâm, nhưng cũng không căng thẳng thế này.

"Nghĩ thông rồi chứ?" Anh đột nhiên phá vỡ im lặng.

"Ừm?" Dư Vấn quay đầu lại.

"Anh nói, nghĩ thông rồi muốn chuyển đi à?" Lại hỏi ra vấn đề này, trái tim Triệu Sĩ Thành nghẹn lại, mười ngón tay nắm bánh lái gần như trắng bóc, chỉ là, ngữ điệu của anh vẫn nhẹ nhàng.

Anh sẽ không biểu đạt cảm xúc của mình, giờ khắc này, anh không biết nên làm sao bây giờ. Nhưng mà, anh muốn giữ cô lại....

"Vâng, tôi và Hạ Nghị vẫn là vợ chồng, một khi đã như vậy, chúng tôi tự nhiên ở cùng chỗ." Cô thản nhiên gật đầu, bình tĩnh trả lời.

Một câu, làm cho tất cả lời khuyên tất cả lời nói có thể đều giữ lại trong lòng anh, toàn bộ nghẹn xuống.

"Có phải thật sự rất tức giận không? Cảm thấy anh không nghĩ cho em?" Cổ họng anh phát ra tiếng.

"Cũng hơi tức giận, nhưng mà, sau ngẫm lại, cũng không tức giận nữa, anh có nguyên tắc của anh, nếu người khác xin anh, có thể giúp anh nhất định sẽ giúp, nếu không thật sự xảy ra chuyện, lương tâm của anh sẽ bất an cả đời." Cô thản nhiên nói.

"Em đã hiểu, vì sao..." Anh hy vọng cô như anh lựa chọn cuộc sống đơn giản, mà không phải ngày đêm mang ý nghĩ muốn tra tấn người khác.

"Sĩ Thành, anh chạm vào tay tôi đi." Cô mở miệng.

Anh sửng sốt một chút, nhưng không chần chờ, anh vẫn đặt tay lên tay cô. Lạnh băng chui vào lòng bàn tay anh. Anh lập tức cầm năm ngón tay cô, quả thực lạnh lẽo đáng sợ.

"Điều hòa quá lớn sao?" Anh vội vàng chỉnh điều hòa thấp đi, cũng mở đèn ra, muốn dừng xe bên đường, "Sau xe anh có áo khoác, anh đưa cho em!"

Nhưng mà, Dư Vấn lại cầm lại tay anh, "Bác sĩ Triệu, anh cảm thấy bây giờ nóng không?"

Câu hỏi của cô làm anh dừng một chút. Đúng vậy, bây giờ là cuối tháng sáu, đây lại là hai ngày cực nóng, nhiệt độ ít nhất cũng ngoài 32 độ, cho dù bên trong xe mở điều hòa, cũng cảm thấy không mát mẻ.

"Từ chiều qua đến bây giờ, tay tôi vẫn rất lạnh, cho dù dùng chén sứ nóng để sưởi cũng không có tác dụng."

"Là vì trí nhớ ư?" Anh thật cẩn thận hỏi.

"Vâng, Thụy Thụy là tất cả cuộc sống của tôi, nó có tất cả tình yêu của tôi. Vì nó mà đời này của tôi mới có ý nghĩa, dù có khổ có chát thì vẫn thấy ngọt. Nhưng tất cả hy vọng của tôi lúc này, toàn bộ cuộc sống đều trống rỗng, vậy thì tôi còn lại gì đây?" Cô hỏi anh.

Khóe môi anh giật giật, không trả lời được.

"Cái xác không hồn thôi!" Cô lạnh lùng đưa ra đáp án.

"Cho nên, bác sĩ Triệu, tôi không ngại Đỗ Hiểu Văn thẻ người tốt, nhưng có thể anh cùng chia cái xác không hồn này, được không?"

Triệu Sĩ Thành nhíu mày, "Em hi vọng anh thế nào?"

Thẻ người tốt, ba chữ này, khiến anh rất khó chịu.

"Dù tôi làm chuyện gì, anh cũng coi như không biết! Trừ phi, anh muốn bảo vệ cô ta!" Gằn từng tiếng, cô nhìn vào mắt anh.

"Anh không muốn làm người tốt gì cả, càng không cần bảo vệ ai, nhưng mà, anh hy vọng em đừng dùng sai lầm của người khác để trừng phạt mình!" Đây là nơi làm anh đau lòng nhất.

Cô im lặng.

"Tống Dư Vấn, anh không hợp làm diễn viên, anh diễn rất tồi!"

Cô cúi mắt, bất động.

Chỉ là biểu tình này, làm cho Triệu Sĩ Thành cảm thấy vô cùng lo âu, không thể nào thích ứng, nhưng mà, lại không biết nên giữ cô thế nào mới tốt. Nếu là cô cam tâm tình nguyện hợp lại cùng Hạ Nghị, chỉ cần cô có thể hạnh phúc, anh tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Nhưng mà, trước mắt căn bản không phải như thế, anh không biết cô sẽ làm gì, càng không thể đoán kết cục tam bại câu thương của cô là thế nào Sống 33 năm, là anh lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, bởi vì người phụ nữ này không lui bước tiến về phía tương lai không biết trước.

"Trí nhớ của em có thể đột nhiên liền khôi phục, nhưng mà, bệnh của em không thể bỗng hết được, cho nên em hãy ở lại nhà anh đi!" Anh quyết đoán giữ người.

Cô tỉnh lại, có phải vẫn có thể nhìn thấy Thụy Thụy không? Cô tỉnh lại, có phải vẫn có thể nửa đêm mộng du khóc không? Những thứ đó, anh không muốn để cô một mình cô độc đối mặt. Không nhìn thấy cô, anh không thể an tâm.

"Chúng ta đã không còn là bạn bè!" Dư Vấn mặt không chút thay đổi lạnh băng từ chối.

Khi anh muốn giữ cô lại bên cạnh, đã bị cô đẩy ra từng bước.

"Đến phòng khám rồi." Anh còn muốn nói gì đó, Dư Vấn lên tiếng cắt ngang.

Không cho anh cơ hội, Dư Vấn đẩy cửa xe ra, xuống xe. Cô lấy hành lý của mình từ phía sau xe anh, mặt cũng đổi kiên định bước đến vị trí xe Hummer. Bóng dáng của cô làm cho anh có một loại dự cảm, như sắp nhìn thấy thiêu thân lao đầu vào lửa. Nhưng mà, trừ bỏ lo âu, anh dường như chẳng thể làm gì.

"Đồ ngốc, cô ấy đã nói không còn là bạn bè, đúng là phục anh đấy!" Phía sau, giọng nói lành lạnh đột ngột vang lên."Dáng vẻ không tồi lắm, hại tôi vừa nhìn còn tưởng là Triệu Nhân Thành đáng ghét, mới tiếp xúc 10 phút đã biết, anh còn đầu gỗ hơn anh trai anh nhiều!" ngay cả mí mắt Tiêu Đồ cũng không nâng, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Anh ta quá thành thật, mới có thể không biết làm gì.

"Tình huống vừa rồi, anh cứ trực tiếp ấn cô ấy vào ghế sau xe, mặc kệ muốn hay không, dùng nụ hôn nồng nhiệt đúng tiêu chuẩn nhất, có lẽ có thể thu phục!" Quá ngốc, vừa rồi có cơ hội tốt đến thế, còn có thể tạo ra cho xe phía sau một hình ảnh vô cùng kích thích, lại bỏ lỡ mất, hại anh giả vờ ngủ phí công.

Phụ nữ có khẩu vị rất nặng, không biết lợi dụng thời cơ đúng là chỉ có thể chờ được phát thẻ người tốt thôi.

"Cô ấy kết hôn rồi." Vừa rồi, anh thực sự xúc động như vậy, nhưng mà, anh không thể.

"Cùng lắm thì như tôi, trước tủi thân một chút làm gian phu, rồi nghĩ đối sách sau!" Tiêu Đồ không cho là đúng, duỗi thẳng người, "Người khác tôi không dám nói, đạo đức với tôi mà nói chỉ là chó má, cho dù khi đó "heo" thật sự bị anh anh lấy về, tôi còn có cơ hội dây dưa với cô ấy, làm phiền cô ấy đến già, đến khi đầu hàng mới thôi! Dù sao, tư duy của tôi rất đơn giản, cô ấy chỉ là của tôi, cho dù lấy người khác vẫn là của tôi!" Anh có trái tim kim cương đấy.

Triệu Sĩ Thành ngạc nhiên, anh không lý giải được loại tư duy này.

"Không phải thích cô ấy ư? Không phải lo lắng cô ấy không thể hạnh phúc ư? Đời người ngắn ngủi, đã thích, sẽ không từ thủ đoạn chém giết, lo lắng ư, hạnh phúc của cô ấy phải do anh đưa đến! Đừng đến lúc đó khi tất cả đã thành kết cục, mới hối tiếc không kịp, thà làm người xấu còn hơn chết mà vẫn hận!" Tiêu Đồ lành lạnh nói.

Triệu Sĩ Thành hóa đá. Chém giết? Anh bình tĩnh nhìn về phía cô đang ném hành lý vào sau xe Hạ Nghị, lại xúc động và dao động.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-102)