Truyện:Giường Đơn - Chương 32

Giường Đơn
Trọn bộ 47 chương
Chương 32
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Mộc

Vội buông Tiểu Niệm, đẩy Tình Không ra, anh đóng cửa phòng lại, chắc chắn rằng vật liệu cách âm vô cùng tốt mới dám nhận điện thoại, "Có việc gì không?" Anh nhận ra mình đang chột dạ đến mức tim cũng đập nhanh hơn. Đáng lẽ ra anh phải về nhà gặp cô. Cô từng nói rằng cô sẽ để ý...

"Ngay cả ngón tay của Tình Không cũng chưa chạm vào sao?" Sao có thể không chạm vào chứ? Vừa rồi Tình Không nhào vào lòng anh, đẩy ra thì không phải, không đẩy ra cũng không phải.

"Em không nghi ngờ, em để ý" khi cô nói câu ấy, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

"Cảm xúc của vợ tôi không ổn định, vẫn gọi điện oán trách tôi không quan tâm cô ấy... Luôn vừa khóc vừa gây sự, suýt nữa đẻ non..." Những gì thư ký Lý từng nói không ngừng xoay quanh đầu anh.

"Ở đâu?" "Đang ở Mỹ!" Không biết vì sao, anh nói dối theo bản năng.

"Nước Mỹ..." Giọng nói của cô rõ ràng có chút run rẩy.

"Anh đang bận việc, phải họp ngay bây giờ, xong rồi sẽ... gọi điện cho em!" Phân trần xong, anh lập tức tắt điện thoại. Trái tim đập rất nhanh. Đây là lần đầu tiên anh nói dối cô, ngay chính anh cũng không biết mình bị làm sao?!

Mắt anh giật hai cái. Đau đầu vô cùng. Tình Không lại dán tới, dựa vào vai anh, khóc không ngừng.

......

Ai cũng không nhìn thấy, ở cầu thang, một cô gái lạnh lùng đang đứng, lòng bàn tay nắm chặt di động, xoay người, tựa trên vách tường lạnh như băng.

Trái tim bị đâm một nhát đau đớn.

Anh nói dối cô...

Cô không nên tới đây! Cô không nên nghe lời khuyên của quản gia, dùng thân phận của thím dâu đến thăm đứa bé kia đang bị ốm!

Cô không nên nghe nghe người làm nói rằng cậu chủ đang ở đây, kích động đến mức gọi điện thoại cho anh.

Phụ nữ đã kết hôn, có phải nên mở một con mắt, nhắm một con mắt mới có thể hạnh phúc không?

Lòng của cô rất đau. Cô nghĩ bất kể xảy ra chuyện gì, ít nhất Phàn Dực Á sẽ không nói dối.

Cô nghĩ anh và những người đàn ông khác không giống nhau...

Ngẩng đầu lên, cô không được rơi nước mắt! Tuyệt đối không cho phép!

Vừa bình tĩnh lại, đang định bước xuống cầu thang, đi về nhà, bỗng nhiên nghe được một tiếng quát: "Sao trên tay Tiểu Niệm lại có vết bầm thế này? Có phải bị người khác ngược đãi không?" Giọng nói rất tức giận, rất giống một người cha đang lo lắng.

Khóe môi lạnh lùng khẽ cử động, máu của cô luôn luôn lạnh, cho nên lòng cô cũng là một mảnh lạnh như băng.

"Các người lập tức xuống đây!" Không biết anh gọi điện thoại cho ai, dập máy xong liền nôn nóng đi đi lại lại.

Không liên quan đến cô! Nhưng ngay trước cô, cha anh đang đi đến, tỏ vẻ chán ghét nhíu mày.

Giống như nhìn thấy sinh vật bẩn thỉu nhất trên thế giới, nhìn cô một cái, lạnh lùng đi qua. Mà mẹ anh lại vẫn dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô.

Trong phòng, giọng nói như nổi trận lôi đình vang lên, "Vì sao trên tay và người Tiểu Niệm lại như thế? Có phải có người ngược đãi con bé không?"

Bảo sao Tình Không luôn khóc, chắc là cũng nghi ngờ chuyện đó giống anh.

"Làm sao tôi biết được?! Tôi lại đi ngược đãi cháu gái mình à?" Cha anh cũng phát hỏa, lạnh lùng nhìn anh.

"Vậy cha giải thích đi!"

"Cha, là con chơi ở nhà trẻ, không cẩn thận bị ngã, không liên quan đến ông nội... Ông nội tốt với Tiểu Niệm lắm..." Tiểu Niệm lo lắng khóc lớn.

Thật cảm động, cha hiền con gái thảo.

Cô cảm thấy mình đang cảm động đến muốn vỗ tay.

Xoay người, cô đi ngang qua quý phu nhân, muốn đi khỏi đây.

Nếu không đi, cô thực sự sợ người rơi nước mắt sẽ là mình.

Hạ Vũ Mạt, yếu đuối là xa xỉ, thứ xa xỉ ấy cô không cần!

Trong lòng, cô tự nhắc đi nhắc lại cảnh cáo chính mình.

Kéo lấy áo cô, quý phu nhân khiêu khích, "Sao thế, như vậy đã sợ à?"

Mím môi, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đối diện với quý phu nhân.

"Đồ đê tiện, tôi nói rồi, cô sẽ không đắc ý được bao lâu!" Quý phu nhân cười vui sướng, "Con tôi cho rằng Tiểu Niệm bị ngược đãi, chắc chắn sẽ lo lắng ở lại đây! Đến lúc đó, ha ha... Tôi sẽ dạy Tình Không mấy chiêu quyến rũ đàn ông, nhìn cô có thể vui vẻ được bao lâu!" Chỉ cần giải quyết con đàn bà đê tiện ghê gớm này, đối với Tình Không ngu ngốc kia, quý phu nhân tin tưởng không cần một chiêu cũng có thể ném cô ta ra khỏi nhà chính.

Nếu không phải còn giá trị lợi dụng, bà đã chẳng chịu đựng thêm người đàn bà ngu ngốc như Tình Không.

Cô không đổi sắc mặt nhìn quý phu nhân, không nói một lời.

Ánh mắt lạnh lùng khủng khiếp khiến quý phu nhân vô cùng khó chịu, "Cô đúng là thứ đê tiện, nghĩ rằng dùng cái mặt xinh đẹp thì có thể vĩnh viễn khiến bảo bối nhà tôi khăng khăng một mực ở bên cô sao?!" ngay cả khóc cũng không biết khóc, nhìn thật chán ghét!

"Tránh ra đi! Cô cho mình là cô chủ thật à?! Đồ đê tiện! Cô còn chưa đủ tư cách đứng ở đây!" Quý phu nhân chán ghét đẩy cô một cái. Cô bị đẩy lùi đến bên bậc thang.

Dừng lại ở vị trí nguy hiểm. Nhưng giây tiếp theo, cô quyết tuyệt ngã xuống. Cầu thang khoảng 20 bậc, một tiếng vang lớn, trán cô đập vào cột đá nghệ thuật. Máu tuôn như suối."Người đàn bà này điên rồi! Ngươi đâu, mau tới đây!" Quý phu nhân sợ tới mức thét chói tai. Hai người đàn ông trong phòng cũng kinh hãi, vội vàng chạy tới.

Nhìn thấy một màn kia, trái tim Phàn Dực Á gần như đã chết.

"Mạt Mạt!" Anh phát cuồng chạy về phía cô.

Còn chưa tới gần, cơ thể anh đã tự lo lắng muốn nâng cô dậy, lại bị cô lạnh lùng đẩy ra. Trán cô vỡ một vết lớn, máu tươi chảy đầy mặt, ngay cả quần áo cũng dính máu. Đập vào mắt thật đáng sợ.

"Tránh ra!" Âm điệu của cô rất lạnh, rất lạnh, giống như sắp chạm vào cô là con gián mà cả thế giới đều ghê tởm. Anh điên cuồng xé áo của mình, muốn cầm máu giúp cô.

"Mau tới giúp tôi! Mau tới giúp tôi!" Giọng anh gần như sắp khóc.

Anh kiêu ngạo như thế, lại cầu xin giúp đỡ với những người làm còn đang ngẩn ra.

"Phàn Dực Á, tránh ra!" Cô từ chối sự giúp đỡ của anh, chịu đựng đau đớn, cổ đẩy anh ra. Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô chạy nhanh ra khỏi tòa nhà ăn thịt người này.

"Bệnh viện Nhân Ái." Vừa lúc ở cửa có chiếc taxi, cô lấy lung tung một xấp tiền trong túi ra.

"Cô ơi, cô muốn xử lý vết thương trước không?" Cô bây giờ, trên mặt đầy máu làm cho người ta sợ hãi, lái xe không thể nào đoán nổi người phụ nữ đầy máu đáng sợ phía sau và ngôi sao lớn xinh đẹp cao quý là một người.

Đằng sau, một chiếc xe điên cuồng đuổi theo. Không ngừng ấn còi. Giống như kêu rên, giống như cầu xin tha thứ.

"Chạy nhanh lên! Tôi không muốn nhìn thấy anh ta!" Khi hai mắt lái xe mạo hiểm hưng phấn, những tờ tiền một trăm tệ không ngừng đưa tới.

Taxi tăng tốc độ, chiếc xe phía sau cũng điên cuồng lao theo.

Cô ngồi trong xe, kinh ngạc nhìn chính mình.

Ngay cả lông mi cũng dính máu.

Thế giới quanh cô giống như toàn một mảng máu tanh. Ấm ấm, thì ra, máu của cô cũng không lạnh.

Nhưng vì sao, vị của máu và nước mắt lại giống nhau như vậy.

Phàn Dực Á, con của anh, cứ thế 'mất' rồi.

*****

Edit: Mộc

Bên ngoài phòng phẫu thuật, người đàn ông ngừng túm tóc mình, thương tâm, khổ sở, lo lắng đến không chịu đựng nổi.

Đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.

Người đàn ông lo lắng chạy tới, thô bạo túm áo hai bác sĩ vừa ra.

Một người là bác sĩ phẫu thuật, một người là bác sĩ phụ sản.

"Thế nào rồi? Nói đi!" Bác sĩ còn chưa mở miệng, anh đã rống lên.

"Khâu 10 mũi, sẽ có sẹo, nếu cần thì có thể làm phẫu thuật thẩm mỹ." Bác sĩ phẫu thuật nói.

"Cô ấy sinh non. Cuống rốn đã đứt sớm nên không giữ được đứa bé." Bác sĩ phụ sản vẫn phụ trách kiểm tra sức khỏe cho cô nói tin dữ với anh.

Kinh ngạc, anh tận mắt thấy một y tá đi ra từ phòng phẫu thuật, còn cầm một bình thủy tinh, đi qua người anh.

Bên trong, một khối máu.

Trái tim anh đau đớn như bị đâm.

Thậm chí không còn sức lực ngăn y tá kia lại, nhìn sinh mệnh nhỏ bé vô duyên với mình một lần.

"Để tôi gặp cô ấy." Chua xót, cuối cùng anh cũng tìm được giọng của mình.

"Cảm xúc của cô ấy không ổn định, nói không muốn gặp bất kì ai." Bác sĩ phụ sản lịch sự từ chối.

"Tôi muốn gặp cô ấy!" Anh lặp lại.

"Không thể! Chúng tôi phải tôn trọng ý muốn của người bệnh!" Lời nói không nể nang.

"Tôi muốn gặp cô ấy!" Tim anh đau, đau quá! Đau đến máu chảy đầm đìa.

Nhưng anh không biết phải làm thế nào! Không thể phát tiết nỗi đau đớn kia, đau đến muốn hủy diệt tất cả.

Con của anh...

"Bảo bối, đừng như vậy. Để cho người phụ nữ kia tự nghỉ ngơi đi, chúng ta đi trước!" Mẹ anh đi tới sau, cố ý nắm lấy tay anh.

"Bà cút đi!" Lạnh lùng nhìn mẹ mình, ánh mắt anh như sắp đốt lửa.

Lão quản gia chính mắt nhìn thấy, cuối cùng không thể chịu nổi lương tâm cắn rứt, nói cho cậu chủ mà mình ở bên từ nhỏ đến lớn, là chính mẹ anh đã đẩy vợ anh ngã xuống!

Ngơ ngác nhìn tay mình bị con đẩy ra không chút nể nang, trợn tròn mắt.

Bảo bối của bà chưa từng đối xử với bà như vậy...

"A Á, đứa bé không còn cũng không sao, mẹ có thể tìm một cô gái khác, sinh cho con một đứa bé có huyết thống cao quý!" Mẹ anh lo âu an ủi con.

"Phải sinh thì tự bà sinh đi!" Anh phát cuồng hét lên.

Con của anh mất rồi, vì sao người thân của anh có thể hờ hững như vậy?

Vì sao không có ai hiểu rằng, cả đời này, anh chỉ muốn cùng một người phụ nữ sinh con?!

"Bảo bối..." Nuốt nước bọt, bà làm mẹ mà lại thấy sợ chính con mình.

"Cút đi!" Anh lạnh lùng, "Bà là hung thủ giết người."

Còn có... cả anh... cũng là một kẻ giết người.

Nếu anh không về nhà trước, nếu anh không nói dối, con của anh bây giờ có lẽ vẫn bình an, khỏe mạnh lớn lên!

"Con nghe mẹ giải thích đã!" Mẹ anh hoảng sợ lôi kéo tay anh, giọng nói như sắp khóc, "Là cô ta đấy! Cô ta cố ý muốn ly gián tình cảm của chúng ta! Bảo bối, con tin mẹ đi!" Nước mắt rơi xuống, đối với bà, chỉ duy nhất đứa con này là bà không bao giờ có thể kiêu ngạo với nó được.

Lạnh lùng rút tay về. Anh không muốn nghe giải thích! Mạt Mạt bây giờ ngay cả mặt anh cũng không muốn thấy, anh còn tâm trạng đâu mà đi để ý đến người khác.

"Nếu bà không phải mẹ tôi, tôi nhất định sẽ giết bà!" Giọng nói của anh chứa đầy hận thù mãnh liệt và chán ghét.

Thật ra, anh hận mẹ anh còn không bằng hận chính mình, chán ghét chính mình! Vì sao, sao anh không thể bảo vệ nổi cô?!

"Bảo bối, mẹ nhất định sẽ chứng minh là cô ta cố ý! Bảo bối, đừng đau lòng nữa, bây giờ con cùng mẹ về nghỉ ngơi một chút!" Người phụ nữ kia vào trong suốt mười mấy tiếng, bảo bối của bà cũng canh chừng ở cửa, hai mắt đỏ bừng, người làm mẹ như bà sao có thể không đau lòng?

"Tôi sẽ không bao giờ... bước về căn nhà kia nữa!" Ngôi nhà kia, bên trong đầy máu của cô, về sau anh sẽ không bao giờ... bước vào đó nữa! "Bảo bối, con đừng như vậy..." Mẹ anh lại bắt đầu rơi nước mắt.

"Được rồi! Đừng làm mất mặt thêm nữa, chúng ta đi thôi." Cha anh thô bạo kéo tay vợ, không muốn nói thêm một câu. Bởi vì biểu cảm của con lúc này ông đã từng nhìn thấy. Khi Hoàn Vũ chết, ở trong gương, ông nhìn thấy vẻ mặt của chính mình giống như đúc Phàn Dực Á bây giờ.

"Để cho tôi thấy cô ấy."

"Thưa anh, bệnh nhân thực sự không muốn gặp anh."

"Tôi muốn thấy cô ấy!"

"Thưa anh, nếu không muốn bệnh tình của bệnh nhân nặng hơn thì mời anh đi đi!"

"Tôi không đi..." Giọng nói suy sụp nhưng kiên trì.

Ở cửa phòng bệnh của cô, hai ngày hai đêm vẫn vang đến tiếng đối thoại như vậy.

Nói thực ra, Phàn Dực Á mà cô biết, chưa bao giờ là người sẽ bị hộ lý ngăn ở cửa.

Phàn Dực Á mà cô biết, chắc chắn sẽ xông vào.

Phàn Dực Á mà cô biết...

Lại sẽ càng không nói dối.

"Để anh ấy vào đi." Cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng thản nhiên của chính mình.

Anh nói dối, mà chẳng phải cô cũng đã nói dối sao?

Cửa phòng bệnh lập tức bị đẩy ra.

Cô lạnh lùng nhìn anh.

Người chồng trẻ tuổi, hăng hái của cô, lúc này mặt mũi không sạch sẽ, cằm lún phún râu, môi khô khốc bong tróc, dưới mắt là quầng thâm đen, chẳng khác nào động vật mới của quốc gia.

Nhưng cô bây giờ thì cũng có chỗ nào xinh đẹp?

Trên trán quấn mấy vòng băng trăng, khuôn mặt không chút máu.

"Ăn chưa?" Nhìn ánh mắt anh, cô không giận, bình tĩnh hỏi.

Lắc đầu.

Anh làm sao có thể nuốt trôi được?

Hơn hai ngày nay, ngay cả một ngụm nước anh cũng không uống, vẫn ngồi ở cửa phòng bệnh.

"Đi ăn chút gì đó rồi quay về công ty đi." Cô biết, giọng nói của cô rất bình tĩnh, tuyệt đối không giống đang giận dỗi với anh.

Quả thật, cô đã không hề tức giận nữa. Chỉ là có chút thất vọng mà thôi.

Lại lắc đầu. Ánh mắt nhìn về phía giường, trên bàn còn cháo chưa động tới, "Anh bón cho em."

Anh ngồi bên giường cô, cẩn thận ngậm một thìa cháo trắng, thử độ ấm.

Nước mắt rơi xuống lớp cháo. Cô nhìn bát cháo, giọt nước phía trên, chấn động.

Phàn Dực Á... vậy mà rơi nước mắt...

"Đứa bé không còn? Anh buồn lắm phải không?" Giọng nói của cô vô cùng lãnh đạm.

"Không." Anh đưa cháo tới bên môi cô, "Anh vốn không thích trẻ con, từ trước đã nói rồi..."

Tiếp theo, cả hai người đều không nói gì.

Anh bón từng thìa một cho cô, cô cũng không tỏ vẻ gì, máy móc há miệng, lại ngậm lại.

Hạ Vũ Mạt, mày không có cốt khí...

Không có cốt khí đến mức ngay cả chính mình cũng không chịu nổi.

Hạ Vũ Mạt, nếu mày có đủ cốt khí, mày nên lớn tiếng quyết tuyệt nói với anh ta: Phàn Dực Á! Tôi không cần anh!

Nhưng vì sao cô lại thỏa hiệp...

Cho dù thất vọng, vẫn thỏa hiệp. Đơn giản là cô yêu anh.

Yêu đến không còn nguyên tắc, không còn cả cá tính của Hạ Vũ Mạt.

Ăn cháo xong, cô lạnh lùng nhắm mắt, kéo chăn, quay lưng về phía anh, "Anh đi đi, y tá sẽ chăm sóc cho em."

Anh im lặng thật lâu.

Sau đó, chăn của cô bị xốc lên, một khối thân thể ấm áp ôm chặt lấy cô. Rất chặt.

"Mạt Mạt, anh yêu em... thực sự yêu em... Cho... anh một cơ hội nữa, được không?!" Chất lỏng ấm áp rơi xuống gáy cô.

Anh yêu em

Ba chữ này, bọn họ chưa bao giờ nói với nhau.

Anh vẫn cảm thấy thật buồn nôn, không có khả năng mở miệng.

Lòng tự trọng của cô rất lớn, lại càng không thổ lộ với đàn ông.

Nhưng không ngờ rằng anh sẽ hạ thấp mình, nói với cô: Mạt Mạt, anh yêu em.

Mạt Mạt, anh thực sự yêu em.

Mạt Mạt, tha thứ cho anh.

Tha thứ cho anh...

Crypto.com Exchange

Chương (1-47)