← Ch.02 | Ch.04 → |
Tết trung thu là ngày gia đình đoàn tụ sum vầy.
Bởi vì ngày tết nên anh phải lộ hiện, nhưng toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối, anh chỉ im lặng cúi đầu ăn bữa cơm của mình. Cứ như thế làm bầu không khí càng thêm căng thẳng khó chịu.
Trên bàn có rất nhiều thức ăn, toàn bộ đều làm theo chế độ dinh dưỡng của anh. Ngồi đối diện là người phụ nữ cứ ăn một miếng thì cố che đậy cẩn thận sự khó nuốt của mình. Ngược lại, bàn tay người đàn ông luôn không rời điếu thuốc, vì muốn con trai thoải mái mà vài tiếng đồng hồ đã không hút thuốc, chỉ yên lặng nhìn con ăn cơm.
"Có vừa miệng con không?" Cha hỏi anh.
Chế độ dùng thức phẩm nhẹ sẽ không tạo ra những chất làm cơ thể khó chịu. Đây là cách mà ông và người vợ qua đời từ nhỏ đã yêu cầu con trai sử dụng.
Cha là một người đàn ông đẹp trai, từng cử chỉ nhỏ thôi cũng tràn ngập phong độ cao quý. Mà diện mạo của anh lại giống mẹ, khuôn mặt tuấn tú làm người ta say mê nhưng quá mức gầy yếu.
"Cũng được." Anh nhẹ giọng trả lời.
Từ nhỏ anh đã rất ngoan ngoãn, ít nhất ở trong lòng của cha anh là một người con như thế. Vì vậy cha đối với anh ngày càng yêu thương, đặc biệt từ khi mẹ tự sát chết đi, cha càng thêm áy náy trong tội lỗi.
Các bác sĩ nói anh bị tác động kích thích bên ngoài và nội tâm bị thương tổn nặng khiến bệnh tình càng nghiêm trọng. Mỗi lần mẹ khóc lóc đòi tự sát, mọi người cho rằng mẹ đùa dai nhưng không ngờ mẹ làm thật, xém chút nữa giết chết luôn cả anh.
Ăn xong bữa tối chỉ như là nhiệm vụ. Anh vươn tay lấy giấy lau sạch miệng, nói:
"Con ng rồi, con về phòng đây."
Cha muốn nói thêm gì đó lại chỉ im lặng. Rất khó để cả nhà cùng nhau ăn chung một bữa cơm, vậy mà hình như không tìm được đề tài để nói chuyện. Không biết từ khi nào con trai đối với ông ngày càng xa cách.
'Búp bê Barbie Mỹ Lệ' ngồi đó chỉ như vật trang trí. Cha ở trước mặt anh hoàn toàn không dám có những cử chỉ thân mật với những người phụ nữ, sợ làm anh nhớ tới những chuyện buồn bã khó chịu.
Con trai tỉnh lại trong bệnh viện, khi biết mẹ chết vẫn không quấy khóc, bình thản đến mức làm ông rùng mình.
Tất cả các nghi lễ đã hoàn thành. Anh đứng dậy rời khỏi bàn, xếp chiếc ghế ngăn nắp, trong đôi mắt anh ẩn hiện một tia nhẹ nhàng.
Hôm nay cô bé như búp bê Barbie kia không có mặt, gây cho anh một chút bất ngờ. Không phải con búp bê nhỏ đó là con riêng của bạn gái cha hay sao? Tuy là con gái của bà nhưng có lẽ vì tuổi tác khác biệt nên ánh mắt hai mẹ con thật sự khác nhau rất nhiều.
Thấy con trai đột nhiên dừng chân, ánh mắt quét qua tình nhân của mình. Tiêu Tuấn cảm thấy xấu hổ, giả vờ ho lên một tiếng, trấn định nói sang chuyện khác.
"Mỹ Lệ à! Duy Duy có khỏe lên chút nào không?"
Ba ngày trước Duy Duy khóc lóc từ phía đông của khu sân chạy về, mặt mày có nhiều dấu chấm đỏ, co rút ngất đi. Thật làm cho người ta hoảng sợ, sau đó được bác sĩ kiểm tra và hỏi qua Duy Duy một số tình tiết mới biết được...
"Nó vẫn còn sốt." Mỹ Lệ thở dài.
Tiêu Tuấn chột dạ nhìn con trai, phớt lờ câu hỏi mình vừa cất lên.
Đi ra khỏi cửa, Tiêu Đồ nhìn ánh trăng bằng nét mặt thật chán nản. Sáng hôm nay cơ thể anh cảm thấy không thoải mái, toàn thân đau nhức. Tuy trước đó rất nhiều lần, mẹ bày mưu đặt kế để anh la lên đau đớn. Đến lúc cảm giác thật sự đau, thì ngược lại anh không than một tiếng với cha mình.
Đôi khi anh cảm thấy sức khỏe của mình đã quá yếu, chỉ sống được vài năm nữa thì hãy mặc sức mà chơi đùa. Chỉ một tiếc nuối là trong ký ức của anh, hình như chưa có một điều gì vui sướng để nhớ lại.
Than ôi! Cuộc đời nà thật chán ngán và bất lực.
"Trên ngọn núi sát biển kia có một đám yêu tinh màu xanh, chúng hoạt bát lại thông minh, chúng nghịch ngợm lại nhảy cảm, chúng tự do sinh hoạt trong khu rừng rậm rạp, chúng rất can đảm và vô tư! Oh! Một đám yêu tinh đáng yêu..."
Giọng hát thanh tao nhẹ nhàng từ bên trong cửa sổ vang ra. Rõ ràng đây là một giai điệu bài hát hạnh phúc, tại sao giọng ca lại tràn ngập niềm đau thương?
Sắc mặt nhàm chán Tiêu Đồ không thay đổi, nhưng bước chân lại di chuyển về phía căn phòng nơi phát ra tiếng hát.
Nghe nói cha để cho người tình chuyển vào nhà, nhưng bà và đứa con gái riêng cũng chỉ ở căn phòng nhỏ tại ngôi biệt thự rộng lớn này. Điều đó ám chỉ rằng: Bất cứ người nào, bao gồm cả người phụ nữ kia cũng chỉ có thể hưởng được của ngon vật lạ, tiền bạc sung túc... Nhưng muốn tiến thêm bước nữa, sẽ không có khả năng.
Dường như những người phụ nữ vây quanh cha không chấp nhận được sự thật này, luôn tự cho mình có ngày nào đó sẽ được một 'cơ hội'.
Anh bước từng bước lên bậc thang, mỗi một bước chân anh đi thật chậm rãi, bởi vì...
"Oh... Đám yêu tinh dễ thương, chúng đồng lòng hợp sức sử dụng trí thông minh đánh bại công chúa phù thủy, chúng ca hát khiêu vũ vui mừng chiến thắng." Bài hát rất thú vị nhưng tại sao trong lời ca của cô, nàng công chúa rất đáng giận?
Buồn bã hát xong câu cuối cùng của bài hát, Duy Duy thở dài lặng lẽ nhìn ánh trăng rơi nước mắt.
Nằm gai nếm mật, đánh thẳng vào doanh trại của kẻ thù không thích hợp với chiếc đầu nhỏ bé như cô. Chỉ cần nhìn bộ dạng bi thảm bây giờ, thì cô đã biết mình thất bại đến cỡ nào.
Cầm lấy chiếc gương nhỏ, soi khuôn mặt sưng vù như đầu heo của mình... Đây là mặt của cô ư? Làm sao có thể sưng đến mức mí mắt cũng không thấy?
Cô bình tĩnh cố gắng mở to đôi mắt miễn cưỡng nhìn đến những chấm đỏ trên da. Cả khuôn mặt đều sưng tấy, khắp nơi nổi những mụn nước nhỏ. Đây là cô hay sao?
"Hức... hức... hức! Cha ơi! Duy Duy muốn về nhà! Duy Duy không bao giờ muốn ở nơi này nữa! Duy Duy gặp phải người xấu." Cô bụm mặt cất tiếng
Cô sai rồi, sai tuyệt đối! Cô không nên tự cho mình thông minh bỏ đi người cha đáng thương. Cô không nên vì sự cô đơn buồn tẻ của mình, mà bị công chúa phù thủy nham hiểm kia giả dạng thành một con thỏ nhỏ ngây thơ bắt nạt.
"Cha ơi! Cha chờ đi, Duy Duy sẽ nhanh chóng quay về bên cha. Con không đi một mình mà còn nhất định sẽ mang theo mẹ trở về nữa." Mặc dù cha có nhiều thứ không tốt nhưng vẫn là người cô yêu nhất.
Nghe nói cách đây vài ngày cha có đến cầu xin mẹ một lần nữa, muốn mẹ quay về nhưng bị bà từ chối, làm cô càng thêm buồn bã.
Cô muốn lật đổ vị trí của chú Tiêu, cô muốn bảo vệ ngôi nhà của mình. Nhưng rốt cuộc cô cũng chỉ là một đứa bé với gương mặt nhỏ nhắn, bờ vai mong manh. Cô bậm miệng lại, lau những giọt nước mắt không ngừng rơi trên má mình.
Tuyệt vời, thật phấn khích quá đi mất! Tại sao nhìn người ta bê bối như vậy, anh lại cảm thấy vui sướng như thế?
Tiêu Đồ cảm thấy rất thú vị. Từ nhỏ đến giờ, anh không thể chịu được sự kích động quá mức, nên mọi chuyện anh luôn giữ thái độ bình thản. Vậy mà thấy khuôn mặt sưng to như đầu heo của cô bé này, vừa khóc vừa nhìn mặt trăng giơ tay thốt ra lời thề, anh lại thấy hài hước không tả được?
Anh nhìn cảnh trước mắt, ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra khóe môi đã nhếch cao lên, nở nụ cười lộ ra hai chiếc răng thỏ.
Duy Duy chuẩn bị đóng cửa lại thì thấy một bóng dáng rung rung đứng đó. Cô cố gắng mở mắt, cố gắng chịu đau, nheo mắt nhìn về phía cầu thang... Lọt vào mắt cô là đôi má của 'con thỏ nhỏ' rung rinh như đang nở nụ cười xấc láo.
*****
Hai mắt của Duy Duy đột nhiên đỏ ngầu, trong lòng dấy lên sự tức giận như lửa đốt.
'Trời đất! Bị ong chích khiếp đến như vậy hả? Mấy ngày trước bên sân phía đông đã xuất hiện tổ ong rồi. Cậu chủ đã thông báo với cục chữa cháy kêu người lại xử lý, tại mấy người đó làm ăn chậm chạp thôi. '
'Cái gì chứ? Cháu còn dám gọi cậu chủ bằng chị gái sao? Cậu chủ nhỏ là tên con trai bụng dạ hẹp hòi, ghét nhất bị người khác chọc ghẹo tướng mạo mình như con gái!' Thấy cô đáng thương nên người quản gia lớn tuổi nhất trong nhà đã vụng trộm kể cho cô biết.
'Mẹ kêu con đừng nghịch ngợm, đừng trêu chọc vào Tiêu Đồ rồi mà, tại sao con không nghe lời hả?' Đây là lời chỉ trích của mẹ.
Cô nghịch nghợm gì chứ? Cô không vâng lời khi nào? Cô trêu chọc người khác bao giờ? Ai mà biết được con trai của chú Tiêu đẹp đến như vậy, mà lại yếu ớt đến như thế?
Kết quả bởi vì cái gì cô cũng 'không hiểu biết', nên người lớn phê bình hết sức nặng nề, còn bị tổn thương tinh thần thê thảm nữa.
oOo
Thật tuyệt vời quá đi! Tiêu Đồ xem như vậy đã đủ rồi.
Mắt bên trái của cô bé búp bê Barbie này cũng không có bị thương. Chỉ là khuôn mặt bị sưng to như cái bánh bao, nên cả hai đôi mắt đều biến thành một đường thẳng.
Nếu trước đó không phải anh đã nhìn thấy cô, đã nghe qua tiếng nói của cô, thì khuôn mặt biến dạng như bây giờ không biết sẽ làm cho người ta hét to cỡ nào. Đặc biệt là lúc cô há miệng nhe răng ra. Cô nhăn gương mặt sưng húp của mình, cố gắng lộ ra sự hung ác để dọa anh sợ đến bỏ chạy, nhìn quá đáng yêu.
"Cậu đừng nhìn tôi chằm chằm như thế, tối nay nằm ngủ tôi sẽ gặp ác mộng đó." Anh mỉm cười nhìn khuôn mặt vặn vẹo của cô bé.
Còn nói nằm ác mộng? Mấy ngày nay cô liên tục sốt cao, mỗi đêm nằm ngủ đều mơ thấy đàn ong bay đến cắn mình. Khi tỉnh lại cả người đều đau nhức, người nằm thấy ác mộng là cô đó nha!
"Hừ!" Nếu không thể trêu chọc vào, cô nên chịu đựng có phải hay không?
Duy Duy quyết định đóng cửa sổ lại thật nhanh, dù sao ngày đó anh cũng khóa cửa nhốt cô ở bên ngoài. Rõ ràng bộ dạng nhìn yếu ớt như thế mà thật ra anh là người tâm địa đen tối. Duy Duy bị anh lừa một lần rồi, chắc chắn sẽ không để bị lừa thêm một lần nữa.
"Cậu thật sự hy vọng cha mẹ mình có thể sống cùng nhau sao?" Anh thảnh thơi hỏi cô.
"Muốn tôi giúp cậu một tay không?"
Trong mắt cô hiện ra nỗi cô đơn rõ ràng. Khi cha anh vứt bỏ mẹ cũng không quay đầu lại nhìn. Nếu ông thật sự quay lại, sẽ phát hiện ngoại trừ sự mỉa mai, còn có sự cô đơn và khát khao hạnh phúc của anh.
Ai không hy vọng mình có một gia đình bình thường? Cha mẹ yêu thương, con cái ngoan ngoãn? Anh cũng là một đứa trẻ, cũng từng giống như cô, biết rõ chuyện sẽ không thể nào xảy ra nhưng vẫn luôn mơ ước.
"Không cần anh xen vào." Duy Duy chột dạ, sốt ruột muốn đóng cửa sổ lại.
"Có lẽ tôi có thể giúp được cậu." Giọng nói của anh cũng không phải quá lo lắng.
Duy Duy nghe vậy, tay sắp đóng cánh cửa dừng lại, nói:
"Anh gạt em." Đừng tưởng cô là một đứa trẻ thì dễ bắt bị lừa! Cô đã biết được, tuy vóc dáng hai nguời bằng nhau nhưng anh đã lớn hơn cô ba tuổi.
Khái niệm hơn nhau ba tuổi là gì? Chẳng khác nào tuyên bố: Tôi so với cô sống lâu hơn những ba năm, trong bụng đầy ý nghĩ xấu xa cũng được nuôi dưỡng nhiều hơn ba năm. Nhất định anh đang muốn bắt nạt cô!
Hơi liếc mắt một cái, anh đã đoán biết được ý nghĩ của cô, bởi vì 'búp bê Barbie nhỏ' này không biết che dấu tâm trạng, nên anh nhẹ nhàng nói:
"Tôi không phải cố ý bắt nạt cậu, lúc đó tôi cũng không biết tổ ong kia còn trên gốc cây đó."
Đây là ý gì chứ? Khuôn mặt nhỏ nhắn sưng tấy của Duy Duy lộ ra một cái liếc mắt làm ngơ. Trên thực tế, cô vẫn đang sốt nhẹ, hai má đỏ hồng và trong đầu còn chưa tỉnh táo hẳn.
Sắc mặt anh không thay đổi, nói tiếp:
"Sáng hôm đó khi cậu chưa đến, rõ ràng tôi thấy đàn ong hút mật đã bay đi nơi khác rồi."
Anh nói xong, đầu óc Duy Duy lơ mơ, trong trực giác chỉ có hai chữ – Vô nghĩa!
Rõ ràng anh muốn xem cô như một đứa bé ngốc nghếch dễ bị bắt nạt. Nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của cô, anh hỏi lại:
"Chẳng lẽ trong trường cô giáo không nói cho cậu biết, ong mật sống tập trung theo quần thể hay sao?"
Một câu hỏi đơn giản nhưng đủ sức đánh ngã Duy Duy. Hình như cô giáo có nói qua rồi...
"Cái gì gọi là quần thể? Đó là tập hợp sức mạnh của mọi người lại thành một khối. Quần thể côn trùng cũng có những trật tự như vậy, chúng cùng nhau ăn, cùng nhau uống, cùng nhau ngủ. Chẳng lẽ không phải chúng sẽ cùng nhau làm việc, cùng nhau ra khỏi cửa, cùng nhau hút mật và sau đó cùng nhau về nhà sao?" Anh đặt câu hỏi rất lôgic.
Chỉ là sự hợp lí trong câu hỏi của anh làm cho đầu óc còn đang choáng váng của Duy Duy thêm hồ đồ. Anh nói rất có lí lẽ, nhưng cô cảm thấy chẳng đúng tí nào.
"Hơn nữa, hôm ấy tôi cũng không đoán ra được một đứa bé như cậu lại mạnh khỏe như vậy, dám chọc vào tổ ong." Cho nên tổng hợp lại thì đây là một sự hiểu lầm.
Ánh mắt của anh vô tội thiện lương, hàng lông mi chớp nhẹ, tiếng nói mềm mỏng... Trong tích tắc, khiến người ta cảm thấy tất cả những hoài nghi về anh đều là một sự thiếu đạo đức.
Nhưng mà... nhưng mà... Tại sao Duy Duy lại cảm thấy như mình là cô bé quàng khăng đỏ bị con sói xám lừa gạt? Anh yếu ớt vô hại hơn so với một con thỏ nhỏ nữa! Có phải đây chỉ là sự hiểu lầm hay không?
Rõ ràng có rất nhiều người nói với cô: Anh là tên khó chịu, tâm địa hẹp hòi vì cô không biết anh là cậu chủ nhỏ nên mới cố ý chơi đùa, cô nên tin ai đây? Mặc dù anh nói thật chân thành, nhưng Duy Duy cảm thấy rất nghi hoặc.
Con nít cũng có đầu óc phán đoán chứ bộ!
Đôi mắt sưng húp như 'con heo' của cô đang phân vân giữa tin hay không tin, khiến anh muốn bật cười. Cô thật đáng yêu, thật dễ thương, càng nhìn càng thấy cô quá dễ thương. Có lẽ cô bé búp bê Barbie này có biệt tài không làm anh cảm thấy nhàm chán, điểm thêm một chút sắc màu cho cuộc sống buồn tẻ của anh.
"Nè! Tiểu Thỏ..." Cô chủ động hét to, làm nụ cười của anh bị đông cứng lại
Tiểu Thỏ? May mắn hôm nay cô không có thêm hai chữ 'chị gái', anh miễn cưỡng chấp nhận.
"Anh nói sẽ giúp em, anh có thể giúp em cái gì hả?" Duy Duy thật sự để ý đến vấn đề này.
Duy Duy mới năm tuổi nhưng cố gắng làm cho mình thông minh hơn so với các bạn trang lứa.
"Giúp cậu mang theo mẹ đi về nhà của mình." Anh nói ra đáp án cô mong chờ.
Anh mới tám tuổi mà đã nhìn ra được, cô bé trước mắt cũng có nỗi cô đơn như mình.
Bằng sức lực của anh hả? Hừ! Duy Duy không tin nhưng mà...
"Trong vài năm tới mẹ cậu có khả năng sẽ trở thành mẹ kế của tôi." Anh lại bắt đầu hù dọa cô.
Quả nhiên cô bị dọa cho sợ hãi.
Khuôn mặt sưng như con heo nhỏ, cái miệng xinh xắn khẽ nhếch lên, bộ dạng ngơ ngáo làm anh cảm thấy đáng yêu đến không chịu nổi.
Làm sao bây giờ? Làm cách nào bây giờ? Duy Duy hoang mang lo lắng. Chú Tiêu có tất cả mọi thứ mà cha cô không có bất kì thứ gì cả.
"Cậu nghĩ thử xem, nếu tôi nói với cha mình rằng tôi không thích dì Mỹ Lệ, thì cha tôi có cưới dì ấy vào nhà không?" Anh nói và nở nụ cười tươi tắn rung động, lộ ra hàm răng trắng tinh nhưng nụ cười đặt biệt rất xảo quyệt...
Duy Duy sửng sốt, sau đó trên mặt tươi như hoa nở. Ai chẳng biết chú Tiêu yêu thương nhất là đứa con trai một của mình, chỉ cần con trai muốn bất kì thứ gì chú Tiêu cũng đáp ứng. Nếu Tiêu Đồ không đồng ý, mẹ cô đừng mơ ước xa xôi!
"Anh nói thật không?" Duy Duy bỏ qua những hoài nghi trước đó, ngước mặt lên chờ mong.
Nghe anh nói những lời này, cơn sốt của cô đã giảm đi rất nhiều, cảm giác khó chịu cũng tiêu tan mất. Bây giờ nhìn anh, cô cũng không còn thấy chán ghét nữa.
"Chỉ cần cậu hứa với tôi một việc." Giọng điệu của anh vẫn trầm ấm không thay đổi, bởi vì con mồi nhỏ ngây thơ sắp chính thức nhảy vào cái hố của người thợ săn lành nghề.
"Anh nói đi, nói đi." Duy Duy nở nụ cười thân thiết lấy lòng.
Đừng nói là một việc, dù một trăm việc cũng không thành vấn đề, vì cha mình, cô sẵn sàng hy sinh tất cả.
"Chỉ cần... tôi kêu cậu đi hướng đông, cậu không được đi hướng tây. Từ nay về sau, cậu là món đồ chơi của tôi và do tôi làm chủ." Khóe môi anh nhếch lên mỉm cười, vì con mồi đã cắn câu.
*****
Trò chơi này thật vui!
Cuộc sống của anh vốn dĩ rất cô đơn, rất nhàm chán. Anh cần một món đồ chơi có thể giúp anh cùng vui đùa. Và cô... là đối tượng anh tin tưởng nhất. Ít ra, lần đầu tiên anh cũng thấy có một người đáng yêu đến như vậy.
Hôm đó, Duy Duy bị cơn sốt làm đầu óc không được tỉnh táo, và mơ ước gia đình đoàn tụ có sức hấp dẫn quá lớn. Cô cần một người giúp đỡ mình, vì vậy cô không ngần ngại gật đầu đồng ý ngay!
Đồng ý xong mới biết đây rõ ràng là một thiên sứ nham hiểm, xảo quyệt khoác trên người đôi cánh thiên thần... Cứ như vậy, Duy Duy có 'ông chủ nhỏ', trở thành con búp bê cho người nào đó chơi đùa.
Lúc mới bắt đầu mọi việc chỉ có như thế, anh là 'ông chủ' cần một con rối làm bạn. Điều đáng nói là con búp bê rất thú vị, có chút ngốc nghếch lại cứ luôn cho mình thông minh. Bề ngoài trông như một quả táo chín đỏ ngọt ngào, nhưng nếu bị khiêu khích đúng chỗ ngứa thì hét toáng lên rất táo bạo.
Anh thật sự thích con 'rối' này, càng ngày anh càng không muốn từ bỏ nó.
Bốn năm trôi qua trong nháy mắt. Vì sức khỏe yếu nên anh hiếm khi đi ra ngoài nhưng may mắn thay đã có cô làm bạn, làm món đồ chơi, làm người hầu của anh.
Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, anh luôn thích trêu chọc cô, nhìn cô tức giận muốn quát tháo nhưng nghĩ đến viễn cảnh sum họp cùng cha mình mà cố sức chịu đựng, khiến anh không nhịn được bật cười. Thậm chí có một lần anh nắm lấy tay cô, cố tình đem dắt cô bỏ trong con hẻm nhỏ hẻo lánh... Rồi núp vào chỗ kín, nhìn cô tìm không thấy anh mà khóc như mưa.
Anh thích cái cảm giác được cô cần đến!
Biết cô thích ăn bánh ngọt. Anh sắp xếp cả buổi chiều, gọi người tài xế lái xe đi hai tiếng đồng hồ đến tiệm bánh nổi tiếng nhất. Cô hoàn toàn không biết gì, vô tư thưởng thức miếng bánh ngon, thì anh nói một câu:
"Thực phẩm đã quá hạn sử dụng mà ăn ngon đến như vậy sao? Ngày mai nhớ nói cho anh biết, tối đến anh sẽ dắt em đi thêm vài lần nữa." Sau đó anh ngồi cười nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô.
Hoặc là...
"Ồ! Anh quên nói, vừa rồi chiếc bánh này vô tình rơi xuống đất bị con chó nhỏ liếm hết mấy miếng, hên là anh chưa có ăn thử! À, đúng rồi! Em không có ăn trúng nước miếng của con chó ấy chứ?"
Anh hy vọng sự 'giáo dục' của mình gây sốc cho cô, càng thích nhìn cái miệng xinh xắn đang nuốt dở miếng bánh cứng đờ lại nhăn nhó. Anh thích hù dọa, thích nhìn thấy cô nghi ngờ anh, nhưng hết lần này sang lần khác bị anh trêu chọc đến đờ đẫn.
Anh rất xấu tính, chính anh cũng thừa nhận. Hóa ra, bản thân mình cũng xấu xa đến mức biến thái như thế.
Thời thơ ấu đã trôi qua vài năm, cuối cùng anh cũng không còn cảm giác cô đơn buồn tẻ nữa. Chính 'món đồ chơi' búp bê kia đã mang lại niềm vui cho anh. Chỉ là, có lẽ trời cao muốn trừng phạt, nên khiến sức khỏe của anh ngày càng kém thêm...
"Ồ! Thế hôm nay Duy Duy không đến sao?" Giáo viên dạy tiếng Anh hỏi anh.
Gần hai năm nay, anh hầu như chỉ ở nhà. Các chương trình học trong trường không thể hoàn thành, đành phải lựa chọn cách học tại nhà. Anh chịu không nổi sự cô đơn, nên kéo luôn cô bé lại đây học chung. Kiên quyết bắt buộc một cô bé mới học lớp bốn cùng anh 'nghiên cứu' khóa học đầu tiên.
Nghe người ta nói không hiểu gì, anh còn trách mắng vài câu đại loại nhđầu heo', như 'ngu ngốc'... cuối cùng cũng ép được con heo tiếp nhận. Sau khi thầy giáo kết thúc khóa học, còn muốn giúp cô ôn tập những bài mới khiến cô khóc thét lên, suýt chút nữa không vượt qua nổi thử thách, chuẩn bị giơ tay đầu hàng.
Mối quan hệ của hai người rất tốt, ít nhất là về phía anh. Cho dù ở sau lưng, cô bé đã phỉ nhổ anh như một tên biến thái. Anh cũng hoàn toàn giả điếc không nghe thấy.
Anh lắc đầu cảm thấy buồn bực, tại sao cả ngày hôm nay chẳng thấy bóng dáng của cô?
Thói quen thật đáng sợ! Nếu một ngày anh không bắt cô lại đây chơi đùa, cả người anh không thoải mái, thậm chí bất an lo âu.
*****
Hôm nay sau khi bài học kết thúc, anh đã tự động tới phòng cơm của gia đình. Bây giờ anh đến nơi này không còn miễn cưỡng như những dịp lễ tết nữa, mà bởi vì cô nên anh xuất hiện ngày càng nhiều. Chỉ là càu nhàu ngồi chung với cha, cố gắng nuốt xong chén cơm của mình. Nhưng anh mất kiên nhẫn, cô không có ở đó.
"Duy Duy đâu rồi cha?" Anh hỏi thẳng, chẳng cần quanh co.
"Nhà con bé có chút việc, mấy ngày nay nó không có về đây." Sắc mặt của cha cũng hơi mất tự nhiên.
Anh lặp lại câu hỏi một lần nữa thì mới biết được.
"Nghe nói cha con bé tinh thần mất tập trung, khi đi trên đường tới tòa soạn đã bị chiếc xe tải cán chết rồi."
Anh giật mình chấn động, ngực nổi lên một cơn đau.
Cha cô chết rồi sao? Anh còn nhớ kĩ bốn năm trước đây, mình đã hứa với cô những gì. Do đó con búp bê mới để mặc cho anh sai bảo, mặc cho anh ra lệnh. Tại sao cha cô lại đột ngột chết đi như thế? Cô bé sẽ không quay lại đây ư? Ít nhất, giờ đây cô sẽ không làm việc gì để lấy lòng anh nữa.
Không hiểu sao trái tim anh dội lên từng cơn hoảng hốt.
"Tiểu Đồ à! Con thấy cô đơn hả? Con có muốn Duy Duy làm em gái của mình không?" Cha ấp a ấp úng hỏi.
Mỗi sắc mặt thay đổi của con trai đều lọt vào tầm mắt của Tiêu Tuấn. Trong vài năm qua, con trai và Duy Duy sống rất gần gũi, hầu như hai người không tách rời nhau... Tuy rằng tính tình ông phong lưu, nhưng đối với con trai ông luôn cảm giác áy náy, tội lỗi.
"Con – không – muốn." Anh trả lời như đinh đóng cột, nhấn mạnh từng chữ mạch lạch, rõ ràng.
Em gái ư? Anh ghét nhất hai chữ này! Trong đầu anh một chút ý tưởng cũng không có.
Câu trả lời của con làm cho ông thở phào nhẹ nhõm. Thật may mắn, Tiêu Tuấn cảm thấy hiện giờ cuộc sống rất tốt. Trong nhà có người chăm sóc, bên ngoài phong cảnh lại đẹp. Ông không hy vọng con trai mình mất vui.
"Cha à! Con muốn đi ra ngoài." Anh không còn ngồi yên được nữa, muốn đứng dậy rời đi.
"Để cha kêu tài xế lái xe đưa con đi nhé." Tiêu Tuấn ngay lập tức hiểu con mình muốn đi đâu, vội vàng sắp xếp.
Sức khỏe của con trai yếu ớt, bác sĩ dặn dò phải hết sức cẩn thận mọi việc.
Mới đi được vài bước, ngực anh dội lên một cơn buồn nôn. Anh dừng bước lại, chờ đợi cơn khó chịu đi qua, đồng thời trong đầu cũng nảy sinh một ý tưởng táo bạo.
"Cha đã sống chung với dì Mỹ Lệ nhiều năm như vậy, tại sao dì ấy không mang thai?" Anh mở miệng hỏi.
Đứa con trai mới mười hai tuổi này lại quan tâm đến vấn đề tế nhị của người lớn, khiến Tiêu Tuấn bất ngờ xấu hổ. Không mang thai, dĩ nhiên là do ông cẩn thận dùng cách tránh thai tốt! Nhưng làm sao giải thích sâu xa cho đứa con trai chưa trưởng thành của mình hiểu được?
"Cha không muốn sinh thêm con cái hay sao?" Anh hỏi đơn giản.
Anh không còn là một đứa con nít. Lần đầu tiên học môn sinh học, cũng đã nghiên cứu qua thân thể của con người "Cha sợ..."
Không muốn sinh thêm con cái ư? Sao lại không muốn chứ? Sức khỏe Tiêu Đồ kém như vậy, số phận có thể kết thúc sớm. Ông sẽ không có con cháu chăm sóc lúc tuổi xế chiều. Nhưng nếu sinh thêm con, ông sợ Tiêu Đồ cảm thấy mình bị bỏ rơi, không hạnh phúc mà bệnh tình chuyển xấu thêm.
"Cha à! Con sẽ vui vì điều đó." Anh hiểu được sự áy náy của cha, nên trực tiếp đưa ra lời đề nghị.
"Con thấy dì Mỹ Lệ cũng tốt lắm. Nếu dì sinh một đứa con cho cha, chắc chắn đứa bé sẽ rất đáng yêu. Cho dù hai người không kết hôn, cũng có thể sinh con mà."
Tiêu Tuấn giật mình ngơ ngác.
"Tại sao con lại nói vậy?" Ông rất ngạc nhiên.
Mặc dù thường ngày con trai làm ngơ đối với cuộc sống riêng tư của cha, nhưng điều đó đủ để thuyết phục con trai khuyên cha mình có con với một người phụ nữ khác sao? Nhìn dáng vẻ của con, hình như không giống là đang nói giỡn...
"Con biết sức khỏe mình hư hao, chỉ mong muốn thành toàn cho mơ ước của cha thôi." Anh nhẹ nhàng trả lời.
Cho dù lúc này cha chưa có ý định đó, chờ sau khi anh chết đi, cha cũng sẽ có con với người phụ nữ khác mà thôi.
Thật ra là tại sao? Sự thật là tại sao chứ?... Anh là chủ sở hữu của các trò đùa và món đồ chơi kia, bởi vì xảy ra sự cố mà anh lo sợ... Đúng vậy! Anh sợ cô đơn, sợ bị bỏ rơi.
Không cần phải có thêm một lời giải thích nào nữa. Nếu anh đã tỏ thái độ sẵn sàng đón nhận, thì chắc chắn cha sẽ không 'khách sáo' nữa.
Tài xế đã lái xe đến, anh cũng không lưu luyến mà vội vàng bước thẳng vào trong.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |