← Ch.01 | Ch.03 → |
Cùng năm đó.
Tiêu Đồ cảm thấy cuộc sống của mình quá bi kịch. Anh có một người cha phong lưu trăng hoa, và một người mẹ mắc chứng trầm cảm luôn có những hành động cuồng loạn.
Nhà của anh lúc nào cũng có tranh cãi, chẳng hạn như bây giờ.
Rõ ràng trên bàn có chiếc bánh sinh nhật. Anh đang chuẩn bị thổi tắt những ngọn nến, vui sướng chuẩn bị cùng cha mẹ hát bài chúc mừng sinh nhật nhưng khi chiếc bánh vừa được cắt thì...
"Anh không thể chuyển đi."
"Không liên quan đến chuyện của cô."
"Tại sao lại không liên quan chứ? Em là vợ của anh mà!"
"Cô đúng là vợ tôi nhưng cô là người do cha mẹ tôi chọn, chúng ta lấy nhau chỉ vì lợi ích mà thôi. Tốt nhất là chuyện của ai người đấy lo đi." Tiếng nói của cha thật không kiên nhẫn.
"Tiêu Tuấn! Anh thật sự không có lương tâm." Sự thờ ơ của cha làm cho mẹ càng thêm điên cuồng chì chiết không ngớt.
"Nếu năm đó không có gia đình em giúp đỡ, làm sao anh vượt qua được cửa ải khó khăn..."
"Vì vậy, tôi mới không để cho bất kì người phụ nữ nào ngồi vị trí của cô. Đây là điều duy nhất tôi có thể làm, đừng đòi hỏi nhiều hơn nữa." Cha ngắt lời mẹ, giống như một người qua cầu rút ván, giọng nói như đã cạn kiệt kiên trì.
Tiêu Đồ lạnh lẽo ngồi nhìn cảnh tượng này.
"Không để bất kì người phụ nữ khác ngồi vào vị trí của em? Vậy mà bây giờ anh chuẩn bị chuyển đi ra ngoài sống chung với kẻ khác." Làm sao bà có thể chịu đựng đưọc? Làm sao có thể kiên nhẫn chứ?
Trong lúc mẹ cố gắng lôi kéo thì cha tức giận hất ngã mẹ nằm trên mặt đất. Ông lạnh lùng xoay người, nhìn thấy đứa con trai đang đứng phía sau, trên gương mặt còn bừng bừng giận dữ của ông lại hiện ra vẻ bối rối.
"Cha có muốn ăn bánh ngọt không?" Tiêu Đồ lặng lẽ hỏi như không thấy việc gì cả.
Anh đã tám tuổi, nhưng thân hình nhỏ bé như một đứa trẻ bị suy dinh dưỡng. Khuôn mặt anh nhỏ nhắn, cằm nhọn, mái tóc đen mềm mại, làn da trắng nõn... tất cả những điểm ấy gợi cho người ta một cảm giác nhu nhược yếu đuối không nói được thành lời.
Vừa thoáng thấy đứa con trai yếu ớt, trái tim Tiêu Tuấn vốn dĩ lạnh lẽo ngay lập tức đã mềm nhũn.
"Tiểu Đồ ngoan, cha sẽ đi ra ngoài ở..." Muốn nói tiếp tục, nhưng ông bất an khi nhìn thấy ánh mắt yên tĩnh không gợn sóng của con mình.
Sức khỏe của Tiêu Đồ rất kém, bác sĩ đã căn dặn tránh làm cho anh chịu những chuyện kích thích. Nhưng anh đã là đứa trẻ tám tuổi rồi, sao có thể không hiểu tình trạng của cha mẹ mình? Tiêu Tuấn thoáng chút do dự, ông vội vàng mở bóp lấy một xấp tiền ra, nói:
"Tiểu Đồ à! Con thích cái gì? Nếu con thích thứ gì thì cứ mua đi..." Ông thật sự rất muốn bù đắp cho con.
Đối với đứa con trai độc nhất không hề quấy khóc này, lòng của Tiêu Tuấn cảm thấy thật tội lỗi. Nhất là giờ đây, khi con trai mím môi nhìn xấp tiền trước mặt, không hé răng nói lời nào, càng làm cho ông chảy mồ hôi ướt đẫm.
Bản tính của đứa trẻ tám tuổi này, khiến người ta không thể đoán ra nó nghĩ đến cái gì. Đang tức giận sao? Nó trưởng thành sớm, tính cách cứng rắn nhưng bả vai gầy yếu làm người ta nhìn thấy thật đau xót.
Tiêu Tuấn kéo hành lý đi ra, nhưng không thể cưỡng lại một thoáng do dự, có lẽ... có lẽ... nên vì con...
"Tiểu Đồ! Mau nói đi, nói không cho cha con rời khỏi! Nếu cha con dám vứt bỏ chúng ta, con sẽ vỡ tim ra mà chết." Mẹ vừa đẩy vừa ra lệnh cho anh.
Lại tới nữa rồi? Lấy đứa con trai có trái tim bệnh tật ra làm con át chủ bài đe dọa ông? Việc này thật sự làm người ta chán ghét. Bỗng dưng một sự tức giận nảy lên trong đầu, tia lưỡng lự trong ánh mắt của Tiêu Tuấn tắt ngấm, bàn tay đang buông lỏng ngay lập tức nắm lấy túi hành lý kéo đi.
Tiêu Đồ thu hết sắc mặt thay đổi của cha vào trong tầm mắt của mình.
"Cô thật sự là con cáo già."
"Anhquay lại, trở về ngay với em đi."
"Nếu anh không trở lại, mẹ con em sẽ chết cho anh sáng mắt."
Sau đó mẹ có dậm chân hét to gọi nhỏ, cha vẫn cương quyết rời đi, để lại sau lưng bóng dáng hai mẹ con anh. Cha bước đi vội vã không quay đầu nhìn lại, nếu như ông quay đầu chắc chắn sẽ thấy ánh mắt của Tiêu Đồ lóe lên tia mỉa mai. Cả trái tim anh đau đớn, chua xót.
"Tại sao mày không giúp mẹ hả? Vì sao không giữ cha lại? Ông ta cảm thấy có lỗi với mày, chỉ cần mày mở miệng ra nói, chỉ cần mày giống như trước kia giả vờ phát bệnh là ông ta nhất định sẽ ở lại." Mẹ bắt đầu lớn tiếng rít gào, quát tháo anh.
Anh ghét sự sắp đặt, anh mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn nhà lấy tay xoa ngực, yên tĩnh chờ cho nỗi đau thương từ từ rời xa mình.
oOo
Từ ngày cha bỏ đi, ngoại trừ những khoản tiền chu cấp cố định hàng tháng cho mẹ con anh sinh sống, cha không trở về nữa. Mẹ chờ đợi trong mỏi mòn tuyệt vọng đã bắt đầu khóc lóc không ngừng, thậm chí còn làm tổn thương bản thân mình.
Mẹ đã mắc phải chứng trầm cảm sau khi sinh anh ra đời, thật ra đây chỉ là loại bệnh tâm lý thường gặp. Nếu gia đình quan tâm săn sóc thì có thể chữa khỏi, nhưng người mẹ yêu nhất, trời sinh bản tính đa tình, hết lần này sang lần khác dùng hành động khiêu khích bà.
Những ngày sau đó, không biết mẹ nghe được từ đâu mà dốc lòng hướng Phật, cầu mong cho mọi chuyện mơ ước đều thành sự thật, vì vậy cả nhà lúc nào cũng nhan khói mịt mù. Mẹ cả ngày cứ thắp nhang đốt nến, mà bệnh của anh bắt đầu chuyển biến xấu. Thậm chí xấu đến mức độ anh không thể tiếp tục đến trường được nữa.
Càng ngày anh càng cảm thấy khó thở, sắc mặt đã xám ngắt... Sau những ngày ảm đạm, cha cũng có gọi điện thoại tới hỏi han nhưng mỗi lần mẹ biết được đều cướp lấy điện thoại, lạnh lùng cúp đi. Thời gian anh ngủ bắt đầu nhiều hơn, tinh thần của mẹ càng xuống dốc và hỗn loạn nhiều thêm.
Cho đến một ngày trong lúc anh đang ngủ, bàn tay cảm thấy một trận đau nhức, đau đến nỗi anh phải thức tỉnh. Toàn bộ căn nhà đều bị bịt kín mít, xung quang bốc lên mùi khét khó chịu.
Mẹ giữ chặt lấy anh, những móng dài bén nhọn đâm vào lòng bàn tay anh đau đớn. Bên ngoài những tiếng 'tá' của than củi vang lên, cả người anh đều không còn thở nổi.
Mẹ vẫn ngồi bên cạnh anh như cũ, cổ tay bà có vết cắt. Tuy rằng không sâu nhưng vì thời gian chậm chạp trôi qua khiến cho bàn tay của đứa con trai mình thấm ướt một mảnh, máu trên tay anh biến thành 'con sông nhỏ' tí tách chảy xuống nền nhà.
"Tiểu Đồ à! Mẹ đã nói qua với cha con rồi, nếu ông ấy không về nhà, mẹ sẽ mang con đi." Bà dùng bàn tay sạch sẽ khác dịu dàng vuốt mái tóc anh.
Bà sẽ thắng, nhất định thắng! Phật tổ từ bi sẽ phù hộ cho cái chết của mẹ con bà!
Ngực bên trái của anh đau đến mức xuất mồ hôi hột, chưa bao giờ từng có đau đớn nghiêm trọng như hôm nay. Ngay cả tiếng kêu cứu, anh cũng không cất lên được.
"Tiểu Đồ! Nếu mẹ thật sự chết đi, con phải nhớ cho kĩ là ai đã làm hại chúng ta ra nông nỗi này." Chính là con hồ ly tinh kia.
Không ai hại chết bà cả, chính là bà tự hại chết mình! Sắc mặt của anh bắt đầu tím ngắt, muốn mở miệng hét lên nhưng không cách nào làm được.
"Tại sao con không chịu giúp mẹ, ở trước mặt cha giả vờ đau bệnh một chút hả?" Đến lúc này sắc mặt mẹ đã trắng như tờ giấy, mà bà vẫn nhẹ giọng chỉ trích anh.
Anh không cần sự sắp đặt này, anh không muốn! Dùng nước mắt để níu chân một người, không phải là cách làm thông minh!
"Tiểu Đồ à! Chờ sau này con lớn lên, biết yêu thương một người, mà cô ta đùa giỡn trước tình cảm của con, rồi con sẽ tìm mọi cách để giữ chân cô ta lại... Nếu thật sự có một ngày như vậy, mẹ ở trên trời sẽ cười nhạo con!" Trên khuôn mặt của mẹ thoáng lướt qua tia mỉa mai.
Thật là một sự trả thù trớ trêu! Bởi vì con trai không hiểu được lòng bà, bởi vì con trai khinh thường bà muốn đưa con đứng chung một trận chiến.
Lòng như xát muối, ngực như ngừng đập, cả trái tim anh như đang chết từ từ... Nhưng cha anh đã không xuất hiện.
*****
Duy Duy theo mẹ chính thức bước vào ở trong ngôi nhà lớn mới mua của chú Tiêu. Ông rất giàu có, những năm đầu tiên của thập niên 90, kinh tế Trung Quốc mới bắt đầu tăng trưởng nhưng chú Tiêu đã là một nhà tư bản giàu có nổi tiếng trước đó rất lâu rồi.
Với những người khác xe đạp vẫn là phương tiện đi lại chính, nếu có xe máy cũng đã vô cùng hãnh diện thì ông đã đi bằng xe hơi. Trong nhà chú Tiêu rất tiện nghi, phòng khách có TV màn hình lớn, có điện thoại di động, có máy điều hòa nhiệt độ... Tất cả mọi thứ trong nhà, đối với Duy Duy đều mới mẻ.
"Duy Duy, nghe mẹ dặn này! Con nhất định phải thật ngoan ngoãn, nghe chưa? Ngoài ra con không được đi về phía đông của cái sân kia nhé." Mẹ nhắc nhở thêm một lần nữa, sợ con gái hủy hoại đi 'tiền đồ' của mình.
Nửa năm trước đây, chú Tiêu đã khôi phục tình trạng độc thân do vợ qua đời, cuộc sống bắt đầu muôn màu muôn vẻ, quanh ông có rất nhiều phụ nữ bám theo. Đã qua cái thời kì mới mẻ, yêu hay không yêu chẳng còn quan trọng nữa. Sở dĩ mẹ vẫn còn có chỗ đứng trong ngôi nhà này, vì bà là người biết thức thời, gió chiều nào xuôi theo chiều đó.
Trước kia ở nhà Duy Duy quen nhìn mẹ la hét như sư tử Hà Đông, bây giờ khắp mọi nơi đều chỉ thấy mẹ đối với chú Tiêu vâng lời, chiều chuộng. Con người sống trên đời này đều có khắc tinh, cha là khắc tinh của mẹ và một người khác là khắc tinh của bà.
Cái sân phía đông đó nghe nói như một lãnh thổ riêng biệt, có bảo mẫu, có người làm vườn và có cả đầu bếp. Ở trong đó là đứa con trai duy nhất đang dưỡng bệnh của chú Tiêu.
Nghe nói anh ta suýt chết vì ngộ độc khí carbon.
Nghe nói anh ta bị bệnh tim rất nặng.
Nghe nói anh ta rất khó tính.
Tính cách của Duy Duy rất hoạt bát, có đôi khi cũng thích mấy trò nghịch ngợm.
Ví dụ như lúc mẹ và chú Tiêu đang 'âu yếm', cô giả bộ dụi mắt kêu lên sợ bóng tối, rồi chui thẳng vào giữa bọn họ
Ví dụ như khi mẹ sắm vai một người phụ nữ đảm đang dịu hiền, cô lại cố ý lấy que diêm đốt vào cổ tay áo chú Tiêu một lỗ nhỏ, sau đó xếp chiếc áo ngăn nắp bỏ vào đống đồ mẹ mới vừa ủi xong.
Thậm chí mẹ có chút hối hận đem theo cô vào căn nhà mới này. Bởi vì bà bắt đầu có chút hoài nghi, Duy Duy đi theo chỉ muốn nghịch ngợm, phá phách.
Chú Tiêu muốn tạo một môi trường sống thoải mái để con trai dưỡng bệnh, vì vậy ở khu sân phía đông có xây dựng một hồ nuôi cá, một máng trượt, một rừng cây và cả một vườn bách thú nhỏ.
Trẻ con luôn thích tìm hiểu, đặc biệt Duy Duy đối với bất cứ thứ gì cũng tò mò muốn biết. Rồi một ngày nào đó, cô không ngăn được sự dụ dỗ nên lặng lẽ đi vào khu sân ở phía đông.
Nơi này rất tĩnh lặng, đẹp không sao tả xiết, nó giống như thiên đường dành cho những đứa trẻ. Vì vậy Duy Duy leo lên máng trượt phá phách, bò lên pháo đài nhảy nhót nghịch ngợm, chạy thẳng vào rừng cây trêu đùa chim cú mèo, đuổi theo con sóc nhỏ... tất cả các hoạt động chỉ có một mình. Vui đùa thỏa thích xong, cô mệt mỏi ngã người trên thảm cỏ xanh bên cạnh nằm xuống.
Các trò chơi thật vui vẻ quá nhưng quá cô đơn. Từ sau khi rời nhà đến giờ, Duy Duy vẫn luôn cảm thấy mình thật cô độc.
Cô phủi mông đứng dậy. Được rồi! Mặc dù ở đây rất đẹp nhưng cô không thích sự lạnh lẽo, yên tĩnh ở đây. Thà rằng cô phải đi một đoạn đường dài, đến chơi với những bạn nhỏ nghèo nàn trong hẻm còn hơn...
Vừa chuẩn bị lùi về, cô quay đầu lại thì thấy trong hành lang có một bóng hình nhỏ bé đứng đó. Mái tóc ngắn ngang vai mềm mại, mặc một bộ đồ thể thao màu trắng và dùng ánh mắt thản nhiên không gợn sóng nhìn chăm chú vào cô.
Có phải bạn ấy cũng lẻn vào đây chơi giống như cô không nhỉ? Thật là một người đẹp nha! Làn da trắng nõn, đôi mắt đẹp như muốn lấy mạng người, chiếc mũi thanh tú, khí chất yên tĩnh đẹp đẽ như hoa lan rừng.
"Xin chào!" Duy Duy nở nụ cười ngọt ngào, đi về phía người bạn mới.
Đi đến gần mới thấy hai người cao bằng nhau, có lẽ họ cùng trang lứa tuổi, phải không?
Anh không lập tức nở nụ cười hiền hòa như cô, mà dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào cô bé xa lạ dám xâm nhập vào bờ cõi chỉ thuộc riêng anh. Nơi này có hoa, có cỏ nhưng không có 'sinh vật' biết nói, nghịch ngợm như cô.
Anh thừa nhận rằng mình rất cô đơn, khi cô bé này mới bước vào anh đã phát hiện ra. Vì quá cô độc nên anh có lòng tốt ngầm đồng ý để cô ở địa bàn của mình 'giương oai, diễu võ'.
"Bạn tên gì vậy?" Duy Duy thân thiện hỏi.
Bóng dáng của anh lặng lẽ một mình, dường như rất cần một người yêu thương. Vì vậy, cô sẵn sàng làm bạn với anh.
Anh mím môi, đang đoán thử cô đến từ nơi nào.
"Mình tên là Chu Duy Duy." Cô tự mình giới thiệu trước.
"Tôi tên là Tiêu Đồ." Hơi bất đắc dĩ nhưng anh cũng trả lời.
Tiểu Thỏ sao? Tên dễ thương quá.
"Xin chào chị Tiểu Thỏ." Duy Duy giơ tay ra, rất nhiệt tình hoan nghênh người bạn mới.
Chị Tiểu Thỏ? Đôi mắt của anh chìm xuống im lặng.
*****
"Chúng ta cùng nhau khua mái chèo, hợp sức đẩy chiếc thuyền lướt trên ngọn sóng."
Tiếng ca non nớt vang lên từ trong rừng cây. Giọng hát trong trẻo như tiếng chuông bạc, giai điệu vui vẻ của bài hát thiếu nhi thật động lòng người.
Anh thả quyển sách trong tay, bước xuống giường đi đến bên cửa sổ bằng đôi chân trần. Đây là bài hát dành cho thiếu nhi rất phổ biển. Trong trường học anh đã từng nghe nhiều bạn hát qua, nhưng chưa bao giờ nghe giọng hát trong veo đáng yêu như thế.
"Những đàn cá lặng lẽ bơi trong nước, nhìn chúng ta ca hát vui vầy..." Cô hát mới được một nửa, phát hiện anh đang nhìn mình, đôi mắt cô sáng lên, vừa vẫy tay vừa chạy nhanh về phía anh.
Khi chạy mái tóc cô bay bay trong gió thật dễ thương, đôi mắt cô lấp lánh suýt chữa nữa làm anh chết chìm trong đó, nhưng câu nói tiếp theo của cô làm anh khó chịu...
"Chị Tiểu Thỏ ơi!" Cô vui mừng chào hỏi.
Bốn chữ vừa thốt ra từ miệng cô khiến anh mím chặt môi, cau mày im lặng. Sắc mặt anh vốn đã tái nhợt bây giờ càng thêm khó coi. Bởi vì cô bạn bé nhỏ này ánh mắt có vấn đề hoặc bị mù rồi, làm sao anh là 'chị gái' được?
Anh công nhận việc từ bé thân thể mang bệnh, mẹ nghe lời một vị thầy bói xỏ bên tai trái một lỗ nhỏ. Mặc khác, sáu tháng qua tóc của anh đã dài đến vai vì chưa cắt. Anh lại có một đôi mắt đẹp hơn con gái, cho nên mọi người nhận sai cũng không có gì đáng kì lạ.
"Tiểu Thỏ à! Tặng cho chị đây! Em đặc biệt hái cho chị đó." Trên tay cô cầm một bó hoa dại màu trắng, ánh mắt long lanh lộ ra tia hâm mộ, hoa đẹp mà người còn đẹp hơn.
Anh nhìn chăm chú vào những bông hoa quen thuộc trên tay cô, loại hoa này có nguồn gốc từ Tunisia [1], trong vườn nhà anh mùa này mới có vài đóa vừa kịp nở. Mặc dù nó xấu xí như con vịt, nhưng anh yêu thích nhất những đóa hoa màu trắng nhỏ này. Nó cũng giống như cuộc đời của anh.
Đây chính là hoa của anh trồng! Có phải Chu Duy Duy ăn trộm nó không? Cô ta chết chắc rồi!
Thật ra, ngày hôm qua khi biết được tên họ của cô, anh đã đoán biết được lai lịch cô rồi. Anh nghĩ không bận tâm đến...
Anh rầu rĩ lấy tay xoa ngực, nơi đây có một loại cảm giác mê muội nảy sinh. Từ ngày mẹ qua đời cho tới bây giờ, anh không rơi một giọt nước mắt nào cả, càng không giống như những đứa trẻ sống trong hoảng loạn...
Anh biết bản thân mình hình như không chịu ảnh hưởng bất kì điều gì, làm mọi người sau lưng phê phán anh là người máu lạnh vô tình. Nhưng đâu có ai biết được, nếu anh muốn sống tốt thì phải học cách vượt qua bi thương. Vì vậy, anh phải trở nên kiên cường và
Khi hít phải một lượng khí carbon lớn sắp dẫn anh đến cái chết, anh đã tự nói với bản thân rằng: Không cần để ý đến bất kì người nào cả! Muốn sống sót, phải tự nhờ vào mình.
Anh đứng trong phòng, cô đứng ngoài cửa sổ. Rõ ràng hai người cao bằng nhau nhưng không hiểu sao, cô cảm thấy mình hơi e dè trước anh.
"Tại sao muốn tặng hoa cho tôi?" Tuy nhiên khi anh mở miệng, tiếng nói vẫn nhẹ nhàng mềm mại.
Đây là thói quen, thật sự là một thói quen khó sửa. Từ nhỏ mẹ luôn áp bức anh phải dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với cha, lấy sự trìu mến ngọt ngào buộc cha phải từng phút một ở lại.
Trâu con mới sinh không biết sợ hổ dữ, huống hồ gì trước mặt lại là con hổ nhỏ 'yếu ớt'. Mới hôm qua thôi cô gọi 'chị' bằng một tiếng chị gái đã bị đối xử lạnh nhạt, nhưng Duy Duy không có ghi hận trong lòng.
Khi chị Tiểu Thỏ nói chuyện, gương mặt trắng nõn xinh đẹp còn hoàn hảo hơn so với mẹ! Khi 'chị' nhíu mày, làm cho người ta muốn đem ánh mắt ưu sầu của 'chị' xóa bỏ đi, muốn đem 'chị' bảo vệ thật tốt.
Cô thật sự rất muốn làm bạn với 'chị'. Vì Duy Duy cảm thấy 'chị' ở trong khu vườn này thật cô đơn và vì có 'chị' mà cô không còn cô độc nữa.
"Bởi vì em thích chị và muốn làm bạn tốt với chị." Câu trả lời của cô thật đơn giản, không hề giả tạo.
Chỉ cần chị Tiểu Thỏ nhận bó hoa này thì từ nay về sau bọn họ sẽ là những người bạn tốt!
Ánh mắt anh lóe lên một tia khó đoán, vì vậy anh từ từ đưa tay tiếp nhận bó hoa của cô.
"Tôi cũng muốn tặng một món quà cho cậu, nhưng phải làm sao bây giờ, sức khỏe tôi không được tốt lắm..." Anh nhăn đôi chân mày lại, lộ ra vẻ buồn rầu.
Đã là bạn bè thì phải có tín vật trao đổi mới đúng.
"Không! Không cần đâu!" Duy Duy vội vàng lắc đầu.
Chị Tiểu Thỏ nhìn rất yếu ớt. Hôm qua bước đi có hai bước đã muốn té lên té xuống, làm sao có thể nghịch ngợm chạy trốn giống như cô chứ?
"Không! Tôi muốn tặng."
Anh nhấn mạnh, ánh mắt cậu hướng về phía vườn trái cây nơi có một gốc cây to nở hoa màu vàng. Anh cúi đầu nở nụ cười nhạt, nói tiếp:
"Duy Duy này! Cậu thích ngắm những bông hoa kia không?" Anh lấy tay chỉ cho cô thấy gốc cây đó.
Giọng của chị Tiểu Thỏ như làn gió mát, một tiếng gọi 'Duy Duy' thân thiết đã làm cho cô toàn thân mềm nhũn, trong lòng vui sướng nhưng Duy Duy cảm thấy hơi kì lạ. Giọng nói của chị Tiểu Thỏ rất trầm, không giống như tiếng nói rộn ràng và tươi sáng của cô.
Ngữ điệu này rất giống các cậu bé trai nhưng có liên quan gì đâu chứ? Chẳng phải tiếng nói của Tiểu Mỹ cũng ồm ồm như con vịt đó sao?
"Hoa đẹp quá đi." Duy Duy mới năm tuổi cái gì cũng không hiểu, làm sao biết được chuyện hiểm ác của thế gian?
"Chị muốn tặng hoa cho em hả?" Cô đơn thuần hỏi.
Bỗng nhiên cô nhớ tới, khi tâm trạng của cha vui vẻ cũng hái hoa tặng cho Duy Duy, suy nghĩ đến đó thôi cũng làm cô cảm thấy buồn bã. Nhưng Duy Duy phải thật kiên cường, không muốn chịu nhục.
"Đúng vậy! Tôi muốn tặng hoa cho cậu." Anh gật đầu, trên môi nở nụ cười nhạt như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó đang xảy đến.
"Nhưng những bông hoa đó xa xôi như sao trên trời..."
"Không sao cả, để em đi hái xuống." Duy Duy vỗ ngực tự tin nói.
Trước khi cô chưa gặp được một con 'Gấu lớn', cô có thể làm một con 'King Kong' bên cạnh chị Tiểu Thỏ.
"Tốt quá." Nụ cười tươi đã trở lại trên gương mặt anh.
Duy Duy vừa huýt sáo vừa chạy về phía gốc cây to có hoa vàng ấy. Nhưng làm sao bây giờ? Cô nhìn gốc cây chán nản, thân của nó thẳng tắp, cho dù cô là một con khỉ nhỏ cũng khó có thể mà leo lên được.
"Bên cạnh có cái thang kìa." Vẫn ngồi bất động phía sau, anh có lòng tốt
Mắt Duy Duy sáng lên, chị Tiểu Thỏ thật quá thông minh! Thế là cô ra sức leo lên chiếc thang, với tới những đóa hoa màu vàng ra sức hái xuống. Những đóa hoa màu vàng lắc lư trong gió, kiên cường không dễ dàng để cô ngắt đi...
"Ong..."
"Ong... ong."
"Ong... ong... ong."
Một đóm nhỏ màu đen bay ra, sau đó hai, ba, bốn... Duy Duy sững sờ chôn chân tại chỗ. Không thấy nơi đó có cái gì, nhưng cô nhìn rõ ẩn giữa những khóm hoa màu vàng là một hình thoi lung lay như sắp đổ...
Vừa rồi cô đã đánh trúng cái gì... 'Bụp' một tiếng, chiếc hình thoi rơi xuống dưới chân cô, sau đó một khối 'vật thể' không xác định đông nghịt dũng mãnh bay ra...
"Trời ơi! Ong mật." Duy Duy kêu lên thảm thiết.
Cô vừa xoay người chạy như điên về phía chị Tiểu Thỏ vừa hét lên:
"Chị Tiểu Thỏ ơi! Cứu em với." Vậy mà cánh cửa vẫn khóa chặt im ỉm, ngay cả cửa sổ cũng đóng kín mít.
Xong rồi! Xong rồi! Xong rồi!
Anh nhàn nhã nằm trên giường, trong ngực rất thoải mái. Một bên tiếp tục đọc sách, một bên lắc đầu nở nụ cười thú vị.
Thật là một cô bé đáng thương, anh có nói cho cô biết chưa nhỉ? Một người bạn học cùng lớp dám coi anh là con gái, đã bị anh biến thành mặt người ta sưng như một con heo... Lòng thù hận của anh rất sâu, rất nặng.
Từ sau khi phát bệnh, điều duy nhất anh ham thích đó là đem sự khổ sở trút lên người những kẻ ngớ ngẩn.
~*~
[1] Tunisia: một nước cộng hòa ở Châu Phi
← Ch. 01 | Ch. 03 → |