← Ch.30 | Ch.32 → |
Edit: Mộc
Màn hình lớn như rạp chiếu phim gia đình, hai người dựa vào nhau, cùng xem phim.
Sau khi làm tình, bình thường vẫn ngủ nhiều nên tinh thần cô vẫn tỉnh táo như cũ, trằn trọc trong lòng anh.
"Anh xem phim với em nhé?" Vì thế anh đề nghị.
Cho dù thân thể mệt mỏi, vận động lại tiêu hao rất nhiều sức lực, nhưng anh không muốn bỏ phí thời gian quý báu bên nhau để đi ngủ.
Vì thế, bọn họ mặc áo ngủ đôi màu vàng nhạt, tay nắm tay, chân trần ở nhà xem phim.
Cát Ưu: "Thế này không phải là anh đang quấy rối tôi sao? Tôi đăng tin tìm bạn trăm năm cơ mà."
Phùng Viễn Chinh: "Muốn gặp anh thôi, hơn nữa tin đăng của anh không hề nói là không chấp nhận đàn ông."
Cát Ưu: "Thế chẳng phải là vô nghĩa à? Tôi có thể tìm đàn ông chắc? Tôi cũng không phải đồng tính luyến ái. Anh là..."
Phùng Viễn Chinh: "Đúng."
Cát Ưu: "Nhưng tôi không phải."
Phùng Viễn Chinh: "Làm sao anh biết anh không phải? Trước kia tôi cũng cho là mình không phải, sau mới biết là do mình không dám đối mặt, không có dũng khí."
Cát Ưu: "Anh đã đi trước rồi, tôi còn chưa tới cảnh giới đấy đâu. Tôi cũng tự kiểm điểm mình vì sao lại tầm thường như vậy, trong lòng lớn như thế mà không chưa được một người đàn ông!"
Cô phì một tiếng, bị Cát Ưu chọc cười.
Ở bên cạnh anh, cô không còn là chính mình nữa. Có thể vì một bộ phim hài mà bật cười, đây là chuyện trước kia không thể xảy ra.
"A Á." Nhẹ giọng gọi tên anh, lại nhìn thấy anh mệt mỏi, im lặng ngủ.
Bảo sao anh im lặng như vậy...
Cẩn thận nhìn, gương mặt tuấn tú dựa vào vai cô, mắt đối mắt, mũi đối mũi, tim đối tim, đôi môi mỉm cười, trái tim được cảm giác hạnh phúc lấp đầy.
Nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Thật sự yêu thương anh...
Thì ra cảm giác yêu một người là như vậy, căn phòng hiu quạnh vì có anh mà biến thành nơi đầy gió xuân ấm áp.
Thì ra đây là cảm giác khi yêu...
Cánh tay phải bị anh dựa vào nên không dám cử động, tay trái cầm điều khiển tắt bỏ màn hình.
Dù động tác của cô rất nhẹ vẫn đánh thức anh, lông mi anh cử động, thì thào: "Thư ký Lý, để tôi ngủ thêm một chút... Một chút nữa, từ từ tôi sẽ xem báo cáo..."
Giọng nói ngày càng nhẹ, anh tiếp tục ngủ say.
Anh đã mệt sắp chết rồi...
Cô đau lòng ôm lấy thắt lưng anh.
Đồ ngốc, mệt mỏi đến thế còn đề nghị xem phim.
Có phải là vì lần đó không, lần đó anh nói sẽ xem phim cùng cô, cô còn chưa nói gì thì anh đã có việc đột xuất phải đi.
Đồ ngốc, đồ ngốc. Đồ ngốc!
Cô không thèm để ý! Cho dù cô đơn nhưng cô có thể nhẫn nại.
Bởi vì anh đáng giá để cô kiên nhẫn...
......
Sáng sớm, ánh sáng nhè nhẹ chiếu vào trong căn phòng ấm áp.
Anh đột nhiên bừng tỉnh, ngồi bật dậy.
Lại nhìn thấy bên cạnh anh, cô vẫn duy trì tư thế như cũ cả một đêm, nhắm mắt ngủ yên.
Đáng chết! Sao anh lại ngủ chứ!
Bởi vì tiếng động bên người, vốn ngủ không bao lâu, cô mở hai mắt mông lung.
"Em phải gọi anh dậy chứ!" Sáng sớm, anh bực bội quát cô, tức giận đến sắp giơ chân.
Đáng chết! Sao cô không về phòng ngủ chứ? Bị lạnh thì phải làm sao?!
Tuy rằng bây giờ là tháng 5, đã nóng bức, muốn bị đông lạnh cũng khó, nhưng như thế không có nghĩa là không bị cảm.
"Tay bị tê." Cô vươn tay mình, mặt không đổi sắc nhắc nhở anh.
Quả nhiên, anh lập tức quên mình vừa phát hỏa, vội vàng xoa bóp tay cô, "Là chỗ này phải không?" Vừa xoa vừa hỏi.
Ha ha, cô đương nhiên có biên pháp kiềm chế tính tình nóng nảy của anh.
"Anh thật là, sáng sớm đã quát làm em ù tai." Tiếp tục lãnh đạm nhìn anh.
Anh chột dạ, "Đều là anh không tốt, chó cắn Lã Động Tân, không thấy được lòng tốt, được chưa?" Gặp phải cô, anh thật không có cách nào, mặc kệ sai hay không đều nhận mình sai.
Có người tự nói mình như thế sao?!
Cô mím môi, nói: "Hao thiên khuyển".
Lông mi anh run rẩy hai cái. Người phụ nữ này, vẫn còn để bụng việc kia.
"Đúng đúng, em là hoa tiên tử, anh là Hao thiên khuyển." Anh nháy mắt một cái.
"Em thích anh tặng em hoa hướng dương." Đã từng, mùa hoa ấy khiến cô hổ thẹn.
Nhưng hiện giờ cô muốn học cách trở thành loài hoa đó, vì cô đã có mặt trời của mình.
Thích hoa à? Thật đơn giản!
"Anh lập tức gọi người mua mấy chục bó tặng em."
"Không cần! Em muốn tự mình trồng!" Cô mỉm cười, nụ cười đẹp đến mức khiến anh nhìn đến há miệng.
Cô phải tự tay trồng, cứng cỏi, tin tưởng, ánh mặt trời, cô phải phải tự mình trải nghiệm.
"Em thích là được rồi." Hôn lên môi cô, anh muốn ngừng mà không được.
Rõ ràng biết anh phải đi...
Ôm cổ anh, cô đáp lại anh đang cuốn lấy đầu lưỡi mình xâm chiếm ngọt ngào.
Muốn ngừng mà không được, nụ hôn triền mình đầy tình ý. Cụng lên trán cô, anh rời khỏi môi cô nhưng không tình nguyện buông cô ra.
"Mạt Mạt, nhiều nhất là một năm..." Anh sẽ không để cô một mình lâu lắm, "Chịu khó một năm, chờ anh một năm, có thể không?"
Để cô cô đơn, ấm ức, trong lòng anh sao có thể không e ngại chứ?
Không! Có đôi khi bỗng xuất hiện ý nghĩ, có thể khi thành công rồi, cô đã không còn ở chỗ cũ chờ anh, anh hoảng hốt cả người đầy mồ hôi lạnh.
"Vâng." Không hỏi nhiều, không nghĩ nhiều. Cô gật đầu theo trực giác.
Cô không ấm ức gì, tối hôm qua anh đã bù đắp tất cả trống vắng cho cô.
Cô không phải người phụ nữ hay bám người, không cần đàn ông phải đi theo từng bước.
Cô từng là con nhím, nhưng bây giờ, vì phối hợp với mỗi bước của anh, cô nguyện ý thu lại tất cả gai nhọn.
Điện thoại của anh lại bắt đầu vang lên ca khúc thúc giục chia lìa.
Nắm tay cô, chỉ có thể bất đắc dĩ dần buông ra.
Anh thề, chờ cô sinh con xong, nhất định anh một tấc cũng không rời, khóa cô lại bên mình.
Nhưng lỡ như cô chỉ cần bé yêu, không cần anh thì làm sao đây?
Anh nhất định sẽ ghen tị chết đi!
Quên đi! Quên đi! Nếu anh thực sự bất hạnh bị đá đến vị trí thứ hai, cùng lắm thì lúc đó cứ mang đứa bé bên cạnh là được!
Cùng lắm thì đến khách sạn nào đều bảo trợ lý bố trí phòng cho trẻ con.
Hy vọng đứa bé kia hiểu chuyện, ngàn vạn lần đừng xấu tính giống như mình!
Vẻ tươi cười xuất hiện trên gương mặt tuấn tú, mắt không nhịn được ngắm cái bụng giấu trong bộ quần áo thùng thình của cô, lòng tràn đầy hạnh phúc.
Bé con, anh phát hiện ra càng ngày anh càng chờ đợi sinh mệnh nhỏ bé này ra đời.
Anh đá có ý thức của người sắp làm cha!
Bẩn thỉu, ồn ào, hôi thối... mặc kệ! Dù sao đó chính là kiệt tác của Phàn Dực Á anh!
Bé yêu đã 4 tháng rồi, có lẽ bây giờ cần bắt đầu mua đồ dùng cho trẻ con.
Lúc rời đi, anh còn cười ngây ngô, ngồi trên máy bay tư nhân, cả quãng đường đều tự hỏi, đứa bé thối này trong tương lai sẽ thích căn phòng như thế nào đây!
*****
Edit: Mộc
Nước Mỹ. Sau khi hội nghị trao đổi kết thúc, Lý thư ký do dự, ấp úng mãi, "Tổng giám đốc, tôi muốn... xin nghỉ dài hạn.." Lý thư ký kiên trì nói ra mục đích của mình.
"Cho tôi một lý do.", anh buông bút máy, tỏ vẻ nghiêm túc.
Công việc của anh bề bộn, những người đi theo anh cũng phải phụ trách lượng công việc cực lớn, may mà bọn họ đều là tinh anh của cha anh trước đây, đã quen việc.
Nhưng mỗi người đều giống như đinh ốc, có vị trí quan trọng của bọn họ.
Huống hồ anh đã bảy năm nay không tiếp xúc với việc quản lý hành chính, vừa lên liền chọn cái đỉnh núi lớn thế này, quyết sách đúng sai cha anh đều không tham gia, áp lực trên vai anh rất lớn.
"Tôi vẫn luôn chạy theo tổng giám đốc đi khắp nơi, vợ tôi lại đang mang thai... Cảm xúc rất không ổn định, vẫn gọi điện, oán giận tôi không quan tâm cô ấy... Luôn khóc lóc buồn bã, thiếu chút nữa đẻ non... Cho nên tôi muốn xin nghỉ dài hạn chăm sóc cô ấy..." Lý thư ký xấu hổ lo lắng nói sợ cấp trên tuổi trẻ sẽ chỉ trích mình công tư không phân biệt được.
Ít nhất ông Tổng sẽ tức giận, Lý thư ký đã tính toán nếu bị giận dữ sa thải sẽ thế nào. Không ngờ tổng giám đốc trẻ tuổi chỉ nhíu mày một cái, lại hỏi, "Phụ nữ đều như vậy sao?"
(ông Tổng ở đây là chỉ bố của Phàn Dực Á)
Vì sao Mạt Mạt của anh chưa bao giờ gây sự? Hơn nữa ngay cả điện thoại cũng không gọi cho anh, lạnh lùng nói sợ quấy nhiễu anh.
Cảm xúc không ổn định, suýt nữa là đẻ non...
Phàn Dực Á phát hiện mấy chữ quan trọng này, làm anh kinh hồn táng đảm.
Mạt Mạt của anh luôn giấu kín cảm xúc, có khi nào cô đều để mọi thứ trong lòng không?
"Giao lại công việc của anh, đưa đơn xin nghỉ cho bộ phận nhân sự. Sau kì nghỉ tôi sẽ cho anh về trong nước cho đến khi vợ anh sinh con xong."
Vượt ra ngoài dự kiến, tổng giám đốc trẻ tuổi nóng nảy lại rất dễ nói chuyện.
"Cảm ơn tổng giám đốc! Cảm ơn tổng giám đốc!" Lý thư ký cảm kích.
"Đi xuống đi!" Anh tỏ vẻ thản nhiên, mi tâm lại nhíu chặt.
Mạt Mạt... phụ nữ có thai có phải vô cùng cần chồng làm bạn không?
Ngày đó, anh ở cạnh cô một đêm, tuy rằng cô không nói gì nhưng từ thái độ ngàn y trăm thuận đó, có thể thấy cô muốn anh ở lại. Lý thư kí đi vài bước, lại do dự không yên, vẫn nói ra, "Thật ra... Tổng giám đốc, hai tháng nay, nhà hàng liên tục có vấn đề là do ông Tổng chỉ đạo... Ông ấy muốn huấn luyện khả năng xử lý của tổng giám đốc, cũng vì muốn cho anh và cô chủ..." Lời còn lại, Lý thư kí không dám nói quá rõ ràng.
Tổng giám đốc tuổi trẻ dám nghĩ dám làm, cũng không phải người lỗ mãng, từng bước chắc chắn, mỗi người đều nhìn thấy, cũng rất khâm phục, chỉ có điều có lẽ không quan tâm nhiều đến vợ mới cưới.
"Ngày đó... tổng giám đốc trở về từ Pháp, ông Tổng biết được, rất giận, bảo chúng tôi... giám sát anh..." Nói cho tổng giám đốc những chuyện này cũng coi như chọn đường đi, dù sao cấp dưới bọn họ đều nhận ra, chỉ cần khoảng một hai năm nữa, tổng giám đốc chắc chắn sẽ khống chế được đại cục.
"Tôi biết rồi." Anh nói Lý thư ký không cần nói thêm gì nữa.
Bút máy trong tay không ngừng xoay tròn, lại nắm chặt trong lòng tay.
Ông già tính toán cái gì trong lòng, thật ra anh cũng mơ hồ cảm thấy được. Cho nên anh không đối đầu trực tiếp! Chỉ cần nhịn thêm một chút, anh sẽ giành được toàn bộ quyền lực.
Sinh ra trong nhà giàu, không phải anh không có mưu mô, chỉ là chán ghét chuyện mưu mô mà thôi.
Nhưng anh cũng biết, quyền lớn nhất của Phàn gia không thể để cho ông già nắm chặt trong tối mãi được. Còn cả mẹ anh nữa! Cho dù có tiền nhưng bị cướp hết quyền lực, tuyệt đối sẽ không ai dám động vào người phụ nữ của anh.
Mà hiện giờ cô ấy đang làm gì? Anh rất nhớ cô! Nhớ đến đau lòng, thân thể cũng đau! Tùy tiện sắp xếp lại bàn làm việc, công việc ở Mỹ đã gần xong, anh chuẩn bị về nước.
Cho dù công việc bận thế nào cũng phải gặp cô, nếu không, lỡ cô thực sự có cảm xúc gì cũng giấu diếm, bé con sinh ra tính tình cũng trầm ngâm thì làm sao đây?
Vừa mới xuống máy bay, khởi động xe, đã nhận được điện thoại của Tình Không.
"A Á, cậu về nước một chuyến được không? Tiểu Niệm khóc suốt, sáng khóc, tối khóc, luôn kêu đau, lại không chịu đi bệnh viện..." Tình Không đương nhiên luống cuống, khóc không thành tiếng, "Con bé bị sốt mãi không giảm..."
"Được rồi! Tôi lập tức đến!" Anh đóng điện thoại, kêu lái xe đi đường khác.
Tình Không có chút mơ hồ, tính tình của mình và đứa bé thật giống nhau, căn bản không thể chăm sóc đứa bé được. Trước kia cũng vậy, mỗi khi Tiểu Niệm bị bệnh, rất hay quấy khóc, Tình Không hoàn toàn không có cách gì. Vừa đến nhà chính, chuẩn bị lên lầu chợt nghe thấy tiếng khóc rất lớn của Tiểu Niệm, "... Con không uống thuốc, không uống! Con muốn chú cha! Con muốn chú cha!" Tiếng khóc thật đáng thương.
Lòng anh căng thẳng, đứa bé này, anh nhìn nó lớn lên, thậm chí còn thề trong lòng, nhất định phải yêu thương nó hơn cả con của anh.
Vội vàng đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy một lớn một nhỏ, đang ngồi ở giường khóc không ngừng.
Anh nhíu chặt mày."Chú cha!" Thấy anh, Tiểu Niệm vươn hai tay đòi ôm, càng có vẻ đáng thương.
Anh đã bao lâu không thấy đứa bé này rồi? Sao sắc mặt lại kém như vậy?
"Đau! Con đau!" Ôm lấy Tiểu Niệm, anh đau lòng, "Uống thuốc hạ sốt chưa?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Niệm ửng hồng mất tự nhiên.
"Con bé không chịu uống thuốc! Mới truyền một cái, nó còn dám nhổ cả ống tiêm ra, lão gia bị nó làm đau đầu, trở về phòng rồi." Tình Không vẫn rơi nước mắt, dáng vẻ bất lực yếu đuối.
"Làm bừa!" Anh tức giận! Đứa bé trong lòng, anh đã không còn ôm mà lập tức kéo tay áo nó, thiếu chút nữa vặn gãy cổ tay Tiểu Niệm."Cháu còn làm bừa như thế, chú sẽ đuổi cháu ra ngoài!"
Không ngờ bị anh dọa nạt như thế mà Tiểu Niệm càng khóc to hơn, "Chú cha không cần con! Lâu như thế cũng không tới thăm con! Tiểu Niệm bị bệnh, đau, chú cha mới trở về thăm!"
Đứa bé này trở nên tùy hứng như thế từ khi nào?
"Uống thuốc!" Anh quát to một tiếng, Tiểu Niệm liền bị dọa.
Hai bên anh, một người nhỏ giọng khóc, một người cầm thuốc trên bàn lên uống.
"Chú cha, cháu đau..." Nhưng con bé vẫn khóc.
Khóc làm anh tâm phiền ý loạn, cõng Tiểu Niệm trên lưng, giống như lúc trước, ở trong phòng, đi qua đi lại. Giống như một người cha."Chú cha, con đau..." Đứa bé bình thường hoạt bát, bây giờ lại vô cùng ấm ức.
"Sao Tiểu Niệm lại bị đau?" Anh vừa dỗ dành vừa hỏi.
Khuôn mặt Tiểu Niệm chôn trên lưng anh, "Cha, con đau, con đau..." Không thể nói rõ vì sao không thoải mái, chỉ cảm thấy toàn thân đau quá, Tiểu Niệm bị bệnh, càng thêm hy vọng giờ khắc này chú có thể trở thành cha mình."Cha..." "Tiểu Niệm..." Anh không thể nề hà thở dài một hơi, làm sao anh không biết chứ, đứa bé này hễ bị bệnh là khóc, càng hay gọi anh là cha, bướng bỉnh vô cùng, không chịu sửa miệng.
"Tình Không, đo nhiệt độ cho Tiểu Niệm đi."Anh lên tiếng, nhắc nhở người phụ nữ vẫn đang ngồi trên giường lau nước mắt.
Thật sự là loạn hết cả lên!
"Được được!" Tình Không vừa lau nước mắt vừa đo nhiệt độ cho con gái, một lúc sau nhìn nhiệt kế, khóc ầm lên, "A Á, con bé vẫn 38 độ. Đã vài ngày rồi! Sao sốt mãi không giảm?" Khóc, khóc đến ngã vào lòng anh.
Hai người, một lớn một nhỏ, một ở trong lòng anh, một ở trên lưng anh, khóc thành một đoàn. Gân xanh nổi đầy trán. Sao có thể đúng lúc thế chứ, tự nhiên Mạt Mạt lại gọi điện tới...
← Ch. 30 | Ch. 32 → |